Chương 02 - Hài tử là một đại phiền toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 02 – Hài tử là một đại phiền toái

Ngày hôm sau, Tạ Uyên tỉnh dậy, ở trong phòng thần luyện một lát, tắm rửa chải đầu xong, vừa định bước ra xuống bếp tìm bữa sáng, hắn đã bị cảnh trước mặt làm cho giật cả mình.

Hài tử khách nhân của hắn lúc này đang quỳ thẳng ở trước cửa, trước mặt bày một cây roi cực kỳ thô to, trên thân còn có xước mang rô, bên tay phải còn có mấy cái định có móc câu, mấy cây kim dài, một loại thuốc nước. Hài tử quỳ lên trên một cái đinh bản, máu tươi đã thấm ra ngoài vải, thấm lên những ngọn đinh. Từ những cây đinh dài lộ ra bên ngoài, Tạ Uyên mới biết loại đinh này thực sắc nhọn, cũng không ngắn, đâm vào thân nhất định rất đau. Nhìn thấy vẻ mặt hài tử còn vẻ trắng xám, quần áo cũng không cần mặc, cứ như vậy phơi mình dưới trời nắng sáng sớm, Tạ Uyên hết chỗ nói rồi.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là, cái mớ hình cụ này từ đâu ra? Sau một lúc hoang mang, hắn mới chợt nhớ hài tử vẫn được cửa hàng xem là khách nhân, nguyên tắc của cửa hàng là khách nhân cần vật gì, cửa hàng sẽ biến hóa, đưa vật đó lên kệ hàng, để khách nhân tiện chọn lựa.

Tạ Uyên gặp qua khách nhân bị thương nhiều, nhưng chưa từng gặp khách nhân nào vào tiệm của hắn để tìm ngược.

- Khách quan, ngài mau đứng lên.

Tạ Uyên làm ra bộ dạng dễ gần hòa ái, cũng dùng danh xưng khách quan, vậy mà lại làm hài tử kia giật nảy mình, hai mắt hoảng hốt, cả người khẽ run lên, có chút nức nở nói:

- Phụ vương... hài nhi có tội, thỉnh ngài trọng phạt...

Tạ Uyên tưởng mình nghe nhầm:

- Ngài nói cái gì?

Giọng điệu hỏi thăm của Tạ Uyên đem theo một chút hương vị thăm dò, hài tử lại nghe ra đây là chất vấn, hoảng hốt xem lẫn tuyệt vọng, hắn cúi người xuống, mím môi, sau đó không chờ Tạ Uyên làm cái gì, chộp lấy mấy thanh kim châm dài, một bó kim xiên vào mấy điểm ở trước ngực.

Nhìn thấy hài tử tự mình giày xéo, Tạ Uyên nhìn không được, vội lại gần ý đồ kéo kim châm ra. Hắn không ngờ hài tử lại cho rằng chính mình muốn động thủ, nhắm chặt hai mắt, lại đem kim đâm sâu vào, lút cả đuôi kim, trong nhất thời không biết làm sao lôi ra được.

Tạ Uyên đã có chút luống cuống. Hắn cầm lấy tay hài tử, chực kéo đứng lên, lại không đoán ra được hài tử lựa chọn đinh bản lại là loại thực đâm chân, cho nên hài tử còn chưa kịp đứng lên đã trượt té ngã xuống, ngã đập lên đám đinh móc câu bày sẵn ở kế bên.

Cũng may là chỉ đâm qua người, không trúng nơi yếu hại như mặt mũi hay là gì.

Nhưng mà này vẫn là bị thương nặng hơn hảo sao? Tạ Uyên cúi người định đỡ hài tử dậy, nhìn xem vết thương thế nào, hài tử lại thành thật chống người quỳ lên, cả người phát run, đứng ở gần như vậy đã có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc trên mặt. Hài tử nhắm mắt, khổ sở cúi rạp xuống đất, dùng loại âm thanh suy yếu vô lực nói:

- ...Hài nhi... xin phụ vương... nhìn qua châm hình phân thượng... buông tha hài nhi lần này.

Cánh tay Tạ Uyên cứng lại, ngượng ngùng rút trở về. Hắn đứng thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn trời.

...Này xem như là hiểu lầm đi?

Hít một hơi, Tạ Uyên thực thẳng thắn nói:

- Ngươi nhìn nhầm, ta không phải cha ngươi.

Hắn vừa nói xong, cả người hài tử giật bắn lên, ngước mặt nhìn hắn, đôi mắt lộ ra hoảng loạn:

- Phụ vương, đừng ném Tư nhi đi... Tư nhi nguyện chịu phạt, xin ngài đừng không cần Tư nhi...

Tạ Uyên đứng ở nơi đó, trong lòng chỉ có một cảm giác, tâm hảo mệt.

Hắn nghiêm túc tự hỏi, có nên đem hài tử ném ra khỏi cửa hàng hay không. Khách nhân có người này người kia, hắn tôn trọng tiêu chí khách hàng là thượng đế, nhưng nếu thượng đế không biết điều, vậy thì phàm nhân cũng có quyền cự tuyệt thờ phụng chứ?

Hắn đã tiếp đón khách nhân là hài tử, hầu hết đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, giao dịch vui vẻ hai bên đều hài lòng. Hắn tính tình độc lập quen, sở hữu cửa hàng vạn năng, lại đi nhiều, đọc nhiều, tính tình của hắn cũng bị dưỡng điêu. Hắn có thể vui vẻ kiên nhẫn tiếp đón khách nhân, nhưng hắn tối không kiên nhẫn chính là bướng bỉnh, cùng dính người.

Khách nhân thích tự ngược, hắn chỉ là một chủ tiệm, không có tư cách gì can thiệp quyết định của khách nhân. Khuyên đã khuyên qua, sửa lại quan hệ cũng đã sửa, khách nhân mặc kệ hắn nói gì mà cứ bướng bỉnh, hắn cũng có chút phật lòng rồi.

Tạ Uyên mặc kệ hài tử quỳ ở bên ngoài, xoay người đóng cửa, vào trong phòng đổ một ly trà, uống một hớp, làm mình bình tĩnh lại. Các ngón tay gõ gõ mặt bàn, hắn suy nghĩ thật cẩn thận xem tiếp theo phải làm cái gì bây giờ.

Gọi mình phụ vương, hài tử không phải bình dân bách tính. Khi đến trên người mang thương, thương khỏi lại quỳ đinh bản thỉnh phạt, Tạ Uyên thật sự hồ nghi cái tên vương gia gì đó kia có thật sự biết dạy trẻ hay không. Ban ngày ban mặt, ánh mắt hài tử cũng thực thanh minh, không có khả năng mù lòa dẫn đến sai người, như vậy có nhiều loại khả năng, lớn nhất chính là hài tử quên mất mặt mũi cha ruột, nhận nhầm người, hoặc là tự bản thân hắn nhìn thật giống vị vương gia kia.

Bái cửa hàng ban tặng, mỗi một khách nhân đến cửa hàng, họa phong cửa hàng liền thay đổi, phục trang của hắn cũng đổi luôn, lúc này hắn đang mặc cổ trang, cộng thêm mặt mũi na ná người khác, hài tử suy yếu, trời nắng mắt hoa, nhìn sai là bình thường.

Cửa tiệm đang ở vị trí giao thoa thời không, không thuộc một vị diện nào. Bây giờ nếu hắn ném hài tử ra bên ngoài, khả năng lớn nhất là hài tử sẽ trở về ngay tại nơi hài tử biến mất, tám chín phần mười là rơi vào nhà vương gia nọ.

Thông qua thăm dò cùng lời kể từ các khách nhân, Tạ Uyên biết được một vài quy luật của cửa hàng, tỷ như cửa hàng có chìa khóa, là một viên hồng thạch rơi vất vưởng ở ngoài đường, có thể truyền tay nhau, cho phép người cầm nó có thể đi đến cửa hàng mua sắm. Cũng có những khách vãng lai xuất hiện do cửa hàng tùy cơ lựa chọn, nếu nguyện vọng đủ lớn, phó thác đủ tiền, hoặc do nhân phẩm tốt bạo thiên, sẽ ngẫu nhiên đi tới cửa hàng. Số khách này không cầm chìa khóa, cho nên sẽ không thể quay lại. Khách rời khỏi cửa hàng đều sẽ xuất hiện tại nơi bọn họ biến mất, thời gian của hai thế giới hầu hết đã được đồng hóa, ở cửa hàng một ngày, bên ngoài sẽ trôi qua một ngày. Còn nếu như hắn đem cửa hàng trụ đến một vị diện, khách nhân của vị diện đó rời đi rồi còn có thể quay lại, chỉ cần đi đến địa chỉ cửa hàng là vào được. Khách nhân của vị diện khác, quy luật giống như lúc cửa hàng ở tại nơi giao thoa thời không.

Ném hài tử ra bên ngoài, hài tử chưa chắc có thể trở về cửa hàng. Ngộ nhỡ như ném ra đi, hoàn cảnh sống bên ngoài lại khắc nghiệt thê thảm, hài tử sống không được bao lâu, vậy thì số tiền mà hài tử đang nợ sẽ khó mà đòi.

Cửa hàng ưu tiên lấy đi tài sản đang sở hữu vì thứ này không đáng giá nhất, sau đó nó sẽ yêu cầu những thứ có giá trị hơn, có thể là các giác quan, trí thông minh, tuổi thọ, vẻ bề ngoài, vận khí, cảm tình, lý trí, cùng hạnh phúc.

Mà khách nhân nếu đã đến mức cùng đường để phải đổi những thứ này, Tạ Uyên cảm thấy, bọn họ thật sự rất đáng thương.

Làm một chủ tiệm có lương tâm, hắn đều sẽ cho khách nhân nợ cho đến khi bọn họ có tiền để trả. Tiền tài không thể mua được hạnh phúc, nhưng nó bảo đảm hạnh phúc không bị thứ khác cướp mất. Tín niệm của hắn luôn là nếu có thể dùng tiền thì hãy dùng tiền, đổi lấy thứ làm mình sống tốt hơn.

Cho nên nếu hắn ném hài tử ra bên ngoài, đến lúc hài tử không còn khả năng trả nợ, cửa hàng sẽ tước đoạt mất từng chút một những gì mà hài tử đang có, cho đến khi hài tử không còn gì nữa.

Tạ Uyên mới không thừa nhận, hắn chuyên gia thích hố người, khách nhân đến nơi này nằm ngất đi cũng có vài vị, hắn đều phục vụ chu đáo, đổi lại khi bọn họ tỉnh rồi, khỏe mạnh rồi, bọn họ khất nợ rời đi, sau một thời gian có tiền lại trở về trả. Hắn thông qua con đường này kiếm không ít tiền, cũng kiếm không ít danh khí. Hài tử rồi sẽ lớn, tương lai sẽ có tiền, đầu tư vào con người không bao giờ lỗ.

Suy nghĩ một lúc thật lâu, Tạ Uyên đứng dậy, mở cửa bước ra bên ngoài.

Thôi được rồi, hắn có tính tình đấy, nhưng làm dịch vụ khách hàng nhiều, cuối cùng vẫn muốn bán hàng, cho nên Tạ Uyên cũng biết một thể loại, gọi là sắm vai nhân vật.

Hắn có tài sản riêng, dùng tài sản riêng đi cứu người sẽ không bị cửa hàng tính phí, nhưng hắn sẽ không tốt bụng đến mức dùng tích lũy mười mấy năm của mình đi cứu một hài tử không quen.

Hố tài sản của một hài tử thực không phúc hậu, nhưng hắn là phúc hắc, cho nên hắn không quan tâm.

Hắn chỉ hy vọng, khách nhân này chịu được hắn lăn qua lộn lại đi.

Bước ra khỏi cửa, Tạ Uyên nhìn thấy hài tử đã đau ngất đi rồi. Hắn mới nhớ ra trước đó hài tử cắm lên người mấy cái kim, bảo cái gì châm hình.

Hắn lại thở dài, bế hài tử lên đưa vào trong phòng nghỉ, cẩn thận rút ra đinh bản, rút ra đinh móc câu, rút ra châm dài, lại lên một loạt thuốc trị thương, cho uống thuốc hạ sốt, ăn ăn cháo, đắp khăn lạnh, dịch hảo chăn. Tạ Uyên làm xong, chính hắn cũng thấy có lẽ quyết định ném hài tử ra bên ngoài mới thật chính xác, giữ lại chỉ thêm phiền.

Hài tử tỉnh lại thực mau. Thấy Tạ Uyên bận rộn, hài tử hoảng hốt định bò dậy, lại bị Tạ Uyên đè xuống.

- Nằm!

Hài tử lo lắng, nhược nhược gọi:

- Phụ vương...

- Vương cái gì vương, đổi cái xưng hô!

- ... Phụ thân.

- Đừng gọi phụ thân, nghe thật già cả. Ta còn trẻ đâu.

Tạ Uyên không ngại ngùng lộ bản tính của chính hắn. Hắn sắm vai nhân vật chỉ để thỏa mãn khách nhân, nhưng nếu khách nhân tự nhận ra sai khác, biết khó mà lui, hắn lại càng mừng rỡ được thanh nhàn.

Nhưng hài tử thực nghe lời, không lại gọi hắn phụ vương, cũng không gọi phụ thân, chuyển sang gọi hắn cha.

Tạ Uyên có cảm giác, ngày hôm nay bầu trời thực là đẹp, nếu không vì cái gì hắn lại nhìn nhiều như vậy?

- Nghỉ ngơi đi, ta còn có việc, không rảnh bồi ngươi.

Tính tình lại phát, không còn đon đả xưng khách quan ngài có gì cần, Tạ Uyên trực tiếp gọi ngươi, ngụ ý chính là "ngươi thực phiền, ta rất khó chịu", nhưng có lẽ hài tử quá quen với cách xưng hô này, hắn ngoan ngoãn nằm im, kéo chăn lên trùm kín đầu, chờ đến khi Tạ Uyên ra bên ngoài rồi, hắn mới dám kéo xuống hé mắt ra nhìn.

Phụ thân hôm nay có điểm thực ôn nhu.

Lại kéo chăn lên, Mạc Tư mới có cảm giác cả người rã rời, mệt mỏi muốn ngủ.

Hắn nhớ được mình gọi Mạc Tư, nhớ được thân phận của mình, cũng nhớ được vì cái gì bị trọng phạt.

Đại khái chính là phụ vương chán ghét mẫu thân hắn, vì mẫu thân hắn nghe nói đã hạ dược hại phụ vương đời này không con, hại luôn cả những anh chị em khác, ốm ốm bệnh bệnh, tàn tật tàn tật, khiến vương phủ không ai, chỉ còn mình hắn là đủ tư cách.

Mẫu thân cũng vì đó bị biếm, sau đó phát điên, chết rồi, còn dư lại mình hắn. Phụ vương chán ghét hắn, căm hận hắn, vài lần muốn bóp chết hắn, cuối cùng vẫn vì hắn là huyết mạch cuối cùng, nên tha hắn.

Hắn nhớ được mẫu thân thực ôn nhu, cho nên hắn không tin tưởng người khác nói xấu mẫu thân. Hắn cũng nhớ được mẫu thân nói, mẫu thân đi rồi, phụ vương là chỗ dựa duy nhất của hắn, cho nên hắn nghe phụ vương.

Phụ vương ghét hắn, vì hận mẫu thân nên hận lây hắn. Phụ vương nói, hắn nên vì mẫu thân chuộc tội. Mẫu thân là thực tốt với hắn, cho nên hắn nghĩ, nếu vì mẫu thân chuộc tội, hắn làm cũng được đi.

Hẳn là cũng được đi?

Chỉ là trọng hình thực khó ngao qua. Hắn bị đánh ngất, lại dội tỉnh, lại đánh ngất, không nhớ đến lúc nào, đầu óc mơ mơ hồ hồ, tới khi tỉnh dậy, đã thấy mình được người đưa lên giường nằm.

Giường thực ấm, lại thực mềm, hắn thực thích, còn nằm lăn một hồi, cho đến khi hắn sực nhớ ra, giường ấm nệm êm là của phụ vương, hắn mới hốt hoảng bò xuống. Đầu óc mơ mơ hồ hồ, hắn không nhớ rõ lắm đường đi trong phủ, cũng không nhận ra được nơi này không phải phủ đệ của hắn. Hắn đi quanh quất, lạc vào một gian phòng, bên trong có rất nhiều đồ vật. Hắn trong lòng suy nghĩ muốn tìm cái gì đó nhượng phụ vương bớt giận, cho nên hắn từ gian phòng đó tìm ra được một loạt hình cụ, đủ làm hắn hoảng hốt.

Cả người hắn run lên, ánh mắt mơ hồ nhìn lên kệ. Có những loại hắn đã nếm qua, còn có những loại hắn hoàn toàn không biết, nhưng chỉ nhìn thôi đã đủ rợn người. Càng thảm hơn là kế bên mỗi hình cụ còn có bản thuyết minh cách dùng.

Sợ hãi bị tăng phạt, hắn lén lút chọn loại nào thực đau, nhưng có thể cho hắn còn một hơi để sống, cầm ra giữa sân, dùng lên người mình, lấy đó cầu xin tha thứ.

Đầu óc hắn có điểm mơ hồ, hắn có cảm giác phủ đệ này có cái gì đó không đúng, nhưng cho đến khi hắn thấy phụ vương, hắn liền quên đi mọi thứ. Bởi vì hắn nhận ra được, phụ vương vẫn là phụ vương. Khí tràng có điểm ôn hòa, nhưng ẩn sau đó là uy nghiêm, hắn không có quyền phản kháng.

Nhưng vì cái gì hôm nay phụ vương có điểm kỳ lạ?

Hắn vẫn tưởng đây là mơ, đến khi ngất đi, mở mắt ra, vẫn thấy cảnh cũ, hắn liền nghĩ, thoải mái một hồi đi, không phải là mơ.

Lại ụp mặt vào chăn, Mạc Tư thấp giọng nỉ non:

- Cha... Tư nhi muốn ngài...

Mạc Tư nói rất nhỏ, nhưng hắn đang ở trong cửa hàng, hắn là khách nhân, nên cửa hàng nghe được, cũng có nghĩa Tạ Uyên cũng nghe được.

Khách nhân có nguyện vọng, chủ tiệm tất nhiên muốn nghe. Hắn nghe xong đã có chút không biết khóc hay cười. Cửa hàng chỉ bán vật chất, không bán tinh thần. Hắn là chủ tiệm, không phải hàng hóa, không thể nào bán thân. Hắn tự an ủi, hài tử chỉ là ngộ nhận, chỉ là khách hàng, trước sau gì cũng đi. Hắn sống một mình quen, lại thêm là chủ cửa tiệm, không tiện có thân nhân ràng buộc, hắn cũng không nghĩ nuôi một cái hài tử, tốt nhất vẫn là nhất phách lưỡng tán.

Ân, lại có khách nhân đến. Tạ Uyên đả khởi tinh thần, lập tức lấy lại phong độ của một chủ tiệm chuyên nghiệp, đứng lên chào khách.

- Hoan nghênh quang lâm. Nơi này là Bách hóa Vạn năng. Nếu ngài muốn đồ vật, tiệm có thể cung cấp cho ngài, chỉ cần có thể giao phó đầy đủ giá tiền.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net