Chương 18 - Náo loạn nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18 – Náo loạn nửa đêm

Vô Ưu sơn trang hôm nay mở tiệc.

Một năm vất vả công tác, kết quả làm ăn khả quan, Lâm Thừa Húc bàn tay vung lên, hắn thực hào phóng cho mỗi người lương tháng 13 thêm một khoản thưởng Tết không nhỏ. Lúc này là gần cuối năm, cũng nên khai tiệc giết bò mổ heo khui kho rượu liên hoan một chút.

Toàn bộ sơn trang hỉ khí dương dương, từ trong ra ngoài đều treo lên những màu may mắn, đèn lồng thường ngày được gỡ xuống, đổi thành đèn lồng đỏ dán chữ phúc lộc thọ linh tinh. Trước mỗi tòa nhà đều giăng đèn kết hoa, những trụ đèn cầy ngoài vườn cũng đã được thay thế bằng dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Vô Ưu sơn trang địa lý thiên về phía Nam, tiết trời mùa đông không quá lạnh, rất ít có những hôm trời giáng sương tuyết. Năm nay cũng như mọi năm, đại tiệc tổ chức ngoài trời. Nếu là tiệc rượu truyền thống, chủ và khách phân biệt ngồi riêng, gần hay xa phụ thuộc vào địa vị cao hay thấp, tất cả các bàn đều hướng về phía thủ tịch. Ở nơi này, bàn dài đổi thành bàn tròn, không hề hướng về một phía nào, thức ăn có món chia theo phần, có món để chung một dĩa trên bàn, có món tự đến quầy thức ăn mà lấy. Rượu trà cũng có thể tự mình đi rót, rót xong thì rời tịch qua bàn khác mời mọc lẫn nhau.

Lâm Tu Viễn cũng được mời tham gia. Hắn chưa quen nhiều người trong trang, lại có một đám đồng học gần tuổi tương đối thân cận, nên hắn ngồi ở bàn dài dành cho đám người trẻ tuổi. Mỗi một bàn đều có cái lẩu, năm người một nồi, tranh nhau chén chú chén anh, hùa nhau nâng cốc ép rượu, thậm chí còn có cả giành thức ăn.

Lâm Tu Viễn: ...

Hắn cảm giác đây không phải là tiệc rượu, mà là đại sảnh tửu lầu được kéo ra ngoài trời a! Trong đại sảnh của tửu lầu, bàn ăn không phân biệt sang hèn, tất cả đều như nhau, chỉ cần gọi món là có thể bốn năm người một bàn cùng tận hưởng. Hắn trước khi dự tiệc đã âm thầm tìm sách lễ nghi đọc qua một lượt, bây giờ lại cho hắn thứ này?

Đúng là hắn quen thuộc việc ăn ở tửu lầu hơn, nhưng mà... khác hẳn với tưởng tượng nha!

Lâm Tu Viễn câu nệ không động đũa, đồng bạn lập tức phát hiện ra. Bọn họ lẳng lặng vứt một chén thịt vào nồi lẩu, sau đó vớt ra một cái chén riêng, đẩy đến trước mặt hắn.

- Tu Viễn, không cần ngại, ăn đi.

Hắn phải làm sao a? Đương nhiên là ăn.

Ăn qua vài miếng, cảm giác món ăn khá ngon, không khí cũng không khô cứng, Lâm Tu Viễn mới dần dần thoải mái, đã bắt đầu cầm chén rượu chén tạc chén thù. Nửa sau bữa tiệc, người ở bàn khác liền đến mời trà mời rượu, một số mời đồng học của hắn, một số thì mời chính hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy người tới là một trong số các vị lão sư. Hắn vội đứng lên cầm ly, ngoan ngoãn hô:

- Lão sư.

Vị lão sư này là một vị thư sinh, ngồi ở bàn tiệc khá xa khu vực của đám hán tử vai u thịt bắp như đồng học của hắn. Khu bên kia trang trí như một tòa nhã gian, đầy hơi thở mực nước, bàn ăn cũng được sắp xếp theo đúng lễ nghi. Lão sư đến trước mặt hắn, nâng lên ly trà kính hắn một ngụm:

- Thiếu gia, sang năm chăm chỉ học tập, lão gia rất kỳ vọng vào ngươi.

Lâm Tu Viễn cánh tay cứng đờ một lát, lại nhanh chóng mỉm cười đáp lễ, chạm cái ly, uống ngụm rượu. Lão sư đi rồi, người khác lại đến, thoạt tiên là những người quen hắn một mặt, về sau là những người hoàn toàn lạ mặt, tự giới thiệu mình là người nào làm ở đâu làm cái gì, chúc hắn một câu, cụng cái ly rồi lại rời đi. Hắn qua vài ly liền nhận ra, hầu như tất cả mọi người đều mặc định hắn sẽ là chủ nhân tương lai, cho nên đều phá lệ thân thiết. Ai làm vị trí quan trọng đều sẽ tới lộ cái mặt, sau đó lại lặng lẽ rời đi, không cố thu hút sự chú ý, cũng không quá mờ nhạt, chìm giữa một đám đông.

Tiệc rượu qua quá nửa, lúc này liền xuất hiện những tiết mục góp vui. Có ca múa, có ảo thuật kỳ kỹ, có cả quay số trao thưởng. Không khí bị đẩy lên cao trào, toàn bộ sự chú ý đều tập trung về phía đoàn hát, không ai để ý đến Lâm Tu Viễn đã lẳng lặng ly tịch từ lúc nào.

Lâm Tu Viễn lén lút đi ra hậu viện, trở về phòng, thay một bộ y phục dạ hành, quấn khăn che mặt, nhanh chóng chạy đến phòng phụ thân sờ soạng dưới gối. Sờ một lát đã tìm thấy cái hộp khả nghi, hắn vội vàng lấy ra, mở nắp nhìn xem bên trong có gì.

Trong hộp có một chai thuốc, ngoài ra không còn gì khác. Lâm Tu Viễn cầm lấy cái chai mở nắp ra, lắc lắc, ngửi ngửi. Mùi thuốc thơm nồng nhè nhẹ tỏa ra, làm người thần thanh khí sảng. Hắn lấy chai thuốc giấu vào trong người, đậy nắp hộp, trả cái hộp về chỗ cũ, rồi lại lén lút trốn ra ngoài.

Hắn khinh công trèo ra cửa sổ, ẩn người lẩn giữa các tán cây. Đi được vài bước, đột nhiên nội lực hỗn loạn, hắn bước hụt, đạp gãy cành cây, gây ra tiếng động rõ ràng giữa màn đêm.

- Kẻ nào?!

Âm thanh phát ra lập tức đánh động người trong phủ. Lâm Tu Viễn mím môi, tiếp tục vận khởi khinh công bỏ chạy. Hắn càng đi xa, thân người càng trì trệ. Thấy nội lực của mình càng lúc càng hỗn loạn, đề không được bao nhiêu sức lực, hắn lập tức đoán ra, mình có lẽ đã bị trúng một loại hóa công tán nhuyễn cốt tán nào đó.

Hắn trốn vào một góc, âm thầm chờ đợi người bên ngoài rời đi. Người bên ngoài lại không rời đi, bọn họ cầm ra một quả pháo hiệu cầm tay bắn lên, càng lúc càng kéo thật nhiều người đến, đèn đuốc sáng trưng, chia nhau ra tìm kiếm. Hắn ngồi một lúc còn nghe được tiếng chó sủa, tiếng bước chân chạy qua chạy lại, sau đó con chó chạy đến tận cái góc của hắn, ở bên ngoài sủa loạn.

Chó này có linh tính? Hắn trong đầu xoay chuyển rất nhanh, tay cầm lên một cục đá, chuẩn xác ném về phía con chó kia, bức con chó ngừng sủa. Hắn mới vừa động thủ, người xung quanh đã xông đến, tay cầm đao kiếm gậy gộc lùa về phía góc tối chỗ hắn đang trốn.

Hắn không có cách nào khác, phải từ trong góc chạy ra. Hai thân vệ xông đến cản lại hắn, hắn nhận ra đây là đồng học của mình, tay đưa lên, nhanh như thiểm điện chặn lại hai quyền đấm đến, lại một cước đá ra, đá trúng yếu hại của đồng học, đạp bọn họ lùi về phía sau vài bước. Hai người lùi lại, lại một toán người khác xông lên. Lâm Tu Viễn ánh mắt bình tĩnh, phòng ngự không hề có chút nào yếu thế, mặc kệ địch nhân đến bao nhiêu, hắn đều có thể bình thản hóa giải đòn đánh của đối phương rồi ngay lập tức ra tay phản công, bức đối phương không thể không lui bước.

Lâm Tu Viễn sờ bên hông, rút ra một thanh đao. Thân đao màu xám, trong trời đêm ánh lên ánh lửa, loang loáng giữa đám người, chặn lại tất cả những món vũ khí đâm về phía hắn, đồng thời phản công đả thương vài người. Hắn vừa đánh vừa lui, lùi đến gần tường ngoài sơn trang. Hắn trong lòng có chút hư, cánh tay cầm đao có chút hoảng. Hắn học là sát nhân đao, lúc này bảo hắn không dùng đao đâm tử huyệt địch nhân, hắn không làm được. Nhưng ở trong sơn trang sát nhân, đối phương lại toàn là đồng học của hắn, hắn cũng không làm được.

Hắn biết, mình không nên do dự.

Ánh mắt nheo lại, Lâm Tu Viễn ra chiêu lại càng thêm hung ác. Vết thương trên người đối phương càng nhiều hơn, nhưng đối phương cứ một người lại một người xông lên tới, cùng hắn xa luân chiến, tiêu hao thể lực của hắn. Hắn cảm nhận được loại thuốc không rõ tên hắn vô tình trúng phải kia lúc này đã bắt đầu ngấm vào bên trong, nội lực của mình trôi đi theo từng giây phút.

Hắn lại tìm cách lui đi, ngay lúc này, vị tiền bối đồng học tên gọi Trần lão liền xuất hiện, một chưởng hướng hậu tâm hắn đánh tới.

Lâm Tu Viễn nghiêng người, tay trái hóa chưởng, trực diện nghênh đón chưởng lực kia. Hai tay chạm nhau, hắn bị chấn đến lui về phía sau vài bước, cả cánh tay tê rần, các cơ bắp giật giật. Hắn nheo mắt, tay phải vung đao lên, dùng ra toàn thân chiêu số, lách theo một đường hiểm ác chặt về phía đầu vai đối phương.

Trần lão không hề nao núng, tay phải cầm bội kiếm bên hông, một chiêu bạt kiếm như cuồng phong, thế đến rào rạt, bức Lâm Tu Viễn không thể không đón đỡ. Lâm Tu Viễn vừa hóa giải một chiêu, Trần lão đã xoay cổ tay, mũi kiếm tựa như một con rắn linh hoạt lách qua khe hẹp, hướng về phía vai phải đối phương mổ tới.

Cao thủ so đấu, nói thì chậm, làm thì nhanh. Chỉ chớp mắt, hai bên đã qua tay hơn chục hiệp. Lâm Tu Viễn càng đánh càng cảnh giác, hắn cảm nhận được chiêu thức của đối phương như nước chảy mây trôi, phòng thủ kín kẽ, không có sơ hở nào. Người này quả nhiên là một cao thủ!

Keng!

Lại thêm một lần đao kiếm chạm nhau, Trần lão chợt ghé sát người thanh niên áo đen, lên tiếng:

- Sư thừa của ngươi từ Tân Đỉnh Thiên phải không?

Con ngươi Lâm Tu Viễn co rụt lại. Người này nhận ra được chính mình? Không đúng, là nhận ra được võ công của chính mình đi?

Lại qua vài chục hiệp, nội lực của hắn đã chống đỡ hết nổi, cánh tay đã bắt đầu mỏi nhừ. Đối phương vẫn chỉ nhỉnh hơn hắn một chút, làm hắn luôn cho rằng mình chỉ cần đột phá được phòng ngự của đối phương thì có thể bứt người chạy thoát, kết quả lại là bị đè nặng đánh không có sức hoàn thủ, chỉ có thể đau khổ mà chống đỡ.

Lâm Tu Viễn thở dốc, khàn khàn lên tiếng, cố ý đổi giọng, không để kẻ khác nhận ra:

- Cuồng kiếm Lưu Khang?

Người này, hắn chỉ nghe được qua những lời truyền miệng ở trong giáo. Giang hồ tứ đại kiếm khách, không bằng một Cuồng kiếm Lưu Khang. Nghe nói người này sư thừa không rõ, giữa một đám thanh niên tài tuấn tựa như hạc giữa bầy gà, tư chất kiếm thuật thiên phú dị bẩm, thậm chí còn tự nghĩ ra kiếm pháp cho chính mình. Chỉ là hơn mười năm trước, người này bị kẻ khác buộc tội là giết người cả nhà để cướp đoạt gia truyền bí tịch, bị giang hồ chung tay tru diệt. Cuối cùng sau khi bị dồn đến Trường Nghi sơn, không thể không ra tay phản kháng, huyết tẩy Trường Nghi sơn, sau đó rút kiếm tự tận.

Kiếm tâm tựa như kiếm, thà gãy chứ không cong.

Cuồng kiếm cả đời không giết người, chỉ khi cùng đường mạt lộ mới xuống tay tự vệ, nhưng vì tự vệ mà để kiếm vấy máu, sẽ ảnh hưởng chính bản tâm. Cuồng kiếm biết rõ bản tâm không thuần, đời này không thể đột phá cảnh giới tối cao, cho nên lựa chọn từ bỏ.

Đó là những gì hắn nghe được từ bên ngoài.

Tuy nhiên, thứ sư phụ hắn nói lại là một bộ dạng khác.

Sư phụ nói, cuồng kiếm vẫn lạc, chủ yếu là vì hắn quá ngạo. Giang hồ phân tranh, luôn luôn phải lựa chọn phe phái của chính mình. Quyết định ở trung lập, nếu không có thế lực thật mạnh, vậy thì rất khó tồn tại. Cuồng kiếm vẫn lạc không phải là vì bảo vệ kiếm tâm, mà là bị tiểu nhân hãm hại thân bại danh liệt, sau đó trúng độc, võ công mất hết, bị bỏ mặc tự sinh tự diệt. Một võ giả mất đi võ công, hắn không còn là võ giả, thậm chí, hắn cũng không còn lại cái gì.

Sư phụ còn nói, cuồng kiếm chết rất đáng tiếc, nhưng cũng có lẽ là may mắn. Nếu cuồng kiếm còn sống, người này là đối thủ rất đáng gờm.

Trần lão nghe xong, bình thản đáp:

- Cuồng kiếm Lưu Khang bị người ám toán, chết rồi, bây giờ chỉ còn Trần lão.

Tin đồn tẩy bạch kia cũng là do gia chủ phái người đi điều chế. Hắn nghe xong cũng cảm thấy ngượng, nhưng cũng vì đó, cứu vớt được cho hắn thêm rất nhiều người qua đường duyên.

Người đi bên bờ sông cũng sẽ có một ngày ướt giày. Hắn không muốn dính quá nhiều vào gisng hồ phân tranh, kết quả lại bị biến thành dê tế cờ. Hắn năm xưa khá ngốc, một lòng nhào vào võ đạo, nên bị người gài một đạo, không thể nào thoát ra.

Gia chủ nói không sai, có học thức mới không bị người cho lừa đi.

Trần lão thừa dịp Lâm Tu Viễn đang thở dốc, hắn tung ra một chưởng ngay giữa hậu tâm đối phương, chưởng lực đánh vào lục phủ ngũ tạng. Lâm Tu Viễn cảm giác nội lực trong chớp mắt liền hỗn loạn, đau đớn gào thét mà lên, trong miệng xuất hiện vị tanh ngọt, hắn oa một cái, phun ra một búng mâu. Hai chân lảo đảo, cánh tay cũng run rẩy, ngay lúc hắn đang thất thủ, hàng loạt thanh kiếm đã kề lên cổ hắn, không cho hắn có cơ hội thoát thân.

Trần lão gọi người tới đem Lâm Tu Viễn trói cái rắn chắc, kéo ra giữa sân đè xuống bắt quỳ. Một người được phái đi gọi gia chủ, rất nhanh Lâm Thừa Húc liền đến.

Lâm Tu Viễn thấy phụ thân, hắn tránh né tầm mắt, cụp mi không nói lời nào. Xung quanh có vài tiếng nói muốn phụ thân nghiêm trị hắn, hắn cũng không hề hé môi bào chữa nửa câu.

Hắn chợt nhìn thấy đôi giày quen thuộc đi đến trước mặt mình, nghe được giọng nói quen thuôc vang lên:

- Ngẩng đầu.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy phụ thân nhìn hắn, hắn lại ngoảnh đầu đi. Hắn có chút sợ hãi sẽ phải chứng kiến sự thất vọng hiện lên trong đôi mắt kia.

Phụ thân sẽ kéo khăn che mặt của hắn xuống sao? Ở đây toàn người quen, có đồng học, có lão sư, có cả những người khi nãy cụng ly với hắn. Nếu như hắn bị vạch trần, sơn trang này sẽ không còn chỗ cho hắn trú chân nữa.

Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị người phát hiện, thóa mạ cùng sỉ nhục, nhưng ngay lúc này, phụ thân lại nói:

- Trước dọn dẹp sơn trang, tiệc rượu xong rồi cũng dọn đi. Ai bị thương nhanh chóng về lên thuốc. Tất cả những người đêm nay tham gia truy bắt đạo tặc, ngày mai đến kho bạc nhận thưởng. Còn người này, đem nhuyễn cốt tán vẩy lên người hắn rồi ném nhà củi đi, trang phục khăn che mặt gì đó không cần đụng, cứ giữ nguyên hiện trường. Ta uống hơi nhiều, mệt mỏi đâu. Chờ ta ngủ một đêm thần thanh khí sảng, ngày mai liền thẩm hắn.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net