Chương 05 - Chịu phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05 – Chịu phạt

Nhanh chóng đi về đến phủ đệ ở kinh thành, Lâm Thừa Húc đem Tu Viễn nhốt ở trong phòng, mỹ kỳ danh viết để ngươi hảo hảo tỉnh lại xem hôm nay đã làm cái gì. Hắn vừa mới làm xong này đó, thánh chỉ đã tới trước cửa, theo sau đó là một đoàn người hung thần ác sát rồng rắn đi vào trong sân.

Tốc độ cũng thật nhanh, thanh thế cũng thật lớn, sau ngày hôm nay toàn thành nhất định đều biết hắn nhận thân, hắn có con ruột. Đây là cố ý hướng ra bên ngoài tuyên truyền rằng hắn không thật sự là hạ thân bất toại, trước đó còn bình thường, sau đó là do tai nạn mà nên?

Thà hắn bẩm sinh có vấn đề, bọn họ còn thôi tâm tư, nhưng hắn đã từng khỏe mạnh, việc này sẽ làm kẻ khác mơ ước không ngừng. Bọn họ nhất định ôm hy vọng có thể chữa khỏi hắn, để rồi sau đó bà mối sẽ đạp phá bậc cửa nhà hắn, đẩy một đám tranh mỹ nữ đến trước mặt để hắn lựa chọn.

A, Tử Duệ, ngươi được lắm!

Tiền ta định quyên cho ngươi, ta quyết định giảm xuống một nửa!

Lâm Thừa Húc trong bụng đã mắng người nào đó mười tám biến, vẻ mặt lạnh nhạt đón tiếp đoàn sứ giả từ trong cung đến tuyên thánh chỉ. Thánh chỉ tuyên rất nhanh, hình phạt vẫn như cũ, chỉ có khác một điểm, hoàng đế đã đồng ý nếu như Tu Viễn trụ qua được, hắn sẽ được phép danh chính ngôn thuận nhập tịch, không phải là "để trẫm cân nhắc" như những gì hoàng đế nói trước đó.

Lâm Thừa Húc gọi Tu Viễn ra tiếp chỉ. Thánh chỉ tiếp xong rồi, hai gã tráng hán từ phía đoàn sứ giả trong cung bước ra, động tác thuần thục đem Tu Viễn lột sạch áo ngoài, chỉ chừa một lớp nội y, rồi đem người bó cái rắn chắc vào gốc cây gần đó, hai tay treo cao lên. Bọn họ đưa tay đến một cái khay phủ khăn gấm kế bên, kéo lớp khăn xuống, cầm ra một ngọn roi đen sì, thô ráp, trông thật khiếp người.

Lâm Thừa Húc: ...diễn thật à?

Vị công công tuyên chỉ vẻ mặt cười như gió xuân, hướng về phía Lâm Thừa Húc khom người:

- Đại nhân, nô tỳ phụng mệnh đến thi hình, mong đại nhân minh xét.

- Ân, ta biết. Công công ngài cứ tự nhiên.

Lâm Thừa Húc nói xong, hắn xoay lưng đi, để lại không gian trống cho bọn họ tự tiện hành động. Chỉ trong một thoáng, hắn đã nghe thấy tiếng roi xé gió vang vọng, theo sau đó là âm thanh gay gắt của ngọn roi chạm vào da thịt cộng với tiếng người đều đặn đếm số. Hỗn loạn trong mớ âm thanh đó là tiếng thiếu niên thở dốc, thỉnh thoảng lại thốt ra âm thanh rên xiết đầy khổ sở.

Lâm Thừa Húc nhắm mắt lại, tự nhủ mắt không thấy tâm không phiền, cước bộ đi đến gần cửa phủ. Hắn liếc thấy một đám người tò mò ở bên ngoài duỗi cổ ngóng vào bên trong, bị hắn nhìn thì bọn họ vội rụt cổ về, nhưng khi hắn không để ý, bọn họ lại vươn cái cổ vào nghe lén.

Lâm Thừa Húc nhướn mày, đi ra cửa trừng mắt nhìn đám sai vặt từ các phủ quan lại quý tộc tổn hại hữu đang ngóng trông bát quái từ phủ hắn:

- Nhìn gì? Không có việc thì mau cút!

Hắn làm ra bộ dạng thật hung, hận không thể đem đám người bát quái một mẻ hốt gọn. Một gã sai vặt nghé con không sợ lửa tặc hề hề xoa tay cười hỏi:

- Đại nhân, vị kia là nhi tử của ngài thật a?

Lâm Thừa Húc xụ mặt:

- Liên quan gì ngươi?

- A ha ha, không có gì, không có gì. Nhưng mà lời đồn trên phố hơn mười năm qua... A, tiểu nhân lắm lời, xin đại nhân bỏ qua.

- Không biết chuyện thì đừng nói. Ta bị mẫu thân hắn hãm hại đến không thể nhân đạo, toàn thành đều biết. Bây giờ ta bất trị. Hỏi xong rồi thì cút đi.

Gã sai vặt vội vàng hô vâng rồi lẩn đi, bát quái hôm nay hắn nghe được đủ để chủ tử dùng uống vài chục hồ trà.

Lâm Thừa Húc cảm giác ngày hôm nay mặt mũi của hắn đúng là mất hết. Hắn trong lòng ám thở dài, xoa xoa đầu, lén lút gọi người hầu lại giúp hắn khống chế một chút tin tức bên ngoài.

Vì duy trì trạng thái hoàng kim độc thân (??), hắn quyết định tiếp tục tự bôi đen, mượn cớ tránh xa bà mối. Loại nhân vật đó là thiên địch của hắn, đụng hắn là sẽ ra tu la tràng, hắn tránh trước cho đỡ tai nạn.

Nếu như hắn cái gì cũng tốt, vừa thông minh biết kiếm tiền thích từ thiện lại tài hoa hơn người, danh tiếng của hắn sẽ vượt quá anh bạn cùng khổ ở trong hoàng thành, khi đó hắn thực hoài nghi tình hữu nghị của bọn hắn có bị phá nát hay là không.

Thanh danh hỗn độn, thường xuyên thành đầu đề trà dư tửu hậu, một nửa kinh thành cười chê hắn, một nửa kinh thành là fan cứng của hắn, lúc này xảy ra thêm một trò cười, hẳn là không có vấn đề đi?

Cũng may hắn chỉ nổi tiếng ở kinh thành, lúc hắn đi vô giang hồ khoác da Vô Ưu sơn trang trang chủ, không có mấy người dám to gan trước mặt hắn giễu cợt.

Hắn đi vào trong sân, liếc thấy hài tử tiện nghi đột nhiên chạy đến nhận hắn làm cha kia vẫn đang chịu phạt, cả người cong lên, hai tay miết vào sợi dây trói, lớp áo mỏng manh trên người đã ướt đẫm, sau lưng đôi chỗ đã thấm máu tươi, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, hắn chợt có cảm giác tội lỗi.

Thú thật, cảm tình của hắn với đứa bé này khá phức tạp. Hắn có 1001 lý do không muốn nhận thân, nhưng lời của hoàng đế nói cũng không sai, nếu là thân cốt nhục, để người bơ vơ bên ngoài cũng không hay.

Hắn có ý nhận về, đã dặn dò đứa bé này yên tĩnh để hắn bãi bình mọi việc, đứa bé này lại gấp không chờ nổi mà lên tiếng, để rồi tình huống ra thành như hiện tại. Khi thánh chỉ đến, hắn cố ý không can thiệp, trong nội tâm cũng tồn một chút ý niệm gõ đứa bé này một phen.

Không nghe lời thân cha, xứng đáng!

Lâm Thừa Húc vừa từ trong tâm sự sực tỉnh, hình phạt trong sân đã đi đến cuối. Hai tráng hán đem ngọn roi đặt lại vào khay rồi tiến đến chỗ Tu Viễn đem người cởi trói. Mắt thấy Tu Viễn cả người mềm nhũn, Lâm Thừa Húc nhanh chân lại gần, vươn tay ôm lấy người, từng bước dìu vào bên trong. Vừa đi vài bước, giám hình công công đã ngăn lại:

- Đại nhân, hoàng thượng khẩu dụ, còn phải đem người phơi ba ngày, lúc này ngài đưa hắn đi, nô tỳ e rằng...

- Khẩu dụ chỉ nói là phơi ba ngày, không nói phải phơi đủ mười hai canh giờ mỗi ngày. Bây giờ ta muốn đưa hắn đi, lát nữa đưa hắn đến, không được sao?

Lâm Thừa Húc ngoài miệng thì hung hăng, tay đã nhanh chóng dúi vào tay công công một thỏi bạc nặng trĩu. Công công ý cười càng thân thiết chút:

- Đại nhân tâm hệ lệnh công tử, nô tỳ thực sự cảm động. Đại nhân, xin mời.

Lâm Thừa Húc ôm người dìu vào phòng trong. Thân người thiếu niên ướt sũng, một mảng vải trắng toát sau lưng đã nhiễm hồng, mỗi bước đi đều run rẩy, trọng lượng thân thể đè lên người hắn. Thiếu niên khẽ mở mắt, thấy người đang ôm chính mình, thấp giọng hô lên:

- Phụ thân...

- Hừ, ta còn chưa đồng ý đâu, gọi loạn cái gì.

- Lão gia... tiểu nhân không sao, ngài không cần lo lắng.

- Đứng còn không vững mà bảo không sao? Ngậm miệng, tiết kiệm một ít sức lực!

Lâm Thừa Húc ôm người chặt một chút, cẩn thận đưa qua bậc thang, vượt qua bậc cửa, đưa đến lên giường nằm úp sấp. Hắn hô người gọi đại phu, chuẩn bị chén cháo gà, rồi thân thủ cầm lớp áo mỏng kia kéo lên, xem xét một chút thương thế. Lớp áo bị kéo lên, lộ ra một mảng lưng bầm tím cồm cộm. Những vết rách da đã ngưng thấm máu, sưng to căng phồng, nhìn cực kỳ dọa người. Từ phần vai gáy kéo dài xuống ngang thắt lưng không có một chỗ nào còn lành lặn.

Lâm Thừa Húc ngẩn người một thoáng, mới vươn tay, chạm nhẹ vào vết thương.

- Ư...

Ngón tay hắn vừa chạm vào vết sưng to, cả thân người Tu Viễn liền giật nhẹ. Hắn vội rút tay về, trách cứ:

- Đã dặn ngươi nhiều lắng nghe ít nói chuyện, cứ quỳ yên ở đó là được, ngươi mở miệng làm gì? Họa từ miệng mà ra, câu này cũng không hiểu?

Tu Viễn nằm úp sấp, khi nghe hỏi, hắn vội đáp:

- Phụ thân... hài nhi chịu được, ngài không cần lo lắng.

- Hừ, ai là phụ thân ngươi?

Thấy Tu Viễn không nói, lại chớp mắt nhìn mình, Lâm Thừa Húc có chút xấu hổ, xẵng giọng:

- Không nghe lời thân cha, xứng đáng đi ngươi!

Tự xưng thân cha, lời ngầm chính là đã thừa nhận. Tu Viễn nghe xong hai mắt rực sáng lấp lánh, làm Lâm Thừa Húc có chút đứng ngồi không yên.

- Ngươi cứ yên tĩnh không nói chuyện, ta có thể xin giảm cho ngươi. Bây giờ thì tốt rồi, giấy trắng mực đen đã ra, chín đầu trâu cũng kéo không trở lại.

- Phụ thân, ngài không cần lo, hài nhi không sao...

- Ngươi nếu chết lại phí công chôn, ta tiếc tiền đâu.

Tu Viễn bật cười một cái, lại vì đau mà cong người ho khụ khụ. Lâm Thừa Húc vội vỗ vỗ vài cái, cố ý tránh đi vết thương. Bàn tay chạm vào cẳng tay Tu Viễn, hắn cảm nhận được dưới lớp da kia là từng khối cơ rắn chắc hữu lực.

- Ngươi có tập võ à?

Thân người Tu Viễn hơi căng thẳng:

- Thưa, hài nhi có tập qua võ.

- Cho nên ỷ thân thể khỏe mạnh liền không sợ phạt? Nghé con không sợ hổ, kẻ điếc không sợ sấm, nghe qua chưa?

- Phụ thân giáo huấn, hài nhi ghi nhớ.

- Ngươi trước đó là ở Ma giáo đi?

Tu Viễn cả người cứng đờ, thấp giọng đáp:

- Hài nhi tùy mẫu thân, trước đó đúng là ở Ma giáo.

- Ngươi ở đó là làm cái gì?

- ... Hài nhi chỉ làm việc vặt, tạp vụ, mãi sau này mới theo một vị sư phụ học gảy bàn tính.

Học gảy bàn tính là học quản lý sản nghiệp đi? Lâm Thừa Húc tiếp tục hỏi:

- Chỉ học gảy bàn tính cũng phải biết võ sao?

- Hài nhi thuở nhỏ thể yếu, sư phụ có chỉ điểm một vài chiêu thức cường thân kiện thể.

- Vậy võ công của ngươi so với người khác thế nào?

Tu Viễn lại càng do dự, lặng yên một lúc mới đáp:

- Hài nhi chỉ biết một chút võ công phòng thân, không đủ để sánh với người khác.

Lâm Thừa Húc còn định hỏi gì, bên ngoài đã có người hối thúc. Trời còn sáng, cần nhanh chóng thi hình, nếu không bị khép vào tội khi quân thì ai cũng không có trái cây ngon để ăn.

Hắn trầm mặt bảo người bên ngoài chờ một chút, rồi gọi đại phu lại lên thuốc, quấn băng, hô gia đinh bưng cháo gà đến cho Tu Viễn uống xong, sau đó mới đem người giao ra bên ngoài.

Trời nắng chang chang, mặt đất nóng bỏng, Tu Viễn bị người kéo ra trói lại ném quỳ ở giữa sân. Đoàn người tuyên thánh chỉ lúc này cũng đã rời khỏi, chỉ để lại một vị tiểu thái giám giám hình. Lâm Thừa Húc thấy cảnh này, hắn gọi gia đinh lại, chỉ chỉ xuống đất:

- Mặt đất nóng, các ngươi nhanh chóng cầm thảm dày ra lót xuống đất đi. Đem vài chục chậu cây sau vườn dọn lên sân trước. Còn có, trời nắng quá, nhanh chóng cầm ra trăm cái lọng đến cho ta.

Đám gia đinh lập tức theo lệnh làm việc. Tiểu thái giám trơ mắt nhìn cả một mảnh sân vốn dĩ nóng hầm hập, chỉ trong nửa canh giờ đã bị cải tạo thành một mảnh xanh um, mặt đất cứng rắn cũng bị phô một tầng thảm dày, ánh mặt trời bỏng rát đã bị tầng tầng ô lọng cấp che kín mít. Tội nhân vốn dĩ phải bị bắt quỳ giữa sân phơi nắng nguyên ngày, lúc này đã bị người ấn đè nằm nghiêng xuống thảm, đầu gối lên gối mềm, trên thân phủ một lớp áo dày, trên đầu che kín ô lọng, xung quanh còn đặt bồn băng giảm nhiệt, ngoại trừ vẫn đang bị trói, còn lại nhìn hoàn toàn như đang hưởng thụ, không hề giống như đang chịu hình.

- Hoàng thượng nói phơi ba ngày, không phải ba ngày ba đêm, cho nên mặt trời vừa lặn ta có thể đem hắn vào nhà đi? Hoàng thượng bảo phơi, không hề bắt phơi nắng, cũng không hề yêu cầu phải phơi da thịt trần, ta thương cảm hắn chịu khổ, cho hắn thêm vài tấm áo cũng không thành vấn đề nha? Còn có, hoàng thượng không hề yêu cầu phơi như thế nào, nằm phơi cũng không tính là khi quân đi?

Tiểu thái giám: ...

Hắn đã từng nghe sư phụ nói, vị đại nhân này là người quái lạ, hoàng thượng lại rất dung túng, lúc này hắn mới đích thân nhìn thấy. Thánh chỉ ghi rõ giấy trắng mực đen, vị đại nhân này lại có thể bẻ ra thành như thế này được.

Quan trọng hơn là, hắn không biết phải làm thế nào để phản biện lại a!!!

Tiểu thái giám chỉ có thể run như cầy sấy ngồi giám hình, nhìn vị đại nhân này cười tủm tỉm dúi một thỏi bạc nặng trĩu vào tay hắn, đồng thời bảo hắn, hắn nếu cảm thấy hành động tránh phạt này là khi quân, hắn có thể thoải mái về báo cáo với hoàng thượng.

Có cho hắn mười cái mạng hắn cũng không dám báo cáo !!!

Giữa một tiểu thái giám và một vị đại thần, hoàng thượng sẽ nghiêng về phía ai? Không cần nói cũng biết.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net