Chương 23 - Hạ màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23 – Hạ màn

Lâm Tu Viễn vẫn quỳ bên ngoài, dầu muối không vào cứng mềm không ăn, phơi gió lạnh cả một đêm, đến sáng hôm sau hắn lại phơi nắng cả một ngày. Xung quanh hắn tràn đầy bồn lửa chăn ấm đệm chân cùng cơm canh đã nguội, hắn cũng không chạm vào.

Phụ thân nói, hắn không cần bạc đãi chính mình, cho nên khi khuyên hắn về không được, phụ thân gọi người đến chuẩn bị đồ vật để hắn quỳ thư thái chút. Cỡ nào buồn cười a, hắn gây họa, không bị bắt hảo hảo quỳ tỉnh lại, lại được năm lần bảy lượt quan tâm.

Thế nhưng, thứ phụ thân cho hắn lại không phải thứ hắn cần.

Thật rõ ràng, phụ thân giận hắn, đến mức nếu có gì muốn nói với hắn thì cũng gọi người khác truyền lời, không muốn trực tiếp gặp.

Phụ thân như vậy, hắn lại càng không có mặt mũi nào hưởng dụng thứ phụ thân cho.

A, ông trời cũng thật muốn đùa hắn, đã gọi đến Long vương Lôi công Điện mẫu, ùn ùn kéo mây, ào ào xối nước xuống đầu hắn. Ở nơi này khí hậu thiên ấm, không có tuyết, thay vào đó là những cơn mưa, tuy khá hiếm gặp. Hắn lại vừa hay gặp phải một cơn mưa, vừa hay bị xối, cũng vừa hay người hầu lập tức đem ô lọng căng ra che đậy hảo, tránh cho hắn cảm lạnh giữa trời đông. Hắn ngẩng đầu nhìn toàn sân đầy ô lọng, một chút nước cũng không xối trúng hắn, có chăng chỉ là phần nước trước đó xối xuống, lúc này chảy đầy sân, thấm ướt vạt áo hắn.

Hắn có chút muốn cười, lại chợt có chút muốn khóc.

Hắn ở bên ngoài thật lâu, từ lúc mưa đổ xuống, đến lúc mưa tạnh, đến lúc nước ở dưới sàn trở nên lạnh ngắt, đến lúc chúng đã khô đi, hắn vẫn ở ngoài sân. Trời đã sụp tối, cơm tối lại được đưa lên, hắn lại không ăn.

Lại một đêm trôi qua.

Khi tiếng gà gáy vang lên, Lâm Tu Viên mơ mơ màng màng mở mắt ra, thân người lung la lung lay. Đầu óc choáng váng, cảm giác cả người nóng hầm hập. Hắn khó khăn đưa tay lên sờ lên trán, bàn tay cảm nhận một mảnh nóng sốt.

Thời gian qua lâu, người ta liền quên đi mục đích ban đầu của chính mình.

Hắn chỉ có cảm giác, mình không thể đi, cần kiên trì ở lại, cho nên hắn kiên trì ở lại.

Chân đau, bụng đói, trời rét, dính mưa, hai đêm không ngủ, hắn đã bắt đầu choáng váng. Trời đất quay cuồng, tầm mắt mơ hồ, hắn lung la lung lay, muốn cử động người một chút, nhưng không hiểu thế nào, hắn trượt chân. Cố gắng chống tay gượng bò dậy, nhưng ngay cả tay cũng không có sức lực. Lại một lần mất thăng bằng, hắn trượt tay, ngã xuống.

Trong mơ mơ màng màng, hắn thấy được một bóng người lại gần, cầm tay hắn kéo lên, đỡ hắn đứng dậy, rồi ôm lấy hắn. Người hắn nóng hầm hập, tay lại lạnh, lúc này rơi vào ôm ấp ấm áp, hắn không nhịn được ỷ lại vào người đối phương một chút, thấp giọng hô:

- Sư phụ...

Hắn chợt nghe người đối diện hừ một tiếng, ngay sau đó hắn bị ném cho người khác. Người kia xốc hắn lên, để hắn nằm vắt vẻo qua vai, vác hắn như vác bao gạo đưa vào trong phòng, rồi ném hắn xuống giường, lấy chăn che kín thân thể. Hắn cảm nhận được cái khăn tẩm nước ấm lau qua người hắn, đắp lên trán hắn, môi bị người tách ra đổ vào miệng một ly nước đường. Vị ngọt thấm đầu lưỡi, nếm được ra mùi thảo dược, hơi ấm trôi xuống bụng, làm hắn tỉnh táo chút. Hắn còn muốn mở mắt ra, ánh mắt đã bị người dùng vải che lại, sau đó là một mệnh lệnh:

- Ngủ.

Giường nệm êm ái, chăn ấm, khăn mát, cảm giác buồn ngủ rất nhanh ập tới, ý thức cũng rất nhanh mơ hồ. Chỉ trong một thoáng hắn đã ngủ mất, không còn biết xung quanh có gì.

************************

Khi Lâm Tu Viễn chuyển tỉnh, trước mắt vẫn một màu đen. Ý thức vẫn còn mơ hồ, cả người trì trệ, hắn gắng gượng động thân, nhúc nhích một chút thân thể. Hắn động động ngón tay, nhích nhích ngón chân, mọi thứ vẫn còn ổn. Cổ họng khô khốc, ánh mắt không thấy gì, hắn tự động tăng mạnh cảnh giác, tay sờ soạng lên hông. Không có vũ khí, hắn cứng đờ một lát, lại sờ soạng lên người. Vẫn còn quần áo, không bị trói chặt, vậy là không phải bị bắt. Lúc này, ký ức mới tràn về đây, hắn mới nhớ tới trước khi hắn mất ý thức, hình như hắn còn đang ở ngoài sân.

- Tỉnh sao?

Lâm Tu Viễn nghe thấy giọng nói, nhất thời nghĩ tới sư phụ, lại đột nhiên nhận ra giọng này không giống sư phụ. Hắn hồ nghi một lúc, bịt mắt liền bị người nào đó mở ra, ánh sáng nhu hòa chiếu rọi vào, hình ảnh người trước mắt cũng rõ ràng hơn.

- ... Phụ thân?

Lâm Thừa Húc thấy nhi tử ngây ngốc, hắn nghiêm mặt:

- Bảo ngươi nghỉ ngơi dặn ngươi ăn uống, lại không nghe, bệnh rồi thấy chưa?

Lâm Tu Viễn ngây ngốc nhìn, ngơ ngác hỏi:

- Ngài không sao?

Lâm Thừa Húc khụ một cái, mặt không đỏ tim không nhảy nói:

- Ta đau ngất, không biết ngươi ở bên ngoài. May mà người của ta vào cung xin được một viên cứu mệnh đan, cho nên ta mới có thể tỉnh lại. Bây giờ ta ổn, đã không sao.

- ...Thật không sao?

- Thật.

Lâm Tu Viễn vội chộp lấy tay phụ thân, các ngón tay đặt lên mệnh môn thăm dò mạch đập. Hắn hoàn toàn không hề nhận ra, ở thời điểm bình thường hắn sẽ không dám làm như vậy, vì mệnh môn quan trọng, bị người bắt lấy tương đương bị người khống chế tính mạng, hắn thường ngày đều sẽ cẩn thận lấy lòng phụ thân, sẽ không dám lỗ mãng đạp lôi trì.

Hắn dò một lần, lại dò một lần, cố gắng từ giữa đám mạch đập khỏe mạnh kia dò ra được một chút tín hiệu không khỏe. Lông mày nhăn lại, trong lòng nghi thần nghi quỷ, hắn thoạt tiên có cảm giác phụ thân bị ốm mà vẫn giấu hắn, rồi lại nghe ra được mạch kia hoàn toàn bình thường, vậy là đã khỏi thật?

Hắn tự mình rối rắm, cánh tay đã bị phụ thân rút ra, rồi xoa đầu hắn:

- Ta đã thoát ly nguy kịch, không cần lại khám. Lần này may mà có cứu, còn như có lần sau... thôi không nhắc. Ngươi đó, không nghe lời thân cha, suýt gây đại họa, biết sai rồi chưa?

Lâm Tu Viễn ngơ ngác nhìn, đột nhiên biểu cảm ập lại, cái mũi một nhiệt, đỏ lên, trước mắt nhòe đi. Hắn chớp mắt, xoay đầu đi, nhưng không kịp ngăn cản vài giọt chất lỏng rơi xuống đất. Hắn xoay đầu đi, không hiểu thế nào lại bị phụ thân kéo vào người, hắn có chút mất tự nhiên chống đẩy, lại rất nhanh luân hãm, cả người mất đi sức lực, dựa vào người phụ thân, cánh tay nắm chặt vạt áo, ôm lấy người trước mặt, giấu khuôn mặt vào trong lòng.

- Ngài không sao... không sao rồi... hức... không sao...

Cảm giác người trong ngực run lên, bả vai chớp mắt liền ướt át, Lâm Thừa Húc cả người hơi cứng đờ, sau đó mới đưa tay lên, nhè nhẹ vỗ lên lưng.

Hắn chưa bao giờ cho rằng, tình cảm giữa hai người mới gặp nhau vài tháng đủ để khiến một bên thề sống thề chết. Huyết thống là cái gì, hắn cảm giác không đến. Hắn đến thế giới này một thân một mình, không có lấy một thân nhân. Thứ hắn cảm nhận được từ "quan hệ huyết thống", đó là cái loại cảm tình này thật sự rất dễ lợi dụng. Hắn thường xuyên từ nơi này xuống tay, vặn ngã các đối thủ của hắn bằng thứ gọi là "quan hệ huyết thống", cũng dùng một điểm huyết thống đó để đẩy anh bạn cùng khổ leo lên, sau khi đã thêm vào chín mươi chín điểm lý trí và mưu mẹo.

Thế cho nên, khi hố nhi tử, hắn đào hố chờ người té xuống không hề có một chút áp lực nào, thậm chí lúc hố người thành công, hắn còn cảm giác thực vui vẻ.

Ạch, lần này khi dễ hơi quá, chọc thằng nhóc khóc luôn rồi. Lỡ tay dùng thái độ đối phó đối thủ ra đối phó hài tử, quả thực có điểm tra a, Lâm Thừa Húc chột dạ nghĩ. Phải nghĩ cách bù đắp bù đắp, thuận tiện đoạt luôn nhi tử từ tay nhà bên kia mới được.

Lâm Thừa Húc chờ cho nhi tử khóc đủ, thân người bớt run rẩy, hắn mới nhẹ nhàng nói:

- Chỉ có một việc này, hoàng đế đồng ý ban cho thuốc cứu mệnh, nhưng yêu cầu nhà chúng ta trả một khoàn tiền rất lớn. Nói đến tiền... ta vừa mất một khoản không nhỏ, hộp tiền không còn, sổ sách cũng mất, mấy khoản nợ lớn không thể nào đòi được, thành ra thất thoát hết rồi, lúc này lại thêm một khoản... Bây giờ nhà chúng ta nhìn hào nhoáng như thế, nhưng chỉ là cái vỏ rỗng, còn đang nợ triều đình. Nếu không nhanh chóng gom góp đủ tiền, ta e rằng cả cái nhà này cũng có thể bị niêm phong.

Lâm Thừa Húc ngập ngừng mà không nói, Lâm Tu Viễn đã cúi gằm mặt xuống, không nói lấy một lời nào. Lâm Thừa Húc trầm mặc một lát, nói tiếp:

- Mà thôi, ngươi không giỏi tính toán, đừng quan tâm những thứ này, tiếp tục đi học là được. Ta vẫn có đủ tiền cho ngươi chi tiêu, đừng lo.

Lâm Tu Viễn ngẩng đầu:

- Phụ thân, để hài nhi kiếm tiền trả ngài.

- Ngươi? Toán học ngươi học không được, làm sao kiếm?

Lâm Tu Viễn ngưng nghẹn một lát:

- ...Hài nhi sẽ nghĩ cách.

- Không cần, bây giờ quan trọng nhất là ngươi mau khỏe lên, rồi tiếp tục đi học, khi nào xong hết số bài tập, ta cảm thấy ngươi quá quan, khi đó ta sẽ chỉ ngươi cách kiếm tiền. Tin tưởng vào thân cha, được sao?

Lâm Tu Viễn chớp mắt, hắn còn định nói hắn có thể lo được, nhưng khi nghĩ lại, hắn phải thừa nhận hắn quả thật không biết làm sao ngay lập tức bổ khuyết số đã mất trên giấy tờ. Nếu như muốn từ bên Tùy giáo đem tiền đến, ít nhất cũng phải vài tháng sau. Hắn trong lòng âm thầm ghi nhớ, khi nào có cơ hội, hắn phải tìm cách xoay sở kiếm tiền bù lại.

Lâm Thừa Húc thấy nhi tử lại té hố, hắn trong lòng cười trộm, vẻ mặt chính sắc nghiêm túc nói:

- Còn có một việc này.

- Phụ thân, là việc gì?

- Tình huống nhà chúng ta khá vi diệu. Ta đâu, kỳ thật cũng có một chút giao tình với hoàng thượng. Ngươi cũng nên biết, cây cao thì gió lớn. Đồ đạc trong nhà có thể là đồ ngự ban, cũng có thể là thứ cứu giá. Nếu mất, hoặc đột nhiên xuất hiện thứ không nên có, bị người hữu tâm quy cho thành âm mưu tạo phản cũng nói không chừng.

Nhìn nhi tử sắc mặt hốt hoảng, Lâm Thừa Húc thấm thía nói:

- Cách đây chừng mười năm, kinh thành một nhà thế gia vì một cậu cháu trai lỡ tay viết hai câu thơ lên đồ ngự ban, kết quả chính là toàn bộ gia đinh trông phòng đều bị chém, toàn bộ nam đinh trong nhà bị cấm làm quan ba đời. Đến lúc xét nhà niêm phong, lại phát hiện thêm vài đồ vi quy, không biết do ai đem vào. Ngươi có biết, kết quả cuối cùng là thế nào hay không?

Lâm Tu Viễn đã sắc mặt trắng bệch, khô khốc hỏi:

- Kết quả... toàn gia diệt sạch?

- Không sai. Ba trăm bảy mươi hai mạng người toàn bộ đều chết, chỉ vì những món đồ dùng không biết ai cố ý phá hoại, cố ý trộm đi, cố ý bỏ vào, vu oan giá họa.

- Không đúng, cẩu ho... hoàng thượng không điều tra sao?

- Giết nhầm còn hơn bỏ sót, ngươi nghe qua chưa? Một gia tộc mất đi, khoảng trống đó rất nhanh sẽ được gia tộc khác lấp vào. Cái này a, ta nghe nói cũng khá giống những vụ thanh trừng mãn môn trong giang hồ đi? Đấu tranh đến một lúc gặp một nhà không vừa mắt, thế là quyết định dứt điểm bọn họ. Có đúng không?

Lâm Tu Viễn nghe nhắc, hắn có điểm chột dạ, lấm lét ngước mắt nhìn. Không thấy phụ thân lộ ra bất mãn hay tức giận, hắn âm thầm thở phào một hơi, ngẫm nghĩ một lát mới yếu ớt nói:

- Có lẽ là vậy, phụ thân.

Lâm Thừa Húc nhẹ nhàng dặn dò:

- Ngươi mới về nhà được vài tháng, đồ đạc trong nhà có rất nhiều thứ ngươi không biết nó từ đâu ra. Lần sau đừng lấy đồ lung tung nữa, nghen hông? Ngộ nhỡ trúng đồ quan trọng lại khó xử bây giờ.

Lâm Tu Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy thực có lý. Nếu tình huống chuyển xấu, giáo chủ có thể hạ lệnh diệt mãn môn. Loại mệnh lệnh đó chỉ dùng cho trường hợp kẻ thù không đội trời chung, cho trường hợp không chết không ngừng, còn như bình thường hầu hết chỉ là hù dọa, xin cái tay cái chân, hoặc xin tý huyết là ngừng. Khi đối phó đám người tự xưng chính đạo nhân sĩ thì sẽ khác. Đám người kia không nói lý lẽ, vậy thì đao kiếm gặp mặt.

Trong đời hắn đã từng gặp một lần diệt mãn môn, hắn cũng đã tham gia ở trong đó. Nghĩ đến đây, Lâm Tu Viễn lại rụt rụt cổ. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn đáp:

- Hài nhi đã nhớ.

- Ngươi không giống như trước, lại không phải trong nhà không có ai... Tóm lại là có việc cùng ta nói, nhiều cái đầu tốt hơn một cái đầu, hiểu không?

Thấy nhi tử gật đầu, Lâm Thừa Húc không tiếng động thở dài. Vẫn là quá non, bị người khác hù dọa một hồi là tin thật.

Nhi tử phạm sai lầm, là đánh là mắng hay là giam phòng tối, mục đích vẫn là khiến người biết sợ mà không tái phạm. Hắn không thể đánh, không thể mắng, vậy thì hù dọa một hồi đi, mục đích đạt đến là được.

Nhi tử còn có lương tâm, vậy thì dễ làm.

Nhi tử có vẻ ngoan ngoãn, Lâm Thừa Húc tất nhiên không keo kiệt. Hắn biết, nhi tử vẫn còn tâm hệ sư phụ, cho nên việc này, hắn cần giải quyết triệt để:

- Còn về thuốc, ừm, ta có một phương thuốc khác có thể trị dứt ngay lập tức, nó không phải cái chai ngươi cầm.

Lâm Tu Viễn chớp mắt, sờ soạng trong người. Quần áo đã được người đổi, đồ vật thì vẫn còn nguyên, cho nên hắn sờ một lát thì cầm ra được chai thuốc kia.

- Thứ này không tốt sao phụ thân?

- Thứ này dùng cho ta được, còn cho sư phụ ngươi, có thể vẫn sẽ bổ nơi nào đó, trị dứt hay không thì ta không biết.

- Vậy a...

Lâm Tu Viễn nắm cái chai, lại nghĩ đến việc hắn suýt gây sai lầm đẩy phụ thân vào vực thẳm. Hắn mím môi, đem chai đưa ra:

- Ngài cầm đi, sức khỏe quan trọng.

Trong một giây phút, Lâm Thừa Húc cảm giác thằng nhóc này thật đáng yêu. Bây giờ sau khi bại lộ, đứa bé này vẫn tiếp tục một bộ dạng con ngoan trò giỏi, nhìn vừa dễ thương vừa buồn cười.

Hắn buồn cười nói:

- Chờ ta một lát.

Lâm Thừa Húc đứng dậy đi ra khỏi phòng. Sau một lúc, hắn trở vào, đem theo một cái hộp gỗ xếp tầng, nom như một hộp cơm. Hắn đặt hộp gỗ xuống, bày từng tầng ra, bên trong có vài cái bình, cùng với một chén mì thập cẩm đầy ớt.

- Chai này là để trị độc, chai này là trị các loại thương tật, chai này là thuốc bổ, có thể tạm thời giúp người khỏe hơn, còn chai này có thể bổ sung năng lượng bổ sung chân khí.

Lâm Tu Viễn nhìn theo cánh tay phụ thân hắn. Cả bốn loại thuốc đều chứa trong chai pha lê, vỏ chai nhìn rất sang trọng cầu kỳ. Chai trị độc có màu tím tươi, chai trị thương tật có màu hồng phản quang, chai thuốc bổ có màu xanh vàng sáng, còn chai bổ chân khí thì màu xanh dương ánh quang, hắn nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy bốn cái chai này càng giống thuốc kịch độc.

Thật sự trị được dứt sao? Hắn trong lòng đầy hồ nghi, nhìn phụ thân chỉ vào chén mì nói tiếp:

- Còn thứ này, ăn nó, dùng nóng, có thể giải được trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Ta không biết sư phụ ngươi vì lý do gì mà bị bệnh, cho nên ngươi cứ giải độc, hồi máu, giải trạng thái xấu, bảo đảm trị dứt.

Chén mì này là thứ tốt, Lâm Thừa Húc chọn một hồi mới thấy thứ này có thể cầm ra. Tẩu hỏa nhập ma xem như là debuff, là trạng thái xấu, cho nên hắn cần các loại kỹ năng và vật phẩm giải trạng thái xấu. Kỹ năng giải trạng thái xấu là của cầm sư, bản thân hắn sẽ không đi Tùy giáo giải độc cho gã giáo chủ kia, cho nên hắn lựa chọn vật phẩm. Thứ giải trạng thái xấu hắn có nhiều nhất trong hệ thống là bùa, cầm ra xé một lá tự động giảm thời gian debuff, nhưng kêu nhi tử cầm bùa xé đốt rồi hòa nước cho người kia uống? Ha hả, hắn còn ngại nhi tử bị người khi dễ đâu, cho nên chỉ có thể dùng đồ ăn nước uống.

Mì cay bò hải sản trứ danh, bên trong có mì, bò, hải sản mực thịt tôm cá nghêu sò ốc hến, lại thêm hồ tiêu ớt xay gừng sả dầu điều, nước dùng đặc chế từ 108 loại nguyên liệu khác nhau, công dụng là cộng đầy cây HP trong nửa ngày, tăng 500 điểm phòng thủ, tăng 500 điểm tránh né trong 4 giờ, xóa bỏ những trạng thái gây cản trở việc xuất chiêu, như trạng thái Hỗn loạn chân khí, trạng thái Câm lặng, trạng thái Điểm huyệt.

Mì cay trong hệ thống luôn là hàng dùng nóng dùng tươi, lúc này lấy ra ngoài chuyên chở đường xa, mì cay có bị thiu hay không, Lâm Thừa Húc không biết. Hắn đem topping xếp sang một bên, chắt nước để sang một bên, lúc chở đến nơi hâm lại bỏ topping vào lại, chắc vẫn sẽ ngon như cũ. Còn nếu không tác dụng, mấy chai thuốc dự phòng kia cũng đủ để giúp nhi tử tránh khỏi bị người khó xử.

Lâm Tu Viễn nhận lấy hộp gỗ, cúi đầu trầm mặc một lúc, hắn mới hỏi:

- Phụ thân, ngài không cho rằng, sư phụ... là đại ác nhân tội ác tày trời, không nên cứu à?

Lâm Thừa Húc cân nhắc một chớp mắt, liền nói:

- Theo cách ngươi kể, sư phụ ngươi và mẹ ngươi cưu mang ngươi 16 năm. Ngươi không đói chết, không yếu ớt, có võ công bàng thân, là mẹ ngươi cùng sư phụ ngươi nuôi nấng. Cho nên ngươi cần thuốc vì ân nghĩa, ta sẽ cho.

Lâm Tu Viễn ôm chặt cái hộp, thổn thức một lúc, lí nhí đáp:

- Phụ thân, đa tạ ngài.

Hắn vẫn còn xấu hổ, sắc mặt lén lút đỏ, cũng không dám nói quá lớn tiếng. Còn đang ngâm mình trong cảm xúc mênh mông, hắn chợt nghe phụ thân nói:

- Hảo đi, bây giờ chúng ta tính sổ.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net