Chương 36 - Cầm sư lực sát thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36 – Cầm sư lực sát thương

Tân Đỉnh Thiên động thủ, Lâm Thừa Húc tuy có dự đoán, nhưng tốc độ của Tân Đỉnh Thiên thật nhanh, hắn suýt chút nữa là không thấy gì. Cấp độ 30 thật sự rất yếu, điểm tốc độ không cao, không nhìn được đối phương xuất chiêu ra sao, thật sự là ở vào hạ phong.

Cũng may hắn ngồi đủ xa, đã cắn vật phẩm tăng phúc, cũng may hắn có chuẩn bị đầy đủ.

Lâm Thừa Húc lập tức nghiêng người ra phía sau, tay phải vung lên, ra sức lắc.

Leng keng leng keng...!

Âm thanh lục lạc vang lên inh ỏi, trong nháy mắt chấn trụ tất cả mọi người. Lâm Thừa Húc nhìn thấy động tác của Tân Đỉnh Thiên dừng lại, hắn tiếp tục lắc cổ tay, rung lục lạc, bản thân né sang một bên, tránh đi đường tấn công của Tân Đỉnh Thiên.

Cầm sư là hệ phái sử dụng âm thanh và nhạc cụ làm vũ khí, nhưng lúc đàm phán nói chuyện, không lý nào lại khư khư ôm cây đàn theo, nhìn rất dị. Đổi lại những loại nhạc cụ khác đều không tiện cầm tay, cho nên hắn quyết định dùng lục lạc buộc vào tay, xem như đó là nhạc cụ. Buộc lục lạc vào rồi, hệ thống thừa nhận đấy cũng là vũ khí.

Không có vũ khí, quá lắm chỉ có thể kích hoạt đòn đánh thường, kích hoạt đòn đánh tăng mạnh, kích hoạt được hiệu ứng vật phẩm, nhưng không thể nào dùng ra được kỹ năng đem theo hiệu ứng đặc biệt của hệ phái. Một khi đã có vũ khí, có nghĩa có thể thi triển được chiêu thức trong trò chơi.

Lâm Thừa Húc vừa phát hiện Tân Đỉnh Thiên động thủ, hắn đã ngay lập tức lựa chọn sử dụng chiêu thức làm choáng. Hắn vung tay lên, một bộ dạng tiên phong đạo cốt quý khí mười phần, nhưng cổ tay thì lắc không ngừng, âm thanh leng keng vang ra, trong phạm vi bán kính 30m, trừ người của phe mình, toàn bộ người đều bị làm choáng.

Tân Đỉnh Thiên bị choáng trong chốc lát, rất nhanh chóng tỉnh lại, tay trái tụ lực, chuẩn bị lại phóng đại chiêu. Lâm Thừa Húc vừa thấy, hắn lại rung lục lạc, một lần nữa lại bung ra chiêu thức âm thanh quần công làm choáng, lần này, hắn mở miệng, hát một câu, làn điệu da diết, âm thanh trầm bổng phập phù:

"Tôi kể người nghe, chuyện Lan và Điệp một chuyện tình cay đắng..."

Tân Đỉnh Thiên: ???

Tân Đỉnh Thiên có trong nháy mắt đình trệ, toàn thân cứng đờ, mặt ngốc ngốc, miệng hơi há ra, nét kinh ngạc hiện rõ trên mặt. Lâm Thừa Húc không quản Tân Đỉnh Thiên thế nào, hắn lại lắc lục lạc, câu thời gian để thân vệ của hắn khống chế tất cả Tùy giáo giáo chúng xung quanh.

Chiêu thức của cầm sư, muốn khiến đối phương choáng váng thì hát nhạc tình tình yêu yêu đầy máu chó và huyết lệ. Lâm Thừa Húc vốn nhạc không nhiều, trong đầu chỉ có đúng một bài hát tình tình yêu yêu đầy máu chó, hắn không ngại ngần lấy ra dùng. Nếu dùng đàn, dùng sáo hoặc dùng trống, ít ra còn có giai điệu, còn có du dương trầm bổng, nhưng lục lạc lắc lên thì chỉ có nhịp điệu, không có giai điệu, nhạc bolero hay nhạc cổ động đều nghe ra như nhau, cho nên lời nhạc liền trở thành thứ quyết định tính tinh chuẩn của hiệu ứng. Thêm lời nhạc vào, hiệu quả thấy được rõ ràng.

Tân Đỉnh Thiên bị choáng, toàn bộ chiêu thức đều dùng không ra. Thân vệ của Lâm Thừa Húc đã xông đến bảo hộ gia chủ, Lâm Thừa Húc thuận thế, lại lắc lục lạc, tiếp tục một chiêu làm choáng:

"Nếu vì tình yêu, Lan có tội gì đâu, sao vướng vào sầu đau."

Tân Đỉnh Thiên: !!!

Hắn thề, hắn nghe lời nhạc xong là rởn da gà, bên tai ong ong, choáng đến đầu óc quay cuồng, hai mắt hoa lên, tay chân run rẩy, nội lực hỗn loạn, cả người không động đậy được. Hắn trừng mắt nhìn Lâm Thừa Húc, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận.

Lâm Thừa Húc thấy Tân Đỉnh Thiên vẫn có vẻ không phục, hắn không ngại làm tới. Hắn lại gần Tân Đỉnh Thiên, tay phải lắc lục lạc, tay trái đưa lên, một ngón tay nâng cằm giáo chủ, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới. Hắn thấy rõ người trước mặt lông tơ dựng đứng, da gà nổi đầy đất, trong lòng thầm hài lòng, chợt ghé đầu sát vào tai đối phương, hát tiếp câu thứ ba, muốn bao nhiêu da diết có bấy nhiêu da diết, muốn bao nhiêu sến súa có bấy nhiêu sến súa:

"Lần cuối gặp nhau Lan khẽ nói

Thương mãi nghen anh, em yêu anh chân thành."

Lực sát thương bạo biểu! Một phát chí mạng! Gấp ba thương tổn! Còn không thể chống đỡ cái dạng này!

Bản thân là nam, đột nhiên bị tập kích không động đậy được, đầu óc choáng váng, còn thấy đối phương là nam, trung niên, ghé sát mình bảo "thương mãi nghen anh", "em yêu anh chân thành"...

Tân Đỉnh Thiên trợn to mắt, sắc mặt trong chốc lát trướng đến đỏ bừng, bờ môi run run, khiếp sợ nhìn Lâm Thừa Húc. Chợt hắn "oa" một tiếng, tại chỗ hộc máu tam thăng, tay chân run rẩy, cả người ngơ ngác, nhìn qua xem chừng choáng váng không nhẹ.

Lâm Thừa Húc nhìn Tân Đỉnh Thiên hộc máu, hắn không động dung lấy một chút. Chiêu thức khống chế vẫn có sát thương, cho nên hiệu ứng trang bị vẫn như cũ được kích hoạt. Kẻ này hộc máu, hẳn là do trúng phải Hỗn loạn, Phân tâm hay là Chảy máu không ngừng đi? Khi dễ con hắn, hắn dùng hiệu ứng trang bị dập một lần thì đã làm sao? Con hắn đang ốm, còn cưỡng bách con hắn đi thẳng một đường tàu xe mệt nhọc, lúc này giáo chủ ngươi cũng đến thử cảm nhận một chút đi.

Người thắng viết nên lịch sử, mặt mũi thì có là gì, về biên một câu chuyện truyền lưu một chút, biến nó thành dã sử, từ thứ không nhận ra được người cũng lập tức trở thành cao đại thượng.

Hắn hoàn toàn không hề để ý việc giáo chủ bị chính mình dùng lời bài hát bức đến hộc máu.

Ban đầu còn định chờ hết thời gian làm lạnh thì dùng chiêu thức võ sư để chấn trụ toàn trường, lúc này thấy chiêu thức của cầm sư không tệ lắm, Lâm Thừa Húc quyết định không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Tân Đỉnh Thiên cùng tất cả giáo chúng đều đã dính trạng thái xấu, ai cũng uể oải ỉu xìu, nâng không nổi đao kiếm, có người cũng hộc máu không ngừng. Lâm Thừa Húc tính tính thời gian, thời gian làm choáng vừa hết là lại bung ra một chiêu thức khống chế.

Chiêu làm choáng chưa làm lạnh xong, vậy thì tạm dùng chiêu làm chậm. Nhạc bolero, ai nghe ai liền bị giảm tốc độ. Lâm Thừa Húc nhìn thẳng Tân Đỉnh Thiên, sử dụng làn điệu dân ca xướng lên một đoạn tuyệt phẩm bolero:

"Ngộ kỳ thời, bến nước với cây đa

Em ơi anh vẫn chờ

Hữu duyên mà thiên lý ngộ

Khi ra giêng tính liền

Gặp mặt nhau đây chốn này hò hẹn thủy chung sắt son

Ra giêng anh cưới em."

Tân Đỉnh Thiên liền trợn tròn mắt!

Hắn kinh hãi tột độ cả người rởn da gà nhìn Vô Ưu sơn trang trang chủ tay lắc lục lạc, miệng hát lời hát, mà hắn lại không nhúc nhích được, hoặc nếu cử động được thì chậm rì rì, nội lực đình trệ. Hắn chưa kịp xuất chiêu đã bị một rổ lời bài hát tỏ tình không biết thẹn đổ vào tai, nào là thương mãi hắn, nào là yêu hắn chân thành, nào là duyên không thành thì sẽ cắt tóc quên đời vì hắn, bây giờ đến ra giêng sẽ cưới hắn, hại hắn nội lực tán loạn, nội thương không ngừng tích tụ, một búng một búng máu cứ như vậy phun ra.

Hắn muốn điều tức, cũng điều không nổi a!

Tân Đỉnh Thiên nội tâm liền đương trường hỏng mất.

Lâm Thừa Húc bung chiêu thức liên tục, hắn không dám cam đoan hắn nếu ngừng tay, đối phương võ công cái thế liệu có cho hắn một chưởng hay không. Tiên hạ thủ vi cường, trước cứ dập đối phương bay một nửa cây HP đi rồi tính.

Cho nên Tân Đỉnh Thiên liền bi kịch rồi. Hắn trúng một đống trạng thái xấu, cả trạng thái đặc thù cũng bị kích hoạt, lại thêm bị tra tấn tinh thần, cả người uể oải, đề không nổi nội lực. Chờ đến lúc Lâm Thừa Húc lắc lục lạc mỏi tay, Tân Đỉnh Thiên cũng đã khổ không nói nổi.

Tân Đỉnh Thiên thấy ma âm đã ngừng, hắn lén lút điều tức, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thừa Húc lúc này tràn đầy kiêng kỵ. Lâm Thừa Húc nhìn xung quanh, thân vệ của hắn đã khống chế tình huống, ưu thế hiện tại ở phía bên mình, hắn an tâm lại, nhìn Tân Đỉnh Thiên, đưa ra yêu cầu:

- Giao ra Tu Viễn, để ta đưa hắn về nhà.

Tân Đỉnh Thiên lúc này nào còn nghĩ tới cùng người trước mặt đôi co? Hắn nhìn giáo chúng xung quanh, toàn bộ đều bị khống chế, ai cũng sắc mặt tái nhợt, trước đó hắn bày binh bố trận không tiếng động uy hiếp, lúc này toàn bộ uy hiếp đó đều bị xử lý hết cả. Có thể dùng âm công tại khoảng cách như vậy khống chế toàn trường, bức người nội lực hỗn loạn, công lực của kẻ này nhất định hơn xa thứ khí tức mà kẻ này tiết lộ ra đi?

Trong chớp mắt, Tân Đỉnh Thiên đã lập tức dán nhãn "thâm bất khả trắc" lên người Lâm Thừa Húc.

Đi lại giang hồ lâu năm, xu lợi tị hại đã trở thành bản năng. Nếu như biết đối phương cường đại mà còn cứng đầu xông đến, đấy không gọi là dũng cảm, đấy gọi là ngu ngốc.

Tân Đỉnh Thiên lau đi vết máu, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, trong người gắt gao khống chế lấy run rẩy rất nhỏ do nội lực hỗn loạn cùng với nội thương gây ra. Hắn bưng lên cái giá, cương quyết có thể thua một chiêu chứ không chịu mất đi khí thế, khàn giọng nói:

- Ngươi đem con ngươi đánh đập đến mức suýt chết, lúc này còn có mặt mũi đòi người? Phụ không từ, tử bất hiếu, hắn đi là lẽ đương nhiên.

Lâm Thừa Húc có chút kinh ngạc, ngang nhiên bắt cóc người xong lúc này lại bảo con hắn rời đi là đương nhiên? Ơ hay? Còn việc đánh đập tới mức suýt chết, việc này hắn nhất quyết không thể thừa nhận.

Lâm Thừa Húc phong đạm vân khinh nói:

- Kéo hắn đi hai ngày đường tàu xe mệt nhọc, là kẻ nào khiến hắn bị trọng thương? Ngươi cho rằng ở Tùy giáo, hắn có thể khỏe lên sao? Nên nhớ Vô Ưu sơn trang sở hữu bí tịch dược liệu khắp nơi, ngay cả tẩu hỏa nhập ma cũng có thể một liều dược thiện liền chữa khỏi. Ở chỗ của ta, không phải càng bảo đảm tính mệnh hơn sao? Tùy giáo ngay cả giáo chủ cũng chữa không khỏi, nói gì đến cứu chữa một tả hộ pháp?

Hắn nói xong, ra vẻ tiếc hận thở dài:

- Chỉ tội con ta, nơi tốt có thể sớm ngày khỏe lên thì không thể ở, lại bị người nắm lấy lôi kéo đi vài trăm dặm đường, đau đớn khổ sở không thể nói với ai, thật quá đáng thương.

Tân Đỉnh Thiên một hơi nghẹn ở họng. Hắn tẩu hỏa nhập ma, lúc tỉnh lúc điên, nhưng ý thức vẫn còn tồn tại, hắn cũng biết được đại phu trong giáo lắc đầu bó tay, biết được con nuôi hắn tìm thuốc ở khắp nơi, nghe được đệ tử hắn đi cầu thuốc. Quãng thời gian đó không ngắn, hắn không thể không thừa nhận, Tùy giáo không thể chữa khỏi hắn, mà phải tìm kiếm đại phu hoặc bí dược ở bên ngoài.

Lúc này bị Vô Ưu sơn trang trang chủ điểm ra, hắn thiếu chút nữa tức đến cơ tim tắc nghẽn!

Chọc người chuyên chọc chỗ đau à?

Tân Đỉnh Thiên vẫn chưa chết tâm, hắn lạnh lùng:

- Con ngươi? Ha, ngươi còn không biết hắn thật sự là con ai đi?

Như nguyện, Tân Đỉnh Thiên thấy Vô Ưu sơn trang trang chủ biến sắc mặt. Hắn trong lòng có chút mừng thầm. Vì lưu lại đệ tử, lưu lại một trợ thủ đắc lực cho Tùy giáo, hắn cũng là dùng đủ mọi thủ đoạn giữ người.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới, người đối diện lại bâng quơ nói một câu:

- Đột nhiên có thằng nhóc đến nhận ta làm cha, còn tìm trăm phương ngàn kế ở lại với ta, vậy thì từ lúc đó, hắn là con ta. Những việc râu ria khác, quan trọng sao?

Huyết thống mà ngươi bảo không quan trọng?! Tùy giáo giáo chủ kinh ngạc nhìn Lâm Thừa Húc, trong nội tâm là khiếp sợ:

- Hắn lừa ngươi.

- Thì đã sao? Ta tình nguyện bị hắn lừa cả đời.

Lâm Thừa Húc nhìn ra, Tân Đỉnh Thiên muốn giữ người, cho nên hắn lại càng phải đem người cướp trên giàn mướp. Vụ huyết thống gì đó, từ cái ngày Lâm Tu Viễn đến, hắn không chứng minh được thằng nhóc không liên quan gì mình, thằng nhóc không chứng minh được hắn là cha ruột, việc huyết thống thật sự là của người nào, đó là một câu hỏi không có lời giải. Đã không có lời giải thì quên đi, khỏi cần tìm hiểu làm gì, nhìn cái trước mắt là được rồi.

Tân Đỉnh Thiên thật sự không lời nào để nói. Hắn đã biết, người trước mắt có thể dùng mọi thủ đoạn để đưa Tu Viễn đi, hắn có tìm cách giữ cũng sẽ không giữ được. Trong lòng sinh ra luyến tiếc, thái độ của Tân Đỉnh Thiên vẫn cường ngạnh, nhưng khí thế đã yếu đi rất nhiều:

- Tùy giáo có giáo quy, nếu muốn rời khỏi giáo, cần chịu đủ 20 loại hình phạt, nếu còn một hơi, có thể ly giáo.

Lâm Thừa Húc cũng phát hiện Tân Đỉnh Thiên nhượng bộ, hắn uống một hớp trà, bỏ xuống tư thái hùng hổ dọa người, lấy bộ dạng thương lượng hợp tác ra đàm phán:

- Việc này đơn giản, ngươi tuyên bố hắn bị thương nặng bỏ mình, sau đó để hắn theo ta trở về nhà, vậy là được rồi?

- Không được!

Tân Đỉnh Thiên một ngụm từ chối, Lâm Thừa Húc cười nhạt:

- Ngươi vẫn hy vọng hắn có thể trở về sao?

Chỉ có hy vọng người có thể trở về mới để người "sống" rời đi. Còn nếu như chỉ là thả người, là "sống" hay là "chết" thì có gì khác nhau?

Thấy Tân Đỉnh Thiên đã nghe vào, nhưng trong lòng vẫn có chút không tha, Lâm Thừa Húc đột nhiên đập bàn, lục lạc phát ra âm thanh giòn vang, cười lạnh:

- Ngươi có muốn ra giêng ta cưới ngươi không?

Tân Đỉnh Thiên mặt ngay lập tức đen lại, hắn gằn từng chữ:

- Không muốn!

Hai bên lại không tiếng động giằng co thêm một lúc, cuối cùng, Tân Đỉnh Thiên thở dài, vẫy vẫy tay, gọi người tới, đưa Lâm Thừa Húc đến xem Lâm Tu Viễn đi. Còn hắn, hắn muốn một mình lẳng lặng, xoa rớt một đống da gà, xoa dịu trái tim đang kinh hoàng hoảng hốt, vá víu lại nội tâm đã vỡ tan hoang.


--------------------------------

Nhạc ở đây nhé:

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net