(12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây không biết tại sao Trương Triết Hạn luôn dính gần Lâm Thanh.

Cung Tuấn nhận ra điều này sớm hơn bất cứ ai.

Hơn nữa thời điểm ba người Cung Tuấn, Trương Triết Hạn và Lâm Thanh đối diễn, một chút phân biệt đối xử của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn cũng thấy được hết sức rõ ràng.

Ví dụ như khi cắt cảnh, Cung Tuấn đưa nước cho Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn sẽ khách khí từ chối, sau đó không biết lấy đâu ra hai chai nước, còn gọi "A Thanh A Thanh" vẫy Lâm Thanh đến, nhét vào ngực thằng nhóc một chai, dặn nó phải uống nhiều nước.

Mà trong chớp mắt ấy, cảm xúc của Cung Tuấn mất cân bằng, lí trí cũng tuyên bố offline: cậu cũng đưa chai nước của mình cho Lâm Thanh.

Nhưng ngay giây sau Cung Tuấn đã hối hận.

Có lẽ Trương Triết Hạn chưa chắc sẽ cảm nhận được dao động cảm xúc của cậu chỉ vì chút việc nhỏ này, hơn nữa làm thế có vẻ bản thân cậu quá trẻ con.

Lâm Thanh sững sờ ôm hai chai nước trong ngực, không thể hiểu được tại sao hai vị tiền bối đột nhiên quan tâm đến mình như vậy.

Nhất là sự để ý của Trương Triết Hạn.

"Trẻ nhỏ phải uống nhiều nước." Trương Triết Hạn nói lời thấm thía.

Lâm Thanh hồi tưởng khoảng thời gian trước, bản thân mình dùng tài khoản của Trương Triết Hạn chơi đấu địa chủ, thua hết sạch đậu của anh, Trương Triết Hạn suýt nữa thì làm thịt nó, trên người da gà da vịt nổi rần rần.

Thật không bình thường.

"Lão Trương à......"

Từ sau khi thân quen với Trương Triết Hạn, Lâm Thanh đều gọi anh như vậy.

Kết quả lập tức bị Trương Triết Hạn trừng mắt lườm.

Sợ đến nỗi Lâm Thanh lập tức sửa miệng: "À không phải, Trương lão sư."

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Trương Triết Hạn tràn ngập dịu dàng.

Lâm Thanh hít một hơi khí lạnh.

Quá là không bình thường rồi!!!

"Em, em cái đó, cái gì nhỉ, em vừa mới quay xong tay bị bẩn, vặn nắp sẽ dính lên chai nên không uống được đâu."

Ai ngờ Trương Triết Hạn nghe lời này xong, tức khắc rút một chai nước khỏi ngực Lâm Thanh cầm trong tay mình: "Không được, mẹ em dặn riêng anh là phải nhắc em uống nước."

Trương Triết Hạn cụng cái chai vào người Cung Tuấn, đúng lí hợp tình mà nói.

"Giúp thằng nhóc mở nắp chai đi."

Cung Tuấn gần như là theo bản năng nhận lấy chai nước Trương Triết Hạn đưa, lại vô thức làm theo lời anh, giúp vặn nắp.

"A?! Mẹ em tìm anh lúc nào?" Lâm Thanh không thể hiểu nổi, "Xong rồi, bà ấy đâu biết đứa con trai bảo bối của bà sẽ phải trải qua những gì."

Giây tiếp theo Cung Tuấn ngơ ngác tỉnh táo lại, giật mình ngẩng đầu: "Cái gì bảo?!"

Lâm Thanh vẻ mặt ù ù cạc cạc.

Nhưng Trương Triết Hạn đúng lúc kìm chế được khóe miệng mình đang hơi cong lên.

"Đừng để ý đến cậu ấy, Cung lão sư của em đang nghĩ về kịch bản thôi."

Lâm Thanh bán tín bán nghi gật đầu.

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn sau khi mất khống chế biểu cảm có, thoạt trông có chút tủi thân.

Haizzz, cũng không biết đồ ngốc này nghĩ cái gì.

Một tuần nay đạo diễn vẫn đang chờ trời mưa xuống.

Cung Tuấn biết cảnh này của Sở Phong và Chương Liễu rất quan trọng, cho nên suốt tuần nay đều suy nghĩ liên kết giữa Sở Phong và bản thân.

Tuy rằng "tình yêu" của Sở Phong dành cho Chương Liễu luôn được miêu tả bằng một số từ ngữ khó nghe, nhưng nói cho cùng, Cung Tuấn cảm thấy Sở Phong có yêu Chương Liễu.

Nếu muốn hình dung một cách thỏa đáng nhất, vậy chỉ là tình yêu của Sở Phong, so với những gì Chương Liễu muốn quá bình thường.

Bình thường đến nỗi không chịu nổi cái nhìn của con người thời đại này, không bỏ được trách nhiệm với gia đình, không chứa đựng được điên cuồng của Chương Liễu.

Đoạn Sở Phong nói với Chương Liễu "Anh nghĩ em không đủ yêu anh", trong mắt Chương Liễu là trách móc, trong mắt người xem có lẽ cũng là trách móc, nhưng Cung Tuấn vẫn cảm thấy được cảm xúc của Sở Phong là sụp đổ, thậm chí là cam chịu.

Nói đến Sở Phong, bên ngoài thoạt nhìn là "Kiên trì, nhưng khuất phục trước thế tục", còn Cung Tuấn lại cho rằng là "Kiên trì, nhưng bị thế tục phá hủy".

Chương Liễu có khả năng đi du học mà Sở Phong không có, chuyện này cũng đã phần nào nói lên năng lực kinh tế và địa vị xã hội khác biệt của hai người.

Chương Liễu ra nước ngoài du học, có thể tiếp thu tư tưởng tiến bộ của nước ngoài, đạt được nhận thức chung về tình yêu đồng tính với những tư tưởng ấy.

Nhưng Sở Phong là người ở lại trong nước, bị vây trong tư tưởng phong kiến lưu truyền ngàn năm nay của Trung Quốc.

Sự "kiên trì" của hắn bị giằng xé giữa tình yêu dành cho Chương Liễu và truyền thống thâm căn cố đế qua nhiều thế hệ của gia đình.

Trong cuộc đời này, bên nào thắng được đã là chuyện hiển nhiên rồi.

Cho nên khi cảnh quay bắt đầu, nước mắt Cung Tuấn đã lã chã rơi.

"Nhưng tất cả sai lầm này không thể đổ hết lên đầu tôi!"

"Lúc trước người bỏ tôi lại, chạy ra nước ngoài du học chính là cậu, Chương Liễu!"

Đây là Sở Phong lên án Chương Liễu.

Nhưng nếu đổi thành Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, cậu sẽ chẳng thể nhẫn tâm trách cứ sự điên cuồng của anh.

Vậy nên Cung Tuấn lựa chọn khiến cho bản thân trở nên điên hơn, lại điên hơn chút nữa, cho đến khi đuổi kịp bước chân Trương Triết Hạn.

Chắc là phát rồ thật rồi.

Cung Tuấn muốn tâm sự riêng với Trương Triết Hạn về tình yêu.

Ngay lúc này, ngay bây giờ.

Thế là khi nhìn thấy Trương Triết Hạn xuất diễn rồi còn muốn chạy, Cung Tuấn không chút do dự nhào lên ôm lấy thắt lưng anh.

Cung Tuấn luôn sợ hãi, sợ bóng dáng Trương Triết Hạn cứ dần dần xa vời trước mắt cậu.

"Xuất diễn rồi."

Cho nên Cung Tuấn đã lựa chọn: đuổi theo Trương Triết Hạn.

"Concert năm 20 không phải em cố ý không đi đâu."

"Là bởi vì em hỏi mấy vị tiền bối, bọn họ đều nói nếu em đi, đến lúc phim công chiếu sẽ bị blogger lấy ra nói lung tung, ảnh hưởng đến việc nhận phim của anh sau này."

"Mấy năm sau em đều xem livestream, em cũng rất muốn đến hiện trường."

"Nhưng em sợ anh thấy em sẽ không vui......"

Đang ở chốn công cộng.

Cung Tuấn biết rõ.

Chỉ cần có một người ghi âm đưa lên mạng, cậu và Trương Triết Hạn đều toang chắc rồi.

Nhưng Trương Triết Hạn không cản cậu, mà chính Cung Tuấn cũng không muốn dừng.

"Em từ chối lời tỏ tình, không phải cố ý đâu, chỉ là em nghĩ anh thích Ôn Khách Hành."

"Em xem phỏng vấn trước kia của anh, anh nói mỗi khi anh quay xong một bộ phim đều sẽ đi du lịch giải sầu để xuất diễn."

"Vốn em nghĩ chờ anh đi du lịch về sẽ tỏ tình với anh."

"Nhưng sau đó anh lại xóa kết bạn với em."

"Em xin người khác số weixin của anh, người ta hỏi em xảy ra chuyện gì."

"Em không dám nói."

"Em thử giống như trước kia gửi một ít video hài hước cho anh, nhưng anh cũng không để ý đến em."

Cung Tuấn ôm chặt Trương Triết Hạn thêm một chút.

"Trương Triết Hạn."

"Anh đây."

Cung Tuấn hít sâu một hơi.

"Em thích anh."

"Hở? Em vừa nói cái gì?! Tiếng bé quá, anh không nghe thấy!"

Đồ điên.

Cung Tuấn kê cằm lên bụng Trương Triết Hạn, ngẩng đầu nhìn anh.

Trương Triết Hạn, anh điên thật đó.

"Em nói,"

"Em thích anh."

Trong một khoảnh khắc, Cung Tuấn cảm thấy tiếng tim mình đập át đi hết thảy mọi thanh âm.

Chớp mắt trôi qua.

Chỉ thời gian một cái chớp mắt, trên thế giới đã diễn ra biết bao nhiêu chuyện: một thiên tài ra đời, một trận chiến bùng nổ, một quốc gia được thành lập.

Cũng trong chớp mắt ấy.

Trương Triết Hạn nói anh nghe thấy rồi.

"Anh có biết bây giờ em đang nghĩ gì không?" Cung Tuấn bỗng nhiên mở miệng.

"Nghĩ cái gì?"

"Em muốn hôn lên cổ hoặc là xương quai xanh của anh."

Đồ điên.

Trương Triết Hạn kéo thấp cổ áo mình, nghiêng đầu cười.

"Đến không?"

Chúng ta đều điên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net