Chương 19 - Nghiêm hình khảo vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19 – Nghiêm hình khảo vấn

Trời tối mùa đông, phòng chất củi thật sự lạnh lẽo. Lâm Tu Viễn bị ném dưới sàn, dưới thân chỉ có một lớp rơm thô ráp lót nền chống lạnh. Gió lạnh luồn qua khe hở, luồn vào trong phòng, càng làm cho tình huống của hắn thêm nan kham.

Hắn trúng một chưởng, bị nội thương, trước ngực độn độn đau, lại thêm nhuyễn cốt tán, tay chân cũng không sử được bao nhiêu sức lực. Nội lực không đủ giữ ấm cơ thể, hắn súc người, cuộn tròn lại, rúc vào trong đống rơm, cố giữ một chút hơi ấm. Y phục trên người đã thấm mồ hôi, lúc này không được cởi ra, nước lạnh từ da ngấm vào bên trong, vài lần khiến hắn ho khan, lại khục ra một búng máu.

Hắn nhắm mắt, cố gắng điều tức, bình ổn nội lực hỗn loạn trong người, cũng cố gắng dỗ ngủ. Ngày mai chờ thẩm, nếu tự mình làm tinh thần hoảng hốt, hắn sẽ rất khó ngao qua.

Nửa đêm về sáng, Lâm Tu Viễn choàng tỉnh.

Bụng dưới có cảm giác buồn buồn, hắn cố gắng không để ý đến nó, nhưng nó vẫn đánh thức hắn dậy, ngay gần cuối canh ba.

Con người có ba đại sự, ăn, ngủ, và giải quyết bầu tâm sự.

Hắn uống khá nhiều, có rượu, có trà, tuy trước khi ra tay đã đến nhà xí giải quyết một lần, nhưng thực rõ ràng việc đó vẫn là chưa đủ, nhất là khi trời lạnh, cảm giác khó chịu càng rõ ràng hơn.

Nhu cầu thật cấp bách, nhưng hắn vẫn phải nhịn. Bụng dưới trướng trướng, thật muốn tìm một chỗ đem bầu tâm sự xả ra, nhưng vẫn phải nhịn. Trong đời bao nhiêu lần huấn luyện, hắn đều nhịn qua, quá lắm thì tại chỗ xử lý, không ai xem đó là thất thố. Nhưng mà lần này tuyệt không được!

Nếu bị phụ thân phát hiện ra, hắn quả thật không còn mặt mũi nào nhìn người nữa.

Hắn cảm giác, đêm nay thật sự rất dài, dài đến mức hắn chỉ muốn khi vừa nhắm mắt rồi mở ra, trời lập tức sáng.

Nhưng mà thân thể đề nhu cầu, hắn lại không giải quyết, nó vẫn cứ réo cả đêm, ngay lúc hắn vừa chợp mắt, trong đầu lại mơ mơ màng màng hình ảnh hắn đương trường thất thố, rồi bị hình ảnh đó làm choàng tỉnh.

Hắn lăn qua lộn lại, không nghỉ ngơi gì được, mơ màng ngơ ngác cả một đêm.

Trời hửng sáng, Lâm Tu Viễn trông mong nhìn về phía cửa, chờ đợi người vào đem hắn đi thẩm. Cho hắn sớm chết sớm siêu sinh đi, hắn thực khó nhịn. Nhưng mà hắn chờ từ lúc tờ mờ tới lúc hừng đông, tới khi trời đã sáng rõ, vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Hắn khó chịu, hai chân khép chặt, co người nằm yên, không dám động quá nhiều. Hắn nhìn ánh nắng rọi vào trong nhà củi từ nghiêng nghiêng chiếu vào vách đến chếch chếch rọi xuống sàn, cảm giác khó chịu cứ giày vò không nghỉ, làm hắn nằm không yên.

Chờ mãi, chờ mãi, hắn mới nghe được tiếng mở cửa. Hai người thân vệ bước vào nắm lấy hắn xách lên kéo ra bên ngoài, hắn đi theo, hai chân khép nép, từng bước cẩn thận. Bước ra bên ngoài, nhìn bóng ngọn cây trên mặt đất, hắn đoán, lúc này đã vào giờ Tỵ.

Lâm Tu Viễn bị người đẩy vào trong một gian phòng nhỏ, bên trong trống trơn, chỉ có một cái bàn. Phía trên có một cái ghế trống, xung quanh có rất nhiều trản đèn, lại không thấy treo bất cứ một loại hình cụ nào, nhìn hoàn toàn không giống hình thất. Hắn bị kéo đến giữa phòng, ấn người quỳ xuống, chờ đợi một lát, hắn thấy được phụ thân hắn đến, ngồi ở ghế trên, uống một ngụm trà nóng, sau đó là gọi đám thân vệ rời đi, chỉ để lại hai người thân vệ cùng với Trần lão.

Một thân vệ đồng học của hắn nhìn hắn, muốn tháo khăn che mặt của hắn ra. Phụ thân lại gọi lại:

- Không cần tháo.

- Lão gia, không tháo?

- Không cần. Biết đâu người này là nữ, dung nhan bị hủy, ngươi mở mặt nạ của cô ta ra, chúng ta có thể bị người này hận thấu, muốn giết người diệt khẩu, không chết không ngừng thì sao? Làm người nên lưu đường sống, đúng không đạo chích tiên sinh?

Lâm Tu Viễn hơi kinh ngạc ngẩng đầu, lại rất nhanh chuyển dời tầm mắt. Hắn nhớ được có nột lần hắn nói, tả hộ pháp là nữ tử, dung mạo bị hủy, không thể gặp người. Hắn hơi nhích nhích chân, hai đùi lại khép chặt một chút, làm ra vẻ thật hung, khàn khàn nói:

- Muốn hỏi thì hỏi, muốn khảo thì khảo.

Lâm Thừa Húc cười nhạt:

- Tốt, vậy thì khảo.

Hắn vỗ vỗ tay, hai thân vệ liền đi ra ngoài, chỉ sau một lát đã xách vào từng cái khay, trên khay bày đầy hình cụ ngổn ngang, chất kim loại lành lạnh khiến người vừa nhìn liền sợ.

Lâm Thừa Húc đứng lên, đến bên từng khay gỗ, cầm từng món hình cụ lên nhìn. Hắn sờ đến một cây trảo kim loại ba ngón, đầu trảo nhọn hoắt, một bên trảo còn được mài sắc như dao, có chút tò mò hỏi:

- Cái này dùng như thế nào?

Một thân vệ tiến lên đáp:

- Lão gia, theo thuộc hạ nghe được thì dùng thế này...

Thân vệ cầm lấy trảo sắt, huơ huơ trong không trung vài cái, bộ dạng tựa như là sẽ dùng trảo cắm vào người đối phương xong kéo ra một đường huyết nhục. Số hình cụ này là từ nửa đêm đến sáng hắn theo lệnh gia chủ chạy đến huyện quan gần nhất mượn một bộ, xong tại chỗ học cách dùng, cảm giác vẫn có điểm mới lạ, còn ngượng tay.

Lâm Thừa Húc chớp mắt, trong đầu cố gắng tưởng tượng thứ này dùng làm gì, hiệu quả thế nào, nhưng hắn tưởng tượng không đủ cụ thể. Hắn xem một lát, vung tay lên:

- Người tới, vác một con heo vào đây, nhớ giết mổ sạch sẽ.

- Vâng!

Chỉ sau một khắc thời gian, một con heo đã được giết mổ sạch sẽ được đặt lên khay đẩy vào trong phòng. Thân vệ nghe lệnh, cầm trảo sắt cắm vào phần thịt ở gần lưng heo, dùng lực kéo một cái. Da heo dày là vậy nhưng vẫn không cản được những cạnh sắc lẻm nơi đầu ngọn trảo cắt ra ba đường lõm sâu. Thân vệ lại dùng trảo cào cào, rất nhanh phần lớp bì trên lưng heo ban đầu bị cắt nát ra, lộ ra lớp mỡ bên trong.

Thứ này dùng lên người chắc chắn là máu tươi lâm li, huyết nhục lẫn lộn, Lâm Thừa Húc khẽ nhíu mày, cầm lên một món khác:

- Còn cái này?

- Thưa, đấy là lạc thiết.

- Thử thử ta nhìn xem.

Thân vệ buông trảo sắt, cầm lạc thiết lên, nhóm một chậu than rồi vứt thanh sắt vào nung. Chờ cho sắt nung đỏ, thân vệ đem thanh sắt áp vào thân heo, trong phòng ngay lập tức nghe được tiếng xèo xèo cùng với mùi thịt chín.

Lâm Thừa Húc bình tĩnh mặt, đến bên một cái khay khác lựa một món hình cụ khác:

- Còn thứ này?

- Đây là bác bì đao, chuyên dùng để lột da hình phạm.

- Thử.

- Vâng.

Khi Lâm Thừa Húc có hứng thú với một hình cụ nào, hắn sẽ gọi người thử lên thân heo. Thân vệ toàn là những người chưa bao giờ thi hình, động tác có chút mới lạ, thành ra hình cụ lên heo hầu hết đều để lại vết thương lõm sâu, xấu xí gồ ghề, nhìn thật sự ghê người. Thứ tác dụng kém nhất có lẽ là bàn chông, vì đinh quá nhiều, khi đem nguyên con heo nặng hơn một tạ ném lên, da heo không hề suy suyển gì, nếu áp lên người có lẽ chỉ là đau một cái rồi xong, không hề có lực uy hiếp. Thứ gọi là roi vảy rắn có vẻ khá hơn, thân roi không biết dùng kỹ thuật gì mà có thể đính lên những cái vảy ngược bằng kim loại sắc bén. Một roi quật xuống người con heo, có thể tinh tường thấy được một lớp biểu bì heo bị roi cào ra, những mảnh da vụn vương vãi quanh vết roi, bám lên trên thân roi. Còn trò dầu sôi cùng bàn chải sắt, thứ này thực không có phương tiện động thủ trong phòng, nhưng nếu dùng bàn chải sắt lên vết thương đã bị cắt mở bởi trảo sắt, tác dụng cũng thật sự khả quan.

Lâm Tu Viễn mặt không biểu tình quỳ nhìn phụ thân hắn đứng lên, đến bên mớ hình cụ cầm lên từng món xem xét, gọi người huơ huơ nhìn xem uy lực, xong đem chúng thử lên trên người con heo. Hắn khẽ cắn môi, không biết là nên hy vọng mình sẽ thoát, hay là nên nhận mệnh.

Phụ thân đang xem hắn như là người xa lạ mà hành hình. Nếu hắn nói mình là ai, có lẽ phụ thân sẽ bỏ qua đi?

Nhưng cũng có lẽ, phụ thân sẽ chán ghét hắn, tiếp tục gia hình lên hắn.

Những thứ kia nhìn cũng thật đáng sợ a! Hắn có thể chịu đau, bị quất roi bị châm hình bị lạc thiết thậm chí thượng bảy cây Thực Cốt đinh cũng có thể chịu được, nhưng không có nghĩa là hắn không sợ.

Hắn cúi đầu, không lại nhìn, yên tĩnh xem đồng học của hắn thi hình lên con heo. Một bầu tâm sự từ nửa đêm đến giờ vẫn còn nguyên, cảm giác bụng dưới trướng trướng, buồn buồn, không một giây phút nào không gào thét đòi hắn xả lũ ra đi. Hắn toàn thân căng thẳng, cơ bụng rút lại, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, tư thế quỳ có chút run run.

Lâm Thừa Húc xem đủ, hắn đứng lên, đến bên cái khay nhặt nhặt, lựa lựa. Lâm Tu Viễn liếc mắt, thấy phụ thân hắn nhặt ra toàn là hình cụ kim loại sắc bén, mức độ tàn phá cũng cực kỳ cao. Hắn hạ mắt, trong lòng cười tự giễu. Đúng rồi, tượng đất còn có tính tình, phụ thân hắn đụng phải đạo chích, muốn tàn nhẫn ngược một trận cũng là đúng lý hợp tình. Hắn vì cái gì còn ôm hy vọng a? Chẳng lẽ vì thấy phụ thân ngày thường hiền lành rộng lượng, cho nên lúc này liền hy vọng phụ thân nương tay với địch nhân?

Còn đang chờ đợi, hắn chợt nghe phụ thân lên tiếng:

- Đem số hình cụ này đưa ra ngoài đi.

Hắn sửng sốt, len lén ngẩng đầu theo dõi tình huống. Một thân vệ cũng có vẻ kinh ngạc hỏi:

- Lão gia, không dùng sao?

- Đám hình cụ này đem xuống rửa sạch phơi nắng đi, hôm nay e là không dùng được. Dùng đồ kim loại rỉ sét, lên người bị ốm chết còn phí công ta chôn đâu.

Rỉ sét hết cả, làm sao mà dùng? Ngộ nhỡ uốn ván thì làm sao mà chữa?

Thân vệ ngốc lăng một lát, bọn họ mới động người, bưng đi hơn quá nửa khay gỗ, dọn dẹp hết tất cả hình cụ bằng kim loại sắc nhọn. Những thứ còn lại lúc này là nẹp gỗ, kẹp ngón tay, các loại roi không có vảy ngược, trượng gỗ, có ghế hùm và vài cục gạch, với một cây lạc thiết bằng sắt. Lâm Thừa Húc vừa lòng gật đầu, chờ hai thân vệ tới, hắn ngồi lên ghế vắt chân, ung dung nói:

- Thẩm đi. Người ở đâu phương nào làm việc cho ai đến đây với mục đích gì, thẩm ra cho ta.

Hai thân vệ vâng lời, đến bên bàn hình cụ cau mày nhìn một hồi, mới cầm ra một ngọn roi da. Bọn họ tiến lại gần Lâm Tu Viễn, vung roi lên, quật xuống.

Bang!

Một tiếng roi vang lên, thân người bịt mặt hơi nhúc nhích một chút. Lâm Thừa Húc không chờ roi thứ hai, hắn liền hỏi:

- Ngươi làm việc cho ai?

Lâm Tu Viễn không trả lời. Chờ qua một lúc, tiếng roi lại vang lên. Thân người của hắn động một chút, đau đớn trong giây lát làm hắn tạm quên đi cảm giác nhức nhối nơi bụng dưới. Hắn mím môi, mắt hơi nhắm, trong lòng thầm nghĩ, cố gắng chịu qua đi.

Lâm Thừa Húc chống cằm nhìn nhìn, đột nhiên nói:

- Khoan, đừng đánh, đánh có khi kẻ này còn mừng thầm đâu. Nhìn kẻ này híp mắt, có vẻ như đang thật hưởng thụ. Đổi hình cụ đi.

Hai thân vệ chuẩn bị đi đến bàn hình cụ đổi một cái, Lâm Thừa Húc đã vẫy lại:

- Chờ chút, đám hình cụ này chủ yếu là gây đau, nhưng nhỡ kẻ này thích đau thì sao? Chúng ta phải đổi cái khác. Ngươi đi ra ngoài cầm một sợi dây với một nắm lông gà tới. Nhớ chọn loại lông cánh hoặc lông đuôi, vừa dài lại cứng cáp.

Thân vệ tuân lệnh đi theo, qua nửa khắc liền trở lại với số đồ vật gia chủ yêu cầu. Lâm Thừa Húc nở nụ cười, vui vẻ hiện lên mặt:

- Ngươi đem hai chân hắn trói chặt, đè xuống đất, sau đó lột giày lột vớ hắn ra, rồi cầm lông gà quét lòng bàn chân hắn. Còn ngươi, cứ cầm cây roi đó, dùng cán roi, đúng rồi, phần cứng cáp của cán roi đó, chọc mạng sườn hắn. Làm nhẹ nhẹ thôi, làm mạnh hắn đau, hắn lại càng thích.

Lâm Thừa Húc vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tròn mắt.

Lâm Tu Viễn kinh hoảng, hắn vội nhúc nhích người, chực muốn thoát khỏi hai gã thân vệ tiến tới gần đem hắn đè xuống, nhưng tay bị trói, hóa công tán vẫn còn tác dụng, hắn chỉ có thể trơ mắt xem hai đồng học theo y như lời phụ thân, đem hắn đè nằm úp sấp, hai chân bị trói lại, giày dép bị lột ra, phơi ra ngoài gió lạnh. Hắn ngã xuống đất, va chạm có chút mãnh liệt, cảm giác thốn thốn lại truyền lên, làm hắn cơ bắp căng thẳng.

Rất nhanh, từ dưới chân truyền lên cảm giác nhột nhột, ngứa ngứa, làm hắn giãy giụa muốn thoát. Còn chưa thể trốn, mạng sườn đã bị người chọc, nhột nhột ngứa ngứa chịu không nổi, hắn co người, suýt hô ra tiếng, bụng dưới co thắt, suýt nữa tại chỗ thất thố.

- Không, đừng...

Hắn nhẫn nhẫn, dùng hết sức kìm lại dòng nước lũ đang căng trướng ở dưới thân, lại phải phân ra tinh thần đối phó hai người đè nặng hắn chọc mạng sườn quét bàn chân hắn, khổ sở không thể nói nổi. Hắn chịu được vài giây, vừa mới có một khoảnh khắc thở dốc đã bị một đợt sóng chọc nhột đánh đến thất linh bát lạc, quân lính tan rã. Cảm giác trướng trướng càng thêm rõ ràng, vài lần bị chọc buồn cười mà suýt nữa tiết, hắn xấu hổ đỏ bừng cả mặt, tay chân giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo của hai thân vệ, lại càng bị giữ chặt hơn.

- A... không...

Hắn thở hổn hển, giọng nói đã mang theo điểm nức nở. Hai thân vệ làm đúng lời gia chủ, chỉ chọc nhẹ, quét nhẹ, hoàn toàn không làm hắn đau, nhưng làm hắn ngứa ngáy nhột nhột không chịu nổi. Lại thêm một lần bị người chọc vào nách, hắn thốt ra một tiếng yếu ớt, có cảm giác một thứ gì đó ấm ấm rỉ ra ở dưới hạ thân.

Sắc mặt hắn từ đỏ chuyển trắng, cả người cứng đờ. Hắn gục mặt xuống sàn, nhận mệnh:

- Ta khai.

Lâm Thừa Húc gọi người dừng tay, tươi cười lặp lại lời hỏi cung. Lâm Tu Viễn nằm bẹp dưới sàn, một chút tinh thần cũng không đề lên nổi, ỉu xìu lên tiếng:

- Ta muốn đi thay xiêm y.

Lâm Thừa Húc chớp mắt. Hắn chưa lên tiếng, thân vệ đã nói:

- Thân là kẻ tội phạm còn đề yêu cầu?

Lâm Tu Viễn đến lúc này còn quan tâm cái gì da mặt, hắn gục đầu, mặt dày nói:

- Một ngày một đêm bị giam, bụng dạ khó chịu. Gia chủ không nghĩ sàn nhà của ngài bị làm dơ đi?

Lâm Thừa Húc nghe xong, hắn cũng ngẩn người.

Trời lạnh, thân thể ít tiết mồ hôi, thành ra nhu cầu đi xả lũ liền tăng. Không cho người đi toilet suốt đêm, đến hơn nửa buổi sáng cũng không cho, này có chút phi nhân tính à nha. Càng tệ hơn nữa là khi nãy hắn còn gọi thân vệ đè người xuống thọc lét...

Ây da, Lâm Thừa Húc sờ sờ mũi.

Hắn không nhớ còn có chuyện này a! Ngộ nhỡ bệnh thận thì làm sao bây giờ?

Hắn vội xua tay:

- Được rồi, ta gọi người đưa ngươi đi tẩy trần thay xiêm y, xong rồi đến đây chúng ta tiếp tục thẩm. A, đừng nghĩ chạy trốn.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net