Chương 39 - Lôi đài phải đánh như thế nào cho đúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39 – Lôi đài phải đánh như thế nào cho đúng

Hoàng đế thấy bằng hữu một bộ dạng hận không thể để mình rời đi sớm để hắn ta hóng chuyện vui, không biết nên khóc hay cười. Xét về mặt lễ nghi thì đều đầy đủ, anh bạn hắn là chủ nhà tiễn ra tận cổng, từ cổng rời đi sẽ là tầng tầng lớp lớp thân vệ bảo hộ, lễ nghi không thiếu, nhưng mà xem anh bạn hắn thoắt một cái đã không thấy tăm hơi, việc này làm hoàng đế tò mò.

Đã tò mò, vậy thì đi xem. Rời đi rồi chưa chắc có thể xem được.

Hoàng đế xoay người lại, đi đến gần lôi đài nhìn xem có gì xảy ra. Hắn vừa đến đã nhận ra bằng hữu nhà hắn đang ở giữa đám đông, cực kỳ hăng hái chỉ tay năm ngón:

- Lên gối vô giữa hai chân hắn! Tay đâu, một chỏ vào cằm hắn liền!

- Nằm xuống, dùng đầu đụng bụng dưới hắn!

- Vỏ kiếm đâu, đâm cửa sau hắn đi!

- Ta bảo xa luân chiến chứ có phải một đối một đâu? Một đám lên đi, đè hắn xuống đất đánh!

- Đừng xem hắn là thiếu chủ, hắn là bao cát, bao cát không sợ đau!

Lâm Tu Viễn đang ở trên đài, hắn chiến đấu từ nãy đến giờ, nội lực thể lực đã có chút ăn không tiêu, lúc này lại thêm một làn sóng người xông lên chơi ám chiêu, thi nhau hướng chỗ hiểm mà đánh, hắn đã luống cuống tay chân. Bây giờ còn nghe phụ thân dưới đài hò hét, hắn không chịu nổi gào lên:

- Phụ thân, ngài vì sao xúi bọn họ chơi ám chiêu?

Lâm Thừa Húc rất tỉnh:

- Con trai à, lỡ bị người chơi thì làm sao?

- Phụ thân, võ lâm chính đạo khinh thường làm những thứ này!

- Ngươi không cho rằng giang hồ nhân sĩ gặp ngươi còn giảng nghĩa khí, nói cái gì ám chiêu không được dùng đấy chứ? Nhỡ gặp độc hành sĩ thì sao, gặp nhân loại quái gở thì sao? Con trai, luyện đi a!

Hoàng đế tròn mắt, hắn đột nhiên nghĩ tới, hắn chưa bao giờ gọi đám trẻ nhà hắn là con trai hay con gái. Lúc này nghe bằng hữu gọi, không hiểu sao trong lòng có chút chua chua?

Hoàng đế đem theo một bụng tâm sự, lại gần lôi đài đứng xem, quái khí nói:

- Mới gặp mặt mà thân mật như vậy, được sao?

Ngữ khí chua lòm, Lâm Thừa Húc vừa nghe, liên kết tới tình huống của anh bạn cùng khổ, hắn chợt hiểu trái tim nhỏ nhoi của anh bạn này lại bị cái gì gây kích thích. Hắn châm chước một lúc, đổi một loại giọng điệu vui vẻ thoải mái, xua đi bầu không khí nghiêm trọng:

- Có đôi khi không phải tại vì bọn nhỏ không muốn thân, mà là vì hình tượng thân phụ cao quá, bọn nhỏ với không tới, nên không nghĩ đến với tới.

- Vậy ngươi tạo ra hình tượng như vậy, là có ý đồ?

Là phụ thân lại gọi một đám người bâu lại đánh nhi tử, còn đứng ở một bên vỗ tay vui vẻ? Thậm chí còn đôi co tay đôi với nhi tử? Hoàng đế thử ráp gương mặt của chính mình hoặc những gương mặt quen thuộc trên triều đình vào hình ảnh đó, trong một sát na hắn cả người đều không khỏe. Hắn không còn dám nhìn thẳng vào đám đại thần trên triều nữa, hình ảnh kia thật sự rất cay mắt.

Lâm Thừa Húc chỉ cười cười, nhẹ nhàng nói:

- Hình tượng cho dù sụp đổ, đổi thành một dạng mà bọn trẻ chưa bao giờ nhìn ra, là vui vẻ hài hước, là lộ ra điểm yếu, là lão niên hay lo lắng, hay là tâm hồn mãi là thuở thiếu niên nhiệt huyết lại ngông cuồng, chỉ cần không phải làm hại bọn trẻ, chèn ép áp chế bọn chúng, vậy thì ngài vẫn sẽ luôn là cha của con ngài, điều đó không bao giờ thay đổi.

Lâm Thừa Húc cũng là dựa vào thằng nhóc ngay từ đầu nghe lời cho nên mới làm gì thì làm, còn như thằng nhóc nhà anh bạn cùng khổ có tính cách ra sao, hắn không biết, để vấn đề đau đầu cho anh bạn cùng khổ tự suy nghĩ đi. Hắn một cái dân chúng nho nhỏ, can thiệp vào làm gì. Hắn nói thì rất hay, nhưng không có nghĩa là hắn thực hành hay.

Nhóc a, đừng tìm ta trả đũa chuyện ta xúi cha ngươi đánh ngươi, hay là việc lão cha nhà ngươi biến thành cái dạng mà ngươi không nhận ra. Nếu ngươi mà trả đũa ta, ta thề ta sẽ lại tiếp tục xúi cha ngươi đánh ngươi.

Lâm Thừa Húc để anh bạn cùng khổ tiếp tục suy nghĩ, còn hắn thì ở một bên tiếp tục ăn bắp rang xem diễn, còn chia cho anh bạn cùng khổ một hộc. Ăn được nửa hộc bắp rang, hắn lại nghe anh bạn cùng khổ hỏi chuyện:

- Võ công thiên hạ vô địch, trên đời này có không?

- Không có. Sức của một người, quá lắm chỉ là là tiểu đánh tiểu nháo. Kẻ đó vẫn cần ăn uống, vẫn cần tiền tài, vẫn cần dịch trạm xe ngựa đi lại. Rời bỏ những thứ này, kẻ đó còn có thể kiêu ngạo sao?

Thế giới này là thế giới võ học, không phải thế giới tu tiên, việc một người có thể đội trời đạp đất, có thể phất tay nổ cả một tòa thành trì, việc đó hoàn toàn không có. Năng lực cá nhân ở mức cao nhất chỉ có thể dọn dẹp được một vùng trống bán kính vài trăm mét, không thể nào ảnh hưởng đến phạm vi xa hơn. Khi vào tình huống một chọi một vạn, chỉ cần bỏ ra một đội cung tiễn bắn liên tục, kẻ võ công thiên hạ vô địch kia còn không thành cái sàng?

Hoàng đế có xúc cảm mà phát, chứ cũng không thật sự cần một câu trả lời. Hắn ăn thử bắp rang, cảm giác món này thật không tệ.

- Ta nghe nói giang hồ nhân sĩ tìm đến tận nhà của ngươi quấy phá?

- Lão Hoàng, ta đã sắp xếp xong, chỉ cần chờ thời cơ một mẻ hốt gọn.

- Thế nào, cần thêm người sao?

Lâm Thừa Húc ánh mắt sáng lên, xoay người chắp tay hành lễ:

- Người, thần không bao giờ chê ít, chỉ xem ý Hoàng công tử thế nào.

- Tốt, ta cho ngươi 500 cấm quân, tùy ngươi xử trí.

- Thần thay mặt trên dưới toàn bộ sơn trang, đa tạ Hoàng công tử.

Lâm Thừa Húc nói xong, hắn chợt đổi chủ đề:

- Hoàng công tử, ngài xem, thằng nhóc áo đen kia thân thể khỏe mạnh, võ công không tệ, có thể hay không cho hắn mưu cái một quan nửa chức...

Hoàng đế liếc nhìn Lâm Thừa Húc, trong lòng suy nghĩ một lát:

- Năm sau ta dự định khai võ khoa, tuyển cái võ trạng nguyên, ngươi nói con ngươi chuẩn bị đi.

Lâm Thừa Húc ánh mắt chợt lóe:

- Năm sau hắn 18, nếu như trúng cái võ thám hoa cái gì...

Hoàng đế tiếp lời:

- Võ thám hoa cưỡi ngựa dạo kinh thành, danh môn khuê tú sẽ chuẩn bị túi hoa ném tú cầu chọn rể...

Nếu như thằng nhóc trúng võ thám hoa sau đó bị một nương tử danh môn vọng tộc chọn trúng làm con rể...

Dám chọn võ thám hoa làm rể, nhà gái cũng nhất định là trâm anh thế phiệt, ít nhất nương tử sẽ không phải cái dạng quý phụ mềm mại trong bông có kim, mà sẽ là cái dạng cân quắc không thua tu mi.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, chủ ý này không tệ!

Lâm Thừa Húc bồi hoàng đế thêm một lúc, kiên nhẫn chờ đến lúc lôi đài dần dần hạ màn, anh bạn này thấy đủ, nhàm chán rồi liền rời khỏi sơn trang. Ngay khi người đã đi rồi, hắn lập tức quay trở lại lôi đài, ngoắc ngoắc Trần lão lại hỏi chuyện:

- Trần lão, ngươi nói xem võ công thằng bé thế nào?

- Gia chủ, thiếu chủ khi ra tay toàn dùng sát chiêu, nhưng vì đối thủ là người không thể giết, cho nên thiếu chủ đều phải kiềm chế chính mình lại, thành ra mới bị luống cuống, chiến lực hạ thấp xuống một mảng lớn. Nếu như thật sự sinh tử chiến, thiếu chủ có thể hạ gục một nửa số thân vệ này trong vài hơi thở.

- Xem ra ngươi đánh giá hắn khá cao đấy.

- Thiếu chủ thiên tư rất tốt, là hảo mầm, nhưng yêu cầu một thanh sát nhân đao phải thu liễm sắc bén, điều đó không khác gì phế hẳn thanh đao đó.

Lâm Thừa Húc nghe ra được Trần lão uyển chuyển khuyên, hắn bật cười:

- Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi hắn.

Lâm Thừa Húc chân trước vừa nói xong, chân sau hắn đã bước lên trên đài, hướng về phía toàn bộ người trong sơn trang, tuyên bố:

- Ta đã xem qua các ngươi chiến đấu, ta chỉ có thể nói một điểm, thật sự rất hiền!

- Ngươi, ngươi sợ hắn cái gì? Ta bảo xem hắn như bao cát, bao cát không sợ đau, bình thường ngươi đánh bao cát hăng lắm cơ mà, hôm nay vì cái gì đường quyền lại rất mềm mại vậy hả?

- Còn ngươi, ta nhớ ngươi có thủ đoạn. Thế thủ đoạn đâu, lấy ra dùng đi xem nào? Ta ngồi xem từ nãy, chẳng thấy cái gì cả.

- Là các ngươi cho rằng đánh nhau suông không có ý nghĩa nên không muốn cố gắng phải không? Vậy thì tốt, bây giờ ta tuyên bố. Kẻ nào tại trên lôi đài đánh được hắn nằm xuống không thể nhúc nhích, ta liền trao giải thưởng. Giải thưởng sẽ là gấp ba tiền lương thưởng trong vòng một năm, số tiền tối thiểu là một trăm lượng bạc một tháng. Nếu liên hợp nhóm từ 2-5 người cùng đánh hắn, giải thường sẽ là gấp đôi lương thưởng, số tiền tối thiểu 70 lượng một tháng. Còn nếu nhóm 5-10 người thì giải thưởng là gấp 1.5 lần, số tiền tối thiểu 50 lượng một tháng. Nhóm 10 người trở lên thì tăng 20% tiền lương, tối thiểu 20 lượng một tháng. Thời gian áp dụng ngay từ bây giờ!

Toàn bộ thân vệ nghe xong, bọn họ nín một hơi, rồi đột nhiên bộc phát ra những tiếng hoan hô. Lâm Tu Viễn ở một bên thở dốc, ngay lập tức cảm nhận được vài chục đạo ánh mắt nhìn mình, dường như muốn bới sạch quần áo hắn, bới ra một tầng da hắn, cầm đi làm tiền thưởng.

Trần lão: !!!

Gia chủ a, này không hợp lời ngài nói. Ngài nói không bạc đãi thiếu chủ cơ mà?!?!

Lâm Thừa Húc quăng ra một củ cà rốt xong, hắn liền ném ra một cây gậy:

- Nếu đánh nhau ở bên ngoài lôi đài, xem như tư đấu, nếu gây hậu quả nghiêm trọng sẽ bị tước quyền thi đấu, nặng hơn là bị đuổi khỏi sơn trang. Cho nên các ngươi có thể tùy tiện tìm hiểu nhược điểm đối phương, nhưng cấm tuyệt đối đả thương đối phương ở bên ngoài lôi đài. Rõ chưa?

- Đã rõ!

Thân vệ hào hứng hò hét, ánh mắt nhìn Lâm Tu Viễn lại càng đắm đuối. Lâm Tu Viễn da gà âm thầm nổi lên, bước chân rụt rụt, lặng lẽ lui về phía sau nửa bước. Hắn sắc mặt tội nghiệp nhìn phụ thân, liền thấy phụ thân gọi hắn lại:

- Con trai, lại đây.

Lâm Tu Viễn thành thật lại gần. Lâm Thừa Húc nhìn nhi tử một thân chật vật, hắn hiếm thấy mủi lòng một phen, ngoài mặt vẫn tiếp tục bình tĩnh nói:

- Tu Viễn, từ ngày mai trở đi, khi ngươi lên đài, đứa nào hung hăng cứ việc thẳng tay đánh tàn phế.

Lâm Tu Viễn: !!!

- Chỉ cần người còn một hơi là được, còn lại gãy cánh tay quéo cái chân cái gì, không cần lo. Sơn trang có thuốc, phục hồi được hết, cũng không có ám thương.

- ...Vâng.

- Cho nên khi ngươi lên lôi đài, gặp kẻ nào xông tới thì cứ đánh. Ta đưa người cho ngươi luyện, để khi lên gặp giang hồ nhân sĩ thật, ngươi cứ như vậy mà làm. Tốt nhất đánh phế hết bọn họ, tới mức trừ Vô Ưu sơn trang ra không còn nơi nào có thể chữa bọn hắn. Không cần đứt tay gãy chân, nhưng gãy xương đứt gân mạch hư đan điền dập phổi nát gan hỏng thận cái gì, cứ việc đập.

Lâm Tu Viễn: !!!

- Chết tử tế không bằng sống tàn phế, nghe qua chưa?

- ... Hài nhi nghe qua.

- Nghe rồi thì tâm tâm niệm niệm, chúng ta hòa khí sinh tài, nhưng nếu sinh khí, vẫn tuyệt không thương tánh mạng. Giữ bọn họ lại một hơi, sợ gì bọn họ không tiêu tiền mua dược liệu? Hiểu không?

- ...Hiểu, phụ thân.

- Ta biết ngươi học là sát nhân đao, không thể đánh đối phương mất hẳn lực chiến đấu, ngươi sẽ rơi vào thế yếu. Nhân lúc này luyện nhiều một chút, một chiêu đánh phế một người, chơi minh chiêu hay ám chiêu đều được, gặp là đập.

- Đã hiểu, phụ thân.

- Hôm nay mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Vài bữa nữa nghỉ ngơi đủ rồi thì lại lên lôi đài. Trong vòng hai tháng nếu ngươi vẫn giữ được lôi đài, vậy thì toàn bộ tiền thưởng của bọn họ về ngươi cùng với thuộc hạ của ngươi.

Lâm Tu Viễn sửng sốt trong chốc lát. Hắn nghe hiểu được, hắn có thể gọi ám vệ tìm hiểu đối phương sau đó tìm kiếm phương pháp đánh hạ đối phương. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, sắc mặt liền hóa thành kiên định:

- Hài nhi sẽ không phụ kỳ vọng của phụ thân.

Lâm Tu Viễn trở về phòng, gọi người đến thoa thuốc rượu chống ứ bầm, trong nội tâm làm ra tổng kết. Hắn thoạt tiên không hiểu ý đồ của phụ thân, cho nên lựa chọn phương pháp an toàn, đối chiến chỉ điểm đến là dừng. Hắn thu liễm rất nhiều, rất nhiều chiêu thức đều không dùng ra, vài lần đối phương sơ hở thật sự, hắn có thể một cái tay liền bắt cổ đối phương bẻ gãy, nhưng hắn không làm. Hắn bó tay bó chân, thành ra luống cuống, kết quả bị người xa luân chiến, đến khúc cuối thì hụt hơi.

Nếu như thật sự lên lôi đài, chính đạo nhân sĩ nhìn chằm chằm, hắn không dám thả tay, kết quả có lẽ sẽ đồng dạng, không khác gì. Hắn đến cuối cùng sẽ bị người tha mài đến khi mệt mỏi. Lúc đó lại không thể tạm nghỉ, vì người khác nhất định sẽ thấy hắn suy yếu, liên tục khiêu chiến, không để hắn có cơ hội nghỉ ngơi.

Hắn thu hút cừu hận nhiều lắm, tất nhiên sẽ có kẻ bỏ đá xuống giếng.

Bao nhiêu lần hắn định rút đao chém chết người, kết quả vẫn là không làm được. Nếu như đổi lại, hắn có thể rút dao đánh phế người, kết quả thế nào?

Lâm Tu Viễn nghĩ ngợi một hồi, tay đưa lên, năm ngón tay khép lại, rồi thật nhanh chặt xuống.

Hắn nghĩ nghĩ, chợt nghĩ đến một vấn đề.

Nếu như hắn đánh phế tất cả mọi người, nhưng Vô Ưu sơn trang lại có thuốc đặc trị, như vậy chẳng phải là Vô Ưu sơn trang lại là cái đích cho cả giang hồ nhắm đến sao? Làm như vậy không phải là càng thêm kẻ thù sao?

Nếu đã như vậy, vì sao phụ thân vẫn khuyên hắn làm?

Thật là kỳ lạ.

Lâm Tu Viễn nghĩ tới nghĩ lui, hắn thậm chí còn lấy sách giáo khoa lật qua một lần, tìm kiếm gợi ý. Hắn tìm một lượt, xem một lượt, rồi lại cẩn thận suy nghĩ.

Hắn dám chắc, trong đây có ẩn ý.

Loại ẩn ý này có phải là cố ý để hắn tự tìm cách giải hay không, hắn không biết.

Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định, cầm sách vở đến thỉnh giáo phụ thân một phen.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net