Chương 43 - Ứng chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43 – Ứng chiến

Lâm Tu Viễn nói xong, hắn chờ một lúc, không thấy ai lên đài cả. Hắn trong lòng hơi hoảng, chột dạ nghĩ, có khi nào mình diễn quá tốt, cho nên không ai muốn gây khó dễ nữa?

Này không tốt, như vậy về sau nếu như bọn họ biết được tất cả chỉ là một cú lừa, bọn họ lại đến tìm tra. Hơn nữa không có cơ hội đánh nhau, hắn không thể tiếp tục bước kế tiếp.

Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Không ai muốn lên, vậy thì hắn sẽ kéo cừu hận.

Cha hắn nói đánh phế được càng nhiều người thì sẽ càng giàu. Hắn đã nhận được kha khá ngân lượng, thuộc hạ cũng được chia một mớ không nhỏ, thành ra tiểu đoàn đội của hắn thật sự rất tích cực, cung cấp ra không ít chủ ý, cũng đào ra được không ít chuyện xấu, chuyên dùng để kéo thù hận.

Hắn không thể hoang ngôn uế ngữ, nếu nói bậy, hắn có thể bị ném ra khỏi sân. Cho nên hắn phải châm chước dùng từ, vận dụng 100% trí lực cùng với vốn kiến thức học được từ các lớp hùng biện logic trong sơn trang ra để mà ưu nhã phá rối.

Lâm Tu Viễn đưa mắt nhìn một vòng, nhìn đến một nhóm người, hắn đưa tay ra ngoắc ngoắc, nghèn nghẹn giọng mũi cất tiếng:

- Linh Đạo phái ngũ trưởng lão, tư vị bị đâm sau lưng, vui sao?

Linh Đạo phái ngũ trưởng lão nghe thấy, nhíu mày:

- Ngươi nói cái gì?

Lâm Tu Viễn lau đi vết máu chảy từ mũi xuống khóe miệng, lặng lẽ nuốt một ngụm. Mùi máu tanh tanh quanh đầu lưỡi, trong người lại khỏe mạnh đến mức ngay lúc này có thể đấm chết một con trâu, cái cảm giác này rất kỳ quái.

- Ta nói, đại đồ đệ của ngươi lấy cớ tiễu trừ ma giáo, thực chất lại là đem đệ tử dưới trướng nướng vào lưỡi đao địch nhân, ngươi trong lòng không có một chút cảm giác gì? Hay là ta nhầm, không phải là ngươi không biết bị người đâm sau lưng, mà là ngươi cố tình dung túng, mượn tay đại đồ đệ diệt trừ thế lực của các trưởng lão khác?

Linh Đạo phái trưởng lão chưa kịp nói, đại đồ đệ đã bước lên một bước, quát lớn:

- Nói láo! Ta đường đường danh môn chính phái, há lại có thể làm ra tàn hại đồng môn?

Lâm Tu Viễn nghiêng đầu:

- Vậy vì sao trên người ngươi có tiền tài của hầu hết đệ tử đã chết? Không phải ngươi giết người cướp của, người chết rồi còn lột sạch y phục soát người lấy tiền sao? Trong lúc soát người, tay ngươi sờ ở nơi nào? Mà khoan, hình như ngươi có sở thích đặc thù, đối với thi thể rất ái mộ?

Linh Đạo phái đại đồ đệ sắc mặt đỏ bừng. Ngực phập phồng, hàm răng cắn chặt, xem ra tức giận đến không nhẹ. Lâm Tu Viễn ngừng một lát, lại tiếp tục kéo thù hận:

- Giãy như đỉa phải vôi, ngươi sợ việc ngươi ngủ với con gái ngũ trưởng lão bị người biết được?

Ngũ trưởng lão xoay lại, trợn mắt:

- Ngươi dám?!

Đại đồ đệ vội vàng thanh minh:

- Trưởng lão, ngươi đừng nghe ma đầu nói bậy!

Lâm Tu Viễn chớp lấy thời cơ, thêm dầu vô lửa:

- Ta nói bậy? Ngươi không có tật thì giật mình làm gì?

Hắn vừa nói, vừa trưng ra bộ mặt thật sự gợi đòn, tay ngoắc ngoắc, dáng vẻ cực kỳ vô lại. Linh Đạo phái đại đồ đệ bị trưởng lão nhìn chằm chằm, hắn cắn răng, rút kiếm ra, hướng về phía lôi đài, thét lớn:

- Ngậm máu phun người! Xem kiếm!

Đối phương vừa xông lên, Lâm Tu Viễn lập tức lùi lại, tay cầm đao hư hoảng đỡ một cái. Ăn qua một bàn đồ ăn ngon, lúc này tinh khí thần tràn đầy, hắn nhìn đối phương múa kiếm mà thấy đầy sơ hở, hắn chỉ cần lách mũi đao vào một cái là đối phương lập tức rơi đài.

Lẽ tất nhiên, muốn mượn cớ đem đối phương đập nằm sấp xuống, hắn vẫn nên diễn một chút mới được.

Lâm Tu Viễn thật sự cố gắng, hắn diễn rất giống thật, bao nhiêu động tác hình ảnh lúc xưa hắn bị thương nặng đã từng trải qua, bây giờ hắn lấy ra dùng. Trong đầu nhớ tới những lần hắn cả người thương tích đi đường không nổi, vẫn cố gượng đi, bước chân phù phiếm, động tác chậm rãi. Vừa nhớ, vừa tái hiện, vừa tìm kiếm cơ hội dùng ám kình phong bế huyệt đạo của đối phương, sau đó nhanh chóng một sống đao đánh tới, quét trúng khớp xương, đem một đoạn khớp xương đánh nát, biến đối phương thành tàn phế.

Lâm Tu Viễn chống đao thở dốc, lại đưa tay lau máu mũi. Hắn cảm thấy những thứ hắn ăn khi nãy, bây giờ ở trong bụng hóa thành một đoàn nội lực ấm áp, ngưng tại đan điền, hắn vừa dùng hết lực lượng, ngay lập tức cỗ lực lượng kia lại tuôn ra, lấp đầy toàn thân hắn. Đây là cái gọi là giả heo ăn thịt hổ, ngây thơ vô số tội đây sao? Lâm Tu Viễn có chút xấu hổ, thế nhưng hắn phải thú thật, hắn có chút thích cái cảm giác đối phương bị lừa, nhảy vào hố mà không biết.

Hắn lướt mắt nhìn một vòng, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Hắn lướt đến một khu khán đài, ánh mắt lập tức sáng lên. Uể oải nhấc đao, lại run rẩy cắm xuống đất, Lâm Tu Viễn một tay chống đao, một tay chỉ về phía khán đài:

- Lục Vấn môn chấp pháp cũng ở? Ha ha, ha ha ha.

Hắn cười, trên mặt lộ rõ nét mỉa mai:

- Ngươi còn có mặt mũi ở nơi này? Còn không mau mau về nhà mà nhìn xem, hậu viện cháy từ lúc nào mà không biết!

Lục Vấn môn chấp pháp nhướn mày, khinh thường mà nói:

- Ngươi đừng hòng muốn khích tướng ta. Nhà ta hoàn toàn ổn, chỉ có ngươi âm mưu chia rẽ, trời đất không dung, xứng đáng người người tru chi!

Lâm Tu Viễn không sợ, hắn mặt không đổi sắc nói:

- Thế là ta nhìn lầm? Hôm nọ ta còn thấy lệnh thiêm kim lén lút vào tiệm thuốc, xin một liều thuốc Kim phượng về sắc uống. Ta còn thấy lệnh thiêm kim bụng hở ra, không phải là bên ngoài dan díu với Mạc Dạ phái môn chủ đến mức có thai, muốn mua thuốc sảy thai đi?

Lục Vấn môn chấp pháp sắc mặt ngay lập tức biến:

- Ngươi nói cái gì?

- Ngươi không quan tâm con gái ngươi dạo này vì cái gì bụng lại lớn một vòng?

- Ta...

- Đến một cái ma đầu như ta còn biết được con gái nuôi của ngươi ngủ với môn chủ Mạc Dạ phái, chỉ có ngươi không biết. Ha ha, ha ha ha, còn nói cái gì nhà ta hoàn toàn ổn, ha ha, thật là nực cười.

Lâm Tu Viễn nói xong, xung quanh khán đài lập tức có người xì xào bàn tán. Có người giọng lớn, ồn ào một câu "Cây kim phượng phơi khô dẫn đến sẩy thai, ta nghe nói người khác dùng thứ này để chế tạo tai nạn vu vạ người khác", một câu này nghe xong, Lục Vấn môn chấp pháp sắc mặt tái rồi. Hắn vẫn luôn nghĩ việc trong nhà là của nữ nhân, hắn không quan tâm, cho nên cũng không để ý con gái nuôi của hắn như thế nào. Lúc này bị người nói ra, hắn không nhớ nổi con gái nuôi của hắn vòng eo mảnh hay thô. Hắn ngờ ngợ nghĩ, dường như con gái nuôi bụng lớn thật?

Ban đầu còn mạnh miệng, bây giờ Lục Vấn môn chấp pháp liền hoang mang, khí thế so với trước yếu đi rất nhiều. Lâm Tu Viễn thừa nước đục thả câu:

- Mở miệng nói đạo đức nghĩa lý, sau lưng hậu viện cháy tưng bừng. Thế nào, ta nên chúc mừng ngươi hỉ làm ông ngoại, sau đó rước Mạc Dạ phái môn chủ vào làm con rể? Chậc chậc.

Dường như còn có cảm giác chưa đủ, Lâm Tu Viễn linh cơ vừa động, lập tức áp dụng phương pháp tả cảnh kéo chữ mà hắn đã dùng khi viết kiểm điểm, lấy ra dùng tả cảnh chi tiết về câu chuyện uyên ương số khổ mà hắn vừa mới tiết lộ ra kia. Nào là lão cha thì già, con gái nuôi thì lớn, Mạc Dạ phái môn chủ tuổi trẻ tài cao, lòng dạ rộng lớn, tất nhiên đạt được phương tâm của thiếu nữ. Thiếu nữ không ngừng nghĩ về tình lang, lại ngại lão cha ngăn cấm, cho nên lén lút bên ngoài gặp nhau, còn lén lút trợ cấp Mạc Dạ phái, thậm chí trấn gia chi bảo cũng đã từng cho người mượn đi tạm dùng. Đôi bên trao đổi tín vật đính ước, thế rồi khi một lần Mạc Dạ phái đụng phải nguy cơ, vì không rõ đó có phải là nguy cơ sát thân hay không, không chắc đôi bên còn có thể gặp mặt nhau lần cuối, cho nên đôi bên làm đến cùng nhau, thiên lôi câu động địa hỏa, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Có lần một ắt có lần sau, cho nên cô nương kia thuận lý thành chương mà châu thai ám kết.

Lâm Tu Viễn kể phập phồng lên xuống, giọng nói suy yếu nhưng vẫn tròn chữ, chèn thêm tiếng nghẹt mũi, lại thêm hắn nói diễn cảm thật sự, cho nên toàn bộ khán đài đều im phăng phắc, hồi hộp dỏng tai nghe.

Lâm Thừa Húc: !!!

Chao ôi, xuất sắc quá vậy con? Con trai à, vì sao ta không biết ngươi ngoài tố chất làm diễn viên còn có tố chất kéo thù hận? Ngươi ngày thường đã hóng bao nhiêu chuyện thị phi rồi? Đến mức có thể tại chỗ nghĩ đến và biên ra được một mớ tin hot nhanh như thế?

Lâm Thừa Húc đã lập tức lấy bắp rang ra ăn, bộ dạng tràn đầy hứng thú, nghe thằng bé nhà mình ở trên lôi đài hóa thân thuyết thư tiên sinh, kể về ẩn mật giang hồ. Con trai, ngươi biết lúc này ta nhìn ngươi ta nghĩ tới câu gì không? Phản diện chết vào nói nhiều. Cách ngươi kể chuyện cứ y như cách nhân vật phản diện đang đắc ý vậy, thật sự rất gợi đòn.

Lục Vấn môn chấp pháp chịu đủ rồi. Hắn nghe mọi người ào ào bàn tán, một đám người nhìn về phía hắn với vẻ cực kỳ hả hê, thêm nhóm đệ tử trong tông môn cũng không nhịn được nói nhỏ vài câu, hắn hận không thể xông lên đài chém Lâm Tu Viễn vài phát. Hắn nắm chặt lấy đôi thiết câu, một chân nhảy lên, khinh công phóng xuất, thật nhanh phóng đến chỗ Lâm Tu Viễn, vung ra đôi đoạt hồn song câu chực chờ móc lấy cổ họng của kẻ trước mặt.

Lâm Tu Viễn vừa thấy người lên đài chém hắn, hắn đã chộp lấy thanh đao vung lên đón đỡ. Chỉ nghe keng một tiếng, thanh đao run lên, hắn đã biết người này không phải tay mơ giống như gã hồi nãy. Hắn lập tức tăng mạnh đề phòng, bao nhiêu trò giả vờ trước đó hắn làm cũng biến mất không còn chút gì, trừ việc mũi hắn vẫn chảy máu không ngừng, sụt sịt nghèn nghẹn.

Gặp đối thủ mạnh nhưng hắn lại lơ là, nguy hiểm sẽ là chính mình. Lâm Tu Viễn luôn nhớ kỹ điều đó. Hắn trong một giây phút nhớ tới phụ thân hắn nói, tại thời điểm cần lựa chọn, hắn sẽ lựa chọn thứ mà hắn cảm thấy quan trọng nhất.

Lúc này, hắn vẫn là chọn an toàn của chính mình.

Hắn đúng là không có tố chất làm ngu hiếu tử a, hắn tưởng.

Một đao lách từ phía mạng sườn chém lên, đã bị hai móc câu móc lại. Lâm Tu Viễn không hề nao núng, hắn thật nhanh rút đao về, nửa đường vận lực cổ tay, các ngón tay hơi lắc, thanh đao xoay chuyển, vặn bung lực kềm giữ của hai móc câu. Thân người vừa chuyển, một chân trụ lực, thanh đao vung lên, chém ra một đường tròn vành vạnh.

Lục Vấn môn chấp pháp lùi về phía sau vài bước, hai móc câu đan chéo vào nhau, cản lại một trảm của Lâm Tu Viễn. Hắn một chân đạp về phía trước, thân người hóa hư ảnh, hai đầu song câu móc vào nhau, tay phải vung lên, quét một vòng trước mặt. Song câu sắc bén, tầm đánh lúc này lại vươn ra gấp đôi, chỉ nghe vù một tiếng, một đầu song câu vừa vặn chém qua tàn ảnh của Lâm Tu Viễn.

Lâm Tu Viễn vừa hay tránh được, hắn cúi người, một chân vươn ra, đạp về phía chân trụ của đối phương. Đối phương vừa tránh, hắn đã vung đao, từ một góc hiểm hóc móc ngược lên trên, đánh vào nơi tay cầm vũ khí của địch nhân. Địch nhân khá giảo hoạt, khi thấy hắn hướng nơi hiểm yếu chặt tới, đối phương đã rút song câu về, mượn lực xoay người, đẩy song câu chặt ngược lại về phía hắn.

Keng! Keng!

Lâm Tu Viễn không nao núng. Hắn thu người, tay vận lực, một tay chém ra một trảm, tay kia đã thu lại, quyền đầu nắm chặt, nội lực vận khởi. Hắn nhắm chuẩn vào bụng đối phương, một quyền đánh ra đem theo nội lực cuồn cuộn ập tới. Lục Vấn môn chấp pháp cảm giác được nguy hiểm cập kề, hắn vội vàng vận thân pháp, thân người lách sang một bên, hiểm hiểm né qua một quyền, nghe được tiếng xé gió cùng ba tiếng không khí nổ vang.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chẳng mấy chốc hai bên đã qua tay hơn chục hiệp. Khán giả nín thở theo dõi, dường như quên mất chính mình đang theo phe nào, chăm chú quan sát hai cao thủ quyết đấu, thỉnh thoảng còn vì vài chiêu thức hiểm hóc mà ồ lên, âm thanh mang theo hồi hộp cùng lo lắng.

Một quyền đánh ra ba tiếng nổ, nội lực này là cao cỡ nào? Lục Vấn môn chấp pháp trong lòng vang lên báo động. Hắn vừa hơi lùi lại, thấy Lâm Tu Viễn xông tới, hắn liền biết, mình không thể thua khí thế, càng không thể lấy cớ mà lui. Hắn híp mắt, hai tay cầm song câu, liên tục chém về phía đối phương, biến đôi song câu thành hai cái lưỡi dao chặt thịt, che kín toàn bộ không gian quanh người hắn. Nội lực hòa vào trong từng nhát chém, mơ hồ nhìn thấy được lưỡi song câu phun ra một nhát chặt sắc bén nơi đầu lưỡi, quạt vào người Lâm Tu Viễn.

Lâm Tu Viễn nghiêng người tránh đi, vài ba bước khinh công lướt đến một góc phía sau lưng Lục Vấn môn chấp pháp. Hắn giơ đao lên, đâm thẳng vào giữa lưng đối thủ.

Kiếm chủ yếu dùng để đâm, đao lại mạnh về chặt chém. Kiếm có thể lách qua những góc hẹp, mượn sự khéo léo để khắc chế đối phương, đao thì dùng chính sức nặng và độ sắc bén của nó để càn quét. Mũi đao vẫn được làm sắc nhọn, nhưng thân đao là bản to, đâm vào người khá khó khăn. Cho nên để chắc chắn có thể đâm qua được, hắn đâm đao ra, nhưng thực chất đó là ba nhát đâm vào cùng một chỗ.

Hắn nhắm chuẩn một mục tiêu, tay nắm chặt thân đao, đâm một lúc ba nhát về phía lưng đối phương. Đối phương phát hiện được, lập tức xoay người dùng song câu chực móc đi thanh đao hắn đâm tới. Hắn đâm ra một, lại rút về, hiểm hiểm tránh qua song câu, rồi lại đâm ra một nhát. Mũi đao chạm vào thân song câu, hắn cũng không quan tâm, lại đâm thêm một nhát. Tốc độ của hắn vốn nhanh, lúc này sau khi ăn xong một bàn đồ ăn, Lâm Tu Viễn sâu sắc cảm nhận được tốc độ của chính mình tăng thêm so với trước, tai thính mắt tinh, tùy tâm sở dục. Hắn trong lòng vừa động, một lần nữa đâm ra ba nhát, hướng về phía trước đâm tới.

Đối phương sau hai nhát đâm, có vẻ không cản nổi chiêu thức này của hắn. Mũi đao hắn đâm tới vừa kịp lách vào giữa khe hở của thanh song câu, hắn liền lắc cổ tay, tách mở khe hở rộng ra, rồi lập tức tung ra tam liên thứ, thừa thế xông lên, dùng đao xuyên thủng phòng ngự của đối phương, xuyên qua lớp quần áo, đâm thẳng qua người. Mũi đao nhuốm lên vết máu, xuyên thủng người đối phương, lộ ra một khúc sắc lẻm phía bên kia thân thể.

Đối với thanh đao mũi nhỏ, bản to, khi đâm xuyên qua được người khác, vết thương cũng đã bị mở toác ra một vết. Lâm Tu Viễn trong nháy mắt suy nghĩ, người này có còn khả năng sống sót để tìm thuốc không. Hắn chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, thân người vừa chuyển, thanh đao lia ngang, từ vết cắt chặt ra bên ngoài, đem đối phương chặt đứt một nửa người, máu tươi chảy ra tung tóe.

Kẻ này sống không nổi nữa, thôi thì sớm chết sớm siêu sinh.

Thân người địch nhân đổ xuống, vết thương máu tươi chảy ra, lục phủ ngũ tạng xổ ra ngoài. Vì đối phương bị chặt ở vị trí không trí mạng, cho nên người vẫn còn tỉnh, tay chân vẫn còn có thể huơ trong không khí, nhưng mất máu cùng đau đớn khiến thần trí đối phương không tỉnh táo, chỉ có thể thốt ra vài âm thanh rên rỉ.

Toàn bộ khán đài im phăng phắc, một tiếng hít thở cũng có thể nghe được.

Lâm Tu Viễn chợt nhớ ra phụ thân vẫn đang xem hắn. Hắn liếc liếc lên đài, thấy phụ thân vừa nhìn thấy kẻ trước mặt ruột gan xổ ra nửa người dính máu thoi thóp hấp hối thì không nhìn nữa, cũng không nhìn hắn, hắn trong lòng có chút hư.

Hắn lúc này liền nghĩ tới, phụ thân hắn nói, người cũng đã từng sát nhân, nhưng có lẽ là cái dạng quan lại quý tộc động thủ, không bao giờ nhìn thấy cảnh máu tươi mãn sảnh đường là đi? Hắn nhìn quen máu me be bét, nhưng có lẽ phụ thân hắn không nhìn quen?

Có khi nào ấn tượng của hắn trong mắt phụ thân lại xấu đi nữa rồi không? Lâm Tu Viễn chột dạ. Hắn nhìn lại người chết trước mặt, lại nhìn lên đài, rồi đột ngột hắn ôm bụng, cả người lảo đảo muốn ngã, thanh đao chống xuống sàn, trọng lượng thân thể đè cả lên chuôi đao. Hắn che miệng ho sù sụ, ho khan không ngừng, sau một lúc, hắn liền phun ra một búng máu. Hắn ho đến nước mắt chảy ra, hai mắt hoe hoe đỏ, bàn tay xiết lại, cả cánh tay run run.

Lâm Thừa Húc không dám nhìn cảnh máu me ở trước mặt. Hắn thừa nhận, hắn trước đó có nhúng tay vào vài việc làm người khác bay màu, nhưng hắn rất hiếm khi trực tiếp xem cảnh hành hình. Hắn có đôi khi nhìn xem vì muốn gợi nhớ cảm giác phải quý trọng sinh mệnh, nhưng nếu có thể không nhìn, hắn sẽ không nhìn.

Lúc này đây, Lâm Tu Viễn gục xuống, khán đài có người ồ lên, thân vệ của hắn cũng hô to gọi nhỏ, hắn liền xoay đầu lại nhìn. Hắn thấy được thằng bé nhà hắn ngồi sụp dưới đất, tay dính đầy máu, không ngừng ho khan, mắt cũng đỏ hoe, ôm bụng cuộn người lại, dường như cũng bị thương rồi?

Lâm Thừa Húc: !!! Diễn hay là thật vậy con?

Hắn hơi hoang mang, vội gọi Trần lão lại tham khảo người có kinh nghiệm một thoáng:

- Trần lão, thằng bé ổn không?

Trần lão nhìn xuống dưới lôi đài, có chút buồn cười bảo:

- Gia chủ, thiếu gia ổn, tư thế cực kỳ ổn, cách đặt tay lên chuôi đao, cách che chắn những nơi hiểm yếu, đều chứng to thiếu gia biết mình đang làm gì. Còn có, chân kia tay kia là đang sẵn sàng chặt người đấy, không phải lơi lỏng đâu.

Ồ, ra là thế. Người có kinh nghiệm thật sự rất giỏi, Lâm Thừa Húc trong lòng khen một câu. Hắn nhìn xuống lôi đài để xác định xem Trần lão nói đúng không, nhưng lại thấy thân người máu me nằm ở một bên. Hắn thật không muốn lại nhìn nữa, ngoắc tay gọi người lại:

- Đưa người kia xuống lôi đài, sơ bộ cầm máu, xong gửi trả cho người nhà bệnh nhân đi. Nếu như người nhà bệnh nhân làm khó dễ các ngươi, chỉ chửi mắng thì không cần đôi co, còn động thủ thì các ngươi cứ việc tự vệ.

Hắn dặn dò xong, người của hắn rất nhanh lên lôi đài đem người bị thương đưa lên cáng, đưa xuống lôi đài thuốc men băng bó. Sàn lôi đài cũng có người rất nhanh đi lên chà rửa lau dọn, lau sạch đi vết máu vương vãi.

Lâm Tu Viễn thấy có người lên dọn dẹp lôi đài, hắn lén lút ngẩng đầu nhìn lên. Vừa bắt gặp phụ thân nhìn hắn, hắn thẳng người, tay buông ra chuôi đao, hai chân quỳ xuống, kính cẩn mà dập đầu. Hắn cũng không biết phải nói cái gì bây giờ, hắn muốn bảo lưu quyền được chém người của mình, phụ thân không nói gì hắn, bây giờ hắn chém người thật rồi, nhưng trong lòng không hiểu vì sao vẫn có cảm giác chột dạ không ngừng.

Hắn biết, đây là tâm kết của hắn. Nghe khẳng định một lần vẫn chưa đủ, vẫn muốn nghe khẳng định thêm một lần nữa đi?

Lâm Thừa Húc thấy thằng nhóc quỳ dập đầu, hắn chỉ thở dài. Hắn dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm:

- Chợt có chút hối hận khi nhận thằng bé về lúc này.

Thằng bé đã lớn, vào tuổi dậy thì rồi, vừa có cái tính bốc đồng, lại còn hay suy nghĩ nhiều. Thêm vào quá khứ thằng bé như thế, bao nhiêu việc sai cũng đã đúc thành cả rồi, trong giang hồ thì kẻ thù khắp muôn nơi, trong vòng quý tộc thì lại chẳng quen một ai, không biết có dung nhập được vào vòng hay không. Bây giờ hắn muốn gỡ hết đống rắc rối này thì phải từ từ gỡ, không thể xóa đi quá khứ, nhưng phải tẩy trắng sao cho hợp lý.

Gánh thì nặng mà đường thì xa a.

Nếu hắn gặp thằng bé sớm hơn, thì sao nhỉ?

Hắn tưởng tượng ra 1001 cảnh thằng bé đến gặp hắn, sau đó rất có khả năng hắn lại từ chối, hoặc giả thằng bé đến gặp, lúc đó hắn sự nghiệp chưa xong, còn đang âm mưu việc lớn, không thể cho bất kỳ ai biết hắn đang làm gì, kể cả người thân, cho nên kết quả sẽ là hắn bỏ bê thằng nhóc. Hắn nhìn trời, đếm vài đóa mây, sau đó thở ra một hơi, tự nhủ:

- Nghĩ nhiều mà làm gì. Lịch sử thì không có chuyện nếu như.

Giống như hắn đã vài lần nghĩ, nếu như chính mình không vô duyên vô cớ xuyên qua thế giới, mà vẫn ở thế giới hiện đại, thì cuộc sống sẽ thế nào. Hắn có nhiều lần nhớ công nghệ hiện đại của thế giới văn minh, cũng nhiều lần hối tiếc có lẽ hắn đã có thể buông công việc xuống, tận hưởng cuộc sống tiện nghi hiện đại nhiều hơn, nhưng cho dù có suy nghĩ tưởng tượng đi chăng nữa, cũng chẳng thay đổi được gì.

Việc gì đến thì nó phải đến, đến rồi thì tìm cách giải quyết, vậy thôi.

Chợt, Lâm Thừa Húc nghe trên khán đài có người hướng về phía hắn hô to:

- Trang chủ, giết đại ma đầu đi!

- Giết ma đầu, giết ma đầu!

- Giết người đền mạng, giết hắn!

Lâm Thừa Húc nhìn sang, những người to tiếng nhất là những người thuộc môn phái có người khi nãy thằng bé nhà hắn đánh. Hắn bình tĩnh trả lời:

- Ý kiến của mọi người,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net