Chương 15: Giai nhân trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15: Giai nhân trở về

————1————

"Vương Nguyên Phương, đem lời nói vừa rồi lập lại một lần nữa xem!" Địch Nhân Kiệt còn chưa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới một thanh âm nữ tử, mà thanh âm đó, vô cùng quen thuộc, đều khiến mỗi người trong lòng, trong lòng đều bị chấn động. Không ai nói, cũng không có bất kỳ động tác gì, thời gian cứ yên tĩnh như thế, "Vương Nguyên Phương, nói đi, huynh có dám hay không đem mấy lời lúc nãy nói lại một lần trước mặt ta." Chỉ thấy Mộng Dao từ ngoài cửa chạy vào, nét mặt vô cùng giận dữ, hai tay chống nạnh.

"Mộng Dao, muội..." Nguyên Phương trong lòng vui sướng, ngoài miệng lại nói không ra câu.

"Ta cái gì?" Mộng Dao hiển nhiên tức giận là vì vừa rồi nghe thấy câu Nguyên Phương nói "Mạng của ta, ta chưa từng quan tâm". Vốn vừa từ hang sói chạy thoát ra, trong lòng vui vẻ như thế, nhưng ở ngoài cửa nghe thấy Nguyên Phương nói một câu cam chịu như vậy, tại sao, ở trong lòng nàng, trong trí nhớ của nàng, Nguyên Phương như là một ánh dương quang đẹp đẽ, luôn cao ngạo, cũng luôn ấm áp, vậy mà hôm nay, sao lại thành như thế. "Huynh không phải nói không quan tâm sinh mạng của mình sao, được rồi, hiện tại ta trở về rồi, nói như vậy trách nhiệm của huynh hết rồi, có thể chết đi phải không?"

Mộng Dao nói một câu làm cho toàn bộ mọi người trong phòng nhất thời đều cảm thấy rùng mình. Tiểu cô nương này, từ bao giờ lời nói lại cay độc đến thế.

"Mộng Dao, muội bình tĩnh một chút." Uyển Thanh thấy một màn trước mắt, liền kéo tay áo nàng, nhẹ lời khuyên giải, "Nguyên Phương cũng là quan tâm quá nhiều tất sẽ loạn."

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Nhị Bảo ra sức gật đầu, bộ dạng của tiểu thư thế này, trước đây hắn chưa từng thấy qua, không giống như lần mắng mỏ mọi khi, lợi lẽ không thể nào hàn băng lạnh lẽo đến vậy."Tiểu thư, người không biết đâu, Vương thiếu gia thực sự rất lo lắng cho người!"

"Mộng Dao, muội làm sao trở về được?" Địch Nhân Kiệt quá hiểu tính cách Mộng Dao, biết nàng là vì lo lắng thành ra tức giận mới nói thế, cũng không để ý nhiều, liền hỏi nàng bằng cách nào trở về được.

"Muội..." Mộng Dao kỳ thực cũng không biết vì sao bản thân mình được cứu ra, chỉ biết lúc mở mắt ra đã thấy mình nằm ở trên giường của Tử Đồng.

————2————

"Mộng Dao cô nương cũng không biết nguyên nhân, các ngươi hỏi nàng, nàng cũng không thể trả lời được." Trước cửa Tử Đồng đi vào lên tiếng nói.

"Đa tạ Ninh hộ pháp ra tay cứu giúp." Địch Nhân Kiệt liền hiểu ra, nói như vậy hẳn là Ninh Tử Đồng đã cứu, khẽ cúi đầu cảm ơn.

"Không cần." Tử Đồng phất tay áo, "Bản tọa cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, không nhận nổi đại lễ của đại nhân."

Trữ Tử Đồng trước giờ đều khiêm tốn hữu lễ, chưa từng tỏ thái độ cao ngạo như vậy, mặc dù Địch Nhân Kiệt trong lòng có chút nghi hoặc, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt: "Tại hạ hiểu rõ, tạ hộ pháp chỉ điểm, ngày khác ổn thỏa sẽ tới tạ ơn."

"Tạ ơn thì không cần, chỉ cần đừng làm loạn mà cầm vào khoai nóng, bản tọa đã khắc sâu trong lòng rồi." Tử Đồng ngữ khí cực kỳ xa lạ, phảng phất trước sau hoàn toàn không giống nhau, "Vũ Hàn thánh sử, bản tọa kính người ở trên cao, không dám nói cái gì quá bổn phận, chỉ mong thánh sứ nghĩ tới Thính Vũ Lâu làm trọng, đem Thính Vũ Lâu trộn lẫn vào giang hồ, hủy đi thiết quy của Vũ Lâu. Cũng có lẽ là thánh sứ từ lâu đã không muốn ở nơi nhỏ bé Thính Vũ này nữa, hẳn muốn rời đi, bản tọa thực cũng không muốn nhìn thấy cảnh Vũ Lâu bị hủy, không gượng dậy lổi." Tử Đồng một mạch nói xong, cũng không quay đầu liền bỏ đi.

"Tỷ tỷ của ta ngày hôm nay làm sao vậy?" Mọi người nhất thời ngơ ngác, Tử Tâm cũng thẫn thờ, trong lòng nàng, tính cách của tỷ tỷ không có như vậy.

"Tâm Nhi, muội mau đi xem Giác ca ca thế nào." Nguyên Phương là người đầu tiên có phản ứng, cũng đoán biết được vài phần, "Người có thể khiến Tử Đồng thay đổi nhiều như vậy chỉ có Mộ Dung Giác."

"Được." Tử Tâm gật đầu, "Muội lập tức đi."

————3————

"Vương Nguyên Phương, huynh còn chưa trả lời ta." Một lúc khi tất cả kịp phản ứng, Mộng Dao đột nhiên lại hỏi lại "Huynh chẳng lẽ không muốn cho ta một câu trả lời hay sao?"

"Ta. . .", "Chúng ta đi ra trước!" Địch Nhân Kiệt kéo Uyển Thanh cùng Nhị Bảo đi ra, sắp tới chưa biết chừng sẽ xảy ra cuộc cãi vã thật lớn, tình hình còn chưa biết đi đến đâu, người gỡ chuông phải là người buộc chuông.

Uyển Thanh cùng Nhị Bảo theo sau Địch Nhân Kiệt đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ có hai người, cảm giác xung quanh đầy mùi thuốc súng cùng băng giá.

"Mộng Dao." Nguyên Phương hướng Mộng Dao vươn tay định kéo nàng lại, trong mắt đều là ôn nhu dịu dàng, "Muội có bị thương ở đâu không? Cừu Minh hắn có dùng thủ đoạn gì với muội không?"

Một cái chạm tay đặt trên đôi vai nhỏ bé của nàng, Mộng Dao kiên cường không được nữa, một điểm ôn nhu kia, nước mắt tự dưng đua nhau mà chảy: "Không có, chuyện gì cũng không có."

"Vậy là tốt rồi." Nguyên Phương thở phào nhẹ nhõm, cầm tay Mộng Dao, bao nhiêu đau khổ bỗng nhiên đều tan theo mây khói.

"Tốt cái gì, huynh xem hiện tại bộ dạng huynh thế nào rồi." Tay Mộng Dao khẽ đưa lên vuốt ve gương mặt của Nguyên Phương.

"Ta không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi." Nguyên Phương dùng tya mình áp lên bàn tay nhỏ đang để trên mặt chàng, một khắc ấm áp, khiến cho Nguyên Phương cảm thấy thế giới này đối với chàng có lãnh khốc vô tình thế nào, không phải vẫn còn tình yêu của Mộng Dao dành cho chàng hay sao?

"Ừ!" Mộng Dao gật đầu, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, "Chúng ta năm nhân lại ở bên nhau, có thể cùng đi du lịch rồi."

Nguyên Phương sủng nịch địa nhìn Mộng Dao: "Đúng vậy, thật tốt quá!"

————4————

"Giác ca ca, Giác ca ca..." Tử Tâm nóng ruột chạy vào phòng của Mộ Dung Giác, thế nhưng bị va vào ngực của một người.

"Làm sao vậy, đi ra ngoài tốt xấu gì cũng là Thính Vũ Lâu hộ pháp, tại saoo lỗ mạng như vậy?" Người đứng trước mặt là Mộ Dung Giác.

"Huynh làm sao vậy? Huynh không sao chứ?" Tử Tâm lo lắng nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Ta có chuyện gì, sao muội vội vã vậy." Mộ Dung Giác quay vào bên trong ngồi trên ghế thượng, mỉm cười nhìn cô.

"Vậy tỷ tỷ ngày hôm nay làm sao vậy, tính tình kỳ quặc như thế." Tử Tâm chưa hiểu chuyện, mơ hồ hỏi.

"Ta không sao, tỷ tỷ muội làm sao có việc gì." Mộ Dung Giác cầm lấy bình trà trên bàn châm một chán mà uống, nhàn nhạt nói, "Chẳng qua là muốn phân rõ giới hạn mà thôi."

"Phân rõ giới hạn?" Tử Tâm cái gì cũng mơ hồ, nhìn kỹ Mộ Dung Giác liền minh bạch: "Là các ngươi cứu ra Mộng Dao ra sao."

"Hắn muốn, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, ta thuận tiện nhận lời." Mộ Dung Giác chính là đồng ý với điều kiện gì đó của Cừu Minh.

"Huynh đáp ứng hắn cái gì?" Chẳng hiểu vì sao, Tử Tâm bỗng nhiên có một loại rất dự cảm không lành.

"Đây là chuyện của bản tọa cùng hắn, muội không cần biết." Mộ Dung Giác lạnh giọng nói, cố ý đem thân phận bản tọa ra.

"Được, thuộc hạ không dám can thiệp." Tử Tâm cắn răng, "Thuộc hạ không quấy rối chủ thượng nghỉ ngơi, xin cáo lui."

————5————

"Huynh không sợ bọn họ đều hận huynh sao?" Tử Đồng từ bên trong nội thất đi ra, nhìn theo bóng lưng Tử Tâm, không khỏi cảm thán, "Từ nhỏ huynh luôn yêu thương muội ấy, hôm nay lại lấy thân phận lâu chủ ra ép bức muội ấy, không sợ muội ấy tức giận sao?"

"Không quan trọng, ta chỉ hy vọng muội ấy cùng Vũ Hàn bình an mà sống, thế là được." Mộ Dung Giác nhẹ nhàng nói.

"Muội biết, huynh cũng từng dùng phương thức này đối với muội, chỉ tiếc, muội không phải Vũ Hàn, cũng không phải Tử Tâm." Tử Đồng cười nhạt, nhìn Mộ Dung Giác, vô thức đưa tay nắm lấy tay hắn.

"Đúng, muội không phải Vũ Hàn, cũng không phải Tử Tâm!" Mộ Dung Giác cũng không che giấu, cũng không giải thích, hắn hiểu rõ, bất luận hắn làm cái gì, nữ nhân cầm tay hắn lúc này đều thấu hiệu. "May mà có muội!"

"Kế tiếp huynh dự định làm sao đây?" Tử Đồng lo lắng nói, "Lần này vì Nguyên Phương, Tử Tâm hòa Mộng Dao, Thính Vũ Lâu e là tai vạ khó tránh."

"Cái gì phải tới cũng sẽ tới, chí ít như vậy, ta sẽ không buồn phiền." Mộ Dung Giác ánh mắt lộ ra vẻ ngoan tuyệt. Hắn đã lên kế hoạch được tất cả, nhưng không ngờ rằng Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương so với hắn còn nhanh hơn một bước, hoàn toàn đem kế hoạch của hắn làm xáo trộn.

————6————

Từ khi Mộng Dao trở về, tất cả tựa hồ liền gió êm sóng lặng, máu tanh, án tử cũng không có nữa, Danh Kiếm Sơn Trang tựa hồ cnagf như là vòng xoáy quỷ dị, không thể nào đoán ra.

"Huynh nói xem mấy ngày nay chuyện gì xảy ra vậy, hình như chuyện gì cũng không có xảy ra, thế nhưng sơn trang này càng lúc càng cảm thấy quỷ dị." Mộng Dao đi bên Nguyên Phương nhẹ giọng nói.

"Càng là yên tĩnh, thì càng có báo tố sắp tới." Nguyên phương cau mày, vô thức nắm bàn tay Mộng Dao chặt thêm: "Muội mấy ngày này không được rời khỏi ta, hoặc là Địch Nhân Kiệt, hoặc là Uyển Thanh."

"Muội biết." Mộng Dao bĩu môi làm như không phục, nhưng cũng gật đầu, "Các người luôn luôn như vậy, lần này vấn đề nghiêm trọng ngay cả Nhị Bảo cũng hiểu, muội thế nào gây phiền hà đến cho các người."

"Ta hiểu, ta là sợ muội quá ngây thơ." Nguyên Phương bất đắc dĩ lắc đầu, dùng tay kia sủng nịch xoa nhẹ mái tóc Mộng Dao.

"Huynh là bệnh nhân, muội không đôi co với huynh." Mộng Dao bỉu môi, vẻ mặt tuy có chút chấp nhận, nhưng vẫn thấy sự phản kháng, nàng không phải không rõ, Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt là quá quan tâm nàng, sợ nàng sẽ bị tổn thương, đạo lý này, nàng đương nhiên hiểu, cũng biết đây là cách tốt nhất, thế nhưng nhiều lần bị nói quá ngây thơ, trong lòng có chút tư vị khó chịu. "Huynh cùng tiểu hổ mỗi lần đều như vậy."

————7————

"Ôi..." Mộng Dao ngẩng đầu bỗng nhiên thấy xa xa trên khố đá giả, Tử Tâm đang ngồi, nàng liền giật tay Nguyên Phương ý bảo qua đó xem.

"Làm sao vậy." Nguyên Phương nhìn theo ánh mắt Mộng Dao "Tâm nhi?" Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhất định là Tử Tâm không vui, nếu không sẽ không có dáng vẻ thế kia.

"Chúng ta đi xem!" Mộng Dao biết Nguyên Phương lo lắng, lại sợ Nguyên Phương không dám nói, thế nên tự mình đề nghị, cũng không để cho Nguyên Phương trả lời, liền lôi kéo chàng đi về hướng Tử Tâm ngồi.

"Tâm Nhi." Nguyên Phương mở miệng gọi.

"Nguyên Phương ca ca!" Tử Tâm sửng sốt.

"Là kẻ nào khi dễ Tâm Nhi của chúng ta?" Thấy cô sửng sốt, Nguyên Phương liền nói thêm "Nói cho Nguyên Phương ca ca, Nguyên Phương ca ca giúp muội đánh hắn."

"Huynh nhìn ra được" Tử Tâm không chút nào che giấu, cười khổ nói.

"Ta đều đã nhìn ra!" Mộng Dao buông tay Nguyên Phương ra, chạy đến bên Tử Tâm ngồi xuống, nhìn nét mặt của Tử Tâm, hẳn là bị người ta bắt nạt rồi

"Giác ca ca dùng thân phận lâu chủ khi dễ muội." Tử Tâm vẻ mặt khó chịu nói.

"Hắn dùng thân phận lâu chủ ra lệnh muội?" Nguyên Phương bỗng nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, Mộ Dung Giác tuy lãnh khốc vô tình, nhưng đối với những người hắn quan tâm, tuyệt đối sẽ không như vậy. Chỉ có một nguyên nhân, hắn không muốn người hắn quan tâm tới gần hắn, nghĩ tới đây, Nguyên Phương bỗng xoay người bước đi: "Tâm Nhi, giúp ta bảo vệ Mộng

dao trở về, ta có việc quan trọng phải đi trước." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net