241 ~ 245

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thứ ba -

+×+

Như một thói quen, Yeonjun ngay lập tức cất tiếng chào khi nghe tiếng chuông cửa hàng vang lên nhưng vẫn không buồn rời mắt khỏi cuốn tạp chí trong tay mình. Mãi cho đến khi người nọ đặt xuống quầy thanh toán hai hộp mì, anh mới đứng dậy và ngước lên nhìn. Là Soobin.

Với đôi mắt mở lớn, Yeonjun liền cười tươi rói.

"Bin!"

"Mình cùng ăn mì nha?"

"Lỡ có người vào thì sao?"

"Yeonjun."

"Được rồi, có vẻ như anh sẽ chẳng thế nào từ chối em được. Ăn thôi nào."

Soobin vui vẻ nấu mì cho hai người và Yeonjun ngồi đó nhìn cậu, không nhịn được mà mỉm cười. Chỉ sau một lát, cậu đặt hai hộp mì nóng hổi xuống mặt bàn và ngồi xuống bên cạnh anh.

"Anh nhớ em lắm, Bin."

"Em cũng nhớ anh nữa. Công việc thế nào ạ?"

"Chán òm, em biết đó."

"Vậy mẹ anh đã nói gì chưa?"

"Bà ấy không muốn vào trung tâm cai nghiện. Anh đã nói rằng mình chỉ có thể giúp chi trả viện phí nữa thôi và mọi thứ sẽ kết thúc ở đây. Bà ấy giận lắm nhưng anh cần phải thực sự nghiêm túc nếu không thì bà ấy sẽ vẫn tiếp tục như thế này mãi mất."

"Em rất tiếc, tình yêu à. Em đã nghĩ rằng bà ấy sẽ suy nghĩ thông suốt cơ..."

"Anh cũng vậy, nhưng có vẻ rượu bia vẫn quan trọng hơn rồi."

"Jun à..."

"Không sao mà, thật đó."

Soobin vươn người sang và khẽ đặt lên má Yeonjun một nụ hôn. Khuôn mặt người lớn hơn ngay lập tức đỏ bừng và nhẹ đẩy cậu ra.

"Soobin! Anh đang ở chỗ làm đấy!"

"Không có ai ở đây mà."

"Bin, kể cả thế!"

"Rồi rồi, em sẽ cẩn thận hơn được chưa."

Soobin vờ bĩu môi hờn dỗi, thấy vậy Yeonjun chỉ khẽ mỉm cười và tiếp tục xử lý hộp mì của mình. Người nhỏ hơn trầm ngâm đưa mắt nhìn anh.

"Jun này, anh vẫn ổn đấy chứ? Ý em là thật sự cảm thấy ổn ấy? Anh có thể nói với em mà."

"Anh biết, anh vẫn ổn, thật đó. Anh cảm thấy khó chịu về chuyện kia nhưng có thể làm gì hơn được cơ chứ. Anh chẳng thể ép bà ấy được, giờ chỉ có thể hy vọng rằng bà ấy thay đổi suy nghĩ thôi."

"Em hiểu, nhưng ước gì mọi thứ sẽ khác."

"Anh cũng vậy, nhưng không sao đâu. Gia đình em thế nào?"

"Họ vẫn khỏe ạ. Mọi thứ đều ổn. Thật ra em đang có kế hoạch sẽ có buổi gặp mặt đầu tiên với một vị bác sĩ tâm lý mới. Trước đó bác sĩ Kim đã giúp đỡ em kể từ khi bắt đầu có những cơn ác mộng kia nhưng giờ ông ấy đã nghỉ hưu rồi, vậy nên người mới lên thay thế sẽ là bác sĩ Seok. Em có chút lo lắng bởi trước giờ em chỉ mới nói chuyện với bác sĩ Kim thôi..."

"Những cơn ác mộng của em bắt đầu từ khi nào?"

"Kể từ hồi còn nhỏ khoảng mười tuổi gì đó, em cứ nghĩ chỉ là những cơn ác mộng đơn thuần thôi nhưng dường như cường độ xuất hiện của chúng ngày càng trở nên dày đặc lúc nào không hay. Điều đó đã đủ để khiến mẹ em lo sợ vậy nên bà đã đưa em đến chỗ bác sĩ Kim."

"Ông ấy đã làm gì?"

"Ừm, em đã bắt đầu sử dụng thuốc cũng như các liệu pháp chữa trị từ khi nào em cũng không nhớ rõ nữa, nhưng thật không may là chúng chẳng thuyên giảm chút nào mà chỉ càng tồi tệ hơn thôi. Có lẽ một phần cũng do tâm lý sợ hãi của em nữa."

"Anh hy vọng rằng bác sĩ Seok có thể giúp đỡ hiệu quả hơn, em không đáng phải chịu đựng sự sợ hãi thế này."

"Vâng. Thật ra thì em nên mang theo thuốc của mình đến chỗ anh nhưng em lại chẳng bao giờ làm thế cả, có lẽ vẫn nên đề phòng thì tốt hơn."

"Phải, ừm khi nào em sẽ gặp bác sĩ Seok?"

"Thứ sáu ạ."

"Oh, vậy anh sẽ ở nhà đợi em về nha."

"Thật sao?"

"Ừ, thứ sáu này anh không có ca làm việc."

"Tuyệt vời. Nhân tiện thì chúng ta cũng cần phải bàn bạc xem khi nào thì anh có thể gặp cha mẹ em nữa."

"Oh phải rồi, nhưng có lẽ tuần này vẫn chưa được đâu, anh cũng cần xem lịch làm việc của tuần sau nữa."

"Vâng, hẳn là không phải tuần này rồi."

Bỗng tiếng chuông ở cửa vang lên và Yeonjun ngay lập tức đứng dậy.

"Anh phải quay lại làm việc đây, gặp em sau nhé. Cảm ơn em vì bữa tối."

"Vâng, anh làm việc đi."

"Ừ ừ."

Soobin khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng người nọ vội vã quay về vị trí quầy thanh toán.


+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net