Chương 7: Đương nhiên là đuổi đến nước Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo ý kiến của chị ba, tôi mang bó hoa nhài đến sám hối với Ninh Tĩnh: "Tôi biết mình sai, xin em tha thứ."

Chỉ là cô ấy vẫn lạnh nhạt, không nhìn không đáp lại tôi, còn lôi kéo một nam đoàn viên khác về nhà cùng mình, không cho tôi đưa đi. Nếu là người bình thường tôi nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, đáng tiệc hộ hoa sứ giả kia là Ares, khủng võ hữu lực, cơ ngực ít nhất là hơn bốn mươi tấc, mà còn cao hơn người cao sáu thước như tôi mấy tấc, tôi lập tức anh hùng khí đoản (không có sức lực anh hùng), chỉ có thể chọn ngày tái chiến.

Quay về văn phòng của mình ở sở y tế, y tá Chu lại ở đây, tôi hỏi: "Chỗ bác sĩ Trần không cần hỗ trợ sao?"

"Bây giờ không có bệnh nhân." Bà ấy nói tôi: "Dạo này cậu thường xuyên xuất quỷ nhập thần, bệnh nhân đi vào, thấy cửa phòng khám treo tên bác sĩ Trương, hoá ra bên trong lại là bác sĩ Trần." Bà ấy cười nhạo: "Xem ra tiền lương tháng này của cậu cũng bị trừ tiền vì vắng họp đi."

Tôi nặng nề thở dài: "Được rồi, y tá Chu, đừng chế nhạo tôi."

Vì muốn lấy lòng Ninh Tĩnh, tôi xin phép đối tác, chỉ nhận khám những bệnh nhân trước năm giờ chiều. Những người làm cùng tôi thấy mấy tháng trước tôi không buồn ăn uống, nên có lòng tốt đồng ý với tôi, đương nhiên hai tiếng còn lại tôi phải tìm người làm thay, nếu không thì khó giữ việc làm ăn, bọn họ là người đến lấy đầu tôi đầu tiên.

Y tá Chu tiếp tục khuyên bảo tận tình: "Nam tử hán đại trượng phu, sự nghiệp quan trọng nhất, tình yêu từ từ có cũng được."

"Nếu chồng bà làm việc suốt đêm, cả đêm không về, dùng khẩu hiệu "sự nghiệp quan trọng nhất", bà sẽ như thế nào?"

Y tá Chu hậm hực nói: "Đánh nhau với ông ta, đấu đến mức ông ta không chết thì tôi mất mạng." Tôi cười ha ha, y tá Chu đã lớn tuổi rồi nhưng sự dí dỏm hài hước này gấp mười so với tôi.

"Tôi có thể nói một câu hay không?" Y tá Chu hỏi tôi.

"Hôm nay gió thổi hướng nào vậy? Bà muốn nói gì còn hỏi tôi trước sao?" Bà ấy không giống công nhân của tôi chút nào, thường ỷ vào việc ăn nhiều muốn hơn tôi ăn gạo, mỗi ngày đều dùng tư tưởng bồi dưỡng tôi, dùng từ "phiền" độc hại.

"Cậu đừng hẹp hòi như vậy đi, tìm bác sĩ Trần mập mạp khám thay, có phải sợ những bệnh nhân nữ ở lại phòng khám lâu dài thay lòng đổi dạ không?"

Tôi "chậc" một tiếng, bà ấy vội vàng hạ thấp lượng âm thanh, phòng khám của tôi ở bên cạnh, thật lo lắng Tiểu Trần nghe thấy được: "Lấy sắc dụ người, thất chi tử vũ."

"Vậy tìm bác sĩ anh tuấn một chút đến, không thì bác sĩ xinh đẹp cũng được, nếu không cái chiêu bài kim sơn "Tìm y tất khỏi" ở ngoài phòng khám sắp bị bác sĩ Trần đánh vỡ."

"Không nghiêm trọng như vậy đi? Cái gọi là rau xanh củ cải mỗi người một sở thích, chẳng qua Tiểu Trần hơi béo chút mà thôi." Tôi nhẹ nhàng ho khan: "Này, đây là phòng khám, cũng không phải văn phòng minh tinh, chúng ta nói chính là y đức và sự chuyên nghiệp. Hừ, suýt nữa bị bà nói lệch đi rồi."

"Chậc chậc, bác sĩ Trương cậu thật không lễ phép, bác sĩ Trần người ta tốt xấu gì cũng là sư huynh của cậu, còn gọi người ta là Tiểu Trần?"

Tôi mỉm cười: "Chúng tôi là anh em tốt, quen biết đến mức không câu nệ lễ tiết."

Gương mặt hóng hớt của y tá Chu, thấp giọng nói: "Bác sĩ Trần cũng sắp 40 rồi đi, vẫn làm bác sĩ nội trú ở bệnh viện chính phủ, vẫn là bác sĩ Trương có bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã thi đậu chuyên khoa là không dễ, còn làm đối tác, thật đúng là trẻ tuổi đầy hứa hẹn." Bà ấy thở dài: "Đáng tiếc cậu có Ninh Tĩnh, nếu không tôi có mấy đứa cháu gái còn chưa có người yêu, nhất định sẽ giới thiệu cho bác sĩ làm quen, xem có hợp duyên với cậu không." Trên thực tế chẳng qua Tiểu Trần chỉ lớn hơn tôi ba năm, vốn là sư huynh khoa chỉnh hình của tôi, bất đắc dĩ thi vài lần đều không qua, cuối cùng vậy mà biến thành sư đệ của tôi. Chẳng qua tôi quá hiểu anh ấy, biết anh ấy có chứng sợ hãi thi cử, năng lực tương đương của anh ấy không tầm thường, ngày xưa tôi mới dám đề cử anh ấy khám thay.

Tôi được y tá Chu nói cho lâng lâng, xem đi, Ninh Tĩnh, tôi là Vương Lão Ngũ Kim Cương trong miệng người ta, người gặp người thích, chỉ có em không biết quý trọng, nhẫn tâm dẫm đạp.

Y tá Chu còn đang nói liên miên không ngừng, biết bà ấy vô cùng xảo quyệt, nên hỏi: "Nịnh nọt cũng đủ rồi chứ? Có yêu cầu gì xin cứ nói."

Bà ấy cười hì hì: "Tháng sau con gái tôi học Canada làm lễ tốt nghiệp Đại học, tôi muốn xin nghỉ hai tuần sang thăm nó."

Thấy bà ấy kéo mặt già xuống, lại phun một đống nước miếng, tôi hào khí nói: "Cho nghỉ." Bà ấy lập tức châm trà rót nước cho tôi, tiếp đón chu đáo.

Sau đó mấy ngày liên tục tôi cũng không rảnh đến gặp Ninh Tĩnh, bởi vì có ca phẫu thuật lớn phải làm, mỗi đêm tôi phải ở lại văn phòng đến mười giờ, sau khi xem qua cẩn thận mới tắt đèn đóng cửa. Cuối cùng hôm nay hoàn thành cuộc phẫu thuật kéo dài sáu tiếng, những ngày khó khăn thật vất vả mới hạ màn, tôi không lái xe mà gọi xe taxi.

Tài xế đưa tôi đến chung cư của Ninh Tĩnh, do vũ đoàn ở Happy Valley, cô ấy để tiện nên dọn đến Vịnh Đồng La, lái xe điện đến vũ đoàn không đến mười lăm phút, cũng tiện cho tôi ở Happy Valley.

Ninh Tĩnh cách cửa sắt nhìn thấy người đến là tôi, cũng không ngạc nhiên, cả người đã quen rồi. Tôi nói: "Tôi có thể tiến vào không?" Cô ấy không động đậy, chỉ yên lặng nhìn tôi.

Tôi ấn dạ dày: "Tôi vừa mới tan làm, còn chưa ăn cơm, em có lòng tốt để tôi vào nghỉ ngơi một chút đi."

Cô ấy còn đang suy xét, tôi biết cô ấy băn khoăn, dù sao bây giờ cô ấy sống một mình. Tôi vội vàng giơ ba ngón tay lên thề: "Tôi bảo đảm sẽ không làm xằng làm bậy." Lúc này cô ấy mới chịu mở cửa ra.

Tôi nhuyễn thanh nhuyễn khí khẩn cầu Ninh Tĩnh: "Có thể tùy tiện làm chút đồ ăn cho tôi không?"

Cô ấy gật gật đầu, xoay người vào phòng bếp nấu ăn cho tôi. Tôi tháo cà vạt ra, nằm trên sô pha nhìn bóng dáng bận rộn của Ninh Tĩnh, tôi nhắm hai mắt lại, ảo tưởng có ngày cô ấy sẽ nhu thuận để tôi ôm cô ấy thật chặt, không bao giờ buông ra.

Cảnh trong ảo tưởng thật sự mê người quá mức, làm tôi bất tri bất giác đi vào giấc ngủ, đợi Ninh Tĩnh đánh thức tôi mới tỉnh lại. Tôi nhanh chóng giải quyết ba chén cơm trắng và hai đĩa đồ ăn, hương vị rất ngon, cũng làm tôi phát hiện, hoá ra người ra nước ngoài du học thông thường đều có một điểm chung, chính là trù nghệ cao siêu, chẳng qua ngoại lệ duy nhất chính là tôi.

Tôi tự giác cầm chén đĩa đi rửa, chẳng qua nhất định không thể làm mẹ và các chị tôi biết, chỉ vì hơn hai mươi năm cuộc đời tôi đến nay, ở nhà chưa bao giờ rửa một cái chén nào, nếu cho các chị ấy biết bây giờ tôi làm việc ở nhà Ninh Tĩnh, nhất định sẽ không xong, muốn tôi rửa chén đĩa hai mươi năm đền bù lại.

Mới đặt chén đĩa xong, xoay người phát hiện hoá ra Ninh Tĩnh vẫn luôn đứng bên ngoài phòng bếp, tôi hỏi cô ấy: "Sao em đứng đó?"

Cô ấy cười gượng: "Anh đến đây làm gì?"

"Tôi sợ em tức giận."

“Anh nhanh về nhà đi.”

Vậy mà cô ấy muốn đuổi tôi đi? Tôi tức giận gào lớn: "Tôi không tìm em, em tức giận, tôi đến tìm em, em cũng tức giận, rốt cuộc là em muốn tôi như thế nào?"

Cô ấy bình tĩnh nhìn tôi: "Đêm đã khuya rồi, về nhà đi." Cô ấy mở cửa ra.

Tôi một tay đóng sầm cửa lại, chặn cô ấy trong hai tay tôi: "Tôi không về, chúng ta có chuyện gì thì nói cho rõ ràng."

Cô ấy không nói gì, chỉ rũ đầu nhìn xuống, tôi vốn định hôn cô ấy nhưng nghĩ đến lời thế lúc nãy đành phải thôi. Chúng tôi giữ tư thế này rất lâu, cô ấy không ngẩng đầu lên, tôi cũng không rời, cứ quấn lấy cô ấy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: “Anh muốn như thế nào?”

Tôi bất đắc dĩ thở dài: "Tôi còn tưởng em rõ nhất, Ninh Tĩnh, em nói cho tôi, làm thế nào em mới tha thứ cho tôi?"

"Được, tôi tha thứ cho anh, xin anh rời đi đi."

Tôi tức giận vô cùng, lời thề cái mẹ gì, tôi ôm lấy cô ấy vào trong ngực hung hăng hôn, cô ấy không giãy giụa được, lại sợ tôi quá mức thú tính, không dám lộn xộn.

Tôi vùi mặt trên vai cô ấy, khẽ hôn lỗ tai cô ấy: "Tôi không chỉ muốn em tha thứ, còn muốn em làm bạn gái tôi."

Cô ấy nhân lúc tôi không chuẩn bị, đẩy tôi ra xa: "Anh không giữ lời hứa, sau này tôi sẽ không tin anh nữa."

Tôi giơ đôi tay vô lại nói: "Ai bảo em nói sai làm tôi tức giận." Cô ấy dậm chân một cái, rồi lại khóc.

Tôi cả kinh: "Khóc cái gì? Tôi cũng hôn em thường xuyên, vì sao lại khóc?" Huống chi lần này chỉ có hai người chúng tôi, tôi không làm mất mặt cô ấy trước công chúng.

Cô ấy đẩy cánh tay muốn lau nước mắt cho cô ấy của tôi ra: "Anh chỉ vui đùa với tôi, rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Có phải muốn tôi lấy lòng anh như cô vợ nhỏ, sau đó đá tôi ra ngoài anh mới vui lòng không?"

"Vì sao lại nói như vậy? Tôi thật lòng chẳng lẽ em còn không hiểu sao?" Tôi nắm lấy cổ tay của cô ấy, ánh mắt sáng ngời nhìn cô ấy chằm chằm.

Cô ấy cực lực giãy giụa, đương nhiên tôi sẽ không buông tay, cô ấy còn dùng lực đá tôi, trước nay cô ấy đều lịch sự văn nhã, không dự đoán được cô ấy sẽ dùng chiêu này, tôi giữ chân ngồi xổm xuống: "Này, không cần nặng tay như vậy đi." Nhất định đừng coi thường cô ấy gầy như vậy, sức ở chân không phải nói đùa, suýt thì đá gãy xương đùi của tôi, khó trách cô ấy có thể giành được giải quán quân trong cuộc thi múa ballet gì đó ở nước Pháp.

Cô ấy kinh hoảng nhìn tôi, nhìn thấy nước mắt của cô ấy, tôi không khỏi mềm lòng, khuất phục: "Nào, đỡ tôi đến chỗ xe taxi đi."

Cô ấy đỡ tôi đến chỗ xe, tôi vươn tay muốn lau sạch nước mắt của cô ấy, cô ấy lại hơi lùi lại tránh thoát, tôi chỉ có thể dịu dàng nói: "Thật xin lỗi."

Cô ấy lắc đầu, phiêu nhiên rời đi.

Tôi ủ rũ cụp đuôi quay về chỗ ở, không quên gửi tin nhắn cho Nhan Hồi, bảo đảm sự thật lòng của tôi với cô ấy một lần nữa, đáng tiếc hôm nay tôi hơi xúc động, phá hủy lời hứa của mình, có bảo đảm thêm nữa chưa chắc có thể sẽ làm Ninh Tĩnh tin tưởng.

Tôi thở dài, Ninh Tĩnh, rốt cuộc là em muốn tra tấn tôi đến bao giờ?

Điện thoại vang lên, tôi vô cảm nhận máy, lại là Lâm An Nhân. Không nhắc đến anh ta thì tôi, bây giờ anh ta tự động dâng đến cửa, nghĩ đến việc anh ta nhục mạ chị ba tôi thế nào, tôi rất vất vả mới áp xuống những lời thô tục sắp thốt ra, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Anh ta ôn tồn nói: "Ngôn Thanh, xin hỏi Ngôn Âm ở đâu?"

"Tôi không cần thiết phải nói cho anh biết."

"Tôi cùng đường, chỉ có thể dựa vào cậu, xin cậu nói cho tôi biết rốt cuộc Ngôn Âm ở đâu?" Tôi nghĩ anh ta rơi vào cùng đường muốn tìm tôi, rất rõ ràng là anh ta đã hỏi thăm chỗ hai chị của tôi.

"Sau khi anh vũ nhục Ngôn Âm của tôi như vậy, anh có thể cho tôi một lý do, vì sao tôi phải nói cho anh?"

"Ngôn Âm chỉ là chị ba của cậu." Anh ta lạnh giọng nói.

"Tôi và Ngôn Âm ở cạnh nhau từ khi mẹ mang thai, chúng tôi được phân chia từ chung một tế bào, máu mủ tình thâm, chị ấy là của tôi, tôi cũng là của chị ấy."

"Chị Ngôn Ngôn còn nói cậu hay đấu khí với Ngôn Âm, tôi thấy thật ra cậu có tình cảm yêu chị nghiêm trọng."

Tôi hận người khác nói mình là có tình cảm yêu chị nhất, vì sao phải nói như biến thái vậy? Chẳng sẽ cảm tình chị em tốt là có tội sao? "Nếu anh không nói, vậy thì tạm biệt."

Anh ta đột nhiên nói: "Tôi có tin tức của Ninh Tĩnh."

Tôi ngẩn ra: "Tôi vừa từ chỗ Ninh Tĩnh về, anh biết cái gì mà tôi không biết?"

“Cô ấy sắp ra nước ngoài.”

"Cái gì?" Tôi kêu lên: "Cô ấy muốn đi đâu?" Vì sao vừa rồi cô ấy không nhắc đến?

"Ngôn Âm ở đâu?"

Tôi cò kè mặc cả với anh ta: "Anh nói Ninh Tĩnh muốn đi đâu trước."

Anh ta chỉ có thể khuất phục: "Cô ấy được đoàn ballet hoàng gia nước Anh mượn, giữa tháng sau sẽ lên đường sang Luân Đôn."

"Không, người đi phải là Cao Chí Uy."

"Mấy ngày trước khi luyện tập Cao Chí Uy bị đứt dây chằng chữ thập, trong thời gian ngắn hạn đừng nói đến việc khiêu vũ, tôi nghĩ đi đường cũng sẽ có vấn đề. Bây giờ Cao Chí Uy bị thương, bên kia cho rằng vũ đoàn của chúng tôi không có nam vũ đạo viên có phân lượng cao như vậy, nên chuyển thành mời Ninh Tĩnh sang, tổng giám đốc vũ đoàn hôm nay đã đồng ý thay Ninh Tĩnh rồi."

Nhưng vừa rồi Ninh Tĩnh không nói một câu này, cách ngày lên đường chỉ còn một tháng, mà vừa đi là đi mấy tháng, chẳng lẽ cô ấy định nói cho tôi muộn chút?

"Đến lượt cậu, Ngôn Âm rốt cuộc là ở đâu?"

"Chị ấy đến Nhật Bản xem triển lãm hoa lan, thuận đường đi tham quan nơi trồng hoa, ít nhất một tháng mới trở về." Tôi nói với Lâm Quân: "Nhất định đừng nói cho người khác là tôi nói."

Anh ta vừa mắng: "Trương Ngôn Âm, em thật to gan." Vừa phụ hoạ: "Cậu cũng vậy, chúng tôi lại trao đổi tin tức."

Cả đêm tôi không ngủ được, bực sự nặng nề của tiết mục TV, bực tạp âm của hộ gia đình bên cạnh, bực thời tiết thay đổi liên tục, bực xã hội nam cặn bã nữ trà xanh…

Chỉ là nói đến cùng, tôi bực vì khó nắm lấy Ninh Tĩnh, bực bản thân không có cốt khí. Vì sao Ninh Tĩnh không nói rõ với tôi? Rốt cuộc thì tôi có vị trí gì trong cảm nhận của Ninh Tĩnh chứ? Tôi sa đoạ nghĩ: Cho dù không phải bạn trai, hy vọng cô ấy sẽ không cho rằng tôi là một tên yêu râu xanh.

Sáng sớm hôm sau, tôi mở bừng đôi mắt gấu trúc, sát khí hừng hực đuổi đến nhà Ninh Tĩnh, Ninh Tĩnh nhìn tôi cách sửa sắt, tôi thò đầu vào đã hỏi: "Có phải em sắp bay sang Luân Đôn ba tháng không?"

Cô ấy gật đầu: "Vậy vì sao đêm qua em không nói?"

Cô ấy cúi đầu không nói, tôi nhụt chí dựa đầu vào cánh cửa: "Rốt cuộc là em muốn tôi làm thế nào?" Đáp lại tôi vẫn là sự yên lặng.

Đúng vậy, tôi biết, tôi biết, Ninh Tĩnh là người câm, yên lặng là đương nhiên. Chỉ là thứ tôi muốn không phải tiếng nói của cô ấy mà là sự hưởng ứng của cô ấy, ít nhất là một nụ cười, một cái ôm cũng được, làm tôi không cần cảm thấy mình như là một bên tình nguyện, nóng một đầu.

Chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau qua cánh cửa sắt, cho đến khi hai chân tôi bủn rủn, cô ấy mới vỗ vỗ đầu tôi, nói: "Trở về đi, sắp chín giờ rồi, vẫn nên đi làm đi."

Tôi thở dài, ôm hy vọng cuối cùng hỏi cô ấy: "Em có định nói cho tôi nghe không?"

Cô ấy trừng mắt, đáp án rất rõ ràng: Không!

Cô ấy chưa từng muốn nói cho tôi, nếu không phải Lâm An Nhân mật báo, chỉ sợ một ngày nào đó ở tháng sau, tôi đột nhiên sẽ mất tung tích của cô ấy, sau đó tìm khắp nơi như người điên, mới biết được hoá ra cô ấy đã không nói tiếng nào đi đến Luân Đôn, nước Anh.

Đủ rồi, chẳng lẽ đây còn không thể làm tôi hết hy vọng? Cô ấy đã từ chối tôi không chỉ một lần, lại tiếp tục dây dưa cuối cùng tôi chỉ làm hề cho người khác, tựa như hoa si trong các bộ phim, chỉ làm người khác chê cười thêm.

Thôi thôi, tôi mặt xám mày tro rời đi.

Đáng giận chính là cho dù tâm tình có trầm trọng, vẫn phải đi làm, đây là hiện thực tàn khốc. Quay về phòng khám, người đến người đi, tôi hạ tâm tình xuống ứng phó với từng bệnh nhân, sau đó cho dù có bệnh nhân là người đẹp đến cũng không thể làm tâm tình của tôi tốt lên. Ninh Tĩnh, nhìn thấy tôi tiều tuỵ, thương tâm vì em, em có vui không?

Cô ấy sẽ không vui vẻ, căn bản là cô ấy thờ ơ.

"Này, công tử Trương, tớ đợi cậu ở nhà ăn 30 phút, vậy mà cậu còn phát ngốc ở đây à?" Lúc này tôi mới nhớ hôm nay có hẹn ăn trưa với Tiểu Lưu.

Vẻ mặt tôi đau khổ nói: "Tớ nuốt không trôi."

Tiểu Lưu thở dài, ngồi xuống đối diện bàn làm việc của tôi: "Lại là vì Ninh Tĩnh?"

"Đừng bao giờ nhắc đến người phụ nữ nhẫn tâm đó nữa, nghĩ Trương Ngôn Thanh tớ đây muốn người phụ nữ nào mà không được, không cần thiết phải chịu sự lạnh nhạt của cô ấy."

"Thế à?" Tiểu Lưu vuốt cằm: "Tớ cảm thấy cô ấy khá thích cậu đó."

Tôi tò mò hỏi: “Cậu lại biết gì?”

"Tớ đã quen Ninh Tĩnh nhiều năm rồi, cậu cũng biết công ty của chúng tớ là nhà tài trợ cho cô ấy." Cậu ta nhẹ nhàng ho khan nói: "Trước kia cậu giúp tớ theo đuổi bạn gái, bây giờ báo cho cậu một bí mật, nhưng nhất định đừng nói ra ngoài."

Tôi sốt ruột cúi người về phía trước: "Có chuyện thì mau nói."

"Tiểu Chu tiên sinh từng theo đuổi Ninh Tĩnh."

"Chu Nhị Tổ?" Tiểu Chu nhậm chức chủ nhiệm quan hệ xã hội cho một công ty trứ danh ở bản địa, người khác nói nhiều nhất về công ty đó chính là người sáng lập Đại Chu tiên sinh rất có năng lực, và con trai độc nhất, gọi chung là Tiểu Chu tiên sinh vô năng.

Tạp chí hóng hớt của địa phương thậm chí còn châm chọc anh ta là Chu Nhị Thổ, Nhị thế tổ.

Tiểu Lưu lập tức dựng ngón tay lên trước miệng: "Nhỏ giọng chút, đừng rêu rao ra ngoài, chuyện này chỉ có mấy người biết thôi."

Tôi nhíu mày: "Ninh Tĩnh không giống loại hình Chu Nhị Tổ thích đi?"

"Bởi vì Đại Chu tiên sinh thích Ninh Tĩnh, năm ngoái Ninh Tĩnh sang Pháp thi đấu, tiền nong cũng là Đại Chu tiên sinh tài trợ. Tiểu Chu tiên sinh ở công ty không có thế lực cũng là chuyện mọi người đều biết, nên anh ta liền theo đuổi Ninh Tĩnh, ngăn cơn sóng dữ, lấy lòng Đại Chu tiên sinh."

Tôi sốt ruột nói: "Vậy thì có quan hệ gì đến chuyện Ninh Tĩnh thích tớ?"

"Khi đó Tiểu Chu tiên sinh thường lợi dụng lý do xã giao, muốn tớ hẹn Ninh Tĩnh ra ngoài mở họp ăn uống. Nói thật ra, khi đó tớ còn tưởng Ninh Tĩnh ngoại trừ là người câm, còn bị điếc. Trước nay cô ấy chỉ ngồi mỉm cười, cũng không trả lời Tiểu Chu tiên sinh, ngay cả ngôn ngữ của người câm điếc cô ấy cũng không dùng, giống như là không nghe hiểu. Tiểu Chu tiên sinh tặng quà cho cô ấy, ngày hôm sau tất cả những món quà tặng đều sẽ xuất hiện trong văn phòng của Đại Chu tiên sinh." Tiểu Lưu dừng lại: "Ninh Tĩnh quen chị Ngôn Ngữ, cậu có bao giờ bị cô ây trả quà đến chỗ chị Ngôn Ngữ không?"

Tôi lắc đầu, chỉ bị cô ấy trả tận tay mà thôi: "Vậy tức là cậu nói nếu cô ấy thật sự không thích tớ, sẽ không lưu tình tứ chối tớ như Châu Nhị Tổ?"

Tiểu Lưu gật đầu: "Tớ cho là như vậy, ít nhất cô ấy chưa bao giờ làm cậu mất mặt trước mặt người khác, cho dù cậu bá đạo và vô lại như vậy."

Là như vậy sao? Nhưng nếu Ninh Tĩnh thích tôi, vì sao lại muốn từ chối tôi lần nữa chứ?

"Nói cho cậu nghe, buổi sáng hôm nay Ninh Tĩnh báo cáo muốn đến Anh ba tháng với Đại Chu tiên sinh."

Lại nhắc tới chuyện thương tâm của tôi: “Tớ đã biết.”

"Vậy cậu định thế nào?"

Tôi cúi đầu trầm tư, chẳng lẽ tôi thật sự định từ bỏ? Không, quyết không. Chuyện này nhất định phải đến nơi đến chốn, nếu tôi đã nhận định Ninh Tĩnh, tôi quyết sẽ không bỏ qua như vậy.

Hừ, Ninh Tĩnh, đừng tưởng em đã thực hiện được, thật ra trong lòng em rõ ràng, chỉ là vì lý do không tên mới từ chối tôi mà thôi.

Tôi ngẩng đầu nói: “Đương nhiên là đuổi đến nước Anh.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net