Chương 8: Muội quên ta rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Nhân Kiệt thì lòng có chút lo âu, địa thế ở Tịnh Châu hắn nắm rõ như lòng bàn tay, phía mà vị cô nương y phục hồng phấn này chỉ quả thực có một hang động bỏ hoang từ rất lâu. Trước đây hắn cùng Mộng Dao, Nhị Bảo từng một lần tới đi lạc mà tới được hang động đó. Hang động này rất rộng, rất sâu, không lẽ hai năm qua nó đã bị biến thành nơi hắc ám.

Đi Không bao lâu, phía trước hiện lên một cửa động. Nhìn sơ qua người ta sẽ nghĩ là động hoang, thế nhưng trong màn đêm tối tăm, nhìn thấy được từ trong hang động có ánh lửa phát ra, Địch Nhân Kiệt lên tiếng: "Hang động này thực rộng, ta hồi nhỏ đã từng vào đây một lần, phía kia có một lối nhỏ có thể đi vào, để ta dẫn đường."

Địch Nhân Kiệt nói xong liền bước đi trước, Mạc Quân nán lại một lúc cũng chưa thấy Nguyên Phương bước đi, hắn liền quay lại nhìn chàng, vẫn là gương mặt băng sơn lạnh lùng không quan tâm thế sự ấy, hắn không khỏi nhíu mày kéo Mạc Dao bước đi. Nguyên Phương thấy bọn họ đi rồi mới chậm rãi đi sau, chàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại muốn đi phía sau cùng, lo lắng cho vị cô nương che mặt kia bị thương tổn.

Chuyện ở kinh thành năm đó Mạc Quân vốn không biết nhiều, chỉ rõ Mộng Dao là vì Địch Nhân Kiệt nên mới chết, chứ hắn hoàn toàn không biết, trên đời này còn có một người tên là Vương Nguyên Phương.

Bọn họ từ từ đi theo sau Địch Nhân Kiệt rẽ sang một hướng khác, quả nhiên thấy một cửa động thực nhỏ, một người phải khom lưng mới có thể đi vào. Địch Nhân Kiệt quay lại nhìn mọi người rồi nói: "Theo trí nhớ của ta, cửa động này tuy nhỏ nhưng vào tới bên trong cũng đủ rộng để chúng ta xoay sở, phía cửa này có lẽ sẽ tránh phải đụng độ chính diện hơn, dù sao lần này cũng là thám thính trước."

Hắn nói xong, không thấy có ai phản đối gì liền cúi thấp người chui vào bên trong động. Quả nhiên, lối vào từ cửa này khá yên bình, tuy nhiên thực nhỏ, đi lại có chút khó khăn. Mạc Quân cảm thấy có chút hối hận khi đưa Dao Nhi theo cùng, nơi này nguy hiểm hơn những gì hắn nghĩ. Bàn tay hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng nói nhỏ: "Không cần sợ hãi, đi sát bên sư huynh là được!"

Mạc Dao gật đầu, khẩn trương trong lòng nhanh chóng dịu lại. Từ lúc nàng có ký ức, ngày hôm nay là ngày đầu tiên đối với nàng xảy ra nhiều chuyện như vậy, có chút lo sợ, nhưng nhiều hơn là hồi hộp muốn khám phá. Ở trong động tối tăm này, thực giống giấc mơ nàng từng gặp, nàng ở trong động, chảy thật nhiều máu, trên người đau đớn xuyên tâm. Đầu dường như hơi đau, nàng ra tự áp chế lòng mình, không muốn sư huynh phải lo lắng.

Thế nhưng đường càng đi càng tối, tuy bây giờ đã có thể đứng thẳng nhưng cảm giác vẫn chật hẹp vô cùng, không rộng rãi như Địch Nhân Kiệt từng nói. Địch Nhân Kiệt cũng cảm thấy kỳ lạ, trong đầu không ngừng suy nghĩ, liệu có phải khi bọn họ vào tới bên trong đã rẽ nhầm đường, con đường này không giống con đường hồi nhỏ hắn từng đi qua. Dù sao chuyện này cũng đã trải qua rất nhiều năm, hắn cho dù thông minh nhưng cũng không thể nhớ chính xác được.

Phía trước bỗng nhiên có tiếng gió, lại ngửi thấy thứ mùi tanh tưởi, Địch Nhân Kiệt nhíu mày hô lên: "Không xong rồi!" lời vừa nói vừa vung Kỳ Lân Đao lên trước hộ vệ. Phía trước bỗng nhiên có một đàn dơi hút máu từ đâu bay tới, từng con mắt trong bóng tối đỏ rực, khát máu vô cùng. Mạc Quân nhìn thấy chúng, lo lắng, kéo sát Mạc Dao lại gần mình, nàng thanh âm đầy lo lắng nói: "Không cần lo cho muội, đây là dơi mắt đỏ, hút máu người, độc cực kỳ lợi hại, vạn nhất bị chúng cắn sẽ rất nguy hiểm. Người kia chống đỡ không kịp đâu, huynh giúp hắn đi."

Mạc Quân cũng nhìn nàng một chút rồi rút cây tiêu bên hông ra, tay hắn cũng buông cổ tay nàng, đặt lên thân tiêu, nhẹ nhàng thổi, từng luồng khí âm công có lực sát thương như đao kiếm bắn ra, cùng với Đao Kỳ Lân của Địch Nhân Kiệt tạo thành một vòng tròn bảo vệ, không cho một con dơi nào lọt lên phía trên.

Mạc Dao nhìn một màn quang ảnh trong bóng đêm, đầu nàng càng lúc càng đau dữ dội. Địch Nhân Kiệt cùng Mạc Quân đang mở đường máu, từng bước tiến lên, dơi bị giết, xác rơi xuống nền đất như rơm rạ. Cơn đau đầu sớm không đến, muộn không đến lại đến vào lúc này, cảm giác trái tim bị bóp nghẹt, khó thở vô cùng, nàng đành loạng choạng dựa lưng vào vách động dò dẫm gắng sức đi theo. Nàng sao có thể la lên khiến sư huynh lúc này phân tâm cơ chứ. Dơi kia có bao nhiêu độc, nàng hiểu rất rõ. Tự nhủ bản thân gắng gượng thêm một chút nữa, sau cùng, cảm giác như đã bước vào một khoảng không, cả người nàng rơi xuống càng lúc càng nhanh, thế nhưng nàng không dám hét lên, không dám gọi sư huynh cứu, đau đớn vỡ òa, một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống, đau ...

Khi nàng kịp nhận ra mình bị rơi xuống một địa đạo khác, lúc e rằng bản thân sắp bị thịt nát xương tan thì có một bàn tay ấm áp ôm lấy eo nàng, kéo nàng chặt vào người đó. Vòng tay người đó thực rộng, ôm trọn lấy nàng, như một vòng tròn bảo vệ. Đầu vẫn thật đau, nàng nghe phía trên có tiếng sư huynh gọi: "Dao Nhi!" thế nhưng nàng không có sức để lên tiếng trả lời, cứ thế ngất lịm đi trong vòng tay một người lạ mặt.

Lại nói khi Địch Nhân Kiệt cùng Mạc Quân đang kề vai chống chọi với đàn dơi hút máu, Nguyên Phương đi phía sau vẫn không làm gì cả, chỉ chậm rãi quan sát, dường như tất cả việc trước mắt đối với chàng đều không có quan hệ. Chàng nhìn thấy nàng bước đi lảo đảo, lại nhìn thấy nàng tựa lưng vào vách động, nhìn thấy nàng bước nhầm phải cơ quan mà rơi xuống địa đạo, lòng Nguyên Phương đột nhiên lo lắng, không tự chủ được mà nhảy xuống theo nàng, còn kéo lấy nàng, ôm nàng để tránh cho va đập vào đá nhọn trong động.

Nguyên Phương, ôn nhu này, chàng từng nói đã sớm mất đi, đem băng lãnh đối diện với người đời, vậy thì ngày hôm nay, chàng đối với nữ tử trước mặt này là gì đây? Chàng không rõ nữa, chỉ là trong hư vô có thanh âm tự trong lòng nói chàng phải bảo vệ nữ tử này, thế nên chàng không do dự mà lao xuống, ôm lấy nàng, chẳng quản nguy hiểm, chẳng quản đá nhọn lởm chởm, cũng chẳng ngại tiếp xúc với thân thể nữ tử khác. Chàng lúc đó thực sự không do dự.

Ôm chặt lấy nàng, cảm giác thân thể nàng mệt mại, thế nhưng hơn hết chính là cảm giác thân quen tới lạ lùng. Chàng hôm nay là lần đầu gặp cô gái này, thế nào cảm thấy quen thuộc. Địa đạo thật sâu, chàng ôm chặt người nữ tử vào lòng, hai người lăn một đường dài, đá lởm chởm cứa vào da thịt, chàng vốn không hề bận tâm, quan trọng là nữ tử trong lòng chàng không bị một chút thương tổn nào, chỉ là lúc rơi xuống đáy địa đạo, nơi này không tối đen như ở địa đạo ban nãy mà có chút ánh sáng đủ nhìn rõ xung quanh. Chàng nhìn nữ tử trong lòng mình không có phản ứng gì, lại nhận ra nón che của nàng bởi vì lúc rơi xuống va chạm đã rơi ra ngoài, trên gương mặt nàng chỉ còn một lớp mạng sa mỏng che ngang, để lộ đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút, thoáng qua cũng đủ thấy thanh tú vô cùng.

Nguyên Phương gắng hồi phục tâm trạng, muốn đứng dậy tìm đường, lại lỡ đễnh nhìn thấy giọt nước mắt chưa kịp rơi bên khóe mi nàng, không hiểu sao lòng chàng chua xót, vô thức đưa tay lên mà lau đi giọt nước mắt ấy. Lúc này chàng mới nhìn kỹ dung mạo của nàng, lúc này đây mới hiểu, nữ tử trước mặt chàng không hề xa lạ. Trái tim như bị co thắt, cho dù nàng nhắm mắt, cho dù gương mặt đã bị mạng sa che đi một nửa, chàng cũng có thể nhận ra, là nàng, là nàng - Đồng Mộng Dao.

Nguyên Phương nhẹ nhàng đưa tay lên gỡ bỏ mạng sa trên mặt nàng, gương mặt thanh tú ngày nào hiện ra, nơi ánh sáng nhạt nhòa này, vẫn đủ để chàng nhìn rõ tất cả. Thời gian dường như dừng lại, khóe môi chàng bất chợt cong lên, một nụ cười hai năm rồi chưa từng thấy, âm thanh nho nhỏ nơi cổ họng: "Mộng Dao, muội cuối cùng trở về rồi!"

Nguyên Phương đem thân thể nàng ôm chặt vào lồng ngực mình, chặt tới nỗi muốn hai người hòa vào thành một để không bao giờ phải chia lìa, nếu đây là mơ, nguyện rằng mãi chẳng tỉnh. Nguyên Phương giờ phút này cũng không quan tâm, nàng vì sao còn sống, nàng vì sao không trở về, không cần quan tâm gì cả, nàng giờ phút này ở đây, trong vòng tay chàng, thế đã đủ, mọi chuyện khác, cũng không còn quan trọng.

Nguyên Phương sau hồi xúc động mới trấn tĩnh trở lại, nhớ ra lúc nãy bọn họ mới rơi từ địa đạo khác xuống đây, bèn nhìn lại xung quanh nàng có chỗ nào bị thương, cuối cùng mới thở phào, thật tốt, nàng không có chút thương tích nào. Nguyên Phương, chàng quên rồi, chàng dùng thân thể mình ôm lấy cô ấy, chàng quên rồi sao, chàng mới là người bị thương.

Nguyên Phương trấn tĩnh, bế nàng lên, bọn họ dù sao trước tiên cũng phải thoát ra khỏi địa đạo này đã. Từng bước đi trầm ổn, vòng tay lớn ôm lấy thiên hạ vào lòng, thiên hạ chàng từng đánh mất! Chốc chốc lại nhìn, Mộng Dao vẫn an nhiên nhắm mắt, gương mặt so với trước đây tăng thêm phần thanh tú, mỹ lệ. Hai năm rồi, bọn họ đã chia tay hai năm rồi. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim, Nguyên Phương thực muốn đưa tay lên vuốt ve gương mặt nàng, nếu như không phải lúc này hoàn cảnh cố kỵ, thực sự rất muốn, rất muốn...!


Bên địa đạo kia, Mạc Quân như nổi điên lên khi không thấy sư muội đâu, hắn lớn tiếng gọi, Địch Nhân Kiệt diệt nốt lũ dơi mới xoay người cản hắn: "Ngươi còn hét tiếp, chúng ta sẽ bị phát hiện."

Mạc Quân gằn giọng: "Ta không quản có bị phát hiện hay không, ta chỉ quan tâm tới an nguy của muội ấy!" Nói xong hắn liền nhảy xuống lỗ hổng bên vách động ban nãy Dao Nhi rơi xuống. Địch Nhân Kiệt sớm đã để ý không thấy Nguyên Phương đâu, tám phần là Nguyên Phương đã nhảy xuống cùng vị cô nương kia, nếu như có Nguyên Phương, hắn cũng không lo lắng cho vị cô nương kia nhiều, căn bản, bản lĩnh của Nguyên Phương bây giờ lớn hơn trước kia rất nhiều. Địch Nhân Kiệt không nghĩ nhiều bèn nhảy xuống theo Mạc Quân, dù sao cũng cần hội ngộ cùng Nguyên Phương. Thế nhưng địa đạo này vô cùng kỳ quái, nơi mà Địch Nhân Kiệt và Mạc Quân rơi xuống lại không giống nơi mà Nguyên Phương cùng Mộng Dao rơi xuống. Sau một hồi lùng sục tìm đường, hai người bọn họ mới tìm được tới địa đạo nơi Mộng Dao cùng Nguyên Phương từng ở. Trên nền đất chỉ còn cái nón che, Mạc Quân rùng mình, đưa tiêu lên chỉ vào yết hầu Địch Nhân Kiệt quát: "Người đi cùng ngươi là kẻ nào?"

Địch Nhân Kiệt biết hắn đang lo lắng nên hoảng loạn, cũng không chấp nhặt, trầm tĩnh nói: "Huynh đài, ngươi tạm thời đừng lo lắng, vị huynh đệ đó của ta tên là Vương Nguyên Phương là quan tứ phẩm, cũng là Quốc Cữu Gia đương triều, hắn võ công cao cường, nếu ở cùng sư muội của ngươi thì nhất định có thể bảo vệ an toàn cho cô ấy."

Mạc Quân không nói gì, cầm lấy nón che bước nhanh đi, địa đạo này có ánh sáng nhạt nhòa, bọn họ bước về hướng có ánh sáng phát tới, trong lòng Mạc Quân càng lúc càng lo lắng vô cùng.

Nguyên Phương bế Mộng Dao lại đi tới một địa động khác, nơi này rộng rãi vô cùng, đối với địa đạo ban nãy còn sáng hơn, bởi vì trên tường có ghim một cây nến. Nguyên Phương cảm thấy đang tiến vào gần với xào huyệt chính hơn, thực không ngờ động này lại lớn như vậy, trước mắt hiện lên hình ảnh địa cung năm nào, bàn tay ôm Mộng Dao dùng lực mạnh hơn. Chợt phía sau có tiếng gọi: "Nguyên Phương, huynh đây rồi!" Thì ra là tiếng Địch Nhân Kiệt gọi.

Nguyên Phương quay lại nhìn Địch Nhân Kiệt, vốn muốn nói cho hắn biết, Mộng Dao trở về rồi thì lại bắt gặp cái nhìn đầy sát khí của Mạc Quân. Nguyên Phương nhíu mày, Địch Nhân Kiệt lúc trước có nói cảm thấy người này nhìn hắn trong mắt có sát khí, sợ là e rằng hắn đã biết sư muội của hắn cũng là Mộng Dao. Nguyên Phương giương đôi mắt lạnh lùng đối chọi nhìn Mạc Quân, dù thế nào đi nữa, chàng cũng không để ai đưa Mộng Dao đi.

Địch Nhân Kiệt nhìn phản ứng vừa rồi, cúi xuống nhìn nữ tử y phục hồng phấn trong lòng Nguyên Phương, sắc mặt Địch Nhân Kiệt tái nhợt, tiểu muội muội của hắn, Đồng Mộng Dao. Địch Nhân Kiệt bước vội lên, lại cảm thấy có sát khí đánh tới, xoay người chống đỡ. Mạc Quân ra tay không lưu tình, từng chiều đều mang sát khí. Nguyên Phương nhíu mày, võ công của người này cao thâm vô cùng, xem ra không hề thua kém Địch Nhân Kiệt mà còn cao hơn một bậc, nếu tiếp tục, Địch Nhân Kiệt chắc chắn chịu thiệt thòi.

Hai bên không ai nói lời nào, ra chiêu càng lúc càng ngoan độc, ban đầu Địch Nhân Kiệt mới chỉ đỡ mà không công, đến bây giờ đã dốc toàn lực ra đánh, Địch Nhân Kiệt bây giờ mới hiểu ra ánh mắt sát khí lúc đó, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, thế nhưng hắn cũng không cần biết nhiều, quan trọng là không thể để Mộng Dao bị kẻ khác đưa đi.

Nguyên Phương đứng một bên âm thầm theo dõi, chợt thấy thiên hạ trong lòng mình khẽ cựa quậy, mi mắt chớp chớp hai cái rồi mở ra, vẫn là đôi mắt to tròn trong veo như ngày nào, chăm chú nhìn chàng. Trong mắt nàng một tia sững sờ, nhìn từ góc độ này, tử y công tử thật sự vô cùng tuấn mỹ. Nàng nhìn thấy mắt công tử đầy ôn nhu ấm áp, cảm thấy kỳ lạ mà nhíu mày, người này lúc nãy không phải lạnh lùng băng giá hay sao, thế nào có đôi mắt ấm áp tới nhường vậy.

"Muội tỉnh rồi! Mộng Dao!"

Giọng nói ôn nhu mang theo ý cười nơi khóe miệng vang lên, Mộng Dao sững sờ nhìn chàng không đáp, quay sang bên khác né tránh ánh mắt của chàng, nhìn thấy sư huynh đang đấu với người ta, lên tiếng gọi: "Sư huynh!"

Mạc Quân nghe tiếng, vội dừng chiêu, quay sang nhìn nàng, Địch Nhân Kiệt cũng dừng đao, tất cả chìm vào hồi yên tĩnh. Mạc Quân nhanh chóng nhét tiêu vào đai sau lưng, bước tới phía trước, Mộng Dao liền đưa tay về phía hắn, Nguyên Phương phút chốc thẫn thờ nhìn Mộng Dao bị Mạc Quân bế đi từ trên tay mình. Chàng không thể cản!

Mạc Quân bế nàng đặt ở góc động, để nàng tựa lưng vào thành động, sau đó hắn đưa tay bắt mạch cho nàng, Mộng Dao lắc đầu nói: "Muội không sao, lúc nãy đột nhiên cảm thấy đau đầu, sau cùng bước nhầm địa đạo..."

"Ta biết rồi, là ta không chăm sóc tốt muội !"

Một câu nói nhẹ tênh không hề có ý trách móc nàng, lửa giận trong lòng hắn khi đối diện với nàng cũng tự động chìm xuống. Hắn biết, hắn biết sớm muộn gì thân phận của nàng cũng sẽ bị bại lộ, thế nhưng Mạc Quân không ngờ nhanh như vậy, còn là ngay trước mặt hắn để người ta phát hiện ra. Thế nhưng giờ đây hắn không quản, Địch Nhân Kiệt cho dù nhìn thấy gương mặt nàng, cho dù biết nàng còn sống, hắn cũng không quản nữa. Những cơn đau đầu của nàng hắn từng chứng kiến qua, nhìn nàng thống khổ như vậy, hắn chỉ là lo lắng, chỉ là hận trời xanh, không còn chút tâm tư suy nghĩ chuyện khác. Mạc Quân lấy ra một viên thuốc màu vàng đưa vào miệng nàng, Mộng Dao nhẹ nhàng nuốt xuống, nở nụ cười thật tươi như để sư huynh nàng an lòng.

Mạc Quân nén cười, nhẹ cốc tay lên trán nàng rồi quát : « Có biết suýt chút nữa là muội mất mạng rồi không, còn cười ? »

Thanh âm vẫn trong trẻo kèm tiếng cười khanh khách : « Không phải vẫn có sư huynh tới cứu muội hay sao, muội không sợ ! »


Nguyên Phương đứng ở một bên dường như hóa đá, Mộng Dao của chàng cư nhiên không nói với chàng một câu, không nhìn chàng một cái, rốt cuộc là chuyện gì ? Tâm đau nhói... Hai năm rồi, hai năm rồi gặp lại, vậy mà nàng đối với chàng không quen không biết, tựa như một người vô hình.  

Trái tim rỉ máu, bàn tay nắm chặt thành quyền, trong lòng Nguyên Phương khẽ nói nhỏ một câu : « Muội quên ta rồi sao ? »



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net