Chương 16: Mê Vụ Tán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16: Mê Vụ Tán

Tác giả: YM

Dịch: Bumbee

————1————

"Địch Nhân Kiệt, đi theo ta!" Nguyên Phương thi triển khinh công trở lại sân trong, không nói hai lời, lôi kéo Địch Nhân Kiệt đi ra ngoài.

"Ôi chao, ôi chao, ôi chao..." Hô lên được vài tiếng liền bị Nguyên Phương kéo một cánh tay lao đi, nhưng hắn cũng không biết làm sao, người ta võ công cao hơn hắn mà!

"Huynh dẫn ta tới Tiêu Vân Điện để làm gì?" Địch Nhân Kiệt tuy là hỏi, thế nhưng trong ánh mắt lại hoàn toàn rõ rang.

"Xem ra suy nghĩ của huynh cũng không phải không có lý." Nguyên Phương nhìn về phía bốn phía kiểm tra: "Xem ra ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ta là quá mức u mê rồi."

"Cái này cũng không có thể trách ngươi, là hắn dùng vài chục năm che giấu, cũng chỉ vì ngày này." Địch Nhân Kiệt thoải mái nói, con mắt cũng như Nguyên Phương, nhìn bốn phía xung quanh Tiêu Vân Điện.

Không hẹn mà hai người đều nhìn về một phía, nhìn nhau cười, đồng thanh nói: "Cự ly cũng đủ xa, vật che cũng đủ lớn."

"Thế nhưng huynh thế nào là có thể xác định là ngày hôm nay?" Địch Nhân Kiệt trong lòng vẫn còn một nghi vấn.

"Ta cùng Mộng Dao đi tản bộ, gặp Tử Tâm đang rất thương tâm, ta hỏi tại sao, cô ấy nói là do Mộ Dung Giác dùng thân phận Lâu Chủ để áp chế cô ấy." Nguyên Phương cảnh giác, nơi lỗ tai giật giật, xác định bốn phía không có người mới tiếp tục mở miệng. "Ta hiểu rõ Mộ Dung Giác, hiểu rõ hắn có bao nhiêu quan tâm tới Tử Tâm, nếu không không phải thời gian khong kịp, hắn căn bản sẽ không dùng tới thân phận để ép bức cô ấy, cho nên nhất định là hôm nay."

"Vương Nguyên Phương quả nhiên chính Vương Nguyên Phương." Địch Nhân Kiệt nửa trêu chọc, nửa chăm chú. Trong lòng không tự chủ được mà cảm thấy vui vẻ, mặc kệ hắn từng biến thành người nào, thế nhưng hiện tại, hắn đã trở về với thân phận Vương Nguyên Phương.

"Đã tới rồi!" Nguyên Phương lại thản nhiên nói một câu.

————2————

Hai người đứng trên đỉnh Tiêu Vân điện không bao lâu, Mộ Dung Giác liền tới, cước bộ tựa hồ rất dễ dàng, bởi vì mặt nạ che khuất dung nhan, nhìn không ra biểu tình gì của hắn. Hắn cũng không gấp, chỉ là phóng khoáng tiêu sái đi tới bên ghế ngồi xuống.

Địch Nhân Kiệt bất giác liếc mắt nhìn Nguyên Phương, hắn hiểu rõ Mộ Dung Giác trong lòng Nguyên Phương có vị trí thế nào, thế nhưng biển cảm trên mặt không gợn của chàng, dường như là tư thế của Vũ Hàn vậy, lạnh lùng. Hắn hiểu, Nguyên Phương đây là che giấu nội tâm, không muốn hắn nhìn ra, cũng không muốn hắn lo lắng.

Chẳng bao lâu, Mộ Dung Giác bỗng nhiên thuận miệng nói: "Âm thầm quan sát đã lâu như vậy, còn không hiện thân sao?"

Địch Nhân Kiệt trong lòng cả kinh, không phải là bị phát hiện rồi chứ, nếu là như thế này, Mộ Dung Giác võ công thật là cao tham khó lường, vị trí bọn họ ẩn nấp chính là lựa chọn kín kẽ như thế. Chỉ mới nghĩ thế, Nguyên Phương liếc mắt nhìn Địch Nhân Kiệt ý bảo hắn đừng nóng vội, Địch Nhân Kiệt liền khôi phục tinh thần.

Kỳ thực lúc Mộ Dung Giác đến không bao lâu, Nguyên Phương bỗng nhiên phát hiện đại điện này có tồn tại của người thứ tư. Hắn hiểu rõ Mộ Dung Giác không phải nói bọn họ, mà là nói người thứ tư kia. Huống chi vị trí chàng chọn, tuyệt đối không dễ dàng bị phát hiện.

"Mộ Dung lâu chủ quả nhiên hảo công phu." Người nọ bỗng nhiên hiện thân, cũng chính là trang chủ của Danh Kiếm sơn trang, võ lâm minh chủ - Lãnh Dương Thanh. Trên mặt hắn cười cười, thế nhưng nội tâm nhìn không thấu.

"Không dám nhận, bản tọa thế nào dám nhận Minh Chủ khen ngợi!" Mộ Dung Giác không chút khách khí đáp lễ, trong giọng nói đều là trào phúng.

Trốn ở một nơi, Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương chăm chú nhìn Lãnh Dương Thanh, trong mắt trong khỏi có một tia cười nhạt, quả nhiên tri nhân tri diện bất tri tâm.

————3————

"Lão phu không nghĩ tới Mộ Dung Lâu chủ đối đãi với thuộc hạ thật là..." Lãnh Dương Thanh cố ý kéo dài câu nói: "Cư nhiên để một nữ tử hắn quan tâm, cam tâm cúi đầu."

"Cúi đầu? Hừ!" Mộ Dung Giác cười nhạt, "Giang hồ này còn có người không cúi đầu trước bổn tọa hay sao."

"Đúng vậy?" Lãnh Dương Thanh cũng không cãi lại, mà là dời đi trọng tâm câu chuyện: "Thính Vũ Lâu lâu chủ Mộ Dung Giác luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, không biết cứu xong Đồng Mộng Dao thỏa thuận có còn tính nữa không?"

"Đương nhiên!" Mộ Dung Giác đứng lên: "Bản tọa không giống như ngươi, sẽ không nói ra những chuyện dơ bẩn xấu xa của ngươi." Vừa dứt lời bèn bước đi ra ngoài cửa, nhưng bỗng nhiên ngừng cước bộ, "Đừng tưởng rằng bản tọa không biết ngươi đối với Cừu Minh giở trò gì, ngươi tốt nhất buông tha cho hắn, nếu không cho dù bản tọa có chết, bản tọa cũng phải kéo ngươi đi cùng."

"Đương nhiên!" Lãnh Dương Thanh cười khẽ: "Chỉ cần ngươi giữ đúng lời hứa, hắn đối với lão phu vô dụng."

Mộ Dung Giác không thèm nhắc lại, chỉ là trực tiếp đi ra ngoài.

"Lâu chủ chậm đã." Lãnh Dương Thanh gọi với: "Lão phu còn có một chuyện chưa rõ."

"Bản tọa vì sao phải làm như vậy, có đúng không?" Mộ Dung Giác sớm đã đoán ra Lãnh Dương Thanh sẽ hỏi vấn đề này, lạnh lùng nói.

"Năm đó Tử Đồng tại Thính Vũ Lâu gặp đại nạn, bản tọa có chuyện quan trọng phải rời đi, là ngươi xuất thủ tương trợ, bản tọa chỉ là trả ngươi một cái nợ ân tình mà thôi."

"Quả nhiên!" Lãnh Dương Thanh gật đầu, thế nhưng hắn vẫn luôn không tin, Mộ Dung Giác có thể vì một thuộc hạ mà giữ ân tình cảm kích ở trong lòng. Điều đó cho nên, cô ta đối với hắn, không phải chỉ là một thuộc hạ, mà là một nữ nhân.

Mộ Dung Giác sớm đã rời đi, hắn cũng không lo lắng Lãnh Dương Thanh gây bất lợi cho Tử Đồng, bởi vì hắn từ trước đã phân phó cho người của Thính Vũ Lâu, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không để Tử Đồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bằng không liền đem cả giang hồ này chôn cùng.

————4————

Sau khi Mộ Dung Giác rời đi, Lãnh Dương Thanh cũng thế, chỉ để lại Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt.

Nguyên Phương nhảy xuống đất, tựa hồ chốn ở nơi đó đã lâu, cả người rã rời, mà Địch Nhân Kiệt vẻ mặt càng thống khổ.

"Nơi đây không thích hợp ở lâu." Nửa câu đầu còn nói nghiêm trang, nửa câu sau làm nũng, "Nguyên Phương, ngươi cõng ta đi!" Không chờ Nguyên Phương đáp lời, Địch Nhân Kiệt đã nhảy lên lưng chàng.

Nguyên Phương chỉ là bất đắc dĩ cười, cõng Địch Nhân Kiệt rời khỏi.

..............

"Làm sao vậy?" Uyển Thanh nhìn thấy hai người bên ngoài trở về, trong tình trạng như thế, cả người liền lo lắng nhìn Địch Nhân Kiệt: "Chỗ nào bị thương?"

Biết rằng trong đình viện này có người giám thị, Địch Nhân Kiệt bèn nói: "Nguyên Phương tâm tình không tốt, kéo ta đi đánh nhau, ta đánh không lại hắn, liền biến thành như vậy."

Nguyên Phương bất đắc dĩ nhăn mày: "Nhị Bảo, cõng thiếu gia nhà các ngươi đi vào."

Uyển Thanh cũng không kịp nói cái gì, vội vàng cùng Nhị Bảo, đỡ Địch Nhân Kiệt vào trong phòng.

.......

"Muốn bản tọa mời các ngươi rời đi sao?" Nguyên Phương lạnh lùng nói. Đình viện này bị giám thị lâu như vậy, có đôi khi thật là rất bất tiện, chờ thêm một chút, chàng nói: "Hay là muốn bản tọa đưa các ngươi về nhà."

"Hàn ca ca, huynh trước tiên cùng Mộng Dao vào đi, những người này để ta xử lý." Vừa lúc Tử Tâm cùng Mộng Dao trở về.

"Không cần, hai muội vào đi!" Không còn bộ dạng lạnh lùng, chàng ôn nhu nói.

"Được, huynh cẩn thận một chút!" Mộng Dao sợ ở đây sẽ khiến chàng phân tâm, nói một câu rồi kéo Tử Tâm vào bên trong phòng.

Người giám thị biết Nguyên Phương võ công cao cường, không dám xuất hiện, đành tạm thời lui đi.

"Trở lại nói với chủ tử các ngươi, nếu còn dám phái người tới, đừng trách bản tọa ra tay độc ác." Nguyên Phương cảnh cáo, chàng thực sự ghét phiền phức.

————5————

"Thế nào?" Nguyên Phương vừa mở cửa phòng bước vào, Mộng Dao liền chạy tới hỏi.

Nguyên Phương cầm tay Mộng Dao, hướng nàng mỉm cười, ý bảo phiền phức đã giải quyết, không có bất luận cái gì tổn thương.

"Các huynh đi làm gì vậy?" Uyển Thanh vẫn hiếu kỳ vấn đề này, vừa rồi e ngại giám thị, cũng không có hỏi nhiều, hiện nay cũng nhịn không được.

"Đi chứng minh một việc!" Địch Nhân Kiệt thản nhiên nói, ánh mắt tựa hồ lộ một tia lo lắng.

"Chứng minh?" Tử Tâm dù sao cũng là Thính Vũ Lâu hộ pháp, mặc dù bình thường luôn luôn hồ đồ, tâm trí cũng phải ngốc, một câu liền nói "Giác ca ca!"

"Ừ!" Nguyên Phương gật đầu, buông tay Mộng Dao ra, ngồi xuống: "Trên giang hồ chỉ có một người vô điều kiện yêu cầu Mộ Dung Giác làm một chuyện."

"Là người năm đó cứu tỷ tỷ cùng Thính Vũ Lâu." Tử Tâm đã hiểu rõ. "Thế nhưng, chúng ta lúc đó không biết ai đã ra tay giúp đỡ."

"Đó là cô nương, không phải Mộ Dung Giác!" Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên mở miệng, "Với năng lực của Mộ Dung Giác, làm sao tra không được."

"Chúng ta phải ngăn cản trước khi hắn động thủ lần thứ hai, bằng không hậu quả thật không chịu nổi." Nguyên Phương bỗng nhiên ý thức được điều gì, mi tâm nhăn lại.

————6————

"Lần thứ hai động thủ? Đối với ai?" Nhị Bảo hoàn toàn mù mịt, thế nhưng thiếu gia cùng Vương công tử còn biết ai là hung thủ, còn biết mục tiêu tiếp theo của hung thủ là ai.

"Hậu quả?" Mộng Dao cũng là một mảnh mờ mịt.

"Huynh lo lắng Mộ Dung lâu chủ có thể làm ra chuyện gì không lý trí sao?" Uyển Thanh tuy rằng không biết hung thủ là ai, thế nhưng xem qua tang thư lấy trong tàng kinh các, cũng biết mục tiêu của hung thủ tiếp theo là ai.

"Không phải là có thể, mà là khẳng định." Nguyên Phương ngữ khí kiên định, mâu trung lộ vẻ lo lắng, "Ta rất hiểu hắn, nếu như Tử Đồng xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ làm cả giang hồ chôn cùng."

————7————

"Chúng ta còn ngồi ở đây làm gì, sao không mau vạch trần chuyện này, lẽ nào thực sự phải đợi Mộ Dung Giác đại khai sát giới hay sao?" Nhị Bảo càng nghe càng sởn gai ốc, thế nhưng tại sao mọi người vẫn ngồi bất động tại chỗ này mà không làm gì.

"Vạch trần thế nào?" Địch Nhân Kiệt lườm Nhị Bảo một cái, "Ngươi đi nói xem, người khác dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi, chỉ sợ ngươi còn chưa nói đã bị người trong giang hồ giết không toàn thây rồi!"

"Tôi... Chúng ta không phải còn có quyển sách hay sao?" Nhị Bảo gãi đầu, "Không phải..." Không phải đã có thể xác định rồi sao, thế nào hiện tại không thể đi.

"Không phải cái gì?" Địch Nhân Kiệt cốc đầu Nhị Bảo một cái, "Ngươi cho là chỉ bằng quyển sách kia là có thể vạch trần Lãnh Dương Thanh hay sao, ngươi cũng quá coi thường lão cáo già Minh Chủ Võ Lâm mười năm nay rồi!"

"Hoài Anh nói đúng, quyển sách kia căn bản không ảnh hưởng tới hắn được, trái lại có thể bị hắn cắn ngược một cái. Hắn không chỉ thành công với cách giết người, còn không có lưu lại bất cứ dấu vết nào." Uyển Thanh gật đầu, phân tích nói, "Cho nên, hiện nay chúng ta chỉ có hai con đường có thể đi, thứ nhất là lấy Ninh hộ pháp làm mồi dụ, nắm được thóp của hắn. Thứ hai là đi tìm Mộ Dung lâu chủ, đem quyển sách kia cho Mộ Dung lâu chủ xem, xin hắn lấy thân phận Lâu Chủ Thính Vũ Lâu ra vạch trần chân diện mục của Lãnh Dương Thanh."

"Không thể thực hiện được!" Tử Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, nói lời ngăn cản, "Nếu như lấy tỷ tỷ của ta làm mồi dụ, đến lúc đó thì là ta hòa Nguyên Phương ca ca cũng không bảo hộ được các ngươi, mà ngay cả Nguyên Phương ca ca có khả năng hắn cũng sẽ không tha, hơn nữa hắn ân oán phân minh, sẽ không bán đứng ân nhân của mình."

"Thế nhưng không phải Lãnh Dương Thanh muốn giết Ninh hộ pháp hay sao? Mộ Dung lâu chủ không phải rất quan tâm Ninh hộ pháp hay sao?" Nhị Bảo lên tiếng

"Hắn sẽ không rời khỏi Ninh hộ pháp đâu?" Địch Nhân Kiệt lạnh mặt nói, theo hắn nhiều năm như vậy, vì sao còn nghĩ đơn giản như thế, "Ngươi cho là Thính Vũ Lâu lâu chủ là kẻ vô dụng như thế ư, biết được người mình yêu nhất lâm vào nguy hiểm cũng không có năng lực bảo vệ nàng hay sao?"

"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Mộng Dao nghe bọn họ đối thoại, không khỏi phiền muộn đứng lên, "Nguyên Phương, tiểu hổ, hai người đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?"

"Đúng vậy, thiếu gia!" Nhị Bảo trong bất luận tình huống nào cũng không quên hưởng ứng một câu.

"Không phải đang suy nghĩ hay sao?" Địch Nhân Kiệt lườm Mộng Dao cùng Nhị Bảo, tức giận nói.

————8————

"Vậy chỉ còn biện pháp này!" Tử Tâm bỗng nhiên mở miệng, đánh vỡ không khí nặng nề trong phòng.

"Không được." Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt đồng thanh lên tiếng, thần tình cũng kiên quyết bất đồng, những người khác cũng không hiểu ra sao.

"Cách gì vậy?" Mộng Dao cũng không kiên trì lên tiếng hỏi "Các người có thể nói rõ ràng một chút được không?"

"Vì sao không được?" Tử Tâm không để ý tới phản ứng của Mộng Dao cùng mọi người, ngữ khí bỗng nhiên kích động, "Hiện tại ngoại trừ biện pháp này, các người còn có thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn sao?"

"Hắn đã không còn là Cừu Minh nữa rồi!" Nguyên Phương nổi giận, lúc này nhưng tràn đầy vẻ giận giữ, "Có những hành động ngốc, suốt đời chỉ nên làm một lần, nếu làm lần thứ hai, đó là đối với gia nhân là một điều vũ nhục, muội biết không?"

"Cho nên huynh thực sự cho rằng kết cục sẽ giống như năm đó hay sao?" Tử Tâm cười khổ nói.

"Tử Tâm cô nương, ngay cả cô nương cũng không xác định được kết quả, làm sao biết đây là biện pháp tốt nhất? Nói cách khác, cô nương làm như vậy, nếu như thất bại, chúng ta ở đây liền thật là vạn kiếp bất phục. Cũng có thể nói cô nương mệnh khổ, nhưng có thể hay không làm thay đổi một người mà trong lòng đã quên đi bản thân mình năm đó." Địch Nhân Kiệt lời nói thấm thía.

"Cầu hắn thì làm sao? Bị vũ nhục thì làm sao? Mệnh không thể ổi thì đã làm sao?" Tử Tâm trên mặt cười thê thảm, mâu trung đều là trống rỗng, "Đối với mạng sống của tỷ tỷ, đối với người trong thiên hạ, ta một lần nữa chịu tổn thương thì đã làm sao, còn có thể đau hơn nữa không? Sẽ không đâu, tim đã sớm đã chết, thế nào còn có thể đau nhức? Sống cũng chẳng vui, chết có gì khổ?" Rõ ràng là tiếng cười, nhưng làm cho người nghe xong nhịn không được rơi lệ.

————9————

"Kỳ thực chúng ta không nên như vậy, làm mồi dụ cũng không nhất thiết phải là Tử Đồng cô nương." Uyển Thanh đại khái đã hiểu ra vài điều.

"Đúng vậy! Chúng ta không phải có tiểu thư hay sao?" Nhị Bảo mặc dù không quá hiểu rõ nội dung sự tình, thế nhưng nghe nói Tử Tâm muốn đi cầu xin kẻ xấu, còn có thể nguy hiểm tới tính mạng nên lên tiếng.

"Dễ thôi!" Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng thở ra một hơi thở, hướng Uyển Thanh nói, "Thuật dịch dung của Mộng Dao còn giỏi hơn của Mạc Tâm sư phụ."

"Ta vì sao không biết muội biết thuật dịch dung?" Nguyên Phương hơi nhíu mày.

"Những chuyện huynh không biết còn rất nhiều!" Mộng Dao lườm Nguyên Phương một cái, ai kêu hắn vừa rồi kích động đứng lên cũng không để ý tới bản thân.

"Ta thay tỷ tỷ đi!" Tử Tâm xung phong nhận việc, không để cho mọi người ở đây có cơ hội nói chuyện, liền tự mình giải thích "Thứ nhất, Uyển Thanh cô nương cùng Mộng Dao cô nương không biết tỷ tỷ của ta, Lanh Dương Thanh cũng không dễ bị lừa, hắn nhất định có thể tìm ra sơ hở. Thứ hai, nếu phải động thủ, võ công của hai nàng so với tỷ tỷ của ta còn kém xa, Lãnh dương Thanh cáo già liếc mắt liền nhìn thấu, như vậy đối với hai nàng ấy cũng không an toàn."

"Ừm!" Địch Nhân Kiệt đối với phân tích của Tử Tâm rất tán thành "Vậy do Tử Tâm cô nương giả trang thành Tử Đồng cô nương, về phần Tử Đồng cô nương ở nơi nào, vậy chỉ có thể xem Nguyên Phương rồi!" Địch Nhân Kiệt cười vỗ vỗ vai Nguyên Phương.

Nguyên Phương gật đầu biểu thị đáp ứng.

P/s: Hì hì, chắc các tình yêu quên hết fic này rồi nhỉ, ta cũng quên là ta còn đang dang dở fic này ý, tại YM nhây quá mà =))) Hôm nay lượn lờ, ta thấy YM đã drop truyện này rồi, đây là chương cuối cùng của fic này thôi, các nàng thông cảm cho YM, cũng thông cảm cho ta. (Sau còn một đoạn ngoại truyện về Thính Vũ Lâu, nói chung không liên quan mấy nên ta không dịch) 

Fic này cảnh tình cảm của Phương Dao ít lắm, xoay quanh chuyện của giang hồ là nhiều thôi, các nàng ai quên nội dung fic thì đọc lại đi nha =))) tha lỗi cho ta nghen! 

Ta chính thức tuyên bố: Fanfic [Phương Hoa Dao Mộng] Theo người tới chân trời góc bể chính thức chốt lại với 16 chương. Mặc dù drop nhưng mà ta hy vọng nó mang lại cho các nàng nhiều chờ mong, nhiều ấn tượng. Hẹn các nàng theo dõi tiếp Mộng Trường An và các fic khác nha! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net