Chương 19. Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Vệ Bình kéo vali ra đến đường lớn mới dám thống khoái khóc một trận, vừa nãy anh đã cố hết sức kìm lại, nhưng căn bản là không kìm được, vẫn bại lộ cảm xúc tồi tệ trước mặt Lâm Thâm. Kỳ thật lúc Lâm Thâm hỏi câu kia, anh thậm chí còn chưa phản ứng kịp câu hỏi ấy có ý gì, anh biến thành người máy chỉ biết lặp lại mệnh lệnh, ừ ừ đúng đúng cậu nói đều đúng, đợi đến khi đứng bên đường vắng vẻ trong trời đông giá rét mới chậm chạp nhận ra những lời này tàn nhẫn đến mức nào.

Anh đã nói gì vậy chứ. Hoàng Vệ Bình thống khổ ôm đầu, thời tiết rất lạnh, trời đã tối, ít người qua lại, là anh chủ động lựa chọn từ bỏ cả thế giới, bây giờ không có tư cách gì để kêu ca cô đơn. Gió lạnh thổi qua mặt, những nơi đọng nước mắt nhanh chóng khô lại, gương mặt nhỏ nhắn bị gió ập vào co rúm lại, Hoàng Vệ Bình cố gắng nhớ lại vị trí khách sạn anh đi ngang qua trên đường đi chợ mỗi ngày, chạy về phía đó.

Nữ nhân viên ở quầy lễ tân yêu cầu Hoàng Vệ Bình cung cấp chứng minh thư, sau khi nhận lấy có chút kinh ngạc nhìn tới nhìn lui mấy lần. Chứng minh thư của Hoàng Vệ Bình là loại đời đầu, cục trưởng Triệu đã nhiều lần thúc giục anh đổi cái mới, nhưng anh đều trùng hợp bận một số việc vặt nên không đi được, nghĩ tạm thời cũng không cần dùng nên không gấp lắm, nào biết lúc này lại thành vấn đề. Nữ nhân viên ở quầy lễ tân có vẻ là người mới, khó xử liếc tấm bảng "Phải có chứng minh thư mới được nhận phòng" rồi nhìn chứng minh thư bản cũ không gắn chip không nhập vào máy được trong tay, ngượng ngùng nói: "Ngại quá thưa quý khách, chứng minh thư này không quét được nên chúng tôi không thể làm thủ tục nhận phòng cho anh được."

Hoàng Vệ Bình khó tin nhìn cô: "Không phải chứng minh thư nằm trong tay cô sao? Bản gốc, thông tin đã được in rõ ràng trên đó rồi."

"Đúng vậy, nhưng không thể quét được, chỗ chúng tôi đều dùng máy." Nữ nhân viên chỉ vào cái máy bên cạnh, lắc đầu: "Anh có thể tìm chỗ khác xem sao."

Nếu là bình thường Hoàng Vệ Bình nhất định sẽ tranh luận với cô một trận, nhưng hôm nay Hoàng Vệ Bình vô cùng mệt mỏi, sau khi ngất đi ở cục cảnh sát, mặc dù Triệu Phiếm Châu đã kiểm tra cho anh, cơ thể không có gì trở ngại, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cả người không thoải mái, giống như khinh khí cầu bị người chọc thủng, lọt gió vù vù, từ khi ra khỏi nhà Lâm Thâm đã như thế. Anh mệt mỏi lấy lại chứng minh thư của mình, rời khỏi khách sạn.

Thật ra anh nghĩ, nếu gọi điện thoại cho cục trưởng Triệu hay Triệu Phiếm Châu, bọn họ nhất định có thể thu nhận anh một đêm, nhưng Hoàng Vệ Bình không dám đối mặt với Triệu Phiếm Châu, bỗng dưng tiếp nhận nhiều áy náy và tình yêu không liên quan chút gì đến cậu đối với cậu mà nói cũng là một gánh nặng. Anh chậm rãi kéo hành lý trên đất, lần đầu tiên ý thức được người anh có thể không chút do dự làm phiền hết lần này đến lần khác, tùy ý xông vào cuộc sống chỉ có một --- Lâm Thâm.

Vì sao lại là cậu chứ.

Hoàng Vệ Bình đi lững thững trên đường, không biết đi bao lâu, tai lạnh phát đau, đột nhiên nhìn thấy một nhà nghỉ nhỏ trong hẻm, ngay cả bảng hiệu củng rất nhỏ, anh định thử một lần nữa, nếu không được sẽ tìm một cửa hàng KFC bán 24 giờ hoặc gì đó tương tự để qua một đêm, sáng mai rồi tính tiếp, dù sao cục trưởng Triệu thấy trạng thái anh tệ như vậy nên đã bảo anh ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi hẳn đi làm, hành lý của anh rất ít, có lẽ ngày mai sẽ tìm được một căn phòng ở. Hoàng Vệ Bình có chút lo lắng bước vào. Nhân viên trước quầy lễ tân đang lướt douyin, ngay cả chứng minh thư cũng không xem, trực tiếp ném cho anh một cái chìa khóa bằng đồng, chỉ anh lên căn phòng đối diện lầu hai, nước nóng thì ngoài hành lang. Hoàng Vệ Bình cầm lấy chìa khóa cười khổ, nhà nghỉ cũng không thay đổi nhiều, vẫn là ánh đèn mờ ảo, nếu thật sự có thể quay lại năm đó thì tốt biết mấy.

Nước nóng trong phòng tắm khi có khi không, Hoàng Vệ Bình yêu sạch sẽ, miễn cưỡng dùng xà phòng không tạo nổi bọt cọ rửa một chút rồi nằm xuống chiếc giường cứng. Trong phòng rất lạnh, điều hòa cũ kỹ "vù vù" như đang thở dài, mở nửa ngày không khí trong phòng cũng không ấm hơn. Hoàng Vệ Bình ôm tay chân lạnh ngắt nằm trên giường nhìn trần nhà bị khói hun vàng mà không khỏi suy nghĩ, không biết Lâm Thâm đang làm gì nhỉ? Ăn cơm sao? Cà ri trông rất ngon, anh thật sự rất hối hận vì đã không nếm thử.

Anh nằm một mình, càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, khóe mắt bắt đầu đỏ lên. Những thứ đó đều là giả, là suy nghĩ chủ quan của bản thân anh, anh tự cảm động bản thân bù đắp nhiều như vậy, nhưng người bị anh tổn thương thật sự lại hai tay trống trơn giúp anh hiểu biết thêm, giúp anh chữa bệnh, rõ ràng --- Rõ ràng cậu bị anh tổn thương đến mức đã dù quên mất ký ức đó nhưng cũng không quên được nỗi đau mất mẹ, mà tất cả những gì anh làm chỉ là đánh thức cậu dậy, rồi lơ đãng hỏi một câu, "Lại gặp ác mộng sao?"

Triệu Phiếm Châu sống rất tốt, có chí tiến thủ như vậy, xuất sắc như vậy, Hoàng Vệ Bình bắt đầu nghi ngờ bản thân, phải chăng anh đã đê tiện đến mức nhìn thấy một người sống không tệ liền cho rằng người đó chính là đứa trẻ năm kia để giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân, để mình sống tốt hơn một chút. Đúng vậy, trong quá trình tự khỏi bệnh, Hoàng vệ Bình đã dùng lý do "Cậu ấy sống rất tốt, chuyện đó không hủy hoại cuộc đời cậu ấy" để thuyết phục bản thân không biết bao nhiêu lần, vậy hiện giờ thì sao? Anh chính mắt chứng kiến nỗi đau của Lâm Thâm, những cơn ác mộng không thể tỉnh lại, những bài hát không dám nghe, sữa và trứng trong tủ lạnh, anh chính tay ôm vòng eo gầy của Lâm Thâm, chính tay lau nước mắt của cậu, anh còn có thể tự dối lòng mà nói "Chuyện đó không hủy hoại của đời cậu ấy" nữa không?

Anh còn chưa được cho phép đã xông vào cuộc sống vốn đã sắp sụp đổ của cậu, thờ ơ nhìn sự yếu ớt của cậu mà không hề biết rằng mình chính là thủ phạm, anh nhớ tới vết sẹo mờ dưới mắt Lâm Thâm mà anh đã nhìn thấy sáng hôm đó, anh cũng không để ý quá nhiều, nhưng vết sẹo có mờ đến mức nào cũng là sẹo, khi để lại nó cũng sẽ đau.

Cục trưởng Triệu nói đúng, nếu đã quên rồi thì đừng nhớ lại nữa, anh ở bên cạnh cậu đối với cậu mà nói trăm hại không lợi, hơn nữa, anh có tư cách gì để ở bên cạnh Lâm Thâm? Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy sẽ phát triển thành quan hệ gì? Bắn trong tay đối phương có thể xóa, dấu vết trên môi có thể xóa, còn trong tim thì sao? Hoàng Vệ Bình không dám nghĩ tới, cũng không dám nghĩ liệu mình có thích Lâm Thâm không. Nếu phải thì vì sao cảm giác lại khác hoàn toàn so với lúc thích Triệu Phiếm Châu chứ? Nếu không phải... Thì lưu luyến không nỡ xa lại là gì.

Hoàng Vệ Bình rối bời, nhắm chặt mắt muốn ngủ sớm, nhưng tường cách âm kém lại truyền đến tiếng kêu giường từ phòng bên cạnh. Người phụ nữ rên rỉ rất lớn, lặp đi lặp lại, thậm chí Hoàng vệ Bình còn cảm nhận được bên kia bước tường bị va chạm dữ dội, có lẽ là đè lên tường làm rồi. Không hiểu sao anh lại nhớ tới Lâm Thâm, hôm đó lúc cậu đâm ngón tay vào người anh anh cũng rên rỉ động tình như vậy sao? Hoàng Vệ Bình phiền muộn trở mình, trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Thâm cố gắng đè giọng, run rẩy hỏi anh, ghê tởm sao?

Sao có thể ghê tởm được, Hoàng Vệ Bình ôm chăn, lấy gối che mặt, một giọt nước mắt rơi xuống, rất thoải mái, rất thích, nhưng dường như đã muộn rồi.

Hôm sau Hoàng Vệ Bình nhanh chóng tìm được một căn nhà, điều kiện đương nhiên không thể sánh bằng nhà Lâm Thâm, nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ che mưa che nắng. Anh bắt đầu nỗ lực sống cuộc sống của riêng mình, Lâm Thâm cũng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh như cá trở về biển lớn. Nhưng có một chuyện anh không biết, sáng sớm hôm sau Lâm Thâm đã đến cục cảnh sát tìm anh, nhưng cảnh sát đang trực chỉ nói hôm nay Hoàng Vệ Bình không đi làm rồi bảo cậu về đi. Mặc dù Lâm Thâm không cam lòng, nhưng cậu hiểu chuyện, tối qua Hoàng vệ Bình đã nói đến mức ấy, hôm nay cậu lại đến tìm anh là đã mạo phạm lớn lắm rồi, chỉ trách cậu quá tham lam, muốn cố gắng giữ lấy hạt cát cuối cùng nhưng một hạt cũng không giữ được. Lâm Thâm thở dài bước ra ngoài, lúc đi ngang qua cổng nhìn thấy con sư tử đá hôm đó Hoàng Vệ Bình chụp ảnh gửi cho cậu, uy phong lẫm liệt.

"Tạm biệt." Lâm Thâm sờ đầu sư tử đá, xoay người rời đi.

Thiệu Ninh thấy Lâm Thâm lại khôi phục bộ dạng không có tinh thần, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước kia, hiện giờ giống hệt một cái xác biết đi, liền đoán được một phần, anh ta giấu Lâm Thâm ghi tên Lâm Thâm vào buổi giao lưu, đợi đến ngày đó Lâm Thâm mới biết trong danh sách có tên mình.

Cậu không muốn đi, nhưng dù sao cũng là đối tác, không đi cũng không tốt lắm, Thiệu Ninh vẫn luôn nói bảo cậu tham gia giao lưu cũng không phải bảo cậu đi tìm người yêu, coi như giải tỏa tâm trạng, uống chút rượu giải sầu còn không được sao?

Thiệu Ninh đã sẵn sàng bị núi băng phản bác "Có sầu gì mà phải giải", nào ngờ Lâm Thâm chỉ cúi đầu chớp mắt, đồng ý lựa chọn này. Chuông cảnh báo trong đầu Thiệu ninh vang lên, đây là thật sự rất đau lòng rồi, nhiều năm như vậy chưa thấy Lâm Thâm quan tâm đến ai nhiều đến mức này. Người bình thường không mặn không nhạt thất tình là đáng sợ nhất, phải giúp cậu nghĩ thông mới được.

Hoàng Vệ Bình bên này cũng không rảnh rỗi, cục trưởng Triệu cho anh nghỉ phép ba ngày, cộng với thứ bảy chủ nhật. Khi rảnh rỗi người ta rất dễ nghĩ ngợi lung tung, anh càng khống chế bản thân không nghĩ đến Lâm Thâm càng phản tác dụng, bất kể anh làm gì dù là không liên quan cũng có thể nhớ tới gương mặt xinh đẹp kia. Anh nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định không đè nén suy nghĩ của mình nữa, không thể quấy rầy hiện tại nhưng tìm hiểu chút quá khứ chắc không sao chứ? Anh rất muốn biết, Lâm Thâm trở thành cô nhi đã sống qua những năm nay thế nào, từng bước từng bước đi đến hiện tại thế nào.

Anh mua một cái máy tính cũ, dùng cũng coi như thuận tay. Anh đăng nhập vào trang web của Thiệu Lâm, tìm thấy phần giới thiệu của Lâm Thâm, trong ảnh, cậu cao gầy, nhìn kỹ lại thì có một tia u buồn hiện lên giữa mày. Anh tìm được trường đại học của Lâm Thâm, ưu điểm của việc nghiện Tieba lúc trước xuất hiện, một người như Lâm Thâm ở đâu cũng chói mắt không thể bỏ qua, quả nhiên Hoàng Vệ Bình tùy ý lướt một chút liền nhìn thấy bài post "Giáo thảo Lâm Thâm" được thảo luận rất nhiều. Nổi tiếng nhiều thị phi không sai chút nào, Hoàng Vệ Bình phát hiện một bình luận chướng mắt trong một loạt những bình luận khen ngợi. Đó là một tài khoản nhỏ, có lẽ là đăng ký tạm thời, để lại bình luận:

"Các em gái giải tán đi, không thấy cậu ta không có tình cảm với các cô sao? Còn thương nhớ cậu ta, một tên gay chết tiệt, hồi cấp ba thích bạn cùng phòng của mình còn tỏ tình, cha người ta tìm tới làm loạn, cuối cùng bị trường đuổi học, đảm bảo chính xác."

Bên dưới có rất nhiều người trả lời.

"Thật sao, bảo sao cậu ấy không có hứng thú với con gái."

"Trời ạ, hóa ra là gay, thật ghê tởm, uổng công tôi còn thích cậu ta."

"Cứu mạng, tôi là bạn học của cậu ta, là nam, lần trước cậu ta còn cho tôi mượn bóng rổ, không phải thích tôi đó chứ?"

"..."

Tay Hoàng Vệ Bình phát run, anh cố ý chuyển trang để tra xem gay là có ý gì, lúc nhìn thấy định nghĩa, ngoài ý muốn thở phào một hơi. Là vậy sao, cậu ấy... Cũng thích đàn ông?

Mặc dù bài post này đã cách đây tám chín năm, nhưng Hoàng Vệ Bình vẫn rất tức giận, dùng một ngón tay gõ từng chữ, trả lời người kia:

"Đồng chí😡😡, tội lưu manh đã bị loại bỏ nhiều năm rồi mà tư tưởng của cậu còn lạc hậu quá nhỉ👊? Tình yêu là bình đẳng!"

Hoàng Vệ Bình trả lời xong, xoay người nhìn trần nhà, trong lòng có một cảm giác không thể kiềm chế. Một ý niệm trước đây chưa từng có như một chú bướm non nớt đang giãy giụa phá kén thoát ra, chỉ tiếc hiện giờ là mùa đông giá rét, thứ chờ nó chính là cái lạnh mà nó không thể chịu đựng được.

Lâm Thâm người đang ở buổi giao lưu, tim lại không biết bay đi đâu, đến bữa tối càng không tập trung, ăn cơm xong tất cả mọi người đều tập trung bên lều chơi trò chơi, hoặc là chụp ảnh, đốt pháo hoa, Lâm Thâm ngồi một mình trên sườn núi ngắm sao, trong lòng tích tụ đầy phiền muộn.

Thiệu Ninh bưng hai ly Martini đã pha bước tới, đưa cho cậu một ly, đi thẳng vào vấn đề: "Thất tình à? Nào, nói anh đây nghe xem."

Lâm Thâm liếc anh ta một cái, nhận rượu uống một hớp lớn: "Không tính là thất tình, còn chưa ở bên nhau."

"Anh biết ngay mà, là đại mỹ nữ nhà nào mà khiến Lâm Thâm lão sư của chúng ta yêu đến chết đi sống lại như vậy?"

Lâm Thâm cụp mắt, trầm mặc một lát, mãi đến khi ông chủ Thiệu có chút ngượng ngùng bứt cỏ trên đất mới lấy hết dũng khí nói: "Không phải nữ, là nam."

"Hả?" Thiệu Ninh ngẩng đầu nhìn cậu.

"Em nói, là nam." Lâm Thâm thở dài: "Xin lỗi vì vẫn luôn giấu anh, em thích đàn ông."

"Chuyện này có gì to tát đâu."

"Gì cơ?" Lâm Thâm cau mày, có chút nghi hoặc.

"Anh đã biết từ lâu rồi, hồi còn đi học em không chơi Tieba đúng không, khi ấy trên Tieba..." Thiệu Ninh cũng uống nhiều, lỡ miệng nói một nửa mới nhớ ra bài đăng trên Tieba năm đó cũng không có gì hay ho, vội vàng che miệng: "Không có không có, anh nói bậy rồi."

"Hả? Trên Tieba thế nào?"

"Xem em kìa, không phải anh nói là anh nói bậy rồi sao, uống rượu đi, uống rượu."

Lâm Thâm uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, mặc kệ Thiệu Ninh ngăn cản, lấy điện thoại ra nhấn vào Tieba của trường bọn họ, nào ngờ tên cậu đã hiện lên rõ ràng ngay bài đăng đầu tiên, bình luận mới nhất là ba mươi giây trước. Cậu nghi hoặc bấm vào đọc xem nội dung là gì, còn chưa kịp tức giận đã nhìn thấy một đám người đang vây đánh một người, nói gì mà "đào mộ", "bài đăng nhiều năm trước rồi còn trả lời", hình như còn có quản lý đứng ra nói sẽ cấm ngôn anh. Lâm Thâm lướt nhanh lên trên, bình luận của người bị vây lọt vào tầm mắt cậu.

"Đồng chí😡😡, tội lưu manh đã bị loại bỏ nhiều năm rồi mà tư tưởng của cậu còn lạc hậu quá nhỉ👊? Tình yêu là bình đẳng!"

ID của người đó tên là Bảo Vệ Hòa Bình.

"Này, Lâm Thâm, em đi đâu vậy! Rượu này tác dụng chậm nhưng rất lớn, em không thể về nhà một mình được, này!" Thiệu Ninh vừa sơ ý Lâm Thâm đã chạy mất, muốn đuổi theo cũng không kịp. Anh ta vỗ vỗ miệng mình, biết bản thân đã lỡ lời, chỉ mong Lâm Thâm sẽ không đi đánh người đăng bài năm đó.

Hoàng Vệ Bình có tâm sự trong lòng nên không ngủ được, trong tủ lạnh có bia anh vừa mua lúc sáng, anh mang đôi dép Lâm Thâm mua cho đi lấy bia rồi đặt trên bàn, một mình mượn rượu giải sầu. Uống hết ba lon đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, âm thanh dồn dập, tựa hồ có chuyện gấp.

Hoàng Vệ Bình không nghĩ nhiều chạy tới mở cửa, vừa mở ra đã bị một người đầy mùi rượu, mặt đỏ bừng ôm chặt lấy.

Là Lâm Thâm.

Hoàng Vệ Bình run lên, muốn hỏi gì đó, lại bị cậu mạnh mẽ cắn môi, đầu lưỡi thôi bạo xông vào khoang miệng, hương vị của Martini và bia hòa vào nhau, hôn xong cả hai đều thở hổn hển.

"Cậu... Sao cậu tìm được nơi này?" Hoàng Vệ Bình còn đang run rẩy, môi bị Lâm Thâm cắn đến đáng thường, còn vương nước bọt không biết là của ai.

Lâm Thâm giơ điện thoại lên lắc lắc: "Chia sẻ vị trí, lúc trước sợ anh bị lạc đường nên đã cài ứng dụng này cho cả hai chúng ta."

"Cậu đã sớm biết tôi ở đây rồi?" Hoàng Vệ Bình bị Lâm Thâm lây, dường như cũng bắt đầu say, nói chuyện mang theo tiếng nức nở. Mình thật ích kỷ, mình thật đê tiện, mình... Mình nhớ cậu ấy nhiều lắm.

Lần cuối cùng... Thật sự là lần cuối cùng. Nếu cậu ấy đối với mình có thể gọi là yêu, vậy có phải cũng coi như bù đắp rồi không? Hoàng Vệ Bình lau nước mắt, vẫn vô lý như mọi khi:

"Nếu đã biết tôi ở đây, sao không tới tìm tôi sớm hơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net