Chương 39: Cô thư ký chu đáo lắm mà? @@

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nụ cười nhẹ hẫng như khói sương. Nhưng chính là nụ cười đầu tiên mà Tiêu Chiến nhìn thấy trên gương mặt giá lạnh ấy.

Tim Tiêu Chiến đập trật đi một nhịp, tâm trí cũng muốn ngẩn ngơ theo nụ cười đó. Đầu óc hắn trống rỗng, cứ như vậy, hắn ôm chầm lấy Vương tử.

Vòng tay qua cổ y, gác đầu lên vai y, áp ngực vào ngực y, cảm nhận nhịp tim của y. Tiêu Chiến ôm thật chặt, hắn sợ hãi y sẽ biến mất. Hắn sợ trái tim này không còn đập nữa, bỏ mặc hắn tồn tại một mình.

Vương Nhất Bác bất ngờ bị ôm chặt, theo phản xạ muốn đẩy ngược ra, vì y xưa nay chẳng gần gũi ai như vậy. Nhưng trong phút giây biết được đó là Tiêu Chiến, y cứng đờ toàn thân, rồi từ từ thả lỏng.

Tiêu Chiến không nhận ra đôi mắt mình đã đẫm nước. Hắn cũng không nghĩ người này lại quan trọng với hắn đến vậy. Trong vô thức, hắn có thể chẳng màng mạng sống để cứu y, rồi câu chuyện của y khiến tâm hắn đau đớn nghẹn ngào. So với lời nguyền dưới hố bọ cạp, hắn càng thấy sợ hãi khi mất đi người trước mắt này.

Vương Nhất Bác vẫn ngồi im để Tiêu Chiến ôm. Y không biết cách tỏ bày tình cảm, cũng không thể tỏ bày tình cảm. Vì y chẳng thể cho người ta lời hứa hẹn gì. Nhưng mà, khoảnh khắc bên nhau này, lòng y trào dâng hạnh phúc.

Ôm như thế thật lâu, đến khi cả tay và vai cũng mỏi nhừ, Tiêu Chiến vẫn không muốn buông ra.

Bất chợt, hắn lại nhớ đến một chuyện quan trọng đã bị lãng quên.

- Trịnh Vân Long và A Vân Ca, bọn họ thế nào rồi?

Bây giờ không muốn buông cũng phải buông. Tiêu Chiến lấy di động ra, gọi thử cho A Vân Ca. Hy vọng bọn họ chạy thoát khỏi vụ nổ kia.

Từng tiếng chuông vang lên, kéo theo sự sốt ruột khôn cùng. Nếu họ bị thương trong vụ nổ, hắn cũng rất đau lòng.

Chuông reo thật lâu, rốt cuộc, đã có người trả lời máy. Nghe thông tin từ đầu dây bên kia, Tiêu Chiến ban đầu mỉm cười nhẹ nhõm, sau lại nghiêm mặt lo âu. Sau khi cúp máy mới nói với Vương Nhất Bác:

- Họ đang ở bệnh viện. Trịnh Vân Long và A Vân Ca bị thương nhẹ, nhưng chú Trịnh Du thì đang trong phòng cấp cứu.

Dù sao vết thương của Tiêu Chiến vẫn phải tới bệnh viện, nên cả hai quyết định đón taxi đến xem tình hình của Trịnh Du.

Lúc đi, Vương Nhất Bác mặc vest, Tiêu Chiến chỉ có áo sơ mi. Hiện tại áo hắn đầy máu, còn bị bung nút một hàng, trông thảm vô cùng. Vương Nhất Bác liền cởi áo vest ngoài ra, khoác lên cho hắn. Xong, y đeo balô, còn để Tiêu Chiến dựa vào người mình, bước ra đường lớn, gọi taxi tới.

Suốt cả quãng đường, cả hai không nói với nhau tiếng nào, nhưng Tiêu Chiến rất ngang nhiên dựa vào vai Vương Nhất Bác. Hắn là bệnh nhân, hắn không muốn vết thương nứt ra, hắn cần được che chở. Hắn có lý do chính đáng cho hành động này.

Hơn nữa, lúc Tiêu Chiến nói "sẽ luôn bên cạnh cậu", Vương Nhất Bác không hề phản đối. Hôm nay, y còn chủ động chia sẻ về chuyện riêng của gia đình. Tiêu Chiến cảm giác, y cũng muốn hắn ở cạnh bên. Nghĩ đến tình cảm của mình cũng được đáp trả, lòng hắn hân hoan thấy rõ, chẳng hiểu vì đâu môi cứ trộm mỉm cười.

Lời nguyền, đau thương, máu đổ... mọi thứ cứ đẩy về phía sau đi. Hắn muốn tận hưởng giây phút này.

Đến bệnh viện, vào khoa ngoại khám một lượt, Tiêu Chiến được băng bó, kê thuốc, vết thương xem như tạm ổn. Bác sĩ không hề nhận ra vết thương đã được quyền nằng chữa trị, còn cho rằng hắn chỉ bị thương nhẹ.

Cả hai đi đến khoa cấp cứu, nhìn thấy A Vân Ca và Trịnh Vân Long đang ngồi trước cửa phòng chờ. Cả hai có vài chỗ băng bó, nhưng xem ra không phải vết thương nặng. Sắc mặt Trịnh Vân Long rất tệ, buồn thảm hại. Anh ta cũng chẳng che giấu tính hướng của mình nữa, ngồi dựa hẳn vào vai A Vân Ca.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bước đến, Trịnh Vân Long chẳng buồn động đậy. Anh ta là quý công tử, hiện quý công tử đang rất lo lắng cho an nguy của cha, đừng ai làm phiền.

Chỉ có A Vân Ca trò chuyện với Tiêu Chiến. Nhờ hắn cảnh báo mà họ mới chạy thoát kịp thời, nhưng bác Trịnh lại bị mảnh tường văng trúng, không biết tình trạng thế nào.

Vụ nổ này thương vong không ít, dự đoán ban đầu là do các nhóm Hồi giáo cực đoan gây ra. An ninh Ai Cập vốn luôn bất ổn vì những vụ tấn công khủng bố thế này. Bọn chúng thường nhắm vào khách du lịch, nhằm triệt đi nguồn kinh tế chủ yếu của Chính phủ. Năm ngoái, vụ đánh bom xe buýt chở 15 du khách Việt Nam tại Cairo cũng là tình trạng tương tự, khiến 3 người Việt thiệt mạng. Đa phần các vụ đánh bom đều xảy ra ở Cairo, gần dãy Giza, một số ít thì ở các địa phương khác. Riêng tại Luxor, vụ đánh bom vào năm 1997 khiến 62 người thiệt mạng vẫn còn là nỗi ám ảnh kinh hoàng của người dân Ai Cập. Gần đây, Ai Cập đã thắt chặt an ninh, nhưng xem ra, vẫn không thể chủ quan được.

Nếu tiếp tục ở lại bệnh viện, Tiêu Chiến chắc chắn bị cảnh sát triệu tập cho lời khai. Hắn không thể nói với họ do có giác quan thứ 6 mà biết trước vụ nổ. Không chừng, lại rơi vào thảm cảnh như Tiểu Tán, bị quy tội phe phái với khủng bố thì không biết rửa oan như thế nào. Vì vậy, Tiêu Chiến không thể ở lại chờ kết quả phẫu thuật của ông Trịnh Du, đành tạm biệt hai người kia để quay về khách sạn.

Trên đường rời khỏi bệnh viện, hắn không thể dựa vào vai Vương Nhất Bác nữa, vì hiện vết thương đã được băng bó kỹ rồi, không sợ nứt ra.

Khi cả hai bước vào xe taxi, Vương Nhất Bác chợt nói:

- Tôi ký quyết định cho anh chuyển đến Onuris. Anh đừng quay lại Cairo nữa.

Hôm nay thoát được vụ đánh bom này, không chắc lần sau sẽ an toàn. Ngày nào vẫn còn bất ổn chính trị ở dãy Giza, ngày đó Cairo chưa thể an toàn tuyệt đối.

Tiêu Chiến không nghĩ đến giấc mơ vào Onuris của mình lại thành sự thật qua câu nói nhẹ tênh như vậy. Hắn tròn xoe mắt nhìn Vương Nhất Bác, người kia thì luôn mặt lạnh không biểu hiện cảm xúc gì.

- Tôi đến Onuris làm gì? - Tiêu Chiến khó hiểu hỏi.

Vương Nhất Bác đáp: - Vào Viện của tôi, nghiên cứu văn minh Ai Cập cổ.

Ai chẳng biết cái Viện của ngài tên là Viện nghiên cứu văn minh Ai Cập cổ, quan trọng là hắn được luân chuyển làm công việc gì cơ. Mà thôi, dù chẳng hiểu cái gì tác động đến quyết định của Vương tử, nhưng chắc chắn Onuris sẽ không trả lương cho người bất tài. Với Tiêu Chiến, vào được Tổ chức mang tầm quốc tế chính là chuyện vui rồi.

Tìm đến khách sạn Nuros, nơi cô thư ký đã đặt phòng, Tiêu Chiến làm thủ tục nhận 2 phòng, lại vô cùng khó xử khi nghe cô lễ tân nói:

- Thật ngại quá, thư ký của ngài Vương thông báo đặt phòng cho hai người. Chúng tôi nghĩ là hai người ở một phòng đôi. Hiện tại, đã hết phòng rồi, thưa ngài.

Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác, y cũng nhìn hắn, không nêu ý kiến. Tiêu Chiến đành nhận luôn chìa khóa của phòng đôi đó. Dù sao cũng đang mùa du lịch, đi qua khách sạn khác, chắc gì thuê được phòng. Hơn nữa, không dễ tìm khách sạn cao cấp có dịch vụ cho thú cưng.

Hai người bước vào thang máy, đến tầng 5, tìm phòng 501.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến ở khách sạn tại Ai Cập. Sau khi đến đây công tác, hắn gần như thành trạch nam tiêu chuẩn, chỉ qua lại giữa phòng trọ và Viện khảo cổ. Hiện bước vào gian phòng sang trọng đầy đủ tiện nghi thế này, không thể không nhìn ngó một chút.

Vương Nhất Bác để balô lên giường, Tiêu Chiến liền tiến đến lôi con mèo lùn mập ú ra. Bây giờ hắn mới có thời gian ôm hôn cục cưng một cái. Suýt nữa thì bị bom đánh cho tan xác rồi.

Kiên Quả hiếm khi ngoan ngoãn đến vậy, không tỏ ra uất ức khi bị nhốt trong balô quá lâu. Dù có ngăn chuyên dụng cho mèo cũng rất khó chịu. Hay cục cưng bị khủng bố dọa cho sợ rồi?

Đặt Kiên Quả xuống sàn, để nó tung tăng thỏa thích trong phòng, Tiêu Chiến tiếp tục mở ngăn khác, kéo ra hai bộ quần áo, đặt lên giường:

- Cậu tắm trước đi.

Vương Nhất Bác nhìn qua, lấy tay lật lật xấp đồ, nhận ra là quần áo của mình, không khỏi ngạc nhiên:

- Anh vào phòng tôi lúc nào?

Kế hoạch là đi về trong ngày, nên Vương Nhất Bác không hề chuẩn bị đồ thay. Y dự định để Tiêu Chiến về khách sạn nghỉ ngơi trước, rồi mới đi mua quần áo. Không ngờ Tiêu Chiến lại mang theo đầy đủ cho cả hai.

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt hoài nghi của Vương tử, đành thành thật khai báo:

- Tôi không có vào phòng cậu. Đây là đồ tôi giặt rồi phơi cho cậu. Hôm qua lúc soạn hành lí, sợ sẽ có phát sinh ngoài ý muốn như trễ chuyến bay chẳng hạn, nên tiện tay mang theo luôn.

Vương Nhất Bác nhíu mày không hiểu. Tại sao Tiêu Chiến lại phải giặt đồ cho y?

Tiêu Chiến cúi đầu, ngại ngùng vuốt vuốt mũi:

- Mẹ của tôi... thật sự nghỉ việc rồi. Nên trước khi cậu tìm được người giúp việc mới, tôi thay bà ấy vậy. Xem như bồi thường cho cậu.

Vương Nhất Bác hiểu ra, lại chẳng nói gì, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tiêu Chiến trông theo, thở phù ra một hơi. Ở nhờ, chữa trị, mượn tiền, còn làm mất người giúp việc, hắn cũng tự nhận hắn đủ phiền. Không chỉ có hắn chịu đựng Vương Nhất Bác, xem ra, y cũng đang chịu đựng hắn.

Trong lúc chờ Vương tử, Tiêu Chiến rất bận rộn. Nào cho Kiên Quả ăn, nào sắp xếp lại đồ đạc, còn hai hộp trái cây mua lúc trưa, chưa hư, hắn cho vào tủ lạnh nốt.

Lúc Vương Nhất Bác đi ra, nhường phòng tắm lại cho Tiêu Chiến, khẽ nói:

- Đừng để nước vào vết thương.

Tiêu Chiến gật gật đầu đã biết. Nếu Vương Nhất Bác không nhắc, hắn cũng không có cảm giác mình đang bị thương. Quyền năng chữa trị dường như vẫn còn, hắn chẳng thấy đau gì cả.

Thế nhưng khi Tiêu Chiến đang xả nước, người kia lại bước vào, mặt lạnh tanh mà nói:

- Tôi xối nước cho anh. Vết thương đó không vận động mạnh được.

Thật may là Tiêu Chiến có thói quen xả nước xong mới cởi quần áo, không thì hiện tại đẹp mặt rồi. Hắn ái ngại bật cười haha hai tiếng:

- Cái này... không cần đâu. Tôi tự xoay sở được.

Vương Nhất Bác dùng giọng điệu không cho từ chối:

- Tôi là người chữa cho anh, tôi biết vết thương đó nguy hiểm thế nào. Anh không cảm thấy đau, không có nghĩa là muốn vận động sao cũng được.

Xong, y tiến đến, giúp Tiêu Chiến cởi áo sơ mi ra. Tiêu Chiến ngượng đến mặt cũng muốn đỏ lên. Hắn trước giờ chưa hề thoát y trước mặt ai hết, ngay cả với người bạn cùng phòng A Vân Ca. Hắn là một công dân sống rất chuẩn mực, đi đứng khoan thai, ăn nói nhẹ nhàng, mặc đồ nghiêm túc.

Áo cởi xong, đến quần... này, có cần cởi luôn không? Vương tử thế mà cởi thật. Ôi trời, Tiêu Chiến bị xấu hổ muốn ngất đi rồi.

Cả người Tiêu Chiến cứng đơ, mặc mỗi quần nhỏ ngồi bó gối trên ghế đoàn. Vương Nhất Bác lại như chẳng để ý gì, rất nghiêm túc giúp hắn xối nước, xoa sữa tắm. Xoa lên cổ, xoa qua vai, xoa đến lưng. Tay y lướt tới đâu, Tiêu Chiến rợn hết da gà đến đó. Sữa tắm trơn trượt, xoa xoa như thế, cảm giác thích vô cùng.

Nhưng rồi Tiêu Chiến hoảng hốt nhận ra, bản thân từ lúc nào lại có phản ứng? Hai má của hắn bùm một cái, đỏ như gấc. Hắn khép chặt hai gối, mặt cúi gầm, hoàn toàn như tượng đá.

Vương Nhất Bác xoa xong sữa tắm, nhẹ nhàng xối nước để không làm ướt bông băng. Xong, y đưa vòi sen lại cho Tiêu Chiến, nói:

- Phần còn lại anh cẩn thận xử lý, khi nào thay đồ thì gọi tôi.

Y bước vào, rồi bước ra đều nhẹ tênh và lạnh tanh như vậy, thản nhiên như xử lý công văn báo cáo. Chỉ riêng Tiêu Chiến đang tắm mà lại đổ mồ hôi, sợ bí mật xấu hổ của mình bị phát hiện. Hắn đúng là có tình cảm với Vương tử, nhưng hắn chỉ nghĩ là yêu thích cận kề thế thôi, hắn chưa từng nghĩ cậu bé của mình lại có phản ứng với người ta. So với phản ứng của Tiểu Tán khi nghe cha dạy về chuyện phòng the, Tiêu Chiến thấy bản thân mình còn bị đả kích hơn thế.

Hắn vội vàng dội nước lạnh vào người, nhanh chóng tắm rửa cho xong. Hắn nào dám gọi Vương tử vào phục vụ mình thay đồ lần nữa, liền cẩn thận tỉ mỉ mà mặc vào bộ đồ ngủ.

Bước ra ngoài, Vương Nhất Bác đã ngồi ở góc giường, đang đùa nghịch Kiên Quả vừa ăn no. Thấy Tiêu Chiến đã thay đồ mà không gọi, đôi mày y khẽ nhíu lại.

Tiêu Chiến vội vàng giải thích:

- Đồ này rộng, lại co giãn, tôi tự mặc được.

Vương Nhất Bác nghiêm khắc nói:

- Thời điểm này nếu vết thương của anh chuyển nặng, tôi không giúp được gì đâu.

Tiêu Chiến gật gù nhận giáo huấn. Hắn không có chủ quan, hắn đã rất cẩn thận. Cũng hết cách, nếu đổi ngược lại là Vương tử, y có cam đoan để hắn nhìn thấy hết cơ thể mà không ngượng ngùng không? Cái gương mặt kia lúc nào cũng trơ như gỗ, nhưng chắc chắn không dày bằng Tiêu Chiến.

Nhìn vào đồng hồ, Tiêu Chiến không nghĩ đã khuya đến vậy. Phòng thật là rộng, nhưng cái giường đôi thì chẳng phải dạng king size, đúng chuẩn chỉ vừa đủ cho hai người. Vương Nhất Bác ngồi một bên, bên còn lại, nếu nằm lăn qua một cái thôi, là chạm vào người kia ngay. Tiêu Chiến có chút không tự nhiên ngồi lên giường, trưng ra nụ cười cũng không tự nhiên nốt, nói:

- Cậu đã muốn ngủ chưa?

Vương Nhất Bác buông Kiên Quả đang thỏa thích nằm dài trên đùi y, phủi phủi vài cọng lông mèo:

- Chờ anh đấy. - Xong, y với tay đến công tắc đèn, ấn nút.

Bóng đêm bao trùm xuống, chỉ còn chút ánh sáng mờ từ đèn ngủ. Tiêu Chiến vẫn còn đang ngồi sát mép giường, Vương tử đã trùm mềm che kín người, nhắm mắt lại.

Cứ vậy là ngủ thôi?

Tiêu Chiến nghĩ rằng sau khi xảy ra nhiều chuyện, cũng đã trải lòng với nhau, ít nhất về nơi an toàn chỉ có hai người, Vương tử sẽ muốn tâm sự một chút. Hắn tự hỏi không biết bản thân có lựa chọn sai hay không, lại quyết định muốn đồng hành cùng cái người khô khan này. Thôi vậy, nếu y biết cách trò chuyện tỏ bày, biết những hành động làm vui lòng người khác, y đã chẳng phải là Vương tử mà Tiêu Chiến quen. Cơ bản, Vương tử vốn dĩ không cần nói lời đường mật, chính bản thân đã là kẹo ngọt rồi.

Tiêu Chiến nhỏ giọng gọi Kiên Quả đến, ôm nó lên, rồi nằm sát cạnh giường. Thế nhưng, hắn không hề buồn ngủ, tâm trí cứ suy nghĩ mông lung. Nghĩ đến lời nguyền đeo bám hắn, nghĩ đến thảm cảnh tương lai của Vương Nhất Bác, nghĩ đến cái chết của cha mình, bao nhiêu thứ đáng sợ cứ vòng quay, khiến hắn vô cùng mệt mỏi.

Phía bên kia, có tiếng động Vương tử trở người. Sát gần như vậy, Tiêu Chiến có chút không quen. Hắn chưa từng ngủ cùng ai cả. Hẳn là Vương tử cũng như vậy.

- Vương tử - Tiêu Chiến gọi khẽ.

Hắn chỉ hỏi để thăm dò, không ngờ người kia vẫn còn thức, "ừm" nhỏ một tiếng.

Tiêu Chiến không xoay người qua, vẫn hướng mặt về bên này, hỏi:

- Người yêu của cha cậu, cậu biết không?

Vương tử không trả lời, Tiêu Chiến vẫn liều mạng nói:

- Tôi chợt nhớ cha tôi từng kể, trong chuyến đi ấy, cha cậu có dẫn theo một người bạn, là người buôn đồ cổ. Nếu chúng ta tìm ra người đó, có thể biết được Kim tự tháp kia ở đâu.

Vương tử vẫn im lặng, Tiêu Chiến kiên nhẫn chờ, hồi lâu, y trả lời:

- Tôi không biết gì về cha cả. Từ lúc tôi trốn về biệt thự, tôi với ông ta như hai người dưng.

Tiêu Chiến nhíu mày lại, rất muốn chỉ trích kẻ làm cha kia. Vương Nhất Thiên phải hiểu rõ gia tộc luôn bị thần điều khiển, Vương Nhất Bác chạy về chỉ là theo bản năng. Ông ta phải kiên quyết bảo vệ con mình, không cho nó tiếp xúc với quyền năng đáng sợ đó. Đằng này, lại bỏ mặc nó tự sinh tự diệt.

Tiêu Chiến thắc mắc rất nhiều chuyện, nhưng xem ra Vương tử cái gì cũng không biết. Y quả thật bị người nhà "thả cho lớn", mặc kệ sống ra sao, mặc kệ trưởng thành thế nào.

Lúc này, Vương Nhất Bác chợt hỏi:

- Tư tế Husani Yibo... như thế nào?

Lần thứ hai Vương Nhất Bác hỏi đến Tư tế Yibo. Bấy giờ Tiêu Chiến mới xoay lại, đối diện với người kia. Trong bóng đêm, đôi mắt của y trong veo đến lạ, như ánh pha lê. Có lẽ hiện tại quyền năng còn lại trong y rất ít, nên mắt không quá sáng, vì vậy, trông đẹp cực kì.

Tiêu Chiến nhìn đến say mê, rất lâu mới hồi đáp:

- Với người Ai Cập cổ, Quan Tư tế được xem là một nửa thần linh. Ngài ấy chính là như vậy. Dáng dấp hình người nhưng không vướng bụi trần, khí chất ngạo nghễ, tràn đầy sức mạnh cứu vớt chúng sinh.

Vương Nhất Bác trầm ngâm như rơi vào suy tư, Tiêu Chiến liền nêu suy đoán:

- Kết cục của Quan Tư tế mà Tiểu Tán nhìn thấy, là một cái xác không có trái tim. Nếu so với gia tộc họ Vương, không phải rất trùng hợp ư? Có lẽ nào đó là sự trừng phạt của Nữ hoàng giáng xuống cho ngài ấy và truyền nhân của ngài ấy, vì đã bảo vệ Tiểu Tán?

Vương Nhất Bác xoay người nằm ngửa, gác một tay lên trán, vẫn không nói gì.

Tiêu Chiến xích lại gần hơn, truy vấn tiếp:

- Vật mà Oubestet trông giữ, là cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net