Chương 14: Sánh vai tác chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14: Sánh vai tác chiến

————1————

Nguyên Phương lắc đầu, chỉ sợ cũng chỉ có Địch Nhân Kiệt mới nghĩ ra biện pháp thẩm vấn dở khóc dở cười như vậy. Nhưng những cao thủ này cũng không phải dạng vừa, đâu thể dễ dàng thẩm vấn ra cái gì được.

"Không sợ cù, ta đây có một cách khác." Địch Nhân Kiệt liếc mắt nhìn Nguyên Phương, hiểu được cái điều trong đáy mắt Nguyên Phương. Nguyên Phương từng đó thời gian lăn lộn trong chốn giang hồ, sớm đã quen với việc giết người bức cung, thế nhưng Địch Nhân Kiệt không muốn vậy, tối đa chỉ có thể hù dọa thôi. "Ta đây không tin ngươi không sợ đoạn tử tuyệt tôn." Nói xong móc trong túi ra một thanh chủy thủ, nụ cười xấu xa trên mặt.

"Ta nói, chúng ta là bị bịt mắt dẫn tới đây, cũng không biết mật đạo ở chỗ nào, cơ mà hình như nghe được tiếng ngăn tủ di động." Người nọ vội vã la lên sợ hãi.

"Tốt lắm." Thân thủ vừa động, Địch Nhân Kiệt đánh ngất kẻ đó.

"Kẻ kế tiếp có lẽ không dễ đối phó như vậy." Nguyên Phương lạnh lùng nói, kẻ này có lẽ không phải là sát thủ giang hồ, nếu không chỉ bằng biện pháp của Địch Nhân Kiệt vốn không thể nói ra tin tức gì được. "Ta biết huynh có nguyên tắc của huynh, thế nhưng đây không phải là triều đình, đây là giang hồ, nếu như hiện tại huynh không động thủ, bọn họ cũng sẽ giết huynh, cho nên có một số việc..."

"Ta hiểu rõ." Địch Nhân Kiệt gật đầu, "Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, ta vẫn như cũ sẽ không tùy tiện giết người."

Nguyên Phương khẽ gật đầu, chàng hiểu dù sao Địch Nhân Kiệt cũng là người trong triều đình, hắn vốn không hiểu quy tắc chốn giang hồ này, sẽ càng không học theo cách hành sử của giang hồ gió tanh mưa máu, nhẹ giọng nói, "Đi thôi."

"Chờ một chút." Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên kéo Nguyên Phương lại, con mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất.

"Ý của huynh là..." Nguyên Phương đầu tiên là nhìn Địch Nhân Kiệt, tiếp đó theo ánh mắt Địch Nhân Kiệt nhìn người đó, trong nhát mắt liền hiểu ra.

"Thay nhanh một chút." Địch Nhân Kiệt biết Nguyên Phương đã hiểu ý thế nên không cần nói nhiều, trực tiếp ngời xuống lấy y phục của hắc y nhân.

————2————

Hai người đổi y phục cho hắc y nhân xong thì đi tiếp, thế nhưng càng đi xa càng phát hiện không đúng, nếu như hiện tại đoạn đường đã đi được, có lẽ bọn họ hiện tại đã đứng ở trong cơ quan thứ ba, thế nhưng hiện tại lại không phát hiện điều gì.

"Xem ra cơ quan đã bị đóng!" Địch Nhân Kiệt nói lời này không phải là phỏng đoán mà là có suy luận. Thứ nhất, khoảng cách bọn họ đã đi được xa như thế, vậy mà không có lấy một cơ quan tiếp theo, thứ hai nếu cơ quan tiếp theo đã bị người ta phá hủy chứ không phải tắt đi, như thế xung quanh nhất định rất bừa bộn, nhất định phải nhìn ra được điểm bất thường, không trật tự như bây giờ.

"Ừ." Nguyên phương gật đầu, "Nhất định là nhóm người vừa nãy, bọn chúng nếu biết cách đi vào mật đạo, nhất định hiểu biết rất sâu. Chẳng qua, bọn chúng hẳn sẽ ở trên đường đến đệ ngũ quan chờ chúng ta."

"Đệ ngũ quan không phải là cơ quan ư?"

"Đệ ngũ quan là một ông lão." Nguyên Phương nhìn thoáng qua Địch Nhân Kiệt, nhưng bỗng nhiên dừng bước, "Huynh tuyệt đối không phải là đối thủ của những vị tiền bối này, cho nên huynh đợi ta xông vào đệ ngũ quan, trong thời gian đó hãy nghĩ biệt pháp, thế nhưng vạn lần đừng để hai người đó phát hiện rra huynh. Ta tin tưởng huynh, nhưng mà ta chỉ có thể duy trì tối đa là một nén nhang thôi."

"Ta hiểu rồi!" Nghe xong, Địch Nhân Kiệt bừng tỉnh, "Nguyên lai bọn họ bắt đi Mộng Daolà vì vậy."

"Tàng thư các?" Nguyên Phương cho dù nghĩ tới, nhưng cũng không tin, nếu là như thế, giang hồ thực khó tránh một trận gió tanh mưa máu.

"Huynh nghĩ xem, theo những điều huynh nói, tàng thư các cửa ải cuối cùng là hai ông lão đó, bọn họ có thể khởi động cơ quan. Nếu là nhiều người cùng xông vào, nhất định cơ quan sẽ được mở, thế nhưng một vài người, với bản lĩnh của hai ông già đó tất nhiên sẽ đẩy lùi được địch nhân. Mà với võ công của huynh lại chỉ có thể duy trì được thời gian một nén nhang. Điều này nói lên, Cừu Minh vốn không phá giải được cơ quan, thế nên muốn mượn lực của chúng ta. Về phần..."

"Về phần việc ám sát vừa rồi, thực ra là dẫn dắt chúng ta đến đây mà thôi." Nguyên Phương thay Địch Nhân Kiệt nói tiếp.

"Đúng vậy." Địch Nhân Kiệt gật đầu, "Cho nên việc chúng ta gặp sát thủ, động thủ với bọn chúng đều là nằm trong dự liệu của người khác."

————3————

Để bảo đảm Địch Nhân Kiệt sẽ không bị hai ông già phát hiện, Nguyên Phương sẽ đi trước, giải quyết những sát thủ trên đường, sau đó sẽ để lại ám hiện cho Địch Nhân Kiệt để hắn hành động.

"Cẩn thận." Địch Nhân Kiệt dặn dò, song cũng không quên trêu chọc, "Đến lúc đó nếu Mộng Dao trở về mà ngươi lại mất đi, vậy thì nhất định Mộng Dao sẽ băm ta ra làm trăm mảnh đó."

Nguyên Phương bất đắc dĩ cười cười, gật đầu, liền một mình đi về phía trước. Địch Nhân Kiệt dựa lưng vào tường, trước hết cần nghỉ ngơi một chút để lấy lại khí lực.

Kỳ thực chỉ là thay y phục căn bản cũng không lừa được đám sát thủ đã được huấn luyện này. Chỉ bằng võ công những người đó, cho dù Nguyên Phương có ẩn nấp kỹ thế nào cũng tìm ra được.

Những người đó vốn nghĩ tới sẽ cùng Nguyên Phương động thủ, nhưng không ngờ, nguy hiểm đã tới.

Đối phương không nói tới giang hồ đạo nghĩa liền bắt đi Mộng Dao, Nguyên Phương cũng không cần nói quy củ giang hồ gì với bọn chúng, tay áo nâng lên, quang ảnh mập mờ, trong phút chốc huyết sắc tứ tán trên không.

Vài tên sát thủ đã ngã xuống, những kẻ còn lại đao kiếm cũng tuốt ra khỏi võ, trong nhát mắt liềm vây xung quanh Nguyên Phương.

"Vũ Hàn thánh sứ quả nhiên danh bất hư truyền, chúng ta đối với ngươi cũng không có thù oán gì, tại sao lại xuất thủ độc ác như thế, chiêu nào cũng đòi mạng người." Một tên cầm đầu trong đám sát thủ lên tiếng.

"Chỉ bằng điểm này, ta càng không thể buông tha cho ngươi." Nguyên Phương cười nhạt, bỗng nhiên trong nháy mắt tung ra một thanh ngân châm trong tay hướng mi tâm kẻ đó phóng tới.

Chỉ chốc lát sau, Nguyên Phương đã giải quyết hết những tên sát thủ còn lại, không một chút lưu tình. Bên trong có thanh âm người già truyền ra: "Đa tạ thánh sử!"

"Không cần." Nguyên Phương nhàn nhạt trả lời: "Ta cũng không phải có lòng từ bi tới giúp các ngươi."

————4————

"Lão phu hiểu rõ, thánh sứ tự nhiên không có việc gì sao lại tới tam bảo điên," Ông lão vẫn điềm nhiên trả lời, "Cho dù không ở trong giang hồ, cho dù tuổi cũng đã già, thế nhưng lão phu vẫn biết được chút ít chuyện trong giang hồ."

"Hãy chấm dứt việc đó." Lúc này đứng ở trước mặt những ông lão này không còn là Nguyên Phương, mà là Vũ Hàn, một Vũ Hàn không có trái tim, chó có băng lạnh, lời nói không một nửa điểm khách sáo.

"Giang hồ đồn đãi Thính Vũ Lâu xưa nay không để ý tới chuyển chốn giang hồ, mà xuất thế hiển hách thánh sứ Diệp Vũ Hàn trước giờ đối với giang hồ vẫn dửng dưng không để ý, thế nào hôm nay?" Tiếng một ông già khác truyền ra từ bên trong.

Nguyên Phương khóe miệng giương lên, ngữ khí vẫn lạnh lùng đích: "Ngường đường hay không?."

"Xin lỗi." Người bước ra là một vị cao tăng nhiều tuổi, hai tay tạo thành hình chữ thập, "Thánh sử xin mời trở về đi!"

"Đã đắc tội rồi!" Nguyên Phương không muốn nói thêm nữa, nhiều lời cũng là vô ích. Hàn quang lại rút ra khỏi vỏ, không có một tia ấm áp.

Mà hai vị cao tăng kia cũng không yếu, nội lực vận trong tay, đỡ lấy kiếm phong Nguyên Phương đánh đến. Cứ thế ba người giao tranh, quang ảnh vô cùng đáng sợ.

Trong khi hai bên đang động thủ dữ dội, Địch Nhân Kiệt cẩn thận bước đi. Tuy nói cao thủ giao chiêu thường sẽ không phân tâm, thế nhưng hai vị cao tăng kia gộp lại đương nhiên hơn Nguyên Phương một bậc. Đương nhiên ĐịchNhân Kiệt quyết đoán, tuy cẩn thận nhưng đi vô cùng nhanh, chỉ không đầy thời gian một chén trà liền lọt vào bên trong tàng thư các.

————5————

Địch Nhân Kiệt tại Tàng Thư Các tìm được vật gì đó vội vàng theo đường cũ đi ra, không ngờ lần này lại bị hai vị cao tăng phát hiện. già phát hiện liễu.

"Điệu hổ ly sơn." Một vị cao tăng nhàn nhạt cười "Thánh sử quả nhiên tài trí." Lời còn chưa dứt, liền hướng Địch Nhân Kiệt xuất thủ, "Thí chủ, giang hồ quy củ, Danh Kiếm Sơn Trang Tàng Thư Các tàng thư không thể mang ra ngoài."

"Nếu ta cố ý muốn mang ra ngoài thì sao." Nguyên Phương nhảy tới đứng trước mặt Địch Nhân Kiệt.

"Lão nạp biết Thính Vũ Lâu danh vọng cao hơn Danh Kiếm Sơn Trang, thánh sứ xưa nay cũng không để Danh Kiếm Sơn Trong trong mắt, thế nhưng hôm nay chỉ cần cho hai người chúng tôi ở đây, tuyệt sẽ không để cho thánh sứ cùng vị thí chủ này đem gì đó ra giang hồ." Lão tăng hai tay lại chắp thành hình chữ thập, tuy ôn tồn nói, thế nhưng lại vô cùng cương quyết.

"Đại sư nói đùa!" Địch Nhân Kiệt cười cười, "TDanh Kiếm Sơn Trang vốn ở trong giang hồ, Tàng Thư Các của Danh Kiếm Sơn Trang cũng vậy, thế nào lại nói không ở trong giang hồ, lại càng không thể nói đem thứ gì đó vốn không ở trong giang hồ đem vào giang hồ được."

"Thí chủ lời ấy sai rồi..." Lão tăng đang muốn giải thích cái gì đó, lại bị Nguyên Phương cắt ngang.

"Là thứ trong giang hồ cũng tốt, không phải trong giang hồ cũng được, ta muốn đem đi, cũng không cần tìm lý do." Nguyên Phương băng lãnh nói, chàng lúc này thời gian quý báu, thật không muốn dây dưa với bọn họ, Mộng Dao còn đang trong tay lang sói, chàng một khắc cũng không muốn đợi, trong lòng luôn giục bản thân phải nhanh lên, không thể lần nữa lại tiếp tục, để lỡ mất... Càng nghĩ càng quyết đoán, càng lạnh lùng. Đời này, chàng đã nợ Mộng Dao nhiều như thế, nếu Mộng Dao lần nữa lại xảy ra việc gì, vậy thì đời này của chàng cũng xong rồi.

[Bumbee: Nguyên Phương, huynh mà thế này, Mộng Dao sẽ không nhận ra huynh được nữa đâu, thu lại hàn băng, thu lại sát khí, an nhiên nở một nụ cười được không?]

Xuất thủ tàn nhẫn không lưu tình, còn đưa mắt ý bảo Địch Nhân Kiệt đi trước.

Địch Nhân Kiệt hiểu rõ, mặc dù lo lắng cho Nguyên Phương không phải đối thủ của bọn họ, thế nhưng cũng không có cách nào hơn, còn tiếp tục dây dưa, cả hai sẽ không ai thoát được.

————6————

Địch Nhân Kiệt nhanh chóng trở về, ở trong phòng cứ bước qua bước lại, lo lắng không dừng.

"Huynh ngồi xuống một chút đi, đừng có đi đi lại lại như vậy nữa." Uyển Thanh rốt cục nhịn không được.

"Muội nói xem Nguyên Phương có an toàn trở ra không?" Địch Nhân Kiệt đi tới bên Uyển Thanh ngồi xuống, "Có thể hay không xảy ra chuyện gì rồi!"

"Sẽ không, huynh không nên nghĩ nhiều, chớ quên, Nguyên Phương hiện tại là Thính Vũ Lâu thánh sứ, không có việc gì đâu." Uyển Thanh mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không ngừng. Bọn họ đây là tự trấn an nhau.

Địch Nhân Kiệt gật đầu, lại nghe tiếng Nhị Bảo gọi ngoài cửa "Thiếu gia, người mau ra đây! Thiếu gia!"

"Làm sao vậy?" Địch Nhân Kiệt vội vã chạy ra, Uyển Thanh theo sau đó. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Nguyên Phương được Nhị Bảo dìu, trên mặt nhợt nhạt thiếu huyết sắc.

"Mau mau dìu vào trong." Uyển Thanh vội nói.

Nhị Bảo cùng Địch Nhân Kiệt dìu Nguyên Phương vào trong để chàng nằm trên giường, Uyển Thanh vội tới bắt mạch, lại chợt nhăn mày

"Tình huống thật không tốt?" Địch Nhân Kiệt vừa nhìn biểu hiện của Uyển Thanh vội hỏi.

"Ừ." Uyển Thanh gật đầu, "Nguyên Phương tựa như không có ngoại thương, không có gãy xương, thế nhưng lục phũ ngũ tạng đều bị tổn hại, xuất huyết nghiêm trọng, nội tức rối loạn."

"Xem ra lại phải đi mời Mạc Tâm sư phụ một chuyến." Địch Nhân Kiệt lắc đầu lẩm bẩm.

"Mộng Dao. Mộng Dao." Nguyên Phương trong mờ hồ liền gọi mấy tiếng.

"Thiếu gia, người nghe, Nguyên Phương thiếu gia đang nói gì đó." Nhị Bảo nghe không rõ vội hỏi.

"Hắn là mê man thôi, Hoài Anh, huynh mau đi đi, muội chỉ có thể bảo toàn cho Nguyên Phương được hai ngày." Uyển Thanh nói.

————7————

"Được!" Địch Nhân Kiệt gật đầu, xoay người định rời đi thì lại bị Nguyên Phương tửa tỉnh nửa mê kéo lại.

"Không. . . Không cần. . . Đi, ta. . . Ta chỉ là. . . Chỉ là. . . Trúng độc mà thôi, ngươi đi. . . xin Tử Tâm giải dược là tốt rồi." Nguyên Phương còn một chút thanh tỉnh liền nói, "Còn... còn có..." Nguyên Phương kéo tay Địch Nhân Kiệt, dường như có lời gì muốn nói riêng.

Địch Nhân Kiệt hiểu ý, ở đây tai vách mạch rừng, liền cúi sát xuống.

"Tìm một quyển tương tự thứ lấy được trong tàng thư các đưa cho Mộ Dung Giác." Nguyên Phương biết Cừu Minh nhất định không dám làm gì Mộ Dung Giác thế nên đem Mộ Dung Giác ra làm lá chắn

Địch Nhân Kiệt tựa hồ có chút vô cùng kinh ngạc cách làm của Nguyên Phương, nhưng nghĩ lại đây là phương pháp tốt nhất. Tiện tay trong ngăn tủ lấy ra một quyển sách, liền đứng dậy bước ra ngoài, không ngờ chạm trán Tử Tâm ngay ngoài cửa.

"Địch công tử thế nào vội vã vậy?" Tử Tâm hiếu kỳ hỏi.

"Trữ hộ pháp, cô tới thật đúng lúc." Địch Nhân Kiệt kéo Tử Tâm, cứu người quan trọng hơn, "Nguyên Phương trúng độc, nói là cô nương có giải dược, ta đang định đi tìm cô nương."

"Động tới Mộng Dao, hắn là muốn động đến Thính Vũ Lâu đây mà." Tử Tâm lúc này tức giận, nhưng lại lạnh lùng cười một cái rồi khôi phục bộ dạng, "đi thôi."

"Cô nương vào trong đi, ta còn có việc." Địch Nhan Kiệt nói xong lại vội lao đi.

Tử Tâm không hỏi nhiều, vội vã chạy vào trong phòng xem Vũ Hàn.

Đi không bao lâu, Địch Nhân Kiệt phát hiện có người cố ý theo sau, hắn liền cố ý để cho đối phương nhìn thấy hắn cầm một quyển sách. Nhìn thấy Mộ Dung Giác, Địch Nhân kiệt cố ý nói tỷ mỉ là cùng Nguyên Phương lấy được từ trong Tàng Thư Các ra.

————8————

"Địch Nhân Kiệt chỉ là tới đưa sách? Tử Đồng nhìn thấy liền hỏi Mộ Dung Giác.

"Hàn từ trong Tàng Thư Các của Danh Kiếm Sơn Trang, lấy thân phận Thính Vũ Lâu thánh sứ mà lấy ra." Mộ Dung Giác cố ý nhấn mạnh chữ "Lấy ra."

"Thế nhưng huynh không tức giận, trái lại rất cao hứng thì phải?" Tử Động cừa, nhìn Mộ Dung Giác, khóe miệng ý cười càng sâu.

"Muội thế nào giúp hắn nói chuyện." Mộ Dung Giác trêu tức nói.

"Chính là huynh dung túng hắn." Tử Đồng trêu lại, sau rồi ngưng thần nói, "Tàng thư các thực sự cất giấu sách?" Tử Đồng đã sớm chú ý tới có người ở xa đang theo dõi bọn họ.

"Thính vũ Lâu không e ngại người khác, hắn muốn cái gì, đừng nói là Tàng Thư Các, cho dù muốn lẻn vào trộm đồ trong hoàng cung đại nội cũng được." Mộ Dung Giác nói giọng sủng nịnh, hắn đối với Nguyên Phương vẫn vô cùng dung túng cùng che chở. Thế nhưng những lời này là nói cho kẻ theo dõi nghe, nếu như không thể ra mặt tương trợ đệ đệ, vậy thì đành ngầm giúp đỡ.

"Tốt tốt." Tử Đồng cười tươi nói phụ họa theo.

Mộ Dung Giác nhìn quyển sách trong tay, vận lực khiến cho một quyển sách hóa thành tro ngay tức khắc, "Thứ này khiến ta ngứa mắt quá."

"Lâu chủ, người thế nào lại phụ lòng khổ tâm của thánh sứ?" Tử Đồng vẫn tiếp tục diễn trò.

"Vào đi thôi!" Mộ Dung Giác khóe miệng cười cười, kéo tay Tử Đồng đi vào, kịch diễn cũng lâu rồi, nên dừng, Mộng Dao cũng không nên tiếp tục ở trong tay người nọ.

————9————

"Chuyện gì xảy ra?" Địch Nhân Kiệt trở lại phòng, trong phòng là một mảnh hỗn loạn, Uyển Thanh cùng Nhị Bảo đang cố trói Tử Tâm lại, Tử Tâm một bên giãy dụa, Nguyên Phương đứng ở phía xa, dửng dưng nhìn.

"Thiếu gia, Ninh hộ pháp không nên một mình đi tìm Cừu Minh, Vương thiếu gia không cho phép, hai người liền động thủ, chúng tôi nghĩ Vương thiếu gia nói đúng, thế nên giúp trói Ninh hộ pháp lại. Chuyện này là Vương thiếu gia vừa dùng xong giải dược xong, động thủ liền thành một màn như vậy." Nhị Bảo sớm đã ngóng Địch Nhân Kiệt trở về, giằng co như vậy cũng không có biện pháp, huống chi trên người còn đang trọng thương, thế nên khó khăn lắm mới chế ngự được Tử Tâm.

"Chuyện này..." Địch Nhân Kiệt cũng không biết nói cái gì, dù sao Ninh hộ pháp không nghe Nguyên Phương thì cũng dựa vào cái gì mà nghe hắn nói, nếu như khuyên bảo Nguyên Phương, nhưng Nguyên Phương bây giờ đáng kích động, sợ rằng cũng không nghe lọt tai.

"Ninh Tử Tâm, muội hôm nay dám đi, huynh muội chúng ta tình nghĩa chấm dứt tại đây." Nguyên Phương quát.

"Chấm dứt thì làm sao." Tử Tâm cũng như phát điên "Mạng của ca, ca cũng không quan tâm, người của Thính Vũ Lâu, ca ca còn quan tâm sao."

"Thế muội định thế nào, thấy Cừu Minh muội sẽ làm gì, cầu xin hắn, hay cùng hắn đồng quy vu tận?" Nguyên Phương quát to, chàng nổi giận rồi, thực lâu mới nổi giận như thế. "Ta không quan tâm, mạng của ta, ta chưa từng quan tâm, Mộng Dao còn đang trong tay hắn, ta không đi tới Tàng Thư Các, an nguy của Mộng Dao còn là vấn đề. Ta quan tâm chính là muội không quên được quá khứ, ta không muốn thấy muội tiếp tục đau khổ. Cái ta quan tâm chính là thủ đoạn của Cừu Minh, hắn sẽ làm gì những người ta quan tâm."

"Được rồi, yên tĩnh một chút đi." Địch Nhân Kiệt cũng quát lên, "Vụ án còn chưa phá, Mộng Dao còn chưa cứu ra, các người định cãi nhau đến bao giờ?" 


...............

Bumbee: Sau bao ngày nằm vùng chờ đợi, chương 14 rốt cuộc cũng ra rồi, về phần YM đã nổi tiếng truyền kỳ về vụ ra chap chậm, thế nên đừng hỏi tui bao giờ có chap tiếp theo của fic này, có cái là ta dịch ngay rồi :( ây gu, buồn thương tâm, chap này lại không có Mộng Dao rồi, thực nhớ Dao Nhi của ta quá. 

Thực lâu lắm mới ra chap, e sợ mọi người quên mất nội dung của fic rồi, đề nghị lướt lên đọc lại chap 13 nếu không hiểu nhá. Có gì không hiểu về nội dung truyện, cứ cmt trao đổi nha, chứ ta thực không muốn nhìn thấy mấy cmt giục ra chap đâu :( buồn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net