Chương 3: Võ Lâm Hội (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------1------

Một đêm dài đằng đẵng cũng qua đi, trời tờ mờ sáng, lờ mờ bắt gặp một dáng người cô độc, các vị anh hùng hảo hán tập hợp dưới đài rất đông, có người đến chỉ là vì góp thêm chút náo nhiệt, có người đến lại là vì dã tâm xưng bá, hùng cứ chốn võ lâm.

Hôm nay là ngày đầu diễn ra đại hội võ lâm, chỉ có người chiến thắng trong cuộc tỉ thí hôm nay mới có tư cách tham gia ngày thứ hai đại hội, cứ tiếp tục người chiến thắng sau cùng chính là võ lâm minh chủ mới.

Dưới đài, mọi người đang bàn tán náo loạn, thậm chí gây gổ, trên đài vẫn yên tĩnh, đang đợi võ lâm minh chủ Lãnh Dương Thanh lộ diện.

Người đến càng lúc càng đông, bắt đầu có những lời không hay:

"Chúng tôi đều ở đây chờ đợi một người, tại sao Lãng Dương Thanh vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ ông ấy không nỡ rời bỏ vị trí minh chủ võ lâm hiện tại nên không dám lộ diễn ư?"

"Phải đó, phải đó..." Lập tức có tiếng người phụ họa theo ủng hộ một kẻ to gan ngu ngốc nào đó.

"Các vị, bình tĩnh một chút, Lãnh minh chủ lập tức sẽ tới!" Tâm phúc của Lãng Dương Thanh là Tưởng Thanh đang lên tiếng trấn an quần hùng, tránh làm cho cục diễn trở nên căng thẳng.

Tương Thanh lên tiếng, mọi người liền im lặng lại một chút.

"Người này là ai vậy?" Sáng sơm shoom nay ăn điểm tâm xong, Mộng Dao nghe điếm tiểu nhị nói hôm nay diễn ra đại hội võ lâm liền lôi Địch Nhân Kiệt, Uyển Thanh, Nhị Bảo đi coi náo nhiệt.

"Nếu ta đoán không sai,k người này năm đó chính là đệ nhất kiếm khách, danh chấn thiên hạ, sau đó được Lãnh Dương Thanh thu phục, trở thành tâm phúc, xưng là Ngự Kiếm Công Tử - Tưởng Thanh" Địch Nhân Kiệt mặc dù không ở trong giang hồ những với những chuyện lớn bé trong chốn giang hồ cũng biết đôi chút.

"Thật ư?" Đồng Mộng Dao tròn xoe mắt nhìn Địch Nhân Kiệt.

"Muội có tin hay không." Địch Nhân Kiệt lại ném lại cho Mộng Dao một ánh mắt tròn xoe như thế.

Uyển Thanh nhìn thấy hai huynh muội nhà này đanh giương giương mắt thách thức nhau, lòng cô có chút hoảng. Nơi đây không phải là chốn cho bọn họ đùa nghịch được, chỗ này diễn ra đại hội võ lâm, tập toàn những cao thủ, vạn nhất xảy ra xung đột thì hậu quả khó mà lường được.

"Mộng Dao, Hoài Anh nói đúng đó, tỷ tuy toàn ở chùa Cảm Nghiệp những cũng nghe đến danh tiếng của Ngự Kiếm Công Tử."

"Vậy..." Mộng Dao đang định hỏi cái gì đó những bị âm thành kêu gào, mọi người đang la hét: "Minh Chủ tới!"

_____2_____

Một vị thân khoác trường bào màu đen, hàng ria mép đậm, ước chừng 60 tuổi dưới ánh nhìn của quần hùng, vô cùng oai phong lẫm liệt bước lên đài. Người này chính là đương kim võ lâm minh chủ Lãnh Dương Thanh, mặc dù mái tóc hoa râm nhưng không hề làm mất đi cái khí chất vương giả.

"Cảm tạ các vị anh hùng hảo hán không quản cực nhọc đã tới dự đại hội võ lâm, lão phu niên kỷ cũng đã cao, không có lòng gan dạ quả quyết như lớp trẻ trái lại làm việc có phần nao núng. Vơ lâm chúng ta cần một thiếu niên tuổi trẻ tài cao lănh đạo, vậy nên hôm nay lão phu mở ra Võ Lâm hội mục đích là muốn chọn một người làm võ lâm minh chủ mới!"

"Lãnh minh chủ, nếu người đã tới rồi, đại hội sao còn chưa bắt đầu đi?" Một người trong đám đông lớn tiếng hô, có lẽ đã quá sốt ruột.

"Vị đại gia này không nên nóng ruột, lão phu có mời tới một vài vị đức cao vọng trọng, cùng lão ơhu đánh giá lựa chọn võ lâm minh chủ." Lãnh Dương Thanh vuốt vuốt hàng ria mép cười cười rồi nói.

"Thiếu Lâm Độ Khổ đại sư đến!" Một tiểu đồng lớn tiếng hô, dập tan cục diễn ban nãy, yên ắng một chút rồi sau đó là những tiếng hoan hô náo loạn.

Người một câu, ta một câu, bàn luận sôi nổi

"Độ Khổ đại sư rất ít khi bước ra khỏi Thiếu Lâm tự, vậy mà Lãnh minh chủ có thể mời được, thực là tiếng tăm không nhỏ!"

"Độ Khổ đại sư này nghe nói tính tình kỳ dị, không biết Lãnh minh chủ dùng cách gì mới thuyết phục được đại sư"

.....

Trên đài Lãnh minh chủ khom lưng: "Đại sư, lão phu thật vinh hạnh , thay mặt võ lâm đại hội cảm tạ người đã đến!"

"Võ lâm có trọng sự, bần tăng sao có thể không đến!" Độ Khổ đại sư chăp tay nói.

"Tưởng Thanh" Lãnh minh chủ gọi hắn rồi nói: "Đưa đại sư tới an tọa!"

"Đại sư, xin mời!"

"A di đà phật!"

Đại sư đã an tọa nhưng đại hội vẫn chưa được bắt đầu, mọi người lần này không hề ồn ào, chỉ trầm tĩnh nhìn lên phía khán đài với lòng hiếu kỳ cực lớn.

_______3________

"Thính Vũ Lâu thánh sứ, tả hữu hộ pháp đến!" một tiếng nói như sấm sét giữ trời quang, gây cho mọi người sự bất ngờ kinh ngạc, không thể tin nổi. Trên đỉnh đầu bọn họ thoáng xuất hiện 3 thân ảnh.

Bạch y như tuyết, hồng y như lửa, lam y như nước, ba thân ảnh giống như lưu tinh giữa trời đêm, vụt xuất hiện trên bầu trời. Lúc bọn họ đứng ở trên đài, mọi người mới nhìn rõ, ba người bọn họ đều mang mặt nạ, không cách nào nhìn ra được gương mặt của họ, nhưng quần hùng không aindams nghi ngờ hay dị nghị, vì trên người bọn họ toát lên sự bá khí.

Không như lúc trước mọi người bàn luận sôi nổi mà giờ đây tất cả đều rất yên tĩnh. Bởi vì Thính Vũ Lâu trên giang hồ đức cao vọng trọng như thế nào, người người đều biết.

Mọi người ở trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc Lãnh Dương Thanh có năng lực đến thế nào mà có thể mời được cả Thính Vũ Lâu nơi mà hai phe hắc bạch trong giang hồ đến kinh sợ.

"Đa tạ ba vị đại giá quang lâm!" Lãnh Dương Thanh không hề chậm chễ với khuôn mặt tươi cười cung kính chào đón.

Diệp Vũ Hàn liếc qua nhìn Lãnh Dương Thanh một cái rồi rời ánh mắt về hướng khác, trong ánh mắt không có chút tình cảm nào, hoàn toàn đều là lãnh khí khiến cho người nhìn hoảng sợ.

Ninh Tử Tâm cũng không để võ lâm minh chủ này vào trong mắt, ngày thường ở trong Thính Vũ Lâu, nàng được lâu chủ Mộ Dung Giác cưng chiều vô cùng, thế nên căn bản không muốn để ý tới võ lâm minh chủ.

Ninh Tử Đồng biết tính cách hai người này, biết Lãnh Dương Thanh sẽ vì thế mà thấy khó xử nên nói: "Lãnh Minh Chủ thứ lỗi, hai người bọn họ tính tình vốn như thế, về phần cảm tạ, chúng tôi là hậu bối, sao chịu được lời cảm tạ của minh chủ, hơn nữa Thính Vũ Lâu cũng ở trong giang hồ, địa vị vẫn còn non nớt!"

"Hoàn toàn xứng đáng, hoàn toàn xứng đáng!" Lãnh Dương Thanh vừa rồi cũng cảm thấy ra mồ hôi lạnh, những người trong Thính Vũ này đều lãnh đạm, đáng sợ, gương mặt già nua của ông gượng cười: "Ba vị, mời an tọa!"

_______4_________

Mọi người an tọa, các môn phái trở về vị trí cũ

"Võ lâm đại hội, hiện tại bắt đầu!" Lãnh Dương Thanh đứng trên đài cao, ống tay áo bay bay trong gió, nói với một niềm tin mạnh mẽ: "Võ lâm đại hồi lần này không giống với lần trước, không chỉ tỷ võ còn có thi văn, tin tưởng mục đích của lão phu mọi người đều hiểu rõ, thân làm võ lâm minh chủ không chỉ có một thân thủ tốt, mà còn có năng lực tạo phúc cho võ lâm!"

"Tốt lắm!" Dưới đài không biết có vị anh hùng hảo hán nào hảo sảng hô lên, tiếp theo là tiếng vỗ tay rầm trời hưởng ứng của quần hùng.

Lãnh Dương Thanh lại giơ tay lên, mọi người hiểu ý liền im lặng.

"Để đảm bảo võ lâm đại hội lần này diễn ra công bằng, lão phu đã mời Độ Khổ đại sư của Thiếu Lâm, Vũ Lâu thánh sứ Diệp Vũ Hàn, tả hộ pháp Ninh Tử Tâm, hữu hộ pháp Ninh Tử Đồng cùng với lão phu chủ trì đại hội!"

Lãnh Dương Thanh hướng tới mọi người nói ôn hòa rồi khẽ gật đầu cười cười. Ninh Tử Đồng trong lòng sinh ra một loại cảm giác kính nể. Thân ở trong võ lâm, có cái danh vọng, nhưng ngữ điệu lại ôn hòa, không tham công lao, thực là không phải hư danh.

Trong lòng Diệp Vũ Hàn cũng dường như có thêm một vài phần thiện ý đối với vị võ lâm Minh chủ này.

Xa xa, Định Nhân Kiệt buông lời tán thưởng

"Lãnh minh chủ xưa nay hành xử đường hoàng, quang minh lỗi lạc, không tham hư danh, ở trong giang hồ làm được không ít chuyện tốt." Uyển Thanh cũng thế không ngớt khen ngợi.

"Muội thấy ông ấy cũng chẳng phải người tốt gì!" Một bên Mộng Dao lại nói lời trái ngược.

"Vì sao?" Nhị Bảo hiếu kỳ mở miệng, không để ý tới một bên thiếu gia đang nháy mắt báo hiệu cho hắn không nên "không biết sống chết" hổ cái đã khẳng định điều gì thì đừng hỏi lý do, nếu không thì....

Quả nhiên như Địch Nhân Kiệt dự liệu:

"Ngươi là tiểu thư hay ta là tiểu thư?" Mộng Dao kéo lỗ tai Nhị Bảo: "Dám hỏi vì sao à?"

"Tiểu thư, tôi sai rồi!" Nhị Bảo nhăn nhó van xin.

"Được rồi, Mộng Dao, đại hội sắp bắt đầu rồi!" Uyển Thanh giúp Nhị Bảo giải nguy, ra tay cứu giúp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net