Chương 68: Thật sự chưa từng day dứt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

Beta: Ying9197 (Na)

..//..

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu. Đây là gốc rễ của dòng tộc, lúc nhỏ ông nội đã từng nói qua. Cho nên y luôn để tâm đến những chi tiết liên quan đến Tư tế Husani Yibo.

"Trong phòng tư liệu gia tộc có một ngăn chứa bí mật, bên trong là tất cả duy chỉ về họ Vương mà tổ tiên sáng lập để lại cho con cháu. Cậu đã từng xem qua?"

Vương Nhất Bác vô cùng bất ngờ, y không hề biết chuyện này.

Trịnh Du hiểu được sự lạc lõng của Vương Nhất Bác so với người trong dòng họ. Bởi Vương Nhất Vạn và Vương Nhất Thiên không hòa hợp với nhau, lúc nhỏ Vương Nhất Bác luôn ở trong trạng thái giằng co giữa việc từ bỏ thần hay tiếp tục tu luyện. Sau khi Vương Nhất Thiên rời đi, Vương Nhất Vạn chưa kịp truyền lại đầy đủ cho cháu nội thì đã qua đời.

"Tôi không mang họ Vương, nhưng nội dung bên trong ngăn bí mật đó tôi đã được đọc gần như toàn bộ. Tất nhiên là đọc cùng Nhất Thiên."

Bí mật gia tộc lại phải nghe tiết lộ từ người ngoài, Vương Nhất Bác cảm thấy thật cay đắng. Ai bảo y là đứa nhỏ bị bỏ rơi, phải tự vùng vẫy tìm kiếm cơ hội sống cho mình.

"Trong tất cả các cuộn giấy cói ấy, có một cuộn đặc biệt tối màu nhưng quyền năng lưu giữ còn rất mạnh. Nhất Thiên không thể mở nó. Anh ấy tin rằng nội dung chứa đựng bên trong là điều mà tổ tiên không muốn con cháu đời sau biết đến. Hoặc phải vượt qua sức mạnh quyền lực nhất định thì mới được xem. Nhất Thiên từ lâu đã từ bỏ thần, không tu luyện, nên dùng mọi cách vẫn không mở ra được.

Có điều, nếu là duy chỉ tốt đẹp đến với thần, tại sao phải niêm phong? Từ đó Nhất Thiên cho rằng, vì họ Vương là truyền thừa của Quan Tư tế, mà chức trách quan trọng nhất của Tư tế là chỉ dẫn người chết về Duat. Nên kẻ cần trái tim thuần khiết phải là một kẻ có tội, để vượt ải cân tim.

Thật ra mọi thứ cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Nữ hoàng Nefertiti muốn giam giữ Vua Tut trong Kim tự tháp dưới lòng đất, chứng tỏ nơi đó chất chứa nhiều tội lỗi. Những kẻ có tội thì luôn khao khát một trái tim thuần khiết để được vào Duat. Nếu Tiêu Viễn chết trong Kim tự tháp ấy, trái tim của anh ta sẽ là nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất để giải thoát cho những tội đồ bị giam cầm. Nên có khả năng kẻ khống chế dòng họ Vương cũng bị giam tại đó."

Vương Nhất Bác lập tức trầm giọng: "Chỉ là phỏng đoán không có căn cứ rõ ràng mà hai người quyết định lấy tim của Tiêu Viễn?"

Trịnh Du lặng đi một chốc, đáp lời thật nhỏ:

"Không phải tôi đã ngăn cản Nhất Thiên rồi ư?"

Vương Nhất Bác thở ra một hơi kìm nén cảm xúc. Y cũng muốn phẫn nộ thay cho Tiêu Chiến.

Trịnh Du rất nhanh giải thích rõ ràng:

"Phỏng đoán ấy không phải không có căn cứ. Nhất Bác, cậu nghĩ xem, họ Vương giống người phàm sao? Quyền năng chữa trị của cậu có khác gì thần tiên không? Còn Kim tự tháp kia cũng chẳng phải nơi dành cho nhân loại lui tới, nó vốn dĩ là một vật sống. Một bên phải hiến trái tim, một bên là tội đồ cần vượt ải cân tim, sao có thể nói chẳng liên quan đến nhau được? Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn tự hỏi, nếu lúc đó Nhất Thiên giết Tiêu Viễn thì anh ấy có phải moi tim của mình không? Vì vậy tôi mới nhắc nhở cậu phải luôn giữ lại Tiêu Chiến. Có thể đó chính là cơ hội cuối cùng cho cậu được sống."

Vương Nhất Bác không tranh cãi với Trịnh Du. Ông ta đã sống trong day dứt quá lâu, trái tim quá nguội lạnh đến mù quáng tàn nhẫn. Tự bản thân y biết mình phải làm gì và bảo vệ những gì, không cần cố gắng thay đổi suy nghĩ của Trịnh Du.

Tuy nhiên, không thể không thừa nhận sự kiên trì và năng lực khảo nghiệm của Vương Nhất Thiên cùng Trịnh Du. Họ không biết gì về lời nguyền Tiểu Tán, không được hỗ trợ chút thông tin nào về câu chuyện xa xưa, vậy mà vẫn có thể tìm thấy đích đến cuối cùng.

Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Trịnh Du đoán rằng y không đồng tình việc lợi dụng Tiêu Chiến. Điều này cũng dễ hiểu thôi, họ có tình cảm với nhau thì làm sao tổn thương nhau được. Cũng giống như Vương Nhất Thiên đối với ông vậy.

Nghĩ đến tình yêu không bao giờ được đưa ra ánh sáng đó, Trịnh Du ngả người ra ghế, lặng lẽ thở ra một hơi não nề. Bàn tay ông vô thức đưa lên ngực, mân mê mặt dây chuyền là kỷ vật duy nhất còn lưu lại của người yêu.

Vương Nhất Bác nhìn chiếc dây chuyền, nhận ra quyền năng chữa trị quen thuộc phảng phất, khẽ nhướn mày:

"Đó là vật gì thế?"

Trịnh Du rút mặt dây chuyền ra khỏi áo, giơ về phía Vương Nhất Bác.

"Là của Nhất Thiên tặng cho tôi. Tự tay anh ấy khắc và truyền vào sức mạnh hồi sinh. Anh ấy bảo có thể giúp tôi xua đuổi tà vật."

Giọng nói của Trịnh Du mang đầy yêu thương trìu mến.

Vương Nhất Bác nhướn người đến, vươn tay chạm vào mặt dây chuyền. Đó là viên đá Turquoise cực kỳ quý hiếm từ thời Ai Cập cổ đại, được chạm khắc thành hình tròn có dáng vẻ con bọ hung, tượng trưng cho sự tái sinh. Trên đôi cánh bọ hung khắc họa biểu tượng Ankh của sự sống. Từ trong viên đá tỏa ra hơi lạnh thoang thoảng, mang năng lượng chữa trị đặc trưng của nhà họ Vương.

Vương Nhất Bác nhớ đến câu chuyện về Tiểu Tán mà Tiêu Chiến kể, Tư tế Husani Yibo cũng từng tặng cho Tiểu Tán mặt dây chuyền mang biểu tượng Ankh. Hóa ra quyền năng chữa trị còn có thể được dùng như vậy? Niêm phong nó vào một vật có thể tích tụ năng lượng như đá quý rồi mang bên cạnh để làm vật xua đuổi tà ma. Đặc biệt đá Turquoise này đại diện lòng chân thật, có thể giúp người sở hữu mạnh mẽ về tinh thần, mang đến cảm giác an toàn, rất dễ hấp thụ quyền năng.

Những người yêu nhau đều sẽ tặng lễ vật như thế này ư? Cái đầu không biết sự đời lãng mạn của Vương tử như được khai sáng. Y vừa nghĩ ra cách xoa dịu cơn giận của Tiêu Chiến.

Thấy Vương Nhất Bác có vẻ thích mặt dây chuyền, Trịnh Du bật cười:

"Đại Long vừa đấu giá được hai viên đá Turquoise cổ xưa rất đẹp, tôi nói nó tặng cho cậu một viên".

Vương Nhất Bác trầm ngâm thu tay về, rất hiểu lễ nghi rằng nhận quà thì phải có báo đáp:

"Viên còn lại tôi sẽ niêm phong quyền năng chữa trị cho Đại Long dùng."

Trịnh Du gật đầu hài lòng. Ông đã đeo mặt dây chuyền này mười mấy năm, biết rõ tác dụng hữu hiệu của nó. Vương tử là đứa nhỏ "ngoan đạo" của nhà họ Vương, năng lực của y chắc chắn mạnh hơn Vương Nhất Thiên.

Cả hai tiếp tục trò chuyện thêm một lúc, cũng là cuộc trò chuyện gần gũi đầu tiên giữa hai người. Trịnh Du vì Vương Nhất Thiên mà chăm sóc Vương Nhất Bác như con của mình, Vương Nhất Bác thiếu thốn tình cảm gia đình lại phát hiện có người từ lâu vẫn tự nguyện làm cha nuôi của y. Khi bí mật dần dần được khám phá, sự xa cách cũng theo đó mà kéo gần lại.

Mặt trời đã lên cao, nắng vàng vùng sa mạc rất nhanh tỏa ra oi bức. Trịnh Du biết Vương Nhất Bác phải quay về, nên gọi người mang hai viên đá Turquoise đến.

Mân mê viên đá quý trong tay, tâm trạng của Vương Nhất Bác dần tốt hơn, không còn vẻ nặng nề như lúc đứng trước phòng Tiêu Chiến.

Nhớ tới dáng vẻ khổ đau của Tiêu Chiến trong phòng trọ, Vương Nhất Bác không khỏi xót xa. Y biết Tiêu Viễn thật oan uổng, nhưng người đã chết rồi, có thể hồi sinh được sao? Giết Trịnh Du hay bắt ông phải đền tội, liệu có đổi lấy vui vẻ hay không? Những mất mát ấy chỉ có thể oán trách số phận, chuyện đã xảy ra chẳng thể cứu vãn được nữa.

Có điều, Vương Nhất Bác vẫn muốn đòi công bằng cho Tiêu Chiến. Hay đúng hơn, y cần một lời thật lòng của Trịnh Du.

Uống cạn tách trà của mình, Vương Nhất Bác cất giọng thật nhẹ, nhưng cũng rõ ràng.

"Ông thật sự chưa từng day dứt vì đã hại chết cha của Tiêu Chiến?"

Trịnh Du không nghĩ sẽ nhận được câu hỏi thẳng thắn này.

Ngày đó Vương tử đuổi theo Tiêu Chiến, ông đã biết đứa nhỏ này cho đến bây giờ vẫn khác biệt với Vương Nhất Thiên, chả trách hai cha con không thể hòa hợp. Trịnh Du không biết Vương Nhất Bác sẽ có toan tính gì cho vận mệnh gia tộc, nhưng trước mắt chỉ thấy y đứng về phía Tiêu Chiến, ông bất ngờ với tình yêu đó.

Đối diện với hậu bối, trưởng bối luôn có cao ngạo của mình. Vương Nhất Bác có thể hỏi, còn Trịnh Du có quyền không trả lời. Tuy nhiên, ông lại khẽ hạ mi, không còn nhìn Vương tử nữa.

Chưa từng day dứt ư? Chưa từng đau xót cho một người phải chịu chết thảm ư? Có lẽ là đã từng, nhưng tất cả đều bị Trịnh Du đẩy vào nơi sâu thẳm nhất. Ông lý giải mọi thứ là vì tình yêu dành cho Vương Nhất Thiên. Nhưng rốt cuộc thì bản chất của ông không phải kẻ máu lạnh đến như vậy.

Trong Kim tự tháp như địa ngục đó, vì để Nhất Thiên có thể phá giải lời nguyền, ông sẵn sàng bỏ mặc đồng đội, để họ bị bão lũ cuốn đi, để họ bị quái vật cắn nuốt. Lẽ ra mỗi khi hại chết một người thì tâm sẽ càng thêm lạnh, lạnh đến thấy máu cũng không biến sắc. Nhưng với Trịnh Du, cái chết của từng người từng người đánh động vào tâm trí ông. Càng bỏ mặc họ, nỗi sợ hãi và kinh tởm bản thân lại càng tăng lên. Cho đến khi Vương Nhất Thiên vươn tay muốn moi tim Tiêu Viễn thì ông đã không còn chịu được nữa, bởi điều này đã chạm đến cực hạn tội lỗi của ông rồi. Những người kia là do Kim tự tháp giết chết, còn Tiên Viễn là do hai người họ chủ động hãm hại, ông không thể đối diện với lương tâm khi mang tội ác ấy. Thốt lên lời ngăn cản Vương Nhất Thiên, Trịnh Du dường như đã cứu lại chính linh hồn mình.

Ông vì Vương Nhất Thiên, nguyện để cho mình độc ác, nhưng cuối cùng tình người vẫn thức tỉnh.

Có điều mọi chuyện cũng đã quá muộn màng, Tiêu Viễn rốt cuộc vẫn chết, còn là chết rất thảm.

Trịnh Du không thể lý giải được tâm tính luôn nhăn nhó, khó chịu của mình là vì đâu. Vì thương nhớ Vương Nhất Thiên, hay vì kinh hãi sự nhẫn tâm của mình. Chỉ có một điều chắn chắn, ông không hề hạnh phúc. Cuộc sống của ông là chuỗi ngày dằn vặt đầy khổ sở. Ngay giây phút quả bom phát nổ tại Luxor, trong một khoảnh khắc ông mong rằng bản thân cứ như vậy mà chết đi cũng được. Cuối cùng ông vẫn sống. Có lẽ ông phải sống trong đày đọa để trả giá tội lỗi của mình.

Trịnh Du không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác, như đã cho y một lời giải đáp. Vương tử cũng không muốn chất vấn thêm gì nữa, liền đứng dậy cúi chào ông rồi cất bước trở về.

Bất cứ sự oán trách nào với Trịnh Du cũng không còn quan trọng nữa, sự ra đi của Vương Nhất Thiên chính là đớn đau tột cùng của ông rồi. Cái chết đôi khi chẳng đáng sợ bằng việc phải sống mà không bao giờ được ở cạnh người mình yêu, cùng nỗi ám ảnh day dứt trong lòng chưa một ngày vơi đi.

.

.

.

Vương Nhất Bác rời khỏi biệt thự lúc hơn 3 giờ sáng, Tiêu Chiến ngủ say trong phòng không hề hay biết. Vương tử trách hắn có thể an giấc khi không có y bên cạnh cũng rất oan uổng. Hắn là người phàm, có phải một nửa thần linh mang quyền năng chữa trị giống y đâu. Hai ngày trải qua những cảm xúc phức tạp, u uất, thống hận, đau khổ, cơ thể hắn không chịu nổi nữa.

Vả lại, cũng bởi tâm lý an tâm khi có Vương tử cạnh bên, Tiêu Chiến mới ngủ say được như vậy.

Chỉ có điều hiện tại Vương Nhất Bác lại không có mặt trong biệt thự.

Đêm đã khuya, bầu trời không trăng, mọi thứ đều chìm vào màu đen dày đặc.

Trong giấc ngủ say, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy bất an. Tâm trí mơ màng như muốn tỉnh dậy.

Bóng tối bao trùm cùng tiếng grừ grừ phát ra từ Kiên Quả, Tiêu Chiến trước nay vẫn xem đó là âm thanh để ru ngủ chính mình. Bất kể con mèo nào cũng luôn khò khè như thế trước khi ngủ say. Nhưng hiện tại hắn lại thấy có chút khô khan lạnh lẽo.

"Ngươi đã chết rồi."

Giọng nói âm u xa vắng từ đâu vọng đến, đánh thức giấc ngủ chập chờn của Tiêu Chiến.

"Ngươi đợi được sao?"

Ai đang nói vậy? Nói với ai vậy? Tiêu Chiến mở mắt một cách khó nhọc, nhìn vào khoảng không vô định. Phía trước hắn là một mảng hắc ám màu đen, đặc quánh, như thể đang che giấu thứ gì đó đang ngọ nguậy bên trong.

Giọng nói tiếp tục thủ thỉ bên tai.

"Ngươi muốn đợi tới khi nào?"

"Đợi tới khi nào?" - Tiêu Chiến lẩm bẩm tự hỏi chính mình, rồi lại bật thốt ra. "Ta... ta đã đợi bao lâu rồi?"

"Rất lâu, thật sự rất lâu rồi..."

Khi Tiêu Chiến sắp rơi vào hư ảo, muốn tiếp tục trò chuyện với người kia, theo lời nói đó dẫn dắt vào khoảng không màu đen ấy, thì một mùi hương thanh thuần nhẹ thoảng qua, khiến hắn bừng tỉnh. Trong ngôi biệt thự này, thỉnh thoảng vẫn luôn tản mát hương vị hồi sinh từ phòng thờ thần.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nhìn một lượt khắp gian phòng, cảnh vật đều vô cùng quen thuộc, có chút mờ ảo dưới ánh đèn ngủ. Kiên Quả vẫn vô tư say giấc, không quên ngáy grừ grừ.

Tiêu Chiến thẫn thờ một chút, muốn xác định rõ hiện tại là thực hay mơ.

Vừa rồi là ai nói chuyện với hắn?

Giọng nói lạnh lẽo âm u, như từ cõi hư vô vọng về.

Tiêu Chiến đứng dậy, đi thẳng về phía trước, nơi mà lúc nãy hắn cảm giác có mảng hắc ám màu đen, tiếng nói dường như vang ra từ đây, nhưng bây giờ rõ ràng chỉ là chiếc kệ để đồ mà thôi.

Mọi thứ vẫn vậy, dường như bản thân Tiêu Chiến tự tưởng tượng ra giọng nói kia.

Ngây ngẩn quay trở lại giường, hắn mông lung chưa về lại thực tại.

Với tay ôm Kiên Quả vào lòng, dùng hơi ấm của nó trấn an tâm tình, Tiêu Chiến nhíu mày tỉ mỉ nhớ lại nội dung và cảm xúc khi trò chuyện với chủ nhân giọng nói đó.

"Ngươi đã chết rồi."

Tiêu Chiến rùng mình một cái. Hắn nghĩ, hắn đã nghe qua chất giọng ấy rồi. Mà nghe ở đâu, là ai, thì không sao nhớ được. Nhưng rõ ràng có chút quen thuộc.

Đặt Kiên Quả sang bên cạnh, Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng, hắn muốn bàn chuyện này với Vương Nhất Bác. Lúc nãy nếu không nhờ hương thơm hồi sinh luôn phảng phất trong biệt thự đánh thức, có lẽ hắn vẫn còn mê man trong cuộc trò chuyện kia. Điều này rất không tốt vì thường khi ở cạnh Vương tử trong biệt thự, Tiêu Chiến sẽ không bị những thứ không rõ ràng tấn công. Hôm nay mấy thứ quyền năng u ám này dám tìm đến ngôi biệt thự được thần bảo vệ thì quả thật đáng lo ngại, lẽ nào nào do quái vật đáng sợ kia đã đến rất gần nên quyền năng của Vương tử bị áp chế?

Nhưng khi đứng trước phòng của ai kia, lại nghĩ hiện giờ đang là buổi sáng tinh sương, Tiêu Chiến cân nhắc có nên làm phiền giấc ngủ của Vương Nhất Bác hay không. Dù sao hai ngày qua y đứng bên ngoài phòng trọ của hắn chắc chắn không ngủ được chút nào.

Suy đi tính lại, Tiêu Chiến quyết định chờ đến khi y tỉnh dậy rồi bàn bạc sau. Dù sao cũng mặt nặng mặt nhẹ với người ta, giờ gặp chuyện liền chạy qua cầu cứu, Tiêu Chiến cũng tự thấy bản thân ức hiếp Vương tử quá đáng.

Quyết định không làm phiền giấc ngủ của Vương Nhất Bác, nhưng vì bị giọng nói kia ám ảnh nên Tiêu Chiến không muốn ngủ nữa. Hắn đi vào bếp, xắn tay áo lên chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Mở tủ lạnh ra mới biết thức ăn dự trữ cạn sạch rồi.

Tiêu Chiến thở dài, tên nhóc này chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân. Phải đi chợ thôi.

Dù gì cũng đã hứa thay mẹ làm người giúp việc, còn cam đoan ngày ba bữa cơm cho người ta, Tiêu Chiến phải làm tròn trách nhiệm của mình. Hắn quay về phòng thay quần áo, xuống lầu tìm chìa khóa nhà để mở cửa.

Nhưng bất ngờ là các chốt khóa đã mở, cửa chính được khóa mật khẩu từ bên ngoài.

Tiêu Chiến đăm chiêu một chút, lẽ nào Vương Nhất Bác không có nhà?

Hắn quyết định lên lầu xem thử. Lúc nãy phân vân không dám làm phiền, giờ thì can đảm mở cửa mà không cần gõ. Quả nhiên phòng của Vương Nhất Bác trống trơn.

Vương tử đi đâu sớm như vậy? Bình thường y luôn thức dậy sau Tiêu Chiến.

Chắc văn phòng Onuris có việc đột xuất. Tiêu Chiến không nghĩ nhiều về việc Vương Nhất Bác đi đâu, y có công việc của riêng mình và không có nghĩa vụ phải luôn báo cáo với hắn.

Mà khoan đã! Nếu vậy có nghĩa từ giữa đêm hắn đã ở một mình trong biệt thự?

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sóng lưng Tiêu Chiến. Bởi hắn luôn tin tưởng có Vương Nhất Bác bên cạnh nên không sợ giấc mơ kì quái kia cho lắm. Nhưng hiện tại Vương tử không có ở nhà, vậy giọng nói đó không phải là mơ, mà chính là những thứ âm tà tìm đến? Có phải chúng đang ở đây? Trong căn phòng bên cạnh? Có đang dõi theo và tiếp tục ám ảnh hắn không?

Nhớ đến cảm giác bị rơi vào khoảng không trong Kim tự tháp Ramsis, rồi giọng nói "Đừng tin hắn" vọng vang, Tiêu Chiến liền kinh hãi. Hắn vội vàng tránh xa căn phòng của mình, bước nhanh xuống lầu.

.

.

.

Chúng ta tìm hiểu một chút về loại đá quý Turquoise của Ai Cập và truyền thuyết Bọ hung

Đá Turquoise, hay có tên tiếng Việt là Đá Ngọc Lam.

Đây là viên đá huyền thoại về khả năng trị liệu. Nó được tìm thấy ở Ai Cập cổ đại khoảng năm 6000 trước Công nguyên, các vị Pharaoh như Tut và Cleopatra đã dùng nó đính vào mắt những con báo bằng tượng để bảo vệ hoàng gia.

Đá Turquoise (Ngọc lam) có màu từ xanh nước biển ngả sang xanh lá cây và không trong suốt

Sở dĩ đá Turquoise được gọi là huyền thoại trị liệu vì nó giúp người đeo giảm bớt lo lắng và chữa bệnh suy nhược thần kinh. Ngoài ra, nó còn giúp ngăn ngừa chứng hoảng loạn sợ hãi, giúp mang lại sức mạnh, ngăn ngừa những hành vi hủy hoại, chữa trị những tổn thương tâm lý, và giải tỏa nỗi sợ hãi. 

Do đó, đá Turquoise còn được người xưa mệnh danh là viên đá của sự may mắn. Người Ai Cập cổ xem đá Ngọc lam như là cầu nối giữa Trời và Đất, vì vậy họ tin rằng đeo ngọc lam sẽ giúp làm tăng khả năng tự hiểu biết và sáng suốt của bản thân.

Đây cũng là  viên đá đại diện cho lòng chân thật, một trong những đức tính cần phải có để vượt qua ải cân tim.

(Cho nên Bòn mới chọn nó làm quà tinh thần cho Trịnh Du, và dĩ nhiên, nó có vai trò rất quan trọng)

Điển hình mặt dây chuyền bọ hung của người Ai Cập:

 Bọ hung vốn là biểu tượng của thần Mặt trời của người Ai Cập cổ đại. 

Loài bọ hung thường đẻ trứng trong phân các loài vật khác, cuộn tròn chúng lại như viên bi và lăn vào trong lỗ, là sự khởi đầu trong vòng đời của một chú bọ hung con. Người Ai Cập ví tập tính này giống như sự chuyển động của "quả bóng" mặt trời lăn trên bầu trời và sự tái sinh hàng ngày của nó.

(Người Ai cập cổ liên tưởng Bọ hung với Mặt trời)

Những người Ai Cập cổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net