Chương 01 - Một hài tử lạc đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01 – Một hài tử lạc đường

Tạ Uyên mở đại môn, tháo xuống bảng hiệu "Tạm ngừng kinh doanh", bắt đầu một ngày buôn bán.

Hắn là chủ tiệm Bách hóa Vạn năng, nghe tên thì hơi trần tục, không hề hoa mỹ như những siêu thị mini khác, nhưng tiệm này có điều kỳ diệu.

Khách nhân của hắn không phải người của thế giới này. Bọn họ đến từ dị thế giới.

Không sai, tiệm của hắn là vị diện tiệm bách hóa, có thể câu thông vạn giới, cung cấp toàn bộ tất cả những loại hàng hóa mà khách nhân cần, chỉ cần bọn họ có tiền, hoặc có một cái gì đó mà tiệm đánh giá là xứng đáng, có thể lấy ra làm trao đổi.

Kể cả cảm tình.

Tạ Uyên ban đầu bị cái tiệm kỳ quái này bắt cóc lấy, sau một thời gian dài làm chủ tiệm, không ngừng tìm cách kinh doanh sao cho chính mình không bị cửa tiệm nuốt mất, cho đến hiện tại, có thể xem như hắn là nửa chủ nhân, có thể khống chế các công năng của cửa hàng, cũng có thể tự bảo vệ chính mình.

Hắn ban đầu còn nghĩ, có lẽ một ngày nào đó mình già rồi chết đi, cửa tiệm sẽ thu hồi lấy linh hồn của hắn làm gì đó đi. Thế rồi qua hơn mười mấy năm, hắn không còn lo lắng. Hắn hài lòng với lợi ích từ cửa tiệm, cũng hài lòng với vai trò chủ cửa hàng, linh hồn gì đó, lấy thì lấy đi.

Cửa hàng cho phép hắn đặt tiệm ở bất kỳ một cái vị diện nào cửa hàng đã câu thông được, lại có công năng tự bảo vệ. Hắn nếu muốn đi du lịch dị thế giới, chỉ cần bưng cửa hàng đi theo, tìm một chỗ đặt chân, mở cửa buôn bán, sẽ có thể rời khỏi cửa hàng đi ra bên ngoài lữ hành. Điều kiện sẽ là hắn có đủ tiền, và hắn có đủ khả năng tự bảo hộ mình khi bước ra khỏi tiệm. Tiệm chỉ bảo hộ khách nhân và chủ tiệm trong khuôn viên cửa hàng, còn như bước ra bên ngoài, vậy thì không được bảo hộ.

Cho nên những vị diện mà hắn có thể đi được cũng không nhiều lắm. Hắn một người bình thường, chỉ có thể đi đến thời hòa bình, có thể là cổ đại, trung cổ, hiện đại, tương lai, nhưng hắn không thể nào đến các thế giới nguy cơ cao như tận thế, tu tiên, thần quái, kinh dị. Hắn nếu đến nơi đó chỉ để ru rú ở trong nhà, vậy thì thà rằng không đến.

Nếu hắn đi đến vị diện nào, hoặc giả khách nhân từ vị diện nào xuất hiện, phong cảnh trong tiệm cũng thay đổi, đồ vật trong tiệm cũng thay đổi. Vạn năng cửa hàng, có tất cả những đồ vật gì mà thế giới đó có, nhưng những món đồ vật ở khác phiến thời không là tuyệt nhiên sẽ không có. Ở tu tiên thế giới tìm kiếm đạn hạt nhân sẽ không tìm thấy được, hay ở cổ đại vị diện sẽ không xuất hiện Tẩy Tủy đan loại đồ vật này, nhưng tại nơi đây, thuốc dịch dung, cổ độc, công pháp, Thiên sơn Tuyết liên cái gì cũng sẽ có.

Khách nhân từ các vị diện đồng thời có mặt trong tiệm, tiệm sẽ trở thành dạng tân cổ giao duyên, hàng hóa bành trướng gấp đôi, là của hai thế giới cộng lại. Chỉ có tại thời điểm đó, khách nhân từ khác vị diện mới có thể sử dụng lẫn nhau đồ vật của các thế giới, nhượng bọn họ giao dịch vui sướng.

Trải qua dài dòng thời gian, cửa tiệm từ một gian nhà nhỏ, lúc này đã mở rộng ra vài ba gian nhà. Phía sau cửa tiệm còn có một khoảng sân, ngăn cách nơi buôn bán với khu nhà riêng, đủ cho hắn an nhàn nghỉ ngơi mà không sợ người ngoài quấy rầy.

Tạ Uyên ngồi ở một góc cửa tiệm, nhàn nhã lật nhìn sách vở. Từ lúc sở hữu cửa hàng, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt vào chăm sóc cửa hàng, buôn may bán đắt, cùng với đi lữ hành dị thế giới. Thời gian kinh doanh nếu không có khách, hắn sẽ ngồi đọc sách, phẩm trà, lấy những loại kỹ năng thiên kỳ bách quái từ các vị diện ra đùa nghịch, cái gì dùng được thì dùng, làm ra vài món đồ chơi để lên kệ buôn bán.

Đang say sưa nhìn xem dũng giả đối chiến ác long, trên miệng tuôn ra một tràng lời kịch sáo rỗng, Tạ Uyên chợt nghe thấy chuông cửa vang lên "Hoan nghênh quang lâm". Hắn biết, có khách đến.

Thong thả đứng lên, ưu nhã đi đến cửa, vừa định nói câu giới thiệu cửa hàng mà hắn nói cả ngàn lần, cho đến khi nhìn đến khách nhân, Tạ Uyên có chút ngây ngẩn.

Người đến là một hài tử, cả người nhỏ xíu, quần áo rách bươm, máu tươi đầy người, ngã vật xuống nền gỗ mun, đang bất tỉnh nhân sự.

Ôm thái độ người đến là khách, Tạ Uyên lại gần, giữ đúng khoảng cách, không khiến cho khách nhân cảm giác nguy hiểm mà phản kháng, chậm rãi quan sát vị khách nhân kia. Nhìn một lúc, khẳng định hài tử đã là bất tỉnh không biết thế sự, Tạ Uyên mới lại gần, cẩn thận bế lên, đi thẳng một đường qua gian phòng nhỏ kế bên đặt nằm xuống, dùng kéo cắt bỏ số vải vụn rách nát kia ném sang một bên, cầm nước lau đi vết bẩn, nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Khách nhân ôm thương mà đến không ít, hắn nhìn qua vài lần. Cửa hàng là vạn năng, nhưng chỉ bán vật chất, không bán tinh thần. Hắn vốn dĩ không cần bán dịch vụ chăm sóc khách hàng, nhưng hắn nhìn quen khách hàng lọt vào cửa hàng này hầu hết đều là người không may, vươn tay giúp một cái không là đại sự gì.

Cởi ra áo hài tử, Tạ Uyên nhìn thấy trên thân hài tử kia xanh tím tiên thương, tiên tiên kiến huyết, mỗi một đường roi đánh xuống đều cày xới lên một cái rãnh sâu. Sau lưng là nơi bị đánh nặng nhất, gần như cả một mảng lưng đều đầy rẫy những đường roi chém ngang dọc, máu tươi ứa ra thấm ướt mớ vải bố thô ráp. Trước ngực cũng có vết thương, nhìn qua một mảng ứ thương, tựa như là bị vật cứng đập trúng. Ngoài vết thương còn tươi mới, vẫn còn có thể nhìn thấy những vết thương đã cũ, những vết rách da đã kéo da non, những vết bầm đã tan màu xanh tím, chỉ còn màu vàng nhạt của huyết tan. Tạ Uyên chỉ thở dài, đứng lên tìm bồn nước, lấy nước ấm khăn sạch lại gần, nhúng nước, lau đi những vết bẩn ố trên vết thương kia.

Bị thương luôn cần tẩy sạch, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng. Hắn lau xong thân thể hài tử thì đi ra kệ hàng, lướt qua một hàng thuốc trị thương, tìm kiếm lọ thuốc nào yết giá cao nhất cầm xuống. Khách nhân đến từ cổ đại vị diện, cửa hàng lẫn phòng riêng của hắn đều biến thành phong cách cổ đại, trên kệ hàng cũng toàn là hàng hóa của vị diện đó, cách tốt nhất là ra cửa hàng cầm hàng hóa ra dùng. Hắn đã từng thử qua, khách nhân đến từ một vị diện lại dùng thuốc của vị diện khác, kết quả là không có hiệu quả.

Tạ Uyên án theo phương pháp hắn học được từ vị diện cổ đại, đem thuốc thấm lên bông sạch, thoa lên những vết roi dữ tợn kia. Hài tử không tỉnh, nhưng thân thể vẫn làm ra phản kháng, vẫn run lên run lên, tay chân đã lạnh lẽo.

Thoa xong này đó, Tạ Uyên chỉnh lại thân thể của hài tử, nhượng người nằm dễ chịu chút, lại đắp lên một cái chăn, sau đó hắn liền đi. Thời gian kinh doanh còn chưa hết, hắn vẫn cần trông cửa hàng.

*********************

Tạ Uyên kinh doanh xong một ngày, hắn dọn dẹp sơ bộ cửa tiệm, treo lên bảng "Tạm ngừng kinh doanh" xong, xoay vào nhà chuẩn bị nấu cơm.

Từ cửa hàng lui theo cửa sau, đi vào khoảng sân, ngước mặt nhìn đến khoảng sân đã biến thành có ao nước có hòn non bộ, giữa đường có những cột đá để thắp đèn ban đêm, nhà ở lại là cái dạng cột gỗ chạm trổ rồng bay phượng múa, chất gỗ đều là loại tốt nhất, khu vực phòng ngủ tách biệt với phòng bếp cùng nhà xí, Tạ Uyên mới nhớ ra, trong nhà còn có khách nhân.

Mỗi một lần thay đổi vị diện, tiếp đón khách nhân ở lại qua đêm, trong nhà lại thay đổi một loại kiến trúc, hắn cũng đã thói quen. Có lần có khách nhân là người tiền sử đến cửa hàng, đã biến toàn bộ nhà hắn thành hang đá, hắn đã giật mình một thoáng, sau đó mới kịp thích ứng. Có lần cửa hàng còn muốn đùa hắn, mỗi một ngày đổi một kiểu nhà, hại hắn đi một hồi liền lạc. Về sau hắn có quyền khống chế lên cửa hàng, kiến trúc cũng không thường thay đổi, bố trí gia cụ trong mỗi phòng đều tương đương quen thuộc, hắn ngược lại lại thấy, thay đổi họa phong trong nhà cũng có thể xem như là một loại du lịch lữ hành đi.

Thổi lửa, nấu cơm, nhàm chán thì đi ra mặt tiền cửa hàng cầm thức ăn có sẵn dùng bữa, Tạ Uyên qua được thực thích ý. Đi du lịch ngoại trừ xem phong cảnh liền là ăn mỹ thực, hắn ở trong nhà tuy có điểm cô đơn, thiếu người nói chuyện chút, nhưng mỹ thực không thiếu, xem như là bù trừ đi.

Ổn thỏa lo xong bụng mình, Tạ Uyên mới nghĩ tới khách nhân kia. Hắn nghĩ một lúc, đi cầm một chén cháo thịt bằm nóng hôi hổi từ mặt tiền cửa hàng, đi vào trong phòng nghỉ của khách nhân, đặt ở trên bàn, chờ khách nhân tỉnh dậy.

Có thể dùng tiền mua được đến cơ hội sống sót, dùng tiền mua được đến cháo ấm ngày lạnh, thuốc men khi ốm, đồng tiền đó là đồng tiền xứng đáng được tiêu pha. Tín niệm của Tạ Uyên là như vậy, cho nên hắn thực thoải mái cầm đồ của cửa hàng dùng lên người hài tử, dù sao người sẽ trả tiền là hài tử kia, không phải hắn. Bây giờ hài tử không có tiền trả, tương lai một ngày nào đó sẽ có. Cửa hàng cho phép bán thiếu, nhưng không cho phép quỵt nợ.

Hắn là kinh doanh, không làm từ thiện. Người nhu cầu nhiều đi, thuận mua vừa bán là được.

Tạ Uyên sờ tay lên trán hài tử, đã có điểm nóng, dường như là phát sốt. Hắn lại cầm một bao thuốc trị sốt đến, đỡ hài tử lên, dựa vào ngực mình, trước tiên hống hài tử ăn cháo, sau đó uống thuốc.

Hài tử vẫn chưa tỉnh lại hẳn, nhưng đã nói mớ. Có lẽ mơ thấy cái gì đó đi, cả người co giật, lại vì chạm vết thương nên co rụt lại, miệng thốt ra vài tiếng ê a. Hài tử gọi liên miên, nhiều âm tiết nghe không rõ ràng, thứ âm tiết nghe rõ nhất, là gọi cha.

Tạ Uyên đưa tay khẽ tách môi hài tử ra, cố gắng cho ăn một ít cháo. Có lẽ mùi thơm đánh động, hài tử vẫn mơ mơ hồ hồ sốt cao, nhưng đã hé miệng ra, ngậm ngậm một chút cháo, nuốt xuống. Tạ Uyên kiên trì cho ăn hết một chén cháo, lại cho uống một viên thuốc tễ, xong đâu đó hắn mới để hài tử nằm xuống, sờ đầu, lại dùng khăn thấm nước lạnh lau một lát để hạ sốt, dịch dịch chăn, che lại thân thể.

- Ngủ đi.

Tạ Uyên thực không biết, hài tử nửa mơ nửa tỉnh, nghe được câu nói của hắn, không hiểu thế nào, lệ liền rơi đầy mặt.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net