Chương 17 - Tìm thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17 – Tìm thuốc

Lâm Thừa Húc phong trần mệt mỏi trở về nhà, hắn nhanh chóng gột rửa bụi trần xong, mới thần thanh khí sảng đến thư phòng xử lý giấy tờ tồn đọng cả tháng nay.

Đến lúc đẩy cửa vào, vừa định chuẩn bị đem những giấy tờ quan trọng vất vào trong cái rương để ở góc phòng, hắn liền phát hiện chân rương bị người dịch chuyển, lộ ra một vết hằn đậm trên nền đất. Hắn lập tức sinh nghi, cẩn thận lùi lại, quan sát thật kỹ mọi dấu vết trên rương. Hắn nhìn xong một lượt, lại đi xem xét từng món đồ vật đặt ở trong phòng, thứ nào đặt ở đâu, thứ nào bị di động, thư tịch có cái nào bị thiếu hay không.

Một lần kiểm tra này, Lâm Thừa Húc phát hiện không ít vấn đề.

Thư phòng thời cổ đại là phòng làm việc thời hiện đại. Nếu muốn làm một gã thương nhân thành công, bí mật thương nghiệp cần phải được bảo hộ cẩn thận. Cổ đại không có máy vi tính, không có mật mã, không có camera, không có kiểm trắc dấu vân tay, toàn bộ công tác lưu trữ thông tin đều chỉ dựa vào sổ sách, công tác kiểm tra người ra người vào thì phụ thuộc vào nhân chứng tại thời điểm đó.

Hắn không thể khóa cứng cửa thư phòng, vì khi hắn đi xa lâu ngày, thư phòng không có người quét tước, bụi bặm sẽ rất nhiều, mùi ẩm mốc cũng sẽ xuất hiện, mối mọt cũng sẽ bằng cách nào đó lọt vào cắn sách. Cho nên bình thường, quản gia sẽ cắt cử người hầu thân tín đến thư phòng quét tước, những người này không quen biết nhau, có trách nhiệm giám sát lẫn nhau. Bọn họ sẽ vài ngày vào quét tước thông khí, nhưng đồng thời không được phép động chạm phá phách bố cục của thư phòng. Tất cả những đồ vật quan trọng trong thư phòng đều sẽ có khóa, những món vật dụng khá nặng như bàn ghế tủ giường đều sẽ không bị người cố ý dịch chuyển, trừ khi có người cố ý làm như vậy.

Hắn mới đi một tháng, thư phòng của hắn bị người đột nhập lục lọi rồi? Thậm chí còn mất đi vài món đồ vật, tỷ như cái hộp đồ chơi hắn từ hải ngoại mua về để ở dưới ngăn sách, chờ ngày nhi tử tốt nghiệp khóa học liền đem nó làm phần thưởng. Hộp đó khá nặng, đặt lên ngăn sách lâu ngày đủ để để lại một vết hằn lên gỗ, hắn lại để ở tầng thấp, cho nên không thể nào có khả năng nó lại rơi vỡ.

Chỉ có một khả năng, có người xâm nhập, trộm đi đồ vật của hắn.

Lâm Thừa Húc bước ra khỏi phòng, gọi quản gia cùng trưởng đội thân vệ bảo hộ sơn trang lại, chỉ cho bọn họ nhìn thấy dấu vết của gã đạo tặc to gan, rồi cho bọn họ tối hậu thư, trong vòng một tuần, làm cách gì cũng được, phải bắt ra được kẻ trộm là ai.

- Thứ ta bị trộm có cả vàng ròng cùng ngân phiếu. Các ngươi có thể từ chỗ này tìm hiểu xem tiền mất đi bây giờ đang ở nơi nào, dựa vào đó khoanh vùng kẻ trộm. Một tuần sau ta muốn nhìn thấy báo cáo chi tiết đặt trên bàn của ta.

Lâm Thừa Húc giao việc xong, hắn gọi người dọn số sổ sách từ trong thư phòng ra phòng khác ngồi tạm. Thư phòng bây giờ là hiện trường vụ án, tốt nhất nên được giữ nguyên hiện trạng, không nên để bị xáo trộn quá nhiều.

Xem xem báo cáo, dò lại với báo cáo của những đợt hàng trước, chợt Lâm Thừa Húc nhíu mày.

Hắn có cảm giác có cái gì đó không đúng.

Cầm ra bàn tính, viết một nhóm công thức lên giấy, Lâm Thừa Húc gảy gảy tính tính, tính đến cuối cùng ra được con số không giống như thứ mà trên sổ sách đã ghi. Hắn lật ra một trang bất kỳ ở một quyển sổ khác, lại gảy gảy tính tính, phát hiện ra có một vài số ở quyển sổ này không khớp với quyển kia.

Thứ đầu tiên hắn nghĩ tới, đó là phía dưới ghi chép không cẩn thận.

Thế nhưng khi hắn gọi người đến, yêu cầu từ trên xuống dưới cẩn thận điều tra, người của hắn khăng khăng một mực rằng bọn họ ghi chép đầy đủ, không có sai lệch, cũng không hề có việc bớt xén vật liệu.

Qua một tuần nửa âm thầm nửa trương dương lần theo dấu vết kẻ trộm, kiểm tra lại sổ sách, khi Lâm Thừa Húc xem báo cáo đặt ở trước mặt mình, sau khi đã loại trừ tất cả những khả năng đang có, khả năng duy nhất còn lại chính là đáp án.

Trong nhà có chuột, chuột còn không nhỏ.

*****************************

Lâm Tu Viễn lại đến thư phòng phụ thân, bị phụ thân khảo bài mấy câu, sau đó hắn xin ở lại giúp phụ thân rót trà bưng nước mài mực. Hắn động tác nhẹ nhàng lưu loát, nước chảy mây trôi, làm người tâm sinh thoải mái. Phụ thân hỏi mấy câu, hắn còn có tâm trạng đón ý nói hùa, chêm vào vài câu nói đùa, khiến cho bầu không khí thực hài hòa, không thực tẻ nhạt vô vị.

Phụ thân về sơn trang, hắn không lại có thể âm thầm động tay chân, bới chỗ này đào chỗ kia tìm kiếm thuốc chữa cho sư phụ hắn. Thời gian cho sư phụ hắn không còn nhiều, hắn vẫn chưa tìm ra được bí dược, trong lòng hắn kỳ thực thực gấp gáp. Hắn đoán, bí dược nếu không để ở sơn trang, vậy thì có thể là phụ thân hắn hoặc một ai đó cầm suốt theo bên người, nên hắn mới tìm không thấy. Phụ thân trở về, hắn có chút khiếp đảm, nhưng rồi hắn vẫn mò đến thư phòng thăm dò một phen.

Hắn cúi đầu, chăm chú mài mực, ánh mắt âm thầm đánh giá cảnh sắc xung quanh. Hầu như không có gì thay đổi, chỉ trừ sự xuất hiện của một cái hộp đơn sơ trên bàn phụ thân. Hắn thăm dò xong thư phòng, âm thầm ghi nhớ những đồ vật mới xuất hiện xong, vừa định xin cáo từ rời khỏi, hắn đã thấy vị tiền bối cao thủ đồng học của hắn bước vào.

- Gia chủ, về loại thuốc kia...

Vị tiền bối cao thủ thấy hắn, chợt dừng lại câu nói. Phụ thân đưa tay lên cản lại việc mài mực của hắn:

- Tu Viễn, về phòng trước đi.

Hắn nghe đến chữ thuốc, tò mò đã bị câu lên tám chín phần. Lúc này lại bị đuổi đi, hắn trong lòng càng ngứa ngáy, thật sự muốn biết thứ mà hai người đang nói có phải thứ hắn đang tìm hay không.

Hắn ra khỏi phòng, lặng lẽ trốn đến một góc, leo lên mái nhà lật ngói ra nghe. Ở phía dưới, hai người vẫn còn tiếp tục nói chuyện:

- Trần lão, thuốc kia làm sao?

- Gia chủ, chỉ sợ trữ lượng không quá khả quan.

- Thế thì cũng ổn, chống qua lần này là được. Thứ này công dụng nghịch thiên như vậy, khó trách lắm người nhớ thương.

- Đúng vậy, đối với giang hồ nhân sĩ, nó còn có thể giảm thiểu luyện công ra vấn đề, vô hình trung kéo rất nhiều thù hận.

- Nếu như sản lượng khả quan, ta nhất định chào giá thật cao, tể bọn họ một phen. Mơ ước đồ vật của ta mà không muốn trả tiền, hừ, một đám quỷ nghèo.

- Nên là, nên là.

- Bây giờ chúng ta có bao nhiêu, toàn bộ đem để chỗ ta đi.

- Vâng, gia chủ.

Lâm Tu Viễn trên nóc nhà yên lặng dỏng tai nghe. Khi nghe ra được thuốc, công dụng nghịch thiên, trị luyện công ra vấn đề, hắn đã không còn bình tĩnh. Phát hiện xung quanh có tiếng người, hắn vội ráp lại mái ngói rồi nhảy xuống đất, giả vờ như không có việc gì, đường hoàng đi trở về phòng.

Nửa đêm trời tối, Lâm Tu Viễn nằm trên giường mở mắt ra, thật lâu không ngủ lại được. Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại đoạn đối thoại hắn nghe được ngày hôm nay.

Bí dược thật sự có? Trị được luyện công ra vấn đề? Liệu đây có phải là bẫy rập? Hắn đổi nhiều góc độ tự hỏi, xong rồi liền ủ rũ phát hiện, hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi thăm dò một phen.

Hắn trèo ra khỏi giường, nhanh chóng mặc vào y phục dạ hành, lựa khung thời gian thân vệ chuẩn bị thay ca mà lơi lỏng, chuồn ra khỏi phòng, chạy đến thư phòng của phụ thân, hắn vừa liếc mắt liền thấy cái hộp đơn sơ ở trên bàn đã không cánh mà bay.

Tim hắn đập lậu một nhịp. Đồ vật không ở nơi này? Hắn lén lút dỡ ngói chui vào bên trong, lần mò một lượt khắp phòng. Bố cục thư phòng vẫn như cũ, cái rương nặng ở góc phòng hắn vẫn không mở ra được, cái hộp trên bàn đã mất, hắn lập tức hoài nghi hai nơi này là nơi giấu vật quý.

Một cái hộp đơn sơ, có thể đi đâu? Ngoài hắn ra còn có ai xâm nhập thư phòng hay không? Hay là cái hộp bị phụ thân mang đi rồi?

Hắn nghĩ một lát, âm thầm rời khỏi thư phòng, cước bộ vừa chuyển, nhẹ nhàng lướt qua các ngọn cây, chạy đến phòng ngủ của phụ thân.

Lâm Tu Viễn đứng bên ngoài nhìn, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. Đêm dài nhân tĩnh, bụi cỏ thực nhiều côn trùng, tiếng muỗi kêu vo ve bên tai không dứt. Đã có vài con muỗi không có mắt trộm đi một ít huyết của hắn, hắn thực yên tĩnh dùng nội lực đập bẹp, hành sự không nửa điểm lưu tình, một chút âm thanh cũng không lưu lại.

Hắn đứng một hồi mới thở ra một hơi, vận khinh công lướt tới gần phòng, nhẹ nhàng tránh qua thân vệ canh gác, âm thầm mở cửa, chui vào bên trong. Qua ánh đèn leo lét ngoài cửa sổ, hắn thấy được phụ thân hắn nghiêng người nhắm mắt, cái chăn đắp kỹ từ cổ đến quá chân, ngủ đặc biệt thơm ngọt. Phụ thân đầu gối lên một cái gối mềm, phía dưới gối mềm lại chính là cái hộp đơn sơ hắn thấy được ở thư phòng phụ thân.

Lâm Tu Viễn: ...

Hắn trừng mắt nhìn, dường như muốn dùng sức mạnh tinh thần để kéo cái hộp ra khỏi dưới gối phụ thân, nhưng hắn có trừng bao lâu, cái hộp vẫn lù lù bất động.

Hắn quyết định dùng tay chân đi cầm.

Hắn nép vào sát đầu giường, vươn cánh tay ra, rón ra rón rén sờ xuống dưới gối phụ thân. Hắn xoa xoa nắn nắn cái hộp, năm ngón tay bấu chặt vào chất gỗ, từng chút, nhẹ nhàng, chậm rãi, cẩn thận, kéo ra.

Hắn hì hục kéo được một ly, phụ thân bị động, nhích người một chút. Hắn vội rụt tay lại, nhìn quanh quất trong phòng, nhanh chóng vơ lấy một cái gối mềm khác kê ở sát bên, rồi thực rón rén, rón rén, tiếp tục kéo cái hộp. Phụ thân hơi nhích người, hắn sẽ lấy cái gối mềm khác chèn vào, đẩy đẩy cái hộp ra khỏi vị trí, đẩy phụ thân gối lên cái gối mới hắn vừa đặt thêm.

Thực vất vả nửa canh giờ, Lâm Tu Viễn mới kéo được một nửa hộp. Hắn âm thầm vuốt mồ hôi, tiếp tục chậm rãi kéo. Ngay khi hắn đang thật chăm chú, hắn đột nhiên có cảm giác cái gì rớt vào cổ áo của hắn, cử động làm hắn khó chịu. Hắn lập tức đưa tay lên chộp lấy, đem thứ đó ném xuống mặt đất, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm.

Hắn thấy được đó là một con thằn lằn đang nằm ngửa, cái đuôi đứt ra một khúc, văng ở một bên, giãy giãy, lại giãy giãy.

Lâm Tu Viễn: ...!!!

Hắn không sợ trời, không sợ đất, không sợ khổ, không ngại đau, nhưng hắn sợ nhất là thằn lằn a!

Hắn thấy thằn lằn, không hét toáng lên đã là hàm dưỡng rất không sai!

Lâm Tu Viễn hô hấp cứng lại một giây, trong nháy mắt biến sắc mặt, không nói nửa lời, xoay đầu lại, vắt chân lên cổ lập tức chạy trối chết.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net