Chương 03 - Thử ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 03 – Thử ở chung

Khách nhân là một nam tử, lại ăn mặc nữ trang, trang phục làm từ tơ lụa, đỏ tươi chói mắt, màu sắc quý hiếm, chứng tỏ là người có tiền. Thấy người có tiền, Tạ Uyên lập tức đon đả, cười thân thiện:

- Khách quan...

Hắn còn chưa kịp nói xong, một ánh mắt sắc liền liếc lại đây. Tạ Uyên giật mình, cước bộ cũng ngừng lại.

- Khách quan thỉnh tự nhiên.

Biết khách nhân không thích quấy rầy, Tạ Uyên thức thời lùi xuống, lui đến một góc, tiếp tục vùi mình vào truyện.

Tạ Uyên đọc truyện vui vẻ hỉ hả, nam tử áo đỏ lại nhìn kệ hàng ngẩn ngơ một hồi. Hắn bước đến gian kệ, vươn tay sờ lên từng món hàng, nhìn xem thuyết minh, đột nhiên cười khẩy một cái.

Nơi này thật lạ, hàng hóa phồn đa, những món đồ vật truyền thừa của các đại môn phái đều có, còn có thuyết minh đầy đủ. Cửa tiệm này ngại mạng mình quá dài sao, lại muốn đi tìm chết? Liếc thấy trên kệ có cả công pháp bổn môn, trong lòng hắn nổi lên sát ý.

Tạ Uyên đang say sưa xem nhân vật chính đại sát tứ phương, bỗng nhiên một cây kim châm dài phóng lại đây. Hắn đưa tay lên, cây kim kia liền bị đông cứng giữa trời, rơi xuống, leng leng trên sàn gỗ. Tạ Uyên khẽ phất tay một cái, nam tử áo đỏ bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ chưởng phong cực mạnh đè về phía mình, áp hắn thở không nổi, phải lùi lại vài bước mới có thể đứng vững.

Nam tử áo đỏ nhìn Tạ Uyên, vẻ mặt kinh dị không giấu diếm. Tạ Uyên lại một bộ dạng vân đạm phong khinh, tựa như khi nãy chỉ là một cái phất tay, không đáng hắn phải vận công đến mặt đỏ tim đập hơi thở gấp gáp.

Mà kỳ thật, hắn cũng chỉ phất cái tay mà thôi.

Tạ Uyên rất lười, hắn tuy có thể từ cửa hàng mua công pháp thuật pháp võ kỹ, nhưng hắn căn bản không học những thứ này. Khi nãy ngưng lại ám khí cũng như tạo ra chưởng phong đẩy lùi khách nhân, toàn bộ là do chế độ bảo hộ chủ tiệm của cửa hàng. Giả trang cao nhân thâm bất khả trắc, hắn làm cũng đã quen.

- Khách quan, nếu muốn hàng hóa, vậy thì giao dịch vui vẻ, nhược bằng muốn mưu tài hại mạng, ta không thể dễ dàng bỏ qua cho ngài.

Nam tử áo đỏ có vẻ e dè công lực của Tạ Uyên. Hắn đã nghiêm túc lại, chuẩn bị vận sức công kích lần nữa, Tạ Uyên tốt bụng nhắc nhở:

- Khách quan, bổn tiệm chỉ là nơi kinh doanh, không phải là nơi giết người. Nếu ngài còn muốn động thủ, ta không dám chắc lần sau ngài còn đơn giản đón đỡ như vậy.

Tạ Uyên nói xong, nam tử áo đỏ cũng thu liễm lại, không còn hung hăng động thủ, tuy ánh mắt vẫn còn muốn giết người. Tạ Uyên thở phào một hơi, đầy mặt vui vẻ chờ khách hỏi mua hàng.

Cửa hàng không giết khách nhân, nhưng vẫn có đuổi khách. Hắn nhớ được có lần gặp người đến gây sự, kết quả bị cửa hàng lột cái trơn bóng ném ra bên ngoài, tràng cảnh thê thảm đến khiến người không nỡ nhìn thẳng. Hắn lại hay giả trang cao nhân, giả vờ chính mình công lực cao đến không đo đếm được, đến lúc cửa hàng ném người ra ngoài, ngoại nhân sẽ nghĩ hắn thích lột người làm nhục.

Hắn là chủ tiệm có lương tâm, buôn bán là trên hết, không có lột đồ ham, đừng nghĩ oan cho hắn.

Nam tử áo đỏ nhìn Tạ Uyên một lúc thật lâu, mới khàn giọng hỏi:

- Số đồ vật này, ngươi từ đâu lấy đến?

- Xin thứ lỗi, nguồn gốc hàng hóa phát ra, ta không thể nói.

- Công pháp, ngoại truyền sao?

- Nếu khách nhân trả đủ tiền mua công pháp cho bản thân, nó thuộc về khách nhân, người khác dùng không được. Nếu mua hàng để chia sẻ cho người khác, giả cả sẽ tính lại.

Nếu bán một bản công pháp xong toàn thế giới đều biết, cửa hàng làm sao còn kinh doanh.

Nam tử áo đỏ còn hỏi thêm vài câu, Tạ Uyên đều nhất nhất trả lời. Được một lúc, nam tử áo đỏ xoay người nhìn lên kệ hàng, tay vươn đến một cái hộp gỗ, bên trong chứa hai con sâu nhỏ:

- Ngươi nói, tình nhân cổ có thể buộc được hắn sao?

A, gì đó? Vì cái gì lại hỏi đến thứ này? Rõ ràng khi nãy còn đang hỏi công pháp nha? Tạ Uyên trong nháy mắt chết máy, sau đó rất nhanh ưu nhã cười nói:

- Khách quan, ngài muốn hỏi tình nhân cổ sao?

Có khách hỏi, tin tức về hàng hóa liền truyền vào đầu hắn. Tạ Uyên êm tai giảng, giọng điệu chuyên nghiệp, chất giọng hài hước, lại đem theo không ít tin tức, khiến cho người vừa nghe liền tin:

- Tình nhân cổ một cặp trống mái, người hạ cổ dùng huyết làm mồi để cổ trùng quen với chủ nhân, sau đó hạ một con cổ trùng lên đối phương. Cổ trùng cư trú tại tim, lâu dần sẽ khiến người trúng cổ yêu mến người hạ cổ. Nếu một trong hai người tử vong, người còn lại cũng sẽ tử vong. Tuy nhiên vì là cổ trùng, lý trí không đủ vẹn toàn, cho nên nếu bị hạ cổ lâu ngày, người trúng cổ sẽ có dấu hiệu lú lẫn, mù quáng cùng khờ dại. Khách quan, ngài có thể buộc được hắn, nhưng ngài thích một kẻ bị khống chế sao? Không phải ái tình là không ngừng phát hiện điểm mới lạ thú vị ở đối phương, như vậy mới nồng thắm?

Đừng hỏi một gã độc thân quý tộc như hắn về cảm tình, hắn nhất định sẽ khuyên khách nhân một dao chặt gọn. Tạ Uyên nhẫn lại lời nói sát phong cảnh, kiên nhẫn giới thiệu hàng hóa, cũng bưng mấy câu hoa mỹ trong đống thư tịch ra lung lạc khách nhân.

- Ta sẽ thích khống chế hắn sao?

Nam tử áo đỏ lẩm bẩm một hồi, ánh mắt hóa thành sắc bén, sát khí tỏa ra tứ phía, áp Tạ Uyên khó chịu, phải đưa tay lên che chắn một chút.

- Ta thích. Bán cho ta thứ này.

Nam tử áo đỏ ném một túi tiền lên bàn, định cầm đi tình nhân cổ. Tạ Uyên liếc nhìn giá tiền trên kệ, thong thả nói:

- Khách quan, tình nhân cổ không thể chỉ mua bằng tiền.

Nam tử áo đỏ dừng chân lại, sáng quắc mắt nhìn Tạ Uyên.

- Muốn mua lấy hạnh phúc, không đơn giản chỉ một gói ngân lượng có thể giải quyết xong. Đã là hạnh phúc cả đời, dùng công pháp của ngài đến đổi, như thế nào?

- Ngươi muốn công pháp của ta?

Nam tử áo đỏ hỏi lại, giọng nói đã lộ ra nguy hiểm, áp lực nhẫn nại đến cực hạn. Tạ Uyên không sao cả cười cười:

- Khách quan, đây là trao đổi đồng giá. Ngài trước khi đến được đây đã từng ước nguyện bỏ hết công phu để đổi lấy ái tình, như vậy ngay lúc này, ngài sẽ đổi ý sao?

Nam tử áo đỏ trợn mắt nhìn, sau một lúc thì ngửa đầu cười lớn:

- Ha ha ha!!!

Sáng khoái cười một hồi, hắn hỏi Tạ Uyên:

- Có rượu?

- Có.

Tạ Uyên vươn tay, nắm một chai rượu ở trên kệ. Hắn đặt rượu lên bàn, đến chạn gỗ ở gần đó, cầm xuống hai chén uống rượu, đem đến, rồi rót mỗi người một chén.

Nam tử áo đỏ có vẻ rất hài lòng, hắn nhìn Tạ Uyên nói:

- Uống một ly với ta.

- Mời.

Mỗi người một ly, ngửa đầu uống cạn. Nam tử áo đỏ dằn ly xuống bàn, ha ha cười lớn, nhìn Tạ Uyên:

- Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta hội nhớ kỹ ngươi.

Nói xong hắn cầm lấy giấy bút, từng chữ từng chữ viết xuống công pháp của mình, sau đó cầm lấy tình nhân cổ, tiêu sái rời đi.

Không biết là ai làm sao nhớ kỹ? Tạ Uyên trong lòng phun một câu cổ nhân nói chuyện thật khó hiểu, ngoài mặt vẫn vẻ thảo hỉ, tiễn nam tử áo đỏ đi rồi.

- Hoan nghênh quang lâm, hẹn gặp lại.

Tạ Uyên dọn dẹp ly rượu, lau dọn bàn ghế. Nghĩ đến khách nhân tính tình hỉ nộ khó dò, trở mặt như lật giấy, hắn đưa ra kết luận, khách nhân đây là nghĩ nhiều. Bản công pháp ở trên bàn đã bị cửa hàng thu lấy, trưng bày lên trên kệ. Tạ Uyên dùng tiền mua lại một bản sao từ cửa hàng, bổ sung vào bộ sưu tập của mình.

Ngồi quản cửa hàng cho đến trưa, Tạ Uyên treo bảng tạm ngừng kinh doanh, đến trên kệ cầm hai phần mỹ thực, xách theo bản công pháp đem về phòng. Vừa đi vào trong viện, Tạ Uyên đã thấy trời mưa.

Cửa hàng nằm ở nơi giao thoa thời không, không có ngày đêm, không thấy tinh hà, cho nên theo lý, ở ngoài sân ngước mặt nhìn trời chỉ thấy một mảnh đen tối bất tận. Tạ Uyên không thích đêm tối vĩnh viễn, hắn yêu cầu cửa hàng cho hắn một loại thời tiết có bốn mùa luân phiên, tốt nhất cảnh sắc xinh đẹp một chút. Cho nên ở ngoài sân có thể ngắm sao, có thể nhìn lá đỏ rơi, cũng sẽ tùy ngày tháng mà gặp mưa, thấy tuyết, ngắm cầu vồng.

Hôm nay vừa lúc trúng ngày trời mưa. Tạ Uyên đi theo hành lang vòng về phòng mình, đã thấy giữa sân có một thân ảnh đang quỳ thẳng.

Tạ Uyên không nhịn được chửi thầm một tiếng, cầm dù bước ra che cho thân ảnh kia. Nhìn áo quần hài tử đã ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, hắn thực không kiên nhẫn:

- Quỳ ở đây làm gì?

Hài tử lúc này mới động thân mình, quy củ hướng Tạ Uyên dập đầu thưa:

- Cha, Tư nhi cho cha thỉnh an.

Thỉnh cái an còn phải quỳ chờ? Tạ Uyên không biết phải nói gì cho tốt.

- Đã trưa, thỉnh an cái gì?

Hài tử vẫn lộ vẻ hoảng hốt, nhưng ít nhất đã có tinh thần, lại dập đầu thưa chuyện:

- Tư nhi sáng sớm thất nghi, thỉnh cha trách phạt.

Tạ Uyên nghe xong, hắn lại nhìn trời.

Trời hôm nay vẫn là thật đẹp, thuần một màu xám, xám không tỳ vết.

Sau một lúc, hắn trong lòng tự nhủ một câu, chỉ là sắm cái vai, hắn cũng không ăn mệt. Hắn sắm không được vai độc ác bất nhân thích ngược đãi hài tử, nhưng vai phụ thân nghiêm túc đứng đắn cái gì, tính cách của hắn thực khô khan, ghét dính người ghét bướng bỉnh ghét hài tử phiền toái, hẳn là sắm vai được đi.

Hạ quyết tâm xong, khí tràng liền thay đổi.

- Ngươi tên gì?

Ít nhất cũng phải biết tên, không thể cứ ngươi ngươi mãi được.

Hài tử nghe hỏi, mím môi, cân nhắc một lúc, mới do dự nói:

- Hài nhi gọi Mạc Tư.

Mạc Tư, không cần nhớ, này là ai đặt a? Tạ Uyên lại âm thầm trách cứ đôi cha mẹ không rõ mặt kia một hồi, hắn lại bình tĩnh lạnh nhạt hỏi tiếp:

- Năm nay bao nhiêu?

- Thưa, năm nay Tư nhi mười tuổi.

- Vào trong nhà đi.

- Phụ vương, Tư nhi dơ bẩn, sẽ làm bẩn chỗ của ngài.

- ...Bẩn thì đi tắm, tắm xong vào nhà.

- Vâng.

Tạ Uyên còn định cầm dù đưa hài tử đến phòng tắm, đã thấy Mạc Tư đội mưa tập tễnh bước đi. Tạ Uyên có chút bất đắc dĩ, đi vào trong nhà, giũ đi nước mưa, cởi ra giày dép, cầm hai phần lương thực vào bếp hâm nóng dọn ra bàn, cất công pháp lên kệ, sau đó ngồi chờ.

Chờ một lúc, Mạc Tư đến rồi. Tạ Uyên còn chưa kịp nói gì, Mạc Tư đã quỳ xuống, đầu gối va vào nền gỗ phát ra tiếng vang, Tạ Uyên cũng có cảm giác răng đau.

Mạc Tư quy quy củ củ dập đầu một cái:

- Tư nhi tạ cha ban ân.

Tạ Uyên nghe xong không hiểu gì, hắn chỉ có thể tiếp tục giả vờ sâu không lường được, mệnh lệnh:

- ... Đứng lên nói chuyện.

- Tạ cha.

Nghe một hồi vẫn có điểm không đúng chỗ nào. Tạ Uyên có cảm giác Mạc Tư muốn nói là tạ phụ vương, nhưng bị hắn cấm khẩu, cho nên mới sửa xưng hô. Nghe nửa quy củ nửa thân mật, chẳng ra cái gì cả.

Hắn sờ sờ mũi, che giấu xấu hổ, chỉ cái ghế:

- Ngồi xuống, ăn đi.

Mạc Tư rón rén lại gần, thật cẩn thận quan sát Tạ Uyên, không thấy cha nói gì, hắn mới trèo lên ghế, ngồi ngay ngắn, lấy bát đũa, từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn. Ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cha, sau một lúc khẳng định ăn sẽ không bị đánh, hắn mới dám thả ra tâm.

Tạ Uyên không quan tâm nhiều như vậy. Hắn chỉ cần biết hài tử ăn được ngủ được, không lại tự ngược, vậy là có tiến bộ. Hắn dùng bữa xong sớm, vừa định ném bát đũa đi ngủ trưa, đã thấy Mạc Tư buông đũa, trèo xuống ghế đứng, chỉ chờ hắn đứng lên, Mạc Tư liền quỳ lễ.

- ...Ăn no?

Mạc Tư không dám nói là no, nhưng hắn sợ cha nổi giận, nên dối lòng gật đầu:

- Tư nhi đã no.

Tạ Uyên thấy được hài tử do dự một lát, nghĩ rằng hài tử chưa no, hắn thoải mái mệnh lệnh:

- Nếu chưa no thì ăn cho no, xong dọn dẹp bát đũa.

Hắn nói xong, phát hiện Mạc Tư có trong nháy mắt sáng ngời, thực ngoan ngoãn nghe lời trèo lên ghế ngồi ăn, sau đó dọn thật sạch bát đũa bàn ghế, lẳng lặng rút đi, một chút âm thanh cũng không lưu lại.

Nhìn qua hài tử gia giáo có vẻ rất nghiêm, lại rất sợ "phụ vương", Tạ Uyên nghĩ, ngay lập tức bãi bỏ hết quy củ có thể khiến cho người bị sốc, hắn cần từ từ, chậm rãi tới.

Ngủ một giấc thần thanh khí sảng, Tạ Uyên tỉnh dậy, ra ngoài sân đã thấy Mạc Tư cầm chổi quét một vòng sân. Lúc này thời tiết đang là cuối mùa xuân, cây hoa đào ở góc vườn đã qua mùa hoa nở, cánh hoa rơi đầy đất. Mạc Tư có lẽ lại từ cửa hàng cầm ra được một cây chổi, thực chăm chú quét sân, độ siêng năng chăm chú còn hơn cả Tạ Uyên lúc hắn còn nhỏ xíu.

Vẫn có cái cảm giác đang ngược đãi hài tử như thế nào phá? Tạ Uyên đứng nhìn một lúc, hắn xoay trở vào phòng, cầm ra bản công pháp mà vị nam tử áo đỏ kia để lại, lại gần chỗ Mạc Tư, đưa cho hài tử:

- Châm của ngươi ngoại trừ có thể tự chích còn có thể làm gì sao? Hảo hảo mà nhìn đi.

Nam tử áo đỏ để lại một bộ công pháp sử dụng kim châm, Tạ Uyên có đọc qua, hắn tuy không hiểu nhưng có cảm giác thực lợi hại. Hắn thấy hài tử siêng năng chăm sóc nhà cửa, hẳn là thời gian rảnh rất nhiều. Rảnh rỗi sinh nông nổi, cho nên muốn ngăn cản hài tử nghĩ lung tung, giao cho hài tử cái gì đó làm đi.

Tạ Uyên xoay lưng, không thấy được Mạc Tư đứng ở nơi đó phát ngốc một hồi lâu, sau đó là bưng lấy công pháp, cười một hồi mà không tự biết.

************************

Mạc Tư không nhớ rõ lắm phụ vương là cái dạng gì.

Hầu hết thời gian, hắn đều cúi đầu, nếu có nhìn cũng chỉ là thoáng qua. Hắn trí nhớ cường, nhớ được khuôn mặt, nhưng hắn vài lần nhìn thật kỹ, phụ vương lúc này rõ ràng vẫn là phụ vương nha? Tính cách lại thay đổi quá nhiều. Hơn nữa nơi này thật vắng vẻ, có cảm giác có cái gì là lạ. Hắn nhớ được phủ đệ đông người, người hầu có không ít, còn có mấy anh chị em bị mẹ hắn làm tàn tật kia cũng ở trong phủ, tìm cách khi dễ ngược đãi hắn.

Nơi này lại không hề có những con người đó.

Chắc chắn là đang mơ đi, cho nên người hắn không nghĩ gặp, liền không phải gặp.

Hắn chỉ cần phụ vương thương hắn là đủ rồi.

Hắn lặng lẽ cười, hắn thực thích, thực thích phụ vương.

Cho dù là mơ, hắn cũng không nghĩ tỉnh. Xem như hắn bị thương nặng quá, ngất đi vài tháng, mơ một giấc mơ vài tháng, cũng là tốt đi.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net