[TG3] Giáo chủ sớm nắng chiều mưa (phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(18)

Nếu hai người ở bên nhau, làm loại việc cần phải tự mình làm, còn có thể thúc đẩy cảm tình hai bên.

"Được." Chỉ cần Vân Y không tức giận buồn bực nữa, Ân Tây Dã đều cảm thấy không sao, có thể.

"Vậy chúng ta đi thôi." Ân Tây Dã vốn còn muốn cho người chuẩn bị, nhưng Vân Y nói, tự mình làm mới thấy vui vẻ.

Trên bầu trời cao mênh mông vô tận, những đám mây trắng trôi lơ lửng, thấp thoáng bên dưới là hồ nước trong suốt có thể nhìn tới đáy.

Ven hồ là một bãi cỏ, giữa bãi cỏ, những chiếc lá xanh to lớn tôn lên những bụi chuối tố nữ đỏ rực, tựa như những tiên nữ duyên dáng yêu kiều đang vừa ca vừa múa.

Trên cây phía xa ngẫu nhiên rơi xuống vài cái lá vàng, như những chú bướm, chú chim nhỏ, là gió mùa thu cho chúng đôi cánh, để chúng có thể tự do bay lượn trong vòng tay mùa thu.

Lúc hai người Vân Y và Ân Tây Dã đi tới bãi cỏ, gió ở nơi này nhẹ nhàng thổi qua, cảm giác như nỗi buồn bực trong đáy lòng, đều theo gió mà bay đi hết cả.

Hai người ngồi trên bãi cỏ, tuy rằng ban đầu hơi vụng về, chẳng qua, may là Ân Tây Dã thông minh.

Đối với những việc nhỏ nhặt này, làm sao có thể làm khó được Ân Tây Dã — giáo chủ ma giáo thông minh tuyệt đỉnh chứ?

Đem cái giá bắc lên, Vân Y vốn định tự làm, nhưng lại bị Ân Tây Dã cản lại.

Có hắn ở đây, cần gì phải để Vân Y tự làm chứ? Hắn không nỡ đâu.

"A Tây, chàng nhìn kìa, ở đây có cá đó." Hồ nước trong suốt thấy đáy thế kia, còn tưởng trong đó không có sinh vật sống chứ.

Nhìn cá chép đỏ trong hồ xem, ồ, lại nói, bây giờ cô đột nhiên lại rất muốn ăn cá nướng đó.

Ân Tây Dã vừa nghe Vân Y nói, cũng nhìn vào trong hồ, đúng thật, "Nàng thích?"

"Ừm ừm." Vân Y gật đầu.

Bật người lên, dùng khinh công đi trên nước, chạm nhẹ vào nước, xoay người một cái, trong tay lập tức bắt được hai con cá mà Vân Y chỉ.

"Wow, A Tây chàng thật là giỏi." Vân Y vui vẻ nhảy cẫng lên dùng sức vỗ hai tay, nụ cười hết sức xinh đẹp.

Gió thổi qua, lá đỏ bay đầy trời.

Kiếm khí tập kích, giữa trời đất tràn ngập sự thê lương xơ xát.

Lúc Ân Tây Dã đang ăn cá cùng Vân Y, cảm nhận được sát khí khác thường, cầm cái nĩa trong tay nhìn sang.

Thấy Ân Tây Dã như thế, Vân Y cũng ngước mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng mà không có biện pháp, giá trị vũ lực quá thấp khiến cô không có cảm giác gì cả.

Chỉ chốc lát sau, bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện một đám người, cả người mặc đồ màu trắng, trong đám người này, Vân Y nhận ra được vài người.

Nhìn tình huống hiện tại, Vân Y lập tức hiểu rõ, cũng không biết việc cô và Ân Tây Dã ra ngoài bị ai biết được, mà đã truyển tin ra ngoài.

Lúc Ân Tây Dã nhìn thấy những người đó xuất hiện, không hề gấp gáp, hắn cũng không sợ những người này.

Nhưng lại sợ nhất thời lỡ tay hay sai lầm gì đó, khiến Vân Y phải bị thương, thế thì đau lòng chết hắn mất.

Những người danh môn chính phái, đều tự xưng mình là người chính nhân quân tử, cả người mặc quần áo màu trắng, thể hiện sự thuần khiết của bọn họ.

Thời điểm nhìn thấy Ân Tây Dã đứng lên, bọn họ trở tay rút kiếm, ưỡng thẳng ngực lên, Ân Tây Dã có thể làm giáo chủ của ma giáo, võ công tất nhiên không thấp.

Đối mặt với hắn, đương nhiên cũng rất là kiêng kỵ

"Vân Y, qua đây." Đó là phụ thân của Vân Y, Vân Tung Dương.

Nhìn thấy Vân Tung Dương đến, Vân Y không hề vui mừng chút nào, ngược lại nhích lại gần bên cạnh Ân Tây Dã.

(19)

Vừa thấy động tác của Vân Y, môi Ân Tây Dã gợi lên một nụ cười, còn Vân Tung Dương lại giận đến tái mặt.

"Vân Y, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đã sa đọa đến mức thông đồng làm bậy với hắn ta sao?" Vân Tung Dương tuy rằng không thích đưa con gái riêng này của mình, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép đứa con gái riêng này khiến mình mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.

Vân Y lắc đầu, "Cha, đây là lần cuối cùng con gọi người một tiếng cha. Bắt đầu từ lúc người lợi dụng con, tình cha con giữa chúng ta cũng đã không còn nữa. Bây giờ, con sống là người của chàng, chết là ma của chàng."

"Thật sự là ăn nói bậy bạ, đứa con gái bất hiếu! Hôm nay ta tất phải thay trời hành đạo, đại nghĩa diệt thân." Thiết kiếm trong tay Vân Tung Dương đón gió chém tới, một đạo ánh sáng lạnh lẽo đen nhánh thẳng hướng về phía yết hầu của Vân Y.

Kiếm còn chưa tới, kiếm khí đã xẻ dọc gió Tây.

Vân Y lập tức nhấc chân lùi về phía sau bảy thước, sống lưng dán lên một thân cây, thành công tránh thoát một chiêu.

Chiêu thức biến đổi, thiết kiếm trong tay Vân Tung Dương cũng thay đổi theo, đâm thẳng vế phía Vân Y.

Ân Tây Dã sao có thể để Vân Y gặp nguy hiểm, nội lực bao bọc lấy chiếc nĩa trên bàn, phi nhanh về phía Vân Tung Dương.

Vân Y không còn đường lui, cơ thể trượt dọc theo thân cây.

Vân Tung Dương hét lên một tiếng, thiết kiếm cùng người hòa thành một thể, bay lên tận trời.

Kiếm khí bức người làm những chiếc lá đỏ rơi rụng lả tả, bay đầy trời.

Cảnh tượng này thật thê lương! Cũng thật diễm lệ!

Kiếm khí theo những chiếc lá rơi xuống, xẹt qua tay Ân Tây Dã làm hai tay hắn khẽ run.

Vân Tung Dương hét dài không dứt, lộn một vòng trên không trung, thiết kiếm trong tay vung lên, hóa thành vô số quang ảnh, lao về phía Ân Tây Dã.

Uy lực của một kiếm này, đủ để chấn động hồn phách người khác!

Kiếm khí phủ xuống, bao trọn phạm vi ba trượng xung quanh Ân Tây Dã và Vân Y, không một kẽ hở, không thể né tránh.

Chỉ nghe "đinh" một tiếng, tia lửa văng khắp nơi.

Đao nhỏ trong tay Ân Tây Dã không nghiêng không lệch đón lấy mũi kiếm.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí đầy trời đột nhiên biến mất không tung tích. Những chiếc lá vẫn bay múa đầy trời, đỏ rực như huyết vũ, không hề rơi xuống mặt đất. Trong không gian đỏ rực đầy lá ấy, Vân Tung Dương đứng thẳng, kiếm trong tay vẫn giơ ngang ngực.

Đao của Ân Tây Dã cũng vẫn còn trong tay, nhưng lưỡi đao lại bị thiết kiếm chém gãy từ bao giờ!

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, khuôn mặt bất động.

Mà những người khác nhìn thấy cảnh này, đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế mà đi về phía Ân Tây Dã, ý định nhân lúc người đông, có lẽ còn có thể làm gì đó...

Ân Tây Dã nhìn hành động của những người đó, cười lạnh một cái, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ấn vào cái nút bên trên...

Lập tức, từ trong nhuyễn kiếm bay ra mấy chục mũi tên, hướng những người đó mà bay tới.

Những người tự xưng là nhân sĩ chính phái kia, không nghĩ tới trong nhuyễn kiếm của Ân Tây Dã còn có cơ quan, nhất thời bị thương mất mấy người.

Có hai người bị tên bắn trúng ngực trái, chết ngay tại chỗ.

Nhìn đồng bạn của mình bị giết, những người đó sao có thể từ bỏ ý đồ, lập tức dùng khinh công vọt lên, đao kiếm bay múa, bắt đầu bày trận.

Ân Tây Dã cầm nhuyễn kiếm khều đống lửa một cái, một thanh củi đang cháy dở bay về phía những người đó, vừa vận khinh công né tránh, cơ quan trong nhuyễn kiếm lập tức được khởi động lần nữa.

Mà trong một giây kia, có người định tóm lấy Vân Y, hòng uy hiếp Ân Tây Dã. Dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, tiềm thức của Vân Y lập tức hoạt động, theo bản năng xoay người đá một cái.

Vân Y kinh ngạc, không nghĩ tới, thì ra bản thân mình cũng biết võ công?

A, đúng đúng đúng, cô lại quên mất, nguyên chủ có võ công, sao cô lại quên thế chứ?

(20)

Đúng rồi, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng thật là lúc còn nhỏ có luyện võ. Cuối cùng, lại vì thiên tư tốt hơn con của mẹ cả nên bị cưỡng bách không được tiếp tục luyện công.

"Cẩn thận." Nhìn Vân Tung Dương đánh lén phía sau Ân Tây Dã, cô không chút suy nghĩ, bóng hình xinh đẹp màu trắng chỉ nhẹ nhàng nhảy như cánh bướm, phi thân che ở phía sau Ân Tây Dã.

Giây tiếp theo, mũi tên màu trắng bạc đã hoàn toàn cắm vào đầu vai.

Mơ hồ nghe được một tiếng cắt qua vang lên, rồi mới thật sâu cắm vào bên trong xương thịt.

Vân Y kêu lên một tiếng, một giọt máu tươi theo mũi tên chảy xuống trên mặt đất, rồi lại một giọt thêm một giọt......

"Nàng......" Ân Tây Dã xoay người, khó có thể tin nhìn Vân Y.

【Đinh – Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 90, ký chủ cố lên! 】

Vân Y chịu đựng đau nhức chậm rãi mở mắt, thâm tình mà si mê nhìn Ân Tây Dã, khuôn mặt tái nhợt gợi lên nụ cười tuyệt mỹ, môi đỏ nhiễm máu khẽ mở, "Chàng không có việc gì, tốt quá......"

Nói xong, cơ thể mảnh mai liền ngã vào lòng Ân Tây Dã.

Ân Tây Dã mở to hai mắt, gắt gao mà nhìn Vân Y trong lòng ngực của mình, rồi mới nhìn về phía những người xung quanh, dường như là đang nhìn người chết vậy.

"Các ngươi, không nên làm nàng ấy bị thương." Ân Tây Dã bùng nổ, chiếc lá phong cuối cùng rơi xuống, trong rừng phong lại khôi phục yên lặng.

Là yên lặng như chết.

"Các ngươi đều là phế vật sao?" Trong ma giáo, nhìn những người được gọi là danh y, bọn họ đều nói Vân Y không có việc gì. Nhưng mà Vân Y vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Tính tình Ân Tây Dã ngày càng bạo phát. Mỗi một ngày nhìn bọn họ lại càng thêm tức giận.

Sau khi hắn điều tra, mới phát hiện ra ngày hôm ấy, hành tung của mình bị bại lộ, đều là do Khuông Chỉ Dung.

Bởi vì nàng ta muốn đem chuyện này giá họa cho Vân Y. Nhưng mà không nghĩ tới Vân Y lại làm thế này.

Chắn một kiếm cho Ân Tây Dã, hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Khuông Chỉ Dung cuối cùng bị nhốt vào trong đại lao, cùng Toàn Tùng Dương nhận hết lăng nhục.

Nhưng Vân Y vẫn không chịu tỉnh lại. Ân Tây Dã còn vì Vân Y, bắt lấy hai thái y nổi danh nhất trong hoàng cung tới.

Nhưng mà, vẫn như cũ không tỉnh lại. Khiến tâm tình của Ân Tây Dã mỗi ngày trôi qua lại luống cuống thêm một chút.

Nếu như...... Vân Y cứ như vậy mà rời đi, vậy hắn nên làm sao bây giờ?

Chuyện xảy ra quá nhanh, làm hắn không biết phải làm sao cả, đành phải nỗ lực nhớ lại những hồi ức trước kia, cảm thấy khi ấy tốt đẹp đến mức ngốc ra.

Nhưng trí nhớ là có hạn, cho dù là hồi ức thế nào cũng sẽ không nhớ nỗi mãi mãi.

Ngay lúc này đây, nàng lại lặng yên rời đi, làm ta cảm thấy mờ mịt, làm sao mới có thể giữ nàng lại được?

Ân Tây Dã ngồi trước giường Vân Y, đã qua hai tháng rồi, Vân Y vẫn luôn nằm trên giường như thế.

【Xin đừng hỏi ta vì sao hai tháng này Vân Y không ăn gì mà lại không chết, cần phải biết rằng, thuốc đông y ở cổ đại vẫn rất có tác dụng đấy. Sẽ không bị chết đói đâu.】

"Ah ~" Vân Y cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy mình biến thành một sứ giả thời không.

Xuyên qua các thế giới khác nhau, giúp đỡ nhóm nữ phụ, tiêu trừ đi oán khí của họ.

Cô cảm thấy giấc mơ này thật buồn cười, trên đời này, làm sao lại có việc li kỳ như thế chứ.

"Ký chủ, việc li kỳ mà cô nói, là bao gồm sự tồn tại của tôi sao?" Nhìn phản ứng của Vân Y, hệ thống nhịn không được mở miệng.

Nhưng mà, trong tiếng máy móc lạnh băng còn có thể nghe ra được một chút tủi thân và tức giận.

(21)

Đây là ảo giác của cô ư?

Nghe hệ thống nói như vậy, Vân Y mới có chút phản ứng, giọng nói này, không phải chính là giọng nói cô nghe được trong mơ sao?

Chẳng lẽ, chính mình còn đang trong mơ chưa tỉnh lại?

"Ký chủ, cô đừng mộng tưởng hão huyền nữa, thời gian của cô không đủ, nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian, nhiệm vụ sẽ... thất bại"".

Hệ thống vừa nói vậy, trong nháy mắt Vân Y liền phản ứng lại, đây là thực chứ không phải mơ!!!

Trên giường, Vân Y lập tức ngồi bật dậy, thấy Vân Y bỗng nhiên ngồi dậy, Ân Tây Dã sợ tới mức tưởng mình bị hoa mắt.

Hắn vuốt nhẹ đôi mắt, "Y Y, Y Y!"

Nhìn người trước mắt ôm mình thật chặt, cô phảng phất như thấy được đêm hoả hoạn kia, hắn cũng ôm mình trong lòng như vày......

"Y Y......" Không biết vì sao, Vân Y lại có thể nghe thấy trong giọng nói của Ân Tây Dã có sự nghẹn ngào nhẹ nhẹ.

So với cái ôm kia, tình cảm còn thêm mãnh liệt hơn......【 vô nghĩa, 90% hảo cảm đương nhiên phải tốt hơn so với thời điểm đạt được 40% hảo cảm chứ.】

"Y Y, Y Y." Ân Tây Dã nỉ non, gắt gao mà ôm lấy Vân Y, cảm thấy chỉ cần mình buông nhẹ thì Vân Y sẽ không còn tại đây nữa.

"Được rồi được rồi, ta ở chỗ này mà." Vân Y nhẹ nhàng vỗ lưng Ân Tây Dã, nhưng bởi vì vừa tỉnh lại, còn chưa nói chuyện qua nên giọng nói có chút khàn khàn.

Thấy Ân Tây Dã vẫn ôm mình, Vân Y liền nói: "A Tây, ta khát, chàng cho ta chén nước được không?"

Vân Y vừa nói, Ân Tây Dã lập tức liền buông lỏng cô ra, rồi nhanh chóng lấy nước cho Vân Y.

Thấy Vân Y cầm chén nước, Ân Tây Dã không chớp mắt nhìn cô, sợ mình chỉ là đang nằm mơ.

"Chàng nhìn ta như vậy làm gì?" Không biết vì sao, Vân Y cảm thấy, ánh mắt này của Ân Tây Dã luôn tràn ngập tính xâm lược?

Cảm giác...... Cảm giác...... Mình chính là con mồi của chàng ấy?

"Y Y, nàng không có việc gì, thật là tốt." Ân Tây Dã ngồi bên cạnh Vân Y, "Y Y, nàng nói với ta, ta đây là đang nằm mơ sao?"

Đột nhiên Ân Tây Dã như bị nỗi đau chiếm cứ, cả người tản ra hơi thở ưu thương, khiến Vân Y không biết phải làm sao cả?

Vân Y không biết mình đã hôn mê gần 2 tháng.

Cô còn nghĩ mình chỉ vừa từ giấc ngủ tỉnh dậy.

Cho nên, đối với sự thay đổi này của Ân Tây Dã, Vân Y vẫn có chút bối rối, không biết còn tưởng rằng Ân Tây Dã cả nhà đã chết.

【Xí xí xí, nói chuyện quỷ quái gì thế】

Không đúng, Ân Tây Dã không có người nhà, là cô nhi, mà cô, Vân Y là nương tử Ân Tây Dã, hắn cũng chỉ có cô là người nhà.

Cho nên...... Đúng là cả nhà thiếu chút nữa đã chết......

【Mỗ tác giả chưa gì đã nguyền rủa nam chính, không sợ hắn xuyên qua vị diện khác rồi chỉnh đốn mình à?】

"Chàng tự véo mình một cái chẳng phải sẽ biết hay sao?" Vân Y nhìn hắn như đồ ngốc, vấn đề này mà cũng phải hỏi cô.

Thấy Ân Tây Dã không có phản ứng gì, Vân Y dùng sức véo đùi Ân Tây Dã một cái...... Nhưng, đùi Ân Tây Dã bởi vì thường xuyên chạy bộ nên quá cứng, véo cũng không có cảm giác gì.

Mà Ân Tây Dã bởi vì lực độ nhỏ bé của Vân Y liền nỉ non, "Ta biết, ta đã biết......"

Vân Y nghe giọng nói nỉ non của Ân Tây Dã, trợn trắng mắt liếc một cái, ngươi biết ngươi biết, ngươi biết cái gì sao không nói ra đi.

(22)

Nhìn dáng vẻ kia của Ân Tây Dã, Vân Y đấu tranh nội tâm một hồi liền ôm mặt hắn, hôn lên môi hắn.

Vân Y nhiệt tình, Ân Tây Dã khó mà chống đỡ được......

Sáng sớm, những tia nắng mai chiếu rọi khắp căn phòng, dường như những sợi nắng đã xuyên qua cả lăng kính của tam giới trên thế gian, chiết xạ nên ánh sáng bảy màu. Trong căn phòng có chút mờ sương, ánh sáng ấy như cầu vồng, tượng trưng cho ánh mặt trời, phủ xuống cảnh tượng tuyệt mĩ nhất trong đời người.

Thời điểm Ân Tây Dã tỉnh giấc, phát hiện Vân Y còn ngủ thật say trong lòng mình, những ấn ký xanh đỏ trên người nàng nói cho hắn biết, tối hôm qua không phải là nằm mơ.

Nhìn sườn mặt Vân Y, hắn cảm giác tràn ngập hạnh phúc, chỗ trống trong lòng như được lấp đầy.

Ôm Vân Y lần nữa đi vào giấc ngủ, khoé miệng Ân Tây Dã tươi cười cong lên.

Qua hồi lâu, Ân Tây Dã liền cảm thấy không ổn, vì sao...... Vân Y hình như còn đang ngủ say, chưa có tỉnh lại?

"Y Y? Y Y?" Lay nhẹ cơ thể Vân Y, hắn phát hiện, Vân Y giống như đang tiến vào trạng thái hôn mê.

Ân Tây Dã định cất giọng gọi người, chợt nhớ cả hai bây giờ đang không mặc quần áo, liền nhanh chóng mặc lại cho mình và Vân Y, xong xuôi mới gọi đại phu tới.

"Giáo chủ,......" Đại phụ bị Ân Tây Dã gọi tới để sợi chỉ lên cổ tay trắng nõn của Vân Y, cẩn thận bắt mạch.

Đại phu hoảng hốt, trán toát mồ hôi cũng không thèm để ý, qua vài lần hô hấp thật nhanh, đại phu liền trở nên phấn chấn. Đôi mắt vẩn đục của lão bỗng nhiên sáng rỡ, nghẹn họng trân trối nói:"Nàng, nàng, nàng......"

Như là thấy quỷ.

"Nàng, nàng, nàng......"

Nghe đại phụ nói liên tiếp ba chữ "nàng ", nội tâm Ân Tây Dã liền vô cùng khẩn trương.

Ân Tây Dã vội hỏi, "Nàng thế nào rồi? Có việc gì không?"

Đại phu họ Trương không dám nói lung tung, liền cẩn thận bắt mạch lại lần nữa: "Giáo chủ chớ nên nôn nóng, bắt mạch hỏi khám cần nhất chính là tâm bình khí hòa, bằng không bắt bệnh không chuẩn."

"......" Ân Tây Dã hận không thể dùng hai bàn tay chụp chết hắn!

Hắn nghiến răng nói: "Vậy ngươi nghiêm túc khám đi, nếu không bản giáo chủ sẽ lấy đầu cả nhà ngươi".

"Vâng vâng." Đại phu nhắm mắt lại, bộ dáng cao thâm khó dò, ngón tay run rẩy chạm vào mạch tượng, xác định đây chắc chắn là hỉ mạch.

"Nàng, nàng, nàng là có thai." Đại phu vừa nói lời này, Ân Tây Dã liền cảm thấy hưng phấn đến phát điên, chỉ là......

"Nhưng vì sao nàng vẫn chưa tỉnh lại?" Đối với việc Vân Y mang thai, hắn càng để ý tới việc vì sao nàng vẫn chưa tỉnh lại.

"Thưa...giáo chủ, trong vòng ba tháng đầu mang thai tuyệt đối không thể viên phòng, bằng không sẽ xảy ra chuyện." Đại phu khi nói lời này, mặt già liền đỏ lên.

Hắn không dám nói, thực ra do giáo chủ quá hung mãnh, nên làm Vân Y tiểu thư hôn mê thật lâu...

Qua hồi lâu, Vân Y mới chậm rãi tỉnh lại, nhìn Ân Tây Dã ngồi ở trước giường mình, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì?

"A Tây? Xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn Ân Tây Dã có chút biểu tình quái dị, Vân Y còn tưởng rằng đã xảy ra sự kiện lớn nào đó.

Đúng là sự kiện lớn, nhưng là sự kiện lớn này liên quan đến cô nha.

"Y Y, nàng biết không, nàng có thai?" Ân Tây Dã nhìn Vân Y, vui mừng nói.

Mắt Vân Y đột nhiên mở to, không thể tin nổi nhìn bụng mình. Cô... Cô lại có thai.

"Thật vậy chăng?" Vân Y mừng rỡ cao hứng nói.

【Đinh -- Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 100】

【Độ hảo cảm đạt tới 100, phục chế ý thức ký chủ...... Phục chế thành công, đang ở trạng thái rời khỏi thế giới......】

(23) Phiên ngoại 1

"Đạt được tổng cộng 200 điểm, trong đó 20 điểm có thể phân phối, xin hỏi ký chủ muốn phân phối như thế nào?" Tiếng máy móc vang lên không hề mang theo bất cứ tình cảm nào.

"5 điểm phân phối ở thể lực, 5 điểm phân phối ở trí lực đi." Nhìn tư liệu của chính mình, Vân Y phân điểm.

Cô cảm thấy điểm phân phối như vậy đã ổn, nhưng mà, còn có một vấn đề cô vẫn không hiểu.

"Đúng rồi, giá trị mị lực là gì?" Cô cảm thấy, giá trị mị lực này, hình như không có chút tác dụng gì cả?

Nhưng mà 0 điểm, nhìn dù sao vẫn có chút khó coi.

Không có chút giá trị gì, mà lại chiếm điểm tích phân thì cô cảm thấy có chút đáng tiếc.

""Giá trị mị lực có tác dụng giúp hảo cảm sau mỗi lần cô gặp nam chính tăng nhanh hơn, chẳng lẽ cô không phát hiện, trừ lần đầu tiên làm nhiệm vụ thử nghiệm, hai nam chính cô công lược sau đó điểm hảo cảm đều tăng chậm hơn sao?"

Hệ thống nhắc nhở, Vân Y cuối cùng cũng nhớ tới vấn đề này, ồ quao, thì ra đây chính là nguyên nhân.

"Không không không, vừa rồi điểm phân phối kia ta muốn thay đổi một chút, đặt 20 điểm ở giá trị mị lực hết đi." Vân Y lập tức thay đổi.

Thì ra độ hảo cảm này còn có quan hệ với mị lực của mình nữa,.......cái này giờ cô mới biết nha.

Nói cách khác, nếu làm giá trị mị lực đầy...... Tuy đôi lúc có bất mãn, nhưng cũng không đến nỗi có một chút hảo cảm mà lần nào cũng rớt xuống đáy làm người ta run sợ.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, nhiệm vụ của mình sẽ hoàn toàn thất bại, nếu là như vậy...... Sức khoẻ của cô, tự do của cô.

Tất cả đều là mây bay.

Dưới đây là tài liệu của ký chủ sau khi được cập nhât:

Ký chủ: Vân Y

Tuổi: 20

Dung mạo: 15 (max 100)

Dáng người: 30 (max 100)

Mị lực: 20 (max 100)

Trí lực: 20 (max 100)

Thể lực: 15 (max 100)

Sở trường đặc biệt: Tạm thời không có

Kỹ năng: khóc như mưa bản tăng cường

Tích phân: 300【dùng để mua sắm vật phẩm, hoặc thăng cấp cấp bậc vật phẩm】

Cấp bậc: 0

************

Một năm kia, hắn còn chưa phải giáo chủ Ma giáo, mà nàng, cũng chỉ là một tiểu cô nương thiện lương, mới vừa bước chân vào giang hồ.

Hắn nhận được nhiệm vụ đi ám sát tiểu thư phủ Thừa tướng, nhưng không hề nghĩ tới, tiểu thư phủ Thừa tướng không phải là người dễ chọc như vậy.

Nàng ta đã sớm biết di nương muốn thuê người đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net