Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bất cứ nơi đâu, cũng không thể chấp nhận.

Hơi thở nặng nề phả lên gò má chàng thành niên, nóng hổi. Dù cho không có bất kỳ sự can thiệp nào của pheromone, An vẫn cảm thấy kỳ lạ.

An bị nhột mà tránh đi.

"Đừng trốn."

"..."

Nếu lỗ tai có thể mang thai, dự tính bây giờ có thể sinh đôi ngay lập tức.

Sự nguy hiểm không đến từ con cọp mà đến từ nanh vuốt của chúng.

Thời khắc này, áp bức vô hình bủa vây càng khiến cho người hầu thêm lúng túng.

Góc tường vắng vẻ dần trở nên ồn ào bởi những âm thanh trần tục. Mái tóc đen dài vốn được cột gọn gàng bung xõa, mài nhẹ lên bờ vai cứng rắn của một người xa lạ.

Ai là kẻ đã bắt đầu trước?

Không biết nữa.

Trong không gian thanh mát của tiết trời ngày hạ, tiếng suối nguồn róc rách chảy qua tai những thuyền viên không bao giờ mỏi mệt. Âm thanh sống động mơn trớn lên bờ môi mềm mại, cuốn lấy từng chút một hơi ấm của kẻ lữ hành, khuôn miệng nhỏ nhắn không kìm được tràn ra một ít sương xuân.

Như hiến tế báu vật, kẻ sùng tín thành tâm nếm lấy thứ mật ngọt trời ban, hơi thở hắn dần nặng nhọc nhưng không bao giờ buông lơi, thuần thục như đã thực hiện cả trăm ngàn lần.

Một cơn gió lạnh thổi qua làm người hầu thoáng rùng mình.

Trong cơn đê mê, An khẽ than thở "Phelan, tôi lạnh."

Hầu tước choàng tỉnh, vội buông tha đôi môi đỏ hồng đang chu ra như mỏ chim. Hắn cười khẽ, hai tay nghiêm túc giúp An kéo vạt áo về vị trí cũ.

An ngơ người.

Tại sao đến bây giờ nó mới để ý, Phelan cười lên thật sự rất đẹp.

Một nụ cười thật sự.

Đôi mắt màu lục híp lại cong như vầng trăng khuyết, Hầu tước hoàn toàn rũ bỏ phòng bị thoải mái nhoẻn miệng cười như một chú cún nhỏ lông trắng đang không ngừng nhún nhảy mong được chủ nhân âu yếm.

Đồ...

Đồ...

Kỹ năng mắng người của An đột nhiên tụt về giá trị âm.

Trái với sự bối rối của An, vị chủ nhân trước mắt đây có lẽ rất vui vẻ, vô cùng săn sóc chỉnh sửa quần áo rối ren giúp người hầu nhỏ, trước khi dứt ra còn hớn hở hôn lên mặt nó mấy cái.

Hừ.

Vài ngày nữa đi rồi, coi như nghe lời chủ nhân một tí cũng chả sao. Chắc nó cũng không bị thiệt cái gì...

Bàn tay to bao trọn lấy tay bàn tay nhỏ nhắn, Phelan mỉm cười cất lời "Vào trong thôi. Chính tiệc sắp bắt đầu rồi." Sau đó kéo An đang nghi ngờ thế giới theo.

Đến lúc gần đến sảnh chính, nó mới bừng tỉnh.

An vội rụt tay, khàn giọng nói: "Tôi nên quay về vị trí của mình thưa ngài." rồi chạy đến khu vực cho người hầu.

Phía sau còn đằng đẵng những nghi lễ thủ tục rườm rá chán ngắt.

"Miệng ngươi sưng lắm đó An."

Leon từ đâu lù lù xuất hiện, hiện giờ mọi người bắt đầu kéo nhau ra trung tâm đại sảnh xem chủ nhân của bữa tiệc, mấy bàn tiệc ngồi chẳng có mấy người, xung quanh An và Leon càng chẳng có ai.

"Vâng."

Hoàng tử tìm đại một cái ghế ngồi xuống "Sao lại vâng. Nói đi, ngươi với Phelan là quan hệ gì?" Leon tựa cả người lên ghế, lắc lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt tò mò muốn chết.

"Hoàng tử, uống ít rượu thôi." Yoo đứng bên liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt u sầu với tay muốn lấy ly rượu trên tay Leon, nghiêm túc nhắc nhở.

Leon né tránh, có chút bất mãn chu mỏ "Hừ. Rốt cuộc ta là chủ hay ngươi là chủ?" Đây là hậu quả của việc quá thân thiết, muốn làm gì cũng đều bị kiểm soát.

An nhìn Leon một cái, nhìn Yoo một cái, cụp mắt không trả lời.

Phát hiện vành tai An đỏ lên, Leon khoái chí "Ngại cái gì không biết, toàn là người nhà. Hê Hê." Nụ cười khiếm vang lên.

Nếu ngài bỏ cái điệu cười khả ố ấy đi thì tôi thật sự coi ngài là người nhà.

An phủ nhận "Hoàng tử, ngài hiểu lầm rồi."

"Vậy thì dấu hôn trên cổ ngươi là gì?"

Mỉm cười giả tạo, An tiếp tục "Hoàng tử nhìn lầm rồi." Nếu Phelan dám để lại cái gì trên người nó thì nó thề sẽ giật trụi tóc hắn.

"Sao ngươi không bị lừa?" Leon mất hứng vì không ai hưởng ứng trò đùa.

An gật gù đồng cảm "Nhưng trên cổ ngài thì có."

Leon chột dạ đưa tay sờ cổ, "Làm gì có!" Vẻ mặt rối rắm quẫn bách.

"Vậy sao ngài sờ tay lên cổ. Không lẽ..."

"Câm miệng!" Hoàng tử cáu lên "Cả ngươi nữa!" Leon bực bặm môi với khuôn mặt đang tươi cười của Yoo.

Leon bị lừa.

Không lừa được người khác còn bị trêu ngược lại!

Không được rồi.

Cậu nhóc nhỏ bé ngoan hiền ngày nào sao tự nhiên trở nên hư đốn như thế? Chắc chắn là do tên kia.

Leon tỏ ra giận dỗi, An cảm thấy hoàng tử thật đáng yêu, rất có tâm trạng đùa bỡn "Hoàng tử, ngài đừng để tâm, tôi sẽ không nói cho ai nghe đâu."

Yoo kinh ngạc khi có chuyện của Hoàng tử mà nhóc không biết "Chuyện gì?"

"Không muốn nghe không muốn nghe." Leon bịt tai, điên cuồng lắc đầu.

Hai người hầu nhìn nhau phì cười. An an ủi "Được rồi, không nói thì không nói."

Đang còn bực bội vì bị trêu chọc, Hoàng tử đưa ly rượu vào tay Yoo, làm ra vẻ muốn tuyên chiến với cái kẻ đang đứng dửng dưng đối diện.

Tiếng ly vỡ vang lên.

May thay mọi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về nhân vật chính nên không ai để ý.

An là người phản ứng trước "Sao vậy?" Nó thu lại nụ cười, nghi hoặc nhìn Yoo.

Hoàng tử cũng bỏ tâm trạng bợt cỡn, vừa lo lắng vừa khó hiểu nhìn người vừa trượt tay làm bể ly "Yoo, ngươi sao vậy?"

Đáp lại bọn họ là gương mặt trắng toát bị cắt không còn một giọt máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net