Chương 27 - Đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27 – Đề nghị

Lâm Tu Viễn bước vào phòng nghị sự, hắn đã thấy tiền nhiệm giáo chủ ngồi ở phía trên. Khí sắc thật tốt lắm, da dẻ hồng hào, toàn thân đầy sức sống, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu nào là suy yếu, là tẩu hỏa nhập ma, là nội lực tán loạn, là võ công bị phế.

Hắn thành thật quy củ quỳ một chân xuống hành lễ, sau đó theo lệnh mà đứng lên. Hắn lại lén nhìn một lần sư phụ hắn, trong lòng chậc chậc lấy làm kỳ. Một tô mì cùng vài chai nước sặc sỡ đủ màu liền có thể giải quyết hết đại sự? Vấn đề mà toàn giáo huy động nhân sự xử lý vài tháng chưa xong, chỉ là một bữa ăn liền giải quyết? Hắn đem nghi hoặc nuốt vào trong bụng, thành thật đứng ở một bên, mắt rũ xuống.

Chỉ một lát sau, Tân Hồng Vân cũng tới. Tân Đỉnh Thiên một bộ dạng xử theo phép công, hỏi Tân Hồng Vân những chuyện trong giáo gần đây, cũng lẳng lặng quan sát đứa con nuôi này. Lâm Tu Viễn nghe hai phụ tử đối thoại, khẽ liếc nhìn một cái. Hắn mơ hồ cảm giác bên trong những lời nói kia, ngoại trừ có ý tứ khảo hạch sư đệ hắn, còn ẩn giấu ý tứ muốn lấy lại quyền hành. Có không ít lần hắn nghe ra, sư đệ hắn làm sự, sư phụ hắn phê bình vài câu, sau đó đưa ra mệnh lệnh, sửa lại mệnh lệnh của sư đệ hắn đã phát ra trước đó.

Những lúc thế này, nếu một bên trước nhường một bước, vậy thì mọi việc êm đẹp. Còn nếu hai bên đều muốn cương, vậy thì hỏng bét. Tân Hồng Vân sư đệ của hắn có lẽ cũng biết, cho nên đã chủ động nhường quyền, hoặc cũng có thể thằng nhóc này cảm giác mình chưa đủ cứng cáp, vẫn còn muốn dựa vào nghĩa phụ đâu.

Hắn lẳng lặng lắng nghe, không hề nói chuyện. Sau một lúc chuyện của giáo xong xuôi, tiền nhiệm giáo chủ mới bắt đầu sờ tới hắn:

- Tu Viễn, số thuốc kia, ngươi tìm ở đâu?

Lâm Tu Viễn có trong một chớp mắt do dự.

Nếu Vô Ưu sơn trang có thuốc quý, tác dụng lại kinh người như vậy, hắn nếu nói ra, liệu sẽ đem lại tai họa cho phụ thân hắn hay không?

Hắn suy nghĩ trong chớp mắt, đột nhiên nhận ra nếu hắn không nói, chỉ cần hỏi ám vệ của hắn, hỏi sư đệ của hắn, hỏi một số người thân tín trên giáo, sư phụ ngay lập tức biết được hắn đã đi đâu mấy tháng nay. Hắn che giấu không có kết quả.

Che giấu không được, vậy thì chỉ có thể thành thật khai báo.

- Sư phụ, đồ nhi về nhà phụ thân một chuyến.

- Phụ thân? Phụ thân ngươi còn sống sao?

Tu Dung không nói phụ thân của Tu Viễn là ai, Tân Đỉnh Thiên không biết, cho nên xem như đã chết. Người mà hắn tưởng đã chết lúc này lại còn sống?

- Thưa, gia phụ còn sống.

- Phụ thân ngươi là đại phu?

- Không phải, gia phụ là một người bình thường, chỉ là quen biết nhiều đại phu một chút.

Thậm chí còn quản gần hết tất cả số hiệu thuốc mà Tùy giáo bao nhiêu năm nay đến đặt mua, cũng đã định ngầm thu mua nhưng không thu mua được, chỉ là Lâm Tu Viễn không dám nói.

- Xem ra phụ thân ngươi mặt mũi cũng không nhỏ, có thể thỉnh được đại phu điều chế ra phương thuốc cho ta.

Tân Đỉnh Thiên nghĩ lại cảm giác lúc hắn phục dụng thuốc, thật sự rất kỳ diệu, thậm chí đến bây giờ dược hiệu vẫn còn chưa tan, hắn luyện công nửa ngày vẫn còn nguyên cảm giác sung sức. Hắn nhìn Lâm Tu Viễn một lúc, chợt đổi chủ đề:

- Lần này ngươi lập công lớn. Nói xem, muốn được phong thưởng cái gì?

Lâm Tu Viễn trong lòng hơi động. Hắn do dự một lát, mới lên tiếng:

- Sư phụ, đồ nhi có một yêu cầu quá đáng.

- Cứ nói ta nghe thử xem.

- Đồ nhi hiện tại chỉ muốn thoái ẩn giang hồ, buông tay gác kiếm.

Lâm Tu Viễn vắt óc suy nghĩ, hắn nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được làm thế nào để uyển chuyển mà nói hắn muốn từ chức. Hắn nghĩ không ra, cho nên đến lúc lời nói ra miệng, trong lòng nghĩ gì thì nói vậy, không hề có chút chăn đệm nào.

Tân Đỉnh Thiên mở to mắt, gằn lại từng chữ:

- Ngươi muốn rời khỏi?

Lâm Tu Viễn căng da đầu đáp:

- ...Số thanh niên tài tuấn hơn đồ nhi không ít. Đồ nhi tự nhận mình tài hèn sức mọn, xin sư phụ miễn thứ cho kẻ bất tài.

Nói về võ công, hắn có thể tự hào võ công của hắn cao, ngay cả thân vệ ở nhà phụ thân hắn cũng có thể một mình đối chiến mấy người, nhưng nói về trí óc... ây, thôi đừng nhắc nữa. Chờ qua vài năm nữa, lớp người trẻ trong Vô Ưu sơn trang lớn lên bằng tuổi hắn, bọn họ đã hơn hắn không biết bao nhiêu thứ rồi. Cho nên hắn tận trong lòng thật sự tin tưởng, số thanh niên tài tuấn giỏi hơn hắn nhiều không đếm hết.

Tân Đỉnh Thiên nhìn Lâm Tu Viễn một lúc lâu, đến mức làm người sau khẩn trương, toàn thân căng thẳng, lông tơ âm thầm dựng lên, hắn mới nhẹ nhàng nói:

- Việc này để sau lại nghị, ngươi mới trở về cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi.

- Tạ sư phụ.

Lâm Tu Viễn về đến phòng, mệt mỏi liền ập tới. Hắn ngày đi đêm nghỉ, vội vàng trở về, đến nơi thì lập tức nấu mì dâng cho sư phụ, sau đó là canh chừng một đám thuộc hạ đi viết kiểm điểm, lúc này quả thật là tinh bì lực tẫn. Hắn tẩy trần thay xiêm y, sau đó là đi nghỉ ngơi một mạch đến tận nửa đêm, liền có người đến gõ cửa, mời hắn đi nghị sự.

Lâm Tu Viễn bước vào phòng nghị sự chờ một lát, người lục tục liền đến. Hắn hé mắt nhìn, nhận ra được đây toàn là các trưởng lão cùng các đường chủ của Tùy giáo. Hắn xoay đầu nhìn sư phụ, rất nhanh dời đi tầm mắt, trong lòng thầm đoán, triệu tập nhiều người như vậy, là để sư phụ tuyên bố chính thức trở lại vị trí giáo chủ a?

Sư phụ của hắn sau một lúc liền xuất hiện, rất nhanh đi vào chính đề. Sư phụ hắn muốn triệu tập nhân thủ của Tùy giáo, đánh chính đạo nhân sĩ một cái trở tay không kịp. Lâm Tu Viễn từ đầu đến cuối đều im lặng nghe các trưởng lão phùng mang trợn mắt mắng mỏ chính đạo nhân sĩ, đồng thời quyết tâm cùng nhau đánh lên chính đạo môn phái. Hắn không nói một câu, cũng không có ý kiến gì, cố làm cho sự tồn tại của mình xuống thấp nhất.

Thế nhưng, sư phụ hắn không muốn hắn cứ như vậy chìm vào đám đông.

Sau hơn một canh giờ thương thảo, Tân Đỉnh Thiên đột nhiên điểm Lâm Tu Viễn:

- Tả hộ pháp.

Lâm Tu Viễn đang thần du thiên ngoại chợt giật mình, vội bước ra khỏi hàng chắp tay:

- Giáo chủ.

- Ta cho ngươi toàn quyền điều khiển hai phân đường, làm tiên phong công phá chính đạo môn phái.

Lâm Tu Viễn ngẩng đầu, thần sắc do dự:

- Giáo chủ, việc này, thuộc hạ cho rằng, thiếu chủ có thể gánh trọng trách.

Tân Hồng Vân đột nhiên bị điểm mặt, hắn kinh ngạc nhìn sư huynh, lại nhìn nghĩa phụ, trong lòng rối rắm. Ngay lúc này một trưởng lão lên tiếng, lại thêm một người lên tiếng, đem Lâm Tu Viễn nói thành trẻ người non dạ, hành sự nóng nảy, không thành việc lớn. Lâm Tu Viễn không giận, thậm chí hắn còn có cảm giác thở phào. Hắn còn định dựa vào các trưởng lão để thoái vị nhượng hiền, nhưng sư phụ hắn hoàn toàn không cho hắn có cơ hội thành công.

Sư phụ hắn lực bài chúng nghị, giao hắn trọng trách, cho hắn làm tiên phong, ai cũng không được phép phản đối.

Lâm Tu Viễn vẫn còn cố gắng giãy giụa:

- Giáo chủ, thuộc hạ bất tài, khó thể đảm đương trọng trách, xin giáo chủ suy xét lại.

Tân Hông Vân bình thường thấy sư huynh đối với những việc này đều rất tích cực, hôm nay đột nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy bãi mặt mũi của nghĩa phụ, hắn cũng là ngạc nhiên. Liếc mắt thấy nghĩa phụ sắc mặt đen như đáy nồi, không khí trong phòng đông cứng đến làm người phát run, hắn vội vàng động thân bước ra:

- Nghĩa phụ, hài nhi cho rằng sư huynh tuổi trẻ tài cao, xứng đáng đương tiên phong.

Tân Hồng Vân nói xong, thấy sư huynh còn định nói gì, hắn vội cầm ống tay áo giật giật, hỏi nhỏ:

- Sư huynh, ngươi nhận đi, chống đối lại làm gì?

Lâm Tu Viễn mím môi:

- Ta không thể đi.

- Huynh chống lệnh, là muốn ăn phạt à?

- Lần này, ta không thể đi.

Tân Hồng Vân kiên trì khuyên:

- Sư huynh, huynh nỡ lòng nào đứng nhìn nghĩa phụ bị người hãm hại đến tẩu hỏa nhập ma không thể phản kháng, chịu uất ức mà không thể làm gì, bị cười nhạo sao? Lúc này nghĩa phụ khỏe rồi, cừu nhân vẫn còn đang nhảy nhót tung tăng, huynh cam tâm sao?

Lâm Tu Viễn xoay đầu nhìn Tân Hồng Vân, ánh mắt lộ ra do dự.

Nếu như cùng chính đạo nhân sĩ đụng độ, chắc chắn sẽ có đổ máu. Hắn không thể để thuộc hạ của mình mất mạng, cho nên kết quả chắc chắn sẽ là, hắn tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng hắn đã cam kết trở về trả lời phụ thân, nếu như ngay tại lúc này hắn giết người, hắn vẫn tham gia vào công việc của Tùy giáo, hắn biết ăn nói ra sao?

Hắn đã nói sư phụ ý đồ của mình, sư phụ lại giao trọng trách cho hắn, hành động này làm hắn không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Tân Hồng Vân lại giật giật ống tay áo:

- Sư huynh, giúp nghĩa phụ đi, một lần này.

Lâm Tu Viễn nhìn Tân Hồng Vân trong chốc lát, cuối cùng, hắn vẫn là hướng về phía giáo chủ, cúi đầu nhận lệnh.

***********************************

Lâm Tu Viễn đi rồi, cuộc sống cùa Lâm Thừa Húc lại trở lại như trước, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ. Cũng có vài lúc nghĩ tới thằng bé, hắn lại cầm giấy bút ra viết vài câu sáo rỗng, hỏi thằng nhóc ăn cơm chưa, có ngủ đúng giờ hay không.

Lâm Thừa Húc không hỏi nhiều, chủ yếu là vì tị hiềm. Hắn không phải người giang hồ, nhưng vì nhà làm buôn bán dược liệu mở y quán, hắn cũng phải biết được thị trường hiện nay cần những thứ gì để từ đó điều hòa kinh tế, thu lại lợi nhuận. Tùy giáo hay là chính đạo môn phái, hắn đều có nghe một hai, ấn tượng không xấu, nhưng cũng không thế nào tốt. Con hắn ở Tùy giáo hẳn là có kế hoạch riêng, hắn không muốn tiết lộ kế hoạch của con hắn, cho nên trong thư từ, hắn không hề viết quá kỹ càng, cũng không hỏi thăm công việc đang làm thế nào, chỉ hỏi có ăn ngon ngủ yên hay không.

Lâm Thừa Húc gửi đi thư từ sáo rỗng, Lâm Tu Viễn gửi thư phúc đáp, nội dung cũng sáo rỗng, hỏi gì đáp gì. Một ngày này, Lâm Thừa Húc bỗng nhiên nhận được một cái bọc to kèm với một lá thư, do con hắn gửi tới. Hắn lật cái bọc ra, hắn nhìn thấy được trong bọc là cả một xấp giấy chồng lên nhau, trên giấy có kẻ ô ly, mỗi một tờ đều đầy chữ.

Lâm Thừa Húc không nhịn được phì cười. Hắn lật từng tờ ra xem, tốc độ đọc nhanh như gió, chỉ liếc mắt một cái là hắn biết được, thằng nhóc nhà hắn quả nhiên không làm sai yêu cầu, có chữ, đủ nội dung, và ai viết cũng được. Vừa mới lướt sơ sơ hắn đã thấy có khoảng 4-5 chữ viết khác nhau, có mấy tờ xếp thành một cọc xuất phát từ cùng một người viết.

Đối với thằng nhóc, đây là sự kiện xấu hổ khó quên, còn trong mắt hắn, này là ký ức đáng nhớ a.

Thằng bé thành thật viết kiểm điểm, còn huy động nhiều người như vậy viết, xem ra thằng bé có không ít người quen. Lâm Thừa Húc lật xem kiểm điểm, nhận ra chữ thằng bé nhà hắn ở chỗ nào, còn chỗ nào là chữ người ta. Hắn xem nội dung, lại bật cười.

Hạnh phúc trào dâng a đây là.

Hắn cứ cười, đuôi mắt cong cong, chưa bao giờ xụ xuống quá.

Lâm Thừa Húc quay sang hỏi người đưa thư, cũng là người của Tùy giáo:

- Đại nhân nhà các ngươi có nói gì khác không?

- Đại nhân nhà chúng ta không nói gì.

Trong mắt Tùy giáo môn hạ, một vị phú ông cũng chỉ là bạch đạo dân chúng, cho nên bọn họ không lấy lòng, không nịnh nọt, cũng không quá mức kiêu ngạo. Hắn có nghe phong thanh rằng vị lão gia trước mặt là thân nhân của đại nhân nhà hắn, nhưng không có nghĩa hắn cũng phải khúm núm dạ vâng.

Lâm Thừa Húc đoán, có lẽ thằng nhóc lại có việc gì khó nói rồi. Đúng là tính xấu nói mãi không sửa, gặp việc cứ nhét vào lòng, chẳng biết bụng dạ có tốt không, tiêu hóa nổi những thứ phức tạp kia sao? Không tiêu hóa nổi, nặng bụng, lúc đó thì tự làm tự chịu, hừm.

Hắn thầm lắc đầu, cầm ra một gói vải chứa vài thỏi bạc vụn làm lộ phí đưa cho người đưa thư:

- Nhờ ngươi chuyển lời cho đại nhân ngươi, nói rằng, ta chờ hắn trả lời.

Lâm Thừa Húc nhìn lại ngày tháng, cũng gần đến hạn hai tháng rồi, thằng bé không trở về, lại gửi kiểm điểm đi trước, là có việc bận rộn gì à? Hắn nghĩ nghĩ, cầm bút lên viết cái thư. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ viết được một dòng:

"Kiểm điểm ta đã nhận được. Khỏe không, ăn cơm chưa?"

Hắn nhìn một lát, lại điền thêm hai chữ.:

"Kiểm điểm ta đã nhận được. Khỏe không, ăn cơm chưa, con trai?"

Hắn gõ gõ bút, chợt gọi Trần lão đến, yêu cầu phái người đến Tùy giáo tìm hiểu thực hư, nhìn xem khả năng từ Tùy giáo đem người bế đi có cao hay không. Trần lão nghe xong thì kinh ngạc:

- Gia chủ, ngài muốn công phá Tùy giáo?

Vào tận hang ổ người khác đem người bế đi, đây chính là khiêu khích. Tùy giáo có thể nhân cơ hội này triển khai công kích, trở mặt thành thù. Vô Ưu sơn trang kinh doanh dược liệu, cho nên có thể Tùy giáo sẽ không chính diện đối kháng, nhưng chẳng ai biết được nhóm người kia có thể liều thành dạng gì. Muốn chọc, trước hết cần cân nhắc kỹ càng.

Lâm Thừa Húc bình tĩnh đáp:

- Không phải công phá, chỉ là hỏi thăm xem, kế hoạch này có thực hiện được hay không.

- Có thể, tuy nhiên cần tiêu hao một khoản không nhỏ.

- Trần lão, ngươi kế hoạch tỉ mỉ rồi viết cho ta một phần thư, ta sẽ cân nhắc.

- Rõ, gia chủ.

Lâm Thừa Húc cầm tờ giấy viết thư cũ ra xem, chữ đen chữ đỏ xen kẽ lẫn nhau:

"Khỏe không, ăn cơm chưa?"

"Hài nhi khỏe, đã ăn cơm."

"Bài tập có còn làm không đó?"

"Hài nhi vẫn đang làm."

"Tối qua ăn cái gì?"

"Hài nhi đã dùng cơm nắm muối mè, thịt kho, dưa chua."

Lâm Thừa Húc xem giấy viết thư, lại xem bản kiểm điểm. Hắn xem một lát, đặt bút tiếp tục viết vào lá thư dang dở:

- Con trai, hai tuần nữa ta lên Tùy giáo xem ngươi, được không?

Hai tuần nữa đã quá thời hạn hẹn ước, nếu hắn còn chưa thấy thằng nhóc ló mặt về, vậy thì hắn lên Tùy giáo bế người đi vậy.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net