Chương17: Chân tướng sáng tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Đợi một chút, các ngươi làm sao biết được hung thủ khi nào ra tay?” Nhị Bảo không hỏi một câu ngu ngốc thì không chịu ngừng.

————1————
“Ngươi ngẫm nghĩ lại xem, mỗi lần hung thủ giết người cách nhau bao lâu?” Địch Nhân Kiệt đương nhiên vẫn không chút lưu đình đập cho Nhị Bảo một cái, ngoài miệng thì vẫn giải thích một câu.
Nhị Bảo cẩn thận đém lại, sau đó bừng tỉnh ồ lên một tiếng: “Vậy không phải là ngày mai sao?”
“Nhưng chúng ta làm sao xác định hung thủ sẽ ra tay vào lúc nào?” Uyển Thanh nghi ngờ nói. “Lại căn cứ vào mấy thi thể từ những lần trước mà nói, mấy người đó không phải là chết ở cùng một thời điểm trong ngày, hơn nữa chúng ta cũng đã loại trừ khả năng do thuốc làm kéo dài thời gian tử vong.”

“Sách” Nguyên Phương từ trong góc phòng lấy ra một quyển sách, chính là quyển sách đem từ trong Tàng Kinh Các ra. “Căn cứ vào mấy vụ án trước cùng với những sự việc phát sinh được ghi chép trong cuốn sách này, đại khái có thể suy đoán được thời điểm mà Lãnh Dương Thanh sẽ ra ta.”
“Về phần địa điểm, ta nghĩ không có căn cứ chính xác nào đều suy đoán, dù sao sự việc phát sinh năm đó ở đây cũng không tìm ra được chỗ tương ứng.” Địch Nhân Kiệt biết không giải thích rõ thì sẽ phát sinh ra những câu hỏi vô cùng vô tận, vì thế hắn liền thẳng thắn một lần đem hết mọi chuyện nói rõ ra. “Cho nên ba địa điểm chỉ là thuật che mắt người đời của hắn, không tồn tại giá trị thực tế. Vì vậy địa điểm ngày mai hắn động thủ chúng ta không có cách nào đoán được, chỉ có thể âm thầm theo dõi.”

“Như vậy không phải là rất nguy hiểm sao, nhỡ đâu hắn phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, đánh bất ngờ thì phải làm sao? Võ công của hắn cao như vậy, phát hiện ra chúng ta núp ở chỗ tối bảo vệ Tử Tâm thì phải làm sao? Không phải rất dễ dàng thoát khỏi sự theo dõi của chúng ta hay sao?” Mộng Dao lo lắng nói, suy cho cùng Lãnh Dương Thanh cũng là võ lâm minh chủ, võ công làm sao kém được.
“Hắn có thể thoát khỏi sự giám sát của chúng ta, nhưng không bỏ rơi được Nguyên Phương.” Rõ ràng chỉ là một câu nói thôi nhưng Địch Nhân Kiệt lại nhất định bỏ vào vài ý tứ trêu chọc. Sau đó dường như vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, còn ở phía sau đá thêm một câu: “Muội đừng có quên, Nguyên Phương bây giờ là ai, Vũ Hàn, thánh sứ Thính Vũ Lâu, võ công cũng không phải là cao tầm thường đâu.”

————2————
“Cho nên muốn tỷ thí một lần nữa sao?” Nguyên Phương không chút yếu thế, dường như trở về với tính cách của những năm trước đây, cao cao tại thương khi vẫn là Vương đại công tử, hai người bọn họ phân cao thấp, cố chấp, bướng bỉnh.

“Không dám không dám” Địch Nhân Kiệt cười cợt nấp sau lưng Mộng Dao. “Ai mà biết Mộ Dung lâu chủ đã làm gì đối với huynh, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi võ công đã tiến bộ xuất thần nhập quỷ, ta không có ngu mà tự mình chuốc khổ.”
“Chúng ta hình như đang thương lượng một việc hết sức quan trọng?” Mộng Dao đối với việc hai nam tử tính cách đột nhiên giống như trẻ con cảm thấy bất lực, “Hai vị là trẻ nhỏ lên ba, có thể đổi lúc khác chơi đùa được không?”
“Đại tỷ, chúng ta hình như đã thương lượng xong rồi?” Địch Nhân Kiệt từ xưa đến nay đối với Mộng Dao vẫn luôn là thái độ cười cợt chọc nàng tức. “Nguyên Phương, huynh xem, huynh nói xem mắt huynh có vấn đề gì không vậy, nhìn xem Uyển Thanh của ta này, thật là không gì có thể so bì được.”

“Ánh mắt làm sao?” Mộng Dao co chân đạp cho Địch Nhân Kiệt một cái.
“Uyển Thanh, cứu ta!” Địch Nhân Kiệt nhanh tay nhanh mắt, lập tức lách người trốn ở sau lưng Uyển Thanh.
“Địch tiểu hổ, huynh nói rõ ra cho ta, nếu không hôm nay chúng ta chưa xong chuyện đâu.” Mộng Dao không dễ dàng buông tha.
“Xin cứ tự nhiên!” Uyển Thanh cười cười, nếu là bình thường cô có thể sẽ ngăn cản, nhưng là hôm nay, cô có cảm giác rất hưởng thụ. Cảnh tượng hôm nay ở trong lòng cô không biết đã hoài niệm bao nhiêu lần, sự ầm ĩ ồn ào này đối với cô chính là ánh dương quang đẹp nhất trong mấy năm nay.
“Uyển Thanh, muội…” Địch Nhân Kiệt vạn lần không ngờ được, buộc lòng phải bỏ chạy sang chỗ khác.
Nguyên Phương, Uyển Thanh, Nhị Bảo đều cười vui vẻ, nhìn xem, dường như tất cả đều quay về lúc ban đầu, trong tim chợt ấm áp, có một loại hạnh phúc từng chút lan tràn.

Nhưng lúc này không phải là lúc có thể cao hứng. Bản thân từng vô lần lần nhắc nhở chính mình, đây chỉ là một đoạn kỷ niệm trong thời niên thiếu vô tri, nhưng lại vị thời gian nhắc đi nhắc lại vô số lần về quá khứ khắc cốt ghi tâm ấy. Ngay cả bây giờ, chỉ cần dự đoán tình hình ngày mai xảy ra, trong lòng lại chứa chan là hắn, chỉ sợ hắn ngày mai bỗng nhiên ở nơi nào đó xuất hiện, muốn nói với bản thân đây là kết cục cuối cùng của đôi bên, lại sợ sau khi mất đi hắn, những ngày tháng sau này ngay cả dũng khí để sống cũng không có.

————3————
Uyển Thanh nhìn thấy Tử Tâm một mình rời khỏi phòng, lưu lại đám người Địch Nhân Kiệt nhốn nháo trong phòng, cô theo Tử Tâm bước ra ngoài.

“Ninh cô nương có phải còn chỗ nào hoài nghi hoặc là khó xử?” Uyển Thanh vẫn luôn quan sát người khác rất tinh tế, ban nãy ở trong phòng nhìn thấy nét mặt của Tử Tâm không phải rất tốt.

“Không có gì, chỉ là nhớ lại một số chuyện được mất năm xưa thôi, không ngờ trong lòng vẫn còn có một chút luyến tiếc không nỡ bỏ.” Tử Tâm khẽ cười một cái, trong giọng nói tràn đầy sự châm chọc bản thân.
“Ta vốn không nên nói nhiều lời, nhưng thực sự là không nhẫn tâm, muốn khuyên cô nương một câu: Người đó trong lòng có cô, trong lòng cô cũng có hắn, nếu như có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, vậy thì không gì tốt bằng. Bất kể năm đó xảy ra chuyện gì thì cũng đều là xảy ra từ nhiều năm trước rồi, có thể bây giờ mọi người đã sớm không còn giữ chấp niệm ban đầu nữa.” Uyển Thanh biết những chuyện này người ngoài như cô vốn không nên nhiều lời, nhưng nghĩ tới năm đó bản thân bị thù hận che lấp, không nhịn được mà nói mấy lời.

“Ta sao mà không biết, cũng từng thử qua.” Tử Tâm lắc đầu, lại thở dài. “Nhưng hắn chấp niệm quá sâu, làm cái gì cũng chỉ là uổng phí mà thôi.”

“Không dấu cô, lần đầu tiên thấy cô, ta rất hâm mộ. Ta nghĩ không biết khi nào ta mới có thể ung dung tùy hứng như cô.” Uyển Thanh bỗng nhiên chuyển đề tài.
“Ta chẳng qua là người vô tâm mà thôi, hơn nữa còn có ca ca và tỷ tỷ nuông chiều ta.” Tử Tâm cười khổ.

“Có lẽ vậy!” Uyển Thanh cười nói, trong đáy mắt lại tràn ngập yêu thương. Câu nói muốn vạch trần chân tướng ở trong lòng cũng không thốt ra được. “Kỳ thực cô là vì không muốn người khác vì cô lo lắng, không muốn nói cho hắn biết mất đi hắn, cô chỉ còn có một mình mà thôi.”
“Ta còn có việc, cáo từ!” Tử Tâm gật nhẹ đầu, coi như có lễ mà rời đi.
Uyển Thanh cũng vậy đáp lại.

————4————

Cái gì nên tới rốt cuộc cũng sẽ tới. Mặc y phục của Tử Đồng lên người, chạy tới hậu hoa viên, trong lòng nói không sợ là giả, nhưng không phải là sợ chết mà là sợ sự việc đúng như bản thân cô dự liệu. Người đó không phải là bị khống chế mà là thực sự đã bị mất đi lý trí rồi. Nếu như vậy bản thân cô phải làm sao để tự an ủi mình khi nửa đêm thức giấc.

Đúng như bản thân dự liệu, trước lại lại xuất hiện một người vốn không nên xuất hiện ở đây. Ống tay áo màu lam, đúng là Tử Đồng. Tử Tâm bị giật mình.

“Đừng hỏi vì sao, đừng lên tiếng.” Tử Đồng mấp máy môi ra hiệu.
Tử Đồng chớp mắt thể hiểu đã hiểu ý, nhưng trong lòng ngược lại vẫn vô cùng lo lắng.

“Ta đã sớm biết hôm nay Ninh Tử Tâm sẽ dịch dung thành Ninh Tử Đồng để tới đây chịu chết, vốn không định tới, nhưng nghe thấy Ngự Phong bảo tới đây thử chút vận may. Vạn lần không thể ngờ vận khí lại tốt như vậy!” Một đạo âm thanh từ xa truyền tới, Lãnh Dương Thanh mang theo Đạm Đài Ngự Phong xuất hiện trước mặt Tử Đồng và Tử Tâm, đứng vững vàng.

“Ta sớm đã nói, nàng là tỷ tỷ, cho dù không phải ruột thịt, nàng biết muội muội vì nàng mạo hiểu, tuyệt không ngồi đó mà nhìn!” Đạm Đài Ngự Phong cười khinh khỉnh, trong giọng nói tràn đầy châm chọc.

“Liên quan gì tới ngươi?” Đối diện với Đạm Đài Ngự Phong, Tử Tâm vẫn luôn không kiềm chế được sự tức giận trong lòng.

“Đây là Ninh Tử Tâm!” Đạm Đài Ngự Phong dường như là đang đợi Tử Tâm mở miệng.
“Ngươi cho là thực sự là ta và tỷ tỷ của ta?” Nếu như đã bị vạch trần, Tử Tâm cũng không muốn mang theo mặt nạ mà nói chuyện. Kéo mặt nạ xuống, kiếm trong tay rút ra.

“Biệt lai vô dạng! (Vẫn khỏe chứ?” Nguyên Phương, Địch Nhân Kiệt và Uyển Thanh từ chỗ nấp xuất hiện, Địch Nhân Kiệt còn cười chào hỏi Lãnh Dương Thanh.
“Vậy các ngươi cũng đừng xem thường lão phu!” Lãnh Dương Thanh cười, tay phải đánh một chưởng, phía sau xuất hiện một đám hắc y nhân bịt mặt.

————5————

“Làm sao dám xem thường ngươi!” Mộ Dung Giác từ trên không trung đột nhiên xuất hiện, đi bên cạnh hắn còn có Mạc Tâm.

“Sư phụ!” Vẫn luôn nấp ở chỗ tối, Mộng Dao vừa thấy Mạc Tâm tới liền chạy ra ngoài. Nhị Bảo cũng chạy theo sau.
“Xem ra Mộ Dung lâu chủ muốn làm người vong ân phụ nghĩa. Vậy bèn cùng nhau lên đi!” Nhìn thấy Mạc Tâm, đám người áo đen dường như có chút kiêng kị. Nhưng Lãnh Dương Thanh quét một ánh mắt, đám người đó bèn khôi phục tinh thần, rút đao trong tay chuẩn bị động thủ.

“Tại hạ không dám nhận!” Mộ dung Giáo cười lạnh, vận nội lực vào lòng bàn tay.

“Tử Mị Các của ta khi nào sửa lại quy củ rồi?” Mạc Tâm chợt cười một tiếng, “Ám Mị Các không phải vẫn nghe theo sự sai bảo của các chủ sao? Giờ lại nghe theo lời Đông Phương Tế Từ?”

“Xem ra các ngươi đã biết thân phận của ta rồi!” Lãnh Dương Thanh, không, nên gọi hắn là Đông Phương Tế Từ. Hắn mỉm cười lột bỏ lớp mặt nạ trên mặt xuống. “Quy chủ đương nhiên chưa đổi, chỉ là Đông Phương Tế Ca đã chết, thân phận các chủ tự nhiên do ta tiếp quản.”

“Vì quyền lợi ngay cả ca ca ruột cũng giết, tại hạ thật bội phục.” gương mặt Mạc Tâm nổi lên sự tức giận, hai tay nắm chặt. “Đáng tiếc, ngươi giết lầm người rồi.”
“Sao?” Đông Phương Tế Từ không lưu tâm, thoại phong nhất chuyển nhằm vào đám người Địch Nhân Kiệt mà đánh một chưởng. “Ta thật hiếu kỳ các ngươi là lúc nào và làm thế nào biết được ta là Đông Phương Tế Từ mà không phải là Lãnh Dương Thanh?”

“Khi ta và ngươi ở Tiêu Vân Điện nói chuyện, có mấy lời nói sai rồi. Ta liền nghi ngờ ngươi không phải là Lãnh Dương Thanh.” Mộ Dung Giác điềm nhiên nói, “Vì vậy, ta liền đi một chuyến tới Thiếu Lâm Tự, có chút sách đúng là tuyệt thế ở Danh Kiếm Sơn Trang, nhưng biết những chuyện này chưa chắc chỉ có cuốn sách này.”
“Nếu ngươi đã không phải là Lãnh minh chủ, vậy Mộ dung Lâu chủ cũng không thiếu nợ ân tình của ngươi!” Địch Nhân Kiệt nói tiếp thay lời của Mộ Dung Giác, “Cho nên sau khi biết tất cả mọi chuyện, chúng ta cũng chỉ là diễn một vở kịch cho ngươi xem mà thôi.”

“Chúng ta cũng biết ngươi thực sự muốn giết ai, không phải là Tử Đồng, mà là Tâm Nhi.” Vũ Hàn (Nguyên Phương) bổ sung “Nhưng có một điểm ngươi sai rồi, Tâm Nhi mới là con gái của ngươi!”

————6————

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Tử Tâm vẫn luôn chẳng hay biết Lãnh Dương Thanh vốn là Đông Phương Tế Tử bây giờ càng bị hồ đồ, nghe thấy mấy lời này càng thêm mơ hồ. “Ta vì sao lại trở thành nữ nhi của tên tâm thần này.”

“Năm đó Gia chủ Ninh Gia và Đông Phương Tế Từ là một đôi hảo huynh đệ, bọn họ đều yêu một đôi tỷ muội, mà đôi tỷ muội này lại là hòn ngọc quý trên tay chưởng môn phái Hoa Sơn – Trác Ba. Người ngoài đều nhìn đôi tỷ muội này với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng có ai biết hai người bọn họ đều yêu Gia chủ Ninh Gia. Người tỷ tỷ gả cho Gia chủ Ninh Gia còn người muội muội cũng không chịu ủy khuất, không muốn gả cho Đông Phương Tế Từ. Vào ngày tỷ tỷ thành thân, muội muội nàng một mình tức giận rời nhà, không ngờ lại bị Đông Phương Tế Từ ở dưới chân núi bắt đi.
Nửa năm sau, người muội muội với quần áo rách rưới với cái bụng to xuất hiện ở Ninh Phủ, nói là bị Đông Phương Tế Từ cường bạo giam dữ, không dễ dàng mới chốn ra được. Tới khi sắp lâm bồn, tỷ tỷ vì muốn bảo vệ muội muội cố ý sử dụng thuốc trợ sinh, để cho nàng sinh trước muội muội nửa khắc. Như vậy thông cáo với giang hồ, nàng sinh hạ được một đôi nữ nhi, đồng thời lừa gạt Đông Phương Tế Từ, đề phòng hắn thực sự muốn trộm nữ nhi của muội muội nàng.
Lo lắng cho danh dự của muội muội, tỷ tỷ chạy tới nhờ Ngọc Diện thư sinh Bạch Tĩnh Từ đứng ra làm mối, cho nàng cùng với Dương Hi là thiếu thành chủ cùng muội muội nàng trưởng thành đính hôn. Dương Hi đồng ý nhưng không ngờ một tháng sau khi thành hôn, người muội muội lại chết. Đông Phương Tế Từ vì nguyên nhân này mà tới báo thù nhưng bị Ninh Gia ngăn cản. Từ đó Ninh Gia và Đông Phương Tế Từ kết mối thù.
Đông Phương Tế Từ vẫn luôn tích góp thực lực, cho đến một ngày giết chết cả nhà Ninh Gia. Nhưng bởi vì Đạm Đài Ngự Phong, hai tỷ muội bọn họ có thể may mắn trốn thoát.”

Địch Nhân Kiệt kể lại câu chuyện năm xưa. Tử Tâm khó mà tin được, quay đầu nhìn tỷ tỷ, lại thấy nàng gật đầu với mình.

Đông Phương Tế Từ nghe xong câu chuyện mà hoảng hốt, sau đó đột nhiên lại lộ ra một nụ cười vui mừng. “Vậy ta hôm nay thực sự phải cảm ơn Địch công tử rồi, để ta không đến mức giết lầm nữ nhi của mình!” Nói xong bèn giơ tay lên ra hiệu để hắc y nhân động thủ.

————7————
“Tử Mị Các các chủ ở đây, các ngươi ai dám động thủ?” Mạc Tâm kéo tay Mộng Dao bước lên, “Mộng Dao, đem miếng ngọc bội con vẫn luôn cất ở trong hương nang ra đây!”

Nguyên Phương cũng tiến lên một bước đứng bên người Mộng Dao, đề phòng có người muốn ám toàn nàng.
Mộng Dao từ trong hương nang lấy ra một khối ngọc bội màu tím. Hắc y nhân thấy ngọc bội đều quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến Thiếu Chủ!” Mộng Dao bị nhận phần lễ này bị hốt hoảng, lùi về phía sau một bước.

“Mộng Dao đừng sợ!” Mạc Tâm đỡ lấy Mộng Dao cười lạnh nói. “Ngươi có lẽ vẫn luôn cho rằng Thiếu Chủ đã chết, Mị Linh Lệnh này vẫn luôn ở trên người sư huynh phải không?” Sau đó Mạc Tâm ra hiệu để Mộng Dao dùng ngọc bội lệnh cho hắc y nhân lui xuống.

Đông Phương Tế Từ từ khi nhìn thấy miếng ngọc bội này sắc mặt liền trở nên tối sầm, hắn nhìn thấy sát thủ lùi lại, thê lương cười to, trong con ngươi lộ ra vẻ âm trầm: “Thắng làm vua, thua làm giặc, nhưng ta dù phải chết cũng…” Lời chưa nói xong đã động thủ.

Mộ Dung Giác và Nguyên Phương đều không hiểu một chiêu này, mắt nhìn thấy Tử Đồng sắp bị chưởng phong đánh tới, lại thấy Đàm Đài Ngự Phong không chút do dự tiến lên che trước chưởng phong của Đông Phương Tế Từ, đoản đao trong tay cũng không do dự đâm vào ngực hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi lan tràn. Đông Phương Tế Từ khí tuyệt bỏ mình, Đạm Đài Ngự Phong trọng thương ngã xuống đất.

Tử Tâm vội vàng ôm lấy người Đạm Đài Ngự Phong, Tử Đồng cũng ngồi xuống, trong miệng gọi sư huynh.
“Tử Đồng, thật lâu rồi ta không nghe thấy muội gọi hai tiếng sư huynh.” Đạm Đài Ngự Phong cười cười, đưa tay lau nước mắt cho Tử Đồng, “Không sao chứ?”

Tử Đồng lắc đồng, cố nén nước mắt.
“Không có việc gì là tốt rồi!” Đạm Đài Ngự Phong dường như là không còn sức lực, tay từ gò má của Tử Đồng rơi xuống, “Ta đáng chết, vì báo thù, ta nối giáo cho giặc, hại chết nhiều người như vậy, chết là đáng tội. Chỉ là Tâm Nhi nhờ muội rồi, nàng thích ồn ào, một khi ồn ào là vô pháp vô thiên.” Đạm Đài Ngự Phong thủy chung không dám nói chuyện với Tử Tâm, cũng không dám nhìn vào mắt nàng, hắn sợ nói rồi, sợ nhìn rồi sẽ không yên lòng mà chết. Thấy Tử Đồng gật đầu, hắn mới chậm rãi nhắm mắt, mang theo nụ cười mà đi.

Tử Tâm cũng không nói một lời nào, quen nhau nhiều năm như vậy, tâm ý của hắn nàng đều hiểu, cứ như vậy yên lặng tiễn hắn đi cũng tốt.

————8————

Tất cả đều đã xử lý xong, vụ án cũng khép lại, người nên bị trừng trị cũng không thoát tội, Địch Nhân Kiệt từ trong mật thất của Đông Phương Tế Từ tìm được thi thể của Lãnh Dương Thanh thực sự và Đông Phương Tế Ca, cái này cũng có thể giải thích vì sao lúc đó hiện trường có nhiều máu người như vậy…

Lãnh Dương Thanh chết rồi, Tưởng Thanh dưới sự giúp đỡ của Mộ Dung Giác và Độ Khổ đại sư hoàn thành cuộc tuyển chọn võ lâm minh chủ, chỉ là võ lâm minh chủ không phải là người khác mà chính là hắn.

Mạc Tâm tiếp tục làm thế ngoại y tiên của mình, đồng thời tiếp quản lại Tử Mị Các vốn thuộc về Mộng Dao, chỉ là cái chết của Đông Phương Tế Ca đối với hắn là đả kích rất lớn.
Đạm Đài Ngự Phong được Mạc Tâm cứu, chỉ là vết thương phải dưỡng một thời gian dài nữa mới khỏi hắn, Tử Tâm liền đưa hắn về biệt viện ở Thính Vũ Lâu để dưỡng thương.

Mộ Dung Giác và Tử Đồng sau khi đại hội võ lâm kết thúc cũng trở về Thính Vũ Lâu.

Về phần năm người kia, vẫn giống như năm đó, cùng nhau ngao du thiên hạ…
Chỉ là Nguyên Phương sẽ không quay về triều nữa, đợi lúc Địch Nhân Kiệt kết thúc chuyến ngao du là lúc Nguyên Phương và Mộng Dao cùng nhau rời đi…sống cuộc đời của riêng hai người họ.

Vĩ thanh!
Hai người bị số phận lựa chọn, đã định trước sẽ gập ghềnh.
Hai người bị tình yêu lựa chọn, đã định trước sẽ viên mãn.
Nếu nói tình yêu thuận buồm xuôi gió bình thản qua ngày là tình cảm đẹp nhất trên đời, chẳng bằng nói nhiều lần trải qua những cánh buồn gian truân rồi mới tìm thấy sự bình thản nắm tay nhau tới cuối đời mới là tình yêu là người đời vẫn luôn theo đuổi suốt một đời.
Nguyên Phương, Mộng Dao, hai cái tên cũng không có gì lạ
Nguyên Phương, Mộng Dao, hai người trải qua lịch sử dài rộng thế nào cũng không có gì đáng kể
Chỗ đáng khắc ghi
Là phần tình cảm của bọn họ
Là sau những gập ghềnh của cuộc sống vẫn có thể nói ra câu: “Theo người tới chân trời góc bể” khắc cốt ghi tâm!

..............
P/s: Bốn năm cũng hoàn xong cái fic này,  thật là điều kỳ diệu.  Fic này có lẽ không phải quá hay,  nhưng những người theo Phương Dao đợi đầu,  theo dõi Bumbee đời đầu mới hiểu nó có ý nghĩa thế nào,  là những chương đầu tiên ta bắt đầu tập dịch,  lỗi rất nhiều, ngờ nghệch nhưng nguyên sơ. Truyện này YM viết cũng không quá hay,  thiếu logic rất nhiều,  đến bản thân YM cũng nói bạn ấy lúc viết chương cuối phải đọc lại những cái mình đã từng viết.  Cái kết gấp gáp những vẫn là kết,  thôi xem như là một cuộc hành trình Phương Dao tới thế giới võ lâm đi. 
Hoàn rồi,  tung bông,  hạnh phúc quá! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC