Chương 24 - Tính sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24 – Tính sổ

Lâm Tu Viễn nghe xong cả người cứng đờ, mím môi, chống tay muốn leo xuống giường. Lâm Thừa Húc đã cản lại:

- Ngươi còn chưa khỏe, muốn đi đâu?

- Phụ thân, hài nhi...

- Ta chưa nói xong đã muốn chạy?

- Không phải, hài nhi chỉ là... là...

- Là gì?

Lâm Tu Viễn gục mặt:

- ...là đi quỳ thỉnh tội.

Lâm Thừa Húc nhướn mày:

- Quỳ thỉnh tội thoải mái hơn ngồi giường sao?

- Nếu làm sai rồi thì vẫn nên quỳ tự hỏi.

- Nếu cho ngươi chọn, bên quỳ bên ngồi, ngươi chọn gì?

Lâm Tu Viễn nghĩ một lúc lâu, mới e dè nói:

- Vẫn là quỳ đi...

Có cảm giác không dĩ hạ phạm thượng, trong lòng yên ổn chút.

Lâm Thừa Húc nhìn nhi tử một lát, hắn mới nhích người qua, nhường đường cho nhi tử đi tìm ngược. Khi nhi tử từ trên giường trèo xuống chuẩn bị dọn tư thế chờ bị tính sổ, hắn bình tĩnh gấp chăn, xếp thành một cái nệm chân dày, ném xuống đất:

- Đầu gối vẫn đang đau, lót đi.

Lâm Tu Viễn xoay đầu nhìn, ngẫm nghĩ một giây, rồi hắn tiếp tục bước xuống giường, lung la lung lay đi đến bên đệm chân mới ra lò, quỳ lên.

- Lúc ta hỏi, ngươi nói cái gì tả hộ pháp là nữ. Ngươi là nữ, dung nhan bị hủy? Ân?

- Hài nhi sai rồi.

- Còn có, ngay từ đầu ngươi đến nhận thân, là có mục đích đi? Bao nhiêu năm đều không xuất hiện, lúc này lại đến? Vì giáo chủ?

Lâm Tu Viễn quẫn bách, cuối cùng gật đầu, mặt cúi càng thấp.

- Tả hộ pháp không biết võ, đi tính sổ sách hử?

- Không có, cái đó... hài nhi lừa dối ngài.

- Sư phụ chỉ là một lâu la quen?

- Không phải.

- Tự ý vào thư phòng, có không?

- ...Thưa có.

- Cái hộp gỗ trên kệ thư phòng là ngươi lấy?

- Thưa vâng.

- Sổ sách ngươi sửa sao? À không, ngươi có lẽ không thể một mình sửa, là nhờ người sửa sao?

- ...Vâng.

- A, rất tốt. Như trước kia, chừng đó điều tội trạng tính thế nào?

Lâm Tu Viễn thành thật đáp:

- Lừa dối thượng cấp, nhẹ thì phạt quất roi năm mươi, nặng thì có thể thêm chưởng đả năm mươi. Nếu như lặp lại, vậy thì tội tăng gấp đôi. Tự ý đi vào cấm địa, phạt trượng tám mươi. Tự ý động chạm đồ vật cấm, nhẹ thì phạt châm hình cùng kẹp tay, nặng là đánh gãy tay. Làm giả sổ sách, phế võ công, chặt một tay, khai trừ.

- Biết sai còn phạm? Thực sự cho rằng ta không phế ngươi?

Lâm Thừa Húc cười nhạt, lập tức gọi người hầu đem búa, thớt và dao chặt thịt tới. Lâm Tu Viễn tròn to mắt, trong mắt có một tia hoảng loạn. Khi hình cụ được đưa tới, Lâm Thừa Húc lạnh nhạt nói:

- Tay đưa lên.

Lâm Tu Viễn khẽ cắn môi, hai tay đưa lên cao quá đầu. Lâm Thừa Húc nhìn thấy trong tay phải nhi tử có vài vết chai do cầm nắm vật cứng tạo nên, mu bàn tay có vài vết chai do luyện quyền lâu ngày, rõ ràng là tay của một võ giả. Hắn nhìn một lúc, tựa như đang cân nhắc nên xuống tay nơi đâu, đến lúc mân mê xong rồi, nhìn lại thì thấy nhi tử đang ngẩng đầu, bộ dạng thảm hề hề, mắt ướt dầm dề long lanh nhìn chính mình.

Rõ ràng thằng nhóc này vẫn sợ, đến lúc phạm tội thì rất liều, tựa như dám chắc sẽ có thể chạy thoát, không bị chính mình bắt trở lại.

- Muốn chạy sao? Không chạy ta sẽ làm thật.

Lâm Tu Viễn nghe hỏi, hắn ngẩn người một lát, lắc đầu, lại gục mặt xuống:

- Hài nhi phạm phải sai lớn, hài nhi nhận phạt.

Vẫn không thay đổi chủ ý luôn à? Cho dù có thể trở thành tàn phế? Lâm Thừa Húc thật sự nghi hoặc. Hắn lý giải không thông vì sao nhi tử hiện tại có thể lập tức đứng dậy chạy, chạy thoát thì vẫn có thể toàn thân trở ra, mà thằng nhóc này không làm.

Người giang hồ nghĩ gì, hắn quả thật không hiểu.

Lâm Thừa Húc xắn tay áo lên, tìm kiếm cái bồ đoàn ném xuống đất. Hắn xách dao thớt đặt ngay ngắn ở trước mặt nhi tử, đường hoàng ngồi dưới đất, tay trái chìa ra:

- Tay đưa ra.

Lâm Tu Viễn đã hoảng sợ. Hắn rụt rụt tay lại, tuy không hạ xuống giấu ở sau lưng, nhưng cả thân người đã lùi về phía sau, bàn tay cũng đã kéo sát người. Lâm Thừa Húc nhướn mày, tay trái cầm lấy tay phải nhi tử kéo ra, để nhi tử quỳ rạp úp người xuống đất, tay đưa ra đặt nằm ngang thớt, tay phải cầm dao chặt thịt giơ lên, nheo một mắt, dường như đang xem nên xuống tay nơi nào. Lâm Tu Viễn cắn môi, tay rụt rụt, đầu ngón tay đã lạnh, thỉnh thoảng lại run rẩy.

- Để yên đó.

Lâm Thừa Húc buông tay trái ra, đặt dao xuống, từ dưới gối sờ soạng ra được một tấm khăn, hắn lại gần đem khăn bịt mắt Lâm Tu Viễn, rồi lại sờ sờ nắn nắn lấy tay phải nhi tử:

- Không muốn nhìn thì đừng nhìn.

Lâm Tu Viễn bị che mắt, hắn không thấy được gì, tay phải vươn ra đặt trên thớt, đầu ngón tay lạnh lẽo. Bàn tay lại bị người nắm, tai hắn nghe thấy tiếng mài dao soàn soạt, mỗi một lần dao mài qua lại phát ra âm thanh sắc lẻm, làm hắn thẳng run. Đột nhiên một thứ gì đó sắc cạnh, lạnh lẽo chạm vào da cánh tay hắn, khiến hắn giật nhẹ một chút, sống lưng căng thẳng.

- Một.

Các ngón tay Lâm Tu Viễn không tự chủ được nắm lại. Thứ lành lạnh sắc lẻm mà hắn đoán là con dao kia nhẹ nhấp nhấp lên cổ tay hắn. Hắn cắn môi, cả người căng lên, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

- Hai.

Đầu ngón tay hắn đã cuộn tròn lại, móng tay bấm vào da thịt, cơ bắp lặng lẽ run run, lòng bàn tay đã mướt một tầng mồ hôi.

- Ba.

Lâm Tu Viễn ngay lập tức rụt tay lại, giấu tay ở trong người, ngực phập phồng thở dốc. Hắn không dám mở bịt mắt ra nhìn, vội xoay đầu đi, cả người cuộn tròn, hai tay giấu ở trước bụng. Hắn còn đang lấy hơi, đã nghe một giọng nói vang lên:

- Tay đưa ra. Không muốn một nhát nhanh gọn, vậy thì ta sẽ chặt từng khúc.

Lâm Tu Viễn vội lắc đầu. Hắn há miệng, ngàn câu nói lăn qua lộn lại trong đầu, trước đó còn theo quán tính trả lời theo kiểu không sợ hãi, bây giờ có thời gian nghĩ lại, sợ hãi liền dâng lên.

Hắn vội vàng gạt đi ý nghĩ hoảng hốt ở trong lòng, lại run run rẩy rẩy đưa tay ra. Tay vừa mới hé ra đã bị người cầm kéo tới, đặt lên trên thớt, con dao lành lạnh lại chạm vào tay, chạm vào từng đốt ngón tay, tựa như đang chuẩn bị chặt từng khúc một.

Hắn đã kinh hãi, giọng nói mơ hồ mếu máo:

- Phụ thân... cha, có thể, có thể đổi phạt không?

- Hừm, ta có thể cho ngươi thuốc tê, bảo đảm cực kỳ hiệu quả, chặt sẽ không đau. Cứ như vậy quỳ, tay để yên đó, dám nhúc nhích, thuốc tê cũng không có đâu.

Lâm Tu Viễn đành phải cứ như vậy quỳ, người nghiêng rạp về phía trước, tay đưa ra đặt lên thớt. Hắn nghe được tiếng bước chân phụ thân đi ra, sau một lát lại đi vào, rồi một thứ chất lỏng gì đó được bôi lên cánh tay hắn. Phụ thân lại cầm dao chạm lên tay hắn, lạnh nhạt:

- Chúng ta tiếp tục.

Hắn giật nảy người, lặng lẽ nuốt một ngụm, mềm giọng:

- Phụ thân, cha, hài nhi sai rồi, ngài có thể phạt nhẹ một chút được không?

Đáp lại hắn là tiếng hừ nhẹ, ngay sau đó là tiếng xé gió, rồi tiếng dao chặt vào thớt nghe rõ mồn một. Hắn lạnh cả người, dưới thân cảm giác mặt đất run lên theo từng âm thanh, tay lại không có cảm giác đau, có lẽ là do thuốc. Hắn sợ đến mức không dám cử động, đầu cúi gằm xuống đất, không biết đang suy nghĩ gì. Bên tai vẫn nghe từng tiếng dao chặt vào thớt, đều đều, tựa như chặt vào người hắn, cảm giác thốn đến tận xương.

Chờ một lúc, chợt tay hắn bị người cầm duỗi ra, rồi một vật gì đó nằng nặng được đặt vào. Hắn kinh ngạc, ngẩng đầu lên, đôi mắt rất nhanh được người mở bịt mắt ra. Hắn nhìn xuống, thấy trên tay hắn là một dĩa thịt heo sữa quay cùng chén nước chấm và một đôi đũa. Hắn chớp mắt, nhìn về phía phụ thân, thấy phụ thân hắn đang ngồi dưới đất chặt thịt heo quay, thớt cùng dao dính đầy dầu mỡ, không có một chút bộ dáng nào là nhà phú ông, là trang chủ sơn trang, là quần là áo lụa, nhìn y hệt những người nông dân chân đất, đến ngày tết là bày mâm cỗ chặt heo chặt gà.

Phụ thân hắn thấy hắn nhìn, chỉ chỉ dĩa heo quay:

- Ăn đi, lộc đầu năm, ăn đi lấy hên.

Hắn đờ người ôm lấy dĩa heo quay, nhìn phụ thân hắn chặt xong heo quay bày ra thêm một đĩa nữa rồi gọi người dọn hết dao thớt đi, hắn mới đoán, có lẽ phụ thân sẽ không chặt hắn? Hắn nhìn phụ thân ăn, cũng bắt chước, quỳ cầm đũa gắp một miếng heo quay chấm nước chấm ăn, miệng sáp sáp. Hắn cảm nhận được gia vị rất ngon, nhưng hắn ăn không có cảm giác gì.

Thật vất vả ăn hết một dĩa, lưng lửng bụng, cơn sợ hãi cũng đã giảm xuống ít nhiều, hắn mới lấm lét nhìn phụ thân, lại vội vã tránh đi tầm mắt, nhìn chằm chằm dĩa heo quay đã trống, tựa như có thiên đại căm thù với con heo sữa ở trước mặt. Quần áo đã thấm mồ hôi, lành lạnh, dính người, một cơn gió thổi qua làm hắn nhẹ run rẩy.

Lâm Thừa Húc ăn xong heo sữa quay, vui vẻ rồi, hắn ngồi dưới đất cùng thằng nhóc nhà hắn trò chuyện:

- Trước kia đã từng bị phạt nặng chưa?

- Có một lần nặng nhất, bị đến hình đường lĩnh năm mươi roi.

- Sau đó thế nào? Nằm liệt giường sao?

- Nằm dưỡng thương nửa tháng mới có thể đi lại không gặp khó khăn.

- Mới năm mươi đã thế, lần này tính ra gần ba trăm roi lẫn trượng, chịu nổi sao?

- Không chịu nổi cũng phải nổi, quá lắm thì chết thôi.

Lâm Thừa Húc nhướn mày, nói tới chết dễ dàng như vậy?

- Sao không tìm cách chạy?

- Không thể chạy. Sợ tội mà chạy sẽ bị truy đuổi, tội tăng gấp đôi.

- Hồi nãy vì sao lại rụt tay lại?

Lâm Tu Viễn cắn môi, nghẹn ngào nói:

- Hài nhi sợ hãi.

Trước mặt người khác, hắn nếu lộ ra sợ hãi có nghĩa là có nhược điểm, sẽ bị người khác lợi dụng, thuộc hạ cũng sẽ không thật tin tưởng vào hắn, nhưng tận trong lòng, hắn cũng là biết sợ. Lúc này đây, bao nhiêu lần hắn xấu mặt phụ thân đều đã biết, thêm một kiện chắc là không sao đi?

- Được rồi, vậy đi, ta không cần tay của ngươi. Ngươi phế rồi lấy ai làm việc cho ta? Cho nên cái gì đánh gãy tay chặt tay liền miễn, đổi sang thành quất năm mươi trượng năm mươi cả đi.

Lâm Tu Viễn thầm tính, tính ra cũng là rất nhiều. Hắn không rõ lắm mình có thể ngao qua không, nhưng nếu còn có thể giữ lại võ công, nếu tay chân còn lành lặn, nếu không bị đánh chết, còn có thể đứng dậy được, xem ra vẫn là được giảm phạt đi? Hắn thành thật dập đầu:

- Hài nhi tạ phụ thân ban phạt.

- Nhưng mà, đánh quá nhiều dễ xảy ra tai nạn, ta lại phí công đem ngươi chôn, cho nên mỗi một roi phạt ngươi viết một bản kiểm điểm, viết đủ hai mặt giấy. Ngươi nợ 400 roi, viết 400 tờ kiểm điểm đi, đánh phạt gì đó liền miễn.

Lâm Tu Viễn há hốc mồm, lại thấy phụ thân hắn cười tủm tỉm, bộ dạng cực kỳ vô hại:

- Cho ngươi hai tháng, viết 400 tờ giấy, vị chi là một ngày viết 7 tờ. Lời lẽ thành khẩn chút, ghi rõ họ tên tuổi tác quê quán, tự thấy mình sai chỗ nào thì viết chỗ đó, tự thấy nên sửa chỗ nào thì cũng viết vào luôn. A, ngươi nếu muốn cả thiên hạ đều biết mình đã làm gì, ngươi có thể đi thuê người viết hộ, ta không cấm.

Lâm Tu Viễn tái mặt rồi. Hắn không ngậm miệng được, một hồi lâu mới tìm về được giọng nói:

- Phụ... phụ thân, có thể dùng roi đổi sao?

- Không thể. Đánh nhiều thương thân.

- Hay là ngài cứ đánh một nửa đi?

- Không thể. Ta mệt nhọc.

- Kia... ngài có thể đánh ít được mà. Cũng có thể tìm người thi hình.

- Không lấy một tay của ngươi đã xem như khai ân, còn đòi hỏi?

Lâm Tu Viễn gục mặt nói:

- Ngài vẫn là đánh vài cái đi, hài nhi da dày thịt béo, chịu được.

Bị đánh phạt, chục roi chỉ mất một khắc, nhẹ nhàng, nhanh chóng, đau mười ngày nửa tháng là xong, khỏe rồi có thể đi làm cái khác. Còn như viết kiểm điểm cùng chép phạt... hắn không biết khi nào mới xong.

- Không thể. Cầm lấy, từ bây giờ bắt đầu tính.

Lâm Thừa Húc gọi người tới, đem vào một cái ống tre, một chồng giấy kẻ ô ly, cùng với một hộp gỗ đầy thỏi mực. Lâm Tu Viễn cứng đờ mở ống tre ra, bên trong xếp đầy hai mươi cây bút lông, ngòi bút tinh tế, nét chữ tất nhiên cũng sẽ mảnh mai. Hắn nhìn một mặt giấy kẻ ô ly nhỏ xíu, mường tượng ra được số chữ cần dùng phải rất nhiều, hắn cũng không thể nào có thể ăn gian, mượn dùng bút lông viết chữ thật to để nhanh hết hai mặt giấy.

Hắn đã có cảm giác tuyệt vọng.

Lâm Thừa Húc làm như không thấy bầu không khí thấm đẫm vẻ u oán từ người nhi tử phát ra, hắn lại lên tiếng:

- Hôm nay xem chừng ngươi vẫn mệt mỏi, hay là ngày mai đem thuốc về cho sư phụ ngươi đi?

Lâm Tu Viễn hoàn hồn lại:

- Vâng, như vậy cũng tốt.

- Ngươi đến chỗ ta là để xin thuốc. Lúc này xin được rồi, nếu như chỗ ta không có gì còn có thể dùng, ngươi sẽ bỏ lại tất cả, rời đi sao?

Đề tài đột nhiên đổi sang một chủ đề khác, Lâm Tu Viễn ngước đầu:

- Sẽ không, phụ thân.

- Vậy thì có một vấn đề.

Lâm Thừa Húc nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, lập tức khiến cho bầu không khí trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều:

- Ngươi trên gia phả là con ta, danh nghĩa treo ở chỗ ta, cho nên hiện tại, thân phận của ngươi là con cái quan lại. Ta với hoàng đế có giao tình, cho nên ngươi cũng sẽ nhận được bảo hộ từ người kia, ít hoặc nhiều. Tuy nhiên, con cái quan lại không nên và không thể hỗn với giang hồ nhân sĩ, đặc biệt không thể trắng trợn trái pháp luật.

Lâm Tu Viễn chớp mắt, hắn đoán được phụ thân hắn muốn cái gì. Quả nhiên hắn nghe phụ thân nói tiếp:

- Ta biết, việc này làm khó ngươi, nhưng ngươi cần lựa chọn. Ta không cấm ngươi thư từ với bên kia, hoặc khi ngươi chọn bên kia, ngươi vẫn có thể thư từ với ta, nhưng cần tị hiềm rất nhiều. Thân phận của ngươi chỉ có thể là một trong hai, hoặc không thuộc bên nào. Tất nhiên cá nhân ta hy vọng ngươi về đây, buông xuống đao kiếm, an ổn mà sống.

Về việc này, hắn đã từng nghĩ qua, nhưng chưa bao giờ cân nhắc đến. Lúc hắn đi nhận thân, hắn đã từng nghĩ xong việc thì rời khỏi, nhưng kết quả chính là tình huống như hiện tại, hắn rời không được.

- Việc này, phụ thân, có thể cho hài nhi trở về một chuyến, sau đó cho ngài đáp án, được không?

- Cũng được, nhưng ta muốn nghe ngươi trực tiếp nói. Thư từ rất dễ bị giả mạo, truyền miệng cũng dễ bị người bóp méo, ngươi tốt nhất vẫn là đích thân nói cho ta, những cách truyền tin khác ta đều không tin. Hai tháng suy nghĩ, ổn không?

- Vâng, phụ thân.

- Vậy thì tốt, hai tháng sau cho ta đáp án, cũng giao cho ta 400 tờ kiểm điểm, nghen hông?

Lâm Tu Viễn sắc mặt nháy mắt biến đổi. Đừng nhắc hắn về việc đang nợ 400 tờ giấy viết chữ, hắn cảm giác áp lực cực đại. Hắn gian nan xả ra một cái tươi cười:

- Phụ thân, việc viết giấy kia, có thể...

- Ta chỉ nhìn kết quả, đủ số đủ chữ có nội dung là qua, làm cách nào cũng được. Còn như muốn giảm? Ha, ta cảm giác phạt như vậy thực nhẹ nhàng rồi còn gì?

Lâm Tu Viễn hết cách, chỉ có thể ỉu xìu nhận mệnh. Lâm Thừa Húc tủm tỉm cười:

- Xong rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Vài ngày nữa khỏe mạnh rồi thì về bên kia. Còn có, mì cay ngươi đưa về rồi, nếu chưa ôi thiu, khụ..., nếu còn dùng tốt thì hâm lại, dùng nóng, dược lực hẳn là vẫn còn nguyên. Đi rồi nhớ trở về nhà, ta chờ ngươi.

Lâm Tu Viễn gật đầu:

- Vâng, phụ thân.

*******************************

Trời tối, nửa đêm, bên ngoài hành lang chỉ còn ánh đèn mờ ảo. Lâm Tu Viễn đang nằm ngủ, đột nhiên nghe tiếng kẹt cửa. Theo bản năng, hắn lập tức tỉnh dậy, tay sờ xuống dưới gối, chạm vào chuôi thanh đoản đao hắn giấu ở đằng kia. Hắn nằm yên như không có gì, cảnh giác dâng lên cao độ.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân bước vào, lại gần chỗ hắn nằm, sau đó nhẹ nhàng đặt một thứ gì đó kế bên gối của hắn, rồi lặng yên không một tiếng động rời đi. Hắn chờ người kia ra khỏi phòng, bước chân đi thật xa, hắn mới lén lút bò dậy, sờ soạng lấy mồi lửa, thổi lên, thắp nến, nhìn xem thứ kia là gì.

Hắn thấy được bên gối của hắn là một chồng túi tiền đỏ tươi, bên ngoài thêu chữ Phúc, bao nào bao nấy phồng to. Hắn nhặt lấy một bao, mở miệng bao, sờ ra được bên trong là một chồng ngân phiếu dày. Hắn nhặt lấy một bao khác, bao này nặng tay, mở ra xem thì thấy bên trong có những viên vàng vụn bạc vụn tròn vo. Mỗi một bao đỏ đều có tiền, từ tiền đồng, tiền xu, đến ngân phiếu, bạc vụn, vàng vụn, đến cả ngọc bội, trang sức, ngọc trai, đá quý.

Hắn cầm cái túi, lật qua lật lại nhìn xem, nhìn kiểu gì cũng có cảm giác đây là bao lì xì?

Hắn nhìn đống bao đỏ một hồi lâu, cuối cùng vơ hết lại, giấu ở trong một góc giường, thổi tắt nến, leo lên giường nằm. Nằm một lát chưa ngủ được, hắn vươn tay ra, sờ sờ đống bao đỏ, sờ sờ chữ Phúc được thêu trên vỏ bao, tủm tỉm cười một mình, rồi lại nhắm mắt dỗ ngủ.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net