Chương 22 - Đấu trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 – Đấu trí

Lâm Tu Viễn vẫn quỳ ở ngoài sân, hắn quỳ từ lúc trời còn nắng cho đến khi trời sụp tối. Mùa đông, khi nắng vừa tắt, cái lạnh lập tức ùa lên, thổi người run cầm cập. Hắn lặng lẽ kéo lại vạt áo, lặng lẽ vận chuyển nội lực, khiến bản thân ấm áp hơn một chút.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, loại thuốc kia là thuốc phụ thân đang dùng. Hắn ngay từ đầu liền cho rằng, thứ đó giống như linh chi nhân sâm tuyết liên, gia chủ giữ lại để cất chứa, để phòng ngừa, chứ không phải là để dùng ngay lập tức. Cho nên khi hắn đi lấy, hắn chỉ là mượn, về sau sẽ trả. Hắn không dám nói, vì việc của Tùy giáo, ngoại nhân không được biết. Phụ thân không phải người giang hồ, biết nhiều không tốt.

Nếu hắn thật sự thành công trộm cả hai chai, thành công rời khỏi sơn trang, như vậy đến khi phụ thân cần dùng thuốc, đụng vào cái hộp lại không thấy, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Hắn lúc đó chắc đang ruổi ngựa trở về, không hay biết gì cả đi?

Hắn trên tay đầy máu, lúc này đây, thứ dính lên tay hắn, lại là máu của phụ thân.

Hắn còn dám tự xưng nhân nghĩa hiếu thuận? Trong mắt phụ thân, hắn quả nhiên là miệng đầy lời nói dối.

Xin lỗi ngài, hài nhi gỗ mục không thể điêu, phí công ngài dạy dỗ.

Trời sụp tối, quanh người truyền lên cảm giác lạnh lẽo, đầu gối đã tê mỏi, cái đau âm ỉ dần dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn hơi co người lại, tiếp tục vận nội lực giữ ấm. Gian phòng trước mặt vẫn đóng cửa, ánh đèn leo lét từ bên trong vọng ra, mơ hồ thấy bóng người qua lại.

Chợt Lâm Tu Viễn nghe tiếng cửa mở. Hắn ngẩng đầu lên, thấy người đi ra là đại phu, ánh mắt của hắn ảm đạm xuống. Hắn chờ đại phu đi ngang, lên tiếng hỏi:

- Đại phu, phụ thân sao rồi?

Đại phu thấy hắn quỳ thì ngạc nhiên:

- Thiếu gia ngài đứng lên, không có việc gì thì đừng quỳ, mặt đất lạnh, dễ bệnh.

- Đại phu, phụ thân có ổn không?

Đại phu khuyên vài câu, Lâm Tu Viễn vẫn không đứng lên, chỉ hỏi lại một câu hỏi. Đại phu không khuyên được, thở dài:

- Gia chủ... lão phu đã cố gắng hết sức. Gia chủ thế nào, vậy thì xem ý trời. Thiếu gia, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ngươi ở đây cũng không giúp gia chủ được gì. Nếu ngay cả ngươi cũng bệnh, tòa sơn trang này... ai...

Đại phu rời đi, Lâm Tu Viễn vẫn quỳ tại chỗ không nhúc nhích. Tận đến lúc có người đem lò lửa bày ra xung quanh, cầm đến chăn bông áo ấm phủ lên người hắn, đem đệm chân đặt trước mặt hắn, hắn vẫn không nhúc nhích. Hắn hơi hé mắt, khô khốc hỏi:

- Các ngươi làm gì?

- Bên ngoài gió lạnh, thiếu gia không trở về, khi trở trời rất dễ sinh bệnh. Đây là chăn bông áo ấm đệm chân, ngươi giữ sức khỏe, đừng để cảm lạnh.

- Ta không cần.

- Đây là bữa tối, thiếu gia ăn chút gì đi.

- Dọn đi đi.

Hắn nói xong, giũ áo ấm ra khỏi người, không chịu leo lên đệm chân quỳ, cũng không động đũa hay uống một hớp nước. Người hầu không thể ép, bọn họ do dự một lúc, cuối cùng đành phải cáo từ rời đi.

Trời đã tối mịt, gian phòng trước mặt đã lên đèn, ngay cả cơm tối cũng đã được người bưng vào bên trong, nhưng người bên trong vẫn không ra ngoài, không hồi âm cho hắn, ngoại trừ đúng một câu, làm hắn trở về đi. Gió lạnh, trong tâm cảm giác lại càng lạnh. Lâm Tu Viễn ngẩng đầu nhìn cánh cửa im ỉm, nhẹ cắn môi, khẽ nhúc nhích chân một lúc, lại kiên trì quỳ.

Ở bên trong, Lâm Thừa Húc cầm khăn tay lau máu mũi, nhấc đũa lên dùng cơm:

- Hắn vẫn còn quỳ sao? Cho hắn lò lửa cho hắn chăn ấm cho hắn đệm chân khuyên hắn trở về, toàn bộ không dùng được?

- Gia chủ, thiếu gia vẫn ở bên ngoài. Những thứ ngài đưa, thiếu gia đều không dùng.

- Hắn ăn gì chưa?

- Gia chủ, thiếu gia vẫn chưa ăn gì.

- Hâm một chén canh gừng đưa hắn, thêm một ít cháo gà tẩm tẩm bổ. Muốn quỳ cũng nên hảo hảo đối xử mình một chút.

Ngài ép người ta vào thế khó xử, lúc này lại bảo người ta hảo hảo đối bản thân? Trần lão mắt trợn trắng nhìn gia chủ ăn đến thực thơm ngọt, trong lòng quyết định tốt nhất đừng nhạ người này hảo.

Người hầu ra ngoài hầm canh đưa, một lát sau liền trở vào báo, Lâm Tu Viễn không ăn. Lâm Thừa Húc nhướn mày, lại ăn một miếng gà kho:

- Ha, tự ngược cầu tình thì rất giỏi, đúng là trọng tình nghĩa. Nhưng thứ này trước mặt đám cáo già trong triều, hoàn toàn không thể dùng được.

Quan lại thế gia coi trọng huyết thống, giang hồ nhân sĩ lại coi trọng nghĩa khí. Quan lại thế gia khi hành động đều cân nhắc lợi hại, giang hồ nhân sĩ chỉ cân nhắc cảm xúc của chính mình. Đứa bé kia không giỏi trong việc cân nhắc lợi hại, khi nói đến người quen thuộc, đứa bé kia chỉ nghĩ đến cảm xúc, cho nên khi thương lượng, đều sẽ dùng tình nghĩa đả động đối phương.

- Trần lão, ngươi nói xem, khả năng ta làm hắn từ chức bên Ma giáo, đến chỗ của ta làm việc có lớn hay không?

- Thiếu gia chọn ngài, nhưng rõ ràng mười sáu năm tình nghĩa không dễ bỏ như vậy.

- A, ta cũng đoán thế. Bây giờ đổi lại là ta, vì một công việc, yêu cầu ta đoạn tuyệt với gia đình, ta cũng sẽ không làm. Nhưng mà ở tình huống này, hắn phải lựa chọn.

Lâm Thừa Húc xử lý xong một miếng gà, lại lấy khăn tay lau máu mũi, chuyển đũa sang món cá chiên:

- Hắn không thể quá tham lam, vừa muốn nhận cha vừa muốn giữ sư phụ, vừa muốn gánh vác trách nhiệm làm con ta, vừa muốn gánh vác trách nhiệm làm đệ tử Ma giáo giáo chủ. Một mình gánh hai loại trách nhiệm? Còn không bị cái gánh nặng đó đè chết? Rồi cũng phải đến lúc hắn lựa chọn sư phụ kiêm dưỡng phụ, lựa chọn căn nhà kia với những con người gắn bó với hắn mười sáu năm, hay là lựa chọn về với ta, lựa chọn tương lai hai mươi mấy năm sống ở căn nhà này, với những con người này, với loại thân phận này. Đã làm con quan lại đại thần lại đi hỗn với nhóm người chuyên hành sự trái pháp luật? Hoàng đế chưa sờ gáy hắn, ta đã muốn sờ gáy hắn.

Trần lão lẳng lặng nghe, nhìn gia chủ vừa lau máu mũi vừa càn quét thức ăn trên bàn. Lâm Thừa Húc dọn thêm một miếng cá, bắt đầu nhấm nháp đến rau:

- Ta không cấm hắn ngừng toàn bộ thư từ với bên kia, nhưng sau đó hắn có muốn nói chuyện đều phải tị hiềm, đừng nói tới việc làm việc cho bên kia, sử dụng tài nguyên của bên kia, thông tin tình báo với bên kia. Hành động này hoàn toàn có thể bị ghép vào tội âm mưu cấu kết thổ phỉ. Trần lão, ta luôn nói, tử cục sẽ không phải là tử cục nếu như nó được ngăn chặn ngay từ đầu. Bây giờ nếu ta để hắn tự tung tự tác, mang cái danh nghĩa con ruột của ta đi cấu kết thổ phỉ, kẻ thù của ta có thể lợi dụng hắn, gài ta vào thế cấu kết ngoại bang, âm mưu tạo phản. Khi đó, ta cũng sẽ không có cách nào bảo đảm toàn bộ sơn trang trên dưới an toàn.

Khi đó mới chân chính là tử cục.

- Tự ý làm việc không hỏi qua ta, rồi hậu quả kẻ nào gánh vác? Tội liên đới có hiểu hay không? Toàn bộ sơn trang hơn ngàn điều tánh mạng, thêm tương lai của một đám nhóc gia sinh tử, ta nhẫn tâm sao? Cho nên, hắn chỉ có thể chọn một trong hai, hoặc chẳng chọn bên nào, không thể nào chọn cả hai.

Đã không muốn vướng vào rắc rối, ngay từ đầu còn nhận cha làm gì? Đương cô nhi có một mái ấm an toàn cũng có thể sống thực hảo, quấn thêm hắn cái này quỷ quái đầy tai tiếng cha, vui lắm sao?

- Thực ra nếu hắn không chọn ta, ta lại cảm giác như vậy mới hợp lý. Dù sao ở bên này, những thứ ta đang làm chẳng có thứ nào phù hợp năng lực của hắn.

Theo cách hắn hỏi ra, đứa bé này thật sự thích nhà bên kia. Nếu như thật thích, lựa chọn nhà bên kia cũng được. Hắn có thể cho đứa bé này một khoản tiền xem như nuôi dưỡng phí, sau đó thả nó tự do. Mười sáu tuổi chưa đủ lớn, nhưng đã đủ biết mình làm được gì. Còn như muốn treo danh nghĩa bên hắn, vậy thì hắn phải quản.

- Trần lão, ra gợi ý cho hắn nghĩ tiếp đi. Xong rồi thì nói với nhóm đại phu, nhìn xem cái công thức Phục Ma tán kia là cái gì, công dụng ra sao, điều chế ra dạng nào, tốt hay không tốt, có thể đẩy mạnh sản xuất hay không. Nếu tốt thật, đem bán vào cung cho cấm vệ quân cầm sử dụng cũng không tồi.

- Gia chủ muốn điều chế Phục Ma tán à?

- Nhi tử cầu tới cửa, vẫn phải cấp cho hắn một cái công đạo. Hơn nữa, dù gì nhà bên kia cũng nuôi hắn mười sáu năm, ta đương nhiên phải giúp.

Trần lão nhìn gia chủ, trong bụng thầm nghĩ, ngài giúp xong sẽ hố người khác phải không? Hắn đang nghĩ mông lung, lại thấy gia chủ sụt sịt, cầm khăn tay lau lau vệt máu mũi. Cảnh này làm hắn có chút sốt ruột:

- Gia chủ, ngài thật sự không sao?

- Không có vấn đề. Qua nửa đêm hôm nay sẽ hết.

Lâm Thừa Húc lau lau mũi, lại đem khăn tay ném vào bồn nước, nhuộm đỏ một chậu nước nhỏ. Hắn liếc mắt nhìn khung trò chơi hệ thống, thấy con số đếm ngược còn vài giờ đồng hồ, liền lặng lẽ cầm hai miếng bông nhỏ vo viên nhét vào mũi.

Trong hệ thống của hắn có rất nhiều thuốc bổ, bổ khí huyết bổ nội lực tăng mana thêm công lực, cái gì cũng có. Khi hắn đem tất cả số thuốc đó uống vào trong người, bổ khí huyết quá độ, cho nên sẽ khiến người chảy máu mũi không ngừng. Máu mũi chỉ dừng chảy khi thời gian tác dụng của số thuốc tăng phúc kia chấm dứt, có nghĩa là đến nửa đêm hôm nay.

Để nhìn ra thật sự bệnh tật, hắn cũng là liều mạng.

Lâm Thừa Húc đến bên bàn, cầm ra lá thư ngày hôm nay từ trong cung gửi đến, mở ra xem. Hắn thấy được anh bạn cùng khổ lại dùng bút chu sa phê vào, chữ đen của hắn cùng chữ đỏ của người kia xen kẽ lẫn nhau.

"Nhi tử không nghe lời thì phải làm sao?"

"Đánh nó."

"Bệ hạ, ngài đánh con ngài sao?"

"Lễ pháp quy định, không thể đánh."

"Đã không thể đánh, ngài còn bảo thần đánh nhi tử? Thần đang thực rối rắm, bây giờ phải làm thế nào."

"A, vậy thì nhốt nó, cho nó học tứ thư ngũ kinh chép sách viết chữ, khi nào ngoan rồi thì thả ra."

Hảo đi, thủ đoạn này là thứ năm xưa hắn đã từng chỉ anh bạn cùng khổ, bây giờ anh bạn cùng khổ lại dùng thứ này nói cho hắn nghe. Hắn cầm bút, chấm mực, viết lại hồi âm:

"Bệ hạ thánh minh, thần thụ giáo."

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net