[TG4] Nam phụ tổng giám đốc (phần 3) (76-87)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(21)

Vân Y lục lại trong ký ức của nguyên chủ, cô ấy đã học qua, nên Vân Y khẳng định bản thân không có vấn đề gì.

Vì thế, buộc chặt lại ván trượt tuyết, hai tay lấy sức kéo gậy truợt tuyết, đứng ở đỉnh núi tuyết, nhìn về phía dưới chân không xa, chính là phần dốc núi tuyết.

Nhìn dốc núi kia, trên mặt lộ vẻ tràn đầy đắc ý và tự tin, Viên Hàm Dục đứng ở bên cạnh Vân Y, dưới chân anh ta cũng là ván trượt tuyết.

"Tôi đi trước." Vân Y hô một tiếng, hai tay dùng sức.

"Hưu ——"

Cảm nhận gió tuyết thổi qua bên tai mình, ở dưới chân tựa như đi trong gió, thật thích a a a a!!!

Trong lòng Vân Y thoải mái, tâm trạng vô cùng tốt, thế nên cô dang hai tay cảm nhận phong cảnh thiên nhiên ——

"Phanh."

"Ai da?" Vân Y giật mình kêu lên một tiếng, làm Viên Hàm Dục dời tầm mắt về phía cô, thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên ý cười.

Bởi vì Vân Y rất vui vẻ, nên không cẩn thận mà đụng vào một gốc cây...

Cô đau đến mức thiếu chút nữa đã nước mắt lưng tròng, xấu hổ mà vuốt cái mũi của mình, tiên sư, cũng không biết có bị gãy không nữa.

Vân Y thầm than thở, bên kia Viên Hàm Dục hơi dùng sức, trượt đến chỗ của Vân Y, vừa đến nơi thì nhìn thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của cô.

"Đau không?" Viên Hàm Dục hỏi xong liền bị Vân Y trợn mắt liếc một cái.

Đau không?

Anh thử từ đỉnh núi trượt xuống, dưới tác động của trọng lực, đụng vào cây thử xem!!!

"Anh cảm thấy sao? Hừ." Vân Y ngạo kiều quay đầu đi, ý đồ không để ý đến Viên Hàm Dục.

Viên Hàm Dục thấy Vân Y như vậy, ngồi xổm xuống, "Ngoan nào, đừng quậy, lát nữa tôi dạy em được không?"

Vân Y chu miệng, "Ai cần anh dạy?"

Bộ dạng ngạo kiều của Vân Y làm Viên Hàm Dục buồn cười, cô ấy, là đang... Làm nũng với mình?

"Vậy, tôi chơi cùng em được không?" Viên Hàm Dục vừa hỏi, Vân Y lập tức gật đầu, được được được được.

Viên Hàm Dục đứng lên, Vân Y lập tức đưa tay về phía anh ta.

Viên Hàm Dục ngơ ngẩn, không hiểu động tác này của Vân Y có nghĩa là gì, thông cảm, trước đây người ta chưa từng có bạn gái.

"Kéo tôi dậy chứ." Vân Y hờn dỗi, lại lần nữa xem thường trừng mắt một cái.

"À." Viên Hàm Dục từ từ hiểu ra, lập tức kéo Vân Y đứng dậy.

Dùng sức một cái, Vân Y đứng lên liền va vào người Viên Hàm Dục.

Hai người chạm nhau lập tức khẩn trương, vẻ mặt Vân Y ngượng ngùng nhìn về phía Viên Hàm Dục, nhanh chóng đẩyanh tara một bên.

Cũng không biết ai ra tay trước, bởi vì kỹ thuật trượt tuyết của Vân Y quá kém, Viên Hàm Dục liền kéo tay Vân Y, hướng dẫn cô trượt tuyết cùng anh ta.

Vân Y được Viên Hàm Dục hướng dẫn, rất nhanh có thể nắm được trọng tâm, tự nhiên không cần Viên Hàm Dục dẫn nữa, có thể tự trượt tuyết.

"Hàm Dục, không bằng chúng ta đấu một trận, xem ai tới chân núi bên kia nhanh hơn." Vân Y vui vẻ, phấn chấn chỉ vào chỗ cáp treo ngồi ngắm cảnh nói.

Viên Hàm Dục nhìn theo ngón tay của Vân Y, rồi quay đầu lại nhìn cô, trong mắt có chút thâm trầm, không biết là suy nghĩ cái gì, "Được."

"Tôi đếm đến ba liền bắt đầu." Vân Y mặt mày hớn hở, "Một, ba!"

Nháy mắt, Vân Y nhanh chóng trượt xuống, Viên Hàm Dục bị chiêu này của Vân Y mà trở tay không kịp, sửng sốt trong trong lát.

Sau đó mới đuổi theo...

Vân Y đứng ở lối vào bên kia của núi Anpơ*, hai tay chống nạnh, nhìn về phía trước, cười ha ha.

(22)

Cô đến rồi.

Viên Hàm Dục còn chưa đến đâu.

Vân Y đắc ý cười, nhìn về phía cũ, nhưng mà, qua N giây sau, Viên Hàm Dục vẫn chưa xuất hiện, Vân Y có chút lo lắng.

Sầu lo nhìn về hướng đó, nhíu mày, tại sao còn chưa đến nữa?

Suy nghĩ một chút rồi nhìn xuống mặt đất, lại suy nghĩ, sau đó hai tay lấy sức, trượt về chỗ mới nãy.

"Hàm Dục, Hàm Dục, Hàm Dục." Vân Y nhìn tứ phía, suy nghĩ cũng không biết Viên Hàm Dục rốt cuộc là chạy đi chỗ nào rồi.

Viên Hàm Dục đứng ở một bên, nhìn bộ dáng Vân Y loay hoay tìm mình, nghĩ tới lời nói của mẹ lúc trước.

【Đinh! Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 65, kí chủ thật tuyệt vời, mong tiếp tục phát huy!】

Vân Y vừa nghe thấy tiếng hệ thống liền dừng chân lại, quay đầu nhìn xung quanh, Viên Hàm Dục ở chỗ này?

"Viên Hàm Dục!!!" Vân Y phẫn nộ, Viên Hàm Dục này, muốn hù dọa cô sao?

Viên Hàm Dục nhìn dáng vẻ Vân Y phẫn nộ, lại mang theo lo lắng, trong lòng ấm áp, nhưng cũng có phần hoảng hốt.

"Vân Y?" Ở đằng sau, Viên Hàm Dục lên tiếng, Vân Y quay đầu, căm tức nhìn anh ta.

"Anh chạy đi đâu thế?" Trong giọng nói của Vân Y mang theo lo lắng, Viên Hàm Dục có thể nghe ra được.

"Bởi vì tôi lạc đường." Viên Hàm Dục dõng dạc mà trợn mắt nói dối, Vân Y biết được anh ta đang nói dối.

Liếc mắt xem thường gã. "Nếu không có việc gì thì tốt rồi, tôi đã đến đích trước, tôi thắng, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện."

Viên Hàm Dục cưng chiều gật gật đầu, "Được, em nói gì, tôi đều nghe theo."

Vân Y bĩu môi, hừ, cái gì cũng nghe tôi à? Vậy lập tức tăng độ hảo cảm lên 100, đem Vưu Mộng Mạn trong lòng anh quét sạch không còn gì nữa được chứ?

"Chúng ta trở về đi." Nghĩ đến đây, không biết vì sao, đột nhiên Vân Y cảm thấy trong lòng có chút trống trải, chắc là do... Quá mệt mỏi đi.

"Hả?" Viên Hàm Dục nhìn sắc trời, bây giờ cũng gần trưa rồi, a... "Đói bụng sao?"

Cũng đúng, "Vậy được, chúng ta đi ăn trưa đi."

Vân Y không có từ chối, lại tự hỏi, làm sao để xóa đi độ hảo cảm của nữ chính ở trong lòng nam phụ, chính cô cũng được có 65 thôi.

Nhưng mà, lúc trước độ hảo cảm của nam phụ đối với nữ chính tăng đến 60 thì đã theo đuổi nữ chính rồi mà?

Bây giờ với cô đã tận 65, sao vẫn còn bị vây ở vị trí ngây thơ thế này?

Vân Y có chút buồn bực, đối với cái hành động và suy nghĩ ngu ngốc của Viên Hàm Dục, thật sự có hơi xúc động muốn tẩn cho Viên Hàm Dục một trận, để anh ta suy nghĩ thật cẩn thận lại.

Thời điểm Vân Y cùng Viên Hàm Dục trượt tuyết trên núi, thì ở trong nước, hình ảnh Vưu Mộng Mạn cùng Lạc Thần đang ăn cơm bị chụp được.

Chuyện này truyền lên mạng, lập tức ồn ào, huyên náo, Vưu Mộng Mạn bị fan của Lạc Thần tấn công, kéo vào weibo cô ta mà nhục mạ.

Nơi ở của Vưu Mộng Mạn cũng bị một ít phóng viên vây quanh làm Vưu Mộng Mạn không dám ra khỏi cửa.

Mà Lạc Thần do ăn phải đồ ăn bẩn, không thoải mái nên người đại diện sống chết cũng bắt anh nằm viện đợi, mà toàn bộ phương thức liên lạc cũng đều bị mất.

Lạc Thần tỏ vẻ, bản thân là một ảnh đế, thật đúng là không có nhân quyền, đến cả người đại diện mà cũng như vậy...

Vưu Mộng Mạn ở trong nhà của mình, ngồi xổm trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu, chỉ có một mình.

Hiện tại ở bên ngoài đều là phóng viên, mà Lạc Thần vẫn luôn liên lạc không được.

Người đại diện còn bảo cô ta phải ở trong phòng đợi, công ty sẽ sắp xếp, đến lúc cần quay phim, sẽ có người đến đón cô ta.

(23)

Vưu Mộng Mạn thảm thương ngồi xổm trên ghế, nhìn sắc trời bên ngoài, tuy là ban ngày nhưng cô ta lại cảm thấy thế giới này đối xử với cô ta tràn đầy ác ý.

Mở điện thoại ra, bấm gọi Lạc Thần, nhưng đối phương vẫn không bắt máy.

Cuối đầu xuống, đột nhiên cô ta nghĩ đến một nguời.

"Alo."

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ôn hòa làm nước mắt Vưu Mộng Mạn, trong nháy mắt men theo sườn mặt mà rơi xuống.

"Hàm Dụcc..." Giọng nói nghẹn ngào, khiến tim của Viên Hàm Dục bên đầu bên kia cũng khẩn trương theo.

"Mộng Mạn? Làm sao vậy?" Giọng nói của Viên Hàm Dục có chút cứng ngắc, nghe Vưu Mộng Mạn bên kia khàn giọng do khóc, anh ta bất giác nâng cao giọng.

Vân Y ngồi đối diện Viên Hàm Dục, hai tay cầm dao và nĩa dừng lại, nhìn gã. nhíu mày.

Vưu Mộng Mạn?

Cô ta xảy ra chuyện?

Mở điện thoại ra, nhanh chóng lên mạng tìm hiểu.

Vừa vào web đã thấy ngay tiêu đề chói mắt, Vân Y liền biết Vưu Mộng Mạn đã xảy ra chuyện gì.

Việc này thì cốt truyện cũng có nói qua, chính là lúc ấy... Viên Hàm Dục nghe xong lập tức ngồi máy bay trở về. Rồi lại ra tay đè ép mấy tin tức này xuống, phóng viên cũng vì áp lực của Viên Hàm Dục mới không dám tiếp tục vây quanh Vưu Mộng Mạn nữa.

Sau đó lại mở họp báo mời phóng viên tới, Vưu Mộng Mạn ẩn ý bày tỏ rằng mình và Lạc Thần không có quan hệ gì cả.

Mà do Viên Hàm Dục giúp cô ta việc này nên được cô ta nhắc tới, khiến cho anh ta nghĩ rằng cô ta đã thừa nhận anh.

Nhưng mà bây giờ xem ra, ha ha, Vân Y nhìn thoáng qua Viên Hàm Dục đang chuyên chú gọi điện thoại, lập tức soạn một tin nhắn gửi đi.

Nhìn tin nhắn "OK" mà điện thoại vừa nhận được, Vân Y lộ ra một nụ cười, rồi đặt điện thoại xuống.

Viên Hàm Dục cúp máy sau đó nhìn về phía Vân Y, trong mắt hiện lên tia áy náy, "Vân Y, thật xin lỗi, tôi bây giờ có một số việc phải xử lý, cho nên..."

Vân Y híp mắt, nhìn Viên Hàm Dục, ánh mắt tỏ vẻ không khen ngợi điều này, " Hàm Dục, anh muốn đi đâu? Không phải nói hôm nay đi với tôi sao?"

Viên Hàm Dục bị Vân Y nhìn như vậy liền ho một tiếng, lắp bắp giải thích, "Cái này, cái này, là Vưu Mộng Mạn có chuyện, cho nên, tôi phải đi về."

"Mộng Mạn tiểu thư sao? Là vì chuyện tình cảm của cô ấy cùng ảnh đế Lạc Thần bị công khai sao?" Vân Y vờ như không biết tình huống bây giờ, mê mang nâng mắt nhìn anh.

"Chuyện tình yêu gì?" Viên Hàm Dục khó hiểu, vừa rồi Mộng Mạn nói phóng viên nghĩ rằng cô ta đang yêu đương với người khác cho nên muốn anh ta ra mặt làm sáng tỏ.

"Cái này nè." Vân Y giơ điện thoại lên, mở liên kết vừa rồi ra, trong liên kết còn kèm theo một cái video.

Là video quay Vưu Mộng Mạn và Lạc Thần đang ăn cơm, còn có... Hình ảnh Vưu Mộng Mạn chủ động mời Lạc Thần ăn cơm.

Khi hai người đang ngồi ăn, Vưu Mộng Mạn vẫn luôn thâm ý nhìn Lạc Thần, tỏ vẻ cô ta luôn rất sùng bái anh.

Mà Lạc Thần hình như nghe không rõ lắm Vưu Mộng Mạn muốn bày tỏ điều gì, khiến cho nhóm fan càng thêm điên cuồng.

Đù má, vậy mà lại dám rình mò ảnh đế đại thần của bọn họ, đồ không biết xấu hổ.

Huống hồ, ảnh đế này cũng đáp lại lời tỏ tình, nếu không tại sao mặt Vưu Mộng Mạn lại đỏ như vậy, lại lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng như vậy chứ?

Viên Hàm Dục xem video này xong, trong lòng cảm thấy mình bị lừa rồi, cô ấy, cùng với người khác?

"Hơn nữa, các phóng viên cũng không tìm thấy Lạc Thần, cho nên mới cắm chân ở bên ngoài nhà của Mộng Mạn tiểu thư." Vân Y bổ thêm một đao nữa.

(24)

Nghe Vân Y vừa nói như vậy, Viên Hàm Dục cũng không nói gì, chỉ nhíu chặt mày, anh ta cũng là người có chỉ số IQ.

Hơn nữa, độ hảo cảm đối với Vưu Mộng Mạn chỉ còn có 35, sao mà bây giờ vẫn còn xúc động như vậy?

Thật xin lỗi mà nói cho cô biết, lúc trước Vưu Mộng Mạn đã tiêu tốn không ít tâm tư mới làm Viên Hàm Dục phát hiện ra tâm ý của anh.

Mà hiện tại, Viên Hàm Dục vẫn còn cảm thấy người mình thích là Vưu Mộng Mạn, tuy rằng đã xảy ra một sự việc không thoải mái cho lắm.

Vân Y lẳng lặng nhìn Viên Hàm Dục đang cứng ngắc một chỗ, bị Vân Y nhìn chằm chằm như vậy, Viên Hàm Dục có chút hoảng.

"Sao, làm sao vậy?"

Vân Y không muốn trả lời, thật là phải bổ đầu của anh ta ra nhìn xem bên trong có chất xám không nữa.

"Không sao, chúng ta trở về khách sạn đi, lát nữa chúng ta sẽ bay về." Vân Y nhìn lướt qua Viên Hàm Dục, không có càn quấy.

Dáng vẻ không phản ứng gì của Vân Y khiến trong lòng của Viên Hàm Dục có chút không vui nhưng anh ta cũng không biết tại sao lại không vui, đành phải nói: "Được."

Hai người quay về khách sạn, là một trợ lý, đương nhiên phải đạm nhận việc đặt vé.

"Tổng giám đốc... Máy bay chỉ có vé lúc tám giờ tối nay..." Vân Y có chút khó xử nhìn Viên Hàm Dục, Viên Hàm Dục nhìn đồng hồ, vẫn còn bảy tiếng nữa.

"Ok, có thể." Viên Hàm Dục suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói, cũng không hề nghi ngờ rằng Vân Y có nói dối không.

Nhưng sự thật là, Vân Y nói dối.

Theo như cốt truyện, cô biết, qua bốn tiếng nữa sẽ có gió tuyết mạnh, sân bay sẽ đóng cửa.

Vừa vặn... Chính là ngay sau khi Viên Hàm Dục vừa trở về nước, bởi vì nguyên chủ nhớ rõ, nhớ rất rõ... Ngày đó.

Nếu không có Viên Hàm Dục giúp đỡ...

Nếu lúc này Viên Hàm Dục không có về nước giúp đỡ, tình tiết phát triển sau đó, cũng không biết Viên Hàm Dục sẽ lựa chọn như thế nào.

Bởi vì còn cách thời gian bay đến mấy tiếng, nên Viên Hàm Dục nhanh chóng xử lý việc của công ty con ở Thụy Sĩ.

Đợi đến bốn tiếng sau, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu trở nên đáng sợ, quay đầu nhìn về phía Viên Hàm Dục.

"Tổng giám đốc, tôi khó lắm mới đến Thụy Sĩ một chuyến, nếu như, anh trở về là vì xử lý việc tư của Mộng Mạn tiểu thư, vậy tôi có thể ở lại Thụy Sĩ thêm vài ngày được không?" Vân Y nói xin nghỉ.

Viên Hàm Dục nhìn về phía Vân Y, trong lòng bỗng có một cảm giác xúc động muốn ngăn cản cô, nhưng mà, anh ta lại không nghĩ ra vì sao lại muốn ngăn cản?

"Được." Sau vài ngày công tác với cường độ cao, đúng là nên đi giải sầu, cũng có ích đối với thể xác và tinh thần.

Vân Y rời đi, Viên Hàm Dục không suy nghĩ điều gì khác, qua nửa tiếng sau mới thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức chạy đến sân bay.

Lúc đi đến sân bay, lại được thông báo rằng... Đã ngừng bay.

Viên Hàm Dục sửng sốt, nhìn sắc trời bên ngoài, mưa rền gió dữ, sấm chớp ầm ầm, nếu như xuất phát đúng là rất nguy hiểm.

"Thật xin lỗi, mong các vị hành khách..." Nhân viên sân bay đang trấn an hành khách đang nóng nảy, toàn bộ sân bay đều là tiếng cãi cọ ồn ào.

Viên Hàm Dục vừa định gọi điện cho Vân Y thì nghe được tiếng chuông điện thoại của mình, lấy ra thì thấy, là Vân Y?

"Làm sao vậy?" Viên Hàm Dục vừa bấm nghe liền hỏi, mà đối phương lại đang nói nỉ non gì đó, Viên Hàm Dục hoàn toàn nghe không hiểu.

"Em đang ở đâu? Sao bên đó lại ồn như vậy?" Trong giọng nói Viên Hàm Dục mang đầy quan tâm, lại có chút sốt ruột.

(25)

"Vân Y? Vân Y?" Viên Hàm Dục gọi hai tiếng, cuối cùng đầu dây bên phía Vân Y cũng truyền đến giọng nói tương đối rõ ràng.

Nhưng mà...

"Xin chào, nơi này là quán bar Xương*, vị tiểu thư này đã đến đây uống rượu, xin hỏi anh có thể đến đón được không ạ?" Một giọng nam thanh thúy từ đầu bên kia truyền đến.

(*): Quán bar Xương(Giger Bar): Quán bar là một bộ xương rỗng hoàn chỉnh với đốt sống chạy dọc khắp trần nhà hình vòm, toàn bộ đồ nội thất đều là bản sao của những bộ xương, hay những bức tường của quán được trang trí như ngoài hành tinh. Quán bar được nhượng quyền từ Hans Rudi Giger, nghệ sĩ điêu khắc nổi tiếng từng đoạt giải Oscar trong phim Alien.

"..." Sắc mặt Viên Hàm Dục nháy mắt đen xì, quán bar? Uống rượu? "Được, cảm ơn."

Quán bar Xương, đây là một quán bar nổi tiếng tại Thụy Sĩ, tùy tiện hỏi người qua đường một chút, Viên Hàm Dục đã biết đi như thế nào.

Lúc Viên Hàm Dục đến quán bar Xương còn nghe được tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, thật là có hơi không tiếp thu được.

Nhưng mà, cho dù anh ta có chút bực bội【Đương nhiên cái này là vì hoàn cảnh, không phải Vân Y】vẫn vào quán bar.

Tiến vào bên trong, trong này tối tăm rối loạn, đèn xanh đỏ chiếu choáng cả đầu, đi tìm một vòng mới phát hiện ra Vân Y ngồi ở chỗ quầy pha chế.

Vân Y đang nằm trên bàn cùng bartender nơi này nói chuyện, Viên Hàm Dục chỉ cảm thấy phẫn nộ, nổi giận đùng đùng rồi đi qua.

Vân Y say rượu nằm úp trên bàn nói huyên thuyên, bartender ở một bên nhìn, cô gái phương Đông xinh đẹp này, chỉ sợ đêm nay không biết sẽ bị rơi vào tay tên nào nữa... Haiz.

"Vân Y?" Một tiếng gọi vang lên, Vân Y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh vọng đến, ồ? Là Viên Hàm Dục? Là hắn?

"Viên Hàm Dục? Ha ha, sao anh lại tới đây?" Vân Y nói năng lộn xộn, nghe giọng điệu của cô, Viên Hàm Dục liền biết cô đã uống không ít, còn uống đến nỗi say đến mức độ này.

"Anh, ách, anh, không phải về nước để gặp cô ta sao?" Bĩu môi tự giễu nói, là cô nhìn nhầm rồi.

"Bartender, lại một ly." Vân Y quay đầu lại nói với bartender kia, anh ta nhìn lướt qua Viên Hàm Dục sau đó lại chuẩn bị cho Vân Y một ly mới.

"Không cần." Viên Hàm Dục cự tuyệt, đi qua kéo Vân Y muốn mang cô rời khỏi đây.

Vân Y vung cánh tay lên, đảo qua, đẩy cả nguời Viên Hàm Dục ra, hét lên: "Tránh ra, tránh ra coi."

Viên Hàm Dục cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra khi Vân Y say rượu làm loạn là như thế này.

"Ngoan, đừng quậy." Viên Hàm Dục dụ dỗ, động tác có chút cứng nhắc, có thể nhìn ra được anh ta trước giờ chưa bao giờ to tiếng với người khác.

Do không có kinh nghiệm mượn rượu làm loạn, cho nên Vân Y sau khi được dỗ cũng ngây ngốc mà im lặng, tùy ý để Viên Hàm Dục mang cô ra khỏi quán bar.

Mà người đàn ông phương Tây vốn đang có ý định không an phận với Vân Y lại nhìn thấy người khác mang cô gái phương Đông xinh đẹp đi, nhìn một cái, là người quen.

Còn muốn ngăn lại nhưng lại bị bartender liếc mắt qua, xì.

Được rồi, bọn họ không thể trêu vào.

"A a a a!" Vừa ra khỏi quán bar Vân Y lại nổi điên, cánh tay không ngừng vung lên, muốn đuổi Viên Hàm Dục đi.

Viên Hàm Dục phải dùng rất nhiều sức lực mới đem được Vân Y lên xe thể thao, rồi mang cô về khách sạn, đây đúng là nhiệm vụ mười phần gian khổ mà.

Bởi vì lúc rời khỏi, Viên Hàm Dục đã trả phòng, mà lễ tân cũng không ngờ được việc chuyến bay bị dừng.

Phòng đều đã đầy, hơn nữa Viên Hàm Dục còn mang theo một cô gái say rượu, ai biết anh ta có phải đi gây rối không chứ.

Đương nhiên, suy nghĩ này Viên Hàm Dục không biết, nếu không, đã sớm phẫn nộ muốn chém người.

May là trong túi của Vân Y có chìa khóa phòng, nói cách khác, bây giờ Viên Hàm Dục cũng không biết phải làm sao cho tốt.

(26)

Dìu Vân Y về tới phòng của cô, ngay thời điểm đặt Vân Y lên giường thì cô đột nhiên nhảy dựng lên.

Cô dùng đôi mắt hơi đỏ ửng trừng anh ta rồi lớn tiếng quát: " Viên Hàm Dục, anh là đồ khốn nạn!"

Tiếng quát lớn này lập tức khiến cho Viên Hàm Dục trợn mắt há mồm. Khốn nạn? Hắn? Từ bao giờ anh ta thành đồ khốn nạn mà chính anh ta cũng không biết thế này?

Vân Y liên tục ra sức mắng: " Viên Hàm Dục, anh là đồ khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!".

Viên Hàm Dục nhíu mày nhìn cô, "Tôi khốn nạn thế nào?". Tuy là anh ta hỏi cô, nhưng trong lòng lại không định so đo với cô. Vì dù sao người tỉnh cũng không thể nào nói lý lẽ với người say được. Nếu lúc này anh ta tranh cãi lại với Vân Y thì có khác gì người say đâu chứ.

"Hu hu......" Đột nhiên, Vân Y đang từ mắng lại chuyển sang khóc khiến Viên Hàm Dục trực tiếp ngẩn người. Nhìn bộ dạng này của Vân Y anh ta có chút không biết làm sao.

Vân Y chui đầu vào đống gối trên giường, nằm ở đó nghẹn ngào lên tiếng: " Hu hu...... Viên Hàm Dục, anh là đồ khốn nạn!".

Thấy cô vẫn tiếp tục khóc Viêm Hàm Dục đành phải hạ mình an ủi: "Haiz, được rồi, được rồi tôi khốn nạn, em đừng khóc, đừng khóc."

Chính là anh ta không thể nào giải quyết được nước mắt của phụ nữ. Phương diện này anh ta là không am hiểu nên đành phải thỏa hiệp.

"Anh, anh, vì sao mà trong mắt của anh chỉ có Vưu Mộng Mạn? Cô ta rõ ràng là lợi dụng anh,vì sao anh còn đối xử tốt với cô ta chứ."

"Mà tôi, từ ngày gặp anh thời đại học vẫn luôn thích anh, vì sao trong mắt anh luôn không có tôi, vì sao? Tôi tốt với anh như vậy, tôi vì anh mà cự tuyệt ba tôi, chỉ để tới công ty của anh đi làm để mà có thể tiếp cận anh."

"Anh nói đi, tại sao anh không thấy tôi tốt? Người phụ nữ kia có chỗ nào tốt anh nói đi."

" Chát ——" một tiếng tát vang dội vang lên giữa phòng. Viên Hàm Dục trực tiếp đứng hình, anh. bị đánh?

Lúc nghe thấy Vân Y thổ lộ Viên Hàm Dục có hơi hoảng hốt nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng và chua xót, nhưng mà ngay giây tiếp theo, anh ta lại bị cô đánh?

Bị người vừa mới thổ lộ với mình đánh?

Một lần nữa nhìn về phía Vân Y thì phát hiện cô đã ngủ rồi, thật sự ngủ rồi?

Nhìn sườn mặt của Vân Y khi ngủ, anh ta phát hiện ra đây là lần đầu tiên anh ta gần gũi với cô như thế. Làn da của cô trắng nõn mềm mại không chút tì vết.

Ngay cả tiếng hít thở cũng đáng yêu thế này.

Cô thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net