Chương 08 - Ngày thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 08 – Ngày thứ ba

Lại đắc ý thắng thêm một ván, Lâm Thừa Húc hài lòng nhấp một ngụm trà, rồi gọi người cho Tu Viễn uống một chén canh gà ấm ấm bụng.

- Ta có việc phải đi, xong việc ta quay lại bồi ngươi. Ngươi cứ ở đây, có gì cần thì gọi gia đinh trợ giúp. Ngũ cốc không tiến, nhưng vẫn có thể uống nước, vẫn có thể đi thay xiêm y, đừng bạc đãi bản thân.

- Hài nhi nghe rõ.

- Thành tâm của ngươi, ta nhận được rồi. Đau chân thì trèo lên thảm ngồi, có biết không?

- Vâng, phụ thân.

Thấy Tu Viễn biểu hiện ngoan ngoãn, Lâm Thừa Húc ngứa tay, lại vò đầu Tu Viễn một phen. Tu Viễn đối với việc đột nhiên bị tập kích vẫn chưa quen thuộc, cả người hắn cứng đờ một lát, sắc mặt lại là hồng.

Chờ phụ thân đi rồi, hắn vẫn quỳ ở nơi đó sững người, một lúc lâu chưa hồi thần.

Đây là phụ thân a.

Không giống sư phụ, không giống mẫu thân, là phụ thân, ruột thịt cái loại này.

Hắn từng nghe qua người ta nói, phụ thân là thế nào, có người hỉ khí dương dương khoe ra, có người lại im lặng không dám nói nửa câu.

Hắn không biết phụ thân là người thế nào. Có lúc hắn ảo tưởng phụ thân rất hung dữ, có chút khắc nghiệt, có lúc hắn lại ảo tưởng phụ thân sẽ thích hắn nhiều một chút, sẽ khen hắn nhiều một chút, đối hắn đặc biệt một chút.

Ảo tưởng quá vài năm, hắn liền hết hy vọng.

Ở Ma giáo sống vẫn tốt, sư phụ đối hắn vẫn tốt, mẫu thân cũng không tệ bạc hắn, hắn nên cảm thấy đủ.

Đến lúc hắn nghe ngóng ra được phụ thân hắn là người nào, đang làm gì, tính tình ra sao, hắn liền sinh ra một chút cảm giác hướng tới.

Nhưng cũng chỉ vậy, không hơn.

Hắn biết, phụ thân hắn là bạch đạo. Là phú ông, nắm dược liệu, chuyên vung tiền cứu trợ thiên tai, sự tích tầng tầng lớp lớp, bát quái cũng không hề thiếu, thuyết thư tiên sinh kể về phụ thân hắn rất nhiều.

Càng là như vậy, hắn lại càng sinh ra thấp thỏm.

Người như thế, chắc chắn sẽ không nhận hắn.

Thế nhưng là, lúc này hắn vì một cái lý do, tìm đến nhận cái thân.

Hắn thừa nhận càng đến gần Vô Ưu sơn trang, hắn càng e ngại, vài lần muốn xoay đầu chạy, rồi lại cưỡng ép chính mình đi tiếp.

Hắn cầm tín vật trình lên, những tưởng nhà cao cửa rộng sẽ làm khó dễ hắn đủ điều, kết quả người kia nhẹ nhàng mà lại kiên quyết một ngụm cự tuyệt hắn.

Hắn lại không có bất kỳ lý do gì có thể phản bác lại được.

Hắn ngay tại lúc đó, thậm chí đã hoài nghi chính mình có thật là huyết thống của người kia hay không.

Hắn bị cự tuyệt lại kích phát cứng đầu, quyết định đâm tới. Thái độ của phụ thân cho hắn một chút hy họng, hắn nhất định nắm lấy.

Người như vậy, hắn phải đối xử thế nào?

Tất nhiên phải đủ kính trọng, đủ chân thành, đủ tận tâm.

Kết quả hắn trèo đến được vị trí hầu cận, làm chưa được mấy ngày đã bị đuổi ra khỏi phủ. Qua mấy ngày ở chung, hắn dò ra được phụ thân mạnh miệng mềm lòng, cho nên khi bị đuổi, hắn quỳ ở ngoài cửa chờ xem thái độ phụ thân.

Lần này, hắn va phải xương cứng.

Hắn quỳ lâu, té ngã xuống đất, mắt nhắm nghiền, gần như sắp hôn mê, lại bị người đưa vào phủ, ở một bên nghe trộm tiếng lòng của phụ thân.

Hắn dựa vào đó, tiếp tục kế hoạch bước tiếp theo. Hắn còn chưa kịp làm gì, phụ thân đã trước xuống nước, xách hắn đi tới tận trước mặt hoàng đế nhận thân.

Giang hồ nhân sĩ không thích cùng quan lại đối diện. Bị kéo vào hoàng cung, hắn có chút sợ hãi. Hắn nghe lời dặn, không nhìn, không nói, yên tĩnh theo sát phụ thân, yên tĩnh quỳ. Nhưng đến khi hắn nghe hoàng đế mở miệng cho phép hắn nhập tịch, hắn gấp không chờ nổi mà đáp ứng. Hắn không muốn phụ thân từ chối, cho nên nhanh chóng chớp lấy cơ hội này.

Vì mục đích, không từ thủ đoạn. Từ trước đến nay hắn đều hành sự như vậy. Ăn một chút khổ thì có làm sao? Hắn cũng không phải chưa từng ăn qua.

Hắn vài lần bị phạt, người không quan tâm thì không nhìn, người có quan tâm thì sẽ tìm cách xin giảm hình, sau đó chờ hắn chịu qua xong, sẽ đem thuốc đến cho hắn đỡ đau.

Phụ thân ban đầu cũng mặc kệ hắn chịu roi, không quan tâm để ý, hắn nghĩ, đây đã là kết cục tốt nhất. Dù sao cũng là hắn tự chủ trương, cố ý tìm cách được nhập gia phả, phụ thân tức giận là chuyện bình thường.

Nhưng sau đó cách phụ thân hành xử lại vượt quá tất cả các loại ảo tưởng hắn tự suy nghĩ ra.

Phạt phơi ba ngày, hắn lại được che kín mít, mặt đất ấm áp lại mềm mại, không khí cũng được bồn băng làm dịu, ánh mặt trời đã bị những cái lọng che chắn đến không còn gì. Hắn có đói bụng cũng nhanh chóng được bưng canh gà tới, bảo đảm hắn không mệt ngất đi, bất tỉnh nhân sự. Hắn bị thương, thuốc men cũng có, đại phu cũng đến, cái gì cũng không hề thiếu.

Tu Viễn khẽ nhúc nhích chân.

Quỳ lâu như vậy trên đất cứng, chân vẫn không tê mỏi, cũng không thật quá đau. Hắn cảm nhận được loại nội lực hôm qua phụ thân cho hắn đang du tẩu quanh người hắn, xua đi cái đau đớn khó chịu từ hai đầu gối truyền lên.

Đây là thân cha ư?

Hắn suýt chút nữa nói lậu miệng, suýt chút nữa muốn tin tưởng.

Nhưng hắn đến đây, động cơ không thuần. Hắn không thể nửa đường đổi ý.

Hắn rối rắm, quỳ nguyên một buổi trưa.

Trời xế chiều, Lâm Thừa Húc mới về đến phủ đệ. Liếc thấy Tu Viễn vẫn quỳ trên nền gạch, hắn âm thầm thở dài, gọi gia đinh đem người đưa vào trong, lấy thuốc xoa lên giảm đau.

Còn một ngày cuối, cần phải giữ thể lực sung túc để đối phó mới được.

*******************

Ngày thứ ba, trận trượng vẫn được bày ra y như ngày thứ hai, hình tiên cũng bị đổi thành phất trần. Hình phạt vốn dĩ là nặng nề, bị Lâm Thừa Húc bẻ lái thành đơn giản nhẹ nhàng, toàn bộ những thứ hung ác đều bị hắn cho bay không còn một mảnh.

Chỉ là việc phạt phơi bên ngoài sân quả thực nhàm chán. Tu Viễn kiên trì quỳ lãnh phạt, Lâm Thừa Húc cũng không tiện bỏ mặc không màng, hắn dứt khoát xách bàn thấp ra sân ngồi, ở ngoài sân xử lý giấy tờ, thuận tiện ăn một chút bánh, uống một chút trà.

Giấy tờ đã tạm ổn, Lâm Thừa Húc gọi đến vài người, thấp giọng dặn dò vài câu, rồi xoay sang Tu Viễn đang quỳ kế bên, tủm tỉm nói:

- Quỳ không cũng thực nhàm chán, hay là chơi với ta một trò chơi đi?

Tu Viễn nghe đến chơi trò chơi, trong lòng lập tức đề phòng, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ vô hại:

- Là trò gì vậy phụ thân?

- Chúng ta sẽ chơi tài xỉu.

Lâm Thừa Húc cao hứng nói:

- Đổ ba con xí ngầu, tổng điểm trên 9 là tài, dưới 9 là xỉu. Ta và ngươi có một số tiền vốn, chơi 50 cục, mỗi lần cược tài xỉu tối đa một phần mười số tiền, đến cuối cùng ai cao hơn liền thắng. Chơi không?

Tu Viễn nghe xong, hắn hiểu đây là trò chơi đổ xí ngầu bình thường ngoài sòng bạc, chỉ là không biết phụ thân có dùng chiêu gì, xí ngầu có bị động tay chân hay không, hay là lại đang chơi phụ thân liền hỏi hắn mấy câu. Hắn gật đầu:

- Hài nhi chơi với ngài.

- Thực tốt quá. Ta đi sòng bạc chơi vài lần, đoán mười lần chỉ có vài ba lần trúng. Hừ, ta mới không tin vận khí của ta tệ như vậy! Lần này nhất định phải kiếm lời!

Tu Viễn nhìn phụ thân hắn, trong lòng lăn lộn cân nhắc vài biến. Ban đầu ấn tượng trong hắn chính là cao lớn vĩ đại phụ thân, kế đến là nghiêm khắc khó gần phụ thân, thế rồi đột nhiên đổi thành hòa ái dễ gần phụ thân, đến tâm cơ giảo hoạt phụ thân, bây giờ lại thành ham mê bài bạc phụ thân?

Hắn có chút sờ không thấu.

Hắn bình tĩnh, tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, thăm dò xem lần này phụ thân lại giở chiêu trò gì. Bàn tài xỉu đã được bày ra, trước mặt là một đống ngân lượng. Phụ thân hắn cầm hai cái thẻ, chọn tài hay xỉu thì sẽ đem thẻ tương ứng đặt xuống. Còn hắn không thể dùng tay, chỉ có thể lên tiếng hiệu lệnh, để người khác thay hắn cá cược.

Nhà cái bắt đầu lắc xí ngầu. Hắn hỗn trong ma giáo nhiều năm, cũng có chút nội lực bàng thân, hắn nghe ra được tiếng xí ngầu nặng nhẹ. Khi xí ngầu dừng lại, hắn nhìn về phía phụ thân, chỉ thấy người đẩy ra một phần mười số ngân lượng, rồi cầm một cái thẻ đặt úp xuống.

Hắn vô pháp biết được phụ thân cược tài hay xỉu. Hắn nghĩ nghĩ, dựa theo cái hắn nghe được, hắn đặt cược ngân lượng vào tài.

Hắn đoán đúng.

Ván thứ hai, ván thứ ba... Hắn tai thính, cũng đã từng đi qua sòng bài, hắn nghe ra được xí ngầu này hoàn toàn không có vấn đề gì. Hắn đoán tài, nó là tài, hắn đoán xỉu, nó là xỉu, không hề có trò vừa đoán xong, nhà cái lại chơi chiêu, đẩy xí ngầu lật đi, sửa lại kết quả.

Bất tri bất giác, năm cục trôi qua. Tu Viễn chăm chú chờ nghe xí ngầu, đột nhiên hắn nghe phụ thân hắn hô lên:

- Ngươi hút hết vận may của ta rồi à?

Tu Viễn đột nhiên giật mình, nhìn lại thì thấy đống ngân lượng trước mặt hắn đã cao lên trông thấy, còn phía bên phụ thân hắn đã vơi đi một ít. Hắn có chút lạnh người, mải mê nghe xem xí ngầu có chơi chiêu trò gì hay không, hy vọng hắn đoán xong xí ngầu lại ra số khác, hắn không để ý hắn đã thắng liền năm cục. Hắn vội vàng che lấp:

- Phụ thân, cái này... có lẽ vài cục sau tình hình sẽ khác đâu.

Lại đổ tiếp năm cục, lần này Tu Viễn học ngoan, hắn đoán đúng một ván, lại đoán sai vài ván, cố gắng làm cho đống ngân lượng trước mặt mình vơi đi, nhìn cho có vẻ hắn thắng hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Mười cục trôi qua, số tiền hai bên đã trở lại ngang bằng nhau, bên Tu Viễn nhỉnh hơn một chút. Lâm Thừa Húc xoa xoa cằm, đột nhiên lại nảy ra một ý:

- Ngươi nãy giờ đều cược tối đa, ta cũng vậy, hay là bây giờ đổi luật chơi một chút?

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net