Chap 5: Huyết quang hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Huyết quang hiện.

------------1---------

Vào đêm, trăng lơ lửng trên bầu trời, phát ra thứ ánh sáng êm dịu.

Tối nay Danh Kiếm sơn trang không có vẻ yên tĩnh trước đây, đâu đâu cũng thấy canh phòng nghiêm ngặt.

Đại điện Danh Kiếm sơn trang, trên nóc Tiêu Vân điện, Vũ Hàn một thân bạch y trắng như tuyết, mặt nạ che mất dung nhan, tóc khẽ bay theo gió, tay nắm chặt trường kiếm, ánh mắt sắc bén vô cùng. Đây là Vũ Hàn, đây là Nguyên Phương, cho dù ban nãy kiệt sức, nhưng vẫn không quên đã đáp ứng lời hứa với lâu chủ, bảo vệ cho Võ Lâm đại hội lần này.

Đã qua canh năm, tuy rằng Vũ Hàn đã an trí thật tốt mọi việc của sơn trang, nhưng Mộng Dao vẫn chưa luyện thành giải dược, mọi người vẫn hôn mê, những người ban nãy chỉ hơi váng đầu giờ cũng đã trong tình trạng hôn mê như thế.

"Ôi chao, vị thánh sứ kia!" Địch Nhân Kiệt cắt ngang không khí yên tĩnh đến quỷ dị, bước vài bước, chân phải dùng sức đã nhảy vọt lên nóc nhà, vững vàng đứng tren nóc Tiêu Vân điện.

"Ngươi đến đây làm gì?" Vũ Hàn rõ là biết người ta tới có thiện ý, nhưng mà hắn, chính là không cần.

"A! Ta nghĩ chúng ta nên giới thiệu bản thân đi!" Địch Nhân Kiệt không thèm để tâm đến thái độ hờ hững lạnh băng của Vũ Hàn, trái lại có chút cảm giác từng quen thuộc: "Tại hạ, Địch Nhân Kiệt, tự Hoài Anh."

Vũ Hàn cũng không có ý định đáp trả Địch Nhân Kiệt, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Ta biết..." dựa vào tính cách Địch Nhân Kiệt, càng như thế này, hắn càng muốn tìm cách trêu đùa chọc giận đối phương.

"Câm miệng!" Vũ Hàn bỗng dưng đứng lên, toàn thân toát ra tia sát khí.

Địch Nhân Kiệt cũng không phải hạng người hời hợt, thu lại nụ cười cợt nhả trên môi, nắm chặt thanh đao Kỳ Lân trong tay.

Trong không trung xuất hiện một bóng trắng, nhanh như lưu tinh* (sao băng)

Địch Nhân Kiệt cảm nhận được thân ảnh kia, võ công vô cùng cười đại, đã nửa đêm, người tới làm khách căn bản không có khả năng, thế nhưng, khí thế cường đại thế này sợ là vị Thính Vũ Lâu thánh sứ này phải tốn không ít sức lực, tối nay, đánh một trận là chuyện không thể tránh được rồi.

----------2---------

Ngay khi bạch y nhân tới, Địch Nhân Kiệt lại cảm thấy sát khí trên người Vũ Hàn giảm đi, đang muốn hỏi thì đã nghe thấy Vũ Hàn nói:

"Chủ thượng!" Vũ Hàn hơi nghiêng đầu, lại nói với giọng có chút châm chọc: "Vừa rồi ngồi trên đài cao thấy người, là nhịn không được sao?"

Chủ thượng, Địch Nhân Kiệt trong lòng đầy hồi hộp, đây là Thính Vũ Lâu – Lâu chủ, thế nhưng ngữ khí của Vũ Hàn tựa rằng không giống với thuộc hạ với với chủ nhân.

"Hàn, ở bên ngoài sao lại cố ý gọi chủ thượng?" cũng là dùng giọng nói xen lẫn chút châm chọc, người đang đứng trước mặt, sau lớp mặt nạ, không ai khác chính là Vũ Lâu lâu chủ - Mộ Dung Giác.

Ồ, thì ra bên trong xưng thuộc hạ - chủ thượng, bên ngoài là bằng hữu. Địch Nhân Kiệt trong lòng thầm nhủ, nhưng mà hai người này nói chuyện đem lại cảm giác thật đặc biệt.

Vũ Hàn chưa trả lời, chỉ là với ánh mắt thăm dò nhìn Mộ Dung Giác, mang theo chút suy ngẫm.

Bị người khác dùng ánh mắt này nhìn, Mộ Dung Giác hiển nhiên không tự nhiên nói: "Nếu đã biết mục đích của ta, còn muốn vòng vo ư?"

"Người đã biết, cần gì phải hỏi ta?" Vũ Hàn làm vẻ như người ngồi xem kịch, cư nhiên ngồi xuống, rồi khôi phục ngay dáng vẻ ban đầu.

"Ha ha ha" nụ cười đầy sảng khoái của người lâu ngày không gặp, còn có nụ cười mỉm như có như không có Vũ Hàn, rồi có một người không hiểu chuyện gì Địch Nhân Kiệt.

Quả nhiên người trong giang hồ, thâm sâu khó lường, xem ra sau khi Mộng Dao luyện được thuốc giải phải mau chóng rời đi, bằng không, dính chân vào hố bùn này sẽ khó mà bước lên được. Địch Nhân Kiệt trong lòng thầm tính toán.

"Lo lắng bản thân dính vào rắc rối, vị cô nương kia sau khi chế được thuốc giải, lập tức rời đi." Vũ Hàn bất ngờ nói, đưa mắt liếc nhìn Địch Nhân Kiệt, không biết vì cái gì, cảm giác giống như từng quen biết, hơn nữa, những điều hắn nói thật giống như những điều Địch Nhân Kiệt đã nghĩ.

Địch Nhân Kiệt có chút kinh hãi, người này lại có thể hiểu hắn đã nghĩ gì, thực không đơn giản. Địch Nhân Kiệt khẽ gật đầu, dùng ánh mắt ý nói: "Đa tạ đã nhắc nhỏ" rồi mau chóng rời đi.

Vũ Hàn gỡ chiếc mặt nạ xuống, sắc mặt uể oải, khóe miệng khẽ nhếch lên, làm như tự giễu mình, một người chưa từng có quá khứ, chỉ có thể dùng lãnh khí để lấp đi khoản trống trong lòng, nhưng trong nháy mắt lại bắt gặp những con người đem lại một chút gần gũi, thật là buồn cười, khẽ dưa tay sờ mặt mình, sở dĩ mang theo một chiếc mặt nạ, sợ rằng trên đời này, những người thấy được khuôn mặt của hắn đều muốn giết hắn, vậy nên mang theo mặt nạ bên mình.

----------3-----------

"Hoài Anh, huynh đi đâu vậy?" Uyển Thanh phát hiện Địch Nhân Kiệt đi ra ngoài, vẫn đứng chờ hắn ở cửa, trong giọng nói lúc này đầy vẻ lo lắng.

"Yên tâm, ta chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi!" Địch Nhân Kiệt cười nói.

"Huynh có thấy sơn trnag này rất quỷ dị không?" tuy rằng Địch Nhân Kiệt có vẻ cợt nhả, nhưng cô nhận thấy trong lòng nói của hắn có một tia khác thường, biết là hắn cũng đang lo lắng, bản thân tự đoán bừa, chẳng thà nói cho hắn ý nghĩ của mình, như vậy chung quy vẫn tốt hơn một người nghĩ.

"Ừ!" Địch Nhân Kiệt lại cười cười, gật đầu, "Chỉ đợi Mộng Dao luyện xong thuốc giải, chúng ta sẽ lập tức rời đi!"

"Thiếu gia, thiếu gia!" Nhị Bảo kích động chạy từ trong phòng chế thuốc ra.

"Được rồi?" Địch Nhân Kiệt có chút giật mình, cuối cùng cũng đến lúc rời khỏi nơi thị phi này rồi!

"Không có!" Nhị Bảo cúi đầu nói.

"Không có?" Địch Nhân Kiệt lông mi nhíu lại, cảm thấy có chút khó chịu, cảm thấy khó chịu: "Không có mà ngươi vui vẻ cái gì?"

"Chờ một chút, thiếu gia!" Nhị Bảo phân bua, lúc nào cũng nói không rõ ý: "Tiểu thư nói nửa canh giờ nữa sẽ được!"

"Ngươi nói hết tất cả trong một câu thì sẽ chết ư?" Lần này đá, Nhị Bảo không có may mắn tránh được, Địch Nhân Kiệt đá Nhị Bảo không một chút thương tình, rồi quay sang Uyển Thanh thay đổi thành thái độ ôn nhi: "Uyển Thanh, chúng ta vào đi!"

Uyển Thanh mỉm cười theo Địch Nhân Kiệt vào phòng, cánh cửa khép lại, bỏ Nhị Bảo một mình bên ngoài.

Nơi chế thuốc cách Tiêu Vân điện không xa, một màn vừa rồi bị Vũ Hàn nhìn thấy, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh trong một trấn nhỏ, hắn đuổi theo một nam nhân, hắn cười đùa trốn sau lưng một cô nương, bên cạnh lại có một cô nương khác, những hình ảnh mờ, không thấy rõ mặt bọn họ. Trái tim lại cảm thấy đau, tựa như bị từng nhát đao rạch vào, hơi thở dồn dập đứt quãng, hai tay hắn nắm chặt, các khớp xương tay dường như bị ép gãy rời. Bình tĩnh, Vũ Hàn chỉ có thể nói ra hai từ này, những điều khác đều không nói nổi.

Cố gắng trấn tĩnh, cảm thấy trong lòng bình ổn trở lại, thì có tiếng hô lớn: "Người đâu, bắt thích khách!"

Không một giây suy nghĩ, chân khẽ điểm, dùng khinh công bay vọt đi.

------------4------------

Đáng tiếc, chính là chậm một chút, thích khách đã không thấy tăm hơi đâu, chỉ còn lại âm thanh ồn ào của thủ vệ hô bắt thích khách.

"Tình huồng lúc đó?" Vũ Hàn dùng ánh mắt sắc bén đảo quanh một lượt rồi hỏi.

"Thuộc hạ... lúc đó... thuộc hạ" có người tựa như chột dạ, lời nói không mạch lạc, còn ngắt quãng,

Kiếm tút ra khỏi vỏ, chia ra trước ngực kẻ đó, vận nổi lực đẩy kẻ đó ra phía hành lang, ánh mắt sắc bén, hàn khí tỏa ra khắp cơ thể: "Ngươi đừng nói với ta lúc đó ngươi ngủ quên!"

"Đúng... là... xin lỗi... thuộc hạ" tuy là thủ vệ của Danh Kiếm sơn trang, trải qua vô cùng những huấn luyện kinh người, nhưng lúc này như là thiên địa chuyển dời, hô hấp khó khăn. Vốn tưởng rằng mình sẽ chết, ai dè mũi kiếm chỉ điểm đến mà không đâm tiếp.

Cùng với người thế này nói thêm lời cũng là vô ích, Vũ Hàn biết rõ ràng người trong phòng chắc là đã lành ít dữ nhiều, không nên lãng phí thời gian nữa.

Khẽ gọi cửa, trong phòng yễn tĩnh không một tiếng đáp lời, Vũ Hàn gọi thêm lần nữa cũng không có gì thay đổi, tiếp theo dùng một chưởng, cánh cửa khóa trái bật tung.

Trong phòng, khói trăng bủa vây, không thấy rõ bất kỳ thứ gì, Vũ Hàn lập tức ngưng thở, ngưng tụ nội lực phòng ngừa vạn nhất. Nhưng kỳ quái chính là đồ vật trong phòng vẫn rất ngăn nắp, không hề có dấu hiệu đánh nhau, người trong phòng cũng không thấy đâu nữa. Vũ Hàn trong lòng hoài nghi, nếu như hắn nhớ không lầm thì chưởng môn phái Hoa Sơn được an bài trong phòng này, ông ấy trúng độc cũng không nhẹ, sao có thể tự dưng không thấy đâu nữa.

Bên trong khói trắng vẫn bao trùm, không thích hợp ở lâu, Vũ Hàn kiểm tra qua một chút rồi ra ngoài nói: "Từ nay về sau, không cho bất cứ ai ra vào Danh Kiếm sơn trang."

"Cái này ..." Phong tỏa Danh Kiếm sơn trang cũng không phải việc khó, chỉ là chưa có mệnh lệnh của Lãnh Dương Thanh, bọn họ không dám hành động.

"Là Lãnh minh chủ nói!" Vũ Hàn nói xong lập tức phi thân, trở lại trên đỉnh Tiêu Vân điện như trước.

"Mau đi thôi, Lãnh minh chủ từng nói phải nghe lời vị thánh sứ này!" Thám thuộc hạ rục rịch kéo nhau đi hành động.

Trên đỉnh Tiêu Vân điện, Vũ Hàn tự hỏi vừa rồi rốt cuộc xảy ra nhưng chuyện gì, lại bỗng chốc nghe thấy tiếng nữ nhân hét chói tai, Vũ Hàn tức thì đứng dậy.

Là cô ta! Vũ Hàn không biết xảy ra chuyện gì, nghe được tiếng kêu của cô gái này, tâm hắn hoảng loạn, lại một hồi đau đớn kéo về.

Dưới chân không có do dự như trong nội tâm hắn, đã theo hướng có tiếng la phi người đến.

----------5---------

Chuyện là Mộng Dao đã chế được dược rồi, để sớm rời đi, bọn họ phân công nhau đem thuốc tới các phòng, Mộng Dao vừa đi tới hoa viên, lại thâu vào trong mắt một màn máu tanh khủng khiếp.

Thủ cấp của người bị chém xuống, chính là dùng tóc treo lên hòn núi giả trong hoa viên, tứ chi bị cắt rời, xếp thành trái phải hai bên, chỉ là không có thân người. Đá cuội trên đất nhuộm màu máu, ánh trăng tản mác, làm như nơi này chính là địa ngục trần gian.

Mộng Dao thân thể mềm nhũn ngã ra trên nền đất, dược hoàn vung vãi khắp nơi, viền mắt của cô đã đẫm nước, đôi mắt mất đi vẻ linh hoạt vốn có, giờ thành ngây dại.

Vũ Hàn vừa chạy tới, cũng là bắt gặp một màn này, người ở trong phòng giờ chỉ còn là một cái thủ cấp, nhưng mà nữ tử kia, chính là sự đau lòng. Hắn tiếc lại, quỳ gối xuống, lòng không kiềm chế được muốn ôm cô thật chặt, nhưng cuối cùng hắn cũng không có làm, chỉ vươn tay, nắm lấy bàn tay Mộng Dao, nhẹ giọng hỏi: "Không có sao chứ?"

Mộng Dao đang hoảng loạn, lại có một âm thanh êm dịu bên tai, khoảnh khắc Vũ Hàn chạm vào tay cô, không tự chủ được, cô co người vào trong lồng ngực hắn, tay vòng ôm cổ hắn, lẩm bẩm gọi: "Nguyên Phương, Nguyên Phương..."

Vũ Hàn không có nhẫn tâm lại đẩy Mộng Dao ra, chỉ là giờ khắc này, bỗng cảm thấy ấm áp từ thân thể mềm mại của cô gái này, cho dù chỉ là một chút.

Mộng Dao dụi đầu vào mặt hắn, chạm vào chiếc mặt nạ, cô ngửng đầu lên: "Nguyên Phương, huynh vì sao phải đeo mặt nạ!" Vừa nói vừa hành động, cô đem mặt nạ của hắn gỡ xuống.

Vũ Hàn chính là ghét nhất việc người khác nhìn thấy dung mạo hắn, chính vì thế nên lũng nào cũng né tránh người khác. Nhưng lúc này đây, không rõ vì sao hắn lại để yên cho Mộng Dao gỡ mặt nạ xuống, hắn cảm nhận được, đối với yêu cầu và những việc nữ tử này muốn làm, căn bản không có cách nào không thực hiện, có lẽ ký ức về cô gái này thực sự tồn tại... hoặc là hắn từng yêu một người con gái giống như thế này.

Giờ khắc tháo mặt nạ hắn xuống, Mộng Dao hoàn toàn tỉnh táo, khuôn mặt kia, thanh tú nhưng mang tia lạnh giá, ánh mắt sáng, sống mũi thẳng, đây là Nguyên Phương, đây là Nguyên Phương ngày đêm cô tưởng nhớ, đây là Nguyên Phương khiến cô kiên định phải sống không thể rời bỏ thế giới này, trong giấc mộng bao đêm, gương mặt kia nguyên vẹn hiện về trong cô, nước mắt lại nơi, cô nấc lên:

"Nguyên... Nguyên Phương, huynh... huynh cuối cùng cũng về rồi!" Trong giọng nói là sự mừng rõ đến hoan hỉ.

------------6-----------

"Ta..." Vũ Hàn đang muốn mở miệng, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng động, hắn lấy lại chiếc mặt nạ trong tay Mộng Dao, nhanh chóng đeo lên, ngữ khí lại trở nên lạnh lùng, đứng dậy buông cô ra nói: "Cô nương nhận nhầm người rồi!"

"Ta..." Mộng Dao lắc đầu, tuy rằng không biết vì sao hắn đột nhiên lại thay đổi khí chất, băng lãnh thay thế cho ôn nhu, thế nhưng cô không thể nhìn lầm, khong thể nhận lầm được. Vừa định nói gì, phía sau lưng có một đòn giáng xuống, cô liền hôn mê bất tỉnh.

Chớp mắt, Vũ Hàn đã ra tay, ám khí giấu trong ống tay áo, hướng tới phía đả thương Mộng Dao ném tới, thế nhưng kỳ quái chính là tựa hồ như không có người ở đó, mà tay kia vừa vặn đỡ được Mộng Dao đang vô lực té xỉu.

Rốt cuộc là lâu bao nhiêu, ngay cả Vũ Hàn cũng không rõ ràng lắm, chính là đã bao lâu rồi không cảm nhận được tư vị của sự sợ hãi, mà lúc này nếu kẻ kia thực sự muốn lấy tính mạng của cô, có lẽ hắn cũng không kịp cứu cô được.

"Mộng Dao, Mộng Dao!" Địch Nhân Kiệt ở xa nghe thấy tiếng hét của Mộng Dao, dọc đường chạy như điên, vừa đến thấy màn máu me kia, mà Mộng Dao thì đã ngất xỉu, chân không dừng, hắn bước tới đoạt lấy Mộng Dao từ trong tay Vũ Hàn, đem cô ôm chặt vào lòng mình: "Mộng Dao, muội đừng làm ta sợ... Mộng Dao!"

"Chỉ là hôn mê!" Vũ Hàn qua hồi hoảng sợ, đứng dậy cầm kiếm, tiến về phía bụi cỏ nơi ám khí bay ra, giữa bụi có có một cái hố lõm xuống, rõ ràng vừa rồi đã có người núp ở đây, nhưng nghi hoặc rõ vừa rồi có tiếng chân người chạy tới, nhưng trong bụi cỏ không có dị dạng gì, thậm chí đến cả hắn xuất thủ cũng không kịp, đây rốt cuộc là nhân vật gì.

Lúc này, Uyển Thanh cùng Nhị Bảo cũng chạy tới nơi, Địch Nhân Kiệt đem Mộng Dao giao cho bọn họ. Hắn theo thói quen tay sờ tai, suy nghĩ rồi nói: "Không có khả năng!"

"Cái gì không có khả năng?" Uyển Thanh thấy Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm, đem Mộng Dao giao cho Nhị Bảo rồi tiến lên hỏi.

"Ta nói là một người còn sống mà bị giết thì cũng không có khả năng hiện trường có nhiều máu như vậy!"

"Ý của huynh là còn có người khác bị giết nữa ư?" Uyển Thanh nhìn bốn phía, sắc trời tối như mực căn bản là không thấy được gì bất thường.

"Ta không dám xác định!" Nói xong liền xoay người về phía Vũ Hàn: "Xin hỏi thánh sứ có phát hiện gì không?"

"Các người thấy gì thì ta cũng thấy y như thế, chỉ là vừa rồi có người đánh lén!" Nói chưa xong Vũ Hàn tiến đến trước mặt Địch Nhân Kiệt: "Thần thám Địch Nhân Kiệt, ta nghĩ việc này không làm khó được ngươi!". Lúc gặp ở khách điếm, Vũ Hàn cảm thấy người này không đơn giản nên đã điều tra lai lịch của hắn.

"Đương nhiên vẫn phải cần thánh sứ trợ giúp!" Địch Nhân Kiệt vốn là cảm thấy việc đáng làm là phải làm, huống chi án tử này hết sức kỳ lạ, mà hắn là người vô cùng tò mò!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net