041 ~ 045

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun từ từ tỉnh dậy và hàng loạt kí ức của đêm qua ngay lập tức ùa về trong tâm trí, anh đương nhiên là không thể quên đi được. Anh đưa mắt nhìn sang người con trai đang nằm bên cạnh mình, Soobin vẫn đang say ngủ vô cùng yên bình với một tấm chăn mỏng phủ ngang trên hông.

Yeonjun đã hoàn toàn khiến cho mọi thứ rối tung lên rồi. Đáng lẽ đêm qua anh không nên làm như vậy, không phải vì đó là điều anh không mong muốn, mà vì anh sợ rằng chuyện này không chỉ đơn thuần sẽ dừng lại ở một mối quan hệ chơi đùa có qua có lại, sợ rằng bản thân sẽ nảy sinh tình cảm với Soobin và như vậy cũng có nghĩa là mọi thứ sẽ kết thúc.

Yeonjun vô thức mân mê ngón tay của người nọ vẫn còn đang say ngủ, chẳng mấy chốc cũng khiến Soobin chầm chậm tỉnh dậy. Đến giờ người lớn hơn mới nhận ra hành động ngu ngốc của mình và vội rời tay đi. Điên mất, đáng lẽ mình phải biết kiềm chế lại mới phải.

Soobin khẽ rên rỉ và từ từ mở mắt ra. Cậu đưa mắt nhìn Yeonjun và mỉm cười.

"Chào buổi sáng."

"... Mhm, chào buổi sáng."

Soobin nhích lại gần và ngay lập tức khiến người lớn hơn trở nên căng thẳng. Anh cảm thấy mình phải ra ngoài ngay bây giờ. Anh thích Soobin nhiều hơn bất kỳ những mối quan hệ chơi bời nào trước đó, và điều này không tốt chút nào.

"Tôi cần ít thuốc giảm đau, đầu tôi khó chịu quá."

"Được rồi."

Yeonjun nhanh chóng ngồi dậy, mặc lại chiếc quần thể thao của mình trước khi sải chân bước ra khỏi phòng và tiến thẳng vào trong bếp. Anh rót cho mình một cốc nước lọc và tựa người vào bức tường gần đó.

Lúc này anh thật sự chỉ muốn tự đấm vào mặt mình mà thôi. Làm thế nào để có thể đối mặt với người con trai kia bây giờ? Yeonjun cũng không biết nữa. Đôi mắt của người nọ thật ấm áp, khiến anh bỗng có cảm giác mơ hồ giống hệt như những lúc say rượu, cái cảm giác yên bình, hạnh phúc vô lo vô nghĩ một cách lạ thường.

Đó hẳn là một cảm giác nguy hiểm, một cảm giác mà anh có thể dễ dàng bị cuốn vào mà không kịp phòng bị. Một cảm giác mà anh khao khát, luôn muốn tìm được nó, luôn muốn đắm chìm vào.

Thế nhưng người con trai này không giống như những thứ cồn hay thuốc lá kia, người con trai này hoàn toàn có thể khiến anh đau đớn và tổn thương. Ngay cả khi mới chỉ có vài tuần ngắn ngủi, Yeonjun cũng đã thừa biết rằng chuyện này sẽ không tốt chút nào và thậm chí anh còn chưa từng thừa nhận rằng bản thân có tình cảm với người con trai ấy, thế nhưng thật lòng mà nói, Soobin cứ như một chất gây nghiện vậy. Tất cả những thứ Yeonjun nghiện đều khiến anh đau khổ, và chắc chắn Soobin cũng không ngoại lệ.

Anh mở cánh cửa ban công và bước ra ngoài, đóng nó lại trước khi châm cho mình một điếu thuốc. Anh thấy bản thân hệt như một thằng ngốc vậy. Anh không thể rũ bỏ được cái cảm giác bàn tay của Soobin vuốt ve trên vòng eo, những nụ hôn vụng về, hơi thở ấm nóng phả vào lồng ngực, cái cách hàm răng cậu dịu dàng mân mê cần cổ anh.

Yeonjun vô thức đưa tay lên chạm vào những dấu hickey trên cổ mình, chúng giống như một lời nhắc nhở, một nút bấm tua lại hết những chuyện đã xảy ra đêm qua. Một sai lầm hoàn hảo.

Yeonjun nhả ra làn khói thuốc và dựa người vào ban công. Anh cần phải quên hết những chuyện này đi và nói lời tạm biệt với Soobin. Người con trai này quá ư là nguy hiểm rồi.

+×+

Soobin ngồi dậy, mặc lại quần áo của mình trước khi rời khỏi phòng. Cậu rất nhanh lại nhìn thấy hình ảnh Yeonjun đang đứng đó phía ngoài ban công với điếu thuốc trên tay, có cảm giác giống như déjà vu vậy. Chỉ khác mỗi là lần này người con trai kia đang cởi trần và Soobin cũng không chắc mình nên làm gì nữa.

Cậu hướng về phía đó, đưa tay kéo cửa và bước ra ngoài.

"Jun."

"Oh uh, lát nữa tôi còn có ca làm việc."

"Vậy sao."

"Tôi không có ý bảo cậu rời đi đâu, chỉ nói vậy thôi. Tôi cần phải tắm rửa và chuẩn bị đã."

"Mấy giờ anh phải đi vậy?"

"6h30."

"Em có thể lấy số của anh được chứ, Yeonjun?"

"Uh được thôi."

Soobin đã quen với sự lạnh nhạt khi tỉnh táo của Yeonjun, thế nhưng cậu chỉ hy vọng rằng anh không cảm thấy hối hận bởi những gì đã xảy ra, vì cậu không hối hận. Cậu luôn có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ một cách yên bình khi ở bên Yeonjun, như thế anh là liều thuốc khiến những cơn ác mộng đáng sợ kia biến đi mất hết vậy.

Cậu thích việc được ở cạnh anh. Cậu muốn biết tất cả mọi thứ thuộc về Yeonjun. Mặc dù đêm qua anh đã nói cho cậu nghe vài điều thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cậu còn muốn biết thêm nhiều hơn nữa. Thật kỳ lạ bởi cậu chưa từng có cảm giác thế này với bất kỳ ai cả.

Soobin theo chân Yeonjun quay trở vào trong căn hộ, lặng lẽ quan sát người nọ cầm lấy điện thoại của cậu và ấn lên một dãy số.

"Đây."

"Cảm ơn anh, em phải đi đây."

"Được rồi, tạm biệt."

"Tạm biệt, Jun."

Bỗng Soobin rướn người lại gần và đặt lên má người lớn hơn một nụ hôn nhẹ trước khi quay lưng và rời đi. Cậu bước ra ngoài và việc đầu tiên đó là ấn số gọi cho Kai.

"Chà chà chà, có phải quý ngài hai mặt đấy phải không ạ?"

"Anh xin lỗi mà, Hyuka. Chỉ là anh không biết nên nói với mấy đứa thế nào về anh ấy."

"Vậy là anh đã ngủ với anh ta ngay sau cái đêm đầu tiên gặp gỡ luôn sao?! Nghe chẳng hề giống anh chút nào."

"Không! Bọn anh không có ngủ cùng nhau vào đêm hôm đó!"

"Nhưng mà anh đã ngủ với anh ta đúng chứ?"

"Anh-"

"Thật luôn?!"

"Phải, đúng vậy. Nghe này, anh có rất nhiều thứ muốn giải thích. Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó không?"

"Được rồi, Gyu hyung cũng có thể đến chứ ạ? Em vẫn chưa nói gì với anh ấy về chuyện đêm qua đâu."

"Dù sao sớm muộn gì em ấy cũng sẽ biết thôi. Okay được rồi, hẹn gặp ở quán cafe Run Away trong 20 phút nữa nhé?"

"Bọn em sẽ tới đó."

Soobin nhanh chóng hướng thẳng đến quán cafe như đã hẹn, thậm chí còn chẳng buồn ghé ngang qua ký túc xá của mình.

"Soobin hyung!"

Soobin ngước lên khi nghe thấy tiếng gọi, rảo bước hướng về phía chiếc bàn đã có hai người chờ sẵn và cũng ngồi xuống một ghế trống.

"Một đêm cuồng nhiệt hả?"

"Không."

"Được rồi, giờ thì mau nói hết đi hyung! Gyu hyung và em tò mò muốn phát điên tới nơi rồi đây này!"

"Được rồi mà, thì về cơ bản anh đã tình cờ gặp Yeonjun một vài tuần trước..."

"Một vài tuần?!"

"Hyung, để yên cho anh ấy nói đã!"

"Tiếp tục đi ạ."

"Khi đó anh ấy đã uống khá nhiều và tưởng nhầm anh là đối tượng hẹn hò của mình. Anh chỉ hùa theo bởi vì thấy anh ấy thật đáng thương thôi. Rồi sau đó bọn anh đã đến căn hộ của anh ấy để ăn kem và cuối cùng thì ảnh gần như lịm đi trên giường và mong anh hãy ở lại, thế nên anh cũng đã thuận theo. Đó là cách mà bọn anh đã gặp nhau, rồi xuyên suốt những tuần sau đó, anh và anh ấy cũng lại chạm mặt vài lần nữa. Anh đoán là cũng không có gì quá nghiêm túc trong mối quan hệ này..."

"Nhưng hai người đã ngủ cùng nhau không phải sao? Vậy còn chưa đủ nghiêm túc hả?"

"Ừm thì, trước đêm qua thì vẫn chưa."

"Cái gì cơ?!"

"Rồi rồi, anh tự biết bản thân mình không phải là loại người có thể quan hệ một cách bừa bãi thế nên tin anh đi, chuyện này không phải như thế đâu. Anh thích anh ấy. Anh nghĩ ảnh là một người rất thú vị."

"Anh thích Choi Yeonjun?"

"Em biết anh ấy sao, Gyu?"

"Uh, em có một người bạn biết anh ta."

"Ai cơ?"

"Điều đó không quan trọng, chỉ là người bạn ấy cũng không nghĩ xấu gì về Yeonjun cả. Đó chỉ đơn giản là phần tính cách của Yeonjun thôi, anh ta quan hệ lăng nhăng khá nhiều."

"Nhưng lần này thì khác."

"Làm sao anh biết được?"

"Chỉ là anh tự biết vậy thôi."

"Được rồi."

"Ý anh là, em không thật sự hiểu hết toàn bộ cái tình huống này như thế nào đâu bởi vì, nói sao giờ nhỉ, nó phức tạp lắm. Cả Yeonjun cũng vậy, nhưng việc anh thích anh ấy là thật."

"Em cũng không có ý ngăn anh đâu hyung! Chỉ là em bị sốc thôi..."

"Phải, anh hiểu mà."

Ba người ngồi đó bắt đầu gọi đồ ăn thế nhưng tâm trí của Soobin vẫn còn rất đỗi mông lung về mọi thứ và chẳng thể nào tập trung được vào những câu chuyện sau đó mà hai người bạn của mình đang rôm rả bàn luận cả.

+×+

Gyu -> ???


+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net