Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
à!"

Dáng vẻ ghen tuông này quả thực quá đáng yêu.

Thẩm Tinh Lan chống lại ý muốn đem người ôm vào trong lòng, mím môi cười nói: "Không có, không có tìm tiểu cung nữ, cũng không tìm tiểu thái giám, cô tự cầm gương đồng rồi tự mình vẽ."

Tô Trường Nhạc: "..."

Biểu tình của Tô Trường Nhạc vô cùng phức tạp, nàng không có cách nào tưởng tượng được Thẩm Tinh Lan vẽ lông mày như thế nào.

Nàng đột nhiên tâm linh tương thông, hoảng sợ giương mắt, hỏi hắn: "Vậy, xiêm y kia, không phải cũng vậy..."

Thẩm Tinh Lan đột nhiên yên tĩnh lại, kinh ngạc nhìn nàng.

Thật ra đối tượng luyện tập mặc xiêm y cùng vẽ lông mày của hắn không phải người khác, cũng không phải là ai khác, mà là nàng.

Nghĩ đến những bài tập đó, trong lòng của Thẩm Tinh lan bỗng nhiên lướt qua một tia đau đớn.

Hắn rủ mi mắt xuống, không nói một lời, tiếp tục vẽ lông mày cho nàng.

Tô Trường Nhạc hiểu lầm sự im lặng bất thình lình của hắn, cho rằng thật sự giống như nàng suy đoán, hắn lấy mình để luyện tập.

Nàng đột nhiên không biết nên cười Thẩm Tinh Lan ngốc nghếch, hay là nói hắn đáng yêu nữa.

Lông mi của Tô Trường Nhạc mềm mại như đang nắm chặt cỏ mềm, có hơi thẹn thùng nói: "Thật ra Thái tử ca ca không cần học mấy thứ này đâu."

Đôi lông mi dài của nàng rơi xuống, giống như cánh bướm đang vỗ, khuôn mặt không trang điểm lại đỏ bừng, giống như bông hoa hải đường nở rộ, đẹp rực rỡ, sống động và tươi sáng.

Nàng ngồi trước mặt hắn, đêm đêm vẫn rúc trong vòng tay của mình.

Thẩm Tinh Lan nhắm mắt lại, bỗng nhiên vứt bút lông mày trong tay ra, ngón tay nâng cằm của nàng lên, môi mỏng nặng nề rơi xuống.

Tô Trường Nhạc ngơ ngác trợn to mắt, tim đập không ngừng.

Tứ Hỉ ở ngay phía sau, nàng ta không dám lộn xộn.

Nàng không rõ rốt cuộc Thẩm Tinh Lan bị cái gì, làm sao có thể vẽ lông mày đẹp được!

Tứ Hỉ mặt đỏ bừng, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.

Nàng cũng bị hoảng sợ trước sự lông bông hết sức của Thái tử.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tinh Lan mới buông Tô Trường Nhạc ra.

Thẩm Tinh Lan thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng, vẻ mặt hắn áy náy, ngón tay dịu dàng vuốt ve môi nàng, ánh mắt thâm thúy, trong con ngươi hiện lên một dòng cảm xúc nào đó: "Niếp niếp ăn mặc thật sự rất đẹp, cô vừa nghĩ lát nữa nàng sẽ son môi, sau đó đến tướng phủ cũng không thể thân mật được, tình cảm nhất thời không thể kiềm chế được..."

Tứ Hỉ nghe Thái tử thổ lộ với cô nương nhà mình, đột nhiên cảm thấy nàng ta không nên ở đây, nàng ta nên chờ ở gian ngoài mới đúng, nhưng nàng ta lại không dám di chuyển lung tung.

Tô Trường Nhạc không nghĩ tới Thẩm Tinh Lan lại bạo dạn như vậy, nói những lời này ở trước mặt người khác, một màu đỏ ửng trực tiếp tràn lên từ cổ rồi lên vành tai và má, mắt phượng ngượng ngùng liếc xéo hắn một cái.

Thật sự xấu hổ quá mà!

Trời ơi, nàng cảm thấy mình hoàn toàn không có chút hình tượng gì ở trước mặt Tứ Hỉ!

Thái tử phi về phủ, sáng sớm không ít người đã tụ tập trước cửa tướng phủ, Tô phụ và Tô mẫu đã dẫn theo một đám nô bộc chờ ở bên ngoài từ lâu.

Thật ra trong lòng của Tô mẫu hết sức lo lắng, tâm trí của nữ nhi chỉ còn bảy tuổi, trong cung không thể so với bên ngoài, lỡ như gây ra đại họa gì, sợ là Thái tử cũng sẽ không bảo vệ được nàng.

Ngược lại Tô Trạch là lão thần ở đây, chỉ là khi nhìn thấy cuối cùng tọa giá của Thái tử đã đến, gương mặt anh tuấn cũng không khỏi lộ ra vài phần ý cười.

Sau khi xe ngựa dừng lại, Thẩm Tinh Lan bước xuống xe ngựa trước, sau đó liền thấy hắn chờ ở bên cạnh xe, một tay nắm lấy tay mềm mại của Tô Trường Nhạc, tay kia nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, thật cẩn thận bế nàng xuống.

Tô Ngọc nhìn thấy Thái tử tự mình dìu muội muội xuống xe ngựa, mà không phải để Tứ Hỉ hầu hạ, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, hiển nhiên hết sức bất ngờ.

________________

Tác giả muốn nói:

Tô Trường Nhạc∶ Thẩm Tinh Lan thối không biết xấu hổ!

Thẩm Tinh Lan: Cô không biết xấu hổ đâu, cô chỉ cần niếp niếp của cô thui

Tô Trường Nhạc: Yaaaaaaa, những lời này của chàng rốt cuộc là đã học được từ nơi nào đấy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net