Chương 4: Phong sạ khởi (Gió mới nổi lên)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Phong sạ khởi (gió mới nổi lên)

____________1___________

Võ Lâm đại hội chính thức bắt đầu, nhưng lần này có sửa một chút luật đấu, trận đầu không phải là khoa tay múa chân tỷ võ mà là chỉ định bộ phận để phá giải.

"Ngày hôm nay tỷ thí, yêu cầu các vị trong thời gian nửa nén hương phá giải được cơ quan trong ngăn tủ để lấy ra thẻ bài tham dự của mình!" Tương Thanh đơn giản miêu tả lại phần thi, sau đó 31 ngăn tủ được đưa lên, tên của 30 vị anh hùng tham gia cũng được xướng đọc.

Cứ như vậy, võ lâm vòng 1 bắt đầu. Trên đài cao, có ba người mang theo mặt nạ, tuy mọi người không nhìn thấy được gương mặt của bọn họ, nhưng khóe miệng bọn họ đều cong lên, chỉ có điều tâm tình mỗi người một khác.

Tử Tâm vốn cũng là một tiểu cô nương còn nhỏ, chưa từng đến chỗ náo nhiệt như thế này, coi bọn họ phá giải cơ quan, tâm tình cũng rất khá, vui vẻ ngồi xem trò.

Tử Đồng nhìn muội muội vui vẻ, không cần mở miệng cũng biết được suy nghĩ của đối phương, cũng hiểu ý mà cười theo.

Còn Vũ Hàn thì không hiểu sao hai người bọn họ cười, không lẽ bọn họ cũng nhìn thấy vị cô nương hôm qua gặp mặt ở khách trọ? Ánh mắt di dời không muốn nhìn cô gái đó nhưng lại vô thức nhìn lại, nữ tử kia thực quá mức trẻ con.

Dười đài, mỗi người xem một cảm xúc. Địch Nhân Kiệt cảm thấy thú vị, Uyển Thanh thấy thờ ơ, Nhị Bảo thấy nhàm chán mà Mộng Dao lại thấy tò mò, kiễng kiễng chân để nhìn.

-----------------2-------------------

Thi đấu trên đài, các vị anh hùng hào kiệt thực lực lại không đồng đều, người là võ lâm anh tài rất có năng lực, kẻ lại là vô danh tiểu tốt không biết trời cao đất dày.

Mọi người tham gia đều đang toàn tâm toàn ý tranh thủ từng chút thời gian để phá giải cơ quan, có một vị ăn mặc sang trọng, thoạt nhìn thì chính là trung niên anh hùng tiền bối.

Hắn thấy ánh mắt của hầu hết mọi người đều nhìn về phía vị thiếu niên anh tuấn đứng thứ tư, đối với vị thiếu niên này có rất nhiều để tâm, hắn cũng nhìn theo hướng đó, thực sự là không ôm quá nhiều hy vọng nhưng lại rất quan tâm.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, trong tay áo động tác vô cùng nhanh, căn bản người khác không thể phát hiện được hành động này. Ngón út dùng lực bắn ra một viên giống như là dược hoàn, lại giống như hạt minh châu, không rõ mục đích gì.

Kỳ thực đây chính là hạt trân châu, có tên Băng Lạc, trong chốn giang hồ này chỉ có hai viên, người trong thiên hạ đều mơ ước có được, bởi vì chỉ cần một hạt này, cũng là có thể phá giải được mọi cơ quan trong thiên hạ.

Hạt trân châu này lại cực kỳ nhỏ, chỉ cần nó chạm vào bất cứ cơ quan nào, cơ quan đó sẽ bị đóng băng mà không ai hay biết, trong phút chốc sẽ phá giải được.

Giữa lúc hắn đang ra tay bắn viên Băng Lạc thì có người đã dùng hành động để nói cho hắn biết, hắn đã sai rồi.

Trong thời khắc ngắn như tia chớp ấy, ngoài mặt tuy thờ ơ, nhưng tai của Diệp Vũ Hàn rất nhạy, người khác có thể không chú ý, nhưng có một người lại rất rõ ràng. Hắn đã không thể ngờ tới.

Đó chính là Vũ Hàn, một con người tuy đã sửa tên, sửa ký ức, nhưng tính tình lại vẫn cứ là của Vương Nguyên Phương, một việc, chỉ cần giao cho hắn, cho dù không thích, hắn cũng nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm.

-----------3----------

Thân bạch y như quỷ dị, phiêu dật vô thường, trước tất cả mọi người, hướng về phía người trung niên kia, mà viên Băng Lạc của hắn, không hiểu sao lúc này lại nằm trong tay Vũ Hàn.

Một trận đó làm mọi người mơ hồ, lúc lúc mới hồi phục. Vũ Hàn nói:

" Muốn dùng Băng Lạc sao!" Vũ Hàn cười lạnh, vận nội lực xuống tay, thoáng chốc viên Băng Lạc nát thành tro, theo gió mà bay tán loạn "Cũng không nhìn xem đây là nơi nào sao, mau lui xuống đi!"

Người trung niên tái mặt sợ hãi, vốn là muốn mắng chửi tức thì, nhưng không hiểu sao miệng không mở nổi, đành lẳng lặng rời khỏi.

Vũ Hàn cũng không giải thích, đảo mắt một cái liền quay trở lại chỗ ngồi, tựa như vừa rồi chẳng hề xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.

Tất cả mọi người vừa rồi chứng kiến đều cảm thấy lạnh sống lưng trước võ công của Vũ Hàn. Người của Thính Vũ Lâu võ công đều xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu như bọn họ muốn khống chế võ lâm, thực cũng là điều quá dễ dàng.

"Ây, ây, ây..." Mộng Dao không ngừng đập vào vai Địch Nhân Kiệt "Tiểu hổ, tiểu hổ"

"Đừng có đập, sớm muộn cũng bị muội đập chết" Hắn lườm lườm cô rồi nói: "ta có lỗ tai có thể nghe thấy, ta không có điếc, ta có mắt có thể nhìn thấy, ta không có mù, nam nhân này quả thực võ công cao cường!"

"Thế nhưng Băng Lạc kia quý giá thế nào, thật là đáng tiếc!" Sư phụ Mộng Dao đã từng kể cho cô nghe về chuyện của Băng Lạc, "người kia võ công thực cao cường, nhưng mà, đúng là..."

"Đó là Thính Vũ Lâu thánh sứ!" Một vị lão nhân gia đứng bên cạnh không nhịn được nói chen vào: "Thính Vũ Lâu này có thể xem như là ngôi sao sáng trong võ lâm khiến mọi người đều phải ngưỡng vọng"

Dưới đài mọi người bàn tán, trên đài cũng xảy ra sự cố.

Trên đài không hiểu sao có 29 người đã ngã xuống, trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu gì khác lạ, đệ tử các phái trên đài cũng ngã quỵ, các vị trưởng môn mặt mũi xanh xao.

Tình trạng trên đài đã cực kỳ nguy cấp, kể cả Độ Khổ cùng Lãnh Dương Thanh bên thái dương mồ hôi đã lấm tấm, bàn tay đã dùng sức vịn chặt vào thành ghế. Tưởng Thanh cũng trong tình trạng tương tự. Tử Đồng cùng Tử Tâm tuy là nũ nhân, võ công hơn người, nhưng hiện tại thân thể hơi run run.

Mà Vũ Hàn chẳng rõ vì sao, không hề thay đổi sắc mặt.

-------------4------------

"Ây, ây, ây..." Mộng Dao lần thứ hai lại không ngừng đập vào vai Địch Nhân Kiệt "Tiểu hổ, tiểu hổ"

Địch Nhân Kiệt tức giận lách ra phía sau Uyển Thanh nói: "Ta không mù, ta thấy được!"

"Hẳn là trúng độc!" Uyển Thanh không nhìn hai huynh muội kia đùa giỡn mà như có như không nói ra câu đó.

Uyển Thanh lời nói còn chưa dứt, không ngờ thính lực của Vũ Hàn lại kinh người đến thế, ngay lập tức hướng về phía bọn họ nói: "Cô nương nếu đã nhìn ra như thế, hẳn có biện pháp giúp đỡ, xin nhờ cô nương đại giá lên đài!"

Vũ Hàn nói mấy câu này, bọn Uyển Thanh, Tiểu Hồ không thể cự tuyệt, bốn người từ từ bước lên đài.

Vừa rồi võ công của Vũ Hàn đã hù người như thế, rồi giờ tự dưng trong đám đông dưới đài có thể nghe được thanh âm của Uyển Thanh, vậy tất cả những gì mọi người nói ở đây, có lẽ hắn đều có thể nghe được. Thân thủ của hắn thực làm người ta sợ hãi.

Mộng Dao miễn cưỡng lên đài nói nhỏ: "có thể hay không đừng bày ra bộ dạng đó, sẽ hù chết những người không có võ công đó!" hai tay khoanh ở trước ngực, gương mặt không có lấy nửa điểm khâm phục.

"Nếu như đã hù dọa cô nương, tại hạ ở đây xin cô nương thứ lỗi!" Vũ Hàn thở dài, thân thể hơi nghiêng, hướng Mộng Dao tỏ vẻ áy náy.

Một động tác này của Vũ Hàn làm cho Tử Đồng cùng Tử Tâm tuy đang mệt mỏi cũng sực giật mình, đây chính là lần thứ hai hắn hướng về phía cô nương ngang bướng này xin lỗi, bình thường lãnh đạm như băng sơn vạn năm, cho dù trước mặt Lâu chủ cũng không bao giờ cúi đầu thành tâm như thế, mà Diệp Vũ Hàn đối với một cô nương xa lạ, bình thủy tương phùng lại tỏ ra khách khí đặc biệt như thế.

Thực ra ngay cả Vũ Hàn cũng không biết vì sao mình lại hành động như thế, nói chung, vừa nhìn thấy nữ tử này, tâm cao khí ngạo trong hắn không hiểu sao lại tự hạ xuống vài bậc.

"Thôi, quên đi, quên đi!" Mộng Dao xua tay, người ta đã ăn nói lịch sự như thế, lửa giận trong cô cũng sớm tiêu tan, cô lúc nào cũng là người ưa ngọt, rất dễ tức giận nhưng lại nhanh quên.

"Vị cô nương này, vừa rồi cô nương nói bọn họ bị trúng độc, không biết cô nương có thể giải độc không?" Vũ Hàn hướng về phía Uyển Thanh nói, trong lời nói mang nửa điểm nhún nhường, nhưng con ngươi lại quay về với vẻ lãnh đạm ban đầu.

----------5-----------

Uyển Thanh khẽ gật đầu từ tốn nói: "Ta chỉ là suy đoán, trong nháy mắt nhiều người ngã xuống như vậy, ngoại trừ trúng độc ra, những khả năng khác rất khó xảy ra!"

"Cô nương không cần khiêm tốn, nhìn ra được điểm này cũng đủ biết cô nương tinh thông y thuật"

"Ta sẽ cố hết sức!" Uyển Thanh thực ra không có ý từ chối chữa trị hay né tránh, chỉ là bản thân cũng chưa nắm chắc được có giải nổi hay không?

Từ bên hông rút ra một chiếc khăn lụa, bịt mặt lại rồi hướng về phía những người trúng độc ngã xuống mà đi tới. Tay trái cô đặt ở mũi họ, tay phải đặt ở cằm, dùng sức cậy miệng họ ra, bên trong miệng, lưỡi có màu xanh. Kiểm tra tiếp những người khác đều như thế, không chỉ có lưỡi, kể cả móng tay, vành tai, con ngươi cũng đều có sắc xanh nhạt nhạt. Hô hấp bọn họ đều bình thường, dường như là đang ngủ.

Uyển Thanh đứng lên, nói cho Vũ Hàn tình trạng trúng độc của bọn họ rồi bảo: "Loại độc này ta chưa từng thấy qua, đây là mới gặp lần đầu, ta thực không có giải pháp." Nói xong liền định bỏ khăn che mặt xuống.

"Uyển Thanh tỷ tỷ không được!" Mộng Dao đột nhiên nói lớn.

"Làm sao vậy?" Uyển Thanh vì câu nói lớn của Mộng Dao mà giật mình, tay cũng dừng động tác.

"Uyển Thanh tỷ tỷ, tỷ nghe muội, không được bỏ khăn che mặt xuống, từ từ nắm tay lại rồi buông ra." Nói xong Mộng Dao liền lấy từ bên hông ra một chiếc lọ nhọ, bên trong có những viên dược hoàn. Cô nhét chiếc lọ vào tay Địch Nhân Kiệt nói: "Tiểu Hổ, bóp nát nó, sau đó rắc lên tay Uyển Thanh tỷ tỷ rồi bỏ khăn lụa xuống!"

Đối với Mộng Dao, Địch Nhân Kiệt chẳng bao giờ hoài nghi, chỉ có làm theo, không hỏi lại.

Khi Địch Nhân Kiệt làm xong điều Mộng Dao nói, Mộng Dao tiến về phía Uyển Thanh nói: "Bỏ khăn xuống được rồi, sau đó dùng viên này đi tỷ!"

Uyển Thanh làm theo.

------------6------------

Giữa lúc mọi người chẳng hiểu vì sao Mộng Dao làm yêu cầu mọi người làm như vậy, Vũ Hàn mở miệng, trong giọng nói lộ ra vài điểm không tin tưởng: "Vũ Nhưng đan, Mạc Tâm là gì của cô?"

"Sao ngươi lại biết Vũ Ngưng đan." Mộng Dao thấy Uyển Thanh không có việc gì, trong lòng nhẹ nhõm, điềm nhiên nói: "Ta nói Mạc Tâm là sư phụ của ta, ngươi tin không?"

"Tin!" Vũ Hàn không chút do dự, nếu không phải là đồ đệ của Mạc Tâm, làm sao có được độc môn chi dược của hắn. "Cô nương nhất định biết giải độc, bằng không vừa rồi không khẩn chương như thế. Mạng người quan trọng, xin cô nương giúp đỡ."

"Cái này..." Mộng Dao quay sang nhìn Địch Nhân Kiệt, mi tâm căng thẳng, mấp máy môi mà không phát ra tiếng: "Lần trước sư phụ nói bị trộm mất cái này."

Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên hiểu ra, nét mặt đầu tiên là khiếp sợ, nhưng sau đó bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, Mộng Dao, người trong giang hồ biết được tính cách sư phụ muội, sẽ không liên lụy đến sư phụ đâu, nói đi."

Mộng Dao gật đầu, ngẫm lại cũng là tính cách của sư phụ, người trong thiên hạ đều biết, hẳn là sẽ không bị hiểu lầm: "Mạch Lam"

Tất cả mọi người bị hai chữ này làm cho thất kinh, năm đó Mạc Tâm vì trừng trị Doãn Sơn phái đã một mình khơi mào cho các phái trong giang hồ tàn sát, đêm Mạch Lam hạ độc chưởng môn Doãn Sơn phái, làm cho vị chưởng môn này sống không bằng chết, chết đi rồi, thể xác cũng thành tro, hơn nữa phàm người tới gần ông ta cũng đều bị lan độc như thế.

"Chẳng qua, việc này không nghiêm trọng như vậy." Mộng Dao vội vã nói tiếp, không muốn gây ra nhiều sóng gió: "Dựa theo Uyển Thanh tỷ tỷ miêu tả bệnh trạng, độc này hẳn kẻ đó đã chia Mạch Lam hòa với 9 phần mê dược."

"Xin hỏi cô nương có phương pháp giải độc không?"

"Có, nhưng mà..." Mộng Dao không phải không muốn cứu, chỉ là có chỗ khó.

--------7----------

"Cô nương nếu có gì khó khăn cứ nói!" Vũ Hàn không còn ngờ vực sợ cô không trị mà bình tĩnh hỏi.

"Ta đúng là biết cách giải độc, thế nhưng mà ở chỗ này không có chỗ để chế luyện thuốc, hơn nữa điều chế thuốc giải cũng cần một khoản thời gian, ta nói không rõ được, mọi người cứ ở tại nơi này chờ ta, ta, việc đó..." Những lời định nói tiếp Mộng Dao cũng không nói được nữa, nếu như nhanh 2 canh giờ có thể luyện thành, nếu không mọi người lại phải ở chỗ này đợi tới khi trời tối thì không...

"Vậy thế này, Danh Kiếm sơn trang của lão phu ở ngay gần đây, có thể an bài tại đó." Lãnh Dương Thanh khó khăn đứng dậy, biết vị cô nương này không đơn giản, nghe cô nói thế ngay lập tức an bài.

Mộng Dao mỉm cười gật đầu, nhưng biểu cảm lập tức bị ngưng đọng, bởi vì muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Vũ Hàn cản lại.

"Ở đây chỉ có mình ta không trúng độc, chuyện an bài này sở dĩ nên do ta làm!" chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô gái này.

"Nhị Bảo, ngươi đi tìm chiếc xe ngựa lại đây!" Địch Nhân Kiệt ở bên ngáp ngáp vài cái nói thêm: "Ngươi cũng chỉ có một mình, cũng khó an bài được."

"Được thiếu gia!" Nhị Bảo đáp ứng rồi nhanh chóng chạy đi.

Nhị Bảo tới một khách điếm cách đó không xa thuê một chiếc xe ngựa, có xe ngựa quả nhiên là bớt được nhiều việc, Vũ Hàn một mình cõng hoặc là dịu từng người vào trong xe ngựa.

Tuy mang theo mặt nạ, không thấy được trên trán hắn đã lấm tấm những giọt mồ hôi, hắn vẫn tiếp tục liều mang đỡ những vị tham gia đấu kia lên xe, Vũ Hàn đã kiệt sức, nhưng vẫn không dừng lại.

Mộng Dao không tự chủ được đi tới phía Vũ Hàn, muốn nói hắn nghỉ ngơi một chút.

Trong nháy mắt ngẩn ngơ, một ít hình ảnh trong đầu Vũ Hàn thoáng qua, tựa hồ chính là ký ức đã quên lãng, nhưng sao lại bỡ ngỡ đến thế, lấy lại tinh thần, lùi về phía sau, vốn là người ta định ôn nhu khuyên nhủ hắn, lại thành ra nhận được lời nói lạnh lùng: "Tránh xa ta ra một chút!"

Mộng Dao liền đứng lại, không có đi tới, lẳng lặng nhìn Vũ Hàn, sức một người làm hết mọi việc. nhìn hắn tới tới lui lui, vì cái gì mà trong lòng Mộng Dao lại xuất hiện hảo tâm với con người này, trong mắt hắn chính là vẻ ôn nhu, nhưng sao lời nói lại lạnh như băng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net