(11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn cảm thấy bản thân mình không hề ghen.

Sau đó cậu nghe thấy Lâm Thanh gọi một tiếng “Trương lão sư”, lại vô thức uống thêm một chén rượu.

Không hề! Ghen!

Hôm nay là ngày đầu tiên Cung Tuấn vào đoàn, tất cả mọi người rủ nhau buổi tối tụ tập ăn bữa cơm, coi như là đón giò.

Trương Triết Hạn nói tối nay có cảnh, có thể sẽ đến muộn một chút.

Lâm Thanh vẫn còn đang lắc tay Trương Triết Hạn, nói hôm nay là người nào mời khách, có thể ăn một bữa lớn, nhất định phải tới.

Nhưng Cung Tuấn biết, Trương Triết Hạn đã định không đến.

Trương Triết Hạn là kiểu người nếu nói đúng giờ đến, vậy sẽ cố tình trì hoãn vài phút, để người ta phải đợi mình.

Loại tình huống này, anh đã nói có thể muộn chút mới đến, trên cơ bản là sẽ không đến.

Trương Triết Hạn vẫn rất khéo léo trong việc từ chối những buổi tụ tập như thế này.

“Thế nào, lợi hại không, chị Mã cũng không mắng chúng ta.”

Lúc Trương Triết Hạn mỉm cười nói câu này còn hơi nhướn mi, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý.

Cung Tuấn không biết Trương Triết Hạn đã làm thế nào.

Dù sao tiệc chiêu thương mới chiêu đến một nửa, hai vị diễn viên chính của phim vậy mà cùng nhau trốn sạch, đây là chuyện Cung Tuấn trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ai ngờ Trương Triết Hạn chỉ khoát tay: “Nói không chừng hai chúng ta còn không nổi tiếng bằng chị Mã đâu.”

“Quan trọng nhất vẫn là phải nâng cao kĩ thuật diễn, nếu không dù có uống nhiều rượu hơn nữa thì mười năm sau cậu vẫn chỉ có thể bồi rượu người khác thôi.”

Cung Tuấn gật gật đầu, xem ra đã ghi lòng tạc dạ lời của Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn định ra ngoài hít thở không khí khoảng một tiếng, chờ tiệc sắp tàn lại về lộ mặt nói lời chào là được rồi.

Trong công viên người đến người đi, rất là náo nhiệt.

Trương Triết Hạn dẫn Cung Tuấn đến một góc yên tĩnh ngồi xuống, sau đó lấy di động của mình ra bắt đầu chơi đấu địa chủ, động tác rất chi là quen thuộc.

Cung Tuấn lướt weibo một lúc rồi ngửa đầu lên ngắm mây trôi.

Cơ hội thả lỏng nhàn nhã như này đúng là hiếm khi có được.

Bạn xem, náo nhiệt là của người khác, chỉ có tiếng ve kêu là của mình.

Nịnh nọt trong tiệc tùng linh đình là của người khác, bầu trời đêm lóe lên những vệt sáng xanh thẳm giờ phút này mới thuộc về chính mình.

Trương Triết Hạn huých Cung Tuấn.

“Nếu cậu chán quá anh có thể cho cậu mượn chơi.”

Cung Tuấn cúi đầu, nhìn thấy màn hình chính của trò đấu địa chủ.

Trong giọng nói của cậu lộ ra chút chần chừ: “Nhưng, em chơi không giỏi lắm, nếu em thua hết đậu của anh thì phải làm sao bây giờ.”

“Không biết chơi đã có anh dạy cậu chơi!” Nói xong Trương Triết Hạn nhét di động vào trong tay Cung Tuấn, “Thử một ván trước xem.”

“Xong rồi xong rồi, nhiều bài lẻ quá, Trương lão sư cứu em!!”

“Ui, sớm biết ván này thắng thì đã cược thêm gấp bội rồi.”

“Á?! Sao hắn lại bạo! Rõ ràng em sắp thắng rồi!”

“Trương lão sư……” Cung Tuấn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Trương Triết Hạn, “Xin lỗi anh……”

Ai ngờ Trương Triết Hạn chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười cong cả mắt.

“Sao cậu ngốc thế hả, ngay cả bài cũng không biết tính.”

Trương Triết Hạn cười ngã lên người Cung Tuấn.

“Em! Em, em……” Cung Tuấn rõ ràng muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ là nhỏ giọng than thở một câu, “Không phải vì em không biết chơi sao.”

“Được được được, cậu chờ đấy, anh dạy cậu.”

Sau đó Trương Triết Hạn nhích lại gần Cung Tuấn, đặt di động lên đùi hai người, nhấn nút sẵn sàng, bắt đầu tiết dạy học trực quan của mình, rất có dáng vẻ dốc lòng truyền thụ.

Cung Tuấn vừa đỡ di động, vừa nhìn chằm chằm xoáy tóc của Trương Triết Hạn lộ ra ngay trước mắt.

Cậu ngẩn ngơ nghĩ: Người xem, náo nhiệt là của người khác, cũng có thể là của tôi.

“Cung lão sư say rồi.”

Lâm Thanh chỉ Cung Tuấn đang mơ màng ngồi trên sofa.

Một người đàn ông cao mét tám sáu, có lẽ ai ở đây muốn vác được cậu đi cũng phải tốn không ít sức lực.

Đang lúc Lâm Thanh muốn bước lên giúp đỡ, lại bị đạo diễn khoan thai đến muộn gọi về.

Đạo diễn Lý vuốt cằm: “Gọi điện thoại cho Trương lão sư của cậu đến đón người đi.”

Gần mười hai giờ đêm, đường lớn không một bóng người, bãi đỗ xe cách khách sạn không xa lắm.

Cung Tuấn được Trương Triết Hạn nắm tay, lắc lắc lư lư thong thả đi trên đường.

Cung Tuấn cảm thấy đầu óc mình bây giờ không được tỉnh táo cho lắm, trong lúc vô tình nâng mắt nhìn lên cao, không biết tại sao lại nhớ đến đoạn náo nhiệt hai năm trước kia.

Tuy rằng nơi này không có công viên, không có tiếng ve, không có nhạc nền trò chơi.

Nhưng cũng may là có Trương Triết Hạn.

Nghĩ đến đây, Cung Tuấn chợt dừng bước, Trương Triết Hạn lảo đảo một cái suýt ngã sấp mặt.

Anh quay người nhìn Cung Tuấn, không biết cậu lại phát điên cái gì.

Dù sao nói tóm lại, sắc mặt của Trương Triết Hạn chẳng hề tốt một chút nào.

Từ khi nghe đạo diễn Lý nói về Cung Tuấn, gì mà “Muốn người ấy” với “Yêu người ấy”, Trương Triết Hạn đã tức trong lòng, còn chưa biết là nên trút vào đâu.

Anh về khách sạn vọc baidu nửa ngày vẫn không phát hiện ra ai trong đoàn từng có quen biết với Cung Tuấn.

Giỏi thật, bảo vệ tiểu bảo bối của mình tốt ghê nhỉ!

Trương Triết Hạn mất kiên nhẫn nhìn Cung Tuấn, còn chưa kịp mắng đủ một trăm tám mươi lần trong lòng, Cung Tuấn lại chợt mỉm cười, lưu luyến nói với Trương Triết Hạn:

— “Lâu rồi không gặp”

Trương Triết Hạn ngơ ngác.

Vô thức trừng mắt thật to.

Chờ đến khi anh phản ứng lại, trong lòng lập tức có ngọn lửa cháy phừng lên.

Đâu ra lâu rồi không gặp! Mấy hôm trước không phải vừa đụng mặt ở lễ trao giải đấy sao! Cũng không biết là ai bận nâng li cụng chén với tiểu hoa đang nổi, nói nói cười cười đấy! Cái gì gọi là lâu rồi không gặp chứ hả!

Trương Triết Hạn cảm thấy bản thân mình đã hiểu ra rồi.

Coi anh đây là thế thân, nhận nhầm rồi chứ gì!

Trương Triết Hạn tức giận lập tức quăng tay Cung Tuấn ra, mặt đen xì, một mình bỏ đi không nói lời nào.

Đi mấy bước thấy bên người không chút tiếng động, anh mới phát hiện Cung Tuấn vẫn đang ngốc nghếch đứng yên tại chỗ,

Trương Triết Hạn nghẹn cục tức ở cổ, cuối cùng vẫn đành thở dài một hơi, tự nhận bản thân xui xẻo mà quay lại chủ động dắt tay Cung Tuấn.

Đoạn đường tiếp theo đến bãi đỗ xe, hai người đều không phát ra âm thanh nào nữa.

Trương Triết Hạn nghĩ không rõ ai có thể khiến Cung Tuấn để bụng như vậy, uống say rồi còn nhớ mãi không quên.

Cung Tuấn thì nghĩ không rõ mình và Trương Triết Hạn đã bỏ qua thứ gì, để rồi quan hệ giữa hai người lại trở nên tệ như bây giờ.

“Em có thể ôm anh một cái được không?”

Động tác mở cửa xe của Trương Triết Hạn rõ ràng khựng lại một chứ, anh xoay người, có hơi buồn bực nhìn Cung Tuấn: “Cậu bây giờ có biết anh là ai không?”

Cung Tuấn bướng bỉnh coi nhẹ kháng cự của Trương Triết Hạn, không quan tâm gì hết mà ôm chặt lấy anh.

Trương Triết Hạn suýt thì không thở được.

Mãi đến lúc này, Cung Tuấn mới cúi đầu gọi khẽ bên tai anh: “Trương Triết Hạn.”

Toàn thân Trương Triết Hạn cứng đờ, không ngờ Cung Tuấn có thể nhận ra mình, thế là anh khô khốc tiếp một câu: “Là anh.”

“Trương lão sư.”

“Ừ.”

“Tiểu Hạn.”

“......”

“Vợ ơi.”

“!?”

Trương Triết Hạn giật mình đẩy Cung Tuấn ra, sau đó to tiếng quát: “Lên xe!”

Mắt cún con của Cung Tuấn thoạt trông tủi thân vô cùng, nhưng Trương Triết Hạn hoàn toàn không thèm để ý, vẫn căng mặt hung dữ nạt Cung Tuấn nhanh lên xe.

Đến khi xác nhận Cung Tuấn không nhìn thấy mình nữa, Trương Triết Hạn mới run rẩy xoa xoa đôi má nóng bừng của mình, trong lòng hẵng còn sợ hãi.
--------

THÔNG BÁO:

Chuyện là mọi người có việc gì cứ nhắn qua fb cho mình nha, fb của mình là Ngô Vương Ngọc Linh hoặc Xi Meng á.

• Page Cam Quýt Chi Tử Hoa mình xoá cũng gần một tháng rồi, hôm page hiện còn một ngày là xoá page mình cũng muốn lên nói cảm ơn mọi người một tiếng. Cứ nghĩ là còn một ngày nên không vội, rứa mà tới tối page xoá mất rồi, không kịp nói gì luôn.

• Cảm ơn mọi người vì thời gian qua đã thích những fic mình dịch. (´ε` )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net