Chương 7: Cùng nhau phá án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bốn người tới một khách trọ lớn nhất trong thành để ở, khách trọ này có tên là Vĩnh Hương Lầu. Trời đã chập choạng tối, bốn người ngồi quanh một bàn ăn thịnh soạn, những món ăn được bày lên la liệt, đều là những món ăn đặc sản của Tịnh Châu, cũng là đặc biệt cay.

Nhị Bảo nhìn một bàn đầy đồ ăn, trong lòng cảm thán không thôi, lâu lắm rồi không được thưởng thức đồ ăn quê nhà, nhịn không được đưa tay cầm một cái đùi gà đưa lên miệng gặm. Mùi vị quê hương quả nhiên đặc biệt, vị cay cay sộc lên mũi, cảm xúc năm xưa nguyên vẹn trở về. Mọi người cũng đều chậm rãi cầm đũa lên nhưng chưa ăn vội, Địch Nhân Kiệt thì đang trầm tư nghĩ về vụ án, Uyển Thanh thì đang nghĩ tới thi thể hài tử đó, Nguyên Phương lại vô thức nhớ về thân ảnh hồng phấn kia. Bất chợt, có tiếng nấc khẽ, là Nhị Bảo đang khóc đó sao?

Địch Nhân Kiệt chau mày nhìn hắn, quát khẽ: "Có chuyện gì!"

Nhị Bảo quệt ngang nước mắt như đứa trẻ, cầm đùi gà đang ăn dở mếu máo nói: "Thiếu gia, sao mọi người không ăn, đùi gà này trước kia tiểu thư thích ăn nhất... lần nào đi tới đây cũng là tiểu thư tranh ăn, lần này không có ai tranh với tôi, cảm giác thực là không quen..."

Địch Nhân Kiệt mặt đen lại, hắn trân trân nhìn đĩa đùi gà, là món tiểu nha đầu nhà hắn thích ăn nhất, trong đầu hiện lên hình ảnh nàng gặm đùi gà ngon lành, khóe môi bất giác cong lên cười khẽ. Bên tai hắn lâu rồi thật yên tĩnh, không có ai tới gào thét hét hò, sự yên tĩnh này, hắn còn chưa quen, nếu được lựa chọn, sẽ không muốn quen. Những ngày Tịnh Châu trước đây, có một tiểu nha đầu luôn lẽo đẽo theo hắn, mỗi lần cùng nhau vào tửu lâu nhất định sẽ gọi một đĩa đùi gà nướng mà ăn.

Nguyên Phương nghe Nhị Bảo nói, đáy mắt càng thêm lạnh lùng, chàng giả bộ thờ ơ, nhấc chén rượu lên uống cạn. Rượu tuy cay nồng nhưng chàng uống vào tựa nước, thật là nhạt nhẽo, tự ép bản thân sẽ không đau lòng, tự ép bản thân vì nàng mà càng phải sống tốt, việc tưởng chừng đơn giản lại khó tới vậy sao.

Uyển Thanh nhìn ba người nam tử đầy tâm trạng trước mặt, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Mau ăn thôi, thức ăn nguội hết rồi! Nhị Bảo, đừng làm mọi người thương tâm."

Một bàn đê huề thức ăn dường như vơi đi không nhiều, không ai nuốt được mặc dù đồ ăn thực ngon, rượu lại cứ vơi dần mà sầu đong mỗi lúc một nhiều thêm.

Một lúc trầm tư qua đi, Địch Nhân Kiệt lên tiếng: "Uyển Thanh, muội thấy lời vị cô nương đó nói có đáng tin không?"

Uyển Thanh buông đũa, từ tốn nói: "Hắc xà vốn là thứ loài kịch độc, sinh sống ở vùng Tây Bắc, có lý nào lại xuất hiện ở Tịnh Châu. Nếu như có, vậy chỉ có một khả năng là có người nuôi nó. Muội chưa từng gặp qua hắc xà, vốn chỉ là đọc trong sách, cũng không biết hình dáng nó thế nào, thế nhưng muội nhớ từng có một quyển y thứ có nói, mật của loài hắc xà này là vị thuốc quý, nhưng công dụng của nó thế nào thì muội không biết."

Nguyên Phương buông chén rượu nói: "Ta trước đây từng nghe sư phụ nói, hắc xà thứ nó thích ăn nhất là máu."

Mọi người đều rơi vào trầm tư, hài tử đó không phải vì bị mất máu mà chết hay sao, vết rạch ở cổ tay vẫn còn, thế nhưng xung quanh ngoài một ít máu vương mãi thì thực sạch sẽ, lượng máu lớn như vậy có thể biến mất đi đâu? Là có người rút máu hài tư đem đi sao? Vậy hắc xà....

Nhưng điều tiếp theo thực không dám nghĩ tới! Nguyên Phương ngửng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Địch Nhân Kiệt đang nhìn mình, chàng khẽ gật đầu, cả hai ngầm hiểu ý nhau, vụ án này tuyệt đối không hề đơn giản.

Lại nói về huynh muội họ Mạc, từ lúc vào thành, Mạc Quân trong lòng khó chịu, vừa là vì thi thể hài tử đó, vừa là vì đối mặt với đám người Địch Nhân Kiệt, hắn tuyệt đối không để nàng gặp lại bọn họ. Mạc Dao thấy sư huynh sắc mặt thực kém, liền kéo áo hắn nói: "Sư huynh là muội sai rồi, muội không nên nói chuyện với người lạ, huynh đừng giận muội, có được hay không?"

Mạc Quân vỗ vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Người lạ không nên tiếp xúc là vì ta sợ bọn họ sẽ làm hại muội, Dao Nhi, nhớ kỹ, không đưược tiếp xúc với bọn họ, không được rời ta nửa bước, hiểu không?"

Nàng khẽ gật đầu, hắn cười nhẹ nói: "Ngoan! Chúng ta bây giờ đi tới y quán một chút, chuyện này tối nói sau."

Mạc Quân dẫn nàng tới một y quán thật lớn trong thành, có tên là Lâm Hi Quán. Vào bên trong một hồi, nàng mới hiểu ra, thì ra y quán này vốn là sản nghiệp của sư phụ. Chưởng quầy là một ông lão tóc hoa râm cũng đã hơn 60, nhìn thấy Mạc Quân liền gọi một tiếng công tử. Chưởng quầy đó nhìn nàng một chút, sững sờ rồi rất nhanh lấy lại tinh thần gọi nàng một tiếng là tiểu thư. Nàng chỉ khẽ gật đầu, đối với những chuyện này cũng không cảm thấy quá kỳ lạ. Trước đây sư huynh cứ cách một thời gian lại xuất sơn, chắc hẳn là tới nơi này rồi. Lâm Hi Quán là một hiệu thuốc lớn, trong thành Tịnh Châu rất có tiếng tăm.

Tới chiều, hai huynh muội mới trở ra, Mạc Quân dẫn nàng đi tới một tửu lâu thật lớn, bên ngoài đề mấy chữ: "Vĩnh Hương Lầu!", hắn ôn nhu nói: "Mấy ngày tới chúng ta đều sẽ ở đây, nơi này là tửu lâu lớn nhất trong thành, có rất nhiều đồ ăn ngon, nơi ở lại thoải mái, muội thấy được không?"

"Sư huynh an bài là được rồi!"

Hai người thuê hai gian phòng thượng hạng cạnh nhau, bữa tối được dọn vào phòng Mạc Dao, hai huynh muội ở trong phòng nàng vừa ăn vừa nói chuyện. Mạc Quân gắp một cài đùi gà vào bát của nàng, vẫn duy trì nụ cười nhẹ bảo: "Ăn thử xem có ngon hay không?"

Nàng gật đầu, cầm lấy đùi gà, gặm một miếng thật to, hương vị thơm ngon lần đầu được nếm thế nhưng sao lại có cảm giác thân quen đến vậy. Một miếng rồi hai miếng, trong miệng đầy thịt, nàng tuy là cô nương đã 22 tuổi, thế nhưng hai năm này được cưng chiều lại không tiếp xúc với người lạ, nàng vẫn giống như trước kia, thậm chí còn hơn trước kia, ngây ngô, thanh thuần như một đứa trẻ.

Mạc Quân rút khăn tay đưa lên lau miệng cho nàng, định nhắc nàng ăn từ từ xong rồi lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt vào. Hắn nhớ rất rõ, nhiều năm về trước, khi lần đầu tiên theo sư phụ xuất sơn, sư phụ cũng dẫn hắn tới Vĩnh Hương Lầu này, ngồi từ xa nhìn nàng, một tiểu cô nương 5, 6 tuổi đang gặm đùi gà. Sư phụ khi đó không nói cho hắn biết, tiểu cô nương đó là ai, chỉ là âm thầm nhìn nàng. Hắn để ý thấy, hàng năm, tới ngày đó, sư phụ đều dẫn hắn xuống núi, tới Vĩnh Hương Lầu này để nhìn nàng.

Vì thế hắn từ rất lâu đã biết nàng, thế nhưng nàng không hề biết hắn. Mộng Dao - nàng chính là tiểu cô nương năm đó. Hắn cùng sư phụ luôn âm thầm theo dõi nàng lớn lên, đến khi hắn lớn, sư phụ mới kể cho hắn nghe câu chuyện về nàng. Sư phụ là vì một lời hứa với cố nhân, để nàng ở bên ngoài, chỉ mỗi năm mới tới thăm nàng một lần, thế nhưng an bài của trời cao, nàng lại lần nữa trở về Trúc Lâm, là nơi nàng cất tiếng khóc chào đời.

Dòng ký ức hiện về, Mạc Quân khẽ nói: "Dao Nhi, muội chính là người của Trúc Lâm!". Nàng nhoẻn miệng cười: "Sư huynh người sao thế, muội không phải là người của Trúc Lâm thì là người của nơi nào!". Lúc ở trong phòng, nàng đã gỡ hết mạng che ra, gương mặt thanh tú cười động lòng người, hắn đưa tay xoa đầu nàng, đáy mắt đầy hy vọng. Những lời đang nghĩ cũng không cần nói ra.

Cơm cũng dùng xong, Mạc Quân nói nhỏ: "Đêm tối ta ra ngoài có việc, muội ở trong phòng, tuyệt đối dừng đi ra ngoài, độc dược nhớ để bên người, nhỡ có lúc cần dùng..." Lời hắn còn chưa nói xong, nha đầu trước mắt đã bĩu môi giận dữ nói: "Huynh định bỏ rơi muội!"

Hắn đưa tay cốc đầu nàng rồi nói: "Ăn nói linh tinh, ta là đi có việc!". Nàng đưa tay lên xoa xoa đầu rồi đáp: "Huynh là muốn ra ngoại thành, truy tìm tung tích của hắc xà đúng không?"

Hắn nhìn nàng, không có tia ngạc nhiên, chỉ đơn giản là gật đầu thừa nhận. Sư muội của hắn cho dù mất trí nhớ thế nhưng vô cùng thông minh. Hắn chậm rãi nói: "Hắc xà này hẳn là có người nuôi dưỡng nó, lại ngang nhiên dám dùng máu hài tử để nuôi, e là muốn luyện thành đan dược nghiên cứu bí thuật. Điều này muội hiểu hơn ta mà, thế nên ta phải ngăn cản chúng, càng huống hồ bao nhiêu sinh mạng hài tử như thế, thực đáng căm hận."

Mạc Dao gật đầu, đôi mắt tròn to lộ lên ánh nhìn cương quyết lại có ý cười: "Hồi sáng thấy huynh kéo tay muội đi, muội biết huynh nhất định không bỏ qua chuyện này, nhất định sẽ tìm cách quay lại điều tra mà. Sư huynh, đưa muội đi cùng, đặc tính của hắc xà này, muội nắm rất rõ, cơ hội tìm ra hang ổ của nó cũng sẽ nhiều hơn. Còn nữa, trước khi đi sư phụ từng dặn huynh không được rời khỏi muội nửa bước, huynh đi tra án lại để muội ở lại đây, không bằng đưa muội đi cùng, hai chúng ta kề vai, nguy hiểm gì cũng không sợ."

Mạc Quân ngẫm nghĩ một hồi, lại đưa tay cốc đầu nàng nói: "Miệng lưỡi thật giỏi! Đi theo ta, nhất định không được chạy lung tung, tuyệt đối phải nghe lời ta..."

"Tất cả đều nghe sư huynh!"

Trong phòng tiếng cười đùa nho nhỏ, Mạc Quân trước nay vẫn luôn vô pháp khi đối diện với tiểu sư muội nghịch ngợm lắm trò này.

"Vậy chuẩn bị một chút, trời tối hắn chúng ta liền đi, muội vẫn phải đeo mạng che đó."

....

Mạc Quân ôm lấy nàng, điểm thân bay qua cửa sổ, nhẹ nhàng vượt qua tường thành đã đóng, đi ra ven rừng ngoại thành, tới nơi phát hiện thi thể hài tử sáng nay.

Mạc Dao ngồi xổm xuống nhìn bãi cỏ, đưa tay nhổ một ngọn cỏ trong đó, đưa lên mũi ngủi khẽ, sắc mặt chợt biến

"Chuyện gì?"

"Sư huynh, hắc xà này chắc cũng đã hơn 5 tuổi, cỏ này vướng nước dãi độc của nó, đã bị độc làm cho chết vùng cỏ này rồi. Độc mạnh như vậy, phải là hắc xà đã trưởng thành."

Mạc Quân trầm ngâm nói tiếp: "Năm tuổi, thân thể của nó, đủ để quấn chặt một hài từ cho tới chết... một lần hút máu, cũng có thể hút cạn máu của một hài tử hay sao?"

Mạc Dao gật đầu: "Có thể, thậm chí còn có thể hơn. Hắc xà nếu đã uống máu người, nó sẽ thành nghiện, không chịu uống máu các động vật khác nữa, mà..."

Nàng còn chưa nói xong, Mạc Quân đã ngăn nàng, hắng giọng nói: "Nếu đã tới, còn không mau hiện thân."

Nàng sững sờ, bọn họ bị theo dõi sao, giờ này còn có người chưa ngủ ư? Nàng đang ngơ ngác liền bị Mạc Quân đưa tay kéo nàng lui về phía sau lưng hắn.

Từ trong bóng tối, có hai thân ảnh đi ra, cả hai đều tuấn mỹ vô cùng, tử y công tử tay cầm quạt nho nhã mà lạnh lùng, bạch y công tử cầm đao phóng khoáng mà nhàn nhã. Bọn họ chính là Vương Nguyên Phương và Địch Nhân Kiệt. Hai người bọn họ vốn cũng định đêm nay tới đây tìm manh mối, không ngờ tới nơi đã thấy huynh muội họ Mạc đã ở đó, còn đang thảo luận, đành nấp một chỗ mà nghe ngóng thực hư.

Địch Nhân Kiệt chắp tay tươi cười nói: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại, không biết hai vị tới đây có việc gì."

Mạc Quân không ngờ là hai người bọn họ, người không muốn gặp nhất lại gặp rồi, có phải thành Tịnh Châu này quá nhỏ hay không? Hắn lạnh lùng đáp: "Xin hỏi Địch đại nhân, nơi này chúng tôi không được phép tới hay sao?"

Địch Nhân Kiệt vẫn giữ gương mặt tươi cười nói: "Không có! nếu đã tới rồi, cùng nói chuyện một chút có được hay không? Hai vị dường như thực am hiểu về hắc xà."

Mạc Quân vẫn lạnh lùng: "Không hiểu!"

Trong khi hai người kia đang tranh luận, Nguyên Phương mắt lại nhìn nàng không rời, vị cô nương mặc áo hồng phấn. Chàng nhìn không thấy dung nhan nàng, nhưng hình bóng nàng, thanh âm của nàng không hiểu sao đối với chàng lại thực quen thuộc.

Mạc Dao cảm nhận được có ánh mắt đang gắt gao nhìn mình, quay sang nhìn, thấy tử y công tử tuấn mỹ trước mặt không rõ vì sao tim lại đập nhanh một nhịp, nhưng sau đó lại trở lại như bình thường. Nàng nhìn vào ánh mắt người đó, thực lạnh lùng, có chút cảm thấy rét buốt tận xương, nàng nhíu mày, nhớ lời sư huynh dặn, bên ngoài có rất nhiều người xấu, nàng quay sang hướng khác, chăm chú nhìn vào bụi cỏ phía trước. Đôi mắt sáng lên, nàng liền bỏ mặc ba nam tử trước mặt, vội vàng bước tới bụi cỏ đó, Mạc Quân quay lại thấy Dao Nhi đã ở bên bụi cỏ ngồi xuống, hắn vội bước theo gọi: "Muội định làm gì?"

Nàng hớn hở gọi: "Sư huynh, lại đây xem này."

Nàng gọi thế, cả Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương đều hiếu kỳ bước lại gần, trong bụi cỏ rậm rạp, theo hướng ta nàng chỉ nhìn thấy có một mảnh óng ánh thực mờ bên trong. Mạc Quân đưa tay vào nhặt thứ đó ra, thì ra là một mảnh vảy da rắn.

Mạc Dao cười thành tiếng, vui vẻ nói: "Sư huynh, muội đoán không sai mà, hắc xà này đang thời kỳ lột da, vảy càng đậm màu, hắc xà càng độc, mà huynh xem, thứ này gần như đen kịt, thực sự rất nguy hiểm."

Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt nheo mắt nhìn mảnh vảy da rắn đó, trong lòng thầm lạnh đi, Tịnh Châu sao lại có kẻ ác độc dùng tà thuật nuôi hắc xà như vậy.

Địch Nhân Kiệt hướng Mạc Dao hỏi: "Cô nương ban nãy còn chưa nói hết câu, hắc xà uống máu người thì sẽ thế nào?"

Mạc Dao lưỡng lự ngẩng đầu nhìn sư huynh, Mạc Quân một hồi nghĩ ngợi liền gật đầu, dù sao việc này không hề đơn giản, nói cho bọn họ biết có lợi chứ không hại, danh thần thám, Mạc Quân cũng đã nghe qua.

Nàng được sư huynh đồng ý, liền nhẹ nhàng giải thích: "Dùng máu người nuôi hắc xà, không chỉ giúp độc của nó biến thành kịch độc. Có một loại bí thuật Tây Vực, trong đó có nhắc, dùng máu đồng tử nuôi hắc xà, còn có công dụng khác, chính là mật của loài hắc xà này có thể dùng tu luyện thuốc trường sinh bất lão."

Nàng nói tới đây, nhìn thấy khoé môi tử y công tử cười lạnh, nàng biết hắn không tin lời nàng nói, liền tức giận quát: "Ngươi là không tin lời ta nói có đúng hay không? Ngươi khinh thường ta đúng không?"

Nguyên Phương lạnh nhạt không thèm trả lời nàng, câu chuyện của nàng kể cũng quá nực cười đi, làm gì có cái gọi là trường sinh bất lão? Chàng chỉ thấy nàng hình như quá ngây thơ rồi, không hề có ý khinh thường như nàng nghĩ. Thế nhưng chàng không thèm giải thích, bởi vì một Nguyên Phương thích đấu khẩu năm xưa đã chết rồi.

Địch Nhân Kiệt cảm thấy vị cô nương này không dễ chọc, nam nhân đi cùng nàng cũng xem chừng võ công không tệ, hắn vội tươi cười nói: "Ây, cô nương đừng để tâm, vị huynh đệ này của ta gương mặt bị liệt, thế nên biểu hiện cảm xúc có chút làm người ta khó hiểu."

Địch Nhân Kiệt nói xong cười xòa, nhìn Nguyên Phương nháy mắt, Nguyên Phương bỗng cảm thấy quạ bay đầy đầu, cái gì, nói chàng 'gương mặt bị liệt' sao, Địch Nhân Kiệt thực sự chán sống rồi. Địch Nhân Kiệt vẫn duy trì gương mặt cười tươi cười nhìn hai huynh muội họ Mạc, trong khi đó Nguyên Phương đã huých khủy tay vào bụng hắn.

Địch Nhân Kiệt gương mặt cười chợt nhăn nhúm, Nguyên Phương liếc hắn một cái khinh bỉ, rồi nhanh chóng khôi phục bộ dạng lạnh lùng. Tâm tình của chàng hôm nay không tốt nên không muốn đấu với hắn, nếu như là hôm tâm tình vui, chàng nhất định cho hắn biết cái gì gọi là 'gương mặt bị liệt', chuyện này để người khác biết được, nhất định sẽ cười cho chàng không có đường quay về.

Trong lúc hai kẻ này đang đấu khẩu mới nhận ra hai huynh muội họ Mạc đang rời đi, chính xác là đang đi sâu vào rừng, hai người nháy mắt nhau bèn đi theo bọn họ.

Địch Nhân Kiệt đi tới gần hỏi: "Xin hỏi, hai người đi đâu vậy." Mạc Quân vốn là không định trả lời, Mạc Dao bỗng dưng vô thức nói: "Thực ngốc, đương nhiên là đi tìm tung tích của hắc xà rồi."

Nguyên Phương lên tiếng: "Cô nương biết nơi hắc xà trú ngụ sao?"

Nàng ngừng đầu lên nhìn chàng, bực dọc nói: "Không biết, chỉ là có thể tìm."

Chàng không nói gì quan sát nàng, thấy nàng đưa vảy da rắn vào bên trong lớp mạng che, có lẽ là đưa lên mũi ngửi, sau đó từng bước dò dẫm đi trong rừng, thi thoảng lại hít hà một lần. Mạc Quân đi ngay bên cạnh lôi một viên dạ minh châu ra để soi đường, Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương chậm rãi đi theo sau.

Chốc chốc nàng lại kiếm được một mảnh da ở trên đường rừng, mỗi lúc như thế lại nhẩy cẫng lên vui vẻ, mặc dù dung nhan được che kỹ bởi mạng che thế nhưng hai người đều đoán, nàng có lẽ còn nhỏ. Sự hiếu kỳ về hai huynh muội này càng dâng cao trong lòng Địch Nhân Kiệt và Nguyên Phương. Bọn họ hôm nay ở trong tửu lâu đã bàn luận về nàng, đến cả Uyển Thanh cũng không hiểu biết nhiều về hắc xà vậy mà vị cô nương này có thể nói ra rõ ràng như vậy, bọn họ rốt cuộc là cao nhân phương nào.


Đi vào rừng càng sâu, những mảnh da rắn nhặt được càng lúc càng nhiều, Mạc Quân bỗng kéo tay nàng nghiêm giọng nói: "không chỉ có một con đúng không?"

Mạc Dao do dự một chút rồi gật đầu. Câu nói của Mạc Quân cũng khiến cho Nguyên Phương và Địch Nhân Kiệt thoáng giật mình. Địch Nhân Kiệt nói: "Huynh căn cứ vào đâu mà nói như vậy?" chuyện về hắc xà hắn vốn không hiểu, thế nên trong chuyện này thần thám cũng thành người hồ đồ.

Mạc Quân không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nhìn Mạc Dao trong mắt có chút giận dữ, sau cùng nói: "Đi, ta đưa muội về trước!"

Mạc Dao nghe vậy vội nắm tay áo hắn: "Sư huynh, muội sai rồi!"

Mạc Quân hắng giọng: "Sai ở đâu!"

Nàng cúi đầu lí nhí: "Sai ở chỗ biết mà không nói với huynh." Sau đó nàng nhìn qua phía Nguyên Phương và Địch Nhân Kiệt nói tiếp: "Màu sắc đám da chúng ta nhặt được, có chỗ không giống nhau, mặc dù đều là màu đen, thế nhưng trong bóng tối sẽ nhìn thấy những ánh màu khác. Ban nãy ở nơi đầu tiên phát hiện ra thi thể là mảnh da rắn đen có ánh vàng, mấy mảnh gần đây nhặt được là đen có ánh đỏ..."

Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương đều tỉnh ngộ, thì ra hắc xà còn có nhiều loại như vậy. Mạc Quân vẫn trầm ngâm không nói gì, chỉ nhìn nàng chăm chú, Mạc Dao lại lí nhí nói: "Muội sợ nói ra, sư huynh sẽ không cho muội đi cùng nữa..." thanh âm nhỏ dần, hình như nghèn nghẹn, theo như trí nhớ của nàng, hai năm nay, sư huynh chưa từng giận dữ với nàng như thế này.

"Mạc Dao, từ lúc nào muội học cách nói dối ta?"

"Muội... " Âm thanh cô nương nghèn nghẹn "Hắc xà nhất định được nuôi trong động, nơi đó nguy hiểm như vậy, muội phải cùng huynh đi vào, muội còn nhớ rất rõ trong giấc mơ ấy... những hang động thực sự đáng sợ, sư huynh, để muội đi theo huynh đi mà!"

Mạc Quân sau hồi kích động, lòng trùng xuống, cảm giác nàng đang khóc, âm thanh lại nhẹ nhàng trở lại, đưa tay đặt lên hai vai nàng: "Biết sai là được rồi, sau này không được như thế nữa, từ bây giờ trở đi phải đi sau lưng ta, nếu có gì nguy hiểm thì phải chạy đi trước, có biết không?"

Mạc Dao như thỏ nhỏ nhận lỗi, liên tục gật đầu, bên trong lớp sa mỏng, khóe môi khẽ cười, nói nhỏ: "Sư huynh tốt nhất!" rồi nàng đưa tay chỉ về hướng tây bắc nói: "Không nhầm nơi trú ngụ của bọn chúng cách đây không còn xa nữa, ở phía kia rồi!"


Mạc Quân gật đầu, đẩy Mộng Dao về phía sau, một tay nắm chặt cổ tay nàng bước đi. Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt nhìn thấy một màn vừa rồi, không khỏi động tâm, vị cô nương này dường như không biết võ công, Nguyên Phương âm thầm nhìn bóng dáng nàng, chân bước nhanh hơn tới ngay phía sau lưng nàng, quạt đem cầm trong tay, sẵn sàng động thủ.


Mạc Dao cảm nhận được ngay phía sau nàng có người, quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt chàng, tim không tự chủ lại đập nhanh, nàng đưa tay lên ngừng, gắng sức tự ổn định lòng mình, còn nghĩ rằng đang sắp vào nơi nguy hiểm nên không khỏi hồi hộp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net