Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả táo chín đỏ nặng trĩu treo trên cành cây già, đung đưa trong gió đợi chờ người nông dân lành nghề thu hoạch. Khung cửa sổ mở toang đón nắng, chiếu lên đôi trẻ đang ngượng ngùng ngắm linh tinh vài đồ vật trong phòng.

Mắt chạm đến đôi môi sưng tấy như vừa trải qua khóa trị liệu giác hơi, Phelan bất chợt ho khan vài tiếng. Người hầu nhỏ nhích người về phía sau, bối rối cúi đầu.

Bên ngoài truyền đến tiếng người làm hai thanh niên giật nảy mình "Thưa Hầu tước, sắp đến giờ rồi ạ. Mời ngài ra ngoài thay trang phục." Là người hầu nhà Walter.

Bình ổn nhịp thở, Hầu tước đáp "Được rồi."

"Vâng ạ."

An lắp bắp "Thưa... thưa ngài... tôi ra ngoài chuẩn bị."

Đôi bàn tay cứng cỏi nắm chặt tay nó, nhếch môi hứng thú "Em định đi ra ngoài với bộ dạng này?"

"Bộ dạng tôi thì có làm sao..." Có, rất có làm sao.

Cài lại nút áo mở toang từ khi nào, An gấp gáp nhét gọn hai vạt áo về chỗ cũ, thuần thục buộc gọn đầu tóc rối bời. Mặt nó chợt nóng lên "Tôi đi trước." Bỏ lại chủ nhân đang hứng thú trước những biểu cảm mới lạ.

Rất nhanh, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Từ khi diễn ra tiệc đứng, những người hầu như An chỉ có thể cùng nhau đứng nép vào một góc chờ chủ nhân phân phó.

Lần thứ tám phát hiện Leon và An cứ đánh mắt ra hiệu với nhau, Yoo đứng cạnh bất đắc dĩ lên tiếng: "Đừng nhìn nữa, Hầu tước sắp cầm kiếm đâm chết chủ nhân của tôi rồi."

Theo đường nhìn của Yoo, An lia mắt lên lầu trên, nó liền bắt gặp ánh mắt chan chứa yêu thương của chủ nhân.

Yoo câm nín.

Người bên cạnh nói gì đó, hắn im lặng một lúc mới nhíu mày dời tầm nhìn.

Wattpad: @Chim_derr

Bên kia, Leon như bị điểm huyệt cúi thấp đầu đi theo Nhị hoàng tử vào phòng trong.

Cây ngay không sợ chết đứng, An nói chắc nịch, "nhìn lầm rồi."

Đáp lại nó là sự im lặng.

Tầm mắt Yoo cố định phía trước, chẳng biết đang nghĩ gì. Nó khó hiểu quay đầu đứng nghiêm chỉnh.

Cổng cung điện liên tục đón người ra vào, tiếng nhạc du dương càng làm tăng thê không khí trang trọng trong sảnh lớn.

Bất chợt An trở nên đắm chìm.

Theo hầu Phelan đã bao năm, An chưa từng được tham dự một sự kiện quan trọng nào, có lẽ khi đó nó chưa đủ tác phong của một người hầu chuyện nghiệp.

Trong hoàn cảnh trang nghiêm đủ loại thủ tục lễ nghi, ai cũng xem mình như một cái giá treo đồ, ra sức ăn diện những bộ quần áo lộng lẫy với đủ loại trang sức phô trương, hoàn toàn cho rằng bản thân là những con công đực, nỗ lực khoe mẽ cái đuôi đẹp đẽ của mình. Bởi thế, quản gia Adam chắc chắn sẽ là người thích hợp nhất.

Không hiểu sao Hầu tước lại bạo gan chọn nó.

Làm một thường dân, An không khỏi choáng ngợp.

Đôi mắt đen tuyền đầy ngây ngô lạc loài giữa sự trí trá của trần đời, thật sự là món bảo vật quý hiếm thu hút người ta, đặc biệt là đám alpha quý tộc đang đứng gần đó.

Nhưng họ hơi lưỡng lự, omega không thường cao như thế.

"Đó là người hầu nhỏ bé của ngươi?" Nguyên nhếch môi, thẳng thừng ngắm nhìn dáng đứng thẳng tắp của cậu trai trẻ qua màu đỏ sóng sách của rượu, "Cao như thế, không hẳn là nhỏ bé đâu."

Phelan không trả lời, lẳng lặng uống một ngụm vang trắng.

Ý cười trên môi Nguyên càng đậm, trêu đùa "Lạnh lùng vậy sao? Thế... sau bữa tiệc cho ta nếm thử được chứ?"

Tin đồn đã lan tới lãnh thổ phía Tây, Phelan nhà Walter lén nuôi một tình nhân nhỏ. Đã vậy còn là alpha. Nghe qua chẳng phải rất thú vị hay sao?

Cạch

Đặt ly rượu lên khay của bồi bàn vừa đi tới, Phelan đáp lại Nguyên bằng một nụ cười nhạt, thong dong đáp lời: "Tùy." Thái độ dửng dưng như không phải chuyện của hắn.

Cảm thấy biểu cảm Phelan không như mong đợi, cô mất hứng kêu bồi bàn đổi một ly rượu khác.

Vòng eo thon thả dựa hẳn vào lan can, tính tế lộ ra đường cong mỹ miều "Đùa với ngươi thật chán, dẹp cái nụ cười đó và lộ bộ mặt thật đi nào."

Ngửa cổ uống hết ngụm rượu cuối cùng, Nguyên vẫn còn thòm thèm liếm khóe môi, lé mắt nhìn sườn mặt Phelan, chép chép miệng "Ta nói này," quay đầu nhìn xuống phía dưới "người hầu này của người không phải alpha đúng không? Cậu ta chỉ được cái cao, chứ chẳng có tí uy lực của một alpha chút nào, mùi trên người cũng không có tính uy hiếp gì cả... Hình như cậu nhóc đó định đi đâu kìa." Móng tay màu xám chỉ chỉ chàng thanh niên đang loay hoay tìm đường ra.

Vẻ mặt bình thản bỗng nứt toác, một vệt đỏ chợt lóe sáng, âm giọng hắn trở nên trầm thấp "Ngươi ngửi được pheromone của cậu ấy?"

Âm điệu trong giọng lộ ra vài phần cáu kỉnh mà chính hắn cũng không biết.

Alpha cảm nhận được nguy hiểm "Hiểu lầm hiểu lầm, tôi thật sự không cố ý, cậu ta tự động tỏa pheromone chứ bộ. Hầu tước à, dù ngươi có bao che đến đâu thì để alpha dùng pheromone quyến rũ người khác lung tung trong hoàng cung, coi chừng bị bắt đó." Cuối câu còn cố tình nâng cao giọng, nói với theo bóng dáng trong nháy mắt đã biến mất.

Gấp gáp cái gì không biết.

Một tay An bấu chặt vạt áo trước ngực, cắn răng nhẫn nhịn sự lạ kỳ đang dần xâm lấn cơ thể. Ngột ngạt không chịu nổi.

Trước ánh nhìn dò xét của mọi người xung quanh, An gượng dậy thoát khỏi đám đông chật kín.

Nhiều mùi pheromone hỗn tạp bị phóng đại cố chấp quấn lấy đầu mũi An. Tức khắc, một mùi chua gay mũi xộc lên tận cổ họng, nó cúi gập người nôn ra hết những thứ đã ăn sáng giờ.

Oẹ

Nước mắt nước mũi chảy kèm nhèm, dạ dày xoắn tít liên tục kêu gào trong khoang bụng.

Tự dưng từ đâu xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo giơ lên muốn chạm vào gáy An, nó nhận ra bộ đồng phục quen mắt, nhìn An đột nhiên nhảy lên, người kia vội vàng giơ cao khay đựng rượu trên tay.

An lấy hết sức đứng thẳng người, dùng cùi chỏ không thương tiếc thụi vào bụng tên kia khiến hắn kêu lên oai oái.

Nó loạng choạng đổ ra sau, mau chóng tựa người vào một gốc cây gần đó. Nó đưa tay lên quẹt miệng, xuyên qua tầng nước mắt cố định rõ danh tính người trước mắt.

"Sao cậu không giết tôi luôn đi!" Yoo khụy gối trên đất, khổ sở dùng một tay ôm bụng, đôi mắt dần đỏ lên vì đau.

An giật mình "Sao cậu lại ở đây?"

Thở hắt một hơi, Yoo mới lồm cồm bò dậy, buông khay rượu xuống đất vụng về dùng hai tay xoa bụng, vẻ mặt có chút khó nói "... Cậu còn hỏi. Tôi thấy cậu vội vã ra ngoài, mặt mày còn tái mét, tôi tưởng cậu bị gì nên mới đi theo... Xít... cậu ra tay ác thật đó."

Hình thể Yoo vốn đã rất nhỏ nhắn, dù là omega lặn đi chăng nữa thì cũng là omega, đau đớn khiến mặt anh cau có khó coi. Ống quần cũng bị bẩn một mảng lớn do té ngã vào cỏ ướt.

Hối lỗi trước hành động thô lỗ của minh, An trở nên khó xử, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào vì ngượng ngùng "Tôi không cố ý, không nghe được tiếng động nên tôi hơi cảnh giác. Thật sự xin lỗi..." Đè nén bức bối trong cuống họng, An thành tâm nhận sai.

Tuy đều là thân phận người hầu như nhau nhưng Yoo ở một đẳng cấp hoàng toàn khác. Cậu ta là hầu cận hoàng gia, gia đình lại khá giả, hơn hết, Yoo cũng xem như có họ hàng xa với hoàng thất.

Đáng lẽ với gia cảnh đồ sộ như thế, Yoo nhất thiết phải theo hầu hoàng tử, càng không phải chịu đựng cảnh làm tôi tớ cho người khác.

Nhưng, Yoo là một đứa trẻ bị ruồng bỏ.

Từ khi sinh ra, Yoo đã là cái gai trong mắt nữ chủ nhân của gia tộc, vì cậu ta là con vợ bé, con của tình nhân chồng bà ấy. Đến khi trưởng thành, cậu lại bị chính mẹ ruột chối từ chỉ vì phân hóa thành một omega lặn, một omega khuyết thiếu chẳng khác nào những beta bình thường. Có lẽ vì vậy, từ thuở thiếu niên, Yoo đã được dùng như một "vật phẩm" hiến tế cho hoàng gia nhà mục đích lấy lòng.

Cho dù có như vậy, cấp bậc của An không thể nào ngang bằng với Yoo, nó chỉ là thường dân.

Đột nhiên Yoo bị nhảy mũi hắt xì một cái, không khí ẩm thấp do hơi nước từ mặt hồ hòa tan cùng mùi trà đắng thoang thoảng giữa không trung, cơ thể Yoo bỗng rạo rực lạ thường, là cảm giác của một kẻ đi săn mà trước đây cậu ta chưa từng có.

Bên này, An cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.

Mồ hôi hai bên thái dương túa ra như tắm, hơi nóng bốc lên nung từng nấc thịt nóng hổi, trái lại sóng lưng nó lại lạnh toát.

Yoo nhăn mũi hít hít "Cậu có nghe mùi gì không? An? Có alpha gần đây sao?" Cậu ta lẩm bẩm "Nhưng không có chút uy hiếp nào cả..." Quan sát gò má hồng hào của An, Yoo nổi lên nghi ngờ, "Ở đây chỉ có tôi với cậu... Là của cậu? Kỳ lạ..." Cảm giác muốn đánh dấu ai đó đột nhiên nảy lên trong đầu Yoo, nhưng rõ ràng cậu là omega cơ mà.

Vẻ mặt An bình thản, nó đứng thẳng tắp dùng hai tay đút vào túi quần, đăm chiêu tìm kiếm "Không phải. Mùi này rất lạ? Sao tôi không cảm thấy thù địch. Cậu nói xem, có phải rất lạ không?"

"Sao nó lại biến mất rồi." Thoáng qua như là ảo giác.

Yoo thầm nghĩ, cũng phải, nếu An thực sự động dục, dù là omega siêu lặn như cậu ta thì An cũng chẳng thể bình tĩnh như thế.

Vẻ mặt Yoo khó hiểu, An bật cười "Được rồi. Chắc hẳn tôi lơ ăn phải gì bậy bạ nên mới nôn mửa." Nó dùng tay vỗ vỗ vào bụng đi về phía trước "Giờ thì ổn rồi, vào trong thôi, chủ nhân sẽ trách phạt nếu không thấy người chúng ta. Yoo, đi thôi."

"Thực phẩm ở hoàng gia được lựa chọn rất kỹ, có gì mà bậy bạ đâu..." Cái hiểu cái không trở về, Yoo đành dẹp bỏ nghi ngờ qua một bên.

An rảo bước chầm chậm, rất có tâm trạng thưởng thức hai hàng cây hoa hồng thân gỗ đang ngát hương, mặt Yoo đầy dấu chấm hỏi.

Ở nơi Yoo không thấy, hai tay rũ bên hông của An run lên nhè nhẹ, bị chính chủ nhân siết đến trắng bệch. Sau gương mặt thản nhiên đến có phần đờ đẫn đó là sự hoảng loạn không thể kìm nén, trong đầu nó không ngừng xuất hiện những giả thiết cực kỳ đáng sợ.

Giả dụ như.... nó sắp phát tình rồi!

Wattpad: @Chim_derr

Chân còn chưa bước hết bậc thang cuối cùng, phía trước Phelan bị một bóng đen chặn lại.

Alpha trước mặt cao to, đuôi mày xếch lên, tạo cho người ta cảm giác dịu dàng vừa có chút hung dữ lại vô cùng nam tính, trên mặt có một vết sẹo lồi vô cùng bắt mắt, trải dài từ dái tai trái đến quá nửa cằm, mái tóc vàng dài buộc gọn sau gáy để qua một bên. Tổng thể vừa đối chọi vừa dung hòa một cách lạ kỳ.

"Ô, ngài Walter, à không, phải là Hầu tước chứ nhỉ?" Giọng nói người này khàn đặc, trì trệ như đến từ địa ngục.

Phelan hạ mắt nhìn Jason, im lặng.

Ánh mắt như đang nhìn loài sâu bọ gớm ghiếc của Hầu tước khiến Jason tức giận, khuôn mặt thoáng chốc méo mó, "Ngươi khinh thường ai đó!" Âm lượng lớn bắt đầy thu hút tầm mắt của những người xung quanh.

Ai nấy đều tự động giảm nhỏ âm lượng nói chuyện, nhỏ dần, nhỏ dần.

Đến khi hội trường im lặng đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi, lúc này Phelan mới nhàn nhạt mở miệng "Tránh ra." Cơ bắp hắn căng lên sau lớp áo vì động tác lách người.

Vài omega không nhịn được cảm thán một tiếng "Thật đẹp."

Lửa nóng trên đầu Jason bốc lên, mặc kệ người hầu beta liên tục nhắc nhở, cất giọng trào phúng "Này! Tên dâm ô, nghe đồn ngươi đang nuôi một tên alpha ẻo lả trong nhà? Ha, chơi alpha có sướng không? Đồ bệnh hoạn. Thì ra hầu tước là tên biến thái cái gì cũng chơi, haha, chỉ có đám điên khùng mới chấp nhận alpha với alpha. Ha ha, đồ kinh tởm. Nhìn bộ dạng của tên hầu kia, không biết đã bị bao nhiêu đứa chơi rồi. Ha Ha."

Lời sau thốt ra còn khó nghe hơn lời trước. Jason như tên tâm thần đứng độc thoại sau lưng Phelan.

Vài cặp alpha quý tộc khác nghe những lời này không khỏi tức giận, sau cùng nhận ra thế lực gia đình không chống đỡ được nhà Patrick, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay cắn răng đứng một bên.

Vài quý tộc khác hứng thú hóng chuyện, dỏng cao lỗ tai nghe ngóng.

Vài kẻ liên tục gật đầu tán dương Jason, lại lo lắng uy quyền nhà Walter, chỉ lặng lẽ dám đồng tình trong lòng.

Nhưng tất cả đều có một điểm chung, bọn họ chỉ ở yên một bên đứng nhìn chứ hoàn toàn không dám xen vào.

Chỉ nhân lúc các hoàng tử cùng nhà Vua trò chuyện bên trong, Jason mới dám lộng hành như vậy.

Mặt mũi Phelan sa sầm, hắn chẳng tỏa ra pheromone khắc chế mà vẫn có thể tạo ra một cỗ áp lực vô hình đè nặng lên vai những người khác, đôi mắt màu lục sắc như dao găm vào người Jason, đôi chân dài duỗi thẳng từng bước từng bước chậm rãi tiến đến nơi Jason đứng.

Dù vẻ mặt Jason ngông nghênh nhưng bước chân không ngừng lùi về sau, đến khi eo chạm vào thành cầu thang mới bừng tỉnh, đột nhiên cười lớn "Hahaha. Tao nói chứng tim đen của mày rồi chứ gì. Đồ ghê tởm! Sao? Chơi alpha chắc chắn không sướng chứ gì? Nên mặt mới cau có thế này? Hahaha." Vẻ mặt vặn vẹo đến xấu xí.

Rụt cổ khi thấy tay Phelan giơ lên, Jason cảnh giác "Làm sao? Định đánh tao à? Đánh đi. Nhà Walter chỉ có khả năng nuôi ra đám bạo lực như bọn này mà thôi, cả mày và anh mày đều thế."

Phelan vươn tay chạm vào vết sẹo lồi trên mặt Jason, lười biếng nhếch miệng "Bên trái có rồi, vậy thì thêm một cái bên phải, ngươi thấy sao?"

Jason sao có thể quên vết sẹo bên trái là do ai làm ra? Chính là Lucas, anh trai Phelan.

Sau khi phát hiện em trai nằm co ro trong hồ nước lạnh hơn ba ngày trời, Thống tướng đã nổi điên vác kiếm đến tận cổng lâu đài tìm gặp Jason. Nhà Patrick khi ấy rất được lòng hoàng thất, ngang nhiên biện hộ chỉ là bọn con nít đùa nhau, cung điện chẳng dám nhúng tay vào.

Một thiếu niên ở độ tuổi 17 18 như Lucas làm gì nghĩ nhiều đến mối quan hệ hay bình ổn các gia tộc, anh chỉ biết, đứa nào dám đụng đến người nhà của anh, tên đó phải chết.

Jason còn nhớ rõ mồn một chiều hôm ấy, ngay trước cổng Heimdall, một thanh niên cao lớn vác theo một thanh longsword* đợi sẵn, vẻ mặt Lucas khi ấy, đến bây giờ vẫn còn ám ảnh hắn.

* longsword: có chuôi hình chữ thập với báng cầm để sử dụng chủ yếu bằng hai tay, lưỡi thẳng dài khoảng 80 đến 110 cm và nặng khoảng 1 đến 1,5 kg

Ngoại hình Phelan và Lucas khá giống nhau khiến không khỏi Jason hồi tưởng lại đoạn ký ức kinh khủng bao nhiêu năm chưa thể quên.

Gương mặt Jason tái mét, mắt đảo láo liên, thật uổng phí vẻ ngoài điển trai dính trên mặt người này.

Đôi môi hồng nhạt mỉm cười hé mở "Miệng của ngươi, thở câu nào là kinh tởm câu đó. Đừng dùng trí óc thiển cận của mình để đánh giá người khác. Ngoài lớp da người, khắp cơ thể ngươi đều thối rữa hơn cả súc sinh. Đừng để ta nghe được giọng của ngươi một lần nào nữa. Cút đi."

Phelan buông gương mặt chuyển hóa như cầu vồng lúc đỏ lúc trắng của Jason ra, thong dong quay lưng rời đi.

Jason là một trong những người đề xướng ra cuộc khởi nghĩa "Bình Quyền" cho những alpha theo chủ nghĩa cực đoan luôn cho mình là trên hết, hắn lợi dụng những người này để tranh giành quyền lực hoàng thất về phía có lợi cho bản thân.

Nhưng với độ ngu dốt và xốc nổi thế này, Phelan có thể đảm bảo có người đứng phía sau giật dây chỉ điểm cho hắn, nếu không, phải ngưỡng mộ vì hắn diễn xuất quá giỏi.

Người đó hành tung thật sự vô cùng bí ẩn. Trong nhiều năm trời, cả Phelan, Leon và những đồng minh đều chưa thể tìm bất kỳ một dấu vết nào mà hắn để lại hoặc nếu có sẽ bị đánh lạc hướng một cách khó hiểu. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, người này thật sự hiểu rất rõ bộ máy quyền lực của Dellinger.

Wattpad: @Chim_derr

Đi tới cánh phải của hội trường, Yoo gãi đầu "Hay cậu vào trước đi, tôi phải đi chút việc cho hoàng tử." Cậu chỉ tay về một hướng "Ban nãy cậu rửa miệng ở vòi rồi nhưng có thể đi đến nhà vệ sinh chỉnh trang lại, ở bên kia."

An cố dấu sắc đỏ kỳ lạ trên má, nghiêng đầu về phía khác "Được, tôi đi đây." Nó hướng về đại sảnh đi một mạch.

Lúc đi ngang qua vườn hoa, An bắt gặp hai người phục vụ đang lấp ló, hành động rất khả nghi.

An vội dừng bước ngồi thụp xuống, mon men theo từng bụi hoa Cẩm Tú Cầu đến bên vách tường, nó nép sát người vào cột, lén đưa mắt theo dõi hành tung của họ.

Hai người trò chuyện rất lâu, sau đó mới tách nhau ra, trước khi đi còn không quên nhìn xung quanh kiểm tra tình hình.

An không đi theo.

Hiện giờ nó đang trong trạng thái bất ổn, không nên rước thêm phiền phức vào người.

An lục lọi túi áo, đổ ra viên thuốc cuối cùng còn sót lại trong lọ ra tay.

"Mong mày có thể giúp được tao." Nó nuốt một hơi mà không cần nước.

Dường như mọi người trong đại sảnh đều chăm chăm theo dõi từng bước đi của Phelan. Những người hầu gác cổng nhìn hắn chỉ biết cúi đầu chịu đựng.

Dù không dùng pheromone, hắn cũng có thể khiến người đối diện ngộp thở.

Vẻ mặt ngơ ngác của Jason dần khôi phục. Quai hàm hắn bạnh ra, quát lớn "Mày là cái thá gì mà tao phải nghe lời mày!!! Thằng khốn!!!"

"Chuyện gì mà ồn ào vậy?"

Một giọng nói mang theo sự trầm ổn và đĩnh đạc vang lên giữa đại sảnh yên lặng.

Tất cả đồng loạt quỳ xuống, cung kính thưa "Tham kiến đức Vua."

Nhà vua cau mày nhìn Jason "Người là Jason nhà Patrick đúng không?"

"Vâng, vâng, vâng ạ."

"Có việc gì mà đứng ở đây la lối?"

Jason sợ hãi "Tôi tôi tôi..."

"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói dịu dàng cất lên đánh tan sự căng thẳng từ nãy đến giờ.

Như vớt được phao cứu sinh, Jason gần như muốn chạy đến nấp sau lưng Leo.

Leo nhã nhặn mỉm cười nói nhỏ với nhà Vua "Hãy để con giải quyết chuyện này thưa cha, khách quý của chúng ta đã tới cổng cung điện rồi ạ."

Dù không hài lòng với người con trai cả này, nhà Vua cũng không thể đứng trước bàn dân thiên hạ mà dạy dỗ Leo trong ngày sinh nhật hắn. Ông khẽ hừ một tiếng rồi phất tay để những người tùy tùng đi theo.

Nhóm người đông đúc nhanh chóng nhường đường cho nhà Vua, Phelan cũng cúi đầu né sang một bên.

Vô tình đôi mắt màu lục chạm phải sự tinh tường của người đối diện, ánh nhìn chứa đầy sự hứng thú tò mò.

Hầu tước quay người ra ngoài.

Chưa đi ra khỏi cửa đã thấy người mình đang tìm kiếm.

An lặng người nhìn Phelan đứng phía đối diện.

Không hiểu sao trong những tình huống cấp bách nhất của nó đều có sự góp mặt của vị chủ nhân này.

Sợ Phelan phát hiện điều bất thường, nó nhanh miệng gọi trước, "Hầu tước, sao ngài lại ở chỗ này? Ngài cần sai bảo tôi gì ạ?"

Nghe kiểu xưng hô quá mức khách sáo của An, Phelan hơi bất mãn "Em vừa mới đi đâu?"

Dù không phải làm điều gì sai trái nhưng giữ một bí mật to trong người làm An vẫn có chút chột dạ, nó tốn thời gian sắp xếp lại từ ngữ.

Đợi mãi chưa thấy hồi âm, Phelan hạ giọng "Sao không nói?"

Hiện giờ vẫn còn là thời gian đợi khách, quý tộc cùng những người hầu của họ ra vào rất đông, hai người bọn họ tự nhiên thu hút vô số cái nhìn tò mò.

Cảm nhận nhiều ánh mắt lén lút nhìn mình, người đã nhiều năm không ra khỏi cửa như An đột nhiên hơi khó xử, vành tai nó nóng lên.

Phelan nổi cáu.

"Nói." Đôi mắt diều hâu của Hầu tước có thể thấy rõ sự không đứng đắn của đám quý tộc, bọn chúng dùng ánh mắt "chiêm ngưỡng" khi nhìn vào người trước mặt hắn.

Một cậu nhóc mắt tóc đen mắt đen giữa rừng người Dellingr tóc màu mắt nhạt, sự khác biệt làm nó nổi bần bật giữa đám người.

Hầu tước không vui.

An tìm đại cái cớ "Tôi đi vệ sinh..." ánh mắt đó, lại đến nữa rồi.

Đã từ rất lâu, An đã không còn nhớ, Phelan hiếm khi thực sự tức giận với nó. Bởi thế, người hầu nhỏ quên béng đi mất, Hầu tước chưa bao giờ là một người hòa nhã và thân thiện như vẻ bề ngoài của hắn.

Cánh tay An bị Phelan dùng sức kéo đi.

An luôn giấu diếm hắn. Lúc nào cũng muốn tách hắn ra, nó không muốn dính líu đến hắn.

Bị lôi xềnh xệch trước sự chứng kiến của nhiều người, An bối rối nhìn chằm chằm cái gáy trắng muốn phát sáng trong đêm của Phelan mà không khỏi hoang mang.

Lại cái gì nữa đây...

Lưng An bị đập vào tường, nhưng thay vì cảm thấy đau, nó lại nhận ra cánh tay của Hầu tước đã đỡ lưng cho nó từ lúc nào.

Cái nhìn sâu thăm thẳm xoáy sâu An vào khu rừng do chính hắn tạo ra. Bầu trời dần tối cũng không thể khỏa lấp được sự cuồng dã, hung hãn, nhiệt thành và một chút... sợ hãi toát ra từ trong tâm thức.

Phelan sợ An sẽ nghe được những lời lăng nhục từ người khác.

Hắn căm ghét những ánh mắt thèm muốn ghê tởm đó.

Bất kể là ai,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net