Chương 06 - Võ hiệp hệ thống đã xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 06 – Võ hiệp hệ thống đã xuất hiện

Lâm Thừa Húc bày ra đại trận ngay ở trong sân, rồi hắn gọi người dọn ra cái bồ đoàn, kéo ra cái bàn thấp, ngồi ở dưới đất trải thảm ăn bánh uống trà, thư thả đọc sách, miễn bàn có bao nhiêu thích ý. Tràng cảnh nhìn vào thực quái dị, nhưng không ai dám ý kiến nhiều một câu.

Tu Viễn nằm trên thảm, tay chân vẫn bị trói, hắn hơi nhúc nhích, thấp giọng nói:

- Phụ thân, ngài không cần hưng sư động chúng như vậy...

- Ngươi còn nói? Việc này do ai mà ra?

Chỉ một câu, Tu Viễn liền yên tĩnh.

Lâm Thừa Húc ngồi ở ngoài sân nguyên một buổi chiều. Trời vừa tắt nắng, hắn đã gọi gia đinh đem người đưa vào phòng, đem thảm cùng ô dọn đi, ngày mai tiếp tục bày trận.

Nhanh chóng đem bụng Tu Viễn lấp đầy, Lâm Thừa Húc mới có thời gian gọi đại phu đến nhìn xem tỉ mỉ những vết thương ở sau lưng. Từ sáng đến chiều lăn qua lộn lại, vết roi đã sưng to, sờ lên thấy nóng hầm hập. Cũng may trước đó nó đã từng được tẩy sạch lên thuốc, cho nên không đến mức khiến người phát sốt.

- Thấy ngốc chưa, rượu mời không uống thích uống rượu phạt.

- Hài nhi sai rồi.

- Người không sai chẳng lẽ ta sai?

Tu Viễn không biết nói sao, hắn lại cúi đầu nhận sai. Lâm Thừa Húc không lại tiếp tục nhân thân công kích, hắn ngồi yên xem đại phu cầm một lọ thuốc cẩn thận tỉ mỉ thoa lên những vết lằn đậm trên lưng. Mỗi một lần chạm mạnh một chút, Tu Viễn lại cong người, bàn tay khẽ nắm chặt.

- Ngày mai vẫn tiếp tục thế này a...

Lâm Thừa Húc thở ra một câu, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ. Mới một phần ba số lượng, tình huống đã thành như thế này, nếu đầy đủ số lượng, kia không phải là đánh cái nát bét?

A, Tử Duệ, ngươi bảo tìm cách châm chước giảm nhẹ, kết quả chính là ném việc cho ta tự tìm cách lách thánh chỉ? Ngươi tốt lắm!

Lâm Thừa Húc lại mắng ai đó mười tám biến, đến lúc nhìn lại thằng nhóc trước mặt, kẻ gây nên mọi việc, hắn cũng không nhịn được trong lòng mắng mười tám biến. Trước đó ở Ma giáo phải không, làm lâu la phải không, không biết cẩn thận một chút vạn sự hanh thông à? Nghe nói ngoài giang hồ dân phong mở ra, tính tình hào sảng, nghĩ gì nói đó, trực lai trực vãng, nhưng thứ đó không dùng được khi ở kinh thành. Ở kinh thành cần khoác da thâm bất khả trắc, một lời nói khiến người miên man, một hòn đá ném xuống phải trúng vài con cá.

Hừ, ngốc như vậy chắc chắn không phải kế thừa từ hắn.

Lâm Thừa Húc trong lòng mắng đủ, hắn mới nghĩ đến bây giờ phải làm thế nào. Phơi ba ngày, việc này hắn có thể lách, còn như phạt roi, hắn chưa nghĩ ra được kế gì có thể dùng.

Nghĩ một lúc, hắn đứng lên, đi sang phòng bên, dựa lưng vào cột, mắt nhìn một điểm mông lung ở trước mặt, nơi đó có một khung hình chỉ có một mình hắn thấy được.

Hắn đang nhìn xem võ hiệp hệ thống.

Trong hệ thống có gì dùng được? Thuốc hồi máu? Không dễ dùng. Hắn có thuốc hồi hồi 30.000 máu ngay lập tức, hồi 100.000 máu ngay lập tức, hồi 50% máu trong 1 ngày, hồi 100% máu trong 1 ngày. Hắn đã từng âm thầm kiểm tra qua, cấp độ như người bình thường, lượng máu cao nhất chỉ khoảng 10.000, nếu dùng chai 30.000 máu có thể ngay lập tức xóa sạch mọi vết thương, thậm chí gãy xương thủng phổi cũng có thể chữa được. Nó là thánh dược chữa thương, chỉ cần là ngoại thương nội thương dẫn đến suy yếu, kiểu gì cũng có thể trị khỏi. Đứa bé này khai có luyện võ, lại chỉ là lâu la, hắn suy đoán cấp độ hẳn là không cao, lượng máu cũng sẽ ít, cho nên không thể dùng.

Các vật phẩm tăng phúc? Có loại tăng sức tấn công, tăng chí mạng, tăng xuyên giáp, tăng phòng thủ, nhưng một món ăn ăn vào sẽ tăng công lực... Thứ này có thể dùng, nhưng không phải hiện tại.

Nếu không thể dùng vật phẩm, vậy thì chỉ có thể dùng chiêu thức. Hắn kéo đến trang thông tin nhân vật, trầm ngâm một hồi lâu.

Hắn trước kia chơi đùa, có tạo vài cái tài khoản với nhân vật có chức nghiệp khác nhau, như kiếm sư, võ sư, chiến sĩ, sát thủ, cung thủ, cầm sư, vũ sư. Võ Sư và kiếm sư là hai hệ phái hắn đã leo đến cấp độ cao nhất 100, cầm sư cùng vũ sư là hệ phụ trợ, cấp độ chỉ khoảng gần 30.

Hân tra một lúc, ngón tay giơ lên giữa không trung, ở phía trên hình của vũ sư, do dự.

Mỗi lần chuyển hệ, thời gian làm lạnh là 3 ngày. Hắn chuyển sang tài khoản có cấp độ thấp, các hạng chỉ số của hắn đều sẽ bị kéo thấp đi. Hệ thống chiêu thức thay đổi, khi xuất chiêu, động tác cũng sẽ thay đổi, thậm chí ngay cả thói quen hằng ngày cũng sẽ sinh ra biến hóa.

Trên thế giới có tồn tại thứ gọi là bệnh nghề nghiệp a.

Kiếm sư sẽ có thói quen khi cầm trong tay bất kỳ vật gì dài và thuôn đều sẽ huơ vài cái, võ sư có tật xấu là thường xuyên đập bàn đá ghế đạp gốc cây, còn vũ sư, bọn họ dùng điệu múa để tăng phúc cho đồng minh, cho nên bọn họ nghe nhịp điệu là sẽ nhún nhảy, chân tay dẻo dai, hoạt động không ngừng.

Nếu chuyển sang vũ sư, hắn có khả năng ở trong phòng một mình cầm khăn lụa nhảy múa, sau đó đột nhiên mở khóa kỹ năng mới cũng không chừng. Ngộ nhỡ bị người bắt gặp, hắn sẽ thật sự muốn đào cái lỗ chui xuống đất. Quá xấu hổ, không thể gặp người.

Thế nhưng vũ sư có một kỹ năng, đó là cộng 40% kháng sát thương vật lý, kéo dài trong 2 ngày, thứ này vừa hay là thứ hắn cần.

Lâm Thừa Húc suy nghĩ trong ba giây, hắn quay trở lại phòng của Tu Viễn, đi đến mép giường, từ trên nhìn xuống, mệnh lệnh:

- Ngươi, ngồi dậy, khoanh chân, lưng thẳng.

Còn chưa quen cách xưng hô khác, Lâm Thừa Húc chỉ có thể gọi "ngươi". Tu Viễn nghe lời, liền chống người, bò dậy, khoanh chân ngồi trên giường, làm xong còn ngoan ngoãn hỏi lại:

- Phụ thân, là thế này sao?

Hắn hỏi xong, không nghe được câu trả lời. Trong lòng còn đang nghi hoặc, hắn chợt cảm nhận được một đôi bàn tay chạm lên vai mình, điểm một vài huyệt đạo ở trên lưng, theo sau đó là một luồng nội lực ôn hòa truyền tới.

Lâm Thừa Húc đã nhanh chóng ấn xuống hình dáng vũ sư, chuyển đổi hệ phái, rồi thi triển kỹ năng tăng phúc, dùng nó lên người Tu Viễn. Hơi thở của hắn lập tức biến hóa, từ thâm trầm hùng hậu dần dần trở nên yếu nhược, khí thế cũng giảm đi rất nhiều. Kỹ năng hắn dùng ra kia hóa thành một luồng nội lực ôn hòa, thẩm thấu vào từng chân tơ kẽ tóc thiếu niên trước mặt, trải dọc khắp các kinh mạch, cản thận bảo vệ tâm mạch.

Tu Viễn mở to mắt, vội vàng nhúc nhích muốn thoát khỏi cánh tay kia, lại bị người nắm lại:

- Ngồi yên, ngươi muốn đau sốc hông hay sao?

Tu Viễn không dám lại nhúc nhích, nhưng hắn vẫn kiên trì nói:

- Phụ thân, đây chỉ là trừng phạt nhỏ, hài nhi chịu được. Ngài không cần phải làm như vậy, ngài thu tay lại đi.

- Ha hả, trước không nghe lời thân cha, đem sự làm tạp thành hiện tại, bây giờ lại muốn cãi ta? Còn chưa vào nhà ta, ta đã quản không được ngươi rồi?

- Ngài vĩnh viễn quản được hài nhi, nhưng xin ngài đừng như vậy đạp hư thân thể chính mình, hài nhi không đáng...

- Ta thấy đúng tức là nó đúng, ta thấy đáng có nghĩa nó đáng. Ngươi chớ có nhiều lời. Vận lực nhanh lên.

Không cho Tu Viễn nói thêm cái gì, Lâm Thừa Húc chuyên chú vào truyền công bảo hộ tâm mạch. Tu Viễn không lại nói cái gì, chỉ là nét mặt của hắn nói rõ hắn tâm thần không yên. Đến lúc Lâm Thừa Húc buông tay ra, đứng lên chuẩn bị rời đi, hắn chân một trượt, té sấp xuống.

Tu Viễn vội vàng xoay người bắt lấy, may mắn đỡ được phụ thân hắn, không để người sấp mặt vào thành giường.

- Phụ thân, ngài không sao chứ?

- Không sao, chỉ có chút cảm giác không quen.

Từ cấp độ cao nhất chuyển thành cấp độ khá thấp, thân thể bỗng nhiên hư không, đầu nặng chân nhẹ, trong nhất thời hắn chưa kịp điều chỉnh, chân trượt. Hắn tinh tường cảm nhận được khi nãy trượt chân, bàn chân hắn đã tự động nhảy theo ba bước nhảy khác nhau, cũng may không ai phát hiện.

- Cũng may có ngươi đỡ, ta mới không... khoan đã, ngươi đỏ mắt cái gì?

Tu Viễn luống cuống, vội quay mặt đi:

- Không có, chỗ này hạt cát có chút nhiều.

Ở trong phòng, lấy đâu ra cát? Lâm Thừa Húc ngoảnh đầu nhìn cửa sổ, gật gật:

- Ân, hôm nay gió thổi có điểm mạnh, nhiều cát thực.

Tu Viễn mặt càng đỏ, vội vàng đổi chủ đề:

- Phụ thân, ngài không có nội lực bàng thân, nếu có người đối ngài bất lợi...

Lâm Thừa Húc trầm ngâm trong chốc lát:

- Khi đó ta sẽ kéo ngươi ra làm đệm lưng.

Tăng 40% kháng sát thương vật lý, dùng làm đệm lưng thật sự rất phù hợp. Tu Viễn lại hiểu phụ thân hắn muốn dựa vào hắn, hắn thận trọng gật đầu:

- Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ hộ ngài không có việc gì.

Lâm Thừa Húc lộ ra vui vẻ, tiện tay đưa tay xoa đầu Tu Viễn:

- Ngoan, trẻ nhỏ dễ dạy.

Tu Viễn bị xoa đầu, hắn sững người, mở to mắt, mặt đỏ như trái cà chua, may mà hắn đã vội quay lưng lại, phụ thân hắn hoàn toàn không hay biết.

Phụ thân đi rồi, hắn lén lút đưa tay lên, sờ sờ dúm tóc nơi khi nãy hắn được phụ thân chạm tới, vẻ mặt lộ ra vui vẻ, lại rất nhanh chuyển thành khó xử.

Sau đó, trong phòng chợt xuất hiện một tiếng thở dài.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net