Chương 42 - Trước khi lên lôi đài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42 – Trước khi lên lôi đài

Thời gian trôi nhanh, cái ngày Lâm Tu Viễn chuẩn bị lên lôi đài đối chiến càng lúc càng đến gần.

Nói hắn không khẩn trương là giả. Bên ngoài đồn ầm lên về hắn, nội dung câu chuyện càng lúc càng hư cấu, từ lúc hắn bị người lạnh bạc vì là xuất thân ma giáo, đến bây giờ đã trở thành vì hắn lôi kéo thù hận đến chỗ cha hắn, cho nên bị cha hắn treo giải thưởng gọi người lại đánh, nhưng để tránh cho tình huống quá khó coi, thành ra cha hắn tuyên bố cho hắn đánh lôi đài, sinh tử bất luận. Cha hắn còn tìm cách vắt kiệt giá trị của hắn bằng cách bán vé, còn tuyên bố nếu không đủ số tiền đầu tư thì sẽ đánh gãy chân hắn xong vứt ra khỏi sơn trang mặc kệ người tàn sát.

Quả thật là từ trong ra ngoài đều toát lên hai chữ, tra cha.

Hắn nghe xong câu chuyện, cũng chẳng biết phải tẩy trắng thế nào bây giờ. Cốt truyện quá tốt, kịch bản giao cho hắn cũng thực đơn giản, vậy mà lại có rất nhiều người tin. Hắn có sai ám vệ tung tin đồn ngược lại, lại như ném đá xuống nước, chỉ có thể sủi lên một ít tăm sau đó là biến mất. Lại càng khó hiểu hơn là sau một thời gian hắn cố sai người tẩy trắng, tự nhiên xuất hiện một "Hội đồng liêu", trở thành tín giả trung thành của cha hắn, đi khắp nơi thi nhau tẩy trắng cha hắn, khiến tin đồn loạn càng thêm loạn.

Giữa đám đông loạn lạc đó, một cái vé tham dự đại hội để chứng kiến cao thủ quyết đấu, để sáng tỏ thực hư lại đột nhiên trở nên cực kỳ đặc biệt, qua tay nhiều người thổi phồng, giá cả ào ào tăng, người mua ào ào tìm kiếm. Hắn cũng không biết vé bán được là do tin đồn, hay là do người ta ghét hắn, muốn xem hắn bị đánh giữa đám đông nữa. Còn có, có đại hội, các hàng quán cá cược được dịp mở ra, quán trọ quán ăn thuyết thư cũng được dịp kiếm lớn, phụ thân hắn từ giữa kiếm bao nhiêu, hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết khi về phòng nhìn thấy người đem sổ sách và một đống ngân phiếu lại đặt ở trong phòng hắn, hắn đã tròn mắt.

- Giá trị con người của ngươi sắp lên hàng vạn lượng bạc rồi, cố lên con trai.

Vì một câu cố lên con trai, thành ra bây giờ Lâm Tu Viễn đang từng bước đi ở giữa đường, phục trang đạm bạc, sắc mặt tái xanh, bên cạnh có một đoàn người đi theo, ai cũng thản nhiên như không, tựa như hắn chẳng có một chút quan trọng nào. Hắn đi một đoạn đường mới đến chỗ xe ngựa, khi hắn vừa định trèo lên, đột nhiên chân run, ngã xuống đất, may mắn có người đỡ được. Hắn đưa tay che miệng khụ một cái, chất lỏng màu đỏ lặng lẽ chảy ra kẽ tay, lại bị hắn vội vàng lấy khăn lau đi, che khuất. Bộ dạng thật suy yếu, rõ ràng bị thương nặng, nhưng lại không được cho phép ở nhà nghỉ ngơi, phải lên xe ngựa chạy đến lôi đài.

Lâm Tu Viễn che miệng, hắn lại ho một cái. Mùi huyết tanh bừng lên, làm hắn nhăn nhăn mày. Hắn nhớ được, hôm nay là ngày phụ thân hắn nói sẽ mở lôi đài. Vừa mới cách đây nửa canh giờ, hắn ở trong nhà lau lại thanh đao, chợt nhận được tin tức từ phụ thân hắn, bảo với hắn trong ngày hôm nay, chỉ cần ở trước mặt người ngoài, vậy thì muốn bao nhiêu thảm phải làm bấy nhiêu thảm, khoác bộ dạng trắng bệch thiếu máu, diễn vai con trai ngoan hiền, trang phục vẫn nên đẹp chút, cho dù lên lôi đài đánh nhau hung hăng đến mấy, vẫn nên giả vờ suy yếu. Phụ thân còn dặn dò hắn, trong tay giấu sẵn vài túi máu gà, lúc nào cần khụ huyết thì đưa tay che miệng, cắn một túi. Lúc này xung quanh đông người, té một cái, cắn một túi, vừa đẹp.

Hắn trèo được lên xe ngựa, tay áo sờ sờ vài túi máu gà, lại sờ thanh đao, thỉnh thoảng không chắc chắn lắm về ngụy trang, hắn lại mò mẫm ra một cái gương nhìn nhìn, dặm dặm lại mớ phấn trắng xanh trên mặt. Một đường đi tới, đến lúc xuống xe, hắn trong lòng tự đếm đến ba, sau đó ngay lập tức nhập diễn, cả người lung lay ánh mắt mơ hồ trèo ra khỏi xe ngựa, dựa cả vào người hầu trợ giúp, leo xuống dưới đất.

Hắn thấy được trước mặt có một khoảng sân trống, giữa sân xây một lôi đài rộng, xung quanh có rất nhiều người ngồi trên ghế cao, thoải mái quan sát việc xảy ra trên lôi đài. Người rất nhiều, chính đạo môn phái cũng có, nửa chính nửa tà cũng có, người hiếu kỳ cũng có, người tò mò cũng có. Hắn vừa bước ra ngoài sân, hàng trăm ánh mắt nhìn về phía hắn, sau đó là nổi lên tiếng xì xầm. Hắn tai thính nghe được, có không ít người đang hả hê nhìn hắn, làm hắn có chút không được tự nhiên.

Lâm Tu Viễn hơi chột dạ, đưa mắt tìm kiếm thân ảnh người quen. Khi quét mắt đến đài cao nơi người chủ trì, hắn thấy phụ thân đưa tay vẫy vẫy hắn:

- Lên đây.

Hắn chớp chớp mắt, trong một sát na lại nhập diễn, cúi mặt xuống lầm lũi đi, tiếp tục khoác lên người cái da "ngu hiếu tử nhậm đánh nhậm phạt không dám phản kháng". Chân trèo lên được nửa đường, hắn lại lảo đảo suýt ngã, phải bám lấy một bên đài cao, đứng ở nơi đó thở dốc một lúc, mới xiêu xiêu vẹo vẹo trèo lên. Vừa trèo lên đến nơi, hắn thật thuần thục mà quỳ xuống:

- Phụ thân.

Lâm Thừa Húc nhìn một cái, thật tốt, diễn quá tốt đi, loại sắc mặt này, loại tư thái này, làm hắn thật sự cho rằng mình ngược đãi thằng nhóc. Rõ ràng ngươi có tố chất làm diễn viên chuyên nghiệp, mà đời đưa đẩy ngươi đi làm ma giáo tả hộ pháp phải không? Lúc này được dịp bung rồi, vừa cầm kịch bản chỉ có một câu là có thể diễn ngay ra được một nhân vật? Khá lắm con trai. Ngươi lần này có dùng đạo cụ gì khác như là Thực Cốt đinh nữa không đấy?!

Lâm Thừa Húc nhìn chằm chằm Lâm Tu Viễn, sau đó đứng lên, lại gần, đưa tay vỗ vai Lâm Tu Viễn một cái. Nội lực tự trong tay bung ra, truyền thẳng vào người Lâm Tu Viễn. Hệ phái võ sư có một chiêu tăng phúc tổ đội, gọi là Khích Lệ, tăng 40% tỷ lệ chí mạng, tăng 50% lực sát thương khi đánh trúng chí mạng, cộng 10% tỷ lệ gây ra vết thương chảy máu không ngừng. Ở thế giới này không có hệ thống tổ đội, muốn tăng phúc tổ đội thì phải tiếp xúc tứ chi, cho nên trước khi lên lôi đài, hắn gọi thằng nhóc đến để buff một cái.

Lâm Tu Viễn cảm nhận được rõ ràng từ bả vai truyền xuống người một luồng nội lực cực kỳ ấm áp, khiến toàn thân hắn dạt dào sức sống. Hắn lén lút nhìn lên, khi nãy phụ thân chạm vào hắn, rõ ràng là truyền công, tuy chỉ chạm một cái, không biết dùng phương thức nào, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng bên trong tràn trề nội lực, có thể lập tức đánh phế mười đối thủ. Hắn còn đang ngẫm nghĩ phụ thân thi triển chiêu thức kia như thế nào, đã nghe phụ thân nói một câu:

- Đi lên đài đi. Người ta tới tìm ngươi kiếm chuyện, đi lên giải quyết cho xong.

Hắn bắt kịp từ khóa, trong lòng đếm đến ba, rồi đưa tay lau miệng, thuận tiện cắn một túi máu, dùng ngón tay bôi bôi màu đỏ ra đầy tay, rồi vụng về lau đi, đứt quãng mà nói:

- Phụ thân... hài nhi ghi nhớ.

Lâm Thừa Húc: ...

Giỏi lắm con trai, nhập diễn tốt như vậy luôn? Ta không có quá tay nhé, ta khống chế lực lượng rất tốt nha! Ngươi lần này không dính trạng thái xấu đâu, đừng lại đổ thừa cho ta đấy nhá!

Lâm Tu Viễn đi lên lôi đài, yếu yếu mềm mềm hướng thiên hạ tuyên bố hắn muốn rời giang hồ, cũng tuyên bố mọi ân oán hôm nay trả xong, qua ngày hôm nay không ai được tìm hắn nữa. Hắn vừa dứt lời, phía dưới đài đã có vài tiếng cười khẽ, sau đó có một người cầm kiếm xông lên quát lớn:

- Ngân quỷ đao, trả mạng lại!

Người tới là một kẻ không có danh vọng, rõ ràng là bị người khác xúi giục đi lên chịu chết. Lâm Tu Viễn lập tức ứng chiến, dùng đao chắn lại đường kiếm của đối phương, thuận tiện lui về sau vài bước, che ngực ho khụ khụ vài cái, y như thể bị thương nặng chưa lành, chỉ một kiếm của đối phương cũng đủ kích thích vết thương cũ tái phát.

Nhử cho kẻ có danh tiếng đi lên, hắn mới tiện hành sự. Đám người pháo hôi này không xứng để hắn dốc toàn lực.

Lâm Tu Viễn vừa lộ ra suy yếu, đối phương đã thừa cơ xông tới, vung kiếm lia một đường ngay ngực hắn. Hắn hoảng tay hoảng chân đưa đao lên đỡ, lại lung lay lắc lư lui lại hai bước. Đối phương lại xông lên, mỗi đường kiếm đều thực hoa lệ, nhưng sơ hở trùng trùng. Lâm Tu Viễn nhịn xuống xúc động muốn chém người, kiềm chế lại nội lực cuồn cuộn vừa được truyền cho, tiếp tục giả vờ bị thương thật nặng, tay chân luống cuống, vài lần suýt bị chém trúng, lại hiểm hiểm thoát thân.

Lâm Thừa Húc nhìn nhi tử trên lôi đài đối chiến, hắn trong lòng cũng thực hồi hộp. Này là diễn hay là thật vậy ta? Thằng nhóc diễn nghiện rồi sao, hay nó có âm mưu gì đó? Hắn giao cho Lâm Tu Viễn quyền tự quyết khi lên lôi đài, nhưng hắn cũng lo lắng a!

Khá lắm con trai, nếu không phải ta viết kịch bản, ta cũng không biết ngươi diễn tốt như vậy. Người trong nghề hẳn là nhìn ra, nhưng ta là người ngoài nghề, ta không hiểu chiêu thức, ta nhìn là ta tin ngươi bị thương thật đấy.

Lâm Tu Viễn diễn một hồi, hắn quả thật là diễn nghiện. Hắn thật "vất vả" tránh né một chiêu thức, sau đó "lỡ tay" vung đao một cái, lại "may mắn" chém trúng đối phương, soạt một phát phế đi một cánh tay phải. Hắn giả vờ chém bừa, lại "vừa hay" trúng phải điểm yếu của đối phương, đánh đối phương thành tàn phế.

Hắn đánh xong rồi, chống đao xuống sàn thở dốc. Hắn đánh nhau không có một chút áp lực nào, mồ hôi còn không có để mà lấm tấm ở trên đầu, bộ dạng vân đạm phong khinh, nếu không có sắc mặt trắng bệch, nhìn hắn không khác gì người khỏe mạnh. Hắn sờ ống tay áo, máu gà không còn nhiều, bây giờ muốn nhử thêm người, hắn vẫn cần thêm chút sức lực.

Hắn còn đang nhìn xuống khán đài, đã nghe phụ thân gọi hắn:

- Tu Viễn, xuống đây.

Lâm Tu Viễn đi xuống lôi đài, lên chỗ đài chủ trì, tiếp tục duy trì nhân thiết hiếu tử, thành thật quỳ xuống nhận lệnh. Lâm Thừa Húc thật sự muốn cười, hắn cũng cười ra tiếng, chỉ vào một bàn đồ ăn đầy ắp rồi nói:

- Ngồi xuống, rồi ăn đi. Ăn hết, ăn cho bằng sạch, còn dư nửa cọng mì cũng phải húp hết, đừng nên lãng phí, có biết không?

Trên bàn có rất nhiều món ăn. Một tô mì hoành thánh thịt bằm, một tô mì cay, một chén súp bào ngư, một xửng xíu mại hấp, một ly nước trái cây, ba chai rượu nhỏ, một bịch kẹo đường, một tô phở bò, một tô phở gà, một tô hủ tiếu, hai cái bánh mì, một chùm bánh ú, một đòn bánh tét, ba chén chè đậu ván, với năm bình pha lê chứa chất lỏng màu đỏ. Đây là những vật phẩm tăng phúc dùng một lần mà Lâm Thừa Húc có, tăng lực tấn công, tăng công lực, tăng hồi máu, tăng chí mạng, tăng tốc độ ra đòn, tăng điểm sát thương, tăng phòng thủ, tăng lượng HP, tăng khả năng né tránh, tăng tỷ lệ đỡ đòn, tăng chính xác, giảm sát thương nhận vào, giảm tỷ lệ chí mạng từ đối phương. Vật phẩm hệ thống cấp ra, không sợ ăn quá no, không lo hiệu ứng xấu. Cho nên cho dù thằng bé có ăn hết cái bàn này, hắn cũng không sợ có vấn đề. Trước đó cho dù hắn có lại lỡ tay gây ra hiệu ứng xấu gì hay không, ăn hết mớ đồ ăn này liền biết ngay. Thằng nhóc diễn thật tốt, để bảo đảm không có vấn đề, để chính hắn an tâm, vậy thì cứ cho thằng nhóc cắn thuốc là được.

Trước khi đấu võ kiêng kỵ ăn no, Lâm Tu Viễn nhìn một bàn đồ ăn, khó được có chút do dự.

Hắn âm thầm đánh giá từng món ăn, nhận ra tất cả đều là dược thiện hắn đã từng ăn qua, có khả năng tăng cường chiến lực của hắn, lại không hề gây nặng bụng khó tiêu khi chiến đấu. Còn nếu ăn nhiều thì thế nào, hắn không rõ lắm.

Hắn trong bụng đếm đến ba, liền nghe phụ thân yêu cầu một lần nữa, giọng nói mang theo thúc giục, lại có vẻ như là ép buộc. Lúc này hắn liền quyết định, đứng dậy đến bên bàn ngồi xuống, cầm đũa, ngoan ngoãn ăn. Hắn trong lòng còn ôm hy vọng, có lẽ mình không bị bắt ăn bằng sạch đâu, không đến mức bội thực tiêu chảy, nên hắn bình tĩnh nắm đũa, chậm rãi gắp từng đũa ăn, chờ đợi kịch bản kế tiếp. Trong bụng nội lực cuồn cuộn, sắc mặt hồng nhuận tay chân linh hoạt, hắn vẫn phải làm ra vẻ khổ đại cừu thâm, chật vật khốn khó đáp ứng lời phụ thân hắn, làm ra vẻ ngu hiếu tử, ốm yếu suy nhược, những động tác đơn giản như giơ tay nhấc chân cũng lộ ra cố hết sức.

Khán giả ở gần đó ngay lập tức thấy được cái gì đang xảy ra. Nơi Lâm Thừa Húc ngồi là đài cao, xung quanh trống trải. Một bàn đồ ăn kia thật sự rất bắt mắt, cảnh Lâm Tu Viễn ngồi cố sức ăn cũng thật sự rất bắt mắt. Không quá khó để người ta đoán ra rằng đây rõ ràng là một trò ngang nhiên ngược đãi thân tử, lại giả vờ là quan tâm chăm sóc. Bình thường thấy nhi tử đói hay mệt thì cho ăn, đấy là quan tâm, nhưng trước khi đấu sinh tử chiến lại bắt ăn no bụng là ý gì? Đây không phải là biến tướng hại nhi tử hay sao?

Dưới khán đài ồn ào xôn xao, Lâm Tu Viễn đều nghe được. Hắn hơi ngừng đũa, ngước nhìn phụ thân, lại thấy phụ thân không hề để ý đến những âm thanh kia, vẫn bình tĩnh ăn bánh uống trà. Hắn cúi đầu ăn, gắp xong một miếng thịt bò, lại húp một ngụm nước súp, tai đã dỏng lên lắng nghe tứ phía, âm thầm đoán xem kế tiếp sẽ là dạng kịch bản gì.

Chợt hắn nghe thấy ở dưới đài có một người quát lớn:

- Thứ người đạo đức giả! Ta khinh!

Lâm Tu Viễn ngẩng đầu lên, đánh giá người trước mặt. Người này thật sự lạ mắt, trang phục cũng không biết thuộc môn phái nào. Hắn trong chớp mắt nghĩ tới, đây là người của phụ thân cài vào hay sao? Có vẻ không giống lắm? Nhưng kẻ này lại càng không giống người giang hồ. Người giang hồ nếu mắng người, sẽ không mắng tử tế như vậy.

Hắn bỏ đũa xuống, âm thầm nắm chặt một cây đũa, ánh mắt híp lại nhìn người dưới đài. Nội lực vận khởi, từ trong người dồn đến cánh tay, dồn đến các ngón tay, chỉ chờ hắn ngắm chuẩn thái dương đối phương là cây đũa trong tay hắn sẽ xuyên qua đầu đối phương. Hắn còn đang cân nhắc nên ra tay thế nào cho giống nhân thiết "trọng thương thê thảm", hắn đã chợt nghe phụ thân hắn gọi:

- Người tới, kéo hắn xuống, kéo sang một bên.

Lâm Tu Viễn vội thu lại nội lực, tiếp tục đóng vai con trai ngoan hiền, giương mắt nhìn kẻ ở dưới đài bị một đám người xuất hiện kéo sang một bên, đưa vào phòng tối, hảo hảo dạy dỗ. Người vừa bị kéo đi, lập tức có kẻ khác đứng lên, chỉ thẳng mặt phụ thân hắn mà nhục mạ:

- Đ** m* m** cái thằng ch* mặt l**...

Lâm Tu Viễn híp mắt, bàn tay không biết từ lúc nào đã nắm chặt, cây đũa gỗ chịu không nổi, nát ra thành từng mảnh vụn gỗ. Được lắm, kẻ trước đó có vẻ như không phải người giang hồ, nhưng kẻ này thì chắc chắn rồi. Dám nhục mạ phụ thân ta, ngươi đừng nghĩ tới có thể sống sót ra khỏi đây!

Hắn vươn hai ngón tay kẹp lấy một đầu đũa nhọn, tay co lại, chuẩn bị một chiêu phi tiễn ném ra bên ngoài cắm vào yết hầu đối phương, bên tai hắn chợt nghe thấy tiếng gió.

Vù...

Bốp!

Á!

Lâm Tu Viễn giật mình kinh ngạc, nhìn kẻ dưới đài lăn lộn, trên má sưng to năm dấu bàn tay, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi, tựa như là má va vào răng đến rách cả miệng. Hắn cứng đờ, xoay đầu lại phía sau lưng nhìn, thấy phụ thân hắn lắc lắc cổ tay, lành lạnh lên tiếng:

- Tiếp tục nói xem.

Lâm Tu Viễn liếc người dưới đài, lại liếc nhìn phụ thân. Đây là cái gì, cách không vả người? Này như thế nào mà làm được?

Hắn còn đang định ra tay, lúc này lập tức đổi ý, giấu tay xuống dưới bàn, ngồi ở một góc lén lút ngỏng đầu lên tiếp tục hóng chuyện. Người dưới đài có vẻ không phục, gã ta lồm cồm bò dậy, mồm miệng be bét, ánh mắt mơ hồ, run rẩy đưa tay lên chỉ về phía phụ thân hắn, thều thào thốt ra một câu:

- Ươi...ng... ươi...

- Một tiếng.

- Ươi... ám...a...

- Hai tiếng. Nói hơi bị nhiều rồi đấy.

Phụ thân hắn vừa dứt lời, hắn lại nghe thấy tiếng xé gió. Liếc mắt âm thầm nhìn, hắn thấy phụ thân hắn ở trên đài vung ra hai chưởng, từ khoảng cách xa như vậy phóng ra nội lực, vừa vặn vả vào mặt kẻ đứng dưới đài kia, đánh cho kẻ kia ngã trái ngã phải, phun ra cả một hàm răng, quai hàm cũng bị lệch, hai mắt lật ngược, trắng dã, xem chừng là đã hôn mê.

Toàn bộ lôi đài đều im thin thít, một tiếng gió thổi cũng có thể nghe được.

Lâm Tu Viễn lặng lẽ nuốt một ngụm. Hắn rụt người, cố ý thu sự tồn tại của mình xuống thấp nhất. Bầu không khí thực áp lực, hắn ngồi gần nhất, hắn cũng rén a!

Thấy tất cả đều im lặng, có vài người đã ném ánh mắt đồng tình về phía hắn, hắn vội vàng nhặt lên cây đũa còn lại. Hắn không dám gọi người cầm đũa tới, sợ phá hư không khí, không khéo lại dẫn lửa thiêu thân, nên hắn nhanh trí, bẻ đôi cây đũa, dùng đó cắm đầu cun cút ngồi ăn. Cả người cuộn lại, hai chân khép nép, hai tay bưng lấy chén mì thật to cắm mặt vào húp, nhìn thập phần đáng thương. Lần này hắn cũng không biết có bao nhiêu phần là giả vờ, bao nhiêu phần là thật sự. Cũng may hoàn cảnh ở nhà của mình thật sự không tệ, không như nhân vật nào đó trong tin đồn kia. Nếu như hắn mà là nhân vật trong tin đồn kia thật, là bị phụ thân không mừng ngày ngày ngược đãi, hắn thật sự không dám chắc mình có thể trụ được bao lâu. Có khi hắn đến một lúc không chịu nổi, quẳng gánh bỏ chạy cũng không chừng.

Lâm Thừa Húc điềm tĩnh như không, chỉ chỉ người đã nằm liệt giữa đường ở dưới đài:

- Người tới, ném ra ngoài đi.

Lâm Tu Viễn trong nháy mắt cảm nhận được bầu không khí trở nên thực vi diệu. Trước đó dường như giang hồ nhân sĩ vẫn còn không thật sự coi trọng phụ thân, đến lúc này phụ thân lộ ra một tay, bọn họ có muốn nói xấu cũng chỉ dám đưa mắt ra hiệu, chứ nửa chữ cũng không dám suyễn, sợ bị nghe được, hạ tràng sẽ là bị vả mặt trước đám đông.

Ngay lúc này đây, phụ thân hắn lại đứng lên, chắp tay hướng về phía khán giả, bộ dạng hiền lành tựa như kẻ vừa ra tay hồi nãy không phải là phụ thân hắn:

- Các vị, con người của ta làm ăn thành tín. Ta bán vé, bán vị trí ngồi, cam kết sẽ cho các vị ăn ngon, cảnh trí tốt, tận hưởng bầu không khí an toàn nhìn xem cao thủ quyết đấu, vậy thì ta sẽ làm. Hoang ngôn uế ngữ đầu đường xó chợ không phải là thứ mà người sở hữu một tấm vé với giá cả như vậy nên được hưởng.

Lâm Tu Viễn chớp mắt, lại chớp mắt, này cũng được? Quan trọng hơn là khi phụ thân hắn nói xong, bầu không khí trong sân lập tức thay đổi, thậm chí còn có không ít tiếng thở phào nhẹ nhõm, tựa như trước đó toàn bộ căng thẳng, sợ hãi, e dè đối với phụ thân hắn đều không cánh mà bay.

Trong nháy mắt, phụ thân hắn từ hình tượng võ lâm cao thủ đáng sợ thành võ lâm cao thủ nhưng không đáng sợ, còn có điểm đáng tin.

Vì cái gì lại thành ra được như vậy?? Đây là nguyên lý gì a???

Trong hoàn cảnh này, ngoan ngoãn là tốt nhất. Lâm Tu Viễn chăm chú ăn, ngoan ngoãn ăn, hắn vừa ăn vừa thăm dò xem chính mình có bị bội thực hay không, đến lúc không có cảm giác gì xấu, hắn mới dám thả tâm. Hắn ăn sạch một bàn đồ ăn, đến khi trên bàn chỉ còn năm chai thuốc màu đỏ, hắn liền nghe phụ thân nói:

- Năm chai màu đỏ là thuốc bổ, uống bốn chai một lúc thì không sao, uống cả năm chai thì bổ quá, chảy máu cam đấy.

Lâm Tu Viễn nghe xong, lẳng lặng gật đầu, lẳng lặng cầm cả năm chai thuốc bổ lên uống. Thuốc bổ vào người, bên trong ấm dào dạt. Hắn ngốn sạch bốn chai, chưa thấy cảm giác gì. Đến lúc hắn nốc chai thứ năm, hắn nhận ra được lỗ mũi nóng lên, ngay sau đó là một thứ chất lỏng nóng hổi chảy xuống, chảy vào miệng, ngòn ngọt, tanh tanh. Hắn đưa tay lau lau, càng lau càng be bét, càng bôi càng đỏ hoét cả tay. Hắn lảo đảo cầm đao từ trên đài chỗ phụ thân hắn trèo xuống, rồi trèo lên lôi đài, bưng mặt đầy máu đứng ở lôi đài nhận người khiêu chiến. Sắc mặt vẫn như trước trắng, tay áo đã bị máu tươi hoa lấm tấm đỏ, lúc này đây hai lỗ mũi máu tươi chảy ra, chảy vào trong miệng, khiến cho khóe miệng tựa như cũng đang hộc máu, nhìn không khác gì trúng độc thất khiếu đổ huyết, chỉ cần bước vài bước là sẽ lập tức ngã xuống, chảy máu tới chết.

Lâm Tu Viễn lau lau vết máu, ngửa cổ lên hít một hơi, yếu yếu mềm mềm, thều thào đứt quãng nói:

- Kia... chúng ta tiếp tục. Ngày hôm nay... hôm nay nhất định phải xong. Ân oán của ta... cứ tìm ta... tìm ta mà đòi... không liên can phụ thân. Sau ngày hôm nay, ta ... không còn là người của giang hồ nữa.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net