Chương 07 - Cờ năm quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 07 – Cờ năm quân

Sáng hôm sau trời còn tờ mờ, đoàn người thi hình lại đến, giống như ngày hôm qua, Tu Viễn vẫn bị người lột sạch chỉ chừa nội y, kéo ra gốc cây buộc lại.

Không trực tiếp thấy được vết thương, Lâm Thừa Húc cũng không biết chiêu thức tăng phúc hắn làm có hiệu quả hay không. Hắn đứng nhìn một lúc, còn chưa nhìn được hoa dạng gì, hắn đã bị một vấn đề khác làm phiền não.

Bởi vì tiếng roi, tiếng đếm, tiếng rên la, những thứ đó vừa có âm sắc, vừa có độ ngân nga, còn có cả nhịp điệu! Vũ sư nghe nhịp điệu là thân thể sẽ âm thầm nhún nhảy theo, hắn mới đứng được một lát, hắn đã bao nhiêu lần dùng chân gõ nhịp, đã xoay đầu gối lắc cái hông biết bao nhiêu lần rồi.

Hắn cả người đều cảm giác không khỏe!

Lâm Thừa Húc lật đật rời đi, tai không nghe thân không phiền. Đi được một lát, hắn lại vòng trở lại.

- Vị công công này, ta thấy đã là phạt roi, roi nào cũng là như nhau cả. Hay là công công ngài dùng thứ này đi, thực yên tĩnh, cũng có lực.

Lâm Thừa Húc lại gần giám hình công công, đem thứ hắn có trong tay đưa ra. Giám hình công công nhìn xuống, hắn thấy, đó là một cây phất trần.

Giám hình công công: ...

Phất trần không phải là roi cơ mà?! Ở phương ngữ hay tiếng nói của kinh thành, nó đều không phải "tiên".

Dùng cái này?!?!

Lâm Thừa Húc thấy giám hình công công không tin hắn, hắn rất tỉnh, cầm phất trần lên huơ huơ vài cái. Phất trần xé gió, kéo ra tiếng vun vút, rồi đi theo một đường cong xinh đẹp đánh lên bàn, gạt rớt ly trà xuống dưới nền sân.

- Công công ngài nhìn xem, thứ này cũng thật có lực.

Lâm Thừa Húc mặt không đỏ tim không nhảy lên tiếng. Trộm vía, vì phất trần cũng gần giống như một loại công cụ múa, vũ sư có thể dùng được, cho nên hắn cầm lên xong liền thi triển một chiêu thức tấn công của vũ sư, hiệu quả không tệ lắm.

Giám hình công công: ...

Vị đại nhân này, trong đây chỉ có ngươi có thể dùng phất trần đánh rớt ly trà được thôi a, chúng ta dùng phất trần bao nhiêu năm nay, một chút công phu này của ngươi, chúng ta không học được a!!!

Giám hình công công tròn mắt nhìn Lâm Thừa Húc, cánh tay hắn đã bị người dúi cho một thỏi bạc nặng trĩu. Hắn lom lom nhìn thêm vài giây, cuối cùng cũng nhân nhượng, gọi hai tráng hán thi hình đổi ngọn roi hình tiên thành cây phất trần.

Lâm Thừa Húc thấy việc đã xong, hắn từ lúc nào đã lỉnh đi mất. Còn ở lại, hắn sẽ lại phải nghe nhịp điệu a!

Hắn trốn ra một góc xa, chờ cho đến khi người trong sân xong việc, hắn lại gọi binh đoàn gia đinh của mình ra, quét sân trải thảm giương ô đặt bồn băng, trận trượng so với hôm qua cũng không thua kém gì.

Tu Viễn đã có chút chột dạ:

- Phụ thân, hài nhi làm phiền ngài vất vả, ngài phạt hài nhi quỳ tỉnh lại cũng là đúng lý hợp tình. Ngài cũng không cần hưng sư động chúng lần nữa.

- Ta làm việc của ta, ngươi cứ quỳ của ngươi, hai việc này có liên quan?

Tu Viễn cạn lời. Hắn cảm thấy rất liên quan, nhưng lại không nói được lời nào phản bác. Hơn nữa, nhi tử phản bác phụ thân là trái đạo lý, hắn không thể làm.

Thảm dày ấm áp được trải khắp mặt sân, ngay cả chỗ quỳ của Tu Viễn cũng bị trải kín. Thế nhưng lần này hắn cương quyết không chịu đổi tư thế, kiên trì quỳ trên nền gạch lạnh toát, đầu gối chạm vào đất cứng ma ma đau đau, hắn cũng không để tâm, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh quỳ thẳng.

- Lên thảm quỳ.

Tu Viễn nghe phụ thân bảo, hắn quật cường nói:

- Phụ thân, ngài tâm hệ hài nhi, không ngại vất vả, hài nhi khắc ghi trong lòng. Ba ngày này là cơ hội hài nhi nhận tổ quy tông, nếu quá qua loa, thực sự không có thành ý. Xin ngài cứ để hài nhi quỳ, này xem như một chút tâm ý của hài nhi đi.

Lâm Thừa Húc nhìn chăm chú Tu Viễn, hơi nhướn mày.

Nếu cả ba ngày đều tìm cách lảng tránh, thật sự là không có thành ý. Nhưng hôm nay mới ngày thứ hai, thời gian còn dài, chưa gì đã muốn "thành tâm"?

Thằng nhóc này, toàn thích chịu khổ, chẳng lẽ có máu thụ ngược cuồng?

Này thật là làm khó hắn.

Hắn nghĩ lại nghĩ, cuối cùng thở dài, ngộ nhỡ là như vậy thật, vậy hắn che giấu một hai là được. Thụ ngược cuồng sao, không gây hại kẻ khác, cũng không phải là đại sự gì.

Vui vẻ là tốt rồi.

Lâm Thừa Húc ngước đầu nhìn trời. Thời gian còn sớm, hắn nếu rời đi, hắn sợ người của hắn không trấn được thái giám, thêm thằng nhóc này thích chọn khổ mà ăn, rất có khả năng mớ ô dù của hắn sẽ bị người bảo dọn đi mất.

Suy nghĩ một lát, hắn liền gọi người bưng một cái bàn cờ thấp bày ra giữa sân, ngay trước mặt Tu Viễn. Hắn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, Tu Viễn quỳ thẳng trước mặt, ở giữa hai người là bàn cờ cùng với hai hũ quân cờ một trắng một đen.

- Ta có một trò chơi mới, gọi là cờ năm quân. Hôm nay trời đẹp, chơi với ta vài ván xem.

Tu Viễn không dám làm ngơ, chỉ có thể quỳ đáp lời:

- Phụ thân, hài nhi đang bị trói, không thể cùng ngài chơi cờ.

- Không sao, ngươi chỉ cần nói hàng ngang bao nhiêu hàng dọc bao nhiêu, tự có người thay ngươi đặt cờ.

- Phụ thân...

- Không cần ngại ngùng, chú ý nghe kỹ luật chơi.

Lâm Thừa Húc nói xong luật chơi, hắn cưỡng ép Tu Viễn cùng hắn chơi. Tu Viễn không dám cãi lời, chỉ có thể bồi phụ thân chơi cờ. Hắn học hỏi rất nhanh, cờ năm quân luật chơi đơn giản, chỉ qua một ván, hắn đã biết làm thế nào cùng phụ thân giằng co.

Lâm Thừa Húc bốc lên một quân cờ, chăm chú nhìn bàn cờ, lơ đãng hỏi một câu:

- Bình thường ngươi giúp sư phụ làm cái gì?

Tu Viễn có trong nháy mắt thất thần, vội nói:

- Hài nhi chỉ là làm tạp vụ, không đáng nhắc tới.

- Tạp vụ cũng là công việc, tỉ mỉ kể một chút xem.

- ...Hài nhi sáng sớm sẽ dậy quét tước một chút, chuẩn bị trà nước điểm tâm, sau đó là làm chân truyền lời gửi thư, thỉnh thoảng được sư phụ mang ra bên ngoài một vòng.

Lâm Thừa Húc gật đầu, đặt xuống một quân cờ:

- Tới ngươi.

- A... hàng dọc mười, hàng ngang bảy.

- Ừm, làm nhiều thứ như vậy, bình thường có sở thích gì không, cái gì đặc biệt hứng thú, muốn biết thêm nhiều nữa chẳng hạn?

- Phụ thân, hài nhi không có cái gì ham thích...

- Tới ngươi.

- Ngang chín, dọc năm.

- Là không có ham thích, hay là chưa tìm ra?

- ...Hài nhi không rõ ràng lắm.

- Thích nấu cơm không?

- Cái đó hài nhi biết làm.

- Thêu thùa may vá?

- ...Nếu trong giáo không người, hài nhi cũng sẽ làm.

- Ừm, biết chữ không?

- Hài nhi có biết một chút.

- Đã đọc qua những sách gì?

- ...Hài nhi đọc qua một chút tạp thư, còn có hiếu kinh.

Cánh tay Lâm Thừa Húc dừng một lát, hắn lại làm như không có việc gì, đặt một quân cờ xuống.

- Tới ngươi.

- Ngang mười hai, dọc bốn.

- Đọc qua dư địa chí?

- Cái đó, hài nhi có nghe thuyết thư qua.

- Võ công tâm pháp?

Tu Viễn giọng nói nghẹn một chút:

- Cũng đã có.

- Có cái gì khó hiểu sao?

- ...Võ công thượng thừa phức tạp sâu xa, hài nhi không có quyền được học.

- Bình thường luyện võ ở đâu?

- Đều ra sân sau cùng luyện với đồng giáo.

- Công phu quyền cước hay còn có vũ khí?

- ...Có vũ khí.

- Đã từng bị thương sao?

- Đã từng.

- Trên núi có bạn bè không?

- ...Hài nhi cũng có một ít bằng hữu.

- Nhìn màu sắc gì thì cảm thấy vui vẻ?

- Ngô, màu đen đi.

- Tới ngươi.

- A... ngang mười lăm, dọc tám.

Lâm Thừa Húc vừa nghe xong, hắn đặt một quân cờ xuống bàn, đắc chí nói:

- Năm quân, ta thắng.

Tu Viễn nhìn bàn cờ, nhìn lại phụ thân hắn dương dương tự đắc, hắn trong nhất thời không biết phải làm sao, trong lòng lại âm thầm thở ra. Vừa trả lời câu hỏi vừa đánh cờ, nếu không chú ý là sẽ nói lậu miệng. Phụ thân không hỏi nữa, hắn cũng sẽ không bại lộ.

Nhưng nếu Tu Viễn được như nguyện, Lâm Thừa Húc liền không phải Lâm Thừa Húc.

Các quân cờ được dọn đi, Lâm Thừa Húc lại một lần nữa hạ cờ. Tu Viễn chăm chú đánh cờ, được một nửa, Lâm Thừa Húc lại bắt đầu hỏi:

- Ta nghe nói đứng tấn dễ bị đau chân, đó là bị thương hay chỉ là mệt mỏi?

- A, chỉ là mệt mỏi, bóp thuốc xong là không có việc gì.

- Phòng thủ tự vệ, dùng cạnh bàn tay mạnh hay nắm đấm mạnh?

- Nắm đấm đi.

- Ngươi đi.

- Ngang năm dọc tám.

- Ừ, nhưng sẽ đau tay, nghe nói còn trật cổ tay.

- Luyện chừng mười năm, cổ tay rắn chắc, không đau.

- Khi xuất chiêu, có người chuộng cơ bắp, có người dùng nội kình. Cái nào tốt hơn?

- Nội kình tốt hơn.

- Luyện rất lâu à?

- Không lâu lắm, vài năm là có.

- Ngươi luyện bao lâu?

- Hài nhi luyện ba năm... ba mươi năm cũng không có.

Tu Viễn giật mình sửa miệng, phù, nguy hiểm thật, suýt nữa hắn bị bầu không khí thân thiết này cấp hố. Hắn có chút kinh dị nhìn người đang ngồi ở trước mặt, bộ dạng vẫn ôn hòa thân thiết, tựa như không hề để ý hắn vừa nói sai cái gì. Hắn đã từng trải qua huấn luyện tra khảo, miệng kín thực, nhưng hắn không ngờ được hắn lại suýt té ở chỗ này.

Tu Viễn khẽ cắn môi, bộ dạng vẫn tỏ ra vô hại, tinh thần lại khẩn trương, đối phó lấy cục diện trước mắt.

- Năm quân, ta lại thắng.

Lâm Thừa Húc hỉ khí dương dương hô lên. Tu Viễn cả người hơi thả lỏng, sau lưng đã có chút mồ hôi.

- Phụ thân, ngài cũng mệt mỏi, hay là ngài đi nghỉ ngơi trước?

- Ta chưa mệt, thêm một ván.

- ...Vâng.

Ván thứ ba, Tu Viễn kiên quyết giữ vững mục tiêu một hỏi ba không biết. Lâm Thừa Húc lại không hỏi về võ công, hắn lại hỏi những chuyện lông gà vỏ tỏi:

- Trứng gà năm nay giá đắt, có nên nuôi gà đẻ trứng không?

- Cái này, hài nhi không rõ.

- Nếu ta cần hai mươi cân dược liệu, ta nên mua của lái buôn hay của bình dân?

- ...Hài nhi xấu hổ, không biết.

- Năm nay mưa to, ruộng đồng thất thu, bây giờ muốn tích đủ lương thực thì phải làm sao?

- Hài nhi không biết.

- Thử thử đoán xem.

- Tìm nhà bán lương rồi mua?

Lâm Thừa Húc lại hỏi thêm vài câu, Tu Viễn quả nhiên một hỏi ba không biết, có vài câu hắn ba phải cái nào cũng được. Lâm Thừa Húc thấy Tu Viễn ngập ngừng, hắn chỉ tủm tỉm cười.

Đi theo sư phụ gảy bàn tính lại không biết giá hàng, không biết nhập hàng thế nào thì tốt, không biết thu chi ra làm sao, mà hỏi về võ công thì lại rất tâm đắc.

Ha hả, thằng nhóc, còn muốn giấu ta cái gì à?

Cứ từ từ, chúng ta còn nhiều thời gian đâu.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net