Chương 18. Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Lâm Thâm mặc một bộ vest màu xanh lam đi làm, cậu rất hiếm khi mặc quần áo có màu sắc này, bình thường đều là đen xám thâm trầm, hôm nay đột nhiên đổi một màu sắc mới liền thu hút không ít ánh mắt và những tiếng xì xào bàn tán. Lâm Thâm vốn có nước da trắng, dáng người cao gầy, mấy cô gái nhỏ trước quầy lễ tân thường thì thầm với nhau cậu rất giống nam chính trong truyện tranh mà bọn họ thường xem, màu xanh khiến cậu càng trắng sáng hơn, hàng mi dài, đôi mắt mang theo ý cười, ai nhìn thấy cũng không thể rời mắt.

Lúc Lâm Thâm đi ngang qua nhìn thấy nhóm người đang tụ tập trước quầy lễ tân bàn tán gì đó về cậu, cậu liền vẫy tay chào bọn họ, thậm chí còn lộ ra nụ cười lịch sự. Mấy cô gái ngây ngốc nhìn nhau, đợi Lâm Thâm đi xa mới nhốn nháo trở lại.

"Trời ạ, Lâm lão sư vừa cười sao? Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy cười với ai ngoài giờ làm việc, mặt trời mọc ở đằng tây rồi." Một cô gái ngẩn người nói.

"Không phải đang nằm mơ đó chứ." Một cô gái vươn tay dán lên gương mặt đã nóng bừng của mình: "Tôi cũng thấy rồi."

Lâm Thâm xách cặp vào phòng làm việc, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả, cảm giác này đã nhiều năm rồi cậu không cảm nhận được. Cậu vẫn luôn cho rằng bản thân không có được thứ mình muốn có, không giữ được người mình muốn giữ, nhưng may mà ông trời thương xót cậu, cuối cùng tối qua cậu cũng đã lấy hết dũng khí để giữ được Hoàng Vệ Bình lại. Hoàng Vệ Bình nói nhờ có cậu giúp anh hồi phục, thật ra người nên cảm ơn là cậu mới đúng.

Nghĩ đến đây, Lâm Thâm cuối đầu cười, BMI gần nhất của cậu không còn thuộc loại quá gầy nữa, bệnh mất ngủ lâu năm và chế độ ăn hoàn toàn không đều đặn giúp cậu miễn cưỡng giữ được thân hình gầy gò, nhưng --- Nhưng từ khi Hoàng Vệ Bình liều lĩnh, đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của cậu, dường như tất cả đều thay đổi. Cậu bắt đầu không cần phải trơ mắt nhìn bản thân chìm trong ác mộng không thể tỉnh lại, bắt đầu nhìn thấy khói lửa thức ăn trong phòng bếp, bắt đầu mong chờ được về nhà nhân tiện đoán xem hôm nay Hoàng Vệ Bình lại nấu món ngon gì, bắt đầu... Bắt đầu cảm nhận tình yêu.

Căn nhà nhỏ phủ một màu đen của Lâm Thâm bị Hoàng Vệ Bình ngang ngược dùng rìu đập cửa, anh nghênh ngang xông vào, mang theo không khí và ánh sáng, xua tan nỗi cô đơn. Lâm Thâm từ nhìn ánh sáng của anh từ xa, đến chạm vào anh, lấy lòng anh, chỉ nghĩ một chút thôi cũng phấn khích đến ngứa ngáy. Hôm qua lẽ ra có thể đòi anh, Hoàng Vệ Bình đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng Lâm Thâm không muốn như vậy. Nếu anh là người của thập niên bảy mươi, vậy cứ dựa theo trình tự của thập niên bảy mươi mà làm, ít nhất, ít nhất cũng phải tỏ tình đàng hoàng, phải nói thích, nói yêu, nói cảm ơn, phải ôm hôn nhau khi còn tỉnh táo, phải cùng nhau đi thật nhiều nơi.

Lâm Thâm nghĩ vậy không hiểu sao có chút ngượng ngùng, cậu lấy quyển truyện tranh đam mỹ trong ngăn kéo ra, trang sách đã bị cậu lật qua nhiều lần đến mức sắp cuốn góc.

"Anh thích em, hơn bất cứ thứ gì. Em có muốn ở bên anh không?"

Trang tỏ tình của hai nam chính được Lâm Thâm dán giấy nhớ lên, cậu chưa từng yêu đương, không biết nói thế nào mới phải, nhưng cậu cảm thấy cách nói "Em có muốn ở bên anh không" này rất tốt, có thương có lượng, không quá áp bách, liền quyết định tối nay sẽ nói vậy.

Lâm Thâm nghiêm túc tập luyện trong lòng, đến cả ông chủ Thiệu đẩy cửa vào cũng không phát hiện, mãi đến khi vị tiền bối nhiệt tình lại bát quái này đi đến gõ bàn một cái cậu mới hồi phục tinh thần, vội giấu truyện tranh vào ngăn kéo.

"Yo, anh đây không nhìn lầm đó chứ? Lâm Thâm, Lâm lão sư, em vừa mới cười đó hả?"

Lâm Thâm liếc anh ta một cái, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

"Vốn muốn báo em biết cuối tuần này công ty chúng ta có một buổi giao lưu, nhiều mỹ nữ lắm, nhưng thấy em như vậy chắc là không cần rồi."

"Em thế nào." Lâm Thâm bối rối nhìn vào gương bên cạnh, thấy bản thân thần sắc rất tốt.

"Ồ --- Là anh nghĩ nhiều rồi, vậy để anh báo danh giúp em nhé?"

"Này..." Lâm Thâm gọi anh ta lại, bất đắc dĩ: "Không cần."

Ông chủ Thiệu hưng phấn mỉm cười: "Anh biết ngay mà, thấy bộ dạng em tốt như vậy, yêu đương rồi sao?"

"Không có." Lâm Thâm trả lời chắc chắn, dừng lại một chút rồi bổ sung: "Tạm thời không có."

"Đã hiểu." Ông chủ Thiệu ra vẻ người từng trải: "Thấy em như vậy anh mừng cho em, chúng ta quen nhau từ hồi đại học, em có biết người ta gọi em là gì sau lưng em không? Núi băng! Lúc nào cũng lạnh lùng, anh còn lo em phải sống cô độc hết quãng đời còn lại. Cố lên, giữ được người trong tay sớm một chút, nhớ mời anh ăn cơm đó!"

"... Được." Lâm Thâm không phản bác, ngược lại còn ngoan ngoãn đồng ý, ông chủ Thiệu kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên yêu đương giúp người ta tiến bộ, thức thời rời khỏi văn phòng của thiếu nam lớn tuổi lần đầu yêu đương, tìm người khác nói chuyện.

Hôm nay Hoàng Vệ Bình bắt taxi đến chỗ làm, anh đứng trước cục cảnh sát, thật sự có chút hoài niệm. Đêm qua anh và Lâm Thâm làm chuyện hồ đồ, khiến cho sáng nay anh thức dậy còn cảm thấy phía sau là lạ, anh muốn hỏi Lâm Thâm, nói cho rõ ràng, đây còn gọi là giúp nhau sao? Nếu phải thì sao cậu không để anh cũng đâm vào, còn nếu không phải... Vậy thì gọi là gì, là người yêu sao?

Lại nghĩ lung tung rồi. Hoàng Vệ Bình lắc đầu, vứt mấy suy nghĩ kia ra khỏi đầu, lấy điện thoại ra mở chế độ tự sướng, chụp ảnh chính mình trước cửa cục cảnh sát, còn bật chế độ làm đẹp, thêm bộ lọc rồi mới gửi cho Lâm Thâm. Lâm Thâm không trả lời ngay, có lẽ là bận, anh cất điện thoại vào túi, hít một hơi rồi bước vào trong.

Cục trưởng đã đợi anh trong văn phòng, sau màn cháo đón nồng nhiệt kèm cảm thán một trận mới dẫn anh đến bàn làm việc riêng, giới thiệu anh với mọi người. Thật ra không giới thiệu cũng không được mấy người biết anh, mọi người vừa tò mò vừa thân thiện chào hỏi, cũng không có lạnh nhạt hay phớt lờ như Hoàng Vệ Bình tưởng tượng, anh thở phào rồi ngồi xuống chỗ làm việc của mình, vui vẻ nghĩ, hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt tốt.

Các vụ án trong cục hiện đều đã chia cho các nhóm khác nhau, Hoàng Vệ Bình chưa lấy được đồng phục mới lại không có việc gì làm, đành phải xung phong nhận việc chỉnh đốn hồ sơ các vụ án từ mười mấy năm trước. Cảnh sát nhỏ làm việc này mấy ngày nay làm đến đầu óc choáng váng, vừa nghe thấy Hoàng Vệ Bình muốn làm hận không thể quỳ lạy anh mấy cái, Hoàng Vệ Bình tốt bụng bảo cậu đi làm việc khác, còn anh ở lại trong phòng hồ sơ phụ trách chỉnh đốn hồ sơ, anh đã quen thuộc cách làm, thậm chí còn nhìn thấy hồ sơ do mình viết năm đó, khiến Hoàng Vệ Bình cảm thấy rất thoải mái, cảm giác như tìm lại được một phần thời gian đã mất.

Anh đang phân loại, bỗng nhìn thấy hồ sơ nhân sự, ma xui quỷ khiến muốn xem của Triệu Phiếm Châu. Anh muốn biết mấy năm nay Triệu Phiếm Châu đã sống thế nào, có được nhận nuôi không? Có được người tốt giúp đỡ không? Học trường trung học, trường đại học nào? Mặc dù anh và Triệu Phiếm Châu rõ ràng không có duyên phận trong tình yêu, nhưng mong muốn được bù đắp của anh vẫn không thay đổi. Hoàng Vệ Bình lén lút nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai liền vươn tay lấy hồ sơ của Triệu Phiếm Châu, tim đập loạn.

Trang giấy ố vàng được mở ra, Hoàng Vệ Bình đã sẵn sàng đối mặt với cuộc đời của đứa nhỏ bị anh thay đổi vận mệnh, lại ngoài ý muốn phát hiện ở dòng "gia đình", tên cha mẹ đều được điền đầy đủ. Đầu Hoàng Vệ Bình "ong ong", lật xem có hồ sơ nhận nuôi không, nhưng lật hết mấy trang sắp mục nát cũng không có. Anh cháong váng, vội đặt hồ sơ lại chỗ cũ, lảo đảo chạy tới văn phòng cục trưởng, còn chưa gõ cửa đã xong vào, dọa cục trưởng Triệu nhảy dựng.

"Cậu sao vậy?" Cục trưởng Triệu đang định uống nước, bị anh dọa đến mức hất văng tách trà, vài giọt nước nhỏ xuống bàn.

"Cục trưởng, Triệu Phiếm Châu, không phải đứa trẻ năm đó?"

"Hả? Đứa trẻ nào?"

"Tôi... Đứa trẻ mất mẹ trong vụ án của tôi." Hoàng Vệ Bình mở miệng mới phát hiện môi mình đang run, lời nói ra cũng không mấy rõ ràng.

"Không phải." Cục trưởng cũng nghiêm túc: "Sao có thể là cậu ấy được?"

"Không phải anh nói với tôi, đừng để lộ thân phận của cậu ấy, không tốt cho cậu ấy sao?"

"Đúng vậy, Phiếm Châu là cháu tôi, hồi trước cậu còn bế nó kìa, trong cục cảnh sát không có ai biết quan hệ này, tôi cứ tưởng, tôi cứ tưởng lúc đó cậu muốn hỏi chuyện này." Cục trưởng Triệu biết Hoàng Vệ Bình đã hiểu lầm, xoa xoa mặt: "Cậu..."

"Đứa trẻ kia tên gì, ở đâu?" Hoàng Vệ Bình không đợi cục trưởng nói xong đã trực tiếp ngắt ngang, nhưng cục trưởng Triệu cũng không để bụng, chỉ nhíu mày: "Vệ Bình, cậu nghe tôi nói, đứa trẻ ấy được đưa đến bệnh viện, sau khi tỉnh lại liền quên hết chuyện xảy ra trước đó. Bác sĩ nói cậu ấy quá đau khổ nên đại não lựa chọn quên đi đoạn ký ức này, cũng không có ai nói cho cậu ấy biết. Lúc đó cậu ấy còn nhỏ, vì để bảo vệ cậu ấy nên có rất ít người biết tên cậu ấy, cậu cũng..."

"Anh biết không?" Hoàng Vệ Bình chưa bao giờ ngờ tới, tất cả "được tha thứ" đều là giả, đều là anh ảo tưởng mình được tha thứ, mà nhân vật chính thật sự của câu chuyện hiện giờ sống ra sao anh hoàn toàn không biết.

Cục trưởng Triệu lộ ra vẻ khó xử: "Tôi..."

"Cục trưởng Triệu, anh Triệu." Hoàng Vệ Bình hít sâu một hơi: "Tôi sẽ không đi làm phiền cậu ấy, tôi chỉ muốn làm điều gì đó trong khả năng để bù đắp cậu ấy, anh không muốn tôi áy náy cả đời đâu đúng không? Hả?"

Khóe mắt Hoàng Vệ Bình đỏ hoe, môi phát run, cục trưởng Triệu trầm mặc hồi lâu, đến khi ngón tay cầm tách trà trắng bệch mới nặng nề thở dài: "Cậu phải hứa với tôi tuyệt đối không được quấy rầy người ta."

"Tuyệt đối không." Hoàng Vệ Bình sắp tiếp cận chân tướng, hơi run lên, anh vịn vào bàn, lẳng lặng chờ đợi đáp án chính xác.

"Cậu còn nhớ trung tâm tư vấn tâm lý cậu làm kiểm tra lần trước không, Lâm Thâm, cũng là người cậu tự mình chọn."

"Lâm Thâm, Lâm Thâm làm sao?" Hoàng Vệ Bình nhất thời không theo kịp, đôi môi run rẩy hỏi lại lần nữa: "Liên quan gì đến cậu ấy?"

"Cậu ấy chính là cậu bé năm đó. Lúc đó tôi cứ nghĩ, hai người coi như có chút duyên phận, cho nên... Này! Này! Vệ Bình!"

Vì sao lại đối xử với tôi như vậy. Hoàng Vệ Bình đã nghĩ vậy trước khi ngã xuống.

Hôm nay Lâm Thâm cố ý về nhà sớm, Hoàng Vệ Bình đi làm ngày đầu nhất định rất mệt, không thể để anh còn phải về nấu cơm tối cho mình được. Lâm Thâm mua đồ nấu cà ri đơn giản nhất cùng với khoai tây, cà rốt, hành, và chân gà, vừa nghiên cứu thực đơn trên điện thoại vừa cắt tất cả rồi ném vào nồi, nấu chín trông cũng rất ngon miệng.

Trên bàn trà đặt con dê nhỏ lần trước Hoàng Vệ Bình tặng, chẳng qua bên cạnh còn có một con thỏ nhỏ bầu bạn, đôi tai bị khâu lại một cách xiêu vẹo. Ngày đó lúc Lâm Thâm quay lại cân chuối vẫn không nhịn được mua nó, cậu cũng không muốn thỏ nhỏ cô đơn ở đó một mình. Cậu chưa từng may vá, ngay cả kim chỉ cũng mượn từ quầy lễ tân, cậu ngại may ở nhà nên chỉ có thể mang đến công ty, mỗi lần có ai vào văn phòng cậu đều khẩn trương giấu vào, tay bị đâm không ít lỗ. Nhưng tốt xấu gì cũng khâu xong rồi, Lâm Thâm ngồi trên sô pha nghiêng đầu nhìn dê nhỏ và thỏ nhỏ tựa vào nhau, chúng mày có nhà rồi, cậu nghĩ.

Cửa mở ra, tim Lâm Thâm bất giác hẫng một nhịp, cậu có chút khẩn trương đi tới chỗ anh, vừa định mở miệng hỏi hôm nay đi làm thế nào liền nhìn thấy một gương mặt trắng bệch không còn chút máu. Lâm Thâm còn tưởng ngày đầu tiên về đơn vị chưa kịp thích ứng, cố ý tránh chủ đề này, lấy dép cho Hoàng Vệ Bình, giống như một đứa trẻ tranh công kéo Hoàng Vệ Bình đến bàn ăn cho anh xem món cà ri lần đầu tiên mình làm. Hoàng Vệ Bình thất thần nhìn một lát lại cúi đầu, mấp máy môi:

"Không phải tôi nói có chuyện muốn nói với cậu sao?"

Lâm Thâm "ừm" một tiếng, đột nhiên rất muốn nói Hoàng Vệ Bình đừng nói, cậu cũng không biết vì sao, chỉ cảm giác lời Hoàng Vệ Bình sắp nói là lời cậu không muốn nghe.

Hoàng Vệ Bình khẽ khịt mũi, ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi xuống: "Lâm Thâm, tôi vẫn nên dọn đi thì hơn, tôi... Tôi không muốn sống chung với cậu nữa."

"Vì sao..." Lâm Thâm luống cuống, cậu rút một tờ giấy muốn lau nước mắt của Hoàng Vệ Bình lại bị anh né tránh, không khí nhất thời trở nên xấu hổ không nói thành lời. Lâm Thâm không biết làm sao xoa xoa tay, lời nói khẩn cầu: "Tôi không biết hôm nay anh đi làm đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà... Nhưng mà chúng ta ăn cơm trước được không? Tôi đã nấu rất lâu đó, còn rất ngon nữa, tôi nếm thử rồi, chuyện này để bàn sau được không?"

Hoàng Vệ Bình lùi lại một bước, lắc đầu, nước mắt cũng trào ra: "Tôi không ăn, tôi về để thu dọn hành lý, tôi sẽ đi ngay."

Lâm Thâm ngồi trên bàn ăn nhìn Hoàng Vệ Bình ra ra vào vào dọn đồ đạc, anh không có nhiều đồ, chỉ một cái vali lớn là đủ rồi, Lâm Thâm cảm thấy mình lại trở về là cậu nhóc cô đơn trước đây, không ai để ý tới cậu, bỏ mặc cậu lẻ loi một mình trên phố xá sầm uất.

Hoàng Vệ Bình vừa ra đến cửa, Lâm Thâm gọi anh lại, hai mắt đỏ bừng: "Là vì chuyện tối qua sao, cảm thấy ghê tởm?"

Hoàng Vệ Bình hít sâu một hơi, tim anh như bị nghìn nhát dao cứa vào rồi dùng lửa thiêu cháy, đau đến nỗi đầu ngón tay run lên, anh không thể tiếp tục dây dưa thêm nữa, nếu chỉ như vậy chỉ càng tổn thương cả hai. Nỗi đau mất đi mẹ của Lâm Thâm anh hiểu hơn ai hết, anh không có lý do gì, cũng không có mặt mũi nào giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục sống chung nhà với cậu, Lâm Thâm có thể quên, nhưng Hoàng Vệ Bình không thể.

"Đúng vậy, tôi cảm thấy ghê tởm." Hoàng Vệ Bình dùng hết sức lực nói ra câu này rồi kéo vali nặng nề bước đi, Lâm Thâm cứng đờ tại chỗ, mất hết dũng khí đuổi theo.

Con thỏ xấu xí trên bàn trà chưa kịp lấy đi lặng lẽ ngồi đó, không ai quan tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net