Chương 28 - Đặt chân giang hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28 – Đặt chân giang hồ

Vô Ưu sơn trang, tại rừng cây phía sau tòa nhà chính.

Lâm Thừa Húc ăn vận một bộ trang phục đơn giản gọn gàng, đứng ở giữa rừng, hai mắt nhìn về những thân cây rậm rạp ở trước mặt. Chợt hắn bước một chân lên, tay phải co lại gần người, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một quả cầu ánh sáng. Hắn đẩy tay ra, quả cầu ánh sáng bay về phía trước, vừa bay vừa nở to, quét ngang qua những cây rừng, ngốn sạch những thân cây ngang ngược chắn đường. Cây rừng ầm ầm đổ xuống đất, bụi mù tung lên, lộ ra một con đường thẳng tắp, trống trải, từ chỗ hắn đứng đến một nơi xa cách đó hơn 20m.

Lâm Thừa Húc đến điểm cuối nơi chiêu thức của hắn chấm dứt, xem xét tình hình, đo đạc khoảng cách, rồi âm thầm cân nhắc. Hiệu ứng của chiêu thức quả nhiên y như lúc ở thế giới trước hắn cầm nhân vật chơi game, cực kỳ hoa lệ, ánh sáng âm thanh đủ cả, hoa hòe lòe loẹt, và độ sát thương cũng cực kinh người. Người ở thế giới này lúc xuất chiêu sẽ có tiếng chim hót hoa nở ánh sáng bung xòe như vậy hay sao? Rõ ràng là không a! Lần trước thằng bé ở trong Vô Ưu sơn trang quậy phá, hắn có ở một bên quan sát, quá lắm chỉ là mấy đòn vung đao vung chưởng bắn ra lực lượng càn quét xung quanh 5m mà thôi, tuyệt sẽ không có loại chiêu thức nào bung ra ánh sáng, vang ra tiếng chim hót, hay là tầm đánh quét sạch một khu vực rộng hơn 20m như những chiêu thức hắn có trong hệ thống.

Hắn bình tĩnh, đi đến gần một thân cây, hơi thấp người thủ thế, sau đó xoay người, tung ra một chiêu đá móc từ dưới đất đá lên. Chân phải vừa rời khỏi mặt đất, quanh chân đột nhiên hội tụ một cỗ kình lực, bung ra thành hình một con rồng màu bạc, quét ngang qua thân cây, nghiền nát gỗ cây tựa như nghiền nát một miếng đậu hũ. Cái cây ầm ầm đổ xuống, những cây cỏ cây bụi ở sát gần đó cũng chịu tai ương, ngọn cây bị vạt một đường ngọt sớt, ào ào rơi thẳng xuống đất. Hắn lại thử đá thêm bốn cái nữa, tích đủ năm lần phát chiêu thành công, con rồng màu bạc liền hiện hóa thành con rồng màu ánh kim, kích thước tăng lên gấp ba lần có thừa, phạm vi càn quét cũng trải dài đến 15m, vạt sạch một mảng cây cối.

Chiêu này còn chưa phải chiêu cuối của cấp võ sư. Nếu nói tới chiêu cuối Kinh Thiên Động Địa, hiệu ứng của nó là quần công. Người thi triển đấm một phát xuống đất, sóng năng lượng sẽ tỏa ra, chấn động tất cả mọi thứ đứng trên mặt đất và trên bầu trời, gây ra tổn thương liên tục trong vòng 10 giây cho tất cả người và vật ở trong phạm vi 100m. Lực sát thương của chiêu này so với chiêu Cách Không Chưởng hay Phong Quyển Cước khi nãy cao hơn gấp 5 lần, nếu cộng thêm các loại hiệu ứng tăng phúc, một đấm đấm ra có thể kéo rớt 40% lượng máu của những người chơi ở cấp 80.

Hệ thống hắn đem theo chỉ có thể cường hóa thân thể, nhưng không thể xem cấp bậc của người khác. Năm xưa khi hắn mới đến thế giới này, lúc hắn tìm hiểu năng lực của chính mình, hắn đã dùng những vật phẩm thay thế, như heo bò, tượng đá, tượng đồng để thử, sau này còn tham khảo ý kiến của Trần lão, hắn có thể đại khái xác định ra, cấp độ của võ giả ở thế giới này chưa tới cấp 50. Nếu bọn họ trúng phải chiêu cuối của cấp 100, Lâm Thừa Húc đoán, khả năng sống sót thật sự không có.

Hắn mở giao diện hệ thống lên xem, tất cả các ô trang bị đều đã được lấp đầy bởi vật phẩm cấp huyền thoại. Vũ khí là thứ sẽ hiện hóa, còn trang bị thì không, cho nên nhìn vào thì sẽ thấy hắn không đeo trang sức, không mặc áo giáp, cũng không xỏ giày chuyên dụng, nhưng lực sát thương, khả năng phòng thủ và tốc độ vẫn hoàn toàn tồn tại. Vũ khí của võ sư là loại găng tay làm từ kim loại từ thiên giới hắn đang đeo, chỉ cần xuất chiêu tấn công bình thường không hề thêm nội lực, thân cây cũng đã lõm xuống một vết.

Lâm Thừa Húc muốn đến Tùy giáo, đương nhiên hắn phải có cách phòng thân, cũng phải biết cách khống chế năng lực của chính mình, đừng để nhỡ tay đập chết người. Hắn không muốn bỏ bớt vật phẩm ra khỏi ô trang bị để giảm lực sát thương, bởi vì một lẽ, hắn thà để chính mình mạnh không đối thủ, còn hơn làm bản thân yếu đi, đến lúc gặp chuyện thì trở tay không kịp.

Đó là nói về chiêu thức, còn nói về khinh công, a, ngươi không biết ở trong game mỗi một lần nhân vật chạy lấy đà xong nhảy lên đều có thể nhảy được đến mái nhà tầng một, sau đó sẽ là bay lướt đi như chim giữa từng mái nhà, thậm chí giữa các đỉnh núi, có thể chân không đạp mặt nước, chân không leo tường thẳng đứng, leo thẳng đến đỉnh đại lâu xong đứng đó tự hỏi nhân sinh sao?

Những kỹ năng này, Lâm Thừa Húc đều có.

- Đột nhiên có cảm giác chính mình không phải là người.

Lâm Thừa Húc thở dài:

- Có cảm giác đang nằm mơ lâu quá, đến lúc tỉnh dậy liền hoảng.

Lâm Thừa Húc đem những suy nghĩ lung tung ném ra khỏi đầu, tiếp tục thử lại một lần những chiêu thức hắn có. Để học khống chế lực lượng, hắn đã thử qua thay đổi trang bị, thử qua vận dụng chiêu thức nhưng ý thức kêu gọi hệ thống giảm lực sát thương, thử qua tấn công thường, thử qua rất nhiều phương pháp. Có lực lượng không biết dùng là đồ ngốc, Lâm Thừa Húc luôn luôn nghĩ như vậy. Hắn lựa chọn không dùng, không có nghĩa là hắn không biết dùng. Hắn đã có thể để chính mình luôn ở cấp độ 100 võ sư, lại sinh hoạt như bình thường trong sơn trang, không ai biết bản thân mạnh không đối thủ, đó là do hắn biết cách khống chế năng lực. Nếu không, cầm chén trà mạnh tay chút đã có thể bóp vỡ cái chén, đi đường chân trượt đá vào góc bàn lại đạp bể luôn cái bàn, này còn có thể vui vẻ sinh hoạt được sao?

Trời đã tới trưa, Lâm Thừa Húc lau lau mồ hôi, cước bộ nhẹ nhàng đi trở về. Hắn cần sắp xếp lại lịch trình, chừa ra thời gian để ra ngoài giải sầu, thuận tiện đi thăm viếng nhà cha nuôi mẹ ruột của con hắn, bái phỏng một lần.

Lâm Thừa Húc về tòa nhà chính đã thấy Trần lão sai người đến đưa tin. Hắn xem xong tin tức, sắc mặt có chút biến hóa:

- Chính đạo cùng ma giáo khai chiến? Tả hộ pháp làm tiên phong?

Ha hả.

Chỉ còn vài ngày là đến hẹn, bây giờ lại đi làm tiên phong? Nghe bảo thằng nhóc còn rất hung mãnh, đến giờ đã khoác lên mình cái danh sát nhân cuồng rồi? Còn có cái gì bao nhiêu thành tích tàn sát diệt tộc, diệt môn, đều gom hết lên thân?

Yêu nghề yêu đến tận đây, hử?!

Lâm Thừa Húc không nói, gân xanh trên trán đã giật giật. Hắn đặt tin tức xuống, cầm bút lên, lập tức phát ra một loạt mệnh lệnh. Không cần chờ đợi, lập tức triệu tập nhân thủ đến trụ sở của chính đạo môn phái ngồi chờ. Phái thêm một đoàn người nữa đến đường cái thông từ chính đạo môn phái về Tùy giáo lập vài cái quán xá dừng chân, nếu như có kẻ nào khả nghi đi ngang qua thì chụp lại.

Đang làm nhiệm vụ phải không, theo như tính tình của giang hồ nhân sĩ, nhiệm vụ không xong thì không về môn phái. Cho nên khả năng thằng nhóc kia đang xông pha ở vùng lân cận khu vực của chính đạo môn phái rất cao. Có những môn phái một tháng vừa qua đến y quán mua dược liệu rất nhiều, số lượng tăng đột biến, những môn phái này hẳn là đang bị chọn làm mục tiêu, hắn đi đến đó ôm cây đợi thỏ liền tốt.

***************************

Lâm Thừa Húc đến Thục thành, nơi mà hắn nghe nói chính ma hai phái đang đánh nhau túi bụi. Hai tháng kỳ hạn đã qua, nửa cái bóng dáng thằng bé cũng không thấy, ở sơn trang cũng không hề có thư báo gì là thằng bé đã về nhà, ngược lại tin tức về chính ma hai phái đánh nhau thì mỗi ngày mỗi đến, dày thành một xấp đặt ở trên bàn.

Lâm Thừa Húc quyết đoán lựa chọn đến thẳng nơi xung đột, thuê xuống một tòa khách trọ, ở nơi này ôm cây đợi thỏ.

Ôm cây đợi thỏ thỏ không đến, quấy rối phiền nhân cứ thấy lên. Một ngày này, Lâm Thừa Húc đang ở ban công tầng một nhìn ra phía y quán đối diện, vừa ngắm phong cảnh vừa xem tin tức chính ma hai phái tìm cách bổ nhau, liền thấy ngoài phố có động tĩnh không nhỏ.

Từ đằng xa xuất hiện hình bóng ba người xông lại quần ẩu. Một người trang phục thiên về màu sáng đang phải 1 pk 2 với đội ngũ hai gã ăn mặc trong phục màu tối. Hắn vừa nhìn đã có thể phân ra quân trắng quân đen, cũng thật dễ xác định. Dường như mỗi một phe đều muốn rêu rao cho cả thiên hạ đều biết chính mình bên nào, cho nên ra đường liền lựa chọn quần áo có màu sắc đặc thù, nghênh ngang leo nóc nhà lật ngói. Ba người đánh nhau, từ đằng xa đánh lại, tiếng ngói bay tiếng gạch vỡ xen lẫn tiếng kiếm keng leng. Đội áo đen thỉnh thoảng tung ra ám chiêu, đổi lại là ngàn lời như châu tựa ngọc đem tổ tông đối phương thăm hỏi vài chục lần phát ra từ phía phe áo trắng.

Ở tòa thành xa cách thế lực triều đình, quả nhiên thế lực giang hồ chiếm thượng phong. Dân chúng đối với cảnh này đã quá quen thuộc, bọn họ chỉ nhìn một cái, lẳng lặng né tránh địa điểm đánh nhau vài trăm thước, rồi lại tiếp tục ai làm việc nấy. Lâm Thừa Húc xem được mùi ngon, hắn tiện tay cầm ra một hộc bắp rang hạt dưa, vừa ăn vừa xem diễn. Hắn mơ hồ thấy được những con số đỏ -720, -158, -72, -178 liên tục nhảy trên đầu ba người kia.

...Cũng không có!

Hệ thống không cung cấp công năng soi hồ sơ cá nhân của người khác, cũng không thể giúp hắn có "mắt thần" nhìn được lượng sát thương sau mỗi chiêu thức, hắn chỉ có thể tự não bổ tự vui vẻ, tưởng tượng chính mình đang chơi game online thực tế ảo, hùng bá tứ phương.

Đoàn người đánh nhau càng lúc càng đến gần, những người bảo hộ hắn cũng đã nâng cao cảnh giới. Lâm Thừa Húc vẫn tiếp tục ngồi xem, hắn là người ngoài nghề, nhìn một lúc liền hoa cả mắt. Nếu là biểu diễn võ học hay là phim ảnh trên TV, luôn sẽ có một phe vai thiện một phe vai ác, khán giả ngay từ đầu biết được kết quả trận chiến, cũng biết trên TV chỉ là kỹ xảo, lúc xem đánh nhau chủ yếu muốn xem đẹp mắt hay không, có sảng hay không. Nhưng bây giờ là thực tế, không ai biết kết quả tiếp theo là gì, chỉ ngồi một bên xem diễn cũng đủ có cảm giác hồi hộp.

Hai phe đen trắng giằng co một hồi lâu, phe đen chớp được thời cơ, một chưởng vỗ ra, đánh vào vai phe trắng. Thanh niên phe trắng chân trượt ngã xuống, cả người đập vào nền đất, nghe được một tiếng phịch. Phe đen truy theo, phe trắng gượng bò dậy, phun ra một búng máu, sau đó xoay người liền chạy. Phe trắng chạy quanh co lòng vòng một lúc, liền vọt vào y quán phía đối diện chỗ Lâm Thừa Húc đang ngồi.

Lâm Thừa Húc thấy phe đen tìm đến y quán, thoạt tiên đập cửa, tiếp theo đập quán, kế đến liền muốn đập người, hắn đứng lên, dẫn theo thân vệ rồng rồng rắn rắn xuống lầu. Hắn để thân vệ tạm thời ẩn thân, một mình bình thản nhìn hai người áo đen, thản nhiên bảo:

- Thỉnh hai vị này đến trên lầu, chúng ta tâm sự.

Giữa đường sát ra một người đến mời mình tâm sự là ý đồ gì? Phe áo đen ngay lập tức dán nhãn Lâm Thừa Húc là "phiền toái", sắc mặt cũng không được tốt:

- Tránh ra, Tùy giáo làm việc, khi nào đến phiên các ngươi xía vào?

- Tùy giáo? Ta nhưng không nhớ Tùy giáo lại có hai người các ngươi.

Hai người áo đen nhìn Lâm Thừa Húc từ đầu đến chân, xác định bọn hắn chưa bao giờ thấy người này, người này hẳn cũng không liên quan gì Tùy giáo, lập tức hùng hùng hổ hổ giương nanh nhe vuốt:

- Cút đi, nếu không chúng ta không tha cho ngươi.

Lâm Thừa Húc nhếch miệng cười, thần thái phi dương, kiêu ngạo mười phần:

- Biết tả hộ pháp sao? Hắn ở trước mặt ta còn phải cúi đầu, hai ngươi còn đang ở cái xó nào đào giun đi?

Nhi tử, cho ta mượn danh nghĩa của ngươi dùng một chút, sau này ta đền bù cho.

Hai người phe áo đen sắc mặt đỏ lên, rõ ràng thật tức giận. Bọn họ không nói nửa lời, vung kiếm lên định chém. Kiếm vừa vung lên chưa kịp bay cao quá đầu, đột nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều người, vũ khí loang loáng phóng ra, vạn đao kề cổ bọn hắn.

Hai người áo đen: ...

Lâm Thừa Húc gọi người đem phe áo đen kéo xuống, nghiêm gia trông chừng, còn hắn thì vào y quán, nhìn xem phe áo trắng là ai.

Phe áo trắng lúc này đã được đại phu đưa vào phòng trong, cổ áo dính điểm hồng, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua nhược liễu phù phong. Lâm Thừa Húc bảo chính mình với người trên giường là người quen, rồi dúi cho đại phu một số tiền, nhờ đại phu chữa khỏi phe áo trắng. Hắn an bài xong xuôi liền trở về, tóm theo hai người áo đen, mỗi người bắt uống một bụng nước, sau đó vất vào trong phòng kín, không cho phép được đi giải quyết.

Phe áo trắng xem ra thương thế không trọng. Lâm Thừa Húc chờ qua vài canh giờ, đã nghe thấy người đi tới tận cửa bái phỏng, ngỏ ý muốn cảm tạ một phen. Lâm Thừa Húc mở cửa ra, thấy được đối phương tuổi chừng nhược quán, trông đã ra nhân mô nhân dạng, nhìn thoáng qua quả thật không thể nào xác định được người này trước đó đã từng 1 pk 2 lật ngói trên nóc nhà.

- Tại hạ đa tạ tiền bối tương trợ.

- Ta xem không được y quán bị người ngộ hại. Ngươi không biết, lúc đó y quán suýt nữa bị đánh nát nhừ, dược liệu vung vãi khắp nơi, thật sự làm người phẫn nộ.

Lâm Thừa Húc khoác một bộ dạng cao nhân, điềm tĩnh mà nói:

- Giúp ngươi chẳng qua chỉ là tiện tay, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.

Thanh niên áo trắng tức khắc không chịu:

- Tiền bối nói đùa, nếu như tiền bối không hành hiệp trượng nghĩa, tại hạ hôm nay e rằng khó tránh được huyết quang tai ương.

Lâm Thừa Húc lắc đầu, thở dài:

- Ai... Vốn dĩ nơi này chỉ là một trấn nhỏ thanh bình, hà cớ gì lại sinh sự?

Thanh niên áo trắng mặt đầy căm phẫn:

- Còn không phải là do Ma giáo bất nhân, táng tận lương tâm già trẻ không tha chó gà không thương? Thôn trấn làng bên bị Ma giáo độc hại, dân chúng chịu khổ sinh ly tử biệt, vãn bối không thể đứng nhìn, chỉ có thể góp chút tài mọn, trừ ma vệ đạo, trả lại cho dân chúng thái bình.

Lâm Thừa Húc trong bụng lại thực muốn cười. Thanh niên trẻ tuổi, nhiệt huyết lên đầu, không rành thế sự, không biết nhân tâm hiểm ác, quả thật rất dễ lừa. Hắn lộ vẻ nghi hoặc, trầm ngâm mà nói:

- Ma giáo ư...?

- Đúng vậy, bọn hắn không việc ác nào không làm, quả thật là thiên lý nan dung!

- Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới lại có kẻ cả gan làm loạn đến như vậy.

- Tiền bối ngài không biết, Ma giáo chục năm làm ác, từ giáo chủ đến giáo chúng đều cùng một giuộc! Còn có cái kẻ gọi là tả hộ pháp, đúng là nhóc con miệng còn hôi sữa còn đòi vũ đao lộng thương, hừ. Hắn dẫn một đội quân tiên phong, nói cái gì báo thù rửa hận, nói cái gì đòi lại công bằng, công thượng chính đạo môn phái, chính là làm người buồn cười! Còn có...

Lâm Thừa Húc tâm bình khí hòa nghe đối phương chửi rủa con của hắn hết nửa buổi, đến lúc đối phương khát nước, hắn còn thực tri kỷ gọi người dâng trà:

- Xem ngươi tức giận như vậy, ngươi muốn đánh hắn sao?

- Tại hạ nếu có dịp, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

- Ta nghe nói, hắn đang hướng về phía chính đạo khiêu chiến. Ngươi đến nơi đó một phen chẳng phải là sẽ gặp?

Thanh niên áo trắng nghe xong lập tức héo:

- Tiền bối ngài không biết, kẻ kia xuất quỷ nhập thần. Tại hạ chỉ tiếc chưa có dịp gặp mặt hắn.

Nói ngắn gọn là ngươi đánh không lại, gặp người liền chạy, cho nên mới không thể đối diện đi? Bây giờ mượn dùng chính mình tuổi già vô dụng để lên mặt? Lâm Thừa Húc mặt không đổi sắc, tự động phiên dịch lời nói của đối phương ra tiếng bình dân. Hắn gật gù, ra vẻ chính mình đã bị thuyết phục:

- Vậy xem ra, hắn là tội ác tày trời đại ma đầu.

- Tiền bối nói không sai!

Lâm Thừa Húc thấy đối phương lộ ra bộ dạng muốn nói lại thôi, hai mắt trông mong nhìn chính mình, tựa như đang trông chờ chính mình nói cái gì đó, hắn trong lòng chợt động, thăm dò mà nói một câu:

- Xem ra nếu như lão phu ngẫu nhiên gặp, ra tay hành hiệp trượng nghĩa cũng tốt. Có lẽ lão phu nên đi bái phỏng chính đạo môn phái một phen.

Thanh niên áo trắng lập tức hồ hởi:

- Tiền bối, nếu như ngài không ngại, tại hạ có thể dẫn đường?

Lâm Thừa Húc nhìn đối phương:

- Ngươi không sợ ta là người xấu, ngươi dẫn ta đi lại hóa ra làm hại đồng bạn sao?

Thanh niên áo trắng vỗ ngực bảo đảm:

- Tiền bối yên tâm, tại hạ tự có sắp xếp.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net