Chương 38 - Bị giang hồ quấy rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38 – Bị giang hồ quấy rối

Lâm Thùa Húc đưa Lâm Tu Viễn về nhà, cũng thuận tiện vớt mấy cái ám vệ của nhi tử. Làm hộ khẩu cho ám vệ hơi phức tạp, dù sao ám vệ hầu hết là cô nhi, từ nhỏ được người nhặt về nuôi, về tình về lý thì hộ khẩu vẫn ở chỗ Tùy giáo, người tự tiện rời đi đều có thể bị xem là trốn nhà đi bụi.

Thủ tục giấy tờ khá phiền toái, làm xong hộ khẩu ký hợp đồng lao động cũng mất không ít công phu. Đến lúc thu phục xong, Lâm Thùa Húc cũng thở phào một hơi. Nhi tử ngoan ngoãn nghe lời hắn, thành thật ở trong sơn trang cấm túc, nếu như có đi ra ngoài cũng chỉ đến vách tường ngăn cách sơn trang tuần tra một vòng là lại vòng trở lại. Trình độ văn hóa đề thăng rõ rệt, khi hắn thỉnh thoảng đột phát ý tưởng đến tìm nhi tử giao lưu học thuật, thằng nhóc vẫn có thể đối đáp được, còn có xu hướng tiến hóa thành mặt dày tâm đen lanh lợi giảo hoạt tiểu ma đầu.

Càng nhìn càng thích.

Quả nhiên ngày đó xông lên Tùy giáo cướp người là hành động không sai.

Cho dù khi trở về sơn trang, hắn nhận được một ngàn chữ ha ha từ trong hoàng cung gửi ra, thậm chí còn có cả kế hoạch để hắn lấy giáo chủ làm tân nương, lắm lúc làm hắn đọc xong hận không thể đương trường cầm cổ áo anh bạn cùng khổ lắc lắc, hắn cũng thấy đáng giá.

Cuộc sống thật sự rất tốt đẹp.

Chỉ là, thằng nhóc hắn càng nhìn càng thích kia, lúc này bị người tìm tới tận cửa quấy rối rồi.

Không hiểu thế nào, chỉ sau khi hắn từ Tùy giáo trở về khoảng một tháng, người giang hồ lần lượt tìm đến Vô Ưu sơn trang hoặc các tòa nhà chi nhánh của Vô Ưu sơn trang để quấy rối. Cứ cách vài ngày là lại có người đến đòi hắn giao ra ngân quỷ đao để báo thù, qua dăm bữa nửa tháng lại có một đoàn người đến mắng mỏ Vô Ưu sơn trang che giấu đại ác nhân, nhân thần cộng phẫn, đương tru. Thậm chí còn nghiêm trọng hơn, một số tòa nhà chi nhánh của Vô Ưu sơn trang bị người giang hồ đập phá, buộc hắn phải điều một đội nhân lực đến tận quán bảo hộ.

Tùy giáo cam kết thả người, cũng cam kết tuyên bố ngân quỷ đao đã chết, thế nhưng vì sao lúc này cả giang hồ ai cũng biết ngân quỷ đao còn sống? Hơn nữa, việc Lâm Thừa Húc lên Tùy giáo tìm người, ngay tại thời điểm đưa người đi đó, xung quanh cũng có những người khác, nhưng đều là thân tín của Tùy giáo giáo chủ, muốn hạ lệnh giữ bí mật thực dễ dàng. Ngay tại thời điểm đó, số người biết quan hệ giữa ngân quỷ đao và trang chủ Vô Ưu sơn trang cũng không nhiều, bây giờ vì sao ai cũng biết ngân quỷ đao ở Vô Ưu sơn trang, thậm chí còn có quan hệ không tệ với trang chủ?

Loại trừ tất cả mọi khả năng, thứ còn lại là đáp án. Chuyện này là có người cố ý tiết lộ. Người kia là ai, Lâm Thừa Húc đã đoán ra được.

Lâm Thừa Húc ngồi trong thư phòng, nhìn một xấp giấy dày, sai người gọi Lâm Tu Viễn đến gặp hắn.

Lâm Tu Viễn đến rất nhanh. Hắn về sơn trang, thành thành thật thật mà học tập, thành thật nghe lời cấm túc trong trang, không ra bên ngoài nửa bước. Lúc này phụ thân gọi, hắn vừa xong khóa là vội vội vàng vàng cắp sách chạy tới. Hắn hành lễ xong, thành thật ngồi ở một bên, chờ phụ thân đặt câu hỏi.

Lâm Thừa Húc đưa một xấp giấy cho Lâm Tu Viễn:

- Đọc đi, đọc từ trên xuống dưới, ta xếp theo thứ tự thời gian rồi đó.

Lâm Tu Viễn cầm đọc, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Khi hắn đọc đến trang cuối cùng, hắn liền trầm mặc.

Hắn trong lòng mơ hồ đoán ra, là người nào làm nên việc này.

Người nào biết hắn còn sống? Người nào biết hắn về Vô Ưu sơn trang ở? Người nào có thể rải rác tin đồn ra giang hồ, tốc độ còn truyền nhanh như vậy?

Hắn chỉ nói với một vài người, hắn đến Vô Ưu sơn trang nhận thân. Sau này nhận thân xong rồi, hắn cũng chỉ nói với những người đó rằng cha hắn nhận hắn rồi. Những người đó hiện tại, toàn bộ đều ở Tùy giáo.

Khi Lâm Tu Viễn ra được kết luận rằng những người đã từng là đồng môn xưa kia bây giờ đang tìm cách làm khó dễ hắn, hắn tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn thật thất vọng. Hắn trầm mặc thật lâu, sau cùng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn phụ thân:

- Phụ thân, việc này, để hài nhi xử lý.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có cảm giác thực khó chịu. Phụ thân cho hắn xem những thứ này, hẳn là đã biết nguyên do tại đâu. Hắn sợ phụ thân cùng Tùy giáo xung đột nghiêm trọng không thể giảng hòa, cho nên hắn muốn chính mình đi xử lý.

Chỉ là, vì một việc này mà từ thân thành sơ, cảm giác đó trong nhất thời hắn không tiếp thu được.

Thấy cảm xúc của nhi tử thoáng chốc liền xuống dốc không phanh, Lâm Thừa Húc liền biết thằng nhóc đoán ra được cái gì. Hắn đằng hắng một tiếng, kéo lại nhi tử đang ngơ ngác:

- Ngươi muốn xử lý thế nào?

Phải xử lý như thế nào? Trong nhất thời Lâm Tu Viễn chưa nghĩ ra. Ngay trong nháy mắt hắn đọc được tin tức, hắn đã nghĩ để tránh liên lụy đến phụ thân, hắn muốn rời khỏi sơn trang, nhưng khi nhìn ánh mắt phụ thân, những lời đó hắn không dám nói ra miệng.

Lâm Thừa Húc chống cằm, có chút thú vị hỏi:

- Thế nào? Đang nghĩ muốn rời khỏi sơn trang, một mình chống lại giang hồ?

Lâm Tu Viễn kinh ngạc, xấu hổ nói:

- Cái này... hài nhi có nghĩ tới, nhưng mà ý tưởng này không làm được.

Đã biết không làm được thì tốt, còn như ngươi mà kiên trì ý tưởng này, ta không tăng gấp đôi lượng bài tập về nhà cho ngươi làm mới là lạ. Lâm Thừa Húc vẫn chống cằm, ánh mắt lộ ra tò mò, chờ đợi nhi tử nói chuyện.

Lâm Tu Viễn suy nghĩ mãi, bao nhiêu phương án hắn nghĩ tới, hắn đều có cảm giác không ổn. Hắn nghĩ một lúc, sắc mặt lộ ra buồn rầu:

- Phụ thân, ngài vẫn là để hài nhi tự đi xử lý đi.

- Ngươi lại nghĩ đến gì rồi?

Lâm Tu Viễn cắn cắn môi:

- Nếu như bọn hắn đến nháo sự, nói đạo lý không được, vậy thì đánh, đánh đến phục thì thôi, nhưng mà...

- Ý tưởng này không sai.

Lâm Tu Viễn ngẩn người, hắn còn cho rằng mình nghe lầm.

- Phụ thân nói gì?

- Ý tưởng này không sai. Gọi hết bọn chúng lại, đánh đến phục thì thôi.

- Nhưng mà, giang hồ nhân sĩ có những kẻ rất cứng đầu, bọn hắn khẩu phục tâm không phục, nếu buông tha, chỉ sợ để lại hậu hoạn...

Lâm Tu Viễn thăm dò nhìn phụ thân một cái. Hắn mím môi, mấy chữ "diệt cỏ tận gốc" hắn không dám nói ra miệng. Lâm Thừa Húc đột nhiên hỏi một vấn đề:

- Ta nghe nói trên giang hồ có một trò gọi là chậu vàng rửa tay thì phải? Ngươi là người của Vô Ưu sơn trang, theo lý thì không phải là người giang hồ. Bây giờ ngươi muốn tuyên bố cho toàn giang hồ biết, ngươi từ trong giang hồ bước ra ngoài, từ giờ trở đi ân oán đều bỏ xuống hết, làm cái nghi thức chậu vàng rửa tay được không?

Lâm Tu Viễn trong chốc lát mới nhớ tới đúng là trong giang hồ có một loại nghi thức gọi là chậu vàng rửa tay, tuyên bố rời khỏi giang hồ, nhưng hắn thấy hầu hết đều là người của chính đạo làm điều này, còn người của ma đạo mà làm, đều sẽ bị chính đạo môn phái kéo tới tận cửa gây khó dễ khiến cho chó gà không yên.

- Việc này là có, nhưng không phải ai trong giang hồ cũng tuân thủ quy củ, không động đến người đã rửa tay quy ẩn. Ân ân oán oán, một khi đã dây vào thì khó mà rút ra được.

Lâm Thừa Húc cười một cái:

- Không rút ra được là vì chưa đủ lực mà thôi. Tu Viễn, nói đi, muốn rời khỏi giang hồ không bị người quấy nhiễu, cần gì?

Lâm Tu Viễn có chút khẩn trương:

- Kia... có lẽ là cần một thế lực chống lưng, hay là bản thân võ công đăng phong đạo cực, hoặc có lẽ là cừu nhân chết hết, hoặc cừu nhân vô pháp động đao kiếm, cũng không còn một ai thay bọn họ báo thù... hẳn là vậy đi?

Lâm Thừa Húc vỗ bàn, vung tay lên:

- Được, ta sẽ tìm người bảo kê ngươi. Thế lực chống lưng phải không, lại thêm bản thân võ công đăng phong đạo cực, cừu nhân vô pháp động đao kiếm, ừm, không khó.

Không khó? Lâm Tu Viễn nội tâm có chút hoang mang. Hắn biết võ công của mình ở đâu, so với đồng lứa thì cao hơn một bậc, nhưng nếu so với thế hệ tiền bối hoặc ẩn sĩ giang hồ, hắn có chút hoảng.

- Tu Viễn, thời gian tới chăm chỉ luyện võ, ta gọi thân vệ giúp ngươi đối luyện. Ta sẽ phát thiệp, mời giang hồ nhân sĩ đến xem ngươi. Ngươi có bao nhiêu kẻ thù, hoặc nhìn ai ngứa mắt, cho ta danh sách.

Lâm Tu Viễn nhất thời không đoán ra phụ thân định làm gì. Hắn hỏi lại, lại chỉ thấy được phụ thân hắn cười tủm tỉm, trông thật sự vô hại. Trong một giây lát, hắn nhớ tới, mỗi lần phụ thân hắn cười như thế này là thế nào cũng có người không may.

**********************************

Vô Ưu sơn trang, buổi chiều.

Giữa sân sơn trang lúc này đã xuất hiện một cái lôi đài. Trên lôi đài, hai bóng người không ngừng xông đến nhau, rồi lại tách ra, một đao một kiếm chém ra đem theo tiếng gió xen lẫn âm thanh kim loại thanh thúy, càng làm cho đám đông ở xung quanh lôi đài sôi trào.

Lâm Tu Viễn ở trên lôi đài chém giết, ánh mắt thỉnh thoảng phiêu về một gian phòng. Phụ thân bảo hắn lên đánh lôi đài, cùng thân vệ đối luyện đối luyện. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên, phụ thân có hứa là sẽ xem hắn, nhưng khi nãy có một vị khách quý bước vào, đến bây giờ phụ thân vẫn chưa ra.

Hắn yên ổn tâm thần, ngực phập phồng điều tức. Hắn đã đánh qua ba người, lúc này người thứ tư lên đài, hướng hắn chắp tay:

- Thiếu chủ, xin mời.

- Xin mời.

Lâm Tu Viễn chắp tay chào lại, sau đó không nói một lời xông vào chém giết. Trước khi phụ thân ném hắn ở nơi này, phụ thân nói, hắn cần chống được hết một vòng tất cả các thân vệ thay phiên nhau đánh hắn, vậy thì xem như hôm nay thông qua. Hắn có chút hiểu được, hôm chậu vàng rửa tay rất có khả năng hắn bị người luân chiến, cho nên thời điểm này phụ thân giúp hắn làm quen. Lau lau đi một vệt mồ hôi, Lâm Tu Viễn lại đề tinh thần, đầu nhập vào một vòng chiến đấu mới.

Lúc này, ở trong gian phòng cách đó không xa, Lâm Thừa Húc đang rót trà, mời người đối diện mình một ly:

- Hoàng ca, Hoàng công tử, ngài hiếm khi nào đến chơi, lúc này vì cái gì lại đến rồi đó?

Ngồi phía đối diện, hoàng đế lộ vẻ u sầu. Hắn uống một ngụm trà, nhìn đáy chén trà một lúc, bâng quơ hỏi một câu:

- Lão Lâm, ngươi có vẻ ưa thích đứa bé kia. Huyết thống thật sự kỳ diệu như vậy thật a...

Lâm Thừa Húc chỉ cười cười, không có trả lời. Hoàng đế tự rót một ly trà, lại uống một ngụm:

- Lão Lâm, nếu như là, ngươi trút xuống tâm huyết dạy dỗ con ngươi thật nhiều năm, bỗng nhiên một ngày con ngươi xem ngươi là vật cản đường, hành sự che che giấu giấu, ở sau lưng âm thầm kết bè kéo cánh, ngươi thất vọng sao?

Lâm Thừa Húc trong nháy mắt đoán ra hoàng đế đang hỏi về cái gì. Hắn không ở triều đình, nhưng hắn thích nghe ngóng tin tức. Hắn có phát hiện ra, dường như thái tử đang âm thầm kéo bè kéo cánh. Chỉ là tình trạng đi đến mức nào, có nghiêm trọng hay không, hắn không rõ ràng.

Lâm Thừa Húc suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói một câu:

- Nếu thật sự quá thất vọng, lại tức giận, ngài gọi con ngài vào thư phòng, đánh một trận chẳng phải được rồi?

Hoàng đế tròn mắt, xoay đầu nhìn, Lâm Thừa Húc vẫn vân đạm phong khinh:

- Trừ một tầng quân thần, còn có một tầng phụ tử. Ngài đánh hắn, xong đến dỗ hắn, xong nói với hắn, ngài rất tức giận, rồi hỏi hắn lý do tại đâu. Để hắn giải thích cho hết, nghe ý tưởng của hắn, sau đó mới quyết định. Có khi cái ngài thấy chỉ là ngài thấy, còn bản thân người trong cuộc suy nghĩ thế nào, hắn lo lắng cái gì, hắn sợ hãi cái gì, bất an của hắn từ đâu mà đến, có các mối quan hệ nào ràng buộc hắn, để phải kết bè kéo cánh tìm kiếm an toàn, cái này ngài nghe đích thân hắn nói chẳng phải được rồi?

- Nhưng mà, lễ pháp không hợp.

- Ngài xuống tay nhẹ một chút, tiểu trừng đại giới, điểm đến là dừng, chủ yếu làm hắn biết mình sai là được, ngoại nhân không ai biết, hắn cũng sẽ không dám nói ra bên ngoài, làm sao còn có kẻ thứ ba biết được lễ pháp không hợp?

Hoàng đế vẫn chưa hết tròn mắt:

- Ý ngươi là, ta tự mình động thủ?

Lâm Thừa Húc có chút xấu hổ, khụ một tiếng:

- Chỉ là làm xong tuyệt đối không thể tuyên dương ra bên ngoài, cũng đừng suốt ngày treo trên miệng hù dọa. Con ngài hảo mặt mũi, cho dù trong phòng không ai, chỉ có hai người, mỗi lúc hắn làm sai ngài lại chọc tức hắn, hắn cũng sẽ xù lông. Đang tuổi dậy thì sao, xốc nổi muốn chứng minh mình, tự tin thái quá, thời kỳ phản nghịch, càng không thích trên đầu có phụ huynh thời thời khắc khắc kiểm soát chặn tay chặn chân, dễ hiểu, dễ hiểu.

Hoàng đế suy nghĩ một lúc, trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên có cảm giác thực có lý?

Thấy anh bạn nối khố vẫn đang ngẫm nghĩ, Lâm Thừa Húc hơi mỉm cười, lại tiếp tục khuyên:

- Ngài đặt tay lên ngực tự hỏi, khi ngài ở độ tuổi của con ngài bây giờ, đã từng có suy nghĩ muốn qua mặt lão cha, tự lập môn hộ chưa? Trẻ con thì chưa bao giờ là người lớn, nhưng người lớn luôn đã từng là trẻ con. Bọn trẻ bước vào thời phản nghịch, chính bọn trẻ cũng thực hoang mang, chúng ta là người lớn, theo lý cũng nên bao dung chút, hướng dẫn một chút, đừng để bọn trẻ chạy sai đường. Dùng bộ dạng nghiêm phụ cũng tốt, thâm bất khả trắc cũng được, nhưng có một số thời điểm, hình tượng đó không tốt, vậy thì đổi một cái.

Lâm Thừa Húc mặt không đổi sắc rót cho anh bạn cùng khổ một chén súp gà cho tâm hồn. Súp gà cho tâm hồn hắn có vài chén, chuyên môn dùng để lắc lư người khác. Còn khi nào từ món súp gà cho tâm hồn chuyển thành món canh gà tâm thần, vậy thì hắn không biết rồi.

Hoàng đế nghĩ nghĩ, bất chợt trong nháy mát cảm giác mọi thứ rộng mở trong sáng. Hắn gật đầu, chủ ý này không tệ, còn thực tế thao tác thế nào, hắn còn phải cẩn thận xem xét cũng như thực tập một phen. Tuyệt không thể để xảy ra cái tình trạng đang dạy dỗ nhi tử liền thành hiện trường tai nạn được, khụ.

Làm thiên tử cũng vẫn có tính tình chứ. Đế vương quyền thuật chơi lâu, diễn vai thâm bất khả trắc, khiến đại thần không hiểu mình nghĩ gì, dần dà tính tình của hắn cũng bị ma diệt, nhi tử liền không hiểu hắn.

Hoàng đế che đi xấu hổ, lảng sang chuyện khác:

- Ngươi vẫn như cũ, một lời gõ tỉnh người trong mộng.

- Người ta nói, ngoài cục thì sáng trong cục thì tối, thần không phải trong cục, dính líu cảm tình không sâu, cho nên có thể theo lý mà nói, dựa lý mà luận. Ngài có còn nhớ lần trước, cũng ở sơn trang này, ngài đã nói, nếu thật là cốt nhục, để bơ vơ bên ngoài cũng không hay. Khi đó đối với ta cũng là một lời gõ tỉnh người trong mộng.

Hoàng đế gật đầu, lẳng lặng uống trà. Lâm Thừa Húc thấy hoàng đế không còn gì cần hỏi, hắn đã lén lút ngóng ra ngoài sân. Hắn muốn ngồi ăn bắp rang xem đánh võ a, bây giờ bên ngoài đang đánh nhau tưng bừng, hắn muốn nhìn xem một cái.

Lâm Thừa Húc trong lòng còn thấp thỏm, còn nể mặt anh bạn cùng khổ, hắn còn ngồi ở đây im lặng làm người bồi chuyện, để anh bạn già ngồi suy nghĩ nhân sinh. Thế nhưng mà ngay lúc này từ ngoài sân vang lên tiếng vỗ tay reo hò, y như thế vừa có một bàn thắng mở tỉ số trận đấu, Lâm Thừa Húc quyết định không ngồi nữa. Hắn vội vàng đứng lên, sứt sẹo lấy cớ, gọi tùy tùng đem theo một gói quà tặng đặc sản hắn sưu tầm được, thậm chí còn có cả hạt giống mới, đưa cho hoàng đế xong, nhanh chóng đem người tiễn ra ngoài sân, rồi chính mình xách theo một hộp bắp rang chạy đến lôi đài xem diễn.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net