Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia, nườm nượp người bu quanh Hầu tước như kiến, miệng cười giả lã cố tỏ ra thân thiết hết mức có thể để lấy lòng. Không phụ sự mong đợi của bọn họ, Phelan lịch sự đáp từng người một, nụ cười nhạt nhòa trên môi càng làm không khí xung quanh hắn thêm phần thân thiện.

Thoáng chốc, Phelan liếc mắt về phía ba chàng trai trẻ tuổi. Thanh niên chỉnh tề đứng nghiêm chỉnh vào vị trí được xếp sẵn, đột nhiên người ấy mỉm người, khóe mắt cong cong đong đầy niềm vui.

Thật đẹp.

Nhưng chân mày hầu tước vẫn không thôi nhíu chặt.

Nói chuyện với omega vui đến vậy?

Tiếng đàn nhạc cất lên nâng cao thêm không khí phấn khởi vui mừng, nhân vật chính đứng trên lầu cao, thân thiện chào đón sự nồng nhiệt của quan khách.

Leo nắm lấy lan can mạ vàng, đưa tay nhận ly rượu từ người hầu, mỉm cười dâng cao "Hôm nay, ta thật lấy làm vinh hạnh khi mọi người có mặt đông đủ. Được vua cha yêu quý cũng là niềm vinh dự của Leo Kenneth ta." Leo phất tay, hàng dài người xếp thẳng hàng bưng rượu tiến vào, ngay ngắn dâng những ly thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt đến trước mặt các vị khách, Leo nói tiếp: "Đây là rượu ngon từ phương Nam do ta đích thân chọn lựa. Mời các vị."

Tất cả không ngần ngại cầm ly của mình lên, đích thân Hoàng tử ban tặng, sao có thể từ chối?

Liếc nhìn người đàn ông có gương mặt không giống mình chút nào đang tỏ vẻ ngạo nghễ từ xa, Leon thẳng thừng từ chối "Không uống, đem xuống đi." Người phục vụ có lẽ đã đoán trước được tình huống này nên liền nhanh chân lui ra.

Leon hừ mũi "Rượu mạnh như vậy, uống xong có ngủm liền tại chỗ." Chợt nhớ ra điều gì, hoàng tử phất tay gọi người "Ngươi xem Yoo đi đâu mà lâu vậy."

"Vâng hoàng tử, tôi đi liền."

Yoo sau khi vô tình làm vỡ đồ đạc thì có chút bàng hoàng, Leon nhanh chóng gọi người đến dọn dẹp, không khỏi khó hiểu nhìn Yoo "Ngươi sao vậy?"

Nhận ra sai lầm, Yoo cũng không dám nhiều lời. Nhìn vai áo bị nhiễm đỏ bởi rượu của Leon, Yoo mím môi "Tôi xin lỗi, hoàng tử, để tôi đi lấy cái áo choàng khác cho ngài." Sau đó nhét đồ vào tay An "Cầm giúp tôi nhé." rồi tức thì rời đi.

"Khoan... gấp cái gì chứ..." Leon ngơ ngác gọi theo.

Hoàng tử lên tiếng kéo An ra khỏi hồi ức "Ta đi trước, ngươi ở đây đợi hắn." Vừa rồi có người hầu thông báo Leo cho gọi cậu ta.

Dù rất bất mãn nhưng cũng không thể làm mất thể diện hoàng gia, Leon phải đi.

Lòng An không khỏi bồn chồn, nó có chút sốt ruột nhìn bóng lưng Phelan.

Vừa ngửi được mùi cay cay thoáng qua của rượu, An có thể chắc chắn nồng độ trong rượu là rất cao. Phelan vừa tiếp rượu rất nhiều người, sẽ không gục luôn chứ?

Wattpad: @Chim_derr

Bỗng nhiên, Leo dùng nĩa gõ mạnh vào thân ly tạo sự chú ý.

Đến khi hội trường dần chìm vào im lặng, Leo mới lên tiếng "Hôm nay là một ngày vui không chỉ với ta mà con với đế quốc Dellingr. Thật vinh hạnh làm sao, hôm nay, ta, Leo, xin được mời thái tử của đế quốc Phoenix đến làm khách mời đặc biệt trong bữa tiệc ngày hôm nay. Xin mời ngài, ngài Ming Phoenix."

Tiếng nhạc vang rền trời kèm theo tiếng thảng thốt bất ngờ của mọi người trong hội trường.

Đầu mày Phelan khẽ nhếch lên.

Cánh cửa hội trường từ từ mở rộng.

Từ trong ánh sáng, một dáng người cao ngất hoàn toàn vượt trội vững bước tiến vào, một vài omega không khỏi thốt lên cảm thán.

Sự nam tính toát ra từ tận xương tủy tạo một luồng áp bức vô hình lên vai những alpha gần đó, sự uy lực của một enigma, là alpha của những alpha. Đôi mắt màu trà ánh lên sự dũng mãnh của một chiến binh, người nắm giữ cương vị thái tử, người sau này sẽ trở thành đức vua của Phoenix, Ming Phoenix.

Leon từ trên bục cao trợn mắt nhìn người đang tiến vào.

Leo thật sự muốn khơi mào chiến tranh? Anh ta ham muốn ngôi vị thái tử đến vậy?

Trái ngược với sự lo lắng của Leon, Phelan rất bình tĩnh.

Nhận ra sự bất ngờ đã được dự đoán trước trong dân chúng, Leo nở một nụ cười thật tươi "Chào mừng thái tử đến với Dellingr. Thật vinh dự khi được là người mời ngài tới đây."

Mọi người thoát khỏi cơn địa chấn, hướng ánh mắt sùng bái về phía Leo, người có thể mời được một enigma tới vương quốc.

Phải biết rằng, số lượng những giới tính ngoài alpha, beta hay omega cộng lại chỉ dưới 100 trên khắp thế giới. Hiện nay chỉ có gia tộc Phoenix còn có một enigma duy nhất trên khắp lãnh thổ là Ming, người có mặt tại đây với tư cách khách mời của Leo.

Qua sự kiện này, mức độ tin cậy của quý tộc và dân chúng dành cho đại hoàng tử sẽ tăng bao nhiêu? Khỏi nói cũng biết.

Dưới góc khuất của hội trường, An không khỏi kinh ngạc nhìn về Ming. Lần đầu tiên nó thấy một enigma bằng xương bằng thịt.

Đôi mắt màu trà ngước nhìn Leo từ lầu cao có chút đăm chiêu, giọng nói trầm thấp vang lên "Cũng là vinh dự của người dân chúng tôi."

Thanh âm trầm thấp mang theo chút quyến rũ khiến một vài người đỏ mặt. Nhưng An cảm thấy giọng người này hơi đáng sợ. Quá thấp, cảm giác như tiếng vang từ địa phủ, không có sự dịu dàng như ngữ điệu của Hầu tước.

Bỗng nhiên con ngươi màu trà dừng ở chỗ An, thái tử hơi híp mắt tò mò.

Tầm nhìn của Ming đột nhiên bị chặn lại, thái tử ngước mắt, đối diện với rừng cây xanh thẳm.

Leo bỗng nhiên bật cười "Đó có phải là Hầu tước nhà Walter? Ngài có hứng thú với thái tử sao?"

Dừng một chốc, Phelan nhếch môi "Đó chẳng phải là vinh hạnh của tôi hay sao?"

Nụ cười trên môi Leo thoáng cứng lại, sau đó lại giãn ra "Vậy chẳng phải quá tuyệt vời rồi còn gì. Thái tử, người thấy sao?"

Đôi mắt thái tử một lần nữa lại hướng về phía An, "Cũng không phải không thể."

Lần này, Leo không còn cười nữa. Anh ta rất muốn mắng chửi Ming nhưng không thể làm gì.

Tên vong ơn bội nghĩa. Ta đã bất chấp hiểm nguy đưa ngươi tới đây. Đồ ăn cháo đá bát.

Thái tử lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng "Cậu ta là người hầu của ngươi?"

Người hầu thảng thốt nhìn ngón tay đang chỉ về phía mình. Đột nhiên An muốn chạy trốn.

Không ngoài dự đoán, nụ cười trên môi Hầu tước nhạt dần rồi tắt ngúm.

"Đúng." Giọng nói không nghe ra cảm xúc gì "Ngài quen biết người hầu của tôi?"

Đến cả kẻ lờ khờ như Jason cũng nghe ra sự bất mãn hiếm hoi trong giọng điệu của Hầu tước.

Hắn nhìn Phelan rồi nhìn Ming, nở một nụ cười có phần khiếm nhã.

"Ha ha, Thái tử thật có mắt nhìn. Cậu An đây là Alpha hiếm hoi chịu làm người hầu cá nhân cho quý tộc, phải nói là độ bao dung ở mức thượng thừa, ngài nói có đúng không hoàng tử?"

Ming nhếch mày "Thật sao?"

Leo chỉ muốn nhảy đến tát vỡ mồm cái tên ngu dốt Jason, dù hắn có khờ khạo đến độ nào cũng phải luôn ghi nhớ trong đầu một quy tắc quan trọng, không được phép bình phẩm quý tộc khác tại nơi công cộng. Đó là một điều tối kỵ mà bất cứ quý tộc lớn nhỏ nào cũng phải nằm lòng.

Vậy mà cái tên đần độn này dám đứng trước bàn dân thiên hạ, quan trọng hơn là trước mặt một vị khách láng giềng giễu cợt chế độ của một quý tộc.

Lúc mọi người nghĩ Phelan sẽ nổi đóa thì hắn lại bình tĩnh đến lạ. Đôi con ngươi màu lục chiếu thẳng đến ánh mắt màu trà nhạt màu, "Nếu thái tử có hứng thú như vậy, chi bằng chúng ta tìm một nơi nào đó trò chuyện. Tôi cũng lấy làm vinh dự được phép giải đáp thắc mắc của ngài.

Bất ngờ hơn, Thái tử bật cười "Vinh hạnh cho ta." Nụ cười duy nhất từ khi ngài ấy bước vào sảnh.

Tấm lưng to lớn che khuất tầm mắt của An "Mời ngài đi lối này." Hắn đưa sườn mặt về phía nó "Chuẩn bị trà."

"Vâng."

Đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi sảnh trước sự ngỡ ngàng của hoàng tử.

Wattpad: @Chim_derr

Đã lâu lắm rồi, An mới thấy Phelan lép vế trước một ai đó sau Lucas. Hẳn là thái tử đã kiểm soát pheromone rất tốt mới không khiến một alpha vừa thành niên như Phelan cảm thấy bị áp chế.

Bàn tay mảnh khảnh đặt ấm trà lên bàn, từ tốn rót trà nóng ra ly đẩy đến trước mặt hai vị trước mặt, kiềm chế lắm An mới không trở nên run rẩy. Dù cho hai người họ đều lịch sự không tỏa ra pheromone nhưng An cũng thấy ngộp thở.

Phelan lên tiếng cắt ngang ánh nhìn của Ming "Hẳn thái tử rất hứng thú với thân phận của cậu ta." khóe môi hắn nâng lên đầy hứng thú.

Trong thoáng chốc, lưng An ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thái từ rời mắt, mất một lúc mới định thần.

Đuôi mắt sắc bén chiếu thẳng đến Phelan, Hầu tước cũng không chịu thua mà nhìn lại.

Tiếng nói hơi uể oải vang lên "Ta chỉ hứng thú với omega." Sau đó đặt cái nhìn ẩn ý lên vai An.

Bỗng nhiên An hơi chột dạ, cảm giác như đang bị bắt vạch lưng giữa đám đông ở đâu trỗi dậy.

Trước khi Phelan kịp bực bội, Thái tử cắt ngang "Cái khăn trên cổ tay cậu là của ai?"

An và Phelan đồng loạt nhìn xuống cổ tay mình. Quả thật trên cổ tay gầy là chiếc khăn bằng vải sợi lanh thêu một bông cúc dại, trông chẳng có gì đặc biệt.

"Là một người bạn đã đưa cho tôi." Chẳng hiểu tại sao An lại nói dối, nhưng trực giác mách bảo nó nên làm thế.

"Bạn nào?" Người nói câu này là Phelan.

Đối diện với hai cặp mắt tò mò đến mức có phần tra khảo, An bỗng chẳng nghĩ được gì.

Cốc cốc cốc.

"Chuyện gì?" Phelan hơi không vui.

Bên ngoài từ tốn nói: "Thưa Hầu tước, hoàng tử cho gọi An có chút việc ạ."

Là giọng nói của Yoo.

Phelan nhíu mày "Kêu cậu ta đợi một chút."

"Thưa Hầu tước, những người hầu khác đều đã có mặt cả rồi ạ."

Hết cách, Phelan đành thả người.

Thái tử đăm chiêu nhìn cánh cửa đã khép lại.

Tấm lưng ngứa ngáy làm Yoo hơi khó chịu, cậu ta xoay người bắt gặp đôi mắt sáng quắc đáng sợ nhìn mình, không khỏi nuốt nước bọt "Cậu... có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Suốt quãng đường, An không ngừng bắn đôi mắt trìu mến cảm động như nhìn thấy cái phao giữa bão lũ mà nhìn Yoo, cậu ta có hơi ớn lạnh.

An cật lực lắc đầu "Có nhiều nữa là đằng khác."

Vậy thế quái nào cậu lại lắc đầu?

Lời vừa đến miệng thì bị nuốt trở lại. Ở hoàng cung không nên nói lời khiếm nhã, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hoàng tử.

An nín cười nhìn gương mặt gượng gạo của Yoo. Nó rút khăn từ trên cổ tay, dùng hết sự dịu dàng cả đời gom lại nói: "Cảm ơn."

Đưa tay cầm lấy, Yoo thắc mắc "Cậu cảm ơn vì điều gì?"

"Sau này anh sẽ biết." Nói xong An đẩy cửa vào phòng chung dành cho người hầu.

Đến khi An quay lại thì thái tử cũng đã rời đi. Nhìn đống rượu trên bàn, An kinh ngạc.

Bọn họ đã thân tới mức có thể ngồi chung một bàn uống rượu rồi?

Vừa quay đầu liền thấy Phelan ngửa cổ nốc sạch một ly rượu đầy.

Nhìn An, Hầu tước từ tốn đặt cốc lên bàn, gõ vài nhịp vào ly kêu người hầu dọn đống tàn tích mình vừa gây ra, thái độ bình thản như thể thứ hắn vừa uống chỉ là vài cốc nước lã.

Nếu không thấy hai vành tai đỏ bừng đó, nó cũng bị lừa rồi!

Khoan, hay là mình thừa cơ hắn say rồi chạy.

Hôm nay người ra vào hoàng cung rất đông, canh phòng chỉ nghiêm ngặt lúc vào cửa, địa vị của những người tham gia cũng không phải nhỏ, chưa kể còn thái tử vừa ghé lại chỗ này, nó chỉ cần giả dạng làm người hầu của Ming, sẽ không ai dám tùy tiện mạo phạm. Vỗ vỗ túi tiền bên hông, An đắn đo.

Tại sao nó phải chạy trốn?

Bên cạnh Phelan có đầy đủ mọi thứ. Tuy hắn chưa bao giờ nói thành lời nhưng An tin, vị chủ nhân này rất có thiện cảm với nó, dù ít hay nhiều. Và cho dù có ngốc nghếch đến đâu, An vẫn có thể hiểu mối quan hệ của bọn họ kỳ lạ như thế nào, hành động của bọn họ đã thân mật ra sao...

Nhưng...

Vậy thì sao?

Họ không thể đến được với nhau.

Địa vị, gia cảnh, chỗ dựa, năng lực.

An hoàn toàn không có gì cả.

Tất cả đều do Hầu tước ban phát. Chẳng có một thứ gì thật sự là của nó cả.

Lỡ một ngày, hắn hứng thú với một người hầu khác mà không phải nó. Nó sẽ trở lại làm một tên nghèo hèn, thân phận sigma đầy chắp vá cũng sẽ bị bại lộ, là miếng mồi ngon cho người đời cấu xé.

Chỉ cần Phelan buông tay, nó liền rơi xuống địa ngục.

An không muốn bản thân thiệt thòi.

Nói nó hèn cũng được.

Bài học đắt giá từ cha nó là một vết xe nó không bao giờ muốn dẫm vào. Ông ấy sẵn sàng trao niềm tin vào lời đường mật của một tên alpha quý tộc, chấp nhận đặt cược một lần vì tình yêu, rồi lại nhận lại được gì?

Bằng cái chết đầy tức tưởi.

Dùng cái hạnh phúc chơi vơi dễ dàng đánh tráo để thử nghiệm?

Từ bỏ sẽ tốt hơn cho tất cả.

Vở kịch đến bây giờ nên buông màn. Bao nhiêu ngày giả ngơ giả ngốc, thậm chí biến mình thành một kẻ tâm thần để lừa bịp lòng thương của Hầu tước, đã quá đủ.

Phelan rồi cũng quên một kẻ như nó mà thôi.

Bước chân vững chãi đạp lên ván gỗ, chầm chậm dừng trước trước mặt An, che chặn mọi ánh sáng đang thiêu đốt da mặt nó.

Đôi mắt màu lục hơi mờ đi, có chút si ngốc: "An, ta đau đầu. Em đưa ta về được không?"

Nhịp đập đều đặn đột nhiên hẫng một nhịp, An vô thức đáp: "Được."

Phelan có lẽ đã say. Hắn thậm chí không nhận ra bản thân đang ở trong căn phòng của chính mình.

Dù eo lưng thẳng tắp, bước chân Phelan vẫn không tránh khỏi có chút loạng choạng, đôi khi không tự chủ được mà đổ hết sức nặng lên người An. Hắn nhất quyết không chịu để ai chạm vào người, hết cách, An chỉ đành chật vật vừa lôi vừa kéo "con gấu" này về giường, nơi chẳng cách có bao xa.

Vất vả lắm mới tới nơi, An mạnh bạo xô Phelan lên giường.

"Lần đầu thấy đưa người lên giường khó khăn tới vậy." An tự xoa lấy cơ thể nhức mỏi, than thở hai tiếng.

Xác nhận lần thứ ba vẫn không thấy Phelan có dấu hiệu tỉnh lại, An bẽn lẽn đến trước cửa, áp tai dò xét bên ngoài. Sau khi xác nhận số lượng người đứng cánh cửa, nó nhanh chóng trở về bên giường, lôi cái rương nhỏ ra lấy cái túi đã chuẩn bị sẵn nhét toàn bộ tiền vào bên trong.

Đôi mắt Phelan nhắm nghiền, nhịp thở bình ổn.

Lương tâm trỗi dậy, An đặt túi xuống đất, an ổn ngồi xuống mép giường. Bàn tay cẩn thận dém chăn, tỉ mỉ chấm chấm ít nước lên đôi môi đã khô của hắn, nhuần nhuyễn như đã từng làm hàng trăm lần. Người hầu còn săn sóc chuẩn bị một cốc nước để đầu giường để phòng khi Hầu tước tỉnh giấc giữa đêm cần nước.

Mình thật là chu đáo.

An tự thôi miên bản thân bằng những lời tâng bốc xáo rỗng, như thể nó đang muốn tự cuốn đi sự khó chịu khó nói nơi ngực trái, nghẹn đắng và chua chát.

Khuôn miệng nhỏ hơi dẩu ra, lẩm bẩm nói chuyện "Ngài tốt với tôi như thế sẽ làm tôi ảo tưởng ngài thích tôi." Ngón tay An trượt dọc trên gồ mũi cao thẳng "Tôi không biết quyết định của mình là đúng hay sai," lại trượt xuống cánh môi hơi hé thoang thoảng mùi rượu cay "nhưng ở thời điểm hiện tại, nó tốt cho cả tôi và ngài..."

Nhìn túi đồ bên cạnh, An bồi hồi "Lần này tôi đi chắc chắn không có ngày quay lại. Chỉ còn ba tháng nữa là khế ước của tôi cũng hết hiệu lực, tiền đền bù tôi để dưới gầm giường ở nhà ấy, còn thiếu hai xu nhưng tôi không có tiền lẻ, toàn vàng thỏi thôi, coi như tôi xin nhá."

Người trên giường vẫn thở đều, trả lời nó bằng sự im lặng.

Khung cảnh ngoài cửa sổ đầy náo nhiệt, tiếng nhạc vang lớn đến mức cửa phòng đóng chặt cũng không thể cách âm. Vũ hội lúc này mới chính thức bắt đầu.

Mồ hôi trên tay hắn ươn ướt "Còn trẻ mà bị phong thấp, thật tội nghiệp..." An ghét bỏ chùi mồ hôi tay lên ngực áo hắn, không để tâm ngực áo đã bị mình vò đến nhàu nhĩ mà tiếp tục lải nhải "Thôi được rồi, tôi đi đây. Ngài nhớ ăn uống đầy đủ, đừng kén ăn. Mốt lỡ nghèo như tôi thì có cạp đất mà ăn. Đi tắm thì đừng có rải hoa hồng nửa, trông gái tính chết đi được. Hừm... Được rồi... Tạm biệt..."

An buông tay Phelan, nặng nề đeo túi lên vai, dứt khoát tiền về phía cửa.

Xốn xang trong lòng ngày một lớn.

Lồng ngực nhỏ phập phồng, An kìm nén cơn đau trên đỉnh đầu. Bỗng nhiên, tiếng đồ vật bị rơi vang lên, bàn chân lạch bạch chạy đến bên giường, hành lý bị chủ nhân tàn nhẫn vứt trên đất.

An đứng ngay đầu nằm của Phelan, chống tay lên giường, cúi đầu thỏ thẻ "Hừm... Sau này ngài có lấy... lấy vợ... tôi sẽ quay về làm bánh táo cho hai người... Chẳng phải ngài thích ăn nhất là bánh táo tôi làm.... Đồ đáng ghét, tạm biệt..."

Khủy tay chợt cong lại, sóng lưng hạ xuống tạo một đường cong vừa phải, đầu mũi nhỏ cọ nhẹ lên nhụy hoa vàng, quyến luyến hương hoa thơm ngát.

Trộm được khăn tay của hắn rồi "Tạm biệt..." Thỏa mãn được nguyện cầu, An mạnh dạn làm điều bạo dạn chưa có sự cho phép của đại não.

Cánh môi hồng nhạt bẽn lẽn chạm nhẹ lên cành hoa, cái cảm giác xa cách chết tiệt này là gì đây?

Pheromone Hoàng Lan trong vô thức chen chân vào không khí, có chút bồi hồi, đau thương và giận dữ...

Giận dữ!?

An trợn mắt muốn bật người ngồi dậy liền phát hiện phần gáy yếu ớt bị giữ chặt, nó kêu lên một tiếng, hoang mang bị đẩy ngã lên giường.

Nếu được quay lại thời gian, nó ước bản thân không mủi lòng quay đầu.

Thứ đối diện nó lúc này không còn là Phelan, không còn là Hầu tước, cũng không còn là một alpha bình thường. Người trước mặt nó đây là một con mãnh thú, một loài động vật hoang dã đang chực chờ săn mồi, đôi mắt ấy đỏ lên sòng sọc, màu mắt tượng trưng cho sự khát cầu nguyên thủy nhất.

Vụn bạc từ túi còn bị bung ra, lách cách tiếng đồng xu đồ đầy ra giường, chiếc khăn tay giấu vụng về bên ngực áo cũng rơi xuống đất.

Cổ bị bóp chặt làm mặt An tím tái, trong cơn nghẹn ngào, âm thanh đục đầy đe dọa truyền đến bên tai "Ngươi đã quên bản thân mình là ai?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net