[TG4] Nam phụ tổng giám đốc (phần 1) (56-65)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(1)

【Đang tiếp thu nhiệm vụ... Tiếp thu nhiệm vụ thành công... Đang truyền thống...】

Đưa mắt nhìn xuống, là lầu cao chót vót.

Vân Y đứng thẳng,

Vô số cánh cửa sổ phản quang, khiến ánh sáng tập trung lại một chỗ.

Lúc nhìn thấy cảnh này, Vân Y thiếu chút nữa bị hù chết, tiên sư, đây lại là chỗ nào vậy?

Lúc này phản ứng lại, mới phát hiện, nơi này là một tòa nhà cao tầng...Mà cô thì đang đứng đối diện với cửa sổ?

Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, trên người là bộ lễ phục màu đen bó quanh vòng eo mảnh khảnh, áo sơ mi màu trắng sơ vin với váy công sở màu đen, mang theo đôi giày cao gót mười tấc làm nổi bật đôi chân thon dài cân xứng.

Nếu cô đoán đúng thì người mặc bộ đồ này.... chắc là một nhân viên công sở giàu kinh nghiệm?

"trợ lý Vân, đem một ly cà phê vào đây." Khi Vân Y đang suy tư về thân phận của nguyên chủ thì nghe thấy âm thanh bên trong văn phòng.

trợ lý Vân?

Á... Đây là kêu cô sao?

"Hệ thống, hệ thống, gọi hệ thống, cho ta cốt truyện." Nếu không đúng nữa thì Vân Y cũng chả biết cái gì có trợ lý đâu.

【Đang tiếp thu cốt truyện】

Lúc xem cốt truyện, rốt cuộc Vân Y cũng cảm thấy thế giới này bình thường không ít.

Không tranh giành nam chính với nữ chính nữa, cứu vớt nam phụ ấm áp khiến cho bao người đọc đau lòng, Vân Y cảm thấy, cái này đáng tình hợp lí.

Nguyên chủ là trợ lý của nam phụ tổng giám đốc Viên Hàm Dục, nam chính là Lạc Thần, ảnh đế giới giải trí, nữ chính là nữ minh tinh hạng nhất, là nghệ sĩ thuộc công ty Kỳ Hạ của nam phụ.

Nữ chính Vưu Mộng Mạn cũng không phải là bạch liên hoa ngực to óc như trái nho.

Cô ta tận dụng khuôn mặt xinh đẹp và trí tuệ của mình, từng bước, từng bước một khiến cho Viên Hàm Dục ngày càng hiếu kỳ.

Nhưng nam phụ vĩnh viễn là nam phụ, làm sao có thể trở thành người yêu của nữ chính?

Mọi việc nữ chính làm, tất cả là vì tiếp cận nam thần trong lòng mình, ông xã quốc dân, Lạc Thần.

Thân là ván quá cầu, nam phụ tất nhiên cũng trở thành người khiến đọc giả đau lòng, anh ta vì nữ chính, bất kể điều gì cũng làm.

Mà nguyên chủ, là người rất có nề nếp, tính cách cũng không quá khác biệt so với nam phụ, đương nhiên, tính cách của nguyên chủ như thế cũng có nguyên nhân.

Bởi vì cô ấy thầm mến Viên Hàm Dục, nhưng không dám với anh ta là mình thích anh.

Cho đến giờ, cô vẫn dùng phương thức im lặng, chỉ cố gắng đối xử với anh tốt hơn...

Nhưng mà, nam phụ ngoài hào quang của nữ chính ra còn nhìn thấy được ai nữa?

Nguyên chủ thật là khờ, bỏ nhà ra đi vì nam phụ, từ bỏ quyền thừa kế công ty gia đình, đến bên cạnh nam phụ làm một... Trợ lý?

Cuối cùng, nguyên chủ, bởi vì nữ chính làm tổn thương nam phụ, vào ngày nữ chính kết hôn đã nổ súng bắn cô ta. (hả =)))))

Kết quả là, bị nam chính liên thủ với nam phụ diệt trừ... Khiến cho Vân Y có chút không cam lòng vì nguyên chủ.

Nguyên chủ đúng là một cô gái ngốc nghếch, bị tình yêu làm mờ mắt, để bản thân đi đến kết cục đáng buồn.

Đoạn cuối cũng chỉ viết qua loa, công ty gia đình nguyên chủ bị nam chính và nam phụ tiêu diệt từ từ, sau đó... Phá sản?

Nếu không phải hệ thống đưa ra nhiệm vụ đi công lược Viên Hàm Dục, Vân Y thật đúng là không thèm làm. (ê thật, công lược quần què về nhà mà tiêu tiền)

(2)

Lại nói, cho dù tác giả có là mẹ ruột, trừ nam chính nữ chính tất cả mọi người đều là cặn bã, cũng không thể ngược đãi vai phụ như vậy chứ?

【Tác giả nào đó trả lời: Chẳng lẽ cô đọc tiểu thuyết không phải là để xem nam nữ chính sao?】

"Kí chủ, chú ý nhiệm vụ!" Hệ thống chướng mắt Vân Y bị cốt truyện cuốn hút, lên tiếng nhắc nhở.

Vân Y nắm chặt hai tay, sau khi biết hết cốt truyện, hít sâu một hơi.

Lại nói, nếu không vì âm thanh máy móc lạnh băng của hệ thống, Vân Y cũng sẽ không có phản ứng nhanh như vậy.

"Trợ lý Vân!" Tiếng gọi từ văn phòng tổng giám đốc lại vang lên, chỉ là lần này có chút không kiên nhẫn.

Đã biết thân phận của mình, Vân Y lập tức trả lời, "Vâng."

"Cà phê đâu?" Giọng nói của Viên Hàm Dục khàn khàn, gợi cảm mang theo sự mạnh mẽ nhưng Vân Y cũng không thèm để ý.

"Vâng." Vân Y lập tức xoay người đi pha cà phê, thân là một trợ lý hiệu suất cao, việc nhỏ bé như... pha cà phê hòa tan, đương nhiên cũng sẽ rất nhanh.

Cà phê hòa tan, đơn giản, dễ pha, mà quan trọng nhất là... đoán chừng là tổng giám đốc chưa từng được uống đâu.

"Cốc cốc." Vân Y gõ cửa sau đó đẩy vào, "Tổng giám đốc, cà phê của anh."

"Ừ." Viên Hàm Dục gật đầu, không để ý đến, gã đang gọi video hội nghị, Vân Y đi vào trong mang theo cốc cà phê đặt lên bàn làm việc.

Nam phụ có khuôn mặt như được điêu khắc, cái mũi thẳng mạnh mẽ, khí chất lãnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Đôi mắt đen nhánh giống hai cái động sâu không thấy đáy, trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh phản chiếu đen nhánh thần bí khó lường.

Đây là nam phụ? Nói riêng dung mạo đã có thể so sánh với nam chính nha...Hào quang của nữ chính, quả nhiên là được mỹ nam vây quanh.

Nhưng mà đánh giá xong ngoại hình của Viên Hàm Dục, Vân Y cũng không quên thân phận của mình, thân là một trợ lý việc thì nên làm những việc gì.

Viên Hàm Dục cũng không dặn dò điều gì khác, Vân Y tự động đi ra ngoài.

Ngay khi Vân Y đang mở cửa bước ra, Viên Hàm Dục lại gọi cô lại, Vân Y xoay người, lúc này Vân Hàm Dục đã gọi video xong.

"Hôm nay là sinh nhật bà của Mộng Mạn, cô đi mua giúp tôi bó hoa đưa cho cô ấy, à, đúng rồi, cô ấy thích hoa Tulip."

Khi nói lời này, Viên Hàm Dục hơi nâng cằm lên, ánh mắt trong veo như ngân hà, lại sáng tựa ngọc.

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Viên Hàm Dục, Vân Y nhíu mày, xem ra Viên Hàm Dục đã có hảo cảm với Vưu Mộng Mạn.

Cũng không rõ độ hảo cảm của anh ta hiện tại là bao nhiêu.

"Vâng." Dựa theo trí nhớ, anh ta luôn lời ít ý nhiều, hiện tại có lẽ đây là câu nói dài nhất rồi, còn nhớ kỹ những việc vụn vặt này nữa.

Đúng vậy, lúc trước khi chưa gặp nữ chính, với Viên Hàm Dục mà nói, đây đều là những chuyện vụn vặt, cho đến bây giờ đều là do trợ lý lo liệu.

Nam phụ Viên Hàm Dục vốn là một người đàn ông khô khan, cố chấp, nhưng có một lần ăn cơm với Vưu Mộng Mạn, nghe Vưu Mộng Mạn nói cà phê uống ngon như thế nào.

Nhưng hiện tại khi vừa mới uống một ngụm... Phụt, thiếu chút nữa là phun hết bữa sáng ra, "Trợ lý Vân, mang một ly trà vào đây."

(3)

Vân Y vừa ra khỏi cửa, trở lại bàn làm việc của mình, đúng lúc điện thoại di động trên bàn vang lên.

"Alo, xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc, xin hỏi ngài tìm ai?" Giọng nói lịch sự tiêu chuẩn của một trợ lý vang lên.

"Tiểu Y, là ba..."

Khi nghe xong điện thoại, bên trong văn phòng lại có tiếng gọi, cô mới nhớ tổng giám đốc nói muốn uống trà.

Nguyên chủ Vân Y cũng giống Viên Hàm Dục, đều con cháu trong gia đình phú nhị đại, ngoan ngoãn nhu thuận, chăm chỉ hiếu học.

Tốt nghiệp thuận lợi, xinh đẹp hiền lành, đẹp người đẹp nết, là những lời ba Vân Y luôn nói với mọi người.

Nhưng con cái luôn có thời kỳ phản nghịch, với nguyên chủ, chính là sự cố chấp với Viên Hàm Dục, đi theo gã, đến công ty của gã, dốc sức vì gã.

Nói thật, nếu là như vậy bọn họ có khả năng ở cùng một chỗ rất lớn.

Đáng tiếc, lại xảy biến cố, đó là sự xuất hiện của Vưu Mộng Mạn.

Tính cách cô ấy tương đối giống với tính cách của nguyên chủ, có nề nếp, cố chấp, nhưng sự hoạt bát, lãng mạn của Vưu Mộng Mạn lại có thể xâm nhập được vào trái tim của Viên Hàm Dục.

Nhưng cũng vì Vân Y đối với Viên Hàm Dục rất cố chấp, còn vì anh ta mà mà nháo với gia đình một phen.

Trong mắt của ba Vân, con gái mình rõ ràng là người làm chủ, thế nhưng không ngờ hiện tại cô lại đi làm trợ lý cho người khác.

Hầu hạ người khác làm việc, việc này đã khiến ba Vân và nguyên chủ cãi nhau một trận.

Cuối cùng nguyên chủ dọn ra khỏi nhà, dù thẻ ngân hàng bị đóng băng, nhưng nguyên chủ vẫn rất cố chấp với Viên Hàm Dục, không ai có thể thay đổi.

Nguyên chủ một mình ở bên ngoài làm khiến mẹ Vân đau lòng muốn chết, một thân một mình ở bên ngoài không có ai chiếu cố.

Ăn không thể ngon, mặc không đủ ấm, lại không có nhiều tiền tiêu.

Cuối cùng trải qua hơn một năm hòa giải, mối quan hệ mâu thuẫn, cứng ngắc của ba Vân và nguyên chủ mới chậm rãi giảm bớt.

Kỳ thật ba Vân cũng không phải tức giận mà chỉ là cảm thấy bực bội, con gái của ông là ông nâng niu nuôi lớn từ nhỏ đến giờ.

Nhưng cuối cùng bởi vì một gã đàn ông mà hủy hoại bản thân, ông đau lòng lắm.

Dù quan hệ giữa hai người đã dịu đi, nhưng ba Vân vẫn không dám đề cập với cô chuyện rời khỏi công ty hay những chuyện khiến cho cô không vui.

Chỉ sợ mối quan hệ hòa hoãn sẽ vì vậy mà tiêu tùng.

Vân Y ngồi trên bàn tự hỏi, nếu nhiệm vụ này là nhiệm vụ ba sao, như vậy không thể nào đơn giản hơn nhiệm vụ lúc trước.

Chẳng qua, công việc mà nam phụ nào đó dặn dò vẫn phải hoàn thành, đưa hoa thôi mà, chẳng phi việc gì to tát.

Gọi một cuộc điện thoại cho cửa hàng bán hoa, sau đó kêu nhân viên cửa hàng đóng gói, viết giấy, tặng qua.

Đưa hoa... Nói thật, đây là lần đầu tiên cô làm việc này, giúp đối tượng công lược... Tặng hoa cho tình địch?

Tiên sư.

Đây là tính tiết quái quỷ gì vậy, thật mẹ nó cẩu huyết.

Hoa đã tặng, mà Viên Hàm Dục vẫn còn đang gọi video với cổ đông, Vân Y cầm điện thoại di động của Viên Hàm Dục, ở một bên chờ.

"Linh Linh Linh..." Điện thoại vang lên, Vân Y cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, là Vưu Mộng Mạn...

(4)

"Xin chào, tôi trợ lý tổng giám đốc, ngài tổng giám đốc đang họp, chưa thể nhận điện thoại. Xin hỏi anh chị có việc gì?"

Nghe được giọng nói của Vân Y, đối phương rõ ràng đang dùng giọng nũng nịu nhất thời khôi phục lại trạng thái của mình, lạnh lùng.

"Là thế này, tối nay tôi đã có hẹn với bạn tốt, cho nên lời mời của tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi không thể nhận."

Vưu Mộng Mạn nói vậy làm Vân Y lúc nghe được sửng sốt trong chốc lát, ồ, nữ chính từ chối lời mời của nam phụ?

Cốt truyện không phải nói là Vưu Mộng Mạn dùng mị lực của mình đi quyến rũ Viên Hàm Dục, khơi gợi lòng hiếu kỳ của anh ta sao, nhưng hiện tại...

Tha thứ cho Vân Y không thể giải thích được, cái này gọi là gì?

"Là cô Vưu sao, tôi sẽ truyền đạt lại với ngài tổng giám đốc." Tuy rằng không hiểu việc gì xảy ra, nhưng lời nên chuyển đạt, Vân Y vẫn sẽ chuyển đạt.

Vưu Mộng Mạn tiếp cận Viên Hàm Dục rồi tỏ vẻ cự tuyệt? Hay là cự tuyệt thật?

Nhưng mà giây tiếp theo, khi Vân Y nghĩ rằng trên mặt Viên Hàm Dục sẽ xuất hiện bất mãn, thì anh ta lại nghiêm trang gật đầu đồng ý với hành vi Vưu Mộng Mạn.

"Không sai, là con gái, nên rụt rè như vậy." Lời tán dương này khiến Vân Y cảm giác như sấm sét quét ngang trời vậy.

Rụt rè...

Tên tổng giám đốc cổ hủ này cho rằng rụt rè... Là điều con gái nên có...

Vẻ mặt Vân Y mờ mịt, rụt rè... Cô có không?

Có.

Nhưng không phải ở phương diện công việc, cụ thể là theo đuổi Viên Hàm Dục, ở phương diện này, da mặt cô rất dày đó.

Chẳng lẽ, vì nguyên nhân như vậy cho nên nam phụ không thích nguyên chủ?

Phụt!

Nếu nguyên chủ biết điều này, khẳng định sẽ đem tức phụt máu!

Có thể đừng trêu người như vậy không?

Vân Y tỏ vẻ, lúc trước đáng lẽ nguyên chủ không nên sử dụng phương pháp không có hiệu quả này.

Vậy thì, hiện tại cô nên thay đổi phương pháp công lược rồi.

Lúc tan tầm, Vân Y cũng nghiêm túc suy nghĩ lại hành động trước đây của nguyên chủ.

Đối với Vân Y mà nói, xã hội này là một nồi lẩu thập cẩm, rất có sự hấp dẫn với cô.

Cô đã làm được ba nhiệm vụ rồi, nhưng mỗi nhiệm vụ đối với cô mà nói đều là một trải nghiệm mới.

Cô trải nghiệm cuộc sống ở cổ đại, trải nghiệm qua cuộc sống vườn trường, trải nghiệm qua cuộc sống sống chung với những người trong ma giáo.

Hiện tại, cô lại là một con người tinh anh ở đô thị.

Nếu Viên Hàm Dục cảm thấy những người phụ nữ rụt rè mới đáng để tán dương, thì cô liền mặt dày theo đuổi hắn.

Hành vi này khẳng định Viên Hàm Dục... Không đúng, căn cứ vào cốt truyện, Vân Y lại suy nghĩ một chút, mới phát hiện, tiên sư, Viên Hàm Dục này đến cuối cùng cũng không biết nguyên chủ thích hắn.

Cũng không biết có bị ngu ở đâu không? Hay là nguyên chủ che giấu tâm tư quá mức kín đáo.

Ngày hôm sau, Viên Hàm Dục đến công ty chợt nghe một trợ lý khác đến báo cáo với mình việc trợ lý Vân xin nghỉ phép...

Nghỉ phép?

Viên Hàm Dục khi nghe thấy điều này kinh ngạc một chút, bởi vì trợ lý Vân rõ ràng là một người mình đồng da sắt...

Nếu Vân Y biết ở trong lòng Viên Hàm Dục có suy nghĩ này chắc cũng không biết sau này nên đối mặt với anh ta thế nào...

Mình đồng da sắt...

Ủa alo, ta là một cô gái yếu đuối, rất yếu đuối!!!!

Mình đồng da sắt... Khó trách Viên Hàm Dục không để tâm Vân Y...

(5)

"Trợ lý Vân, lấy cho tôi..." Viên Hàm Dục lần thứ n lơ đãng kêu tên Vân Y đóng dấu này, phân chia sổ sách nọ, sửa phần tư liệu kia.

Mới phát hiện ra, anh ta đối với trợ lý Vân thật...

"Trợ lý, vào đây, chuẩn bị cho tôi tư liệu cho cuộc họp chiều nay."

"Trợ lý, pha trà."

"Trợ lý, lịch trình hôm nay là gì?"

"Trợ lý..."

Trợ lý A lấy sai tài liệu của cuộc họp chiều nay.

Trợ lý B mang trà vào thì bị chê khó uống.

Trợ lý A nhớ sai lịch trình.

Trợ lý B phải đánh lại văn bản lần thứ N...

Viên Hàm Dục có chút không nhịn được, trợ lý bất tài này là người lúc trước mình tuyển dụng sao?

Không biết làm gì cả?

Thật đúng là không bằng một sợi lông của trợ lý Vân, giờ chỉ muốn toàn bộ bọn họ cuốn gói về nhà.

Lúc buổi chiều cũng là lúc tan tầm, Viên Hàm Dục nhớ lại một ngày hôm nay, liền cảm thấy cuộc đời của bản thân... Đột nhiên bước vào thời kỳ hắc ám.

Những trợ lý, trừ trợ lý Vân ra, còn lại không ai dùng được cả.

"Đúng rồi, trợ lý Vân có nói tại sao hôm nay xin nghỉ không?" Thân là BOSS cấp cao, cho đến lúc tan tầm mới nhớ đến chuyện này.

Cũng không biết Vân Y có nên cảm tạ hình tượng giỏi giang lúc trước không nữa? Đến nỗi làm Viên Hàm Dục quá ỷ lại mà.

Ai~

"Dạ, trợ lý Vân nói có chút không thoải mái." Hôm nay trợ lý kia đúng là chết thảm, tổng giám đốc thật hung hãn.

Cũng không biết tại sao lúc trước trợ lý Vân lại có thể làm công việc của trợ lý làm đến hoàn mỹ như vậy chứ?

Lúc này, trợ lý chỉ cầu nguyện bệnh tình của trợ lý Vân nhanh chống tốt lên.

Nếu không...

Qua vài ngày nữa, cô thật sự sẽ vì thế mà đột tử hoặc bị hơi lạnh của tổng giám đốc làm cho lạnh đến chết mất.

Viên Hàm Dục nhíu mày, không thoải mái? Bị ốm sao?

Theo hồ sơ của nhân viên ở trong máy tính, cuối cùng anh ta cũng biết địa chỉ nhà Vân Y, lập tức lái xe đến nơi Vân Y ở.

"Cốc cốc cốc." Đứng ở cửa chờ khoảng năm phút đồng hồ, Viên Hàm Dục rốt cuộc mới phản ứng lại, hành động của hắn... Có chút không ổn.

Hơn nữa, anh ta mới phản ứng lại, vì sao lại lái xe đến nơi thật xa này?

Lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, tìm được số điện thoại của Vân Y, bấm vào.

"Cô đang ở đâu?" Lúc đối phương vừa bắt máy, Viên Hàm Dục lập tức mở miệng.

Lúc này mà không ở nhà thì ở đâu? Bệnh viện sao?

Viên Hàm Dục cũng không biết, trong giọng nói của anh ta mơ hồ mang theo một ít lo lắng.

【Đinh! Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 25, kí chủ cố lên!】

Lúc Vân Y nghe điện thoại, bên khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, rốt cuộc cũng biết được độ hảo cảm.

Tối hôm qua, cô tắm nước lạnh nên hiện tại...

"Tổng, tổng giám đốc? Tôi, tôi ở bệnh viện." Giọng nói của Vân Y có chút kinh ngạc nhưng cũng rất yếu làm Viên Hàm Dục nghe xong lập tức lên xe.

"Bệnh viện nào, phòng nào?" Viên Hàm Dục lái xe, hỏi.

"Bệnh viện Tinh Hải, khu B, phòng 233."

Vân Y cúp điện thoại, hỏi hệ thống, "Hệ thống, có thể biết được độ hảo cảm của Viên Hàm Dục đối với nữ chính là bao nhiêu không?"

"Có thể, trừ 50 điểm." Hệ thống rất có nhân tính nói, "Thế nào?"

(6)

"Được." 50 điểm mà thôi, nhưng mà độ hảo cảm kia rất hữu dụng a.

【Đinh! Độ hảo cảm đối với nữ chính là 50!】

Biết được độ hảo cảm, Vân Y so sánh một chút... Ồ, 25 với 50, xem ra cũng không xa lắm.

Lúc đầu Vân Y còn tưởng độ hảo cảm của Viên Hàm Dục đối với nữ chính Vưu Mộng Mạn phải là sáu bảy mươi gì đấy, nhưng rốt cuộc cũng không tới mức đó.

Ai, chỉ có 50.

Trong căn phòng bệnh Vân Y nhìn trần nhà đến ngẩn người, đúng lúc Viên Hàm Dục đi vào nhìn thấy cảnh này.

Trên đường đến đây, Viên Hàm Dục luôn tự hỏi tại sao bản thân anh ta lại như vậy? Tại sao lại quan tâm đến một... Cấp dưới.

Đúng vậy, ở trong lòng Viên Hàm Dục, Vân Y chỉ là một cấp dưới, nhưng hôm nay anh ta lại làm ra hành động này.

Không giống với bộ dáng đối đãi với cấp dưới, nhưng mà ở trong lòng Viên Hàm Dục lại yên lặng nói: Anhchỉ quan tâm cấp dưới của mình thôi, không có ý gì khác.

Bởi vì năng lực của cấp dưới này rất đặc biệt, mà một ngày hôm nay không có cô tiến trình công việc lại giảm bớt rất nhiều, anh ta mới cảm thấy, có một thuộc hạ có năng lực, là một may mắn như thế nào!

"Vân Y." Viên Hàm Dục không tự giác đến hỏi thăm người bệnh nên trong tay cũng không cầm đồ gì.

"Tổng giám đốc?" Vân Y tỏ vẻ kinh ngạc, "Tổng giám đốc? Sao anh lại đến đây?"

Viên Hàm Dục bị Vân Y hỏi như vậy, cũng không biết vì sao lại cảm thấy có chút chột dạ, cũng không phải là quan tâm cô mà đến.

Chỉ là muốn cô... Đi làm lại sớm một chút...

Nhưng Vân Y mặc kệ lý do Viên Hàm Dục đến là gì, chỉ cần có thể nhớ đến cô, cho dù là vì năng lực làm việc, cũng rất tuyệt vời!

"Tôi đến xem cô thế nào." Viên Hàm Dục hơi xấu hổ trả lời, nhưng mà vì sự khô khan của trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác.

"Tôi, tôi không sao, ngày mai, ngày mai là có thể đi làm lại." Vân Y rất kiên cường nói, nhưng sắc mặt tái nhợt khiến người khác vừa thấy liền biết cô đang miễn cưỡng.

"Không có việc gì thì cô chú ý nghỉ ngơi cho tốt, việc đi làm cũng không vội." Viên Hàm Dục cũng không phải loại tư bản bóc lột, sao có thể bắt nhân viên của mình mang bệnh đi làm chứ?

"Vâng." Vân Y suy yếu lên tiếng, hai người trước kia cũng không có đề tài gì khác ngoài đề tài về công việc, hiện tại Vân Y không biết nói gì cho phải.

Quan trọng nhất, loại mà Viên Hàm Dục thích là... phụ nữ rụt rè, Vân thật muốn biết, nếu rụt rè thì làm sao có thể công lược hắn?

"Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa." Viên Hàm Dục đợi một chút liền rời đi.

"Alo, mẹ?" Viên Hàm Dục vừa đi thì Vân Y nhận được điện thoại của mẹ nguyên chủ, hơi kinh ngạc, cô hình như chưa nói với gia đình chuyện mình bị bệnh mà?

"Tiểu Y, con bị bệnh mà sao không nói cho mẹ một tiếng, hiện tại con đang ở đâu? Mẹ lập tức tới ngay." Mẹ Vân mở miệng liền nói ra một chuỗi dài.

Vậy là Vân Y lần đầu tiên được gặp ba mẹ của nguyên chủ, xem ra đều rất trẻ.

Đặc biệt là mẹ Vân, có thể là do bảo dưỡng tốt, không cần phải nghĩ đến những việc mệt nhọc.

"Tiểu Y." Mẹ Vân đang cầm một cái hộp giữ ấm, lúc nhìn thấy cái hộp đó, Vân Y rất tự kỷ mà nghĩ đây là đưa cho cô.

(7)

"Tiểu Y, sao con bị bệnh mà không nói cho mẹ? Con có biết con như vậy mẹ lo lắng lắm không?" Mẹ Vân lo lắng nhìn cô.

Ba Vân không nói gì nhưng đôi mắt lo lắng lại bán đứng ông, đứng ở nơi đó lại không biết nói gì cho phải, chỉ sợ lại chọc giận con gái bảo bối.

"Con không sao mà, chỉ bị cảm nhẹ thôi." Vân Y lắc đầu, không muốn làm bọn họ lo lắng.

"Bị cảm mà là việc nhỏ? Con đúng là không biết tự chăm sóc cho bản thân." Mẹ Vân tạch một tiếng, sau đó quyết định thay Vân Y, "Từ hôm nay trở đi, con dọn về nhà đi."

"Thôi mẹ." Cô bây giờ chưa muốn về nhà.

"Tại sao?" Ba Vân vốn đang chờ mong nhưng Vân Y vừa nói vậy lập tức liền nhịn không được hỏi.

"Đúng vậy, tại sao?" Mẹ Vân lập tức tiếp lời chồng mình, bộ dạng đáng thương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net