Chương 34 - Ma âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34 – Ma âm

"Tùng tùng, cheng cheng, tùng tùng, cheng."

Từ trong gian phòng nhỏ vang ra tiếng trống chiêng, lâu lâu còn xen vào tiếng đập nồi đập chảo. Người hầu không biết chuyện đi ngang qua đều kinh nghi nhìn một cái, còn những người hầu biết chuyện, hiện đang bị phái ra ngoài cửa đứng canh gác, bọn họ đều hận không thể tìm một chỗ trốn đi, không phải đứng ở nơi này nghe ngóng.

"Thùng thùng thùng thùng, bụp bụp bụp cheng cheng cắc cắc thùng."

Lại đến nữa. Người hầu sắc mặt cổ quái, hai mặt nhìn nhau, không ai dám hé răng nói gì với đồng bạn. Ma âm vang lên khiến người người hốt hoảng nhà nhà hoang mang, bọn họ sâu sắc cảm giác, thiếu chủ là thực bị ghét bỏ.

Lâm Thừa Húc hoàn toàn mặc kệ người hầu bên ngoài nghĩ cái gì. Hắn gõ nồi gõ trống, vừa gõ vừa xem giao diện trò chơi hệ thống. Ở thế giới thực, mỗi một lần phát động kỹ năng đều sẽ cần một số động tác hoặc vật dụng đi kèm. Hắn ngồi gõ gõ vài cái, thấy bảng kỹ năng sáng lên, có nghĩa kỹ năng này đã đủ điều kiện để sử dụng.

Kỹ năng chủ yếu của cầm sư là khống chế. Muốn làm chậm đối phương thì hát nhạc bolero, muốn khiến đối phương choáng váng thì hát nhạc tình tình yêu yêu đầy máu chó và huyết lệ, muốn tăng phúc sĩ khí thì dùng nhạc giao hưởng, đại chiêu sát thương là nhạc hard rock, còn muốn giải trạng thái xấu thì phải dùng đến thể loại nhạc cổ động.

Nhạc cổ động có bài gì đang là trào lưu sao? Ở thế giới này, rõ ràng không tồn tại thứ gọi là nhạc cổ động. Thứ bọn họ có là trống trận, là kèn lệnh, những thứ này Lâm Thừa Húc không biết. Không thể dùng vốn văn nghệ ở thế giới này, hắn liền dùng vốn văn nghệ ở thế giới trước. Thời gian quá lâu, rất nhiều thứ hắn đã quên. Vì không nhớ rõ ràng, cho nên hắn quyết định, cứ tóm lấy nhạc cách mạng mà hát.

Cho nên từ cửa sổ, đột nhiên vang lên một loại giai điệu, khiến người vừa nghe là muốn phát rồ.

"Dậy mà đi..."

Thùng thùng thùng.

"Dậy mà đi...!"

Thùng thùng cheng.

"Ai chiến thắng không hề chiến bại..."

Cheng cheng coong.

"Ai nên khôn không khốn một lần."

Cheng cheng thùng thùng cắc cắc thùng.

"Dậy mà đi..."

Thùng thùng thùng.

"Dậy mà đi...!"

Thùng thùng cheng.

"Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi ~"

Cheng cheng thùng thùng coong.

Ở bên ngoài, người hầu đã bịt tai cước bộ lảo đảo bước chân phù phiếm. Này đúng là ma âm a, nháy mắt có thể bức người tẩu hỏa nhập ma cái loại này. Ở bên trong, Lâm Thừa Húc vẫn tiếp tục phiêu theo âm nhạc. Ma âm xỏ lỗ tai người khác, hắn không quan tâm. Hắn chỉ cần hiệu ứng của chiêu thức, còn như người thường nghe thấy thì nghĩ thế nào? Ha, liên quan gì hắn?

Cả thế giới có đứng ra cản hắn, hắn cũng không thèm để tâm.

Thùng thùng cheng cheng bùm bùm cheng cắc cắc bùm.

"Ta đi trong muôn ánh sao vàng rực cờ tung bay"

"Rộn ràng và mê say, những bước chân dồn về đây..."

...

Cắc thùng thùng dinh dinh thùng thùng

"Chúng ta ươm lại hoa, sắc hương phai ngày xa"

...

Cheng cheng bùm bùm cắc cắc bùm cheng

"Mãi mãi lòng chúng ta, ca bài ca người lính"

...

Trong một giờ đồng hồ, Lâm Thừa Húc vừa gõ vừa xướng. Hắn hát đến khi từ nghèo thì quay lại bài đầu tiên mà rống. Hễ hắn vừa thấy chiêu thức trong hệ thống vừa báo hết thời gian cooldown là lại chọn sử dụng, rồi tiếp tục ồn ào. Ma âm càn quét khắp phòng, liên miên không dứt, tàn phá đến mức Lâm Tu Viễn bị gọi tỉnh.

Lâm Tu Viễn mở bừng mắt ra, ngực phập phồng thở. Tiếng trống tiếng chiêng ầm vang, làm hắn đầu váng não trướng. Hắn xoay đầu lại, nhìn về phía giữa phòng, thấy phụ thân hắn đang ngồi bên một dàn trống, không ngừng gõ trống, không ngừng kêu la. Hắn chớp chớp mắt, toàn thân vẫn còn đau, nội lực vẫn còn hỗn loạn, làm cả người hắn ê ê ẩm ẩm. Hắn cố gắng chống tay, đã bị phụ thân nhìn thấy.

- Tỉnh rồi?

Lâm Tu Viễn rụt tay lại, ngoan ngoãn đáp:

- Vâng, phụ thân.

- Ngồi dậy được thì ngồi, không thì cứ nằm đó, tiếp tục nghe nhạc.

Lâm Tu Viễn tròn to mắt, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc. Lâm Thừa Húc bình tĩnh đáp:

- Đây là nhạc chữa trị tâm hồn, giảm nội thương, trị hỗn loạn chân khí, ngươi yên tĩnh mà nghe.

Lâm Tu Viễn ngạc nhiên, có thể loại nhạc này? Hắn còn chưa kịp hỏi đã nghe "beng" một tiếng, cái nồi bị phụ thân hắn thẳng tay mà gõ, phát ra âm thanh đinh tai váng óc.

"Dậy mà đi, dậy mà đi ~"

Beng beng bùm bùm cheng cắc cắc bùm cheng

"Ai chiến thắng không hề chiến bại"

"Ai nên khôn không khốn một lần"

...

Lâm Tu Viễn bị thanh âm làm cho cả người hoang mang, không biết đây là đâu tôi là ai. Hắn nghe ra được bài này là một loại nhạc cổ động, tiết tấu tương đối nhanh, nghe qua cũng không có gì không ổn. Hắn nghe nghe một lúc, có cảm giác dường như chân khí bớt hỗn loạn hơn một chút?

Hắn giấu nghi hoặc, âm thầm kiểm tra thân thể. Nội lực hắn không tự điều khiển được, chỉ có thể bị động mà nhìn. Hắn cảm giác ra, quả thực chân khí bớt hỗn loạn hơn, đau đớn cũng có điều giảm bớt. Hắn gượng chống người dậy, gượng bò lên, dựa vào đầu giường ôm chăn xem phụ thân gõ trống hát xướng.

Phụ thân gõ không theo một loại quy luật gì cả, tiết tấu kỳ quái, nhưng nghe qua có điểm thú vị? Hắn nhìn nhìn phụ thân, có cảm giác nếu như thật sự loại nhạc này có thể giúp hắn, vậy thì phụ thân cũng thực liều mạng.

Hắn nhìn một lúc, không hiểu thế nào đột nhiên có cảm giác cuộc sống cứ như vậy có lẽ cũng không tồi. Không có tranh tranh đấu đấu, không có ngươi giết ta sát, kỳ thật cũng không tệ.

Thùng thùng cắc cheng cheng bùm

"Dậy mà đi, dậy mà đi, dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!!!"

"Ơi ới ơi ời ơi ~~~~~~"

Hắn đang yên tĩnh mà nghe, không hiểu thế nào, tới câu này, hắn nghe phụ thân xướng xong, đột nhiên buồn cười đến mức không nhịn được mà bật cười, cười đến nước mắt chảy ra, không biết bao nhiêu phần là do cảm động, bao nhiêu phần là do nhịn cười muốn nội thương. Hắn đưa tay lau lau mắt, cười nói:

- Phụ thân hát tốt.

Lâm Thừa Húc lập tức hỏi lại:

- Ta đánh trống không tốt?

- Trống cũng tốt.

Lâm Thừa Húc nghe khen, hắn khụ một tiếng, trong lòng lại vui vẻ mở cờ. Ta vẫn là có thiên phú đấy chứ, chắp vá dùng nhạc cụ lung tung vẫn có thể tạo ra được chiêu thức. Có động lực, hắn thừa thế xông lên, vung cánh tay vung cái chân, đè đầu đám trống chiêng nồi niêu mà gõ.

"Rừng núi giang tay nối lại biển xa. Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà ~~"

Lâm Tu Viễn khóe môi cứng đờ, biểu cảm đã nứt toạc. Hắn cảm giác trái tim của hắn đã chịu một vạn điểm bạo kích, tuyệt không thể nào chịu thêm nổi nữa.

Cheng cắc tùng cheng bùm bùm coong coong cheng bùm

"Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay. Ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi."

"Vượt thác cheo leo tay ta vượt đèo. Từ quê nghèo lên phố lớn nắm tay nối liền..."

Lâm Tu Viễn: ...

Đột nhiên cảm giác ù hết cả tai đau hết cả não thế là thế nào?

Lâm Tu Viễn chịu đủ rồi, hắn vội vàng nói:

- Phụ thân, hài nhi ở trong phòng mệt mỏi, không biết có thể ra ngoài một chút?

Chỉ cần có thể ra khỏi gian phòng này, chỉ cần phụ thân đừng lại gõ trống, hắn sao cũng được!

Lâm Thừa Húc cũng cảm thấy hơi đuối, cấp 30 thân thể quả thật yếu hẳn, hắn gật đầu, gọi người hầu tới đem bàn thức ăn dọn ra ngoài sân, đem ghế dựa gối nệm dọn ra bên ngoài, rồi gọi người đỡ nhi tử ra ngoài sân ngồi. Lâm Tu Viễn ra được ngoài sân, hắn thở phào một cái. Hắn nghĩ lại, lại kiểm tra thân thể một lần. Nội lực bớt hỗn loạn hơn, đau đớn cũng có vẻ giảm. Thế nhưng hắn thật không muốn lại nghe trống ở khoảng cách gần như vậy thêm một lần nào nữa, thật sự rất ma người.

Lâm Thừa Húc để nhi tử ngồi một lúc, hắn lấy mì cay bò hải sản trứ danh từ trong hệ thống ra, đưa cho nhi tử. Lâm Tu Viễn nhận lấy mì cay, hắn vừa gắp lên ăn một miếng đã lập tức phun ra. Lâm Tu Viễn xấu hổ, cúi đầu:

- Phụ thân, hài nhi thất lễ.

Lâm Thừa Húc không nói gì, hắn lại lấy bánh bao xá xíu trong hệ thống ra đưa tới. Lâm Tu Viễn cẩn thận dùng hai tay nắm, há miệng cắn một miếng. Hắn còn chưa kịp nhai đã lại phun ra, bánh bao cũng bị hắn ném xuống mặt đất.

Lâm Tu Viễn kinh hoảng, thân thể theo bản năng đứng lên, quỳ xuống dưới đất:

- Phụ thân, hài nhi không có cố ý.

Ném vứt đồ ăn, đây là lãng phí. Lâm Tu Viễn không biết vì sao mình lại làm như vậy, nhưng hắn đã làm, vậy thì hắn sai rồi.

Lâm Thừa Húc cúi người nhặt bánh bao, phất phất tay:

- Có lẽ ngươi đang bệnh, khẩu vị không tốt. Trước nếm miếng cháo đi.

Lâm Thừa Húc đem bánh bao đi, chia năm sẻ bảy phân phối cho người khác dùng. Quả nhiên là khi đang ở trạng thái chiến đấu, tất cả mọi món ăn bổ sung thể lực đều không dùng được. Khi hài tử đang ngất, hắn không tiện cho ăn, lúc này đã tỉnh, đưa món ăn đến, hài tử lại không thể nào ăn vào.

Trạng thái "Tẩu hỏa nhập ma" mà nhi tử gặp phải, nó là trạng thái kéo dài, không thể dùng mì cay bò hải sản trứ danh để hóa giải. Lần trước nhi tử mô tả sư phụ của nó bị tẩu hỏa nhập ma, Lâm Thừa Húc lại cho rằng đó là Hỗn loạn chân khí, đưa một tô mì cay, kết quả trị đúng bệnh rồi. Xem ra tẩu hỏa nhập ma của thế giới này tương đương "Hỗn loạn chân khí" mà hệ thống định nghĩa, còn "Tẩu hỏa nhập ma" mà nhi tử trúng phải lại là một thể loại khác.

Gõ trống hơn một giờ vẫn chưa giải hết được trạng thái đặc thù "Đau đớn", chưa bỏ được trạng thái chiến đấu, cho nên nhi tử không ăn được bánh bao. Xem ra hắn còn phải tiếp tục gõ, xác định gõ bao lâu thì giải được trạng thái kéo dài 3 ngày, từ đó nhân lên thời gian, nhìn xem giải trạng thái kéo dài 10 ngày thì mất bao lâu.

Lâm Tu Viễn trốn ra khỏi phòng, tránh khỏi tiếp tục nghe ma âm xỏ lỗ tai, nhưng đến khi trời về chiều, phụ thân lại gọi người đưa hắn vào phòng, tiếp tục gõ trống khua chiêng. Hắn nói kiểu gì cũng không ngăn cản được phụ thân, thế là hắn lại phải ngồi ở trên giường một tiếng đồng hồ nghe lặp đi lặp lại những giai điệu quen thuộc, nghe chiêng trống lùng bùng, nghe phụ thân hò hét.

Đây là cách trừng phạt mới của phụ thân đi, phải không, phải không?!

Hắn tự thề với lòng, nếu còn có lần sau, hắn sẽ không để phụ thân lấy cớ để hắn nghe ma âm một lần nữa.

Chịu đựng hết một tiếng đồng hồ, hắn có cảm giác ánh mắt của hắn đã thành nhang muỗi, nhìn mọi vật đều thấy xoay vòng vòng. Lúc này đây, phụ thân lại đưa hắn một cái bánh bao. Hắn thực cẩn thận mà nắm, cẩn thận nhai, không lại để chính mình tuột tay. Lần này thực tốt, hắn ăn được, không đột nhiên tay chân mất khống chế mà đem bánh bao ném xuống sàn. Thấy hắn ăn tốt, phụ thân có vẻ vui vẻ, cho hắn ăn mì hoành thánh thịt bằm, mì cay, súp bào ngư, xíu mại hấp, phở bò, hủ tiếu, bánh mì. Hắn ăn thực ngon, ăn đến no tròn bụng, cảm giác cả người thư thái, quả nhiên ăn ngon sẽ đem đến hạnh phúc.

Cả người vẫn còn yếu, Lâm Tu Viễn rất sớm nghỉ ngơi rồi. Thấy nhi tử đã đắp chăn ngủ, Lâm Thừa Húc cũng nhẹ nhàng thở ra. Đã khỏe dậy là tốt, không như lúc ban đầu, nhìn nhi tử sắc mặt trắng bệch tay chân lạnh toát máu chảy không ngừng, hắn sợ người cứ như vậy không có.

Lâm Thừa Húc bỏ lại chục bình 30.000 máu ở đầu giường rồi gọi người hầu đến chăm sóc nhi tử, hắn thì rời đi vì còn có một ít việc phải làm. Hắn vừa đi đến thư phòng không lâu, người hầu đã chạy vào báo:

- Gia chủ!

- Có việc gì?

- Thiếu chủ, thiếu chủ bị người bắt đi rồi.

- Cái gì?

Lâm Thừa Húc đứng lên, đi nhanh đến phòng nhi tử. Hắn mở cửa bước vào, chỉ nhìn thấy chăn đệm lộn xộn trống trơ, dưới sàn còn mấy chai pha lê trống nằm lăn lóc vất vưởng.

Lâm Thừa Húc: ...

Hắn lúc này thật sự rất tức, tức mà không biết quát ai.

Lâm Thừa Húc vẫy tay gọi người đi tra xem thủ phạm là kẻ phương nào, còn hắn đỡ trán, suy nghĩ xem là ai có thể cướp con của hắn.

Sơn trang của hắn bố trí ra sao, nếu là người lạ chắc chắn không biết, còn người quen mới có thể biết. Con hắn trở về sơn trang, nếu như bị chính đạo truy tung, vậy thì con hắn cũng rất thiếu cảnh giác. Hắn không cho rằng con hắn lại dễ bị theo dấu đến như vậy, cho nên rất có thể đối phương không phải chính đạo.

Nếu là người của Tùy giáo thì sao?

Hắn nhớ con hắn nói, con hắn tự ý rời đi, có khả năng bị người truy tìm.

Nếu là người của Tùy giáo, vậy thì khả năng khá cao. Hắn còn nhớ được trong mớ bản kiểm điểm con hắn đưa tới, có không ít bản kiểm điểm xem chừng như là từ thuộc hạ của con hắn viết ra, tình huống khá chi tiết, đến cái hốc rác trong sơn trang cũng biết nằm ở đâu. Thêm vào đó, hắn đã từng nói với thân vệ, con hắn dù sao cũng có thuộc hạ, cho nên đừng làm khó, bọn họ ở bên cạnh bảo vệ con hắn thì cứ để bọn họ bảo vệ, đừng để con hắn nửa bước khó đi, lạ lẫm lạc lõng trong cái nhà này.

Nhưng mà hắn mở một mặt lưới như vậy, đám người kia lại to gan đến mức lẻn vào trong sơn trang cướp con hắn đi?

Lâm Thừa Húc xoa đầu, thốt ra một câu:

- Chúng ta nên tập hợp người, đánh thẳng lên Tùy giáo, đem nơi đó dọn đi đi.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net