Chương 16 - Âm thầm hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 – Âm thầm hành động

Trong lòng gõ định chủ ý, Lâm Tu Viễn liền chăm chỉ đến thư phòng, mượn rất nhiều cớ để đi, từ hầu hạ phụ thân bưng trà đổ nước, đến giao thư chạy chân, đến giao nộp bài tập. Hắn lén lút quan sát hết một vòng thư phòng, ghi nhớ những chỗ khả nghi cất giấu đồ quan trọng, chờ nửa đêm vào những ngày thân vệ canh gác không có kinh nghiệm, hắn lại trèo tường leo mái ngói chuồn đến thư phòng phụ thân lục lọi. Lấm la lấm lét đi đêm được mấy hôm, ban ngày tích cực làm con ngoan, hắn liền nghe được tin, phụ thân sắp đi ra ngoài.

Lam Tu Viễn thực cẩn thận điều tra. Phụ thân có một chuyến hàng giao cho đại hộ khách, cho nên vị tiền bối đồng học của hắn cùng với vài thân vệ được phái đi áp tiêu, còn phụ thân thì đem theo một số người nữa xuôi về phía Tây Bắc nói chuyện với một nhà lái buôn dược liệu, nghe nói là để đả thông đường buôn bán với các nhóm dân tộc phía Tây. Cả hai việc này đều cần thời gian, nhanh thì ba tuần chậm thì một tháng. Trong sơn trang chỉ còn lại quản gia, một nhóm thân vệ thân binh hộ trang, cùng với hắn.

Này đúng là cơ hội tốt!

Lâm Tu Viễn tiếp tục ngoan hiền, chờ được đến ngày phụ thân rời đi, trước khi người đi còn dặn dò nếu gặp kẻ xấu tấn công thì trốn đi chờ cứu, hắn mới bắt đầu vươn ra móng vuốt. Cấu trúc sơn trang hắn đã dò ra tám chín phần, những nơi khả nghi hắn đều đã âm thầm ghi nhớ, lúc này sơn trang đối ngoại kín mít, đối nội lơi lỏng, lại càng thuận tiện hắn hành sự.

Trời tối, Lâm Tu Viễn lẻn vào trong thư phòng của phụ thân, trắng trợn lục lọi. Hắn tìm khắp các ngõ ngách, lướt qua các quyển thư tịch, dò tìm xem có đơn thuốc nào đặc biệt hay là có cơ quan ẩn hay không. Một lần này dò tìm, hắn chẳng dò ra được cái gì liên quan đến đơn thuốc, ngược lại hắn lại bới ra được một đống sổ sách từ bao nhiêu năm, ghi chú giá hàng, mức thuế, biến động mùa vụ, còn có rất nhiều bản hợp đồng ký kết với những thương lái ở khắp đất nước. Hắn nhìn một lát, lại xếp lại chỗ cũ, lại đổi hướng, sờ đến một cái rương gỗ để ở góc phòng.

Rương có khóa, hắn vất vả một lúc mới mở khóa được. Đến lúc hắn mở nắp lên, ở dưới nắp rương lại có một cái nắp mới, trên nắp có hai rãnh nhỏ làm tay cầm, nhưng lại không có một chỗ nào để tra chìa khóa. Hắn sờ soạng mép rương, lấy tay gõ gõ, nghe ra được rương là rỗng.

Rương rỗng, lại không có chìa khóa. Nắp có tay cầm, vậy là phải nhấc lên, nhưng hắn phí sức chí trâu hai hổ đều không thể mở nổi.

Cái rương này, có cổ quái.

Hắn đã có xúc động muốn một búa bổ cái rương này ra, nhưng rồi hắn vội kìm lại. Trong phòng mất rương, rất dễ bị bại lộ. Hắn đành nhịn đau bỏ qua cái rương, tiếp tục tìm kiếm những món đồ khác.

Hắn mò mẫm một hồi, lần này hắn mò ra được một cái hộp nhỏ, cầm lên nặng trĩu tay. Hộp cũng không có khóa, nắp lại không mở được, trên nắp có những mảnh gỗ ba màu khác nhau ghép lại thành những vòng tròn, có những vòng còn nguyên, có những vòng lại khuyết một lỗ. Hắn chạm vào những vòng tròn, phát hiện có thể dùng ngón tay xoay được chúng.

Đây hẳn là cơ quan a!

Trong lòng chắc chắn cái hộp này ẩn chứa đồ vật cực kỳ quý giá, Lâm Tu Viễn ẩn thân vào góc tối, cẩn thận xoay xoay. Vòng tròn có tới hơn mười mấy cái, hắn xoay một hồi, lại lắc lắc, gõ gõ, rồi lại xoay. Hắn loay hoay đến nửa canh giờ, trên trán đã đổ mồ hôi, cái hộp vẫn lù lù bất động. Có chút chán nản, hắn trộm cái hộp ra bên ngoài, ném cho ám vệ của hắn, yêu cầu tìm mọi cách để mở ra cái hộp, nhìn xem bên trong có gì.

Đến lúc thời gian thân vệ thay ca cũng đã xong, hắn đành phải bỏ dở nửa chừng, lén lút trốn về phòng đắp chăn nằm yên, vờ như đã ngủ.

**************

Qua vài ngày, mọi việc vẫn được tiếp tục. Lâm Tu Viễn lén lút lần mò đến các gian phòng của phụ thân mà trước đó hắn không được đi, đem mọi thứ lật lên bằng sạch. Bí dược đâu chưa thấy, hắn chỉ thấy một đống sổ sách, hợp đồng, khế đất giấu ở trong ngăn tủ dưới giường, một mớ vật dụng thượng vàng hạ cám vất ở trong thùng đồ ở góc phòng ngủ, một đống sách vở thư tịch chất đầy ngăn sách, vài danh sách người làm để ở trong thư phòng, còn lại không còn gì quan trọng. Tận đến lúc mò vào tàng thư các, hắn mới sờ được tới đơn thuốc phụ thân hắn sưu tập bấy lâu nay, cũng đã tranh thủ chép trộm không ít phối phương.

Làm xong này đó, hắn bắt đầu sờ đến sổ sách. Hắn chép một vài tin tức chuyển ra bên ngoài, yêu cầu đồng bạn hỗ trợ một phen, giúp hắn xử lý số liệu để có thể lén lút đem dược liệu vận chuyển đến Tùy giáo mà không dễ bị phát hiện.

Lâm Tu Viễn càn quét xong một vòng, hắn bắt đầu bình tĩnh chờ đợi. Bí dược có lẽ để ở trong phủ, cũng có lẽ để ở bên ngoài, muốn truy tra nó ở đâu, làm sao bắt được vào tay, hắn cần thêm thông tin.

Hắn chờ chưa tới tin tức sổ sách, chờ chưa tới tin tức bí dược, hắn lại chờ tới tin tức của ám vệ của hắn.

Lâm Tu Viễn chọn ngày trời tối không trăng, lén lút đạp nóc nhà chạy ra bên ngoài, khinh công chạy đến địa điểm giao hẹn. Trên thân hắn mặc áo dạ hành, khuôn mặt cũng bị che lại bằng màu vải đen, hoàn toàn ẩn khuất vào trong bóng đêm. Cước bộ nhẹ nhàng chạm lên đầu ngọn cây, mượn lực lướt về phía trước. Cành cây khẽ rung lên, tựa như bị gió thổi một chút, rồi rất nhanh trở lại như cũ, hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào rằng đã từng có người đạp qua.

Lâm Tu Viễn đến nơi, ám vệ của hắn liền xuất hiện. Hắn quét mắt một vòng, cất giọng lạnh băng và bình tĩnh, hỏi thăm tình huống Tùy giáo hiện tại.

- Đại nhân, dược liệu đã có nguồn cung cấp, có thể kéo thêm được một tháng. Sổ sách hữu hộ pháp đã xem, trong một tuần sẽ có kết quả. Bí dược hoàn toàn không có manh mối, tất cả những gì thuộc hạ nghe được chỉ là tin đồn. Còn có một việc, về bạc...

Thuật Cửu do dự thật lâu, làm Lâm Tu Viễn có chút không kiên nhẫn:

- Bạc thì thế nào? Không đủ?

- Thưa không, vừa có một khoản nhập vào vừa đủ chi trả những việc cần gấp, nhưng mà...

Thuật Cửu do dự:

- Nhưng là, có một việc này, thuộc hạ không biết đại nhân có muốn nghe hay không.

- Việc gì?

- Là về cái hộp đại nhân gửi cho thuộc hạ...

Thuật Cửu đều đều kể lại câu chuyện. Hắn là ám vệ, bình thường đều dùng loại giọng điệu lành nhạt làm chuẩn. Hắn kể chuyện không đem theo một chút cảm xúc nào, nội dung lại thực phong phú, chứng tỏ sức quan sát của hắn rất tốt.

- Thuộc hạ theo ám hiệu, nhận lấy hộp gỗ, giao cho người trong giáo chuyên môn phá giải cơ quan để nghiên cứu cách mở hộp. Bọn họ sờ soạng một ngày, xoay những cái vòng tròn trên nắp hộp theo một quy tắc thần bí, cuối cùng, bọn họ cũng đã phá giải xong cơ quan. Thế nhưng mà, cái hộp vẫn là có chìa khóa.

- Vẫn có chìa khóa?

- Vâng. Cơ quan phá giải xong, lỗ khóa liền xuất hiện. Lúc này đây không có chìa khóa, cho nên cái hộp liền được để ở trên bàn. Ngay lúc đó tiểu giáo chủ đi ngang qua nhìn thấy, hỏi xem đó là thứ gì. Khi biết cái hộp có cơ quan, bên trong có lẽ là thứ quý giá, tiểu giáo chủ liền gọi người xách búa và dùi đục tới, vài nhát đập vỡ cái hộp.

Lâm Tu Viễn trong lòng lộp bộp. Hộp vỡ, hắn làm sao có thể xách về để lại chỗ cũ, làm như chưa từng động qua? Hắn có ghi chú giữ lại hộp nguyên, lúc này bị đập nát rồi, hắn làm sao ứng xử? Hắn có điểm không thoải mái, khí thế cũng lạnh đi vài phần:

- Vỡ?

- Tiểu giáo chủ đánh vỡ, phát hiện bên trong có vàng ròng xếp chồng chất đến nắp, phía dưới đáy có một chồng ngân phiếu, số lượng rất nhiều, quá đủ để giải quyết khẩn cấp. Tiểu giáo chủ cao hứng, lấy hết số tiền bên trong, đem đi rồi, chỉ để lại những mảnh hộp vỡ nát. Người trong giáo lại quét dọn, chợt thấy chữ trên hộp, bọn họ sợ không dám dọn đi, nên gọi thuộc hạ đến.

Thuật Cửu do do dự dự, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, từ trong người ôm ra một cái bọc. Lâm Tu Viễn mở bọc ra, hắn thấy đấy là những mảnh vỡ vụn từ cái hộp hắn trộm ra ngoài kia. Hắn đưa tay nhặt lên từng mảnh vỡ, chợt nhìn thấy một mảnh vỡ có khắc chữ.

"Gửi con ta Tu Viễn, mong ngươi mạnh khỏe bình an."

Trong một giây lát, Lâm Tu Viễn đột nhiên cảm giác trong lòng ngũ vị tạp trần. Thuật Cửu thấy hắn im lặng, do dự một lúc mới yếu ớt nói:

- Đại nhân, cái hộp này, vốn dĩ là của ngài.

Lâm Tu Viễn lên tiếng, âm thanh đã có điểm khiến người rét run:

- Những thứ bên trong, toàn bộ bị lấy hết?

- ...Vâng.

- Một xu không chừa?

- ...Vâng.

- Không còn gì cả?

- Tiểu giáo chủ đem ngân lượng đi dùng gấp, hiện tại số bạc đó... thuộc hạ không biết.

Lâm Tu Viễn: ...

Cảm giác rõ ràng tiền là của mình, còn chưa kịp sờ lấy một cái, đột nhiên vụt mất ngay trước mắt, đi vào túi người khác, bị người khác dùng cho bằng sạch, đó là cảm giác gì?

Thật trát tâm.

Các ngón tay sờ lên dòng chữ khắc chìm mạ vàng, trong lòng có cái gì đó nhàn nhạt dâng lên, đắng chát.

Thứ này rõ ràng là tâm ý phụ thân cho hắn, lúc này liền vỡ rồi, là bị bằng hữu của hắn thân thủ đánh nát, hắn muốn chữa cũng không được.

Liệu nó có phải là điềm báo hay không?

Bỗng nhiên, nơi nào đó trước ngực độn độn đau.

Hắn cố gắng không lại nghĩ, thẫn thờ xách cái bọc về nhà, trèo lên mái nhà, nương nhờ ánh sáng leo lét từ cây nhóm lửa cầm tay, nhặt lên từng mảnh vỡ, ghép lại với nhau. Cái hộp ban đầu trang nhã, lúc này đầy dấu búa đục băm vào, nhìn xấu xí không chịu nổi. Hắn không chê xấu, ngồi cặm cụi ghép lại, cả mớ cơ quan phía sau lưng nắp hộp, hắn cũng ngồi xếp xếp ráp ráp, lại vì quá phức tạp nên đành đặt xuống.

Tiếng gõ canh giờ vang vọng đâu đây, trước mặt hắn mới chỉ có một nửa cái hộp được ghép lại lỏng lẻo. Hắn ngẩn ngơ nhìn đống hỗn độn trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy buồn phiền.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net