Chương 2: Võ Lâm Đại Hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————1————

Diệp Vũ Hàn đến hơi nghiêng đầu, chào người đã ngồi ở trên cao kia, nét mặt không thể hiện chút biểu cảm nào.

Người ngồi trên cao kia chính là Vũ Lâu lâu chủ - Mộ Dung Giác, nhìn thấy Diệp Vũ Hàn bước vào liền gật đầu. Từ khi thu nhận Diệp Vũ Hàn, ông ta đã quen với cách hành xử của chàng, đơn độc, ít nói, lúc nào trên người cũng toát ra hàn khí.

Diệp Vũ Hàn sau khi chào lâu chủ thì liền đứng sang một bên, không nói lời nào. Đứng bên cạnh hắn là Vũ Lâu tả hộ pháp – Ninh Tử Tâm.

Một lúc sau, một vị cô nương áo lam bước vào, mái tóc buông dài, trên trán phất phơ những lọn tóc mỏng, tuy không thể nói là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng dùng hai chữ mỹ nhân thì tuyệt đối không sai.

Cô gái này là Vũ Lâu hữu hộ pháp – Ninh Tử Đồng. Cô ấy bừa bước vào liền vấn an Lâu chủ: "Lâu chủ!"

Đợi mọi người đến đông đủ, Mộ Dung Giác mới từ tốn nói: "Võ Lâm Minh Chủ Lãnh Dương Thanh phát võ lâm thiệp, mời tất cả Võ Lâm đồng đạo tháng sau đến Thương Châu tham gia cuộc tỷ võ luận anh hùng, Vũ Lâu ta cũng được gửi thiệp!"

"Chẳng phải, Vũ Lâu có quy định không tham gia vào bất cứ việc gì liên quan tới Võ lâm giang hồ hay sao?" Diệp Vẫn Vũ lên tiếng: "Sao lại có thể vì một Lãnh Dương Thanh mà phá bỏ đi quy tắc của Vũ Lâu được!"

"Đúng là chúng ta có quy định đó, nhưng lần tý thí này không giống những lần sát phạt tranh giành khác, lần này hầu hết các môn phái to nhỏ trên giang hồ đều đến, quan trọng là để gây tầm ảnh hưởng, nếu như Vũ Lâu ta có người có thể chiến thắng, thì chỗ đứng của Vũ Lâu sẽ được đảm bảo trên giang hồ!"

"Tốt quá, thật náo nhiệt!" Ninh Tử Tâm nghe đến có đại hội tỷ võ liền cảm thấy hưng phấn, không để ý gì đến người xung quanh ngây thơ thốt lên câu đó.

Diệp Vũ Hàn cùng Ninh Tử Đồng liền quay sang nháy mắt với Ninh Tử Tâm, cô ấy mới biết mình vừa có hành vi gì, liền cúi đầu xấu hổ.

———2————

Thương Châu

Tại khách điếm

Hai nam hai nữ đang ngồi ở một bàn cách cửa ra vào không xa.

"Tiểu hổ, tên của khách điếm này rất kỳ lạ!" Người vừa mở miếng nói đích thị là Đồng Mộng Dao. Cô mặc trên người một bộ y phục màu lam nhạt, vô cùng cao quý, nhưng lại không che đi được vẻ nghịch ngợm, hồn nhiên của một đứa trẻ.

Mộng Dao có thể tỉnh lại khỏe mạnh, ai cũng mừng. Chỉ có điều, từ lúc đó, cô chưa bao giờ tỏ ra phiền muộn, nhớ nhung, chưa từng thấy vẻ mặt đau khổ. Dường như là cái tên Vương Nguyên Phương vốn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô, vốn như chưa từng quen biết.

"Ta làm sao mà biết được!" Địch Nhân Kiệt nhăn nhó khó chịu: "cũng là lần đầu ta tới đây mà!"

"Uyển Thanh tỷ tỷ nói xem biểu hiện của tiểu hổ kìa!" Mộng Dao kéo tay vị cô nương  xinh đẹp bên cạnh nũng nịu.

"Hoài Anh, huynh sao lại nói lớn tiếng thế với Mộng Dao!" Uyển Thanh nháy mắt quở trách Địch Nhân Kiệt. Mấy người bọn họ vẫn cứ như thế, tự tìm trò vui cho mình. Đoio lúc chỉ là những nụ cười nhợt nhạt gượng gạo để an lòng đối phương.

"Đúng vậy, thiếu gia, người không nên nói thế với tiểu thư." Nhị Bảo thấy cơ hội cũng hùa vào, không quên "Giậu đổ bìm leo" Trách móc Địch Nhân Kiệt.

"Ta..." Địch Nhân Kiệt đang làm bộ ủy khuất định nói thì nghe thấy mấy người ngồi bên bàn bên nói chuyện về một người.

Người bọn họ nói đến không phải là Nguyên Phương sao?

"Nghe nói con trai của tên loạn thần tặc tử Vương Hựu Nhân là Vương Nguyên Phương không biết đã trốn đi đâu rồi!" Một người nói, khẩu khí đầy vẻ khinh bỉ.

"Ai biết được, chắc lại như cha hắn cũng là một tên loạn thần tặc tử hại người!"

"Hắn ta nên bị loạn đao phanh thây..." Hắn chưa nói hết câu thì một viên đá bay đến đập trúng đầu hắn khiến cho máu chảy ra. Ngoài cửa một hồng y nữ tử tiến vào

"Loạn thần tặc tử?" Cô gái đó cười với vẻ ngạo mạn: "Nếu không có người đó, Địch Tri Tốn có được cứu thoát không, Địch Nhân Kiệt còn sống nổi không, nếu không có hắn, Đương kim hoàng thượng có thể dẹp gọn binh biến nhanh vậy không?"

"Ngươi..." Tên thư sinh đó nhăn nhó với vết thương trên trán, định mở miệng mắng tiếp thì cô gái đó lại nói:

"Ta cái gì? Nếu không biết gì thì ngậm miệng lại đừng có ăn nói hàm hồ!"

Mấy kẻ đó đều là tú tài có ăn học, theo lối trưởng giả, giờ lại bị một nữ tử càn quấy quát mắng, mặt người nào người nấy đỏ bừng lên quát tháo: "Cô nương, cô là phận nữ nhi không hiểu chuyện thiên hạ, ta khuyên cô không nên bênh vực cho tên loạn thần tặc tử đó!"

Cô gái kia vốn dĩ đã tức, nghe những câu nói ấy máu nóng càng bừng lên.

"Nếu không có Vương Nguyên Phương lấy quốc gia làm trọng, phản lại phụ thân thì ngươi cho rằng chỉ bằng Địch Nhân Kiệt và đám con cháu họ Lý có thể xoay chuyển được cục diện ư? Si tâm vọng tưởng. Nếu không có Vương Hựu Nhân đến cuối cùng giúp con trai áp chế An Vương, chỉ e Địch Nhân Kiệt cùng đám quan quân cũng đều phải bỏ mạng dưới địa cung. Các ngươi thật là ếch ngồi đáy giếng!"

"Ngươi..."

"Hừ, hôm nay cho dù có Đương kim Hoàng thượng ở đây, ta cũng vẫn sẽ nói mấy câu này, một chữ cũng không đổi!"

Khóe mắt ai đó chợt cay nhòe!

-------------3---------

"Hảo!" Địch Nhân Kiệt bất chợt vỗ tay.

Dựa vào những điều mà hồng y nữ tử này nói, khẳng định cô gái này có quen biết Nguyên Phương, hơn nữa cô ấy nhất định biết Nguyên Phương đang ở đâu.

Mộng Dao liếc nhìn Địch Nhân Kiệt, kéo cánh tay Uyển Thanh.

Uyển Thanh nhàn nhàn cười, cô cũng hiểu cái điều kia, cô gái này nếu không phải cùng Nguyên Phương có mối quan hệ tốt đẹp sẽ không tự nhiên phẫn nộ thay Nguyên Phương như thế.

"Không liên quan đến ngươi!" Hồng y nữ tử này không những cảm kích Địch Nhân Kiệt, trái lại còn tỏ thái độ khinh bỉ: "Thêm một đám nịnh bợ, còn nhiều chuyện ta sẽ chặt tay các ngươi!"

"Tâm Nhi"

Có tiếng gọi, bên ngoài cửa, một nam một nữ tiến vào. Người nam tử mặc y phục màu trắng, còn vị cô nương đó diện y phục xanh lam. Hai người này đều mang mặt nạ, không nhìn thấy dung mạo cũng như vẻ mặt của họ.

"Tỷ tỷ, đại ca!" Tử Tâm đang tức giận liền đổi nét mặt vui mừng, xoay người đứng dậy nhìn bọn họ rồi gọi.

Hồng y nữ tử này chính là Ninh Tử Tâm, còn hai người mới đến không ai khác là Ninh Tử Đồng và Diệp Vũ Hàn.

"Không được vô lễ, còn không mau nhận lỗi với những vị đây!" Con ngươi Tử Đồng nhìn muội muội có phần trách móc nhưng nhiều hơn là sủng nịnh.

"Tại sao?" Tử Tâm xoay người ngồi xuống ghế "Muội không muốn!" trong ý tứ mảy may không có một chút ăn năn.

"Tâm Nhi!" Tử Đồng mi hơi nhíu, âm điệu tăng thêm chút cứng rắn, "Muội..."

"Kệ đi Tử Đồng, Tâm Nhi không muốn thì thôi, chẳng qua là hài tử nói bông đùa, người ta cũng không cho là thật đâu!" Vũ Hàn điềm đạm nói một câu, sau đó đi tới bên một chiếc bàn, ngồi xuống rồi không nói thêm câu nào nữa, chỉ là yên lặng thưởng trà.

Chỉ là ngay cả bản thân Diệp Vũ Hàn cũng không biết được tại sao, trong trái tim lạnh như băng của mình lại có loại cảm giác muốn bảo vệ những người đối diện này.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Tử Tâm cười cười: "Đại ca tốt nhất!"

Vũ Hàn đã nói vậy rồi, Tử Đồng không có nói thêm cũng ngồi xuống bàn thong thả uống trà.

Mọi người ở đây đều chấn động, để cả người gặp qua nhiều chuyện kỳ lạ như Địch Nhân Kiệt.

Mộng Dao từ nhỏ đã không ưa mấy loại người như thế này, hống hách ngang ngược. Chả phải lúc mới quen Mộng Dao, Nguyên Phương bị cô mắng cho thảm thế nào sao. Cô ta dám mắng tiểu hổ ca ca, ăn nói ngang ngược, thiệt tức mình.

Mộng Dao không nhịn được mắng: "Phụ thân ngươi không dạy ngươi cái gì là lễ phép hay sao? Chặt tay? Ngươi hù dọa ai vậy hả?"

Thanh âm quen thuộc quá nhưng lại không nhớ đã nghe được ở đâu rồi, tâm, mơ hồ cảm thấy đau. Người này, giống như trước đây từng quen biết. Vũ Hàn tuy động tâm nhưng không vì thế mà có bất kỳ phản ứng gì, vẫn điềm đạm uống trà.

Tử Đồng nắm lấy tay Tử Tâm lắc đầu, tỏ ý cho muội muội biết không cần để ý đến câu nói của Mộng Dao. Tử Tâm vẫn giương giương đôi mắt cao ngạo nhìn Mộng Dao.

"Này, nói cô đó!" Mộng Dao thấy bộ dạng cao ngạo đó cơn tức giận không hề giảm đi mà tăng thêm: "Điếc rồi ư? Có phải nghĩ đeo lên mặt chiếc mặt nạ là có thể không cần nghe hiểu tiếng người đúng không?"

"Ngươi dám nói lại một lần nữa?" Tử Tâm từ lúc ở Vũ Lâu ai ai cũng cung kính, đâu chịu nổi sự mắng nhiếc ấy, thoáng chốc mũi kiếm chĩa về hướng Mộng Dao.

Kiếm của Uyển Thanh cũng tuốt ra khỏi vỏ, chắn trước người Mộng Dao: "Cô nương đâu cần nóng giận như thế, vừa rồi vị công tử này nói rất đúng, chẳng qua là hài tử vui đùa, không cần tin là thật!"

Giỏi cho miệng lưỡi lanh lợi, đem câu nói của Vũ Hàn ca ca ra để đối phó lại với Tử Tâm. Tử Đồng trong lòng thần than.

Tử Tâm không phản bác được câu nói của Uyển Thanh vậy nên tức giận động thủ, thân hình cô ta khẽ động, thanh kiếm trên tay linh hoạt, tốc độ vô cùng nhanh.

Uyển Thanh không kém thế xoay kiếm xoẹt một đường, an nhiên hóa giải đường kiếm của Tử Tâm. Nhưng càng đánh Uyển Thanh càng yếu thế hơn, đường kiếm của Tử Tâm vô cùng nhanh.

Nếu như Tử Tâm kia thực sự muốn cùng Uyển Thanh động thủ, sợ rằng Uyển Thanh trong vòng 20 chiêu sẽ bại, nhưng hiển nhiên mục tiêu của cô ta không phải là Uyển Thanh, mà là Mộng Dao, vậy nên sẽ không đả thương Uyển Thanh chỉ buộc Uyển Thanh lùi lại để tấn công Mộng Dao.

--------4--------

Địch Nhân Kiệt lẽ nào nhìn không ra, hắn dùng chưởng lực đánh vào chiếc bàn phía trước.

Nhưng không nhanh bằng Vũ Hàn.

Vũ Hàn thấy Tử Tâm động thủ liền biết mục tiêu của Tử Tâm là cô nương kia, hắn vốn chẳng để tâm, nghĩ rằng để Tử Tâm giáo huấn cô nương kia một chút cũng không sao, nhưng, trong tim hắn, đột nhiên thắt lại.

Những người có mặt ở đây, ngoại trử Tử Đồng, căn bản không có ai thấy rõ được thân ảnh của Vũ Hàn, chỉ là cảm thấy một kình phong dội tới, trong nháy mắt đã thấy Vũ Hàn dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm của Tử Tâm, rồi đẩy Mộng Dao phía sau lưng nói: "Tâm Nhi"

Tuy rằng nói một câu đó Vũ Hàn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Tử Tâm cùng Tử Đồng đều hiểu, Vũ Hàn trong lời nói có khẩn trương có nóng giận.

Từ ngày đầu quen biết Vũ Hàn, đại ca rất ít khi giận như thế, một khi đã giận thì không thường. Tử Tâm biết mình chắc phạm lỗi rồi, liền thu kiếm lại, lùi về bên Tử Đồng kéo tay áo gọi: "Tỷ tỷ..." Trong giọng nói mang theo chút cầu khẩn, hẳn là cô hy vọng tỷ tỷ có thể nói ra vài câu tránh Vũ Hàn ca ca sẽ giận thật thì rất khó ứng phó.

"Xá muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cũng không hề có ý định làm tổn thương cô nương, xin cô nương thứ tội!"

Tử Đồng còn chưa kịp mở lời thay muội muội thì Vũ Hàn đã xoay người lại phía sau, nói câu xin lỗi.

Mộng Dao bị một màn hù dọa, tâm trạng không vui, cũng không để tâm tới Vũ Hàn nói xin lỗi cái gì. Chỉ là Địch Nhân Kiệt đã lách người đến cười cười nói:

"Chúng tôi cũng có điểm sai, vừa rồi Mộng Dao, Uyển Thanh có phần hơi nóng tính, tại hạ xin thay hai cô ấy xin lỗi ba vị!"

"Mộng Dao?" Cái tên này đột nhiên khiến tim Vũ Hàn như bị bóp chặt lại, lại đau, rất đau, sắc mặt hơi xanh lại, từ trong đáy lòng thốt lên một câu: "Đồng Mộng Dao!"

Nghe xong ba chữ ấy, Địch Nhân Kiệt, Uyển Thanh, Nhị Bảo đều tròn mắt kinh ngạc.

Mộng Dao cũng bị ba tiếng đó làm cho trấn động. Nếu như vừa rồi khi người ta nhắc đến Nguyên Phương, mắng hắn, cô luôn cố đè nén bản thân coi như không có chuyện gì, cũng chỉ bởi vì không muốn làm bản thân đau thêm nữa. Nhưng thanh âm vừa rồi, ba tiếng gọi "Đồng Mộng Dao!" thực sự thân thương đến thế, thanh âm quen thuộc như thế, trong mắt cay xè, là Nguyên Phương, Nguyên Phương vẫn dùng giọng điệu đó gọi cô, ba tiếng thôi nhưng rất quan hoài.

Mộng Dao bước lên phía trước, bản thân cũng không rõ mình làm gì, chỉ có điều trái tim mách bảo, người nam tử này chính là Nguyên Phương của cô. Cô vẫn như thói quen, bám lấy một bên cánh tay hắn, nói:

"Nguyên Phương, là huynh, đúng không? Huynh còn sống đúng không? Huynh quay về tìm muội rồi, đúng không? Huynh mau trả lời muội đi!"

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má đã quá gầy vì nhiều đêm mất ngủ.

Nghe những câu hỏi đó, Vũ Hàn tâm thần bấn loạn, tim hắn lần nữa lại co thắt lại, nhưng hắn không nhận ra cô, hắn chưa từng gặp cô, hắn đẩy cô ra, rồi nói:

"Cô nương, cô nhận nhầm người rồi, tại hạ tên Vũ Hàn, không phải Nguyên Phương mà cô nương quen!"

Cái đẩy tay ấy, câu nói ấy, Mộng Dao bước lùi lại phía sau vài bước, trên miệng nở một nụ cười, nụ cười gượng gạo nhất trong cuộc đời của Mộng Dao.

"Đúng vậy, ngươi không phải là Nguyên Phương, ngươi không phải là Nguyên Phương, nếu như ngươi là Nguyên Phương, ngươi không thể không nhận ra ta, vì thế, ngươi không phải, ngươi không phải, ngươi không phải..."

"Mộng Dao!" Uyển Thanh từ phía sau, ôm lấy hai vai Mộng Dao, đôi vai nhỏ đang run rẩy, "Mộng Dao, muội đừng có như vậy, mặc kệ Nguyên Phương có còn ở bên muội hay không, huynh ấy cũng mãi ở trong trái tim chúng ta. Dù cho thế nào, huynh ấy nhất định mong muội mỗi ngày vui vẻ!"

"Đúng vậy, nhất định phải vui vẻ, không được phụ lòng Nguyên Phương!"

Cô lấy tay lau đi những giọt lệ, lấy tay đề ngực mình, rồi lại trở về với bộ dang vui vẻ, cười cười, hoàn toàn không ai nghĩ ra được, cô gái này vừa mới khóc mấy giây trước.

Một chút phong ba rồi cũng lắng lại, bọn họ dùng cơm xong rồi lên phòng trọ nghỉ ngơi.

Chỉ là Mộng Dao cùng Nguyên Phương, lần đầu gặp lại sau một khoảng thời gian dài xa cách, lại bỏ lỡ nhau như thế.

----------5-----------

Tối hôm đó, ánh trăng cũng đặc biệt sáng, Địch Nhân Kiệt cùng Uyển Thanh gồi bên cửa sổ trò chuyện.

" Huynh không cảm thấy bạch y nam tử hôm nay rất kỳ quái sao?" Uyển Thanh nói.

"Anh hùng đều có bộ dạng như thế!" Địch Nhân Kiệt cười cười trêu chọc.

Uyển Thanh liền bật cười, mi tâm hơi giãn ra một chút, cô đối với cái chết của Nguyên Phương vẫn là một nút thắt trong lòng.

"Hắn không thể là Nguyên Phương!" Địch Nhân Kiệt trở nên trầm tư rồi đột nhiên nói, "Thứ nhất, Nguyên Phương trong địa cung thực sự bị thương rất nặng, thị vệ lúc đó nói hắn đã không còn thở. Thứ hai, võ công của Nguyên Phương không thể cao hơn ta được, hôm nay cùng hắn đối một chiêu, sự thần tốc như thế, không thể trong mấy tháng mà có thể luyện ra được."

"Lúc hắn lách người lên giữ kiếm của Tử Tâm, ta không thấy được bộ pháp của hắn, võ công trên ta rất nhiều, hơn nữa nếu là Nguyên Phương, tại sao lại không nhận chúng ta chứ?"

"Muội biết, nhưng mà hắn đeo mặt nạ, chúng ta cũng không thấy được tướng mạo của hắn... hơn nữa, hắn là sao biết Mộng Dao họ Đồng chứ?" Uyển Thanh vẫn tràn đầy nghi hoặc.

"Điểm này đúng là vô cùng kỳ quặc!" Địch Nhân Kiệt đặt tay lên vai Uyển Thanh: "Kỳ thực ta với muội đều mong muốn hắn là Nguyên Phương, Mộng Dao hàng ngày tuy cười nói, nhưng ta biết, nụ cười của con bé không giống ngày trước nữa, đôi mắt cũng không linh hoạt như trước nữa, trong lòng con bé chắc chắn rất đau!"

Ánh trăng soi vạn dặm, hai người sầu chia ly.

Tối muộn, trong phòng ánh nến vẫn sáng, Mộng Dao ngơ ngẩn thì thầm một mình:

"Nguyên Phương, huynh biết không, ngày hôm nay người đó nói ra ba chữ Đồng Mộng Dao, muội đã thực sự cho rằng huynh trở về rồi. Thanh âm của người đó và huynh rất giống nhau, thế nhưng... không phải huynh, không phải huynh. Tại sao huynh vẫn chưa trở về, huynh có phải sẽ không trở về nữa, những điều trước kia huynh nói, lẽ nào huynh đã quên..."

f�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net