Chương 35 - Lên Tùy giáo tìm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35 – Lên Tùy giáo tìm người

Tùy giáo là một môn phái lớn, giáo chúng có hơn vạn người, kỷ luật nghiêm minh, lại tu tập võ công, cho nên tổng hợp thực lực, Tùy giáo gần như là một chi quân đội. Lâm Thừa Húc muốn bế người đi, cũng cần phải tính toán một chút...

Tính toán cái gì, không cần tính toán! Võ sư cấp độ 100 đã có thể quét sạch hang ổ của đại BOSS cấp độ 50, ví dụ đó trong trò chơi nhiều không kể xiết. Trong trò chơi khi dẫn nhân vật đi luyện kinh nghiệm, chỉ cần hơn nhau 10 cấp là có thể chặt mini như thái rau rồi. Hiện tại hắn đang ở cấp 30 cầm sư, tuy rằng thực lực thật yếu, chiêu thức tấn công cũng thiên về hỗ trợ hơn là công kích, nhưng đó không phải là lý do để hắn chần chừ. Trong trường hợp xấu nhất, cả đoàn bị vây công, hắn vẫn có cách đưa cả đoàn người an toàn trở ra. Đối với người khác thì bọn họ sẽ chọn từ từ đồ chi, chia mà diệt, còn hắn thì cứ chọn đánh rắn giập đầu là đủ. Cái gì âm mưu quỷ quái cái gì sắp xếp bố cục, không cần.

Nhi tử, nể mặt ngươi, ta không quét Tùy giáo. Ta lên đưa ngươi về, nhưng nếu Tùy giáo không biết điều, đến lúc thật trở mặt, cái gì địa thế hiểm ác, dễ thủ khó công, cao thủ như mây, ta đều có cách quét hết.

Đừng xem thường dân xuyên việt vừa có đầu óc còn có bàn tay vàng, hừ.

Lâm Thừa Húc tỵ thế mấy năm, về quê làm ruộng, kinh doanh tiệm thuốc, thế nhưng đừng quên, hắn có một anh bạn cùng khổ ở trong hoàng thành. Hắn với người kia hữu nghị bao nhiêu năm, đến bây giờ vẫn còn là bạn tốt. Hắn từ đầu đến đuôi là người của triều đình, đứng sau lưng hắn là hoàng đế.

Tùy giáo bắt đi con hắn tại trong nhà hắn. Việc này hoàn toàn không thể nhẫn!

Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, Lâm Thừa Húc hít một hơi, làm ra vẻ bình tĩnh cool ngầu, gọi thuộc hạ vào yêu cầu tất cả những tin tức mà thuộc hạ của hắn đã sưu tập được về Tùy giáo.

Lâm Thừa Húc muốn lên Tùy giáo bế người đi, hắn cần phải biết địa hình địa thế lẫn nhân sự của đối phương. Cũng còn tốt, trước đó khi biết nhi tử là người của Tùy giáo, hắn đã cho người tìm hiểu Tùy giáo là gì, ở đâu, lý niệm thế nào, đội ngũ nhân sự ra sao, trình độ văn hóa võ học ở mức nào. Ngay lúc này đây, những tin tức đó hóa ra cực kỳ hữu dụng.

Hắn xem bản đồ, đọc tin tức, trong lòng lập tức làm ra suy tính.

Lần này lên Tùy giáo, là nhã nhặn nhún nhường đâu, hay là cường ngạnh ngang bướng đâu?

Hắn vừa nghĩ đến hai lựa chọn, ngay lập tức quyết định vạch xóa con đường nhã nhặn nhún nhường.

Đối phương khi dễ con hắn đủ điều, hắn còn nhã nhặn nhún nhường? Hắn không cường ngạnh, đối phương tưởng hắn dễ nắn bóp? A.

Con hắn vẫn còn trạng thái xấu, vẫn còn ốm yếu, năng lực tự phản kháng không có, lúc này bị bắt đi, còn không phải mặc người khi dễ nữa đi?

Đừng nói thằng nhóc đã từng là tả hộ pháp mà được khoan hồng hay gì. Hắn không mấy tin tưởng câu chuyện thằng nhóc kể, thằng nhóc tiền án tiền sự nhiều lắm, nhưng mà đã đi đến nhà hắn, còn ngỏ ý ở lại, tức là với bên kia, thằng nhóc cũng đã chia tay chia chân bịn rịn các kiểu rồi đi? Nếu lúc này bị bắt lại, thằng nhóc còn không bị khi dễ?

Cho dù hắn đã cố gắng đánh trống đập nồi, xóa được một trạng thái đặc thù, rút ngắn được 3 ngày thời gian, nhưng còn 2 trạng thái đặc thù còn lại, một cái còn dư 4 ngày, một cái còn dư 7 ngày, chờ đến lúc trạng thái tự khỏi, vẫn là quá lâu. Bây giờ hắn đi lên Tùy giáo, đi đường cũng mất khoảng 2-3 ngày, khi đến nơi, có lẽ trạng thái xấu cũng hết thời gian hiệu lực rồi. Thế nhưng mà, vì ỷ y trạng thái đặc thù hết hiệu lực, mà hắn từ từ, chậm rãi, nhàn nhã đi lên Tùy giáo sao?

Về tình về lý đều không thông.

Lâm Thừa Húc đã quyết, hắn liền sai khiến thuộc hạ chuẩn bị hành trang, dắt theo một đoàn thân vệ khăn gói quả mướp, à không, là hùng hùng hổ hổ kéo ra khỏi Vô Ưu sơn trang. Đoàn người vừa đi vừa thăm dò tung tích đối phương. Lâm Thừa Húc tuy đoán ra thủ phạm là Tùy giáo, nhưng cụ thể thằng nhóc đang ở đâu, có bị bắt về Tùy giáo hay là đưa sang phân đàn khác giam giữ, hắn không dám chắc.

Hắn vừa đi vừa nghe ngóng tin tức, thế mà nghe ra được, thằng nhóc đúng là bị bắt về thẳng Tùy giáo, còn là bằng tốc độ nhanh nhất con đường ngắn nhất mà đi!

Ngày đêm không nghỉ, xách theo người bệnh chạy như bay về Tùy giáo là có ý gì?

Tuy rằng nửa đường, đội ngũ kia có dừng lại xem đại phu, nhưng cũng chỉ dừng lại một nén nhang là tối đa, xong việc rồi lại vất người lên xe ngựa thẳng băng băng tiếp tục lộ trình.

Thằng nhóc đang ốm, đi gấp như vậy, các ngươi chịu nổi, thằng nhóc cũng chịu không nổi a!

Tùy giáo đây là nhất định kéo người về bằng được hay sao?

Lâm Thừa Húc bám theo dấu vết, một đường đi tới, đến dưới chân núi trụ sở của Tùy giáo. Thấy một nhóm giáo chúng gác cửa, Lâm Thừa Húc sai người đệ bái thiếp ra. Hắn cầm ra danh nghĩa Vô Ưu sơn trang trang chủ mà bái phỏng, nhìn xem giáo chủ Tùy giáo có muốn gặp hay không. Việc thằng nhóc đến chỗ hắn xin thuốc, Tùy giáo chắc chắn biết được, cho nên hắn lấy danh nghĩa này ra dùng, giáo chủ tự nhiên sẽ biết.

Người vừa rời đi, Lâm Thừa Húc gõ gõ ngón tay, gọi một thân vệ đến:

- Ngươi cầm lệnh bài của ta ở dưới núi chờ. Nếu đến chiều ta chưa xuống núi, vậy thì có nghĩa là có biến, đến lúc đó liền đi tìm tổng binh gần nhất, xin quân đội triều đình đến cứu viện.

Sau lưng có hoàng đế thì làm gì? Đương nhiên là mượn thế a! Chính mình nếu rơi vào nguy hiểm, lọt vào tay giặc, vậy thì phải gấp rút đi báo công an, nhờ cảnh sát đến cứu con tin.

Lâm Thừa Húc sờ lên vòng tay treo đầy lục lạc, trong đầu lại suy tính đến nếu như đối phương cự tuyệt hắn ở ngoài cửa thì hắn có cần trước tiên đi báo công an, tố cáo Tùy giáo bắt cóc tống tiền hay không, Tùy giáo đã cho người ra mời hắn lên gặp giáo chủ một mặt.

Xem ra cái danh hào Vô Ưu sơn trang vẫn còn dùng tốt.

Lâm Thừa Húc đi lên núi, dọc theo con đường mòn vòng vèo qua vài chốt chặn. Trên đường đi, hắn thấy được đối phương khí thế bàng bạc, người người đứng ở ven đường, một bộ dạng hung thần ác sát, đao kiếm rút sẵn chỉa về phía hắn, rõ ràng muốn hắn biết khó mà lui. Trần lão đã cảnh giác, thân vệ cũng lộ ra dè chừng, chỉ mỗi Lâm Thừa Húc băng băng đi lên, không để ý đến xung quanh. Một nhóm người giang hồ mà thôi, khí thế vượt qua hoàng đế sao? Vượt qua quân đội sao? Lâm Thừa Húc chứng kiến đại sự đã nhiều, một chút khí thế này hắn không để vào mắt.

Hắn theo người dẫn đường đi lên trên núi, gặp được một nam tử trung niên đang ở trong một ngôi đình, xung quanh đầy rẫy cao thủ đứng vòng trong vòng ngoài. Tướng mạo xem ra cũng giống người, nhưng nếu vì ép con hắn ở lại mà cố ý nửa đêm sai khiến con hắn làm tiên phong, vậy thì không còn là người rồi. Còn có, đình thì trống, xung quanh toàn người của Tùy giáo, hắn bước vào trong đình tức là bước vào trong vòng vây, đến lúc muốn chạy, hoàn toàn không thể thoát.

Lâm Thừa Húc đánh giá xung quanh xong, thực bình tĩnh thoải mái mà đi vào giữa đình ngồi xuống, nhìn nam tử trung niên. Nam tử trung niên cùng nhìn lại, trong chớp mắt, giữa hai người bọn họ dường như có tia lửa điện lóe lóe.

Tân Đỉnh Thiên quan sát một lúc, thấy đối phương không chút nào chịu thua kém khí thế của chính mình, hắn mới hơi thu liễm. Vô Ưu sơn trang hắn có nghe qua, là một giới thương gia, chuyên kinh doanh thuốc. Người trong giang hồ, ai cũng sẽ có thủ đoạn bảo mệnh. Vô Ưu sơn trang tuy không hề nổi tiếng trên giang hồ về mặt võ học, nhưng nó là sơn trang, nó ở trong giang hồ, tiền tài nhiều, thế lực rộng, thủ đoạn tất nhiên phải có, muốn thu mua nuôi dưỡng vài cái giang hồ nhân sĩ hay một nhóm sát thủ thật sự rất dễ dàng. Đệ tử hắn từ nơi này lấy về thuốc chữa bệnh cho hắn, loại thuốc đó thật sự kinh hãi thế tục, càng phủ thêm lên Vô Ưu sơn trang một loại sắc màu huyền bí.

Cho nên khi nghe Vô Ưu sơn trang trang chủ đến bái phỏng, Tân Đỉnh Thiên suy đi tính lại, cuối cùng quyết định tiếp kiến.

Lâm Thừa Húc nhìn Tân Đỉnh Thiên một phen, hắn mỉm cười, vẫy tay. Hai thân vệ của hắn đi lên, từ trong một cái hộp gỗ bưng ra một bộ ấm trà, lấy ra trà ngon, ngay tại chỗ pha trà rót nước. Lâm Thừa Húc nâng bình trà lên rót ra hai ly, một ly cho hắn, một ly cho Tân Đỉnh Thiên.

Lâm Thừa Húc không dùng trà của đối phương, hắn không dám chắc có cái gì kỳ quái trộn lẫn ở trong đó, nên hắn sử dụng trà của chính mình. Hắn đem đến bình trà là loại quý giá nhất, trà cũng là hàng cống phẩm, mùi thơm ngào ngạt, chất nước trong vắt nhạt màu xanh ngọc bích.

- Giáo chủ, người đến là khách, thỉnh dùng.

Khách đến nhà, chủ nhà là người rót trà mời khách. Lúc này ngược lại, Lâm Thừa Húc bình thản rót trà, bình thản phẩm trà, bình thản mời Tân Đỉnh Thiên uống trà. Tư thái kia hoàn toàn không để đối phương vào mắt, tựa như chính hắn mới là chủ nhân của nơi này, còn giáo chủ mới là người đến làm khách. Phía sau lưng một đoàn thân vệ nam có nữ có, toàn soái ca mỹ nữ, chỉnh tề một hàng đứng thẳng, ánh mắt sắc bén khí tức nội liễm, hoàn chỉnh bày ra thế lực của chính mình, muốn bao nhiêu giàu sang khí phái có bấy nhiêu giàu sang khí phái.

Lâm Thừa Húc cho mỗi người cắn max buff, làm tốt chuẩn bị, đương nhiên khí tức sẽ không tầm thường. Còn hắn đem theo nữ hộ vệ, đó là vì đối phó nam địch nhân a, thương hương tiếc ngọc ai cũng có, được đối phương nương tay thì cứ thế mà tiến, mượn dùng lợi thế tự thân để thắng, không ngại ngùng. Hiện tại hắn đang ở hệ phái cầm sư, chiến lực không tốt, vậy thì dùng kỹ năng tăng phúc đồng đội, ở phía sau đẩy mạnh sĩ khí, để thân vệ thay hắn đánh nhau.

Tân Đỉnh Thiên nghẹn một hơi. Hắn híp mắt lại, không nhận lấy chén trà của Lâm Thừa Húc, mà tự lấy trà của mình tự rót. Quả nhiên là bạch đạo dân chúng, quanh co đúng là nhiều, chỉ vài cái động tác liền muốn áp đảo lão phu?

- Trang chủ, ngươi lên Tùy giáo, trên đường đi còn hảo sao? Tùy giáo hiểm địa, không phải ai muốn tới là tới, muốn đi là đi.

Ngụ ý chính là, ngươi thấy những người đứng hai bên đường tay cầm kiếm kia không, không biết điều, lão phu chém ngươi.

Lâm Thừa Húc mặt không đổi sắc cười nhạt:

- Rồng đến nhà tôm, tất nhiên muốn đón tiếp thật hậu. Dù Tùy giáo mang phong cách cổ phong, vật dụng cũng là từ thế hệ trước để lại, nhưng ít ra lễ nghi còn tính đầy đủ. Bình trà này dễ cũng hơn chục năm chưa thay đi? Dù điều kiện đạm bạc như thế, nhưng giáo chủ vẫn khiến người ở hai bên đường hoan hô cung nghênh, ngươi có lòng, ta nhận được.

Đây là trào phúng! Tân Đỉnh Thiên nháy mắt sắc mặt đen kịt. Lâm Thừa Húc không để giáo chủ nói gì, hắn đã đi vào chính đề:

- Tùy giáo giáo chúng bắt đi con trai ta. Nó đang bị phạt cấm túc, bây giờ lại được đưa ra bên ngoài, đây là trốn phạt. Ta muốn đưa nó về, tiếp tục phạt cấm túc.

- Hoang đường. – Tân Đỉnh Thiên cười lạnh – Tả hộ pháp là người của Tùy giáo, từ khi nào đến phiên ngoại nhân như ngươi quyết định?

Ta là ngoại nhân? Lâm Thừa Húc híp mắt:

- Ta có giấy tờ chứng minh hắn là con trai ta, có dấu đỏ của quan phủ, được công chứng đàng hoàng. Tên hắn cũng có trong gia phả nhà ta, chúng ta là người một nhà. Còn ngươi, ngươi có giấy tờ gì chứng minh hắn là người của Tùy giáo? Hợp đồng lao động đâu? Hộ khẩu tạm trú đâu? Có giấy chứng minh người đỡ đầu hợp pháp hay không? Ngươi nhận hắn làm con nuôi sao?

Tân Đỉnh Thiên có trong chốc lát không hiểu ra sao. Lâm Thừa Húc cầm ra một cái bọc, mở ra, bên trong đặt một chồng giấy tờ, hắn lật từng tờ từng tờ bày ra. Giấy chứng nhận thân tử, hộ khẩu thường trú, gia phả có dấu đỏ công chứng, toàn bộ đều bày ra một sự thật rằng Lâm Tu Viễn với hắn là quan hệ thân phụ tử, theo luật pháp, nếu như chưa phân gia, vậy thì thân phụ có quyền gọi thân tử về nhà.

Tân Đỉnh Thiên nhìn lướt qua đã tức, nhưng hắn không có giấy tờ gì chứng minh Tu Viễn là người của Tùy giáo. Từ xưa đến nay, quy củ giang hồ chính là sau khi lạy sư phụ thì làm lễ nhập môn, từ đó trở đi là người của bổn môn, làm gì có giấy tờ của quan phủ công nhận thân phận? Tân Đỉnh Thiên không phục, phản pháo lại một câu:

- Hừm, lẻo mép. Ta có danh sách giáo chúng, có tên của hắn.

Lâm Thừa Húc cầm giấy tờ cất đi, bình tĩnh uống trà:

- Ngươi nói có giấy tờ, giấy tờ kia có công chứng sao? Quan phủ thừa nhận danh sách đó hợp pháp sao? Tên họ ghi đúng hết sao?

Hắn dám cam đoan, thằng nhóc nhập gia phả đến nay cũng gần nửa năm, tên họ cũng thay đổi rồi, Tùy giáo có lẽ không có mấy người để ý mà sửa lại trong giấy tờ cho đúng. Còn nếu sửa đúng thì đã làm sao?

- Ta nghe nói, con ta chỉ nhận ngươi làm sư phụ. Đệ tử chỉ được nửa chữ con, còn nhi tử mới là con trai. Thiên địa quân thân sư, thân đứng trước sư, cha đứng trước thầy, hắn là con ta, hắn đương nhiên phải đi theo ta.

Nhi tử, bởi vì ngươi hướng về ta nói muốn về nhà, muốn ta từ giờ về sau tiếp tục chỉ giáo ngươi, nên nể mặt ngươi, người nào muốn cướp ngươi đi ta đều dỗi chết kẻ đó.

Ngươi mà nửa đường đổi ý, lật lại lời khai, ta không bao giờ nữa lý đến ngươi, hừ.

Lâm Thừa Húc xem Tân Đỉnh Thiên tức giận đến mặt đỏ lên, hắn âm thầm đề phòng, bên ngoài vẫn một bộ dạng không dỗi chết ngươi thì không ngừng lại:

- Ngươi tự ý đem người bắt đi, là phi pháp giam cầm, là phạm luật. Ngươi muốn ngang nhiên cướp người, cũng phải hỏi quan phủ đồng ý không?

Tân Đỉnh Thiên nhìn chằm chằm Lâm Thừa Húc, sắc mặt lộ vẻ bất thiện. Bàn tay nắm lại, hắn thật sự muốn động thủ.

- Quan phủ? Ngươi cho rằng lão phu sợ ngươi?

- Ta là dân chúng, tuân thủ kỷ cương thành thật làm ăn, có vấn đề đương nhiên báo quan. Trước khi lên núi, ta sợ có người trở mặt không nhận, nên đã sai người đến quan phủ gần nhất báo quan rồi. Nếu như ta không xuống dưới, quan binh sẽ đánh thẳng lên Tùy giáo.

Lâm Thừa Húc liếc Tân Đỉnh Thiên, thẳng thừng:

- Giao ra người, ta bỏ qua Tùy giáo một lần!

Tân Đỉnh Thiên khí muốn nổ mạnh! Hắn vung tay lên, một chưởng đánh về phía người trước mặt.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net