Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dzitconlonton

Lương cô cô đã nói đến nước này, Tô Trường Nhạc có thể giả ngu nghe không hiểu, nhưng Tô Thiên Dương lại không thể.

Tô Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài, cười dỗ dành nàng: "Nhạc Nhạc nên đi theo Lương cô cô đi thay xiêm y đi, tuyệt đối không thể gạt đi hảo ý của Hoàng hậu nương nương."

Nàng lắc đầu, đáng thương nhìn Nhị ca: "Muội không muốn đi."

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tô Thiên Dương trầm mặc một lát, đi tới bên cạnh nàng, từ từ ngồi xổm xuống quỳ xuống đất, kiên nhẫn giải thích với nàng.

"Mặc dù Hoàng hậu nương nương ban thưởng Bình Nhi cho muội, nhưng nàng ta đã là nô tỳ của Tô phủ từ lâu, là người bên cạnh muội, hôm nay cũng do Tô phủ không dạy dỗ nàng ta tốt, nên mới hại Hoàng hậu nương nương phí tâm như thế, nếu Nhạc Nhạc giận dỗi gạt đi ý tốt của nương nương, đó chính là lỗi của Tô phủ chúng ta."

Tô Trường Nhạc làm sao không biết những điều này, nhưng nàng không thể nói với Nhị ca, nàng biết sự ban thưởng của Lâm hoàng hậu này không có ý tốt, cho nên nàng không thể đi.

Lương cô cô nghe Tô Thiên Dương nói, đồng ý gật đầu, cười nói: "Tô nhị công tử nói rất đúng, Tô cô nương chớ phụ tâm ý của Hoàng hậu nương nương."

Thấy Tô Trường Nhạc vẫn không có ý đứng dậy, Lương cô cô lại nói tiếp: "Yến tiệc hôm nay là do Hoàng Thượng đặc biệt tổ chức cho Thái tử, không chỉ chúc mừng Thái tử chiến thắng trở về, mà còn lựa chọn Thái tử phi cho Thái tử, nếu Tô đại cô nương muốn nổi giận như vậy, vậy không chỉ là gạt đi ý tốt của nương nương, mà cũng gạt đi mặt mũi của Hoàng thượng, nếu Hoàng Thượng trách tội thì cho dù tướng gia có được hoàng thượng để mắt như thế nào, thì cũng phải gặp tai ương, chuyện này tuyệt đối không được a."

"Tô đại cô nương vẫn nên theo sát nô tỳ cùng đi thiên điện thay xiêm y, đừng vì chuyện nhỏ này mà chọc giận Long Nhan."

Tô Trường Nhạc cắn cắn môi, không dấu vết nhìn lướt qua Thẩm Tinh Lan đối diện một cái, thấy hắn mặc dù bị mấy người vây quanh kính rượu, nhưng sắc mặt lại không khác gì bình thường, tâm bất an đang treo cao mới được rơi xuống.

Kiếp trước Thẩm Tinh Lan uống đến say mèm ở trong yến hội, hiện giờ mặt của hắn không có say, chắc là không có chuyện gì cả.

Nàng hít sâu một hơi, mặc dù các đốt tay áo đã bị véo mạnh đến mức trắng bệch, nhưng sắc mặt cũng không lộ ra nửa phần, cười ngọt ngào một tiếng với Lương cô cô: "Trường Nhạc làm sao có thể phụ tâm ý của nương nương được."

Dứt lời, đứng dậy theo Lương cô cô rời khỏi bữa tiệc.

Ôn Sở Sở bước nhanh đuổi theo, đôi môi đỏ mọng cong lên một chút vòng cung quỷ dị.

Ba người bước ra đại sảnh chính điện, đi xuyên qua đình viện rộng rãi, hành lang uốn lượn, lầu đài đình các, dựa vào trí nhớ của kiếp trước, Tô Trường Nhạc biết được đây là đường đi đến Thiên điện.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Hai tay giấu dưới áo choàng siết chặt, nàng thật sự không nghĩ tới Lâm hoàng hậu lại dám ngang nhiên dẫn nàng rời đi như thế.

Ôn Sở Sở sóng vai đi cùng nàng, thấy nàng yên tĩnh lạ thường, môi đỏ khẽ nhếch lên: "Nhạc Nhạc đừng sợ, có ta ở cùng ngươi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Lương cô cô nghe thấy Ôn Sở Sở nói thế, nhẹ giọng cười cười: "Ôn nhị tiểu thư nói rất đúng, mỗi một chỗ trong hành cung này đều có Ngự Lâm Quân đi tuần tra, cực kỳ an toàn, Tô cô nương chớ lo lắng..."

Hai chữ "Lo Lắng" còn chưa dứt, Tô Trường Nhạc đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức, trong nháy mắt bất tỉnh.

Lương cô cô và Ôn Sở Sở dừng lại như không có chuyện gì xảy ra, nhìn nhau cười.

"Ngươi bình tĩnh một chút... Ngươi tỉnh táo lại đi! "

Người nọ toàn thân đầy mùi rượu, giọng nói bình thường trầm thấp mát lạnh, hiện giờ lại khàn khàn đến khó tin, lúc nói chuyện mùi rượu và hơi nóng cùng rơi trên mặt nàng.

Nàng rõ ràng nóng đến cực kỳ không thoải mái, nhưng khi nàng bắt lấy cơ bắp săn chắc dưới y bào của người nọ thì thực sự dạy nàng muốn thân mật không thể giải thích được.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương mấy lần bị hất ra, kéo xuống, chủ nhân của cọng cỏ mềm giống như người điên, bất khuất không ngừng bám lấy phía trước, giơ tay nhấc chân, cực kỳ mê hoặc.

Một lui một tiến vào phòng, hoa y màu phù dung từng chút từng chút nhăn lại.

Làn da trắng như tuyết lộ ra một chút hồng, như cánh hoa đào nở rộ trên cành cây trong đình viện vào mùa xuân.

Lúc đó nàng không biết, là loại dục vọng độc chiếm bấy lâu nay vẫn bị đè nén dưới đôi mắt đỏ rực kia.

"Tô Trường Nhạc!" Người trước mắt đột nhiên khẽ quát một tiếng, giống như đang cố kiềm nén cái gì đó, giọng nói rõ ràng bị kìm nén mà khàn khàn.

Một tiếng này không thể ngăn cản được mọi thứ, sắc mặt nàng vẫn ửng đỏ như cũ, ánh mắt mê ly đến mức dạy người không thể khống chế được nhịp tim.

Nàng vẫn bị đẩy ra, không ngừng bị đẩy ra.

Trong lúc hỗn loạn, bên tai lại một tiếng quát: "Đừng đến gần cô, cách xa cô một chút!"

Hình ảnh đứt quãng theo ý thức mơ hồ không rõ ràng.

Nàng chỉ nhớ rõ, khi người nọ muốn hung hăng đẩy nàng ra lần nữa thì nàng mơ mơ màng màng gọi tên hắn.

"Thẩm Tinh Lan..."

Nàng cũng không biết, ba chữ này rơi vào trong tai hắn, là mềm mại ngọt ngào như thế nào.

Làm thế nào để khiến người tan rã không thành quân[1].

[1] Tan rã không thành quân: Từ gốc "溃不成军", Hán Việt là hội bất thành quân, quân đội bị đánh tan tác và không thể thành lập đội quân nữa. Đây được mô tả là một thất bại khủng khiếp trong trận chiến.

Cuối cùng, ôn hương nhuyễn ngọc nhào vào lòng, dứt khoát đến mức khiến người ta khó có thể tự kiềm chế được.

Người nọ cuối cùng cũng không từ chối chống cự, trở tay ôm chặt nàng vào lòng.

Tô Trường Nhạc chợt mở mắt ra, từ trong hỗn độn tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong mộng không thể xua đi được, dường như theo cũng theo đó biến thành hiện thực.

Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, xiêm y trên lưng ướt đẫm.

Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Lồng hun khói ấm áp, trong phòng hơi tối, một bên cửa sổ truyền vào ánh sáng yếu ớt, mờ mờ có thể thấy được một bên chăn gấm tinh xảo hoa mỹ, giống hệt như màn che mỏng hoa phù dung trong trí nhớ.

Nàng hít thở một chút, hoảng sợ bò dậy.

Lòng bàn tay vừa chống xuống, liền cảm thấy xúc cảm khác thường, không giống giường bình thường, mùi rượu nồng nặc cũng theo đó mà xộc vào mũi.

"A! ! !"

Nàng sợ đến mức tim co rút dữ dội, lập tức thét chói tai, một mặt cúi đầu xác nhận xiêm y của mình có chỉnh chu hay không, một mặt kinh hoảng thất thố bò xuống giường.

May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ, xiêm y của nàng được sắp xếp gọn gàng.

Tô Trường Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lúc bối rối thì trọng tâm không vững mà lăn xuống dưới.

Nàng đau đớn hừ một tiếng, liền lập tức loạng choạng đứng dậy xông về phía cửa, nàng không còn quan tâm xem ai đang nằm trên giường, một lòng chỉ muốn mau chóng chạy trốn.

Tuy nhiên, nàng nhanh chóng phát hiện ra trong tuyệt vọng, cho dù là cửa phòng hay là cửa sổ đều bị bịt kín, cho dù dùng cách nào thì cũng không thể mở ra.

Môi của Tô Trường Nhạc run rẩy, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên lâm vào tình cảnh khó khăn như này, nhưng trái tim vẫn căng thẳng đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Có lẽ là do động tĩnh vừa rồi nàng đập cửa sổ quá lớn, người đang ngủ trên giường, lúc này cũng che đầu, loạng choạng bò dậy.

Bên cạnh giường, ánh sáng yếu ớt của cửa sổ chiếu vào gương mặt xinh đẹp của hắn, đường nét tuấn tú bị ánh sáng chiếu lên một tầng bóng tối, làm cho lạnh lẽo lạ thường.

"Đang ầm ĩ cái gì thế?"

Giọng nói khàn khàn khô khốc bỗng dưng vang lên, Tô Trường Nhạc vốn đưa lưng về phía giường, đang vẫn không buông tha muốn mở cửa ra thì cả người cứng đờ, từ từ quay đầu lại.

Nàng nhìn thiếu niên mặc bộ màu đen trên giường, thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng lại không hiểu sao nổi lên lửa giận.

Thẩm Tinh Lan rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, vì sao hai đời rồi mà cũng không cảnh giác thế, đều phải uống đến say mèn.

Tô Trường Nhạc hai mắt ửng đỏ, lưng dựa lưng vào cửa, không nói một lời chậm rãi ngồi trên mặt đất, cuộn mình, hai tay ôm lấy hai đầu gối.

Chuyện này chả bị sao cả, dù sao tệ nhất chính là lại chỉ trích Thẩm Tinh Lan một lần nữa mà thôi, nàng chỉ tức giận, tức giận vì sao sống lại một đời mà vẫn không tránh khỏi âm mưu của những người đó, tức giận vì sao Thẩm Tinh Lan không sống lại một đời với nàng.

Nhưng điều này cũng chứng minh Thẩm Tinh Lan hoàn toàn không có ký ức của kiếp trước, nếu hắn và nàng tái thế làm người, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị Thẩm Quý Thanh hãm hại như vậy.

Lúc trước quả nhiên là nàng đa nghi.

Thẩm Tinh Lan nhìn quanh bốn phía, dường như phát hiện mình đang ở chỗ không thích hợp, xuống giường đi về phía nàng: "Vì sao ngươi lại ở đây?"

Nàng nghe thấy giọng của hắn không thích hợp, không phải là khàn khàn sau khi uống rượu, mà là mang theo sự nhẫn nhịn cùng kiềm chế nào đó.

Mọi thứ vẫn không thay đổi, nàng bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Thẩm Tinh Lan dừng bước, dường như cũng ý thức được sự khác thường của mình, sắc mặt trở nên khó coi, đáy mắt ửng đỏ lên.

Hai gò má của hắn phiếm đỏ không tự nhiên, đuôi mắt cũng phiếm một chút đỏ tươi, làm nổi bật nốt ruồi dưới mắt trái hết sức mê hoặc lòng người.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

"Cửa không mở được à?"

Nàng gật đầu.

Yết hầu của hắn trượt xuống, ánh mắt trở nên thâm thúy mà u ám, hít sâu một hơi, quay đầu không nhìn nàng nữa: "Đi bên đây, đến chỗ cô."

Nàng đứng dậy mà không nói một lời, đi đến một góc.

Ngay khi Thẩm Tinh Lan định đá văng cửa ra, thì cách bọn họ không xa truyền đến từng đợt tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc.

Tô Trường Nhạc bị dọa đến cả người run lên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía giọng nói.

Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói của Nhị ca mình.

"Nương ơi đừng... Nương bình tĩnh lại, muội ấy không... Nhạc Nhạc, con đây cùng Đại... Tiếp tục tìm kiếm."

Giọng nói của Tô Thiên Dương vang dội, cho dù cách phòng bọn họ một khoảng, nhưng vẫn có thể nghe rõ một hai câu.

Đồng tử của Tô Trường Nhạc đột nhiên co rút lại, bỗng dưng chợt nhớ tới sự thảm hại cùng hư hỏng giữa mình và Thẩm Tinh Lan kiếp trước.

Nàng biết, chính vì nàng biến mất quá lâu nên các ca ca mới đi ra tìm nàng.

Cũng giống như kiếp trước, hai vị huynh trưởng cuối cùng sẽ dẫn người phá cửa mà vào, không ít người xông vào phòng của nàng và Thẩm Tinh Lan đang ở chung.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Tô Trường Nhạc chỉ nhớ lại cảnh tượng kiều diễm lúc trước, liền khó chịu đến gần như không thở nổi.

Mặc dù lần này bọn họ không làm chuyện hoang đường gì nữa, nhưng cũng rất khó để nói chuyện.

Bên ngoài vang lên một tiếng bước chân lộn xộn, còn có một tiếng cửa phòng bị người đá văng ra.

Thẩm Tinh Lan vốn đang đứng ở cửa, bỗng nhiên xoay người, bước chân loạng choạng đi về phía nàng.

Tô Trường Nhạc cứng đờ, nhớ tới hắn cũng từng loạng choạng nhào về phía mình như vậy, đáy mắt bất giác lộ ra cảnh giác cùng sợ hãi: "Ngươi làm gì vậy? Đừng đến đây!"

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: Đoạn giữa là kiếp trước


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net